Quan Đạo Vô Cương

Chương 349: Chương 335




- Quận một năm có thể thu được bao nhiêu tiền từ các xã, thị trấn?
Lục Vi Dân cũng biết không thể không đối diện với những vấn đề này. Hắn không muốn hỏi đến nhưng lại không thể không hỏi đến.
- Thị trấn Oa Cố mỗi năm hai mươi nghìn, xã Sa Lương mười lăm nghìn, Đóa Tử Khẩu và Tiểu Bá mỗi nơi mười nghìn, tổng cộng năm mươi lăm nghìn tệ. Ngoài ra đến cuối năm huyện có đôi khi cũng có thể trích ra chút gì kinh phí làm việc bổ sung, đại khái là ở vào khoảng mười lăm nghìn đến hai mươi nghìn tệ. Nói cách khác kinh phí hàng năm Quận ủy chúng ta có thể có khoảng bảy mươi lăm nghìn.
Chương Minh Tuyền lại rất rõ những phương diện này.
- Thoạt nhìn thì không ít, nhưng Quận ủy chúng ta có ba nhân viên tạm thời. Trong đó có một lái xe, một nhân viên đánh máy, còn có một người làm việc ở văn phòng, phụ trách đưa nhận văn bản và nghe điện thoại, hơn nữa còn có ông Lưu gác cửa. Chỉ bốn người bọn họ mà một năm đã chi gần mười nghìn tệ. Ngoài ra phí xăng dầu, sửa chữa, bảo hiểm cho hai chiếc xe Xương Hà hàng năm cũng vào khoảng tám, chín nghìn. Quận chúng ta cách huyện lị xa nhất, đồng hồ công tơ mét của xe cũng phải chạy nhiều, phí nhiên liệu, sửa chữa cũng tương đối cao.
- Thông thường còn phải chi khoản nào lớn không?
Lục Vi Dân muốn hỏi thì phải hỏi rõ ràng, xem là vốn liếng của nơi này rốt cuộc là như thế nào.
- Quận chúng ta có bảy cán bộ. Dựa theo tiêu chuẩn năm trước, tiền thưởng hàng năm cũng phải hơn một chục, gần hai chục nghìn tệ; phí tiếp khách thì không dễ tính. Ba năm trước khi ông Chu chưa đến, còn không nhiều, một năm tổ chức họp vài lần, thêm vào tiếp đãi hằng ngày và tổng kết cuối năm, đại khái phí tiếp khách cũng ở vào khoảng tám nghìn. Nhưng năm trước phí tiếp khách đã vượt ngưỡng hai mươi nghìn, năm nay thì càng không dừng lại ở đó. Chi phí văn phòng thì không coi là nhiều, chủ yếu là phí của hai chiếc điện thoại điều khiển tự động và một ít vật liệu tiêu hao, cùng với phí công tác, tiền nước, tiền điện. Tính theo tiền phí mỗi tháng hiện nay đại khái một năm cũng gần mười lăm nghìn.

- Như vậy tính ra, quận chúng ta há chẳng phải là thu không đủ bù chi?
Lục Vi Dân cười.
- Sao lại chỉ là thu không đủ bù chi? Còn có một số những khoản chi đặc biệt ngoài dự tính. Ví dụ như hàng năm về cơ bản huyện đều tổ chức một hai lần ra ngoài học tập, khảo sát, huấn luyện, chi phí phải tự lo, tính ít thì cơ bản mười nghìn còn chưa chắc là đủ. Nếu huyện tổ chức hai lần, vậy phải chi tầm hơn hai mươi nghìn là có khả năng. Ngoài ra tổ chức lễ biểu dương kỷ niệm ngày thành lập đảng Cộng sản Trung Quốc và tổng kết công tác cuối năm, cùng với thăm hỏi Đảng viên lão thành, ít nhiều cũng phải chi ra chút ít gọi là. Thời buổi này chỉ là khuyến khích tinh thần thôi thì không được, cũng phải chú ý đến khuyến khích bằng vật chất. Vậy đại khái cũng phải trên dưới năm nghìn tệ.
Hồ Hoán Sơn cũng bổ sung.
Xem ra Oa Cố thật sự là có chút khó vận hành. Không nói đến vấn đề tiền nợ, chỉ riêng các khoản chi hoạt động thường ngày đều là giật gấu vá vai, thu không đủ chi, năm Dần ăn lương năm Mão, năm này đẩy sang năm sau đã trở thành căn bệnh chung ở các nơi. Dù sao cứ đánh trống truyền hoa, rơi vào tay ai thì người đó lại tiếp tục đẩy sang năm sau.
Vấn đề khoản tiền nợ xây dựng cơ bản, ởquận ban đầu có dự tính làm gì để giải quyết vấn đề này không?
Đây là một mấu chốt lớn. Hơn ba trăm nghìn, mỗi năm cho dù chỉ có ba mươi nghìn thì cũng phải tới hơn mười năm. Chắc là người ta cũng sẽ không đồng ý cho hoãn nợ tới mười năm mới trả hết nợ.
- Không có dự tính gì, cũng chỉ có thể hoãn như vậy. Dù sao là do công ty xây dựng thị trấn Oa Cố làm, nó muốn kiện cũng tốt, phản ánh cũng được, việc lớn như vậy, đành tùy bên họ thôi.

Chương Minh Tuyền hầm hừ nói.
- Tôi thì lại thật sự hy vọng toà án có thể phán quyết cho chúng ta trả lại tòa nhà Quận ủy này cho đối phương, không chừng còn phải bù thêm cho chúng ta một chút.
Lục Vi Dân bật cười, như thế là có chút chơi xấu. Đã từng chứng kiến thái độ của Chương Minh Tuyền khi đối mặt với chủ nợ tên Vương Nhị mặt rỗ kia, Lục Vi Dân lại không thấy là kỳ lạ. Ở trong tòa nhà Quận ủy mới sáng sủa rộng rãi thì rất thoải mái, nhưng phải trả món nợ này thì khiến không ai có thể vui vẻ. Ai cũng như vậy, nhưng anh là một cấp Đảng ủy, nên trả thì vẫn phải trả. Việc thất tín với người khác là thứ Lục Vi Dân kiêng kị nhất.
- Anh Hồ, anh kiểm kê các khoản thiếu nợ của Quận ủy chúng ta cẩn thận một chút. Ủy ban Kỷ luật huyện chỉ đưa ra một con số chung chung, anh phân loại cụ thể những khoản nợ nần này ra. Ngoài ra anh cũng cần ghi rõ thời gian, do ai giải quyết. Sau khi sắp xếp xong chuyển cho tôi xem, đến lúc đó chúng ta lại bàn bạc cụ thể về giải pháp cho đống nợ nần này."
Lục Vi Dân gật đầu.
- Giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền. Không quan tâm là ai nợ, xây dựng cũng tốt, ăn cơm cũng được, hút thuốc uống rượu cũng được, chỉ cần là do Quận ủy chúng ta nợ, chúng ta sẽ không quịt nợ. Đương nhiên anh muốn Quận ủy chúng ta lập tức liền trả hết nợ là không thực tế, cho nên cũng phải nói rõ ràng với những chủ nợ này. Chúng ta nợ chứ không quịt, nên trả chắc chắn sẽ trả. Quận ủy có kế hoạch trả nợ, nhưng xin bọn họ bình tĩnh một chút, chớ nóng vội, đừng có hơi một tí là chạy tới Quận ủy kêu gào.
Trong lúc không để ý cũng đã đến mười hai giờ, Lục Vi Dân nhìn đồng hồ đeo tay. Hắn thấy Chương Minh Tuyền và Hồ Hoán Sơn đều không có biểu hiện gì, hắn có phần ngạc nhiên hỏi:
- Anh Chương, anh Hồ, Quận ủy chúng ta không có căn tin à?

- Ha ha, căn tin? Bí thư Lục, bảy cán bộ của Quận ủy chúng ta trừ ngài ra thì tất cả đều là người nơi này. Nhà tôi ở trong thị trấn, là kí túc xá của trường trung học cơ sở thị trấn. Ông Hồ thì lại càng đơn giản, nhà ông ta ở Tiểu Bá, cách đây chưa đầy hai dặm. Những người khác thì hoặc là ở trong thị trấn, hoặc là ở rất gần, đi xe đạp cũng không mất đến 10 phút, còn cần phải đến căn tin sao?
Trương Minh Tuyền hớn hở nói.
Thấy dường như Lục Vi Dân vẫn chưa hiểu được, Hồ Hoán Sơn nuốt một miếng nước bọt, nói tẻ ngắt:
- Trước kia Bí thư Chu không ăn cơm ở Quận ủy. Mà cũng rất ít khi ở đây.
- Vậy thì ông ta ăn, ở ở đâu?
Lục Vi Dân thuận miệng hỏi luôn.
Hồ Hoán Sơn có chút lúng túng liếc nhìn Chương Minh Tuyền một cái, ngay lúc đó không biết nói gì cho phải. Chương Minh Tuyền cũng chẳng hề để ý mà nói:
- Chỗ ông ta ăn ở thì nhiều lắm, chỗ quả phụ Tùy, chỗ Bạch nương tử, còn có cả nhà Tạ Nhị Thuận ở Nhị Đầu Câu. Đúng rồi, ông Hồ, cái cô ở Tiểu Bá các ông tên là gì nhỉ? Cái cô mà bị lừa bán đến Sơn Tây hay là Nội Mông năm, sáu năm lại quay về đó. Bây giờ mở một quán trà bán phụ phẩm, cách nhà ông chưa đến nửa dặm, cứ men theo đường đi thẳng cũng chưa đến một dặm, tên gì nhỉ?
- Chiêm Thái Phượng.

Hồ Hoán Sơn thành thật trả lời.
- Đúng, chính là Chiêm Thái Phượng. Cô ta cả ngày cứ ưỡn ngực đi tới đi lui ở Huyện ủy, ông Chu chẳng phải là đã bị đôi bầu vú to đó của cô ta làm cho mê hồn sao? Ông Chu ở chỗ cô ta cũng không ít nhỉ? Không nghe nói đứa bé cô ta nhặt về cũng chính là đứa con cô ta lặng lẽ sinh cho ông Chu sao? Cô ta năm ngoái có phải cả một năm không ở nhà hay không? Trốn ra ngoài sinh con nhỉ? Nếu không ông Chu hẳn đã cho người đi tìm? Ông Chu đi rồi, nghe nói là cô ta còn khóc một trận thảm thương, cũng không biết là khóc thật hay là nước mắt cá sấu? Ừm, Quận ủy chúng ta còn nợ ở đó bao nhiêu tiền thuốc, rượu nhỉ? Ba, bốn nghìn nhỉ? Cái cửa hàng nhỏ rách nát của cô ta mà cũng dám nhập Phong Đăng Đặc Khúc, hai mươi tệ một bình đấy. Trên địa bàn Oa Cố này ai đủ tiền uống chứ? Hồng Tháp Sơn thì cứ nhập liên tục hàng cây. Ghê gớm như vậy, ngoài Đại Bí thư Chu của Quận ủy chúng ta ra, ai dám uống… ai dám hút, ai lại vừa dám hút vừa dám uống?
Cái miệng của Chương Minh Tuyền có thể nói là không nể nang gì, chỉ một câu nói đã liệt kê đầy đủ chuyện phong lưu của Chu Minh Khuê ở Oa Cố này. Có thể thấy vị Phó bí thư Chương này bất mãn đến cực điểm với Chu Minh Khuê.
- Được rồi… anh Chương, chuyện trước kia của ông Chu không nên nhắc lại nữa, đều là chuyện đã qua, trong thị trấn có căn tin chứ?
Lục Vi Dân nhíu mày, ngắt lời Chương Minh Tuyền. Cứ dây dưa mãi chuyện Chu Minh Khuê cũng không có ý nghĩa gì, nhất là còn có ông Hồ ở đó… sẽ dễ dàng gây cho người ta cảm giác mình là người không tử tế.
Đương nhiên Lục Vi Dân cũng hiểu được nỗi căm hận của Chương Minh Tuyền với Chu Minh Khuê. Hai người vốn dĩ như nước với lửa, Chu Minh Khuê đã chết nhưng vẫn để lại một đống phân để người khác phải dọn. Bây giờ mình mới đến đây, điều gì cũng không rõ, rất nhiều chuyện còn cần y phải đứng ra ứng phó.
- Trong thị trấn có căn tin nhưng nhưng chỉ nấu một buổi cơm trưa, đều là cho các cán bộ buổi trưa không về nhà tạm ngồi tụ tập một chút… cơm chiều thì mọi người đều về nhà ăn. Trong thị trấn cơ bản cũng không có cán bộ từ nơi khác đến, hai năm nay tham gia công tác cũng về cơ bản là để giải quyết cho các cán bộ mà các xã, thị trấn tuyển dụng trước kia… sinh viên nếu có chút quan hệ cũng sẽ không bị phân đến Oa Cố chúng ta.
Hồ Hoán Sơn giúp giải thích.


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.