Đồng phục trường quản gia Thuận Thiên là áo sơ mi trắng, khoác ngoài là vest đuôi tôm màu đen, quần tây đen và giày da cũng là màu đen nốt.
Nói chung là chuẩn một quản gia thực thụ.
“Tao đi trước đây”
Cậu nói khe khẽ với những người bạn còn đang ngủ rồi bước ra khỏi kí túc xá.
Dĩ nhiên cậu có thể ngủ thêm, nhưng cậu không thể.
Tối hôm qua không hiểu sao Tranh Cẩm có được số liên lạc của cậu, oanh tặc cậu rằng sáng phải thức dậy sớm đến chỗ thầy Hồng lấy giấy phô tô cho cô, rồi đem giấy đó qua phòng nghỉ của giáo viên.
Dĩ nhiên trường Thuận Thiên này không chỉ đào tạo quản gia mà còn dạy chữ cho các cậu ấm cô chiêu.
Ranh giới giữa quản gia và thiếu gia chỉ cách một toà thực hành.
Có nghĩ là muốn qua đấy đưa đồ cho Tranh Cẩm, cậu buộc phải bước qua ranh giới ấy.
Học sinh quản gia qua đấy nhiều lắm, nhưng cậu thì chưa từng.
Bởi vì đời quản gia của cậu không phải dựa vào hầu hạ các thiếu gia bên ấy kiếm tiền mà toàn dựa học bổng của trường để sống.
Phải, quản gia Minh Viễn đây chưa từng hầu hạ bất kì thiếu gia nào cả. Cũng chưa từng bước qua ranh giới.
Bởi vì cậu biết họ siêu kì thị lớp quản gia số 5.
Cầm xấp tài liệu nặng trịch, Minh Viễn cố gắng bẹo hình bẹo dạng vác nó đi như vác cục nợ đi tới phòng nghĩ giáo viên cách hơn 900 mét.
Cái trường gì mà xây đến lớn thế kia !!
Lúc bước tới toà thực hành, Minh Viễn hơi ngừng, nhưng vẫn bước qua.
Là lần đầu tiên cậu đến đây, khắp hai bên trái phải đều có trồng những cây hoa sứ rất lớn, hoa nở bung trắng tinh cực kỳ đẹp mắt.
Trông thật sự…..chả khắc gì với chỗ cậu học.
Con đường này vừa lạ vừa quen, Minh Viễn vừa bước đi vừa ngơ ngác nhìn sơ đồ.
Chưa đến đây lần nào nên dĩ nhiên cậu cũng không biết đường.
Đi khoảng 2 phút, cậu nhìn thấy một chàng trai siêu đẹp đứng bên cạnh lan can cầu.
Bên dưới là một hồ nước với những chú cá bơi lội, người nọ đứng đó, tay như đang vân vê cái gì không rõ, gương mặt trầm xuống, trông có vẻ không vui.
Nhưng đôi mắt hẹp, dài, chiếc mũi cao và đôi môi trái tim, làn da trắng tinh nhưng hồng hào tràn đầu sức sống, đồng phục đen được trang trí tinh tế, tay dài chân dài.
Trông thật sự rất đẹp.
Minh Viễn chỉ liếc nhìn một chút rồi quay đi. Xốc lên đống tài liệu trên tay, cậu cẩn thận bước lên cầu.
Cây cầu trang trí này nói nhỏ không nhỏ, nói lớn không lớn nhưng để hai người đứng song song nhau thì có hơi miễn cương, huống chi bây giờ cậu còn siêu vẹo vì đống tài liệu nên không cẩn thận đụng vào người kia một cái.
Minh Viễn khó khăn nói xin lỗi rồi tiếp tục đi.
Lương Xương Bách bị đụng một cái cũng không đau không ngứa nên không phản ứng gì. Lại liếc thấy đồng phục quản gia và đống đồ trên tay người kia nên anh cũng không trách, thậm chí còn nhìn luôn huy hiệu áo, tên là Lăng Minh Viễn lớp quản gia số 5.
Tuy nhiên, lúc anh nhìn lại trên tay mình, vật từ nảy đến giờ anh vân vê trên tay đã không cánh mà bay mất.
Nhớ lại câu nói của thằng bạn xấu trong lớp hay nói.
“Bọn quản gia số 5 tham tiền chết”
Lương Xương Bách mặt lạnh tanh.
“Này” Anh gọi.
Minh Viễn nghe thấy, nhưng cung phản xạ dài từ cực bắc đến cực nam của cậu không cho phép cậu dừng lại ngay lập tức.
Cậu bước thêm khoảng chục bước nữa mới dừng lại, định quay đầu nhưng lại thấy sai sai. Khó khăn đem chồng tài liệu qua một bên, cậu nhìn xuống chân mình.
Giày đâu ?
Trên chân chỉ còn một cái vớ đen mỏng tan, giày thì không thấy.
Minh Viễn khó hiểu qua đầu về người vừa gọi mình, lại thấy anh chàng đẹp trai kia chân đang giẫm vào giày của mình.
Lương Xương Bách vừa gọi người, lại thấy người kia chẳng hề dừng lại, giả bộ như là không nghe thấy thì lập tức bực bội. Anh bước nhanh tới, với cái chân dài kia thì mấy bước đã đuổi kịp, nhưng chưa kịp vỗ vai người kia, chân lại vô tình giẫm vào giày của người ta.
Vốn là nghĩ cậu sẽ dừng lại rồi quay đầu nhìn mình, nhưng không ngờ đôi giày ấy dường như quá rộng, chân cậu tụt ra khỏi giày luôn.
Lương Xương Bách: “…..”
Anh căn bản chưa từng gặp tình huống thế này nên cứng ngắc xịt keo luôn.
Minh Viễn ngỡ ngàng nhân ra, lập tức bước tới, sau đó thở hổn hển đặt chồng tài liệu xuống.
“Gọi tôi làm gì ? Còn giẫm vào giày tôi ?”
Người đối diện gương mặt hệt như đứa con nít, sạch sẽ lại trong sáng, anh đột nhiên hơi nghi ngờ cây trâm mình cần trên tay có thật sự là bị người này lấy hay không.
Nhưng rất nhanh anh đã bình ổn lại.
Người lựa nghề, chứ nghề đâu lựa người, huống chi càng vô hại lại càng hại người ta thê thảm.