Hai người ngồi nói chuyện với nhau một lúc rồi đường ai nấy về.
Phía bên Lưu Ly sau khi hoàn thành việc thu âm cô đã đi ăn mừng cùng Trần Tư Thành và Phong Dật.
‘‘yaaahh!! chị Ly Ly!! Chúc mừng chị hoàn thành ca khúc đầu tiên của mình’’. Phong Dật đã uống rất nhiều nhưng vẫn cố mời bia Lưu Ly.
‘‘haha, cảm ơn em. Nghe nói bộ phim mới của em cũng được nhiều động giả yêu mến ha.’’
‘‘Vâng, với trình độ diễn xuất cùng gương mặt ưu tú này thì sao không thành công được chứ, kakaka’’
‘‘Nên hôm nay chị phải uống thật say với em để chúc mừng thành công của chúng ta đó.’’
Lưu Ly thật sự không uống nổi nữa nhưng Phong Dật cứ rót cho cô hết ly này đến Ly khác. Buộc cô phải uống.
‘‘Cô Lưu Ly’’. Giọng nói nhẹ nhàng gọi tên cô.
Tần Đình ngăn không cho Lưu Ly uống thêm nữa.
‘‘Hôm nay cô đã uống nhiều quá rồi, đừng uống nữa. Tôi giúp cô.’’
Sau đó Trần Tư Thành lấy ly bia từ trong tay Lưu Ly rồi uống một hơi cạn.
‘‘Thật sự cảm ơn anh.’’
Phong Dật ngồi nhìn hai người nói chuyện. Vì đóng phim nhiều nên anh biết ánh mắt của Trần Tư Thành nhìn Lưu Ly thật si mê, chứa đầy tình yêu.
Phong Dật cũng hiểu chuyện cố tình nói đi vệ sinh cho hai người có không gian riêng.
Vì có chút men rượu trong người nên Lưu Ly cũng nhớ lại chuyện năm đó lúc ở cùng với Hạ Dương đi tụ tập.
Lưu Ly bị mấy tên phú nhị đại ép uống rượu, cô khó chịu trong người nên dùng ánh mắt cầu cứu Hạ Dương đang ngồi nói chuyện.
Hạ Dương chỉ liếc nhìn một cái rồi cũng không quan tâm mà tiếp tục cuộc trò chuyện của hắn.
Nghĩ đến đây, Lưu Ly hơi rơm rớm nước mắt. Tại sao bản thân lại hy sinh cho Hạ Dương nhiều như vậy mà chẳng nhận lại được gì.
Trần Tư Thành nhìn thấy mắt Lưu Ly hơi ửng đỏ. Hắn nghĩ Lưu Ly đã uống nhiều rượu nên khó chịu trong người.
Nhìn thấy Lưu Ly đã khóc, lòng ngực của Trần Tư Thành hơi quặng lại.
Sau đó hắn đỡ coi dựa vào vai mình một lúc lâu chờ cô bình tĩnh lại rồi mới đưa cô về lại ký túc xá ở công ty.
Hạ Dương đang ngồi trong xe đứng chờ Lưu Ly ở ngoài vì nghe tin cô đã tới đây. Vừa thấy bóng dáng Lưu Ly bước ra, Hạ Dương vui vẻ định đi tới đó nhưng theo âu bóng dáng ấy lại là Trần Tư Thành.
Sự vui vẻ dần bị dập tắt, Hạ Dương không bước xuống xe nữa mà cho người lái xe đi.
Vừa đi hắn vừa gọi điện cho ai đó.
‘‘Trần Tư Thành, Ngày mai bảo người trong đoàn phim đến quay nếu không thì những ngày sau không cần đến.’’
Vừa nói xong, Hắn liền cúp máy mặt kệ bên kia Trần Tư Thành còn chưa kịp load xong chuyện Hạ Dương vừa nói.
Tên kia chỉ là một tên nhạc sĩ nhỏ, tại sao Lưu Ly lại thân thiết với hắn chứ.
Vừa nghĩ xong Hạ Dương lại cảm thấy tức giận, Hắn liền gọi đuện cho Lưu Ly.
Lưu Ly vẫn còn hơi choáng váng trong đầu nên Trần Tư Thành vẫn đang đỡ cô. Cô định về đánh một giấc thì nghe có tiếng điện thoại.
Vừa thấy cái tên hiện lên, khuôn mặt Lưu Ly bắt đầu lạnh lại.
Thật sự không muốn bắt máy chút nào.
Lưu Ly rút tay lại, cô bảo có chút chuyện nên rời đi trước. Trần Tư Thành thấy vậy cũng không làm phiền Lưu Ly nữa nên đành đi trước.
Lưu Ly bắt máy: ‘‘Alo? Hạ thiếu.’’
‘‘Em đang ở đâu, tôi đón em.’’
‘‘Ngài đây là muốn làm chuyện ấy?’’
Vì không muốn Lưu Ly gần gũi với tên nhạc sĩ kia nữa nên Hạ Dương đành đồng ý: ‘‘Ừm.’’
Lưu Ly lịch sự trả lời: ‘‘Được thôi, cho tôi địa chỉ nhà ngài. Không gần phải đón tôi tự qua đó.’’
Sau đó Hạ Dương gửi định vị cho Lưu Ly đến một địa chủ quen thuộc mà cô không bao giờ muốn bước đến.
Khoảng 30 phút sau. Lưu Ly đã dừng chân trước căn hộ mà trước kia cô và Hạ Dương sống chung với nhau năm năm.
Lưu Ly ngước nhùn nó một lúc rồi cũng bước vào. Hạ Dương vừa nghe thấy tiếng gõ cửa liền lập tức chạy ra.
Hạ Dương đưa Lưu Ly đến ngồi trên sô pha, nói: ‘‘Em ngồi đây đi.’’
Lưu Ly lướt mắt nhìn một vòng, quả thật không có gì thay đổi so với hai năm trước khi cô rời đi.
Bài trí căn hộ vẫn đơn giản, nhưng cây xanh ngày xưa cô chăm sóc ngoài ban công vẫn còn đó, chỉ khác là đã được thay thế ngày những cây khác. Căn hộ bây giờ chỉ nhuốm màu sinh hoạt của moitj người.
Cứ nghĩ sau khi cô chết đi. Hạ Dương liền đem Vân Thy qua đây ở cùng chứ.
Hạ Dương cũng quan sát Lưu Ly xem thử phản ứng của Lưu Ly như thế nào nhưng lại không có gì đặc biệt lắm.
Hạ Dương bước tới hỏi Lưu Ly: ‘‘Em ăn tối với tôi không?’’
Lưu Ly lịch sự trả lời: ‘‘Hạ thiếu, tôi chủ đến làm trò bổn phận của mình, không có ý khác.’’
Hạ Dương biết Lưu Ly muốn kết thúc chuyện này sớm nhưng hắn vẫn cố kéo dài thời gian.
‘‘Anh phải ăn xong mới có hứng làm.’’
Lưu Ly nhìn Hạ Dương, ngày xưa cho dù bất cứ khi nào hắn thèm khát luôn đè cô ra. Bây giờ lại nói phải ăn mới có hứng.
Lưu Ly lười biếng không vạch trần Hạ Dương: ‘‘Nếu ngài không làm thì tôi xin phép.’’. Lưu Ly chuẩn bị rời đi.
‘‘Tôi sẽ chuyển bà em đến phòng chăm sóc tốt hơn cũng sẽ tìm bác sĩ tốt nhất nước hỗ trợ bà em.’’
Hạ Dương kéo tay Lưu Ly, giọng hơi run run khẩn cầu nói: ‘‘Em thưởng cho tôi một bữa ăn đi.’’