Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 608: 400 thì 400



Trên đất tuyết trước thành Tuyên Phủ, quân Minh hô lớn "bốn trăm thì bốn trăm" xông về phía quân Mông Cổ.

Quân Mông Cổ trời sinh giỏi chiến đấu, hiển nhiên là mạnh hơn một bậc, vừa rồi đám người kia chịu thua thiệt là vì khinh xuất xem thường, lại không kịp đề phòng, cho nên khi xuất hiện chuyện bất ngờ là hoảng loạn, mới bị quân Minh đập cho một gậy.

Nhưng lần này chúng phản công đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, thấy không còn kịp bắn tên nữa, bọn chúng bình tĩnh cất cung cứng ra sau lưng, cũng chẳng cần tới gươm đao gì, dùng luôn gậy trượt tuyết dài bảy tám xích kia đâm vào vào quân Minh đang xông lên.

Quân Minh phía trước vội vàng né tránh, nhưng bị đồng bào phía sau lao lên va phải, quân Minh tức thì loạn hết cả lên, còn quân Mông Cổ dựa vào đà xông tới, ung dung hoàn thành việc đối hướng, muốn thu hồi gậy trượt tuyết, quay trở về.

Đại bộ phận thuận lợi thoát thân, nhưng cũng có một bộ phận bị chặn lại.

Quân Minh cứ như gà chọi say máu, hò hét :" Bốn trăm thì bốn trăm", ôm chặt lấy gậy trượt tuyết của một số tên lính động tác không được lưu loát cho lắm, nhất quyết không cho đối phương rút về.
Thấy quân Minh phía sau đã nhào bổ tới, đám quân Mông Cổ đó còn nước buông tay cho xong việc, biến kéo thành đẩy, lực phản hồi làm quân Minh ngã cả một đống.

Thấy quân Mông Cổ chớp mắt một cái đã thoát thân, lùi ra xa hơn một trượng, Hình Ngọc tức tới rống lên :
- Ngay cả bốn trăm trên Thát Đát cũng không giữ lại nổi hay sao?

- Bốn trăm thì bốn trăm.
Quâm Minh đã rời thành chiến đấu, nếu như không giết được 400 quân Mông Cổ, thì chẳng còn đường về. Nên cũng nổi điên, ào ào vượt qua đồng bào ngã dưới đất, dùng toàn bộ sức lực lao tới, đương nhiên vẫn không quên đeo khẩu hiệu kia ở trên miệng.

- Bố trăng vì bố trăng?
Mấy tên Thai Cát ở đằng xa cũng nghe thấy khẩu hiệu của quân Minh, đưa mặt nhìn nhau:
- Chẳng lẽ đây là chú ngữ?
Nếu không thì làm sao làm quân Minh đớn hèn có thể đổi tính? Thế là đều nhìn sang Tiêu Cần, hi vọng dân chuyên nghiệp có thể giải đáp nghi hoặc cho bọn chúng.

Tiêu Cần mặc dù quen giả thần giả quỷ, nhưng cũng là người thường mà thôi, biết chú ngữ thần chú gì đâu. Nếu không hắn đã chẳng cần phải nhìn sắc mặt người Mông Cổ làm việc. Nhưng hắn thống hận sỉ nhục một roi trước kia, càng hận Hoàng Thai Cát không giữ chữ tín, tàn sát con dân của hắn, liền nói bừa:
- Trong mật giáo của các ngươi có chú ngữ kim cương bất hoại, trong Bạch Liên giáo của ta có pháp thuật "đao thương bất nhập", hẳn đó là chú ngữ cao nhân nào đó thi triển, khiến cho quân Minh bỏ đi được sự hèn nhát, chỉ biết lao về phía trước.

Bốn tên Thai Cát không phải là hạng dễ bị lừa gạt, nhưng thấy quân Minh ở phía trước đúng là trái lẽ thường, hai bên đánh nhau bao năm rồi, đã từng thấy quân Minh chủ động xuất kích đâu? Hiện giờ lại ùn ùn kéo tới, tất nhiên là được làm phép rồi. Cho nên hoàn toàn tin tưởng vào lời của Tiêu Cần.

- Đại ca, trong thành có cao nhân đấy.
Bố Ngạn Thai Cát nói:
- Đệ thấy lần này chúng ta không đòi được nợ mất rồi.

- Bớt nói nhảm đi.
Hoàng Thai Cát đang bực bội muốn chết đây, bản thân lần đầu tiên phát động chút đại sự, kết quả lại thành ra như thế này, hắn thực sự chỉ muốn kiếm miếng đậu hũ, đập đầu vào chết béng cho xong.

Bính Thỏ Thai Cát thường ngày lắm mồm nhất cũng không nói một lời, hai mắt theo dõi sát sao thế cục biến hóa, vì 2000 quân kia đều là người của hắn.

~~~~~~~~~~~~

Người Mông Cổ phía trước ra sức bỏ chạy, quân Minh ở đằng sau liều chết đuổi theo, tốc độ không chênh nhau là bao. Đáng lẽ kỹ thuật trượt tuyết của người Mông Cổ cao hơn quân Minh nhiều, nhưng không ít huynh đệ bọn chúng bị mất gậy trượt tuyết, phải dùng hai người kéo một, mới làm kẻ đó không bị rơi vào tay quân Minh.

Bên phía quân Minh cũng có vài người có bản lĩnh, thường này thì không có gì nổi trội, nhưng tới thời khắc quan trọng năng lực liền thể hiện ra, bọn họ có thể chạy ngang với tổ ba người bên phía Mông Cổ, khoảng cách đôi bên cũng chỉ chừng hai xích.
Nhưng bên phía người Mông Cổ, phải một tay chống gậy trượt tuyết, một tay kéo huynh đệ, tiếc rằng cha mẹ bọn chúng không sinh cho chúng cái tay thứ ba hoặc cái chân thứ ba, cho nên đành trơ mắt nhìn người ta giơ đao lên, chém mạnh tới.

Thời khắc sinh tử, tuyệt đại đa số mọi người sẽ buông tay huynh đệ ra, lựa chọn né tránh giữ mạng mình, sau đó giải tán tiểu tổ. Nhưng một kẻ bỏ chạy, hai tên còn lại mất thăng bằng, loạng choạng ngã xuống đất, thành oan hoàn dưới đao quân Minh.

Tổ ba người còn lại thấy cảnh đó chỉ đành tách ra, hai tên bỏ chạy thoát thân, tên ở giữa chỉ còn nước tụt lại phía sau, trong chớp mắt bị quân Minh nuốt chửng.

Vào lúc này những đoản mâu thủ quân Minh bị truy kích trước đó xoay người đuổi ngược trở lại, hướng về phía lưng người Mông Cổ, mãnh liệt ném ra vũ khí cuối cùng, tỉ lệ trúng cực cao, tức thì làm người Mông Cổ ngã hàng loạt.

Đối với quân Minh mà nói, đây là sự cổ vũ cực lớn, bọn họ tiếp tục hô cao chú ngữ "bốn trăm thì bốn trăm", dốc sức đuổi giết, mặc dù chẳng giết được là bao, nhưng hơn ở khí thế ngùn ngụt. Đuổi tới tận trước đại doanh của người Mông Cổ, vẫn chẳng hề ngừng nghỉ, hùng hổ xông vào.

Phải nói rằng kỹ thuật cắm trại của người Mông Cổ còn tệ hại hơn cả kỹ thuật dã chiến của quân Minh, chẳng có chướng ngại vật cũng chẳng có hàng rào, chỉ đào mấy cái hào mà thôi.
Chẳng biến là kiến nghị của thiên tài nào, bọn chúng lại dùng đất moi lên, đắp bên ngoài hào bức tường bao không cao cho lắm. Nếu là bình thường thì đương nhiên rất tốt, bằng với làm đường hào sâu thêm mà.

Thế nhưng dưới tình cảnh tuyết lớn liên tục này, nó thành vấn đề lớn. Gió bắc mang thổi vô số tuyền tới dưới tường bao, sau đó đóng thành băng, trải qua hơn hai ngày làm việc của ông trời, không ngờ hình thành một mặt dốc bóng loáng, hơn nữa lại vừa khéo cao bằng tường bao.

Đám quân Mông Cổ kỹ thuật cao siêu khi lui về tới người tường bao, không kịp vào doanh bằng lối cửa, liền theo tiềm thức lao thẳng tới, trượt theo dốc tường bao, được đà quán tính hất lên một đường vòng tuyệt đẹp, vừa vặn vượt qua được đường hào, rơi xuống trong doanh trại, thầm nhủ :" Thế là yên tâm được rồi."

Thế nhưng bọn chúng quên mất rằng, truy binh đằng sau cũng trượt tuyết, hơn nữa còn đang đuổi tới hăng máu.
Loại truy kích không biết mỏi mệt này cực kỳ hiếm thấy với quân Minh, ngoại trừ những lời nói vừa đả kích vừa khích tướng của Thẩm Mặc ra, chủ yếu là giá trị phụ do công cụ giao thông mang lại.

Nếu như đổi trượt thành chạy, lính Tuyên Phủ sức deo dai kém, sớm đã mệt tới sùi bọt mép phải bỏ giữa chừng rồi. Nếu đuổi sang cưỡi ngựa thì đuổi cũng chẳng nổi, người ta sinh ra trên lưng ngựa, ngủ trên lưng ngựa, muốn cưới ngựa đuổi kịp kỵ binh Mông Cổ thì phải lắp thêm đôi cánh nữa mới được.

Chỉ có loại trượt tuyết không quá tốn sức, trình độ đôi bên lại chênh lệch không quá lớn, mới làm quân Minh có thể truy kích liên tục được, mới làm quân Minh mừng rỡ, khí thế như cầu vồng, hô hào "bốn trăm thì bốn trăm", theo người Mông Cổ phóng lên sườn dộc, bay qua đường hào, đánh vào doanh trại người Mông Cổ.

Kỳ thực, theo hồi ức của đại bộ phận quân Minh sau này, sở dĩ bọn họ dũng mãnh như thế là bởi vì tốc độ trượt quá nhanh, nếu như dừng lại, có khả năng bị đồng bào đằng sau xô vào, nên chỉ còn nước lao thẳng về phía trước, không dám dừng lại, cũng không dám quay đầu.

Nhưng trong mắt người Mông Cổ thì đó là tác dụng của chú ngữ thần bí, làm cho quân Minh đớn hèn trở nên không biết sợ chết.
Thêm vào chiến dịch này liên tiếp gặp trở ngại, người Mông Cổ dĩ nhiên nản chí vô cùng, sĩ khí cực kỳ sa sút, mặc dù lập tức triển khai đánh trả, cung tiễn chuẩn xác mãnh liệt bắn về phía quân Minh, đồng thời lập tức tạo thành sát thương rất lớn.
Song bởi vì tốc độ quân Minh quá nhanh, còn chưa kịp bắn đợt thứ hai đã xông tới chỗ cách cánh trái mấy trượng.

Bọn chúng chỉ đành thu cung tiễn lại, dùng gậy trượt tuyết cản trở đối phương tiến lên, đồng thời vừa đánh vừa lui.

- Đại ca, mau ra lệnh rút lui đi.
Bố Ngạn Thai Cát cuống lên:
- Dũng sĩ của chúng ta không thể cưỡi ngựa, khác gì hùng ưng bị gãy cánh, không thể lãng phí vô ích ở chỗ này.

Hoàng Thai Cát mặt âm trầm, hắn ngồi trên lưng ngựa, sao chẳng nhìn thấy bộ hạ hoàn toàn mất đi chiến y, chiến đấu bất kể thắng bại ra sao, đều sẽ tổn thất thảm trọng. Nhưng một chữ "lui" muốn phát ra khỏi miệng lại cực kỳ khó khăn, nó đại điểu lần đầu tiên suất quân của hắn triệt để thất bại.

Chính đang còn suy nghĩ lung tung thì một múi tên màu đen, mang theo tiếng rít chói tai bắn vào ngực của hắn, Hoàng Thai Cát vẫn chưa nhận ra, Bính Thỏ Thai Cát ở bên cạnh lao vào đẩy hắn, suýt chút nữa trúng phải chỗ yếu hại, nhưng bắn vào xương quai xanh bên vai trái.

Hoàng Thai Cát hự một tiếng, ngã ngửa ra lưng ngựa, tạm thời mất ý thức.

Tiên phong quân Minh đằng xa, Hình Ngọc thu lại cung cứng tổ truyền của hắn, xoa xoa bả vai tê dại, toét miệng cười:
- Mau hét đi.

Thân vệ ở bên cạnh hắn đồng loạt hô to:
- Hoàng Thai Cát trúng tên rồi! Hoàng Thai Cát trúng tên rồi.

Quân Minh lại được uống thuốc kích thích, quân Mông Cổ thì lòng người hoảng loạn, ngay cả trận chính và cánh phải cũng xuất hiện dấu hiệu tan rã.

- Đại ca, đại ca...
Hoàng Thai Cát bị gọi tỉnh từ trong hôn mê, nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của đám đệ đệ, hắn mấp máy miệng, ra hiệu rút lui.

- Hoàng Thai Cát có lệnh, toàn quân rút lui.
Bố Ngạn Thai Cát lập tức cao giọng tuyên bố.

"Ù ù ù..." Tiếng tù và trầm trầm vang lên, người Mông Cố sớm đã mất sạch chiến ý lập tức chống gậy trượt tuyết, rúi lui toàn tuyến.

Quân Minh chưa bao giờ nghĩ tới có loại cục diện này, không biết phải tiêu diệt địch thế nào cho có hiệu quả trong khi truy kích, cho nên chỉ biết đuổi theo một lúc, làm thịt một số tên người Mông Cổ lạc đội bị ngã, hai bên dần dần xa cách, lãng phí cơ hội cực tốt để tiêu diệt kẻ địch.

Nhưng chỉ như thế thôi đã đủ cho quân Minh hưng phấn reo hò ầm ý, thấy đã đuổi không còn kịp nữa, bọn họ dần dừng chân, nhảy nhót trên tuyết, cứ như là năm mới tới sớm vậy.

Hình Ngọc mặt vẫn đỏ bừng bừng, có điều lần này là do kích động, hắn mệnh lệnh bộ hạ bắt đầu dọn dẹp chiến trường, nhất là tìm kiếm người Mông Cổ, chặt đầu để gom cho đủ 400 tên. Đám phó tướng bên cạnh khen ngợi không ngớt miệng, đều nói lần này ít nhất phải giết trên nghìn người Mông Cổ.

Ai ngờ cuối cùng đếm xong, chỉ vẻn vẹn tìm được hơn ba trăm cổ thi thể, làm mặt Hình Ngọc nóng ran, chửi một tiếng:
- Sấm rõ to, mưa lại nhỏ ...

Phó tướng bên cạnh vội an ủi:
- Chúng ta mặc dù không giết được bao nhiêu người, nhưng bắt được hơn một vạn thớt chiến mã của người Mông Cổ, có thể gọi là một trận đại thắng rồi.

Thì ra người Mông Cổ thấy cưỡi ngựa khó di chuyển, liền xuống đất đi ván trượt vào, tiếp đó gặp đúng bại trận, tranh nhau bỏ chạy, chẳng kịp để ý tới chiến mã, để lại hết cho quân Minh làm chiến lợi phẩm.

Kỳ thực những con chiến mã này thấy chủ nhân chạy rồi, cũng muốn đuổi theo, nhưng tuyết quá sâu, chạy được một lúc là mệt, chỉ đành đứng lại nghỉ ngơi, vứt bỏ trung thành với chủ.

Nhìn vô số chiến mã trước mắt, Hình Ngọc cười tươi:
- Đúng thế, cho dù tính một trăm thớt ngựa bằng một người thì hẳn là cũng đủ số lượng rồi.
Liền mệnh lệnh cho bộ hạ dẫn chiến mã trở về, đó chính là chiến mã Mông Cổ thượng đẳng, mặc dù thể hình có nhỏ, nhưng chịu khổ dai sức, tỉnh táo nghe lời, là chiến mã tốt nhất.

Thế nhưng muốn thu phục hơn vạn chiến mã mất chủ không phải là chuyện dễ dàng, khắp nơi trên cánh đồng tuyết vang lên tiếng ngựa hí, người ngã ngựa đổ, vất vả tới tận khi trời sắp tối, mới đem được hết đám ngựa không chịu nghe lời về thành.

~~~~~~~~~~~~

Khi quay trở về, trời đã tối, bọn Hình Ngọc nhìn thấy hai con rồng lửa kéo dài, chiếu sáng đường đi. Tới khi đi đến gần, nhận ra không ngờ là quân dân bách tính thành Tuyên Phủ, cầm đuốc đứng ở hai bên đường, soi đường cho tướng sĩ khải hoàn quay trở về.

Nhìn thấy khung cảnh này, cho dù là tên binh sĩ thường ngày láu cá nhất, cũng không kìm được ngẩng đầu ưỡn ngực, cho dù là kẻ thường ngày tồi tệ trơ trẽn nhất cũng nước mắt vòng quanh.
Bọn họ không biết đó chính là cảm giác vinh dự và tự hào, nhưng tất cả đều cảm nhận được rõ ràng cảm giác này ... Con bà nó thật là sướng.

Trần phủ đài suất lĩnh quan viên văn võ nghênh đón giữa đường, nhất tề thi lễ với Hình Ngọc:
- Cung nghênh tướng quân khải hoàn.

- Làm phiền các vị rồi...
Hình Ngọc vừa ôm quyền đáp lễ, mắt vừa đảo loạn lên, như đang tìm kiếm ai đó.

Trần Phi Đức biết hắn đang nghĩ cái gì, cười nói:
- Khâm sai đại nhân đã bày yến tiệc long trọng ở phủ tổng đốc để mừng công cho tướng quân đó.

Hình Ngọc lúc này mới hớn hở nói:
- An bài thức ăn cho các huynh đệ chưa?

- Đương nhiên rồi, chuẩn bị suốt cả một buổi chiều cơ mà. Rượu thịt đầy đủ, cứ say sưa thoải mái.
Lời của Trần Phi Đức khiến đám quan binh reo hò ầm ĩ.

- Mời tướng quân và chư vị thiên hộ tới phủ tổng đốc dự tiệc!
Trần Phi Đức đưa tay ra cung kính mời.

Hình Ngọc liền dẫn ngựa đi trước, tới thẳng phủ tổng đốc.

Trong phủ tổng đốc quả nhiên là đèn đuốc huy hoàng, mỹ tửu thơm ngát, Thẩm Mặc cười tủm tỉm đứng ở cửa, y đã bỏ quan phủ, đầu đội khăn tiêu dao màu xanh nhạt, người mặt áo áo bông màu xanh xám nửa nửa mới nửa cũ, dưới đi tất trắng, giày đen, không dính chút bụi nào, phong độ tiêu sái. Từ đầu tới chân mang dáng điệu một quý công tử gia thế, hoàn toàn không có vẻ mạnh mẽ sát phạt quyết đoán ban ngày.

Song Hình Ngọc bị y làm cho sợ rồi, không dám có chút chậm chế nào, một chân chống, chân sau khuỵu xuống, cúi người hành lễ. Thẩm Mặc đích thân đỡ hắn dậy, mỉm cười nói:
- Mau rửa mặt rồi nhập tiệc nào, cả ngày tướng quân không ăn uống tử tế, hẳn là phải đói lắm rồi.
Ngữ khí nhu hòa cực độ, như đón người khách tha hương từ xa trở về, ấm áp êm dịu, thấm vào lòng người.

Hình Ngọc cùng các tướng lĩnh ra sau rửa mặt, thay y phục sạch sẽ đã chuẩn bị sẵn, phát hiện ra ai mặc vào cũng rất vừa người, dường như may cho chính người đó vậy, không khỏi ngạc nhiên:
- Các ngươi sao làm được điều này?

Tiểu lại hầu hạ bên cạnh cười nói:
- Là khâm sai đại nhân lệnh cho chúng tôi tới nhà chư vị đại nhân trước, mượn một số y phục của các vị, sau đó mới sai thợ may vá làm.

Mọi người không khỏi cảm khái, thầm nghĩ khâm sai đại nhân đúng là quá khách khí, thế là chút oán khí cuối cùng với Thẩm Mặc cũng biến mất hút, kỳ thực đánh thắng được trận này, vạn sự tốt lành, mọi người đều có lợi, đó mới là nguyên nhân chính.

Quay trở về trong phòng khách phủ tổng đốc, mọi người lần lượt ngồi xuống, Thẩm Mặc đứng dậy cầm chén mời rượu, biểu thị chúng mừng Thẩm Mặc.

Hình Ngọc hổ thẹn nói:
- Không dám nhận không dám nhận, cuối cùng chúng tôi tính toán chiến quả, mới chém được hơn trăm người, cách yêu cầu của đại nhân còn gần một trăm mạng nữa cơ.

Các tướng cũng khẩn trương nhìn Thẩm Mặc, chỉ sợ vị khâm sai đại nhân xảo quyệt này lại sinh sự gì đó.

Thẩm Mặc cười xòa:
- À, khi đó ta tính nhầm, sáu trăm người thêm vào một trăm linh một là bảy trăm linh một, các vị chỉ cần giết hai trăm chìn chín là được, ta nói thừa mất một trăm, xin lỗi các vị vậy.

Các tướng nghe vậy nhẹ cả người, đều cười ha hả nói:
- Đại nhân nặng lời rồi.

Hình Ngọc vẫn cứ xấu hổ nói:
- Lần này xuất quân quy mô lớn, vậy mà chỉ chém được không bao nhiêu, mạt tướng càng nghi càng hổ thẹn, chén rượu này, thực không uống vào được.

Thẩm Mặc nhìn hắn đầy vẻ bất ngờ, thầm nghĩ :" Xem ra kẻ này còn có thể cứu được." Liền đi tới tới bên cạnh Hình Ngọc, đặt tay lên vai hắn, ôn tồn nói:
- Hôm nay biểu hiện của các vị đã vượt ra ngoài trình độ thường ngày rồi, băng đóng ba thước không phải do cái lạnh một ngày, tướng quân không cần phải tự trách, cũng không cần tăng thêm chiến quả nữa.
Nói rồi đưa chén rượu tới trước mặt hắn:
- Bắt đầu từ năm sau, chúng ta huấn luyện thật tốt, quản quân nghiêm khắc, để sức chiến đấu của quan binh tăng lên, sau này có cơ hội tác chiến với người Mông Cổ, thì xông lên, giết cho thống khoái, xóa bỏ tiếc nuối ngày hôm nay, được không?

Hình Ngọc nhìn Thẩm Mặc chăm chú rồi nghiêm trang gật đầu:
- Vâng, xin nghe lời đại nhân.
Nói xong nhận lấy chén rượu, vừa định đưa lên môi thì nhớ ra điều gì, hỏi:
- Nói như vậy là đại nhân sẽ bảo vệ cho chúng tôi rồi?

Thẩm Mặc nghe vậy bật cười:
- Biết ngay ý của Túy Ông không phải là ở rượu mà.
Liền quay trở lại chố ngồi, ánh mắt uy nghiêm quét qua mặt các tướng:
- Đúng thế, mặc dù trận này mặc dù đánh không được thống khoái cho lắm, nhưng chung quy vẫn là một đại thắng, vừa khéo vào cuối năm, có thể nói là quà mừng năm mới tốt nhất cho hoàng thượng ... Ta nhân cơ hội nói đỡ cho mọi người, hẳn là có tác dụng.

Các tướng nghe vậy thì vui mừng, toàn bộ đứng dậy nói:
- Đa tạ đại nhân chiếu cố, chúng tôi cả đời không quên.

- Đừng có vui mừng vui mừng quá sớm.
Sắc mặt Thẩm Mặc vẫn nghiêm túc:
- Lời xấu ta phải nói trước.

Khung cảnh tức thì trở nên yên tĩnh, Thẩm Mặc hỏi:
- Mười ngày trước những ai có mặt ở căn phòng khách này.

- Hạ quan.
- Ti chức...
- Mạt tướng...
Liền có tám chín quan viên văn võ đáp.

- Các ngươi nhìn thấy cái gì?
Thẩm Mặc trầm giọng hỏi.

- Khởi bẩm đại nhân, chúng tôi được may mắn nhìn thấy đại nhân đại triển thần uy, đấu trí với Dương Thuận Lộ Giai, trong lúc nói cười tước đoạt binh quyền, giam lỏng bọn chúng.
Trần Phi Đức kích động nói:
- Đúng là làm lòng người khoan khoái, tới hiện giờ nghĩ lại vẫn thấy nhiệt huyết sôi trào.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.