Quan Đạo Vô Cương

Chương 344: Chương 331




- Ừ, tôi thấy ý kiến của Trưởng ban Dư Giang rất đúng trọng tâm. Hiện tại ông Chu đi rồi, Bí thư Quận ủy Oa Cố kiêm Bí thư Đảng ủy thị trấn Oa Cố đúng lúc đang thiếu người, chính là cần một lạnh đạo trẻ trung, khỏe mạnh, tinh thần dồi dào đến cầm lái. Số dân Oa Cố không coi là nhiều, giao thông cũng vẫn coi là thuận tiện, đồng chí Lục Vi Dân đúng lúc có thể làm thí điểm tại Oa Cố. Thì coi như có vấn đề gì, ảnh hưởng cũng không lớn. Bí thư Lương, ý kiến này được đó, tôi thấy ổn.
Thích Bản Dự bày tỏ thái độ đầu tiên, nóng lòng muốn ấn Lục Vi Dân vào vị trí Bí thư Quận ủy Oa Cố.
- Tôi cảm thấy việc này vẫn có thể xem là một lựa chọn tốt. Điều kiện Oa Cố mặc dù kém một chút, nhưng càng kém càng có thể thấy rõ hiệu quả, huống hồ vị trí địa lí, giao thông của Oa Cố cũng rất ưu việt.
Phó chủ tịch thường trực huyện Dương Hiển Đức từ đầu không hề hé răng một tiếng cũng tỏ vẻ đồng ý.
Hai người Chiêm Thái Chi và Ngu Khánh Phong cũng đều chậm rãi gật đầu, ánh mắt Lương Quốc Uy dừng ở trên mặt Lục Vi Dân. Ông ta vốn cho là Lục Vi Dân nhất định sẽ mặt trầm như nước, thậm chí trực tiếp từ chối, nhưng nhìn thấy lại là vẻ mặt Lục Vi Dân như thoáng chút suy nghĩ:
- Vi Dân, mọi người cảm thấy trước mắt Oa Cố có lẽ thích hợp hơn với cậu, cậu cảm thấy thế nào?
Trong lòng Lục Vi Dân âm thầm cười, từ khi bắt đầu hắn không hề muốn đi Vĩnh Tế. Vĩnh Tế tuy điều kiện các mặt nhìn có vẻ đều tốt, nhưng vấn đề của Vĩnh Tế cũng nhiều như vậy. Vấn đề then chốt nhất là Vĩnh Tế là một khu vực các phương diện đều tương đối bình quân, đã không có ưu điểm nổi bật, cũng không có nhược điểm nổi bật. Anh muốn đạt thành tích ở nơi như vậy lại không dễ dàng.

Mà không giống Oa Cố, Oa Cố khi trải qua sự cai trị của Chu Minh Khuê trong vài năm, tình trạng đã đến nông nỗi không thể tệ hại hơn. Lục Vi Dân thông qua Khúc Nguyên Cao và Ba Tử Đạt đã tìm hiểu một phen, khi Chu Minh Khuê ở Oa Cố hầu như đã khiến một Oa Cố căn bản đã suy yếu trở nên kiệt quệ. Việc xây dựng trụ sở Quận ủy Oa Cố này khiến nợ nần chồng chất, mà xí nghiệp xã, thị trấn Oa Cố là trống rỗng. Càng ác liệt hơn là trong thời gian Chu Minh Khuê phụ trách, trật tự xã hội trị an đoạn quốc lộ chạy qua Oa Cố chuyển biến xấu nghiêm trọng. Điều này cũng làm cho tình thế của Oa Cố thêm nghiêm trọng, tổng hợp những phương diện này, trên thực tế thì coi như là nếu Chu Minh Khuê không chết, chỉ sợ Huyện ủy cũng phải áp dụng biện pháp đưa Chu Minh Khuê chuyển tới vị trí khác. Hiện tại vị trí này để trống, cũng đúng lúc hợp với ý đồ của bản thân.
Oa Cố không phải là hoàn toàn không có khả năng tận dụng. Ưu thế lớn nhất của Oa Cố ở chỗ đoạn đường giáp giới huyện Lạc Khâu và huyện Song Phong. Trong lịch sử, Oa Cố đã có thời gian tương đương dài thuộc về Lạc Khâu, sau năm 1958 mới do Song Phong quản lí. Mà tuy khoảng cách giữa Oa Cố và huyện lị Song Phong là hơn bốn mươi km, khoảng cách giữa Oa Cố và huyện lị Lạc Khâu lại không tới ba mươi km. Tỉnh lộ xuyên qua đây, dọc theo hướng đông nam xuống thẳng đến huyện lị Song Phong. Mà tỉnh Bỉ Khẩu cũng vừa vặn từ đây qua địa phận Oa Cố, trở thành chỗ giao nhau.
Do tình trạng giao thông đường quốc lộ từ Xương Châu đến Lê Dương luôn không tốt lắm, rất nhiều chiếc xe hướng về phía đông ra tỉnh đều muốn đi tỉnh lộ B, vì vậy con tỉnh lộ tây bắc đông nam, hướng nào cũng tương đối đông đúc. Nhưng do mấy năm nay trật tự trị an xã hội của Oa Cố không tốt, rất nhiều xe vận tải lớn lại không thể không đổi tuyến sang đường quốc lộ.
Vị trí địa lí và điều kiện giao thông là ưu thế độc đáo của Oa Cố, nhưng vấn đề nan giải bày ra trước mắt cũng tương đối nhiều. Điều này phải xem xét bản lĩnh, năng lực của người làm chủ.
- Bí thư Lương, mọi người đều đã cảm thấy tôi đi Oa Cố là thích hợp, vậy tôi cũng không có gì để nói. Tôi đồng ý tới Oa Cố!
Giọng nói của Lục Vi Dân mặc dù không lớn nhưng ngữ khí lại rất kiên định, không chút do dự.

Hội nghị thường vụ cuối cùng cũng tan, sau màn tranh cãi về hướng đi của Lục Vi Dân, đề tài thảo luận thứ ba vốn dĩ nên là chương trình nghị sự quan trọng nhất ngược lại rõ ràng không nhiều điều gay cấn. Dường như sự chú ý của mọi người đều hướng về việc Lục Vi Dân nhận lời đi Oa Cố nhậm chức, muốn tiêu hóa từ từ tin tức đó.
Tới Oa Cố đảm nhiệm Bí thư Quận ủy kiêm Bí thư Đảng ủy thị trấn, sự thật này khiến nhiều người đều không thể tiếp nhận, tiểu tử Lục Vi Dân không phải là đầu óc có vấn đề sao?
Nếu như nói anh muốn chơi trò“câu chuyện cảm động” xuống cấp cơ sở rèn luyện, cũng không thể chọn Oa Cố chứ.
Đây là tự bản thân đào hố rồi tự mình nhảy vào đó, còn xúc đất tự chôn mình, rõ ràng là tự sát.
Đương nhiên đây chỉ là cách nghĩ của đại bộ phận, hơn nữa không phải là tất cả mọi người đều nghĩ như vậy. Ít nhất bản thân Lục Vi Dân không thể nghĩ như thế.
- Trưởng ban Mạnh, đầu tiên là phải cảm ơn ngài.
Lục Vi Dân đi vào văn phòng Mạnh Dư Giang rất tùy ý, ngồi xuống luôn.

- Trước tiên đừng nói lời cảm tạ, đến lúc đó đừng mang vẻ mặt như đưa đám đến kể khổ với tôi là được.
Mạnh Dư Giang giữ vẻ mặt bình thản, tự sắp xếp những thứ trong tay.
- Người khác đều cảm thấy tôi là cố ý trù tính gài bẫy cậu một ván này, cảm thấy hai chúng ta có thù hận rất lớn. Ngay cả Phó bí thư Thích đều cảm thấy như thế, sau đó lại còn nói với tôi phải nhìn tôi bằng con mắt khác, khiến tôi không có gì để phản bác.
Khi đang cùng Mạnh Dư Giang trao đổi ý kiến, Mạnh Dư Giang liền thẳng thắn nhắc Lục Vi Dân muốn tới Vĩnh Tế chỉ e là không được thông qua. Huyện ủy không thể lấy một quận lớn như Vĩnh Tế để mạo hiểm, tức là bản thân ông ta cũng không tán đồng. Lục Vi Dân lại nói hắn cũng không muốn đi Vĩnh Tế, mà là muốn tới Oa Cố. Điều này vẫn khiến Mạnh Dư Giang ngạc nhiên, nhưng lập tức cũng lĩnh ngộ được. Lục Vi Dân là nghĩ phải đến nơi kém nhất mới dễ dàng lập thành tích nhất. Nhưng Mạnh Dư Giang cũng nhắc nhở Lục Vi Dân, nơi kém nhất dĩ nhiên dễ lập thành tích, nhưng cũng có nghĩa là dễ khiến người ta rơi vào không thể tự thoát ra được. Điều này sẽ phải xem năng lực, can đảm với phát huy nghệ thuật lãnh đạo của người đứng đầu.
Ông ta tin tưởng năng lực và can đảm của Lục Vi Dân đều không thiếu, mấu chốt là ở sự phát huy của nghệ thuật lãnh đạo. Anh đến Oa Cố không phải là một mình tự do phát huy. Tuy nói quận Oa Cố nhỏ, nhưng tốt xấu gì cũng là bốn xã, thị trấn, có gần bảy mươi nghìn dân, một mình anh muốn dựa vào đơn phương độc mã nắm toàn bộ công việc của một quận, rõ ràng là không thực tế. Làm sao để cán bộ của ba xã, một thị trấn thuộc toàn quận Oa Cố đoàn kết, tâm hướng về một phía, nhiệt tình hướng tới một chỗ. Như thế mới có hi vọng thành công.
Nhưng muốn cán bộ của một thị trấn, ba xã đoàn kết thì không phải là một việc đơn giản. Nhất là như Lục Vi Dân mới hơn hai mươi tuổi, công tác chẳng qua cũng chỉ hơn hai năm, kinh nghiệm và tuổi tác đều còn tương đối hiện rõ không thuận lợi. Cho dù có quầng sáng của thư kí Bí thư Địa ủy bao phủ, nhưng đến phía dưới cơ sở, lớp quầng sáng này có thể có tác dụng được bao nhiêu. Trong công việc cụ thể, quầng sáng này của anh còn có thể giữ được bao lâu, chỉ e đều phải đánh một dấu chấm hỏi.
Anh muốn điều khiển được những cán bộ xã, thị trấn này, vậy thì hãy đưa ra thứ làm cho bọn họ thực sự phục anh, không phải là dựa vào vài câu từ cái mồm lật tới lật lui thì có thể khiến người ta tâm phục khẩu phục. Ỏ điểm này nói thực Mạnh Dư Giang cũng có chút lo lắng.

An Đức Kiện gọi điện cho ông ta, hy vọng ông ta gắng sức giúp đỡ Lục Vi Dân. Mạnh Dư Giang đương nhiên biết ý nghĩa trong lời nói đó. Ông ta cũng chỉ có thể giúp Lục Vi Dân một phen trong phạm vi khả năng có thể. Như Lục Vi Dân nghĩ đến việc phải đến Vĩnh Tế, ông ta cũng sẽ chỉ có nói lực bất tòng tâm. Lương Quốc Uy và Thích Bản Dự đều không thể đồng ý, cũng may Lục Vi Dân cũng tự biết điều đó.
- Trưởng ban Mạnh, nên đến kêu khổ tôi vẫn phải đến, nhưng tôi biết chừng mực. Chuyện của Oa Cố phải dựa vào bản thân chúng tôi, không thể hi vọng vào huyện quá nhiều. Nhưng cố giành một vài chính sách có lợi vẫn là có thể chứ?
Lục Vi Dân cười hì hì nói.
- Tóm lại, sau này thời gian làm phiền Trưởng ban Mạnh cũng không phải ít, vẫn phải nhờ Trưởng ban Mạnh giúp đỡ.
Mạnh Dư Giang đương nhiên biết Lục Vi Dân ý tứ sâu xa, xuống cấp dưới công tác, một vấn đề quan trọng chính là phải đối diện với cán bộ của một thị trấn và ba xã. Dựa theo lệ cũ, Quận ủy đối với chức phó của xã, thị trấn là có quyền quyết định rất lớn, bổ nhiệm, miễn nhiệm chức phó chỉ cần thống nhất ở Quận ủy. Thông thường mà nói chỉ cần không có tranh luận đặc biệt lớn, ban Tổ chức đều sẽ tôn trọng ý kiến của Quận ủy, trong ban chỉ đi theo trình tự ra văn bản mà thôi. Nhưng bổ nhiệm và miễn nhiễm chức trưởng ở xã, thị trấn, Quận ủy sẽ chỉ có thể có quyền nêu ý kiến, quyền quyết sách sẽ ở Huyện ủy, cụ thể mà nói thì phải thông qua ban Tổ chức để thực hiện.
Có thể chi phối đại quyền sinh sát với cán bộ hay không, đây là một nhân tố tương đương then chốt liên quan đến uy tín của một Bí thư Quận ủy.


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.