Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 595: Trên pháp trường!



Ánh trăng mười lăm tròn như mười sáu. Đây chính là một đêm trăng tròn cuối cùng trong năm Gia Tĩnh thứ 40.

Vầng trăng như chậu bạc vung vẩy bạc lên đại địa Yên Triệu, chiếu lên đường viền nơi chân trời xa xa một cách rõ nét. Tiếng vó ngựa 'đáp đáp' từ xa vọng đến. Tiếp theo, một con ngựa xuất hiện tại phía đông nam, dọc theo quan đạo rất nhanh tiến lên, rất nhanh, hơn mười kỵ mã đi theo sát đằng sau, cùng con đầu tiên thủy chung vẫn duy trì khoảng cách hai ba trượng, móng ngựa ầm ầm như muốn đạp nát ánh trăng khắp mặt đất, trực chỉ hướng tây bắc.

Đây là Thẩm Mặc cùng vệ đội của y, hôm qua bọn họ cuối giờ Thân mới rời khỏi kinh, vội vã đi về hướng Tuyên Phủ. Tuyên Phủ được xưng 'Kinh tây đệ nhất phủ', là phủ thành đầu tiên tại phía tây thành Bắc Kinh, cách kinh sư hơn 300 dặm, chính là chìa khoá của kinh sư, mức yếu hại của nó ai cũng biết.

Cũng chính vì như vậy, ven đường có hệ thống dịch trạm hoàn thiện nhất, cứ cách 20 dặm là có một dịch trạm. Nếu như không có hệ thống này ủng hộ, Thẩm Mặc muốn suốt đêm chạy như điên gần 400 dặm, quả thật như người si nói mộng.

Cũng may y có được lệnh bài của Cẩm Y Vệ, còn có rất nhiều hướng đạo có kinh nghiệm dạ hành -- chính là con ngựa phía trước dẫn đường. Vị tín sứ Cẩm Y Vệ quanh năm qua lại giữa Tuyên Đại và kinh sư đối với dịch lộ vô cùng quen thuộc, dẫn họ dưới ánh trăng chạy băng băng như lưu tinh, dùng hết dịch trạm này đến dịch trạm khác, vẫn duy trì tốc độ cao không ngừng tiến lên.

~~

Trong đại lao Tuyên Phủ, thi thể của Vương Tứ đã được khiêng ra ngoài, bởi vì phạm nhân chết bất đắc kỳ tử nên hỗn loạn cũng dần dần lắng lại, dù sao trong đại lao như luyện ngục ở đây, chết một người thì cũng chẳng có gì là lạ, không có gì mà ngạc nhiên.

Nhưng điều này đối với hai cha con Thẩm Luyện lại là sự chấn động vô cùng lớn. Họ rất rõ, Vương Tứ đó chẳng qua là một kẻ chết thay không may, người mới đáng chết cần phải là hai cha con họ kia.

Vẫn là Thẩm Luyện tâm chí kiên định, khôi phục nhanh. Ông khẽ than một tiếng nói:
- Ta không giết bá nhân, nhưng bá nhân vì ta mà chết.

Sắc mặt Thẩm Cổn trắng bệch:
- Sao họ phải làm vậy?

- Có lẽ là sợ đêm dài nhiều mộng. - Thẩm Luyện nhỏ nhẹ nói: - Cũng có thể sợ vi phụ nói gì sai, ai biết được. . .

- Lần này chúng không thực hiện được, có thể sẽ nghĩ biện pháp khác để mưu hại cha nữa không? - Thẩm Cổn lo lắng nói.

- Mặc kệ nó, dù sao thì cũng là chết cả, sớm hay muộn cũng khác gì nhau đâu.
Thẩm Luyện cười dửng dưng, rồi lại có chút lo lắng nói:
- Nhưng Cổn nhi, con phải tự bảo vệ tốt bản thân. . Dù cho thấy cha bị chém đầu, cũng không thể quá mức bi thương, tóm lại phải cẩn trọng, đi ra ngoài là quan trọng nhất.

- Cha. . . - Thẩm Cổn vẻ mặt bi thương nói: - Con không thể. . .

- Cái gì không thể? - Thẩm Luyện vẻ mặt nghiêm khắc nói: - Nhớ kỹ. Đối với một thanh niên nhân còn có đường đời rất dài phải đi, sống sót, nó quan trọng hơn tất cả!

- Cha. . . - Thẩm Cổn ngậm nước mắt, run giọng nói: - Hài nhi muốn làm người như cha.

- Đừng có học cha, mặc dù cha không hối hận, nhưng không muốn hài tử của mình giẫm lên vết xe đổ.
Thẩm Luyện thấm thía vỗ vỗ bờ vai của hắn nói:
- Nếu như có thể thuận lợi đi ra ngoài, hãy chuyển những lời phía dưới của cha cho hai huynh đệ của con, xem như gia huấn của Thẩm gia ta, không được làm trái.

- Hài nhi nghe phụ thân dạy bảo! - Thẩm Cổn quỳ hai đầu gối xuống, trịnh trọng lắng nghe.

- Từ giờ về sau, Thẩm gia đệ tử ta cần phải lấy canh độc làm gia truyền, không được tham gia khoa cử! càng không cho phép ra làm quan!
Thẩm Luyện trầm giọng nói:
- Chỉ như vậy mới có thể thịnh vượng lâu dài, mới không hổ thẹn với liệt tổ liệt tông, cũng không thẹn với bách tính lương tri.

- Cha không phải thường giáo dục chúng con, phải tu thân tề gia trị quốc bình thiên hạ sao?
Thẩm Cổn khó hiểu nói:
- Nhưng theo như lời cha vừa nói, chẳng phải là tuyết trước cửa nhà ai nhà ấy quét, không hỏi đến nhà người khác? (cách sống không xen vào chuyện người khác!)

"Ài. . ." Thẩm Luyện uể oải thở dài nói:
- Có lẽ là cha ích kỷ đi, nhưng con phải nghe. . .

Hai cha con cứ như vậy một người nói một người nghe, căn bản không cảm giác thời gian trôi qua, đến khi tiếng muôi cơm gõ vào thùng cơm lại vang lên. Thoáng cái đã đến thời gian cơm sáng.

~~

Ánh trăng càng lúc càng nhỏ, đường viền càng lúc càng mờ nhạt, chân trời đằng đông đã dần dần sáng lên.

Đoàn ngựa người đang chạy liền thấy được xa xa giữa không trung treo một điểm sảng như quả quít, bọn kỵ sĩ không khỏi hoan hô, bởi vì đó chính là Khí Tử Phong Đăng của dịch trạm treo lên.

Rất nhanh có thể thấy rõ trên cột cờ treo cao hai trượng có một đèn lồng chữ 'dịch' rất to, thì ngay cả đường viền dịch trạm cũng càng lúc càng rõ ràng.

Dịch trạm sớm nhận được mệnh lệnh, đã chuẩn bị sẵn ngựa để thay, cùng với nước nóng lương khô, để cho bọn họ vừa đến thì có thể thay ngựa lên đường ngay.

Bắt đầu lên đường từ chạng vạng ngày hôm qua, bọn Thẩm Mặc còn chưa được nghỉ ngơi một lần nào, lại còn thêm lên đường suốt đêm, tinh thần luôn trong trạng thái khẩn trương cao độ. Trên mặt đám vệ sĩ đều lộ vẻ uể oải, nhưng tất cả mọi người không rên một tiếng, trên tâm tình càng không có ba động. Điều này làm cho hướng đạo muốn cười nhạo bọn họ âm thầm hiếu kỳ, thầm nghĩ hộ vệ của Thẩm đại nhân cũng không phải thường nhân a.

Nhưng càng làm cho hắn kinh ngạc chính là Thẩm đại nhân, một quan văn sống trong nhung lụa, không ngờ cũng có thể kiên trì được... Mặc dù nhìn động tác lên xuống ngựa của y cứng ngắc, liền biết trong bắp đùi Thẩm đại nhân đã bị cọ rách da, thắt lưng cũng sắp không còn sức, nhưng vẻ mặt của y rất bình tĩnh, nếu chỉ từ trên mặt thì nhìn không ra chút mánh khóe nào.

- Đại nhân, có cần nghỉ ngơi một lát hay không. - Hướng đạo có chút cảm động, nhẹ giọng hỏi.

Thẩm Mặc nghe vậy khàn giọng hỏi:
- Đi bao xa rồi?

- Hai trạm nữa là tới Hoài Lai. - Hướng đạo nói: - Từ Hoài Lai đi thêm 80 dặm nữa là đến rồi.

- Hiện tại giờ nào? - Thẩm Mặc hỏi dịch thừa.

- Hồi đại nhân, giờ Mẹo canh ba. - Dịch thừa nhìn sắc trời nói.

- Còn có ba canh giờ, phải tranh thủ. . .
Thẩm Mặc trầm giọng nói:
- Thà đến sớm rồi nghỉ ngơi, cũng không thể bởi vì nghỉ ngơi trễ giờ được.

Tam Xích liền huýt gió một tiếng, đám vệ sĩ lập tức nhảy lên lưng ngựa chờ xuất phát.

Hướng đạo có chút lo lắng nhìn Thẩm Mặc:
- Ngài còn được không?

Thẩm Mặc cười nói:
- Không được cũng phải được, dẫn đường đi!

- Vâng!
Dường như được tinh thần của y cổ vũ, hướng đạo lại có chút hưng phấn, xoay người lên ngựa, kẹp lấy bụng ngựa nói:
- Trời sáng rồi, phải nhanh hơn tốc độ, tất cả phải đuổi kịp đấy.

Lời còn chưa dứt, đã nhanh như chớp chạy ra ngoài.

Bọn Thẩm Mặc vội vàng đuổi theo.

Bên trong thành Tuyên Phủ, trong phủ tổng đốc, Dương Thuận đã một đêm không ngủ. . . Đầu hôm không ngủ là vì chờ tin tức cha con Thẩm Luyện bị độc chết, kết quả cuối cùng lại độc chết người khác, còn phụ tử hắn thì tránh được, điều này làm cho Dương Thuận hoàn toàn thất vọng. Hắn liền suy nghĩ làm sao mới hạ thủ. Suy nghĩ hết nửa ngày, mới vừa có chút buồn ngủ thì ai ngờ lại đợi được công hàm của Hình bộ từ 800 dặm trong kinh đưa đến.

Vừa nghe tin này cảm giác buồn ngủ đã không còn. Dương Thuận đứng dậy mặc quần áo, bảo người gọi Lộ Giai ở sát vách tới đây, rồi cùng bàn bạc nên làm thế nào cho phải.

Lộ Giai bị gọi ra từ trong chăn nên cơn buồn ngủ vẫn còn, nghe xong Dương Thuận trình bày, hắn vừa ngáp vừa nói:
- Nếu công hàm của Hình bộ đã đến, vậy cứ án quy củ mà xử lý thôi, đỡ phải tương lai dong dài.

- Nhưng nếu để to chuyện thì biết làm thế nào? - Dương Thuận hỏi.

- Bịt cái miệng của ông ta lại. - Lộ Giai chẳng hề để ý đáp.

Dương Thuận nhíu mày nói:
- Điều này cũng không khó khăn, chỉ là ta nghe nói, một số đệ tử của Thẩm Luyện kia dẫn thanh niên của Bảo An Châu lục tục tới Tuyên Phủ, nếu như công khai vấn trảm, có thể sẽ gặp rắc rối hay không?

Lộ Giai nghe vậy tỉnh táo hẳn, trầm giọng nói:
- Đại soái, họ tới vừa lúc! Điêu dân chung quy là số ít, nhiều nhất cũng chỉ vài ba trăm người, không thể làm gì được trú phòng quân trong thành, thân binh doanh của ngài cũng hơn 1000 người mà, chẳng lẽ còn sợ họ cướp pháp trường hay sao?
Liền giải thích cho Dương Thuận:
- Vốn án tử mưu hại này vết tích quá nặng, có lẽ tương lai tình hình sẽ thay đổi, có người sẽ phản án cho họ, đến lúc đó có thể chúng ta sẽ gặp phiền phức.
Lại cười lạnh một tiếng:
- Cứ để đám đồ tử đồ tôn của ông ta cướp pháp trường đi, tội đó ngang với trọng tội mưu phản, ta xem ai còn dám phản án cho ông ta nữa không!

Dương Thuận vỡ lẽ, khen:
- Hay cho một chiêu tương kế tựu kế, cứ làm như ngươi nói đi!

Tuy là nói vậy, nhưng hắn không dám sơ suất chút nào, vạn nhất để người cướp được thật thì đó cũng chả phải chuyện đùa.

Thừa dịp còn có thời gian, hai người thương nghị một phen, cuối cùng quyết định do Lộ Giai đứng ra giám trảm, Dương Thuận tọa trấn hậu phương, tùy thời ứng biến.

Thương nghị thỏa đáng, liền trước tiên sai người đi ngã tư đường quét dọn pháp trường. Đợi sau giờ cơm sáng, chọn ra hơn 1000 binh sĩ của thân binh doanh, phân nửa đến pháp trường bố phòng trước, phân nửa thì đi cùng đao trượng đao phủ của Tuyên Phủ tới trước cửa đại lao chờ đợi.

Đã đến giờ Mẹo, giám ngục quan cầm hai miếng gỗ trắng dài hơn hai thước, rộng hơn hai tấc đưa đến trước mặt giám trảm quan, đó là Phạm do bài sắp sửa cắm ở sau lưng tử tù.

Lộ Giai liền cầm bút viết xuống một miếng dòng chữ 'Phạm nhân Thẩm Luyện vọng tạo yêu ngôn, cấu kết tà giáo, thông đồng tạo phản, luật trảm!' lại viết lên một miếng khác 'Phạm nhân Thẩm Cổn, con Thẩm Luyện, tội liên đới, luật trảm!"

Đáng thương cho cha con Thẩm Luyện, còn tưởng rằng Dương Thuận Lộ Giai mặc dù trả đũa, nhưng sẽ không họa cho thê tử. Họ nào ngờ được kẻ hại người chung quy chột dạ, giết hại người còn chưa đủ, còn muốn trảm thảo trừ căn, một lưới bắt hết mới bỏ qua, vậy nên trong bản án đưa đến Hình bộ xét duyệt cũng có tên của Thẩm Cổn và Thẩm Bao.

Nếu không phải lúc trước chạy trốn kịp thời, cả nhà họ đều gặp tao ương rồi, hiện tại Thẩm Cổn tự chui đầu vào lưới, Lộ Giai tự nhiên sẽ không khách khí với hắn rồi.

Khi giám ngục cầm hai miếng Phạm do bài đến đại lao, Thẩm Luyện liền sợ ngây người, Thẩm Cổn thì sợ đến cả người run rẩy, rũ rượi nằm trên đất. Mãi đến khi ngục tốt trói hai cha con lại, lại bôi nhựa cao su lên tóc, búi thành hình quả lê, mỗi bên cắm vào một đóa hoa giấy, lúc này Thẩm Luyện mới giựt mình tỉnh lại, lớn tiếng nói:
- Oan có đầu, nợ có chủ, chuyện này không liên quan đến con ta!

Đa số ngục tốt đều biết việc của Thẩm Luyện, có chút đồng tình nhìn ông ta, nhưng cũng chỉ có vậy, rồi nên làm gì thì họ vẫn phải làm, rồi cũng không quản Thẩm Luyện la hét thế nào, nửa xách nửa kéo hai cha con đến trước thần án của Thanh diện thánh giả( ngục thần), mỗi người được một chén cơm trường hưu, và rượu vĩnh biệt.(cơm rượu trước khi bị tử hình)

Thẩm Luyện còn đang khàn giọng mắng, Thẩm Cổn vẫn còn xụi lơ không dậy nổi, tự nhiên sẽ không ăn uống gì hết. Đám ngục tốt liền đè lấy hai người họ, ép đổ rượu vào, sau đó cầm tới hai sợi dây thừng, ở giữa cột lấy thanh gỗ. Tiếp đó chúng đặt ngang thanh gỗ vào miệng hai cha con, rồi cột chặt sợi dây vòng ra sau đầu, lập tức chỉ 'a a' nói không ra lời.

Cố đè hai người họ từ biệt thần án, ba bốn mươi tên ngục tốt đẩy Thẩm Luyện đi đằng trước, Thẩm Cổn ở phía sau, đẩy ra khỏi cửa lao, đưa lên xe chở tù. 500 thân quân cùng đao phủ thủ tiếp nhận người đến, họ vây quanh ra khỏi phủ tổng đốc, quây thành một vòng. Dẫn tới vô số bách tính theo đuôi đứng xem, hỏi phạm nhân trên xe chở tù là ai.

Liền có người ngửa mặt nhìn Phạm do bài, rồi lớn tiếng đọc lên, mọi người mới biết, không ngờ là Thẩm tiên sinh từng viên môn mắng tướng, cùng con của ông ta, họ không khỏi mặt mày dò xét, tâm tình xem náo nhiệt lúc trước đã không còn sót lại... Bách tính cũng không mù, tự nhiên biết ai đúng ai sai, biết Thẩm Luyện Thẩm tiên sinh đó tới cùng là lên tiếng nói cho ai!

Tin tức truyền ra, càng nhiều bách tính đổ xô ra xem, cả con đường đều là lưng đè lêm vai, vai tựa lưng, chật như nêm cối. Họ cũng không có ý nghĩ gì khác, tất cả chỉ muốn đưa tiễn Thẩm tiên sinh.

Tốc độ tiến lên của xe tù rất thong thả, đao phủ đứng ở hai bên có chút bất an, họ dùng Quỷ Đầu đao kề lên cổ hai người, nếu có người muốn cướp xe tù, chỉ cần trong nháy mắt, là có thể cho hắn hai cái đầu lâu.

Một lão đầu râu quai nón hoa râm, giống như là thủ lĩnh của đao phủ, lão thấy được cảnh trên đường đi thì không khỏi cảm thán nói:
- Chúng ta làm cái nghề này đã 30 năm rồi, tự tay tiễn phạm nhân cũng hơn 1000 người, nhưng chưa từng gặp qua tình cảnh này...

Đao phủ trẻ tuổi bên cạnh nói:
- Đúng vậy, hôm nay người xem náo nhiệt cũng nhiều thật.

- Mắt chó của ngươi bị mù à! - Lão đầu mục mắng: - Không thấy hôm nay có khác biệt gì so với trước kia sao?

- Đích thật là có chút khác à. - Một đao phủ khác nói: - Người nhiều hơn không ít, nhưng không ồn ào như ngày xưa.

- Không sai. - Lão đầu mục gật đầu nói: - Biết vì sao không?

- Vì sao? - Mấy đao phủ cùng nhau hỏi.

- Bởi vì thường lui tới đều là xem náo nhiệt.
Lão đầu mục nghiêm mặt nói:
- Hôm nay mọi người là tới để tiễn đưa!
Nói đoạn thấp giọng phân phó hai đao phủ:
- Đợi lát nữa làm lưu loát chút, đừng để cho Thẩm gia khó chịu.

Đao phủ chém đầu cũng có học vấn, có thể một đao đầu thân mỗi cái mỗi nơi, nhưng ngay cả chút cảm giác cũng không có, cũng có thể một đao chém đứt nửa bên, nửa bên thì còn dính lại, khiến người muốn sống không được. . .Điểm này không phải khác nhau ở tay nghề, mà là vấn đề có tiền hay không thôi.

Nhưng dù họ có thấy tiền sáng mắt, cũng không dám mạo hiểm bị người toàn thành căm hận, có chủ ý đối với Thẩm Luyện.

~~

Cũng may thành Tuyên Phủ không lớn, đội ngũ áp giải dạo phố mặc dù đi với tốc độ của rùa, trước buổi trưa xe tù vẫn đến được ngã tư đường, nơi đó có pháp trường đã dựng sẵn. Các ngục tốt kéo hai cha con xuống xe tù, đem Thẩm Luyện mặt nam lưng bắc, đem Thẩm Cổn mặt bắc lưng nam, hai người đưa lưng về nhau ngồi xuống, chỉ chờ buổi trưa canh ba giám trảm quan đến khai đao.

Bách tính cũng tất cả đều đi theo tới đây, họ vây kín pháp trường chật như nêm cối. Trong vô số đầu người nhung nhúc, có vô số cặp mắt chất chứa lửa giận hừng hực, đang nhìn chằm chằm vào Thẩm Luyện trên đài hành hình.

Thân binh phủ tổng đốc phụ trách cảnh giới hết sức khẩn trương, trường thương súng etpigôn đều quay về bách tính xem hình, bầu không khí vô cùng khẩn trương, rồi lại an tĩnh đến mức quỷ dị, giống như trong nháy mắt trước khi bão tố sẽ tới.

Rốt cuộc an tĩnh bị phá vỡ, đầu phố phía đông chợt nhao nhao lên. Vô số ánh mắt đều nhìn qua, đoàn người liền bắt đầu khuấy động.

Thiên hộ thụ trách bảo an khẩn trương, quát lớn:
- Giám trảm quan tới rồi! Ngăn mọi người tránh ra một con đường!

Các thân binh liền dùng cán thương đuổi đi bách tính lấn chiếm đường, quát lên:
- Về phía sau! Lui về phía sau!

Nhưng đoàn người vẫn đổ xô về phía trước.

Thiên hộ thầm nghĩ: 'Cũng may chuẩn bị đầy đủ rồi.' liền mệnh 100 sĩ tốt, dọn ra từng cái ghế dài, đứng ở tiền tuyến phía sau binh sĩ, dùng roi da quất loạn lên đám 'điêu dân' đang ra sức chen lấn. . . Rốt cuộc dọn ra một thông đạo cho Lộ Giai cùng vệ đội của hắn, để cho giám trảm quan đại nhân vì chen chúc mà có chút chật vật đi lên pháp trường.

Chỉnh ngay ngắn y quan, Lộ Giai ngồi sau đài giám trảm được dựng lên tạm thời. Nhưng hắn còn chưa bình ổn hơi thở thì chợt thấy một nam tử thân hình nhỏ gầy chui qua phòng tuyến của thân binh phủ tổng đốc, vừa chạy tới phía mình, vừa cố mà la lên:
- Không được giết Thẩm công, ông ấy bị oan!

Lúc này trong đám người cũng có người la theo:
- Không được giết Thẩm công, ông ấy bị oan!

Theo đó càng có nhiều người la lên, đoàn người thoáng cái dân tình kích động, đổ xô lên trước như thủy triều, cầm roi quất cũng vô dụng.

Thiên hộ phụ trách bảo an nóng nảy, lớn tiếng hạ lệnh:
- Bắn súng!

"Đoàng đoàng đoàng. . .đoàng đoàng . . ."

Tiếng súng liên tiếp mà dày đặc nổ vang, ánh lửa bắn ra bốn phía, một làn khói trắng thổi qua, mọi người kinh hoảng thân thể của chính mình, phát hiện cũng không ai thụ thương.

- Lần này là bắn lên trời!
Thiên hộ dùng khí lực lớn nhất uy hiếp bách tính:
- Lần sau ai còn gây rối nữa thì bảo đảm đầu kẻ đó nở hoa!

Nhưng đoàn người vẫn còn gây rối không ngừng, làm cho các thân binh duy trì trật tự càng khẩn trương, đâm tới đâm lui, không ngừng lớn tiếng quát, hỏa súng thủ cũng nhắm họng sụng vào bách tính ở hàng trước, tùy thời chuẩn bị nổ súng.

Cùng lúc đó, một số thanh niên lưng giấu kiếm cung tiễn đã nhân cơ hội mò sấn tới hàng đầu tiên... Đó là những đồ đệ mà Thẩm Luyện dạy dỗ tại Tân Bảo An, những thanh niên không biết trời cao đất rộng này thật sự chuẩn bị cướp pháp trường!

Song phương cách nhau không tới sáu xích, một trận chiến đủ để hủy diệt vô số người đảo mắt sẽ bắt đầu rồi. Nhưng lúc này ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Lộ Giai, chờ hắn ném xuống thẻ chấp hành tử hình.

Lộ Giai đang đợi, bởi vì buổi trưa canh ba giết người là thời gian trời định, không thể sớm cũng không thể trễ. Trong quá trình chờ đợi Lộ Giai nhìn lên bầu trời, chỉ thấy một màu xanh như tắm, mặt trời treo cao chính giữa bầu trời, nó cũng thong thả trôi về tây.

- Buổi trưa canh ba đã đến, hành hình! - Lộ Giai quyết định giải quyết nhanh chóng, ném thẻ xuống!

Đoàn người trở nên nhao nhao, có người bắt đầu xông vào trong!

Thấy một màn như vậy Lộ Giai luống cuống, thầm nghĩ đây cũng tính là bạo động rồi. Hắn liền dùng hết khí lực cao giọng nói:
- Mau, giết người!

Các đao phủ giơ đao lên, Thẩm Luyện nhìn con trai đã tốt hơn nhiều, trong ánh mắt ông tràn đầy áy náy.

Cuối cùng ông chuyển ánh mắt đến đầu phố vắng vẻ ở đằng xa, chờ mong có kỳ tích xảy ra. . .
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.