Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như Bảo

Chương 218: Con Cũng Che Chở Em Gái Thật 1



Tống Cảnh Chi ngồi ô tô đến tứ hợp viện, cha Tống mẹ Tống đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho choáng ngợp, bọn họ chỉ biết con trai và con dâu mua một cái nhà ở Kinh Thị.

Nhưng họ không ngờ rằng lại là một cái nhà lớn như vậy, hơn nữa bề ngoài của ngôi nhà này rõ ràng không phải là kiến trúc thời cận đại.

"Chúng ta ở nơi này thật sự sẽ không có việc gì sao?" Mẹ Tống cũng đã được nhìn thấy về cảnh tượng phá tứ cựu* rồi

*Phá tứ cựu: là khẩu hiệu hành động của trào lưu Cách mạng văn hóa. Bốn điều cần tiêu diệt này là "tư duy cũ"văn hóa cũ”;thói quen cũ" và "phong tục cũ” tại Trung Quốc.

Trước kia thôn Ngọc Hồ có một người địa chủ, tuy rằng cho tới bây giờ vẫn không hề làm ra chuyện xấu nào cũng phải nộp toàn bộ tài sản trong nhà.

Nhưng cuối cùng cũng bị người ta đập phá nhà cửa, cuối cùng cả một nhà cũng có kết cục không tốt, không biết hiện tại sống hay chết.

"Mẹ, thời cuộc hiện tại đã cởi mở hơn rồi, căn nhà này là do con và con dâu của mẹ mua, có thủ tục hẳn hoi." Tống Cảnh Chi đón cha mẹ vào sân nhà.

Bởi vì bọn họ ở tại viện chính, mà tổng viện cứu hỏa chỉ cách viện chính hai con phố, bình thường bọn họ cũng đều đi cửa chính.

Tống Cảnh Chi vừa tiến vào sân thì có hai bóng dáng nho nhỏ chạy vọt về phía anh, làm cho người đang mang vác hành lý nặng như anh cảm thấy bất ngờ không kịp đề phòng.

"Cha, vợ của cha đánh người kìa, cứu mạng." An An lấy tốc độ cực nhanh, bò lên người Tống Cảnh Chỉ đang mang vác đầy đồ, cánh tay nhỏ ôm lấy cổ anh.

Mà Bình Bình thì lại là cầm lấy ống quần của anh, cũng học theo em gái của cậu bé xoạt xoạt bò lên tấm lưng dày rộng của anh.

Động tác của hai anh em làm cho hai người lớn tuổi trong nhà họ Tống sợ ngây người, chẳng lẽ hai đứa nhỏ này là do Tôn Ngộ Không đầu thai?

"Tống Đình Hiên, Tống Tiêu Nhiễm." Hai người già còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy con dâu mình đang cầm cây thước hùng hổ bước ra từ gian nhà chính.

Đường Tiêu Tiêu giơ thước lên, vừa ra khỏi gian nhà chính nên cũng không kịp phản ứng lại, sau đó quăng cây thước ra.

"Anh, con trai và con gái của anh bắt nạt em." Những giọt nước mắt kia giống như cứ rơi mãi không dứt, nhìn vô cùng đáng thương.

"Sao các con lại bắt nat mẹ?" Tống Cảnh Chi là người tin tưởng vợ mình vô điều kiện, sau đó lạnh giọng nói: "Đi xuống."

Bọn nhỏ liếc nhau, trượt cái vèo từ trên người cha đi xuống dưới.

"Ông nội."

"Bà nội." Sau đó hai người đều tự tìm một chỗ dựa vững chắc mới.

"Có chuyện gì thế?" Tống Cảnh Chi cực nhanh chạy đến bên cạnh vợ mình.

"Hai đứa nó lấy váy ngủ của em cắt hết, con gái anh còn nói cắt ra làm quần áo cho búp bê vải, là cái váy tối hôm qua em mặc ấy." Giọng nói của cô giảm nhỏ lại: "là cái mà anh thích nhất đó."

"Khu khụ." Anh xấu hổ ho hai tiếng.

"Cha mẹ." Mách tội xong, Đường Tiêu Tiêu nhanh chóng đón cha mẹ chồng vào nhà.

"Bình Bình và An An không thể bắt nạt mẹ." Câu đầu tiên sau khi mẹ Tống vào nhà là nói với bọn nhỏ.

Tống Cảnh Chỉ lục tục dọn đồ vật vào nhà, hầu hết là thức ăn mà hai người già nhà họ Tống mang cho con dâu.

"Đứa trẻ bắt nạt mẹ thì không phải là đứa trẻ ngoan, các cháu nên xin lỗi mẹ." Sau khi hiểu được câu chuyện, cha Tống nói với bọn nhỏ.

Hai đứa nhỏ nhìn Tống Cảnh Chi ở bên cạnh cũng đã sẵn sàng trận địa để đón quân địch thì cùng liếc nhau.

Bọn chúng vốn nghĩ chỉ cần ông nội bà nội đến đây thì địa vị của bọn chúng có thể cao hơn một chút, hiện tại xem ra là bọn chúng suy nghĩ nhiều rồi.

Đường Tiêu Tiêu dẫn cha mẹ chồng đi làm quen tứ hợp viện, để lại Tống Cảnh Chi dạy dỗ hai đứa nhỏ.

Tống Cảnh Chi nhìn về phía hai nhóc con: "Nói đi, là do ai xúi giục?"

"Là con." Bình Bình lên tiếng đầu tiên, sau đó còn nói: "Không liên quan đến em gái."

"Con cũng quá che chở em gái nhỉ." Anh khoanh hai tay lại ở trước ngực, nhìn vê phía đứa con trai.

Ai ngờ thằng nhóc này còn đưa ra vẻ mặt kiêu ngạo nhìn mình một cái, suýt chút nữa đã làm cho Tống Cảnh Chi giận đến mức phải cười trừ.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.