Hít một hơi, Lương Xương Bách cố gắng mở cửa thật nhẹ, gần như không phát ra tiếng động nào.
Sau đó, tiếng hít thở kì lạ truyền vào tai anh.
Quá quen với tiếng động này, lúc nhỏ Ly Hương hay giống vậy....
Là khóc.
Anh biết chắc chắn cậu đang khóc. Bởi vì không khí yên tĩnh khiến giác quan người ta khuếch đại.
Minh Viễn vùi đầu vào đầu gối, thỉnh thoảng có tiếng thút thít vang lên khế khàng.
Anh đứng yên. Cảm thấy cả người lập tức không thoải mái.
Giống như bị dao cùn cứa vào trái tim.
Yên lặng, anh làm như không biết cậu đang khóc.
Với một thằng đàn ông mà nói, bị một người cùng giới phát hiện mình đang khóc chính là sự nhục nhã không gì sánh bằng.
Đột nhiên cảm thấy áo sơ mi cũng không còn khó chịu bằng vị trí ở trái tim nên anh không thay nữa.
Hai ngày sau
Mọi chuyện trở về bình thường...
Ngoại trừ Lương Xương Bách.
Anh luôn cảm thấy có gì đó rất kì lạ đang nảy nở, nhưng lại không biết nó kì ở cái chỗ nào.
Vậy nên không quan tâm nữa.
Minh Viễn thấy anh lại đang cầm chiếc cà vạt mà ngẩn người thì cậu tiến tới, thắt cà vạt giúp anh.
Bởi vì chuẩn bị sẵn tâm lí rồi nên cậu làm rất chuyên nhiệp và thành thạo, không còn thất thổ như lần trước nữa.
Nhưng mà anh lại chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Hơi thở phả vào cổ và những xúc chạm nhẹ nhàng lướt qua cơ thể khiến anh không thể bình tĩnh và muốn đẩy cậu ra, sau đó tìm một cái vòng quay giống những chú chuột hamster, leo lên đó và chạy.
Cuối cùng cậu buông tay, giống như được ân xá, Lương Xương Bách né cậu như tránh tà, sau đó vội vàng nở nụ cười bình lặng tâm trí.
“Tôi....hôm nay có tiết học buổi tối, cậu không cần...anh không cần đợi”
“Tôi đã biết” Cậu đáp lời.
Dù cảm thấy khó chịu nhưng anh vẫn không kiềm được mà nhìn cậu.
Kể từ lần trước thấy bộ quần áo vừa người cậu mặc, anh đã nặc danh kêu Tranh Cẩm mua cho cậu hai bộ quần áo và hai đối giày mới toanh, Tranh Cẩm còn tâm lí nói chuẩn bị cái này là để cho cậu đi thi.
Minh Viễn rất hoan hỉ nhận đồ, sau đó chính là.....
Chiếc áo khoác vest bên ngoài siết eo khiếm cậu trông nhỏ nhắn hơn hẳn, có cảm giác một tay thôi đã nắm chắc được.
“Đã đến giờ rồi” Minh Viễn xem đồng hồ rồi ngẩng đầu nói với anh.
Lươnh Xương Bách hoang mang dời mắt, cùng chân cùng tay bước ra khỏi kí túc.
Càng ngày càng kì lạ thế này !!!
Trong tiết học pha chế hôm nay, Minh Viễn làm rất chi là tỉ mỉ, thậm chí cậu còn lấy cái rây bột mà lâu lắm không dùng của mình để rây bột cà phê cho mim.
Năm người khác cũng làm ra vẻ chuyên nghiệp hết nấc.
Lương Văn Hà thì khỏi nói đi, cậu ta là học sinh duy nhất trong cái lớp số 5 này chăm chỉ làm mọi bước theo sách giáo khoa.
Còn Lẫm Bách....cậu ta đang vắt chanh một cách tỉ mỉ và tinh tế giống một nhà nghệ thuật.
Lâm Chấn đang trang trí chiếc ly thuỷ tinh thành một tác phẩm để đời.
Hồng Liên còn rất chuyên tâm khắc đá thành hình hoa hồng.
Lúc Lương Băng shake còn ra dáng một cách màu mè.
Lý do cho những sự ra vẻ này là gì ?
Một: bởi vì người trông lớp không phải thầy Chương dễ dàng đáng yêu của họ.
Hai: người trông coi lớp hôm nay là quản gia ác quỷ.
Hôm nay là ngày ban quản lí đến để đánh giá quá trình học tập của từng lớp quản gia.
Quản gia ác quỷ-Nguyễn Lam Dương, một trong những thành viên ưu tú nhất trong ban quản lí đã được cử đến lớp quản gia số 5.
Lạnh lùng, ít nói, khó tính và khả năng kỉ luật cao ngất ngưỡng chính là những từ quen thuộc để đánh giá con người này.
Lam Dương có một đôi mắt rất tinh, một động tác làm sai thôi sẽ bị anh ta phát hiện và khiển trách, huống chi trong lớp quản gia số 5 chỉ có 6 người, điều này càng khiến anh ta dễ dàng quan sát hơn.
Khoảng 5 ly đồ uống đủ màu sắc được đặt lên bàn, Minh Viễn bắt đầu lau sạch từng dụng cụ mình đã sử dụng.
Cậu hơi liếc mắt là có thể thấy Hồng Liên đang chảy cả mồ hôi để làn cho đoá hoa hồng bằng đá của nàng không tan.
Minh Viễn: “.....
Thật khổ.
Cuối cùng cũng kết thuốc, điều này làm cho cả lớp thở phào nhẹ nhõm.
Họ tuy lần nào cũng đứng top trên bảng xếp hạng quản gia của trường, nhưng đó là thái độ khi đến kì thi, còn nói đến chuyện lên lớp.... Họ thật sự có hơi xíu xiu lười biếng.
Lam Dương bước ra khỏi lớp giống như ban lại sự sống cho sáu con người.
“Tao chết !” Lâm Chấn nằm rạp xuống bàn.
Hồng Liên thì gấp gáp đem hoa hồng của mình để vào tủ đá.
“Lâu lắm tạo mới làm.... Đều tan hết cả rồi hu hu...”
Lương Văn Hà không nói gì, nhưng biểu cảm trên gương mặt cậu ta chính là vé.
Tao ghét pha chế
Minh Viễn hơi mắc cười nên cậu cúi đầu che giấu rồi thu dọn đồ đạc.
Chiều hôm nay không có tiết.... Sáu người họ đã hẹn phải đi chơi !!!