Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 661: Đế khốc



Gia Tĩnh dù sao cũng đã già, không có phần quyết đoán cùng nhuệ khí đó nữa. Vừa nghĩ đến vì đổi lại Nghiêm Tung mà thực hiện quá độ bình ổn chính quyền, mưu đồ dài lâu của mình, nỗi dày vò và lằng nhằng phải chịu đựng, ông ta liền không có dũng khí trở lại một lần nữa. Ài, bỏ đi, bỏ đi, chúng ta cứ việc ai nấy làm, các ngươi trị quốc, trẫm an hưởng tuổi già, chuyên tâm tu đạo, không làm phiền nhau, giờ thì được rồi chứ?

Đây là điểm mấu chốt của Gia Tĩnh hoàng đế, nếu như cái này cũng giữ không được, chẳng qua là trở lại một lần Đại lễ nghị nữa thôi mà. . . 'Trẫm thông suốt rồi.' Gia Tĩnh nghĩ đến như thế.

Dưới sự thỏa hiệp tiêu cực của hoàng đế, Từ Giai rốt cuộc có thể đại triển thân thủ, chứng minh mình khác với người tiền nhiệm. Ông ta ngày đêm vất vả, nỗ lực công tác, từng điều pháp lệnh, từng phương sách được ban bố xuống, uốn nắn lại sai lầm 20 năm qua, khiến quốc gia rộng lớn này một lần nữa bước trên quỹ đạo chính xác.

Đầu tiên là các Ngôn quan một lần nữa bắt đầu hặc tội bách quan. Từ nội các Đại học sĩ, đốc phủ các tỉnh, cho tới các bộ chủ sự, huyện lệnh các tỉnh, tất cả đều bị họ tấn công sít sao, nhỏ từ khạc đàm lung tung, dung mạo không chỉnh tề, lớn tới bỏ rơi công việc, tham ô nhận hối lộ, đều bị trở thành đạn pháo của các Ngự sử, ầm ầm trút xuống đầu họ.

Nửa năm cuối của năm Gia Tĩnh thứ 41, hầu như mỗi tháng đều có hơn mười trung cao cấp quan viên, hơn mười trung đê cấp(cấp thấp) quan viên lọt vào xét xử, bãi quan thôi chức, về phần người nhận được xử phạt thì càng vô số kể, người có thể ở trong cơn lốc này lông tóc không bị tổn thương tuyệt đối là phượng mao lân giác, thậm chí ngay cả bản thân Từ Giai cũng không thể may mắn tránh khỏi. Nhưng một mặt tích cực không thể bỏ qua, ích lợi dưới sự chăm chỉ công tác của các Ngự sử, vô số kẻ tham ô hủ hóa bị vạch trần, người ăn trên ngồi trốc không xứng với chức vụ bị thanh lý khỏi đội ngũ quan văn, rất nhiều tệ nạn chính trị đều được uốn nắn, cơ cấu quan liêu yên lặng đã lâu của Đại Minh lại một lần nữa toả sáng sinh cơ và sức sống!

Sự thực chứng minh, các quan viên Đại Minh đọc nhiều sách thánh hiền, chịu thánh nhân giáo huấn cũng không phải một đám bè lũ xu nịnh, phế vật ăn rồi chờ chết, khi chính trị trở nên sáng sủa, mộng tưởng 'trị quốc bình thiên hạ' trong lòng các quan viên cũng được đánh bóng lần nữa. . .

Có người đơn độc thượng thư ngôn sự, tỷ như Hình khoa Cấp sự trung Hậu Đình Trụ. Vì suy nghĩ cho sự khó khăn về tài chính của triều đình, hắn thượng thư tấu các nha môn công dịch nên dựa theo sổ sách mà định số lượng, xoá bỏ dư thừa. Từ Giai bảo hay. Sau khi trải qua kiểm tra, định cung nhân nội phủ 17770 người, Cẩm Y Vệ 16400 người, Quang Lộc tự 3600 người, Thái Thường tự 1100 người. Tổng cộng loại ra hơn 8000 người, cũng định ra lệ từ nay về sau có thiếu thì có thể bổ sung thêm ngoài danh sách, không được lạm thu.

Cũng có người hợp mưu hợp sức, dưới sự chủ trì của Hộ bộ thượng thư Phương Độn, quần thần thương nghị kế sách quản lý tài vụ, tổng cộng có 14 biện pháp. Trong đó quan trọng nhất là tiết kiệm binh hưởng(lương quân nhân). Từ Giai dựa vào các loại biên hưởng những năm gần đây, đặc lệnh các phủ, án theo mức thuộc về quan chính, nghiêm khắc khai trừ các tệ nạn, kẻ làm trái sẽ bị bộ, khoa cùng xử lý.

Những kiến ngôn tích cực giống như vậy còn có rất nhiều, cũng phần lớn đạt được sự ủng hộ mạnh mẽ của nội các, có thể hóa thành chính lệnh được ban bố xuốn dưới chấp hành, những động thái có ích đối với quốc gia này rất nhanh thu được hiệu quả, đến cuối năm, thu nhập quốc khố tăng trưởng bốn thành, tình thế phía nam ngày càng ổn định, công thương nghiệp vùng Giang Chiết hưng thịnh phát triển, dân loạn xung đột các nơi cũng dẹp loạn hơn phân nửa, Đại Minh triều hỗn loạn đã lâu lại xuất hiện vài hơi thở của sự phục hưng.

~~

Từ các lão có thể thở phào rồi, phần bài thi đầu tiên sau khi ông ta lên làm thủ phụ coi như hợp cách, có thể dặn dò với hoàng đế, bách quan và người trong thiên hạ rồi.

Sở dĩ nói hợp cách, mà không phải là ưu tú, bởi vì còn có biên hoạn phương bắc càng lúc càng ngang ngược, Yêm Đáp cùng các con trai của hắn cứ liên tiếp xâm lấn quốc cảnh phương bắc kéo dài của Đại Minh, cướp bóc đốt phá, xa nhất đã từng đột nhập đến vùng Hà Nam, nghiêm trọng nhất đã từng đột phá đến phía nam Tuyên Phủ, lệnh cấp báo đến kinh sư, hoàng đế nghe mà tức giận, cũng nhân cơ hội mắng Từ các lão một trận như tát nước vào mặt.

Từ Giai biết hoàng đế là mượn cơ hội phát tác, nhưng càng biên hoạn phương bắc đã đến tình trạng không giải quyết không được. Kỳ thật ông ta đã sớm đề cập nó trong nghị sự mỗi ngày, trước tiên trưng cầu ý kiến trong phạm vi nhỏ của các đại thần có nhiều học thức cùng kinh nghiệm quân sự, nhất là đám lão tướng Dương Bác, Hứa Luân. Hy vọng có thể tìm được con đường giải quyết. Nhưng thái độ của những đại thần này đều hết sức bi quan. Dương Bác nói:
- Thời thế thành đồi bại rồi, binh không luyện, tướng chưa biết dùng người, lương binh thiếu thốn, sắp khó mà cầm cự...

Hứa Luân đã trí sĩ tại nhà, trong thư hồi âm cho Từ Giai có viết: "Hiện nay hoạn giặc Lỗ ngày càng gay go. Võ bị lỏng lẻo, binh tịch hơn 40 vạn mà thao luyện chưa tới năm sáu vạn, lương thì có, điều phái thì không. So với sự thâm nhập của kỵ binh địch, chiến thủ có thể nói như không có quân! Nhưng kế sách phòng thủ hợp lực của các quan tướng biên cương cũng khiến địch không thể thâm nhập, đó cũng cọi là mưu lược thỏa đáng. Nếu như muốn xua đuổi hoàn toàn thì sợ không dễ như ngày trước.' Hầu như cùng quan điểm với Dương Bác, chính là toàn lực phòng thủ, có thể ngăn trở người Mông Cổ đã là thành tựu rất lớn rồi.

Đương nhiên, hai vị đại quan cộng thời gian nhậm chức tại Binh bộ được một giáp đó cũng đưa ra kiến nghị đúng trọng tâm -- không nên mơ ước quá xa xôi, kiên định luyện binh chỉnh đốn trang bị, chỉ cần có thể giải quyết tốt vấn đề của bản thân, ngăn trở người Mông Cổ tiến công thì không thành vấn đề.

Mặc dù nói rất khéo léo, Từ Giai vẫn nghe ra ngôn ngoại chi ý của họ, hiển nhiên trên đến Binh bộ, dưới cho tới địa phương biên trấn, tướng soái đều tồn tại vấn đề nghiêm trọng. Ông ta là người có bản tính cẩn thận, tin tưởng đạo lý thiên lý chi hành thủy vu túc hạ, tuyệt sẽ không theo đuổi những cái viển vông như Tăng Tiển Hạ Ngôn năm đó, vấn đề bản thân còn chưa giải quyết thì đã nghĩ đến triển khai chiến tranh 'phục bộ' với quy mô vĩ đại, một lần mà tiêu trừ uy hiếp của người Mông Cổ. Điều đó trong mắt Từ Giai thì quá không thực tế, mà chỉ có thể rước họa cho mình.

Có vết xe đổ của lão sư, Từ Giai cũng không vội làm ra công tích ngay. Ông ta chuẩn bị dùng thời gian 10 năm, từ trong ra ngoài giải quyết vấn đề biên cảnh phương bắc. Việc đầu tiên ông ta muốn làm là trước tiên giải quyết vấn đề của bản thân Binh bộ, vì thế, Từ Giai thay hết toàn bộ bốn người từ Binh khoa đô Cấp sự trung trở xuống, do đồng hương hậu bối của mình là Hồ Ứng Gia lĩnh hàm, triệt để tiến hành đại kiểm tra đối với Binh bộ.

Kết quả kiểm tra nhìn thấy mà giật mình, Hồ Ứng Gia tâu rằng: "Ngoại trừ ti Chức phương, Võ tuyển, Võ khố, Xa giá tam ti đều hư hại nghiêm trọng. Mấy việc có võ quan tập chức(kế tục chức quan), tấn chức, điều động, nhất định trước tiên đưa hối lộ cho Võ tuyển, nếu như hối lộ đủ thì nghĩ thầm chuyện thành, nếu như không đủ thì mơ tưởng thành sự. Vì thế biên tướng chỉ biết luồn cúi hối lộ, không nghĩ đến giết địch lập công, sao có thể rửa mối nhục cho quốc gia được?'

Ngoại trừ ti Võ tuyển, Võ khố và Xa giá, vấn đề của hai ti Thanh lại này phụ trách trang bị quân đội cũng hết sức nghiêm trọng, quan viên chủ trì chế tạo quân giới ngầm cắt xén vật liệu, đến nỗi trang bị làm ra không chịu nổi sử dụng -- dùng lời của đám người Hồ Ứng Gia nói chính là khôi giáp 'giữa không che tâm, dưới không che rốn, hợp lại không kiên cố, tay áo đè cánh tay, hoàn toàn không hợp thức', 'Cung lực không tới một hai đấu, tiễn dài không tới bảy tám cây, trước kia còn không thể bắn xa, sau khi mặc giáp, tay không thể giơ, bắn chỉ quá mười bước là rơi xuống. Đao vừa ngắn vừa nhỏ, không có lưỡi.'

Khi toàn bộ toàn bộ xảy ra trước mặt, Từ Giai ngoài nhức đầu, lại có chút lý giải Nghiêm Tung, võ bị như vậy, cộng thêm đám tướng lĩnh chỉ biết luồn cúi bóc lột, đó mà có thể đánh được người Mông Cổ mới quái lạ. Đương nhiên, không có Nghiêm Tung làm hại nước 20 năm, quân bị của Đại Minh cũng không đến mức rơi xuống đến tình cảnh như vậy. . . Chí ít năm đó khi Mao Bá Ôn và lão sư hắn Nhiếp Báo còn, quân đội của Đại Minh vẫn có sức chiến đấu.

Từ Giai biết, muốn chỉnh đốn Binh bộ, then chốt vẫn là phải lựa chọn người tốt, giống như đưa con người cương trực như Lưu Đảo tới tới Đô Sát viện, hắn liền có thể cải cách đặt nền móng cho mình, nếu muốn giải quyết tốt vấn đề quân bị, cũng cần phải tìm một nhân tuyển thích hợp mới được.

Điều này đối với Từ Giai cũng không phải việc gì khó, bởi vì trong cuộc đời làm thứ phụ nhiều năm, ông ta cũng không phải chỉ biết nịnh hót hoàng đế, nịnh bợ Nghiêm Tung, đồng thời cũng lặng yên quan sát các quan viên của Đại Minh triều, đối với ai có bãn lĩnh gì, có thể có tác dụng gì, từ lâu trong lòng đều biết rõ, cũng khéo léo an bài sẵn rồi.

Khi rốt cuộc có thể đại triển quyền cước, Từ Giai liền đem từng người này ra đặt lên bàn. Hiện tại yêu cầu một thượng thư có thể chỉnh đốn Binh bộ, nhân tuyển của ông ta là -- Nam Kinh Hộ bộ thượng thư Quách Kiền.

Quách Kiền không có giao tình gì với Từ Giai, thậm chí chưa từng nói qua mấy câu, nhưng Từ Giai dám nói, đây là thứ mà mình đang yêu cầu. Người này thủa nhỏ mồ côi nghèo khó, khắc khổ đọc sách, năm Gia Tĩnh thứ 17 sau khi trúng tiến sĩ, nhiều lần đảm nhiệm Công bộ chủ sự, lang trung, sau ngoại nhiệm Hà Nam tri phủ Vệ Huy, bởi chiến tích nổi bật nên không ngừng lên chức. Từng làm Sơn Tây Án sát ti phó sử, Chiết Giang hữu tham chính, Chiết Giang Án sát sử, Giang Tây hữu Bố chính sử, Thiểm Tây tả Bố chính sử, là một người đi một bước một dấu chân, kiên định thăng chức đi lên, điều này đủ nói rõ năng lực của hắn.

Sau khi thăng chức Đô Sát viện phó Đô ngự sử, tuần phủ Thiểm Tây, hắn rốt cuộc đi vào tầng cao nhất của vòng chính trị, khi đảm nhiệm tuần phủ, hắn nghiêm ngặt ràng buộc thuộc hạ, thường xuyên khảo hạch chứng thực, đã cách chức liền mấy kẻ tham ô. Từ đó, ti mình giám sát, ai cũng giữ mình như băng ngọc. Không lâu sau bởi vì triều đình chỉ định phương lược tiên nam hậu bắc, hắn cải nhiệm Nam Kinh Binh bộ thượng thư, không lâu lại chuyển thành Nam Kinh Hộ bộ thượng thư, phụ trách tổng điều lương bổng cho tổng đốc Đông Nam Hồ Tôn Hiến bổng. . . Lúc đó tổng cộng 20 vạn đại quân, chiến tuyến kéo dài mấy tỉnh, độ khó điều vận khác nào lên trời, nhưng hắn vẫn xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ, chưa từng một lần lỡ việc làm sai, rất được tướng sĩ tiền tuyến khen ngợi.

Thứ mà Từ Giai coi trọng Quách Kiền chính là kinh nghiệm phong phú của hắn, cùng năng lực hành chính mạnh mẽ, nhất là hiệu quả chỉnh đốn tham ô khi hắn đảm nhiệm tuần phủ tại Thiểm Tây, vì vậy điều về kinh thành, tin tưởng hắn sẽ không làm cho mình thất vọng.

~~

Nhưng tất cả điều này không có quan hệ tới Gia Tĩnh hoàng đế, ông ta đã chán nản chính sự tới cực điểm, hoàn toàn chìm đắm trong sự nghiệp tu đạo của mình. Hơn nữa theo tuổi tác ngày càng cao, phương thuật cầu trường sinh càng thêm cấp bách, lại hạ chiếu thiên hạ, lấy tiền tài hậu hĩnh để tìm kiếm phương sĩ cùng người viết bùa chú. Trên hạ lệnh dưới làm theo, trong lúc nhất thời quan viên các tỉnh tìm tòi khắp nơi. Đến đầu năm Gia Tĩnh thứ 42, tổng cộng tiến hiến bí pháp hơn 1000 cuốn, cũng tiến phương sĩ hơn 100 người, sau khi trải qua sàng lọc chọn lựa của các thiên sư Long Hổ sơn kinh thành, lưu lại hơn 100 bản, và hơn 10 người tiến hiến hoàng đế.

Khi có phương sĩ Hùng Hiển của huyện Phong Thành Giang Tây tiến [Pháp Thư] 66 sách, sau khi Gia Tĩnh ngự lãm mới cho gọi diện đàm, nơi chốn hợp ý, lại vui mừng quá đỗi, trực tiếp không cần các phương sĩ khác nữa.

Nhiều phương sĩ hùng tâm bừng bừng nhưng vì sao lại bị Hùng Hiển vượt lên thứ nhất, ngoại trừ người này đẹp trai, dễ sinh thân cận, then chốt là thuyết pháp của hắn quá lợi hại. Người này nắm giữ 'Chuyển thế chi thuyết', ý là kiếp này mọi người đều là chuyển thế của cổ nhân, nếu như tu luyện đến trình độ nhất định thì có thể thu được ký ức của kiếp trước, nếu như tu luyện nữa thì còn có thể khôi phục tất cả của kiếp trước, như là thọ nguyên, bản lĩnh các loại, cũng không mất đi linh hồn của mình.

Rất hiển nhiên, đó là một đích đề tài rất hấp dẫn người, Gia Tĩnh quả nhiên vào tròng, hỏi:
- Vậy ngươi tu luyện đến tình trạng gì rồi?

- Thảo dân bất tài, tu luyện đến nay cũng đã có chút thành tựu.

Hùng Hiển kia nhìn qua bốn năm mươi tuổi, nét mặt thanh quắc, vóc người gầy gò, mặc nón cao vạt áo rộng, tay cầm quạt lông ngũ cầm, quả nhiên là phong phạm thần tiên, khiến người. . . nhất là 'Thần tiên khống' như Gia Tĩnh không khỏi sinh ra hảo cảm.

- Thật chứ? - Gia Tĩnh hỏi: - Vậy ngươi là cổ nhân nào chuyển thế?

- Đời trước của thảo dân gọi Thúc Tiện. - Hùng Hiển nói.

- Hả?" - Gia Tĩnh cười hỏi: - Không ngờ là đại thần của Đế Khốc. . .Vậy ngươi có thể xem trẫm là vị cổ nhân nào chuyển thế được không?

Hùng Hiển nghe vậy đứng dậy, đại lễ tam khấu cửu bái xong mới cao giọng nói:
- Bệ hạ, ngài chính là Đế Khốc a, cựu thần chờ ngày này đã lâu rồi!" - Nói rồi rơi lệ đầy mặt.

Gia Tĩnh thất kinh nói:
- Cái gì, ngươi nói ta là Đế Khốc chuyển thế ư?

- Đúng vậy, bệ hạ. - Hùng Hiển kích động nói: - Bây giờ ngài còn chưa thức tỉnh, cho nên không biết thân phận của mình, chỉ cần dựa vào [Pháp Thư] mà năm đó vi thần dựa vào ký ức viết thành để tu luyện, nhất định có thể thu được chân thân Đế Khốc!

Gia Tĩnh lâm vào trầm mặc. Đế Khốc là ai? Đó là một trong Tam Hoàng Ngũ Đế, nhân mà uy, huệ mà tín, tu thân mà thiên hạ phục, tại vị 70 năm, thiên hạ đại trị, nhân dân an cư lạc nghiệp! Càng quan trọng là .., Đế Khốc này sống 107 tuổi, cuối cùng vũ hóa thành tiên, nếu như mình thật có thể hóa thân làm ông ta, vậy mộng tưởng trường sinh không phải là có thể thực hiện được rồi sao? Nhưng lại có thể làm nhất thế minh quân thánh hoàng? Cái này sao không làm ông ta tâm động cho được?

~~

Đương nhiên, dù sao Gia Tĩnh không phải là tiểu hài tử, không thể người ta nói mình là Đế Khốc thì tin ngay, dù sao cũng phải có thể thuyết phục ông ta mới được, vì vậy hỏi Hùng Hiển kia:
- Lời ngươi nói có chứng cứ gì không?

- Có.

Hùng Hiển gật đầu nói:
- Bởi vì bệ hạ tương đồng với ấn ký của Đế Khốc, nên có rất nhiều điểm giống nhau, ngài chỉ cần kiên trì tìm kiếm, nhất định có thể tìm được.

- Điểm giống nhau? - Gia Tĩnh lẩm bẩm: - Trẫm và Đế Khốc có điểm gì giống nhau?

- Đầu tiên, hai người đều là hoàng đế. - Hùng Hiển nhỏ nhẹ nói.

- Đương nhiên. - Gia Tĩnh gật đầu nói.

- Sau đó, phụ thân của hai người cũng không phải hoàng đế. . ." - Hùng Hiển lại thấp giọng nói.

Gia Tĩnh rốt cuộc động dung rồi. Ông ta nghe nhiều nên quá quen với cố sự của Tam Hoàng Ngũ Đế. Đế Khốc là hoàng đế tằng tôn(cháu chắt), tổ phụ tên Huyền Ngao, phụ thân là Kiểu Cực. Bởi vì hoàng đế tại vị thời gian rất dài, cho nên Huyền Ngao không có kế vị, cuối cùng do ca ca của Kiểu Cực là Chuyên Húc kế vị, Đế Khốc 17 tuổi liền trợ giúp đại gia(bác) Chuyên Húc của ông ta lý chính, sau khi Chuyên Húc chết thì truyền đệ vị cho ông, lúc đó 30 tuổi.

Lúc này ông ta mới ý thức được, nhân sinh của mình và vị đế vương thượng cổ này không ngờ ăn khớp như vậy. Nếu như mình thực sự là Đế Khốc, vậy phụ thân Hiến hoàng đế chính là Kiểu Cực, Hiếu Tông Kính hoàng đế chính là Chuyên Húc! Mà mình mặc dù hơn 10 tuổi kế thừa đế vị, nhưng quốc chính đều nằm trong tay đại thần quan văn, mãi đến khi 30 tuổi mới lập nên quyền uy duy nhất của mình, chân chính như một hoàng đế. . . Ở trong lòng ông ta có một cái nhìn ngạo khí, Đại Minh triều khai quốc đến nay, chỉ có Thái tổ Thành tổ nhị vị đế quân có thể xưng được chí tôn, chư vị con cháu còn lại toàn có tiếng mà không có miếng, căn bản không tính là hoàng đế chân chính.

~~

Ngay đêm hôm đó Gia Tĩnh đã nằm mơ, ông ta mơ mình trở thành Đế Khốc một trong Ngũ Đế, anh minh thần võ, nhất tảo lục hợp, tứ hải quy phục, vạn bang hướng tới, ngự quốc 70 năm, cuối cùng thăng thiên mà đi. Càng làm cho ông ta kích động là mình lại khôi phục hùng phong của nam tính, đêm ngự vài nữ mà không ngã, thật khiến ông ta nằm mơ cũng cười.

Cuối cùng, Gia Tĩnh bị tiếng cười của mình làm giật mình tỉnh giấc, sau khi tỉnh lại mới phát hiện đây là một giấc mộng, nhưng khi sờ tới nơi đó, không ngờ hơi cứng thật. Ông ta không khỏi vui mừng khôn xiết, lập tức gọi người truyền hậu phi thị tẩm. Nhưng lúc đó hơn nửa đêm mà, hơn nữa hoàng đế không gần nữ sắc đã rất nhiều năm, để tránh khơi ra chuyện thương tâm, ông ta cho các hậu phi ở rất xa, hiện tại đột nhiên muốn tìm người ngủ chung, đương nhiên không thể truyền cái đến ngay được.

Bọn thái giám chạy đôn chạy đáo, hết gần nửa canh giờ sau mới khiêng tới một vị phi tử trẻ đẹp, nhưng lại nhìn thấy hoàng đế với khuôn mặt chán nản. Chỉ nghe hoàng đế nói:
- Các ngươi tới chậm rồi. . .

Mặc dù lần này không kịp giờ, nhưng Gia Tĩnh lại tin tưởng vững chắc rằng, mình chính là Đế Khốc chuyển thế! Hơn nữa càng nghĩ càng cảm thấy, thuyết pháp này thực sự diệu dụng vô cùng!

Trải qua một ngày suy nghĩ, ông ta gọi Hùng Hiển tới hỏi:
- Bao lâu thời gian có thể tu luyện thành công

- Thảo dân đần độn, 10 năm thành công. - Hùng Hiển nói: - Ngài là đế quân chuyển thế, chắc hẳn lợi hại hơn thảo dân nhiều, có lẽ rất nhanh là được. . .

Vừa nghe nói thời gian ngắn vậy, Gia Tĩnh xung động rồi:
- Được, trẫm phong ngươi làm tam phẩm hộ quốc Nguyên sư, ban thưởng mặc Đấu Ngưu phục, từ hôm nay dạy trẫm tu luyện!

- Tạ bệ hạ long ân, - Hùng Hiển lại khó xử nói: - Nhưng ngài không thể lập tức tu luyện.

- Vì sao? - Gia Tĩnh nói: - Lẽ nào có điều kiện gì?

- Hoàng thượng anh minh. - Hùng Hiển nói: - Bởi vì pháp này quan trọng ở thiên nhân cảm ứng, trước khi tu luyện phải tìm được khí tức của Đế Khốc thì mới có thể làm ít công to.

- À, thế tìm nó ở đâu? - Gia Tĩnh hỏi.

- Lăng Đế Khốc. - Hùng Hiển trầm giọng nói.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.