Quan Đạo Vô Cương

Chương 388: Chương 368




Lương Quốc Uy không nghĩ quá nhiều, ông ta chỉ là theo bản năng không muốn gặp Thích Bản Dự. Hơn nữa vốn dĩ Lục Vi Dân và Thích Bản Dự cũng không hợp nhau lắm, do vậy cũng chỉ vô thức mà chọn có hai người.

Ông ta lại không để ý đến bình thường tổ hợp ba người chính là mình, Thích Bản Dự và Quan Hằng, mà ngay cả Khúc Nguyên Cao và Thái Vân Đào cũng còn không được xếp cùng vào. Lần này đây không ngờ lại chỉ có Lục Vi Dân và Quan Hằng. Cho nên không thể không khiến Quan Hằng vốn rất nhanh nhạy mà ý thức được trong huyện mấy tháng nay dường như tình hình có chút bất ổn.
Bàn được sắp xếp tại phòng riêng của căn tin nhà khách như thường lệ.
Điều kiện của nhà khách huyện không ra sao, nhưng lại được ngăn riêng làm ba gian buồng nhỏ, đầu bếp cũng được mời tới, ba hương vị đồ ăn tinh túy. Nghe nói là vì mời người đầu bếp họ Ngưu này, cơ quan hành chính đã phải dành riêng một biên chế chuyên cần cho người này, mới xem như giữ được người này ở nhà khách.
Quan Hằng nhìn đồng hồ, đã sáu giờ rưỡi, hẹn sáu giờ hai mươi vào bàn, Lục Vi Dân làm chuyện gì vậy, khó khăn lắm Bí Thư Lương mới có hứng thú đến cùng dùng bữa cơm, người này lại ung dung đến chậm, cái này không phải quá đáng sao? Người này đúng là không hiểu chuyện rồi.
Tuy nói đối với Lục Vi Dân, Quan Hằng có ấn tượng cũng không tệ, nhưng lúc này đây Quan Hằng đối với Lục Vi Dân cũng đã có chút ý kiến rồi.

- Sao, tên tiểu này vẫn chưa đến?
Mặt Lương Quốc Uy không chút biểu cảm, nhưng Quan Hằng cẩn thận quan sát thần sắc của Lương Quốc Uy. Khí sắc vẫn tốt, tâm tình giống như là không hề bị việc đến trễ của Lục Vi Dân làm cho ảnh hưởng. Quan Hằng gật đầu:
- Tiểu tử này, lúc nhận lời thì rõ hay, đã nói chiều sẽ qua đây luôn, giờ này là lúc nào rồi chứ? Trời đã tối đen, mà vẫn chưa đến?
- Thôi đi, đợi thì đợi, cũng không gấp, ở đây thêm chút nữa.
Lương Quốc Uy khó có khi bao dung thế này.
- Ngồi đi, Quan Hằng, đừng ở đó đi tới đi lui giống như ruồi bọ vậy. Mỗi một người trên tay đều có việc, ai cũng không rảnh, đại khái là chuyện gì nên mới chậm trễ.
Quan Hằng có chút ngạc nhiên, ông chủ Lương có tâm trạng thế này là rất ít thấy. Trước kia Thích Bản Dự cũng không dám đến muộn, hôm nay là lần đầu tiên, lại là tên nhãi Lục Vi Dân không biết trời cao đất rộng này phá đi cơ hội.

Sau khi Quan Hằng ngồi xuống, Lương Quốc Uy tựa đầu vào ghế dựa, hình như đang nhắm mắt lấy tinh thần. Điều này càng khiến cho Quan Hằng có chút không yên, nhiều năm trôi qua như vậy, ai dám khiến cho Bí thư Lương đợi? Nếu không có một lý do thích hợp, vậy là Lục Vi Dân này thực sự không biết phân biệt tốt xấu rồi.
- Quan Hằng, năm nay cục diện huyện chúng ta rất không tốt. Tôi đoán cuối năm nay huyện chúng ta làm buổi lễ tổng kết sẽ không được yên ổn, đến địa khu họp, tôi đều để đầu xuống quần, để lãnh đạo đỡ thấy chướng mắt.
Lương Quốc Uy có chút bùi ngùi thuận miệng nói:
- Tất cả đều chỉ biết tiền, tất cả các nơi cũng đều chỉ biết hướng nhìn tiền, nhìn GDP, hướng về đầu tư nước ngoài, hướng đến giá trị gia tăng công nghiệp. Ba điều này đều sắp trở thành tiêu chuẩn đánh giá thành tích chính trị chủ yếu của quan chức một địa phương.
- Bí thư Lương, đây cũng không phải là việc gì quá lắm, hiện tại cả nước đang điều chỉnh trọng tâm công tác, phát triển kinh tế đã trở thành một công tác đặc biệt nặng nề, mà huyện nghèo giống như Song Phong chúng ta, anh muốn phát triển kinh tế, bắt đầu từ đâu? Không có bên ngoài đầu tư vào, ngành công nghiệp của anh làm sao có khởi sắc đây? Công nghiệp không khởi sắc, vậy gia tăng giá trị công nghiệp ở đâu? Không có công nghiệp thì không có thu nhập tài chính, đây là lời lẽ sáo mòn, nhưng cũng là sự thật.
Quan Hằng cũng cảm thấy là Lương Quốc Uy tâm trạng không tốt, nên cũng cẩn thận đối đáp.

Tình hình ở Song Phong không tốt từ lâu đã trở thành một bí mật ngầm hiểu lẫn nhau của trên dưới toàn huyện. Làm sao để mở được cục diện, toàn huyện cũng nghĩ không ít biện pháp, nhưng huyện nông nghiệp như Song Phong, lại không có động thái lớn làm khu kinh tế mới giống như Nam Đàm. Các cán bộ dường như cũng chỉ biết rúc mình thấy sao hay vậy, đi một bước nghĩ một bước, đơn thuần chỉ dựa vào quy luật mang tính lệ thường để thu hút đầu tư, rất khó cạnh tranh với các địa phương khác có điều kiện tốt hơn. Ỏ điểm này đến trong huyện cũng có rất nhiều người đều ý thức được, rất có vẻ khó giải quyết, không có một chút biện pháp nào.
Về mặt này, Quan Hằng cũng cảm thấy Lương Quốc Huy dường như không có cách thực hiện được là bao, vả lại suy nghĩ vốn dĩ đang trong vòng luẩn quẩn, không thực sự thoát ra nổi những cái đã có sẵn. Trong cuộc họp Ủy ban nhân dân Địa khu đã hô hào như thế nào, trở về cũng bèn rập khuôn cho cấp dưới như vậy. Nhưng Song Phong có tình hình thực tế của Song Phong, chính sách ở trên anh phải kết hợp với tình hình thực tế của địa phương thì mới có thể lập ra được chính sách phù hợp có tính nhắm đến. Anh càng cần có cán bộ với ý thức trách nhiệm mãnh liệt và nhiệt tình làm việc để thúc đẩy chấp hành, mà điểm này lại là thứ Song Phong là thiếu sót nhất.
Có mấy lời Quan Hằng đã ngầm chịu rất lâu, Lương Quốc Uy đối với y có ơn tri ngộ, y không muốn đi ngược lại với ý đồ của Lương Quốc Uy. Cho nên khi một số cách làm của Thích Bản Dự rất gây sự chê trách, y cũng chỉ là tương đối uyển chuyển mà nhắc nhở Lương Quốc Uy phải chú ý một số việc. Nhưng Lương Quốc Uy dường như không ý thức đến điểm này, đối với Thích Bản Dự vẫn là tin cậy như cũ, cho nên khiến y cũng rất đau đầu.
Lúc này đây rõ ràng là bản thân Lương Quốc Uy cũng ý thức được mấy vấn đề. Hơn nữa Ủy viên thường vụ mới Lục Vi Dân với nhuệ khí tràn trề vừa lúc muốn tới báo cáo công việc, y liền nghĩ làm thế nào để tận dụng cơ hội lần này nhắc nhở Lương Quốc Uy một chút, là đến lúc nên làm một chút thay đổi. Nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, chỉ e là thật sự buộc Ủy ban nhân dân Địa khu phải suy xét vấn đề bộ máy của huyện Song Phong.
Đối với việc làm của Lục Vi Dân ở Oa Cố, Quan Hằng luôn rất quan tâm. Từ việc dời chợ nông sản đến đẩy mạnh quy hoạch mới vùng căn cứ gieo trồng dược liệu Đông y, lại thêm chuyện nghiêm khắc chấn chỉnh trị an xã hội và tình hình giao thông hỗn độn, cho đến giờ là hạng mục quy hoạch xây dựng khu chợ chuyên dược liệu Đông y được đưa ra.
Quan Hằng chú ý tới Lục Vi Dân gần như là hết việc làm này tới việc làm khác, một khâu cài một khâu. Mà cường độ công việc và ý tưởng quy hoạch càng ngày càng lớn, nhưng không phải là loại suy nghĩ, tham vọng viễn vông, không thiết thực. Mỗi một động tác, ý tưởng đều dựa trên điều tra nghiên cứu tương đối cẩn thận, từng việc quy hoạch đều có số liệu tương đối đầy đủ và xác thực làm cơ sở.
Đặc biệt là sau khi Quận ủy Oa Cố đưa ra ý tưởng liên quan đến xây dựng khu chợ chuyên dược liệu Đông y này, trong huyện cũng đã một lần dấy lên những tranh luận không nhỏ.
Chẳng qua là những người gồm có Lý Đình Chương, Chiêm Thái Chi và Dương Hiển Đức đều cho rằng Lục Vi Dân đang có ý nghĩ hão huyền. Ngay cả trong huyện cũng không dám nghĩ, Oa Cố là quận xa xôi nhất, không ngờ Lục Vi Dân cũng dám dõng dạc phải làm cho được khu chợ chuyên dược liệu Đông y, cái mà toàn tỉnh đều chưa có.

Thích Bản Dự trong một số trường hợp lại càng trực tiếp nói đây là ý muốn của một số người, vì kiếm thành tích chính trị, lấy lòng mọi người mà bị tẩu hỏa nhập ma rồi. Quan Hằng mặc dù không ủng hộ những quan điểm này, nhưng cũng có thái độ nghi ngờ đối với “một khoản kinh phí lớn” này của Oa Cố.
Về sau này quận Oa Cố dường như cũng nhận thấy được rằng huyện đối với kế hoạch này cũng không ưa, không ủng hộ, cho nên cũng thực hiện lặng yên không một tiếng động. Quan Hằng cũng có chút thất vọng, nghĩ rằng Quận ủy Oa Cố sau khi chịu đả kích như vậy liền từ bỏ. Có điều y cảm thấy Lục Vi Dân dường như không phải loại chịu chút thất bại mà thu binh, cho nên cũng vẫn liên lạc vói Quận ủy Oa Cố.
Về sau này từ chỗ Chương Minh Tuyền mới được biết Lục Vi Dân ở quận đã tỏ thái độ rõ ràng là nếu huyện cho rằng Oa Cố không làm được chuyện này, vậy Oa Cố sẽ phải tự lực cánh sinh, dựa vào sức mình đi làm chuyện của mình. Việc của quận Oa Cố cũng không hy vọng trông cậy vào sự giúp đỡ của người khác, cho nên việc xây dựng khu chợ chuyên dược liệu Đông y cũng vẫn đẩy mạnh như đã định. Hơn nữa cường độ càng lớn, Lục Vi Dân lại càng phải đích thân mình nắm bắt công việc này, chẳng qua là đối với thái độ của huyện, quận đã trở nên lãnh đạm hơn nhiều.
Thật sự là Quan Hằng vẫn không ngờ Lục Vi Dân lại có tính cách và tính khí như vậy, ở trong huyện bị lạnh nhạt, dứt khoát tự lực cánh sinh. Đương nhiên Lục Vi Dân cũng không phải loại không nói đến chính trị, hôm nay phải chủ động tới Lương Quốc Uy báo cáo tình hình công việc thì cũng đủ chứng minh được điểm này.
Cửa rốt cuộc được mở ra, Lục Vi Dân vội vàng bước vào với mồ hôi đầy đầu.
- Thật xin lỗi, Bí thư Lương, Chánh văn phòng Quan, thật là cần khấu đầu tạ lỗi rồi. Tôi vốn đã tới huyện, kết quả là nhận được một tin tức, một thương nhân thuốc ở Tiểu Bá ra ngoài kinh doanh về huyện tổ chức mừng thọ cho mẹ, buổi tối sẽ trở về Xương Châu rồi đi máy bay về Quảng Tây, vì vậy tôi không dám chậm trễ, khẩn trương đi gặp trước ông ta một chút. Nghe nói người này cũng có chút danh tiếng, vào nói chuyện là cả nửa tiếng đồng hồ, cho nên có phần hơi chậm trễ, Bí thư Lương, Chánh văn phòng Quan, sự việc hôm nay là lỗi của tôi, tôi trước hết tự phạt mình ba ly.


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.