Hồng Liên đứng ở phía xa xa, cuối cùng cũng tìm được người nên gọi tới.
Minh Viễn nghe thấy có người kêu, một chốc lát sau mới ngẩng đầu lên.
Khỏi hỏi đi, hỏi thì nói cung phản xạ dài nên nó như vậy.
Cũng may nó chỉ như vậy khi cậu trong trạng thái thả lỏng, một quản gia không được phép quá 5 giây vẫn chưa trả lời chủ.
“Cuối cùng cũng tìm thấy” Hồng Liên mệt mỏi thở dài, sau đó oán hận.
“Lớp a4 gì chứ ? Dỏng mắt lên đi ! Là lớp a1 cơ mà ?!”
Minh Viễn nhìn theo tay nàng đang chỉ, ồ, là a1 thật.
“Chắc là….nhìn lầm ?”
Hồng liên thở dài.
“Mày như vậy người ta lừa đi mất”
Bây giờ cô mới chú ý bên cạnh cậu có một học sinh bên khu vực thiếu gia.
Người này thật sự rất đẹp, đôi mắt màu xanh lá giống như đang hút hồn người khác, khiến người ta nao núng muốn làm hài lòng người này.
Mà quan trọng hơn, người này cô biết.
Thiếu gia nhà họ Lương giàu đổ vách.
Nàng thiếu chút nữa là rớt cằm.
“Xin chào ?”
“Chào” Xương Bách lịch sự chào lại. Sau đó anh đứng dậy, vẫy vẫy tay với Minh Viễn sau đó trở về lớp.
Đợi bóng lưng anh khuất đi, Hồng Liên liền kéo cậu dậy.
“Gì vậy gì vậy ? Mày làm gì ngồi gần người ta thế ?”
Ai thèm ngồi gần, anh ta tự tiện lại ngồi chung mà.
“Tao không có” Cậu nói “Mà nếu có thì cũng là vô tình ngồi chung mà thôi”
Hồng Liên: “…..”
Được rồi, tao không cần thiết nói chuyện với mày nữa.
……
Buổi chiều ngày hôm sau, dưới ánh mắt của 5 thành viên lớp quản gia số 5. Cậu khoan thai bước ra khỏi lớp pha chế đáng ghét với cái lí do nghỉ siêu đẳng cấp. Tuy nhiên đâu ai biết trong lòng cậu đang chờ đợi sự hành quyết của mình.
Cũng đâu phải là khi không Tranh Cẩm được gọi là Hung Thần, có lí do của nó hết.
“Sao nó đi học thi mà dòm giống ra trận thế ?” Lẫm Bách, phần tử quậy nhưng lại không sợ Tranh Cẩm khó hiểu nhìn bóng lưng cậu.
Lương Băng: “Là Tranh Cẩm đó, cô phụ trách dạy lễ nghi mà, mày vẫn chưa nghe tới trình độ dạy học sinh đi thi của cô sao ? Ghê gớm lắm, dạy ai người đó mấy hắn nửa cái mạng đấy”
Lương Văn Hà thở dài.
Lâm Chấn nhắm mắt, cậu ta hiểu nhất là thái độ dạy học của Tranh Cẩm, có một lần được cô nhờ làm mẫu cho học sinh khoá dưới, cậu ta suýt chút thì bị cô gõ thủng não.
Nhất là phần lễ nghi trên bàn ăn và cách sắp xếp, nhận biết dụng cụ ăn uống.
Bị chửi chừng chục lần đối với cậu ta vẫn ít, tại sao cùng là cái nĩa lại phải có lắm cách sử dụng thế kia chứ ?
Tóm lại một chữ thôi, khó cực kỳ.
Một tuần gặp bốn lần đã muốn chết, đằng này ngày nào cũng gặp.
Nhắm mắt, để tay lên ngực.
“A men, nguyện phước lành đếm với Viễn con”
…..
Lại lần nữa bước qua ranh giới giữa hai khu vực.
Minh Viễn tập trung dò đường thật kĩ, trên đường có ngắm nhìn một chút, sợ nếu quên mất đường còn biết đặc điểm của đường mà lần về phòng kí túc.
Trên đường khá nhiều người, nhiều nhất là ở khu vực “thiếu gia” lâu lâu lại thấy bên cạnh họ có một quản gia mà cậu biết.
Học sinh ranh giới trước ở trong trường có thể chọn quản gia ở ranh giới sau để phục vụ cho mình, lương khá được, có nhiều quản gia các lớp 1,2,3,4 theo làm.
Đối với lớp 5 thì có Lương Văn Hà và Lâm Chấn vẫn còn đang phục vụ, còn những người khác thì đang tìm người để phục vụ.
Học sinh giỏi Minh Viễn cũng muốn, nhưng có điều lại không ai tìm cậu cả, đành vậy thì phải dựa tiền học bổng sống qua ngày
Mở cửa phòng học.
Đây là một phòng học trống, dùng để dạy bồi dưỡng học sinh giỏi gì đấy, dù sao bước được vào đây chắc cũng là vinh quang ?
Tranh Cẩm không thấy đâu cả, thay vào đó là một cô gái đang chống cằm bấm điện thoại.
Thấy cậu, cô ngẩng đầu.
“Chào, Minh Viễn nhỉ, cậu phải đi tìm Tranh Cẩm rồi, cô ấy ở lớp 12A1 đấy”
Minh Viễn đứng yên, sau đó bước ra khỏi phòng, lúc cậu đóng cửa thì thấy cô nàng ngồi trên ghế lúc nào đã đứng bên cạnh mình.
Cậu giật mình một cái.
Nàng thấy vậy, cười ha ha.
Hai người cứ như vậy lội tới lơpz 12a1 tìm giáo viên.
Cậu hơi tò mò.
“Cô Cẩm sao lại ở đó thế ?” Theo ấn tượng của cậu, Tranh Cẩm chính là người tôn trọng giờ giấc và lời hứa, cô đã nói nhất định phải dạy thì sẽ đếm dạy đúng giờ.
Cô nàng bên cạnh bước chân lả lơi, nắng đổ đầu nhưng nàng lại chẳng mảy may che như những cô gái khác.
“Thầy Lộc chủ nhiệm lớp A1 tìm cô ấy, chắc là nhờ dạy thêm ? Cô vừa mới đi thôi, cậu chịu khó kêu cô ấy rồi, À, lộn mất, anh 19 rồi nhỉ, gọi tôi là em nhé”
Minh Viễn không ngạc nhiên, gật đầu.
Dù sao thì đại đa số các quản gia ở khu vực sau đều lớn hơn hoặc bằng 19 tuổi, còn các cậu ấm cô chiêu ở khu vực trước lớn nhất hầu hết đều 18 thôi.
Minh Viễn không để ý lắm, tiếp tục bước đi.
Cô nàng bên cạnh tựa như mất hứng. Nheo mắt hỏi cậu.
“Anh không hỏi tên tôi sao ?”
Ồ, vẫn chưa biết tên.
“Em tên gì ?”
Giang Mộng Thi: “……”
“Tôi là Giang Mộng Thi”
“Ồ”
“….”
Người gì mà kì cục thế ?!
Đến lớp, Minh Viễn đứng trước cửa lớp.
Vốn cả trường khu vực trước hôm nay không học, tuy nhiên lớp 12a1 hôm nay vẫn miệt màu đến lớp, họ có một áp lực lớn đè nặng trên vai, áp lực lớp a1.