Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 513: Dĩ thực vi thiên



Nhưng Lục Bỉnh Lục Quang Tổ không tới vì bọn họ, hắn khách khí chắp tay với mọi người, nói:
- Chư vị đại nhân, đợi hạ quan giải quyết xong chuyện bên này rồi nói chuyện với mọi người.

Mọi người không dám làm lỡ việc của Lục đại nhân, mặc dù luyến tiếc, nhưng vẫn phải ngoan ngoãn tránh được.

Chỉ thấy Lục Quang Tổ đi tới trước mặt binh lính Thuận Thiên phủ nói nhỏ vài câu, mấy người kia liền thu quân, không để ý tới chuyện ở đây nữa.

Lục Quang Tổ lại đi tới bên cạnh Thẩm Mặc, cười với y, móc ra một nén bạc trong lòng, nói với tả hữu:
- Đem lão Hầu về nhà, để ông ấy tĩnh dưỡng, khi nào khỏe rồi hẵng hay.

Tả hữu không dị nghị gì, liền dùng ván khiêng lão Hầu vẫn còn hôn mê đi.

Chỉ vài ba câu đã đuổi khổ chủ lẫn quan sai đi, Lục Quang Tổ lại sai người ghi chép tên người tới xin việc kia lại, tới trước mặt Thẩm Mặc đưa tay ra:
- Lão đệ mời.

Thẩm Mặc cười:
- Ngũ Đài huynh, làm huynh thêm phiền phức rồi.

Lục Quang Tổ cười ôn hòa:
- Người trong nhà mà, chính là dùng khi phiền phức.

Thẩm Mặc cười vui vẻ:
- Lời này huynh nói làm cho ta cũng thấy xấu hổ rồi.
Liền kéo Lý Chí bên cạnh:
- Đi nào chúng ta vào thôi.

Lý Chí hơi sửng sốt, nhưng vẫn nghe theo vào phía trong.

Ba người đi vào nha môn lại bộ tới Văn Tuyển Thanh Lại ti ở phía đông, mở cửa Thiêm áp phong ra, dâng trà, chia chủ khách ngồi xuống, Lục Quang Tổ hỏi:
- Xin hỏi cao tính đại danh của vị huynh đài này.

Láy Tán có chút không tự nhiên lắm, đáp:
- Lục đại nhân, tại hạ Lý Chí, tự Hoành Phủ, người Tuyền Châu Phúc Kiến, bác sĩ nguyên nhiệm quốc tử giám, vì về nhà chịu tang tổ phủ, hiện giờ về kinh chờ đợi nhậm chức mới.

Đem những lời văn vẻ này nói thẳng ra một chút, là vì gia gia chết, về nhà phục tam ba năm, kết quả là quay về thì phát hiện ra chức vị giáo viên trường đại học TW quốc gia đã bị người khác chiếm mất rồi, đành tới lại bộ đòi chức mới.

Lục Quang Tổ nghe vậy gật gù, nhìn Thẩm Mặc hỏi:
- Lão đệ và Lý đại nhân là chỗ quen biết cũ à?

Thẩm Mặc cười ha hả :
- Đúng thế, bằng hữu cũ nhiều năm rồi, trước kia ở Tô Châu có qua lại với huynh ấy không ít.
Vì đề cao tỉ lệ thi đỗ của học sinh, Thẩm Mặc tất nhiên là dày công nghiên cứu Lý Chí bảo điển, gọi là qua lại tinh thần cũng không phải là nói quá.

Lý Chí miệng mấp máy mấy lần, cuối cùng không nói ra câu ngu xuẩn như :" Ta không quen y".

Lục Quang Tổ gật đầu cười:
- Như thế ta không giúp việc này thì không được rồi.
Liền sai người tới quốc tử giám, hàn lâm viện, chiêm sự phủ tìm danh sách, xem xem có chỗ trống cho quan viên thất phẩm trở xuống để bù vào không. Việc này hắn có thể tự quyết, sau đó báo cáo là được, bác sĩ quốc tử giám chẳng qua là quan nhỏ bát phẩm, Lục Quang Tổ nói một câu là xong.

Nhân lúc chờ đợi, Lục Quang Tổ lại hỏi Thẩm Mặc:
- Lão đệ tới đây làm gì?

- Lễ bộ Triệu bộ đường viết phong thư giới thiệu, ta tới giao.
Thẩm Mặc nói xong lấy một phong thư từ ống tay áo ra hai tay đưa cho Lục Quang Tổ.

Lục Quang Tổ dùng hai tay nhận lấy, nói:
- Phái người đưa tới là được, cần gì phải tự mình đi.

- Biết quy củ thì không thể làm trái.
Thẩm Mặc cười:
- Hơn nữa trở về hơn mười ngày rồi mà chưa gặp huynh, trong lòng nhớ lắm.

Lục Quang Tổ nghe thế lớn tiếng cười:
- Vì câu này của lão đệ, trưa tay ta mời.

Quy sang nói với Lý Chí:
- Hoàng Phủ huynh cũng phải đi cùng đấy.

Lý Chí cười ngượng ngập, hắn biết lúc này phải nói :" Ta mời khách." Mới mới là phải phép, biết sao được túi rỗng không, dù mời hai người họ ăn bánh báo cũng chỉ có bánh bao chay, nào dám mở miệng.

Có điều Lục Quang Tổ căn bản không muốn hắn mời khách, chuyển qua nói với Thẩm Mặc:
- Thúc phụ nghe nói lão đệ về sớm đã nhắc tới rồi, nói cả nhà cùng ta sắp quây quần vui vẻ. Có điều bệ hạ đột nhiên bế quan, người chỉ đành đi hộ pháp, đợi bệ xuất quan hẵng hay.

Lý Chí nghe thế sửng sốt, thầm nghĩ :" Té ra kẻ này quan hệ mạnh như thế, chẳng trách ở ngoài không hề tỏ ra sợ hãi."

Thẩm Mặc cười:
- Đúng thế, ta cũng rất nhớ lão sư huynh, chỉ đợi huynh ấy ra thôi.

Lý Chí hồ đồ rồi, bối phận kiểu gì thế này?

Một lúc sau thư lại quay về, ghé vào tai Lục Quang Tổ thì thầm vài câu, Lục Quang Tổ gật đầu, ý bảo hắn có thể đi.

Đợi hắn đi rồi, Lục Quang Tổ nói:
- Hàn lâm viện bác sĩ, chiêm sự phủ bác sĩ! Quốc tử giam bác sĩ, Hoành Phủ huynh muốn chọn cái nào?
Hắn không có quyền lực đề bạt, nên chỉ có thể an bài ngang cấp.

Lý Chí trong lòng đủ mọi tư vị, mấy tháng trước hắn tới kinh, chỉ vì không có tiền tặng lễ, nghĩ hết biện pháp cũng không được bổ khuyết, nếu còn tiếp tục như thế hắn phải ra đường mà ở rồi.
Không ngờ Lục Quang Tổ nói một câu mà mình có thể thoải mái chọn ba nha môn, hắn vừa trút được gánh nặng cũng có thêm vài phần buồn bực.

Cuối cùng hắn quyết định trở về Quốc Tử giám, dù có câu :" Ngựa không không ăn cỏ chốn cũ." Nhưng hắn là một cử nhân nho nhỏ, trong mắt người khác hắn chỉ là con ngựa kém, nếu tới nha môn toàn là trạng nguyên tiến sĩ như Hàn Lâm viện Chiêm Sự phủ, hắn còn dạy ai? Ai thèm nghe hắn lảm nhảm, thôi thì về Quốc Tử giám, dạy đám giám sinh như thế Lý thị bảo điển của hắn còn có đất dụng võ.

Nha môn có người dễ làm việc, câu thành ngữ này quả nhiên không sai, Lý Chí mấy tháng liền không kiếm nổi việc, giờ một câu nói của Lục Quang Tổ, không tới một khắc, lấy được thư bổ nhiệm mà hắn mong mỏi.

Cầm tờ giấy mong mỏng trong tay, Lý Thế cảm khí:
- Sớm biết thế này ta sớm đánh lão khốn kiếp kia một trận thì không phải chịu đựng lâu như thế?

Hai người kia không kìm được bật cười, cùng đứng dậy nói:
- Chúng ta đi ăn cơm đi, Hoành Phủ huynh, mời.

Lý Chí thu thư bổ nhiệm lại, cất kỹ. Nói với hai người:
- Đáng nhẽ nói là ta mời khách mới đúng, nhưng hai vị thấy ta nghèo thế này, là biết thực sự không mời nổi rồi.

Hai người cười:
- Ghi sổ lại, đợi sau này giàu có rồi đứng quên nhé.

- Ha ha ha.
Lý Chí cười lớn:
- Kiếp sau đi.
Lời này làm hai người kia nghẹn cứng.

Thẩm Mặc vội vàng nói:
- Hoành Phủ huynh thích nói đùa ấy mà, Ngũ Đài huynh quen rồi là thấy bình thường thôi.

Lục Quang Tổ tu dưỡng rất tốt, chỉ cười:
- Không sao, không sao hết.

Kinh sư nhiều quan, kiếm tiền dễ, thích hưởng thụ, nghề ăn uống ở đây phát triển là trong tình lý. Trong thành Bắc Kinh có đủ loại thức ăn các vùng, chỉ cần ngươi nghĩ ra được là nhất định tìm được.

Nhưng tìm được không có nghĩa là ăn được, vì trong cái tòa thành cực kỳ coi trọng đẳng cấp này, tửu quán trà lâu cũng nhìn người mà phục vụ, đại khái là phân thành bốn đẳng cấp.

Cao nhất là hiệu ăn lớn mở ở Đông Tứ, Tây Đan, Cổ Lâu, những vùng phồn hoa nhất kinh thành. Đều là tứ hợp viện cao cấp, trong ngoài cao lớn rộng rãi, sang trọng xa hoa, ngay cả bàn ăn cấp bậc thấp nhất cũng làm bằng gỗ lim. Trên tường treo tranh tệ nhất cũng là thời Nam Tống. Thậm chí cả chén bát cũng làm rất đẹp mắt, có kiểu dáng khác nhau. Trong đình viện còn dựng cả sân khấu, trừ để khách thi thoảng bày trò chơi, bình thường có ban kịch biểu diễn, để các quý khách vừa ăn vừa nghe.

Dùng đầu gối mà nghĩ, cũng có thể biết, đó đều là nơi tiêu tiền như rác, thực ra ngươi có tiền cũng không nhất định có thể đi vào. Bởi vì người ta chuyên phục vụ quan cao quý nhân, tục xưng là "hầu hạ đại trạch môn", tới ngay cả quan viên tầm thường, thương nhân bình thường muốn vào ăn một bữa cơm cũng chỉ vĩnh viễn nhận được đâu trả lời bên ngoài là : " Xin lỗi bản hiệu hết chỗ rồi."

Nếu ngươi không phục, nói :" Rõ ràng là thấy nhiều chỗ trống thế kia, làm sao lại không chiêu đãi?"

Đáp án nhất định là :" Những chỗ đó là vị đại nhân nào đó đặt rồi."

Rõ ràng là không thèm tiếp đãi ngươi, đám nhà ăn đó ngốc sao? Đâu phải thế, người ta nắm rõ tâm lý của người thượng tầng, quý nhân chân chính không nhất định là phải dùng chén vàng đũa ngọc, nhưng ăn uống nhất định phải có ý tứ, người ta không chấp nhận chung đụng với đám người tầm thường.
Nói trắng ra, nhân vật thượng tầng ăn cơm, không ăn cơm mà là ăn hai chữ "đặc quyền", còn tiêu bao nhiêu cũng không chớp mắt.

Trừ những quán cơm lớn cực kỳ hống hách này ra, thành Bắc Kinh nhiều nhất, nổi tiếng nhất, là quán cơm trải khắp toàn thành, gọi là hống thất quán chỉ kém hơn một cấp bậc.
Bình thường mở trong tứ hợp viện, hoặc là cửa hiệu kề phố. Không có mười mấy, mấy chục gian yến hội xa hoa, càng không có sân khấu diễn kịch dưới lầu. Lầu dưới thích hợp tùy ý ngả nghiêng ăn uống, lầu trên để mời khách khứa.

Bên gian trong cũng treo chữ treo tranh gì đó, những chỉ đáng giá hai lượng bạc mua được từ xưởng lưu ly về, phòng ăn cũng không cầu kỳ lắm, sạch sẽ là được rồi.

Nếu như nói quán cơm lớn chú trọng nhất là khí phái, thể diện. Thì quán cơm này lấy chất lượng giành phần thắng, mục tiêu khách nhắm tới là quan lại, thương nhân bình thường, cùng với thị dân.
Thậm chí là những vị quan lớn quý nhân khi chán khoe khoang rồi, cũng thích những chỗ như thế này. Bởi vì những quán cơm lớn này mới là nơi chứa tinh túy của thành Bắc Kinh, khẩu vị phong phú, hệ thức ăn nhiều, so với quán ăn lớn truy cầu thanh đạm cao nhã, càng thích hợp sảng khoái múa đũa, hơn nữa giá còn rẻ hơn rất nhiều.

Có điều người dân bình thường cũng chẳng vào đó mà ăn nổi, phù hợp với bọn họ là hàng cơm không được bắt mắt, đặt trong những ngõ nhỏ, nhiều lắm thì chỉ có hai gian phòng, bên trong rất là chật hẹp, cũng chẳng thể mở được yến tiệc, chỉ cung cấp những món ăn bình thường gia đình, khẩu vị cũng tương đối kém, chỉ để bớt chút thức ăn thêm chút cơm, là cái chỗ ăn để cho no bụng, đối tượng là người dân bình thường, kẻ có tiền chẳng thèm ngó tới.

Thực ra người thường chẳng tới quán cơm bày tiệc làm gì, tới để ăn cho no bụng mà đi làm việc thôi. Ở bên đường cái, đặt vài cái bàn dài, hai hàng ghế, dụng mấy cọc tre, dựng thành cái lán, che mưa tránh nắng cho khách là được. Bán chỉ có bánh ngô, bánh bao, mỳ sợi, thêm chút lương khô gì đó. Thực khách là dân nghèo, còn thị dân bình thường chẳng thèm ngó ngàng. Điều kiện vệ sinh cực tệ, hơn ở cái giá rẻ, còn có gì ăn nấy , không ai kén chọn gì. Cấp bậc chỉ ngang với mấy cái xe bán hàng lưu động đẩy qua đẩy lại trên các con phố mà thôi.

Bốn loại quán cơm tương ứng với bốn tầng cấp trong thành Bắc Kinh, mọi người hiểu trong lòng mà không nói ra, ai nấy tìm chỗ thuộc về mình, rất ít khi xảy ra tình huống lẫn lộn như ở Giang Nam. Làm người ta không khỏi cảm thán, trình độ tuân thủ đẳng cấp thì không ai bằng được người kinh thành.

Lục Quang Tổ đã sinh hoạt ở kinh thành vài năm, nắm rõ hiệu cơm ở đây rõ như lòng bàn tay, dẫn hai người đi thẳng tới bên cầu Ngân Khanh, vừa đi vừa nói với hai người:
- Người phương nam chúng ta thích thức ăn tinh xào, thích đồ tanh, còn quán cơm Bắc Kinh không làm ra nổi, cho dù là đầu bếp nổi tiếng ở phương nam, vừa tới Bắc Kinh là vô tình bị sự thô hào của phương bắc tiêm nhiễm, không tỉ mỉ được nữa.

Thẩm Mặc tán thưởng:
- Có nhà ẩm thực gia Ngũ Đài huynh, ở phương diện này chúng tôi phải cam bái hạ phong.
Y mặc dù xuất thân hàn vi, nhưng mười mấy năm qua lên rừng xuống biển, lại có vợ thần tài, sớm đã ăn hết món ngon trong thiên hạ, nói thế chẳng qua là cấp thể diện cho Lý Chí mà thôi.

Lý Chí lần này không nói, một là hắn đói rồi, hai là hắn nói rồi, hắn nghèo không sợ túi rách, chẳng mời nổi bữa cơm, nên cũng ngại lên tiếng.

Trong lúc nói chuyện, xe đã tới nơi, Lục Quang Tổ cười nói:
- Lần này chúng ta ăn chút hương vị phương bắc.

Xuống xe, liền thấy tấm biển treo cao trước hiệu, viết :" Trương Ngũ Đại, thịt nướng Mạc Bắc."

- Muốn mời chúng tôi ăn thịt nướng hả? Món này đúng là nhiều năm rồi chưa thưởng thức.
Thẩm Mặc cười.

Lục Quang Tổ giới thiệu:
- Lão bản cửa hiệu này nghe nói là đầu bếp năm xưa theo Vĩnh Lạc đế xuất chinh Mạc Bắc, có món thịt nướng tuyệ nghệ, ngay cả Vĩnh Lạc đế cũng khen không ngớt miệng.

- Thật không vậy?
Thẩm Mặc sáng mắt lên.

- Mặc kệ là thật hay là bịa ra.
Lục Quang Tổ đáp:
- Nhưng người ta là cửa hiệu trăm năm rồi, là số một số hai trong vô vàn cửa hiệu thịt nướng ở Bắc Kinh đấy.

Ba người vừa nói vừa đi vào sảnh đường, vừa vào trong một tiểu nhị áo xanh mũ nồi, khăn lông trắng vắt trên cánh tay, dang vẻ lanh lẹ niềm nở đi tới nói:
- Ui chao, tiểu nhân đang nói hôm nay sao chim khách cứ kêu không ngừng, thì ra Lục lão nhân nha tới, tiểu nhân thỉnh an lão nhân gia.
Rồi lại quay sang chào hai người Thẩm Mặc:
- Tiểu nhân cũng thỉnh an hai vị.
Vừa mới vào được đón tiếp nhiệt tình như thế là điều khó thấy được ở các cửa hiệu phương nam.

Lục Quang Tổ hỏi:
- Trên lầu còn chỗ không?

- Xem ngài nói kìa, cho dù không còn chỗ cũng phải doạn ra cho ngài chứ.
Tiểu nhị cười giả lả:
- Vẫn là chỗ cũ, phong thứ 2 chữ Giáp.

- Được.
Lục Quang Tổ gật đầu, ba người liền theo tiểu nhị lên lầu hai, tiến vào gian phòng bao rộng rãi, tiểu nhị lập tức đưa khăn ấm lên mời ba vị lau tay, hỏi:
- Hôm nay ba vị muốn ăn gì, thịt nướng hay là thức ăn.

- Nói thừa, tới chỗ ngươi còn có thể ăn cái khác sao?
Lục Quang Tổ cười mắng.

- Tiểu nhân cũng biết thế, nhưng không thể không hỏi được.
Tiểu nhị cười bồi:
- Cửa hiệu hôm qua mới nhập vào ít dê Hà Sóc, số lượng có hạn, chuyên môn để lại cho ngài một con, giờ chúng ta ăn nó ?

- Bao nhiêu tiền một con?
Lục Quang Tổ hỏi.

Tiểu nhị giơ một bàn tay lên:
- Chừng này ạ.

- Đừng coi ta là dê béo mà cắt xẻo đấy nhé.
Lục Quang Tổ vẫn tươi cười.

- Ngài là quý nhân phải ăn đồ đắt giá chứ ạ. Số dê đó riêng vận chuyện đến đây đã không dễ dàng rồi, dọc đường đi phải chiếu cố tỉ mỉ, khát cho uống nước suối trong, đói cho ăn cỏ xanh, tổng cộng chỉ có 20 con thôi, ngài thấy có đang tiền không ạ?

- Vậy thì mang lên một con.
Lục Quang Tổ cười ha hả:
- Đám tiểu nhị các ngươi miệng có thể nói cho gà mẹ trở thánh phượng hoàng.

- Tiểu nhân nói thật mà.
Tiểu nhị pha trà xong do ba vị, lại bưng lên chút điểm tâm, bánh trái. Khom người lùi ra nói :
- Ba vị lão nhân gia xin đợi một chút.

Thẩm Mặc và Lý Chí thấy hắn đột than, cho một ít gỗ tùng vào, thầm nghĩ :" Đây là bồn để nướng rồi."

Tiểu nhị lại đem hai cái vỉ sắt hình tròn đặt lên chậu lửa, đợi nóng rồi, liền đem miếng thịt dê đã cắt sẵn đặt chỉnh tề trên đó, vừa bày vừa giới thiệu:
- Những miếng thịt này dùng dấm, dầu, muối, rượu, gừng .. Tẩm ướp hơn ba canh giờ, đảm bảo mùi vị đầy đủ.

Lục Quang Tổ là khách quen, tất nhiên không cần hắn giới thiệu, xua tay nói:
- Được rồi, ngươi đi làm việc của ngươi đi, bọn ta tự làm lấy ăn mới thú.

- Vậy ngài tự nhiên.
Tiểu nhị nghe thế đặt đũa gắp thị xuống, quay sang dặn hai người Thẩm Mặc:
- Lát nữa chín rồi, hai vị dùng đũa trúc gắp, rửa qua trong nước lạnh rồi hãy ăn cho sạch sẽ.
Nói xong lui ra đóng cửa lại cho ba người.

Trong gian phòng ánh lửa bập bùng, khói bốc nghi ngút, mấy người Thẩm Mặc tay trái cẫm chén rượu, tay phải cầm đũa trúc dài hơn một xích, vừa nướng vừa ăn, tỏ ra hết sức hào hứng..

Nhưng làm cho Lục Quang Tổ ngạc nhiên là hai người kia động tác còn thành thạo hơn cả khách quen là hắn, hiển nhiên là ăn nhiều rồi, không khỏi tò mò hỏi:
- Ta ở Giang Nam chưa bao giờ thấy qua hiệu đồ nướng? Hai vị ăn ở đâu thế?

Hai người đồng thanh:
- Chuyện qua nhiều năm rồi.
Mặt đầy cảm khái nhớ lại.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.