Yêu cầu của Thẩm Mặc với Thích Kế Quang rất đơn giản, chính là không ngừng quấn lấy Từ Hải, y nói: - Ta đã đánh tiếng với Vương Sùng Cố và Lưu Hiển rồi, để bọn họ cũng có đối đãi khác nhau với giặc Oa.
- Ý đại nhân là muốn tạo cho Từ Hải một ấn tượng, vì sao quan quân lại chỉ đánh mỗi một mình ta, phải chăng là đã đạt thành hiệp nghị gì đó với đám Diệp Ma?
- Kẻ hiểu ta là Nguyên Kính huynh đó. Thẩm Mặc chạm chén với gắn, gật đầu nói: - Từ đầu tới cuối chúng ta phải tăng cường loại cảm giác này để cho Từ Hải nghi ngờ hai tên đồng bọn ... Tin ta đi, hai kẻ đó cũng vui vẻ nhìn Từ Hải gặp họa.
- Đúng thế, ai bảo bình thường Từ Hải coi khinh bọn chúng chứ. Thích Kế Quang cười nói: - Tích oán đã quá nhiều, bọn chúng không hắt nước theo mưa đã là tử tế lắm rồi. Đại nhân tính toán vẹn toàn, đám Từ Hải nhất định sẽ lọt bẫy. Tới đó nhớ lại những lời giận dỗi mình đã nói, không khỏi cười xấu hổ: - Lần này mạt tướng nói thật đấy.
Thẩm Mặc lắc đầu: - Làm gì có tính toán vẹn toàn? Chẳng qua là ném đá dò đường mà thôi, chuyện này quá nhiều biến số, kết quả cuối cùng ra sao không ai dám nói, ta chẳng qua chỉ là làm tròn phận sự rồi nghe thiên mệnh mà thôi.
- Trước kia mạt tưỡng nghĩ làm lính khó, làm tướng khó, chuyện nhẹ nhàng thoải mái đều do quan văn chiếm hết, chuyện đen đủi xui xẻo toàn do võ tướng gánh. Thích Kế Quang không khỏi cảm khái: - Hiện giờ mới biết, đại nhân kỳ thực càng khó hơn.
- Đúng thế, là nào cũng có việc khó giải quyết, có điều cái nhà này của ta đặt biệt khó. Thẩm Mặc thở dài: - Thân ở đầu sóng ngọn gió, sao có thể an nhàn tản bộ.
- Thôi bỏ qua, Nguyên Kính huynh khải hoàn trở về, không nên nói loại chuyện công phiền lòng này nữa. Thấy không khí có chút nặng nề, Thẩm Mặc lắc đầu cười nói: - Nghe nói Nguyên Kính huynh cuối cùng cũng có người nối dõi, còn một lúc có hai người, đúng là đáng chúc mừng.
Thích Kế Quang tức thì cười toe toét: - Đúng thế, không ngờ lần này đúng là thành công, cả hai đều là nhi tử.
- Nguyên Kính huynh đã trở về thăm con chưa?
Nụ cười của Thích Kế Quang cứng lại, cúi đầu xuống: - Vẫn chưa.
- Vậy còn đợi gì nữa? Thẩm Mặc vỗ bả vai hắn: - Mau mau về nhà xem đi, thời gian rảnh rối quý giá nhường nào, đừng lề mề nữa.
Thích Kế Quang lại lắc đầu: - Mạt tướng còn chưa suy nghĩ kỹ...
- Chưa suy nghĩ kỹ cái gì?
- Làm sao nói với phu nhân. Thích Kế Quang thầm nghĩ :" Dù sao mặt mũi này cũng mất sạch rồi. Nói thật ra thì hơn." Liền nói: - Đại nhân cũng biết đấy, Vương Thị và mạt tướng là phu thê kết tóc, mặc dù con người nàng tính khí nóng nảy một chút, nhưng đối với mạt tướng tình thâm ý trọng. Năm xưa nhà mạt tướng nghèo, song thân lại qua đời sớm, cả gia tộc lớn toàn do nàng lèo lái, mấy đệ đệ muội muội đều do nàng nuôi nấng chăm sóng ... Nói tới đó, giọng Thích Kế Quang có chút nghẹn ngào, hít sâu một hơi mới tiếp tục: - Người đâu phải cỏ cây mà có thể vô tình? Thích Kế Quang tất nhiên không dám quên ân tình của nàng, nếu chẳng phải vì để hương hỏa có thể nối tiếp, mạt tướng ngàn vạn lần không nghe bọn chúng xúi bẩy, làm cái chuyện ngoài nhà có nhà kia.
Thẩm Mặc gật đầu: - Thì ra Nguyên Kính huynh lo lắng tẩu phu nhân không thể tiếp nhận được?
- Đúng thế, trước đó nàng muốn mạt tướng viết hưu thư rồi, là đại nhân bảo mạt tướng dùng kế hoãn binh, kéo dài cho tới khi con trẻ ra đời. Thích Kế Quang hết sức đáng thương nhìn Thẩm Mặc: - Hiện giờ sinh đã sinh rồi, đại nhân đã nghĩ ra biện pháp gì vẹn cả đôi đường chưa?
Thẩm Mặc không khỏi bật cười: - Giỏi cho Thích Kế Quang, lại dám dùng binh pháp với ta cơ đấy.
Thấy tâm tư của mình bị vạch trần, Thích Kế Quang cười ngượng ngập: - Mạt tướng thực sự không nghĩ ra cách gì nữa, có câu thà phá mười tòa miếu, không phá một hôn nhân. Đại nhân giúp mạt tướng chứ? Nói rồi rót rượu cho Thẩm Mặc.
Thẩm Mặc uống chén rượu của hắn, cười mắng: - Ta coi như đã nhận ra rồi, Thích tướng quân trước mặt phu nhân và trước mặt người ngoài là hai người hoàn toàn khác nhau. Trước mặt người ngoài, Thích Kế Quang là tướng quân kiên cường quả cảm, nhưng một khi sự việc liên quan tới Vương thị thì trí tuệ, bá lực, can đảm của hắn tụ thẳng xuống, đó chính là "sợ vợ như hổ" mà người ta hay nói.
Thích Kế Quang cười ngượng ngập: - Nàng nhiều hơn mạt tướng ba tuổi, khi gả vào nhà, mạt tướng khi ấy còn là thằng nhóc con không hiểu chuyện, bị nàng đánh quen rồi ... Giống cái đạo lý như con hổ khi nhỏ bị người ta dùng roi dạy dỗ, tới khi trường thành rồi vẫn cứ sợ đòn roi ấy. Vì xin được diệu kế của Thẩm Mặc, hắn xem như liều rồi, cả chuyện xấu khi còn nhỏ cũng nói ra.
Thẩm Mặc cứ lằng nhằng câu kéo với hắn chẳng qua là để suy nghĩ, xem rốt cuộc phải làm sao. Nghĩ đi nghĩ lại, y có chút linh cảm, nói với Thích Kế Quang: - Tẩu phu nhân tính cách qua cứng rắn, chúng ta không quyết liệt một chút, sợ khó mà trở mình lại được.
- Quyết liệt như thế nào? Thích Kế Quang khẩn trương hỏi.
- Đặt mình vào chỗ chết tìm sự sống. Thẩm Mặc trầm giọng nói: - Huynh ghé tai lại đây. Thích Kế Quang nghe lời ngoan ngoãn ghé tai tới, nghe diệu kế trong túi Thẩm đại nhân.
Nghe xong chủ ý của Thẩm Mặc, Thích Kế Quang mặt vàng ệch, cứng lưỡi nói: - Cái này, quá nguy hiểm, nếu nàng nói là thật, mạt tướng đi tìm ai mà khóc?
Thẩm Mặc cười: - Đúng lo, ta có một thứ bảo bối, có thể cho huynh mượn dùng tạm. Nói rồi cởi vạt áo của mình ra, Thích Kế Quang nhìn thấy mừng rỡ, đưa tay ra sờ...
Đừng hiểu lầm, hắn chỉ đưa tay ra sợ bộ nhuyễn giáp đao thương bất nhập của Thẩm Mặc thôi.
~~~~~~~~~~~~
Đối diện với phủ nha không xa chính là phủ của Thích tướng quân, nhưng hiện giờ người dân gọi nó là "phủ Nhị tướng quân", cái chữ "Nhị " ở đây không phải là nói vị tướng quân bên trong xếp thứ hai trong nhà, mà là nói bên trong đó có hai vị tướng quân ở.
Một vị là Thích tướng quân ra ngoài giết địch, một vị là Vương tướng quân bảo vệ lê dân toàn thành.
Đúng thế, hiện giờ mọi người không gọi Vương thị là Thích phu nhân nữa, mà đều gọi là Vương phu nhân. Vương thị ... À không chúng ta nên gọi nàng là Vương Thiết Lan, bằng vào võ dũng và trí tuệ của mình, trong thời khắc nguy nan thể hiện tài năng, có được tôn trọng và yêu thương của người dân, không còn chỉ là nữ nhân tôn quý nhờ chồng nữa.
Vương Thiết Lan hết sức hưởng thụ cảm giác này, nhất là sau khi trải qua sự phản bội của trượng phu, nàng hoàn toàn dựa vào cảm giác này để chống đỡ. Nàng quyết định rồi, chỉ cần một ngày Thẩm Mặc không nói thì nàng sẽ còn làm tiếp. Từ khi Tân Ngũ Lang và giặc Oa công thành, nàng chưa từng nghỉ ngơi một ngày, liên tục huấn luyện tác chiến, có điều hôm nay nàng cho bộ hạ, cho bản thân nghỉ ngơi một ngày, vì Thích gia quân khải hoản trở về rồi.
Nhưng không phải vì tên Thích Kế Quang đáng băm vằm, mà là vì tiểu thúc tử mà nàng chăm lớn tử nhỏ, đây là lần đầu tiên hắn tham quân, không biết có quen không, có chịu được khổ hay không. Có điều thắng trận rồi thì thể nào cũng phải khảo thưởng một chút.
Buổi sáng nàng đích thân xuống bếp làm một bàn thức ăn ngon, Thích Kế Mỹ quả nhiên trở về ăn cơm, hơn nữa không có cái tên chết đâm chết chém kia, làm nàng rất cao hứng.
Thích Kế Mỹ không muốn làm tẩu tẩu tức giận, liền biết điều không nhắc tới đại ca, chuyên chọn chuyện vui khi đánh trận ra kể, nói tới chuyện mình giả ngốc thả cho Từ Hồng chạy, còn miêu tả điệu bộ dáng vẻ của Từ Hồng khi đó y như thật, bản thân hắn cười tới gập người lại, nhưng không thấy tẩu tử cười.
Hắn đang lấy làm lạ thì thấy ánh mắt của tẩu tử dừng ở cửa, quay đầu lại nhìn liền thấy đại ca của mình đã về rồi.
Thích Kế Mỹ vội vàng đứng dậy thi lễ, Thích Kế Quang cười với hắn, nói: - Kế Mỹ, đệ ra ngoài một chút đi, ta có chuyện muốn nói với tẩu tử của đệ.
- À, dạ. Thích Kế Mỹ cảm thấy rõ ràng không khí trong phòng như đóng băng.
- Kế Mỹ, ăn xong đã. Vương Thiết Lan lại đưa ra mệnh trái ngược, xong rồi không nhìn Thích Kế Quang nữa, cúi đầu ăn cơm.
Thích Kế Mỹ như ngồi trên bàn châm, hết nhìn tẩu tử lại nhìn đại ca, không biết phải nghe ai. May Thích Kế Quang giải vây cho: - Đệ ăn cơm trước đi, ta đợi một lát.
Thích Kế Mỹ gật đầu, thầm nghĩ :" Nơi này không phải chốn ở lâu, ta nên nhanh chóng tránh đi thì hơn." Rồi và vội mấy miếng cơm, lau miệng qua loa rồi cười nói với tẩu tử : - Đệ no rồi. Cũng không đợi cho Vương Thiết Lan nói gì liền chạy mất hút.
Trong phòng chỉ còn lại Thích Kế Quang và Vương Thiết Lan, không khí tức thì trở nên quỳ dị.
Thích Kế Quang đúng tại đó, nhìn thê tử của mình, nhẹ giọng nói: - Chúng ta nói chuyện nhé...
- Ta ăn no rồi hẵng nói. Vương Thiết Lan vẫn chẳng nhìn hắn, cúi đầu và từng miếng cơm lớn vào mồm, lại gắp hết miếng thức ăn này tới miếng thức ăn khác, không còn lý gì tới dáng ăn nữa, thậm chí nói "ăn" là không chính xác, hải nói là "ấn" hoặc là "nhét. Đột nhiên, hình như vì nhét quá nhiều, nàng dừng lại, nhắm hai mắt, từng giọt nước mắt như to như hạt đậu rơi vào bát.
Nhìn thê tử như thế, tim Thích Kế Quang tan nát, hắn cắn chặt răng, thầm nghĩ :"Cứ làm như Thẩm Mặc bảo đi", rồi vét vạt áo, quỳ thẳng xuống trước mặt vợ, nói: - Lan tỷ, xin tỷ đừng đầy đọa bản thân nữa.
Vương Thiết Lan nghẹn một chút, nhưng rất nhanh lại khôi phục trạng thái bình thường, cứ tiếp tục nỗ lực ăn cơm như chưa từng có gì xảy ra.
Thích Kế Quang lấy ra chiêu sát thủ: - Ta biết vì sao nàng giận như thế, đó là vì ta quên mất lời hứa năm xưa ...
Vương Thiết Lan mặc dù vẫn gắp cơm gắp rau, nhưng động tác rõ ràng chậm hơn rất nhiều, Thích Kế Quang nói tiếp: - Kỳ thực ta không quên, lần đó nàng vì vất vả quá độ bị xảy thai, còn mất đi khả năng làm mẫu thân ... Biết được tin lòng ta như dao cắt, xin nghỉ phép về quê, cùng nàng ôm nhau khóc cả đêm, trong đêm đó ta đã thề với nàng, Thích Kế Quang ta cả đời chỉ yêu một mình nàng, chỉ cưới một mình nàng! Lời thề năm xưa còn văng vẳng bên tai, không lúc nào ta quên cả.
Vương Thiết Lan cuối cùng không nuốt được vào nữa, nước mắt tuôn ra như hạt châu đứt, nàng đưa tay ôm mặt, quay đầu sang một bên, không muốn để nam nhân này thấy được mặt yếu đuối của mình.
- Hiện giờ ta làm trái lời thề với nàng, cho nên ta tới chuộc tội... Thích Kế Quang lấy ra một thanh kiếm, xoay mũi kiếm về phía hông của mình: - Thích Kế Quang xin chuộc tội với phu nhân đây ... Nói rồi giơ chuối kiếm lên thật cao, rồi đâm thật mạnh vào bụng mình.
Vương Thiết Lan lúc này chấn động vô cùng, chẳng kịp nghĩ nhiều, ra tay nhanh như chợp, tóm lấy cổ tay Thích Kế Quang giữ chặt lại: - Ngươi điên rồi. Tay kia thì đoạt lấy thanh kiếm sắc.
Thế là hai tay nàng đều bị chiếm giữ, Thích Kế Quang thừa thế ôm lấy eo của nàng, Vương Thiết Lan muốn kháng cự, nhưng nghe thấy hắn khóc rống lên. Có câu lệ nam nhi không dễ rơi xuống, chỉ vì chưa tới lúc thương tâm, trên đời này không có gì làm người ta đau đớn hơn lệ nam nhi, sự cứng rắn của Vương Thiết Lan tức thì không biết biến đi đâu mất hết.
Chỉ nghe thấy Thích Kế Quang vừa rơi nước mắt, vừa bi thương kể về gia sử, trước tiên hắn kể về tổ tiên Thích Tường, từ khi ông ta theo chân rồng, tới khi máu rải Vân Nam, dùng sinh mệnh và phấn đấu cả đời của mình, đổi lấy vinh diệu đời đời cho Thích gia; lại kể về kỳ vọng của phụ thân với mình, nói tới trọng trách nối dõi tông đường, cứ như nếu hắn không có con trai là tội đáng muôn chết, chết rồi không có mặt mũi nào xuống xuối vàng gặp tổ tiên vậy.
Hắn tới từ thế gia võ tướng thế tập vinh quang! Hắn vác trên vai truyền thống vinh quang của liệt tổ liệt tông.
Vào thời khắc này Thích Tường, Thích Thông, Thích Cảnh đều nhập lên người hắn! Một mình Thích Kế Quang đại biểu cho lịch sử và truyền thống vinh quang lâu đời của Thích gia, lúc này đây hắn không chiến đấu cho cá nhân, hắn không phải là một người.
Thống khổ phải đeo trên mình gông cùm đó, thông qua ngôn ngữ nét mặt, truyền tới rõ ràng cho thể tử của mình, hắn khóc nức nở nói: - Ta căm hận hành vi của mình, nhưng ta không thể không làm như thế, ta không cầu xin nàng tha thứ cho ta, ta chỉ hi vọng nàng biết rằng, trong lòng ta vĩnh viễn chỉ có một mình nàng, bất kể xảy ra chuyện gì, ta chỉ yêu một mình nàng thôi, Lan tỷ...
Tiếng Lan tỷ này chạm tới chỗ yếu nhất của Vương Thiết Lang, nàng như nhìn thấy thằng bé con lẽo đẽo đi theo đít nàng lúc còn nhỏ; như nhìn thấy khi trưởng thành, mình phủ khăn chùm đầu màu đỏ gả cho thằng nhóc đó, nói với hắn :" Còn không mau vén lên?", nhìn thấy thằng nhóc lến lên rồi thành anh vũ đẹp trai, cho dù chỉ một nụ cười cũng làm nàng cam tâm tình nguyện hi sinh mọi thứ của bản thân.
Một bài ca hát khi còn nhỏ thoang thoảng vang lên bên tai Vương Thiết Lan:
Quân vị nữ la thảo Thiếp tác thố ti hoa Khinh điều bất tự hành Vị trục xuân phong tà Bách trượng thác viễn tùng Triền miên thành nhất gia Thuỳ ngôn hội diệc dị Các tại thanh sơn nha Nữ la phát hinh hương Thố ti đoạn nhân trường Chi chi tương củ kết Diệp diệp cánh phiêu dương Sinh tử bất tri căn Nhân thuỳ cộng phân phương Trung sào song phỉ thuý Thượng túc tử uyên ương Nhược thức nhị thảo tâm Hải triều diệc khả lường
Dịch Nghĩa
Chàng là loài cỏ nữ la Thiếp là loài hoa thố ti Cành nhỏ nhắn không thể tự đi Nghiêng ngả theo gió xuân Gởi thân nơi cây tùng trăm trượng xa xôi Lâu ngày thành chung một nhà Ai bảo gặp nhau đã dễ Mỗi bên ở một bên sườn núi xanh Cỏ nữ la toả mùi thơm ngát Hoa thố ti làm người ta đứt ruột Cành cành kết lại với nhau chằng chịt Lá lá phất phơ theo gió Sinh con chẳng biết đến rễ Nhờ ai mà cùng thơm Bên trong là tổ phỉ thuý Bên trên đôi uyên ương đậu Ví như biết được tấm lòng của hai loài cỏ ấy Thì có thể đo được nước triều ở biển.
Vương Thiết Lan bất giác ngây dại, nàng ném thanh kiếm đánh cheng xuống dưới đất, ôm lấy Thích Kế Quang khóc lớn. Kỳ thực đau đớn trong lòng nàng còn hơn Thích Kế Quan trăm lần ngàn lần.
Trước đó cầm đao đuổi chồng thực ra là phát tiết đau đớn thống khổ tới cực điểm ... Cho dù là lúc này cùng Thích Kế Quang ôm nhau mà khóc cũng không phải là hoàn toàn tha thứ cho hắn, chẳng qua là chấp nhận thức tế không thể nào khác ...
Đó là đôi vợ chồng ra sao? Nhìn qua thì Vương Thiết Lang ngang ngược vô lý, ức hiếp Thích Kế Quang khốn đốn. Nhưng thực tế thì trong chuyện sợ vợ của Thích Kế Quang, chẳng lẽ chẳng bao hàm tôn kính, yêu thương và khoan dung với thể tử sao?
Nhìn qua thì Thích Kế Quang dùng khổ nhục kế được thê tử tha thứ, nhưng thực tế, trong sự bất đắc dĩ của Vương Thiết Lan chẳng nhẽ không bao hàm tình yêu, bao dung và hi sinh sao?
Chuyện đã kết thúc, nhìn qua mọi người đều vui , Thích Kế Quang sai nô bộc mang hai đưa con trai An Quốc và Hưng Quốc tới cho phu nhân xem.
Vương Thiết Lan cực thích trẻ con, nhìn thấy hai đưa bé, liền quên hết chuyện không vui, ôm đưa này, thơm đứa kia, không nỡ rời tay.
Thấy phu nhân thích như thế, Thích Kế Quang mừng rỡ nói: - Hay là giữ cả hai đứa đó lại. Vương Thị là chính thê, chính thê không con, xưa nay đều chọn lấy nhi tử mình thích trong số thiếp thất nuôi dưỡng, coi như con của mình. Ví như Từ Vị, do mẹ cả nuôi dưỡng, xưa nay coi mẹ cả mới là mẫu thân, tình cảm còn hơn cả mẹ đẻ.
Vương Thiết Lan động lòng, những nghĩ lại thì lắc đầu: - Để đưa lớn ở lại, đưa Hưng Quốc trở về đi... Lúc này nàng nhớ tới hai nữ tử đáng thương kia, cùng là người số khổ cả, cần gì phải làm nhau khổ chung.
Cuối cùng cũng vượt qua được nguy cơ này, Thích Kế Quang thở phào, sai người luộc trứng gà đỏ, chạy tới phủ nha, tặng trứng hỉ cho phủ tôn đại nhân.
Thấy hắn cười toe toét không khép miệng lại được, Thẩm Mặc nói: - Xem ra bảo giáp của ta không phải dùng tới rồi. Thì ra y đem nhuyễn giá của Lục Bỉnh cho Thích Kế Quang mặc, Thẩm Mặc bày ra cái gian kế "tìm sống trong cái chết" tất nhiên phải đảm bảo an toàn cho hắn, không để hắn chết thật. Vợ Thích Kế Quang hung hãn như thế, nếu chẳng may băm hắn ra thì y phải biết đi đâu mà tìm danh tướng thay thế?
Thích Kế Quang đưa trứng cho Thẩm Mặc, cởi nhuyễn giáp ra nói: - Cẩn tắc vô áy náy mà, không có cái bộ giáp này của đại nhân, mạt tướng nào dám đối diện với bà nương đó.
Thẩm Mặc nhận lấy bộ giáp, cười nói: - Đối diện với tẩu phu nhân, không thể chỉ dựa vào laọi bảo giáp đao thương bất nhập này, phải chân thành một chút, thiện lương một chút, đừng có lợi dụng đặc quyền của nam nhân mà làm tổn thương tẩu ấy. Y vỗ lên bộ giáp: - Lần sau còn có chuyện này ta không cho huynh mượn nó nữa đâu.
- Không có đâu, nhất định không có lần sau nữa. Thích Kế Quang lắc đầu.
- Đúng rồi, còn có chuyện này muốn thỉnh giáo huynh. Thẩm Mặc hạ thấp giọng nói: - Ba vị ở nhà huynh, hiện giờ an bài ra sao?
- Lão bà chính phòng, hai tiểu thiếp ở đông tây sương phòng. Thích Kế Quang đáp rất hiển nhiên.