Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 489: Lão thuyền chủ rời thuyền



Nhu Nương mặc dù không yên tâm, nhưng không dám trái ý Thẩm Mặc, chỉ đành giao nhi tử bảo bối cho Thẩm An, còn mình tới đứng bên cạnh Thẩm Mặc, nhưng đối mắt không rời khỏi con.

Nàng hơi lo lắng quá mức, mấy vị đại nhân mang chỉ lễ vật chuẩn bị sẵn, huơ qua lắc lại trước mắt bình thường, trêu nó một chút, rồi đặt lễ vật lên bàn, sau đó quay lại bàn tiệc.

Hoàng Cẩm cười nhỏ:
- Nhũ danh của đứa bé này đúng là dễ nghe, gọi là "Bình Thường", làm người ta nghe một cái là không quên được, trung thừa đặt tên rất hay.

Thẩm Mặc cười:
- Ta không dám chiếm công, là do Nhu Nương tự đặt đấy.
Mọi người liền đưa ánh mắt nhìn Nhu Nương, muốn nghe cao kiến của nàng.

Dù toàn người thân cận, nhưng Nhu Nương không quen bị nhiều nam nhân nhìn vào như thế, mặt đỏ lên, cúi đầu xuống nói:
- Thiếp thân không có chí hướng gì, chỉ muốn con được bình an sống cuộc sống bình thường, cho nên mới lấy cái tên này.

- Như thế rất tốt.
Thẩm Mặc nói:
- Lão đại do cha đặt tên là A Cát, lão nhị do nhạc phụ đặt tên là Thập Phần, đem so ra thì tên nàng đặt có trình độ hơn.
Làm mọi người cười rộ lên.

- Lão gia trêu thiếp.
Mặc Nhu Nương càng đỏ hơn, lúc này Bình Thường được trả về cho nàng, Nhu Nương ôm chặt lấy, nhẹ giọng nói:
- Lão gia đã nghĩ đại hiệu của Bình Thường là gì chưa?
Vì tên của lão đại và lão nhị bị hai người cha chiếm mất rồi, cho nên tới lượt lão tam, Thẩm Mặc nhất quyết không để bọn họ xen vào nữa, phải tự mình đặt tên mới công bằng.

Thẩm Mặc đã nghĩ kỹ rồi, chỉ đợi thời khắc bằng hữu tề tụ này mới tuyên bố mà thôi, y mỉm cười nói:
- Bối phận này của nó thuộc chữ Khanh, đại ca là Chí Khanh, nhị ca là Sĩ Khanh, vậy nó tên là Vĩnh Khanh.

- Vĩnh Khanh, Thẩm Vĩnh Khanh.
Nhu Nương khẽ nhậm lại, cảm thấy mặc dù cái tên này giản dị, nhưng lại toát lên vẻ văn nhã thong dong, trong lòng mừng thầm :" Nói không chừng tương lai cũng giống cha, có thể trúng trạng nguyên lang đấy."
Người làm mẹ là như thế, toàn liên tưởng lung tung, thích dát vàng lên mặt con, nhưng quên mất rằng cha nó tên là Thẩm Chó Đen, vậy mà có ảnh hưởng tới y trúng tráng nguyên đâu, hiển nhiên cái tên và vận mệnh chẳng có liên hệ gì với nhau.

Nhu Nương bế Bình Thường lui xuống, mọi người quay trở lại bàn tiệc, chủ đề cũng nói tới chính sự, Thẩm Mặc hỏi Du Đại Du:
- Du đại ca, hiện giờ phía bên Mân Chiết ra sao rồi?

- Năm ngoái sau khi Vương Trực tới Bình Hồ, bộ hạ của hắn xem như còn ngoan ngoãn, chỉ có Mã Nhất Bổn chiếm cứ Kha Mai Chiết Giang, không chịu ước thúc, vẫn đang gây họa. Bộ đường đại nhân tổ chức hội chiến, lệnh cho mạt tướng và Lô Thang tả hữu giáp kích, đánh chìm mấy thuyền lương, thắng liền mấy trận, bỏ chạy về phía nam, hiện giờ đa phần giặc Oa ở dải Hồ Quảng và Phúc Kiến, chiến sự tuy thường xuyên, nhưng không có trận nào lớn cả.

"Vương Trực tới Bình Hồ" mà Du Đại Du là một đại sự mang tính bước ngoặt trên lịch sử kháng Oa, bị Thẩm Mặc hàng phục Từ Hải kích thích, mấy năm qua Hồ Tôn Hiến không tiếc sức lực bày mưu tính kế, muốn đưa Vương Trực lên bờ.

Một mặt hắn liên tục phái Thẩm Kinh đi tỏ thiện chí với Vương Trực, không biết hứa hẹn bao nhiêu điều, thề độc bao nhiêu lần, hi vọng Vương Trực hội diện hắn, mọi người cùng đám phán thật kỹ, cùng kiến tạo tân Chiết Giang mỹ hảo.

Nhưng là lão đại tối cao của giới giặc Oa, Vương Trực là kẻ gian ngoan giảo hoạt chân chính, luật trí tuệ thì năm tên Từ Hải gộp lại cũng không bằng một mình lão thuyền chủ.

Hắn biết bất kỳ lời hứa nào cũng không đáng tin, cho nên làm gì có chuyện đầu hàng? Đám phán với Hồ Tôn Hiến mấy năm, bề ngoài hai bên qua lại, khách khí thân mật, nhưng thực tế chẳng có gì thay đổi, còn suốt ngày muốn lợi dụng Hồ Tôn Hiến ---

Thực ra hắn phối hợp với Hồ Tôn Hiến chỉ có một mục đích, lợi dụng tay quan phủ diệt trừ một số kẻ cứng đầu không chịu nghe lời, để bản thân thành bá chủ duy nhất trên biển.

Tới khi tất cả đối thủ cạnh tranh đều không thể không phụ thuộc vào hắn, đội thuyền Ngũ Phong tất nhiên sẽ thành hải thương vận chuyển duy nhất trên biển, thoải mái kinh doanh lũng đoạn, như vậy hắn sẽ thành kẻ khống chế áp đảo thị bạc ti, tất nhiên sẽ nhất thống giang hồ, dựng sự nghiệp muôn đời.

Thế nhưng Vương Trực thông minh, Hồ Tôn Hiến cũng chẳng phải hạng dễ chơi, mặc dù luôn ân cần thăm hỏi, quân tâm chu đáo tới Vương Trực, nắm mới lễ tết còn có quà cáp đưa tặng, nhiệt tình như tình nhân đang yêu say đắm. Nhưng trên bàn đàm phán cũng chẳng thiếu một thủ đoạn nào ---

Hắn phái Tương Châu, kẻ rất có thiên phú thuyết khách, đi thuyết phục Đại Nội Nghĩa Trường và Đại Hữu Nghĩa Trấn, những kẻ có thế lực ở Cửu Châu, biển thị muốn thiết lập quan hệ bằng hữu thân thiết với bọn họ, bỏ qua chuyện cũ, cùng sáng lập nên cục diện mới tươi đẹp...

Chiêu bài tổng đốc đông nam Đại Minh rất hữu dụng, nhà Đại Nội và Đại Hữu đều chuẩn bị phái cống sứ, trả lại nhân khẩu đã cướp, thỉnh cầu được triều cống, triển khai mậu dịch cùng Đại Minh.

Đối với Vương Trực mà nói, đó là điều cực kỳ chấn động, bởi vì hắn biết, điều này có nghĩa là những thế lực của Cửu Châu sắp không chấp nhận được mình xưng vương xưng bá của mình nữa.

Thực tế trước đó, Đào Tân Quý Cửu đã bắt đầu cuộc chiến thống nhất Đại Nhung, làm không gian tồn tại của Vương Trực ở Nhật Bản càng lúc càng nhỏ.

Nguyên nhân sâu xa hơn nữa, cùng với việc chiến tranh kháng Oa đi sâu, ưu thế thực lực hùng hậu, tài nguyên phong phú của Đại Minh dần thể hiện ra.
Một loạt các quan viên văn võ ưu tứ như Hồ Tôn Hiến, Thẩm Mặc, Lô Thang, Du Đại Du, Thích Kế Quang xuất hiện, lính chiêu mộ đầy sức chiến đấu, hoàn toàn thay thế lính vệ sở thối nát.
Sức chiến đấu của quân Minh càng ngày càng mạnh, hiện giờ giặc Oa xâm phạm đã rất khó kiếm được lợi lộc, chuyện đáng hổ thẹn đem mấy trăm người là có thể mặc sức hoành hành tàn phá như trước kia là không còn tồn tại nữa.

Tương ứng với nói, tỉ lệ tử thương không còn chênh lệch lớn như trước kia nữa, mặc dù vẫn chưa thể ngang bằng, nhưng cái bi kịch mười mấy người không làm gì được một tên giặc Oa đã không còn tái diễn. Nhân số tử thương của giặc Oa tăng mạnh, trong đó tất nhiên có rất nhiều Oa thật.

Nói tới đám Oa thật này, vận mệnh của chúng thực ra rất bi thảm, phần lớn bọn chúng tới từ Cửu Châu, một bộ phận là quân đội chư hầu, nhưng nhiều nhất vẫn là lãng nhân thất bại trong chiến tranh, bình dân mất đi đất đai.

Những kẻ này nghe đám "giặc Oa" tuyên truyền, cho rằng duyên hải Đại Minh giàu có phồn hoa, nhân dân yếu đuối, phòng thủ lỏng lẻo, dễ dàng đánh cướp làm giàu, vì thế kẻ nào cũng mang theo giắc mộng làm giàu dựng nghiệp, trở thành một tên giặc Oa đáng nhục.

Thực thế, trong bất kỳ một đội ngũ giặc Oa nào, tỉ lệ Oa thật đều không cao, nhiều lắm chỉ không quá ba phần, thường là một hai phần, nhưng sau mỗi một cuộc chiến, tử thương thảm nhất chắc chắn là bọn chúng, thậm chí còn nhiều hơn đám giả Oa chiếm đa số.

Nguyên nhân rất đơn giản, đám giả Oa giảo hoạt kia lợi dụng người Nhật Bản không hiểu phong thổ địa lý ở Đại Minh, sai bọn chúng đi tiên phong cảm tử, đoạn hậu chặn phản kích, công thành đều là nhiệm vụ của đám Oa thật đó.

Nhưng khi sau khi cuộc chiến kết thúc thì lại là một tình hình khắc, đám Oa thật ngốc nghếch luôn bị phân chia ít hơn, lại bị phân cho những thứ chẳng đáng mấy tiền, dành cho tinh thần vĩ đại "chịu khổ đi trước, hưởng thụ đằng sau".

Mỗi lần giặc Oa công thành đều bắt đám Oa thật xông lên phía trước, liều mạng đánh phá, nhưng một khi thành bị công chiếm, đám Oa giả sẽ tranh vào thành trước, đem của cải cất giữ của người dân cướp sạch; nếu như bị đám Oa thật vào thành trước, Oa giả sẽ lừa bọn chúng, nói ngân khố của quan phủ giấu ở bên trong nhà giam hoặc là những chỗ khó tấn không khác.

Thế là đám Oa thật liền tin theo, hô hào đồng bào đi đánh chiếm mấy khúc xương khó nhằn đó. Còn lúc này đám Oa giả liền tới kho bạc, đem hết tiền vàng cất trong đó , rồi chuồn sạch.

Đám Oa thật thường thường không hề hay biết, vẫn cứ ra sức tấn công cái chỗ chắc có gì, đợi tới khi quân Minh đánh trả, đánh bại bọn chúng, thế là tất cả đám bị thương bị bắt toàn là đám Oa thật, còn đám giả Oa có khi chẳng tên nào bị thương.

Đó là một nguyên nhân nữa khiến cho cuộc nội chiến đáng hổ thẹn, luôn được người dân coi ở tầm cao "kháng chiến vệ quốc thần thánh."

~~~~~~~~~~~

Sự kiện mà Thẩm Mặc được nghe kể phát sinh vào năm Gia Tĩnh thứ 38, trước đó thương vong của người Nhật Bản đã cực lớn, cho nên bọn họ càng thêm oán hận giặc Oa, thái độ đối với Vương Trực từ ủng hộ trở nên thù địch.
Còn những Đại Danh trước kia đi theo Vương Trực cũng tổn thất cực lớn, thu hoạch ít ỏi, đầu tư và lợi nhuận chênh lệch nghiêm trọng, cho nên phi thường bất mãn.

Hơn nữa vào năm gia tĩnh thứ 37, đám Diệp Ma, Tân Ngũ Lang táng mạng, Từ Hải Từ Hổng trở cờ, thành tiên phong diệt giặc Oa, khiến cho những thế lực Nhật Bản, cảm thấy mất đi hi vọng chiến thắng quan quân, hơn nữa cực kỳ bất mãn thái độ dưng dưng của Vương Trực trong quá trình đó, cho nên lập trường đối với hắn cũng thay đổi lớn.

Bản chất cơ hội của con buôn đã gây tổn hại nặng nề cho Vương Trực.

Khi sứ giả của Đại Nội và Đại Hữu chuẩn bị xuất phát, Vương Trực cuối cùng cũng không chịu được áp lực, quyết định lên bờ đàm phán với Hồ Tôn Hiến, để tránh rơi vào cảnh quẫn bách hai mặt thụ địch.

Năm Gia Tĩnh thứ 38, hắn mang theo hơn một trăm chiếc chiến thuyền cùng hơn một ngàn tên thủ hạ tinh nhuệ, cùng đi có Diệp Thiện và hơn bốn mươi người Nhật Bản là sứ giả của Đại Hữu Nghĩa Trấn, tới Sầm cảng của Chiết Giang, thỉnh cầu lên đất liền đàm phán với Hồ Tô Hiến.

Hồ bộ đường đạt được nguyệt vọng, đáng nhẽ vào lúc này hắn phải vui sướng mới đứng, nhưng hoàn toàn trái ngược, hắn đã gặp phải phiền phức rồi .

Cũng giống như trước kia, hắn lựa chọn tiến hành âm mưu của mình một cách âm thầm, không hề thông báo cho thủ hạ của mình biết, càng chẳng nói tới người dân nữa.
Bởi vì hắn và Thẩm Mặc có cái nhìn giống nhau, con người trên thế giới này đa phần là thiếu lý trí, không thể để cho bọn họ dựa vào tình cảm khó nắm bắt đi chủ trì quân chính được, mà phải dựa vào số ít tỉnh táo độc đoán chuyên quyền mới có thể thành đại sự.
Nhưng khi Vương Trực nghênh ngang xuất hiện tại Sầm cảng, yêu cầu lên bờ đám phán, sự chia rẽ cực lớn xuất hiện trong nội bộ quan phủ, đại đa số quan viên là bảo thủ, bọn họ yêu cầu Hồ Tôn Hiến cự tuyệt đàm phàn với Vương Trực, đồng thời dùng thủ đoạn cứng rắn nhất đánh trả sự khiêu khích của đối phương.

Trong đó ngự sử tuần án Vương Bổn là người cực đoan nhất, hắn thậm chí còn dâng tấu lên hoàng đế, xưng "đám Trực lòng dạ khó lường, thu nạp chỉ e gây họa!"

Vì thế một tảng đá nèm xuống, vô số đợt sóng cuộn lên, những đám ngu muội nhìn đời qua con mắt nhỏ hẹp trong triều không hiểu tình hình nghị luận xôn xao, đều nói Hồ Tôn Hiến sắp gây đại họa cho đông nam rồi.

Tới ngay cả quan viên văn võ của Chiết Giang cũng bang quan đứng ngoài, không một ai đứng ra ủng hộ Hồ Tôn Hiến. Thậm chí là Lô Thang, tướng lĩnh mà hắn nể trọng nhất, còn hội kiến riêng với Thiện Diệu sứ giả Nhật Bản, yêu cầu hắn bắn sống Vương Trực làm điều kiện thông thương.

Kết quả những võ tướng không muốn dùng đàm phán giải quyết vấn đề tự ý điều quân đội tới Sầm cảng, đồng thời giới nghiêm khu vực đó, nghiên cấm thuyền bè xâm nhập.

Vương Trực hưng phấn mà tới, nhưng bị từ chối ngay ở cổng, chuyện tương tự xảy ra giống năm Gia Tĩnh thứ 36. Nhưng khi ấy Vương Trực không mời mà tới, quân Minh phòng bị còn có thể thông cảm, nhưng lần này là Hồ tổng đốc năm lần bảy lượt yêu cầu người ta mới tới, nhưng lại lần nữa bị chặn lại, tâm tình lão thuyền chủ tồi tệ ra sao, khỏi cần phải nghĩ cũng biết.

Hắn lại một lần nữa phái Mao Hải Phong lên bờ chất vấn Hồ Tôn Hiến :" Bọn ta phụng chiếu mà tới, đem binh dẹp loạn, không được nghênh đón từ xa, khao thưởng ba quân. Giờ lại còn dàn quân xếp trận cấp thuyền đi vào, ngài đối đãi với ta thế sao?" Lời này dịch thành lời thông dụng là :" Ngươi giở trò gì thế?"

~~~~~~~~~~~~

Hồ Tôn Hiến rất bực bội, chuyện tới nước này hắn không hề dự tính được, hắn đã quá xem thường sự ngoan cố ngu xuẩn bất chấp thực tế của đám thanh lưu gián thần, càng xem nhẹ khát vọng chiến thắng Vương Trực của tướng lĩnh thủ hạ ...

Hiện giờ tình hình đã khác với mấy năm trước khi Thẩm Mặc chiêu an Từ Hải rồi, khi ấy áp lực của giặc Oa quá lớn, quân Minh phái đỡ trái hở, hận không có cách giảm bớt gánh nặng, vì thế mặc dù việc khi đó cũng có lời chỉ trích, nhưng vẫn thực thiện một cách thuận lợi.

Nhưng hiện giờ tình hình chiến đấu càng ngày càng có lợi, ngày càng có nhiều tướng lĩnh quân Minh bắt đầu nhiệt liệt mong mỏi cơ hội gây dựng sự nghiệp, con cháu thế tập, Hồ bộ đường muốn dùng đàm phán giải quyết vấn đề, hiển nhiên là không hợp tâm ý của bọn họ.

Nhưng Hồ Tôn Hiến không phải hạng gián thần Thanh Lưu chỉ biết hô khẩu hiệu xuông, cũng không phải võ tướng đầu óc đơn giản chỉ biết đánh trận, hắn là tổng đốc đông nam thống lĩnh toàn cục, có nhận thức tỉnh táo hơn người về thế cục trước mắt.
Hắn biết mấy năm nay giặc Oa sở dĩ lắng xuống, công thần lớn nhất là thị bạc ti của Thẩm Mặc, chính bởi vì có lợi nhuận mậu dịch cực lớn cùng chi phí bảo hộ, các thế lực bị vương trực khống chế đều chăm chú vào buôn bán và bảo tiêu, quấy nhiễu tất nhiên ít đi.

Cho nên mấy năm qua quan quân đánh bại kỳ thực là đám giặc Oa hỗn tạp mới gia nhập mà thôi, còn đám giặc Oa chân chính kinh nghiệm không chỉ không bị tước giảm, mà còn vì tài lực lớn mạnh, ào ào chiêu binh mua thuyền, trang bị hỏa thương hỏa pháo, càng ngày càng mạnh mẽ.

Vì thế Hồ Tôn Hiến tỉnh táo nhận thức được, đám hải thương thực lực càng lúc càng lớn mạnh kia hiện giờ nhìn thì yếu đuổi, nhưng nói không chừng tới một hôm nào đó vì mâu thuẫn gì đó, sẽ dẫn đội quân không thể chiến thắng được xuất hiện trước mặt mình.
Điều này làm hắn ăn không ngon, ngủ không yên, cho nên phải giải quyết vấn đề này, hơn nữa tốt nhất là giải quyết trong hòa bình.

Thân là một đại lão mưu kế sâu xa âm hiểm, bất kể lúc nào hắn cũng không đánh liều đem tất cả hi vọng gửi gắm vào một chuyện mà hi vọng được hay không còn chưa chắc chắn.
Hắn phải chuẩn bị sẵn sàng mọi phương diện, giữ lại đường lùi cho bản thân. Hơn nữa hắn còn phải tránh để nhược điểm rơi vào tay kẻ khác, cũng không thể chống lại số đông ---
Bất kể số đông ngu xuẩn cỡ nào.

Đường đường quan lớn nhất phẩm, thái tử thái bảo kiêm tổng đốc đông nam, không ngờ Hồ Tôn Hiến lại phải buồn bực thành "bà cô khó xử giữa hai vị tẩu tẩu", bởi thế đối diện với lời chất vấn của Mao Hải Phong, hắn chỉ có cách cố gắng nghĩ biện pháp khuyên nhủ, thậm chí là không ngại ngần thề độc, viết thư đảm bảo cho an toàn và tự do nhân thân của Vương Trực, đồng thời toàn lực tranh thủ với triều định, cố gắng thỏa mãn yêu cầu của hắn v.v..v..v. Đồng thời còn khuyên can văn võ thủ hạ, để bọn họ đồng ý với kế hoạch của mình.

Hồ Tôn Hiến hạ mình cầu toàn không hề lãng phí, bởi vì Vương Trực cuối cùng cung nguôi giận ..

Mà thực ra hắn không nguôi giận không được, lúc này Vương Trực cũng đã vào thế cưới hổ rồi. Diệu Thiện đã gửi thông điệp cuối cùng cho Vương Trực, phải mau chóng đàm phán với quan phủ, nếu không hắn sẽ gạt Vương Trực qua một bên, tự mình đàm phán.

Hơn nữa đối diện với quân Minh đã tập kết sẵn sàng, Vương Trực cũng không còn cách nào cứng rắn được nữa, hắn chỉ đành đưa ra thăm dò ... Tiền đề là phải để Mao Hải Phong trở về, thực ra thì Hồ Tôn Hiến còn đang phiền muộn vì cả ngày bao hắn ăn uống chơi bài lãng phí, nghe thế không nói thừa câu nào, cho Mao Hải Phong về luôn.

Thấy Mao Hải Phong an toàn trở về lại còn mang theo lễ vật của Hồ Tôn Hiến, Vương Trực an tâm được một nửa, đề xuất phái quan viên Đại Minh sang làm con tin.
Hồ Tôn Hiến chẳng bận tâm điều này, dù sao quan viên thủ hạ chứ có phải thủ hạ hắn đâu mà lo, lập tức thăng cho Thẩm Kinh và Hạ Chính lên hai cấp, một trở thành tham nghị tổng đốc, một trở thành chỉ huy sứ, thành hai quan viên cao cấp một văn một võ, bảo hai bọn họ tới Sầm cảng làm con tin.

Lần này thì Vương Trực yên tâm hẳn rồi, hắn lệnh Mao Hải Phong ở lại giữ Sầm càng, canh chừng đường lui, bản thân dẫn đám Diệp Thiền và Vương Nhữ Hiền lên bờ, tới Bình Hồ gặp Hồ Tôn Hiến ....

Hồ Tôn Hiến đặc biệt chuyển sang Bình Hồ là để tránh xa đám gia hỏa suốt ngày làm phiền ra một chút, một là khỏi nhìn thấy cho đỡ bựng, còn giảm thiểu được áp lực.

Hồ Tôn Hiến dựa theo lời hứa của mình, dùng quy cách cao nhất tiếp đón Vương Trực, hai kỳ phục địch thủ đấu đá với nhau nhiều năm cuối cùng cũng sóng vai ngồi xuống cùng nhau.
Mặc dù không thể coi là mến tài của nhau, nhưng hắn đối đãi với Vương Trực cực kỳ lễ độ, lại không hể hạn chế tự do của Vương Trực, đó chẳng phải là vì "quốc gia lễ nghĩa, coi trọng lời hứa", cững chẳng phải là âm mưu quỷ kế gì hết, chẳng qua đó là lựa chọn tất yếu khi đối diện với kẻ mạnh ....
Nếu như chẳng có mấy nghìn tinh nhuệ ở Sầm cảng, chẳng có hơn nghìn con thuyền trên biển, nhân mã mấy vạn, Hồ Tôn Hiến tất nhiên vẫn mời hắn ăn cơm, nhưng là cơm tù, chứ làm gì cho hắn tiêu dao như thế.

Vương Trực tự tin chứ không phải cuồng vọng vào thực lực của mình, cho nên hắn vừa thoải mái vô tư đi đoàn tụ với mẹ già con trai của mình, vừa ung dung hưởng thụ hạnh phúc gia đình, kiên nhẫn chờ đợi kết quả đàm phán.

Ai ngờ đợi một lèo luôn cả năm, từ tháng 11 năm Gia Tĩnh thứ 38 tới hiện giờ sắp hết tháng 11 năm Gia Tĩnh thứ 39 rồi, hắn vẫn chưa chờ được kết quả cuối cùng.
Có điều Vương Trực cũng biết cái triều đình khổng lồ này có hiệu suất làm việc ... chậm kinh người, lại cách xa hàng ngàn dặm, đàm phán tất nhiên hao phí thời gian, thường thường bên này đưa ra điều kiện, chuyện tới kinh, sau đó thảo luận ra kết quả, truyền tin trở về , đã là chuyện hơn một tháng trước rồi. Tiếp đó hắn lại cò kè mặc cả, lại tốn hơn tháng nữa, thời gian tất nhiên là không đáng tiền.

May là làm ăn tới cấp độ của hắn rồi, chỉ cần nắm giữ ở phần chiến lược, còn vận hành cụ thể, tất nhiên có người đi làm, căn bản không cần hắn phải nhọc lòng, vừa vặn có cơ hội ở bên chăm sóc mẹ già, cho nên tâm tình của Vương Trực cơ bản ổn định, không hề nóng vội sổt ruột gì.

Nhưng sự tình không đơn giản như hắn nghĩ, ở việc chiêu hàng Vương Trực, Hồ Tôn Hiến gặp phải lực cản vượt ngoài sức tưởng tượng, vì rất nhiều kẻ cho rằng, phải nhân cơ hội này giết Vương Trực đi, vĩnh viễn trừ bỏ hậu họa, một mặt khác có thể xóa sạch lời nói xấu của phái phản đối với hắn.

Hồ Tôn Hiến chợt phát hiện ra, mình gặp phải vấn đề giống như Thẩm Mặc trước kia, khi ấy Thẩm Mặc chiêu hàng Từ Hải, hắn đi chủ trì nghi thực, từng khuyên Thẩm Mặc nhổ cỏ tận gốc, diệt trừ hậu họa.

Khi ấy lựa chọn của Thẩm Mặc là giữ vững lời hứa, không bội tín bội nghĩa, thêm giao tình hình địch ta khi đó, Thẩm Mặc thuận lợi vượt ải, được thanh danh cực lớn trong triều. Ai cũng nói hắn coi trọng lời hứa, tuy cọn trẻ nhưng có phong phạm bậc trưởng giả ... Cho nên hắn 25 tuổi đã lên làm tuần phủ mà không nhiều người nói móc nói máy là như thế.

Nhưng Thẩm Mặc sở dĩ qua ải được là vì lý do "dùng Từ Hải chống lại Vương Trực", còn hiện giờ Hồ Tôn Hiến không thể học theo được, hắn không biết, còn ai đáng để Vương Trực đi đối phó.

Vương Trực không phải là Từ Hải, hắn được công nhận là vua hải tặc, là tổ tiên giặc Oa, trên thế giới không còn tên hải tặc và giặc Oa nào đáng giá hơn hắn nữa.

Cho nên Hồ Tôn Hiến không tìm được lý do đủ sức thuyết phục bảo vệ Vương Trực.

Thế là cùng với thời gian trôi đi, áp lực của hắn càng ngày càng lớn, nhất là tên Vương Bổn liên tục cứ ba ngày dâng một bản tấu, công kích hắn "nuôi giặc giữ quyền" " dung dưỡng kẻ gian" v..v..v..v mặc dù hoàng đế không truy cứu, song cũng chưa từng chỉ trích Vương Bổn. Điều này khiến cho Hồ Tôn Hiến ngày càng khủng hoảng, không biết đột nhiên có một ngày, Cẩm Y Vệ tới cửa giải hắn vào kinh như với Trương Kinh không?

Trong khủng hỏng, hắn dần dần dao động rồi ... Đương nhiên đó là lời sau này.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.