Quán Cơm Tỳ Hưu, Chỉ Có Vào Không Có Ra

Chương 32



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ánh nắng bên ngoài rọi chiếu vào phòng, khiến gian phòng phía sau lớp rèm voan hoa sáng bừng lên, Văn Hi đang nằm lỳ trên giường bị ánh nắng đáng thức, liền theo bản năng trở mình ôm lấy người bên cạnh, thế nhưng lại với lấy khoảng không.

Trước khi đi lão yêu quái đã nói nhất định sẽ trở lại khi mình tỉnh, giờ mình tỉnh rồi, thế mà giường vẫn lạnh tanh.

Văn Hi ôm tấm chăn dính dương khí của Bì Tu cọ cọ, móc điện thoại ra xem bảng bình chọn trên diễn đàn, xem đi xem lại hai lượt phát hiện mọi người đều đang gào khóc đòi sinh con cho Nhị Lang Thần, chẳng ma nào nhắc đến Bì Tu, dù có nhắc thì cũng dùng Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy hay Cái-vị-kia để thay thế.

Đúng là Chúa tể Voldemort của yêu giới, là who trong You-know-who.

Văn Hi kéo xuống dưới, phát hiện còn có người nhắc tới Thao Thiết, tuy nhiên toàn viết ẩn ys viết ghép vần hay viết tắt, phải nghĩ mãi mới đoán ra là hắn.

“Thật ra TT cũng bảnh bao ưa nhìn, đáng tiếc lại là tội phạm kinh tế, u hu hu với gương mặt đó thì tôi tình nguyện bị hắn lừa thân lừa tâm, nhưng lừa tiền thì thôi.”

Bên dưới cũng có không ít bình luận phụ họa theo, Văn Hi còn thấy một bức hình của Thao Thiết, tuy niên niên đại xa xưa, trắng đen mơ hồ, y soi cả buổi trời, sườn mặt người nọ khuất trong bóng tối, song thứ hắn ôm trong ngực lại lộ một góc ra ánh sáng, khiến Văn Hi thấy hơi quen mắt.

Trông giống bức tượng Quan Thế Âm mà ngày xưa mẹ thờ ở trong phật đường ghê.

Y nhìn kỹ hồi lâu mà vẫn không thể xác nhận được, bèn ném điện thoại sang một bên, đứng dậy rửa mặt qua loa rồi buộc tóc, xỏ giày đi xuống dưới lầu chờ Bì Tu về.

Trong quán chỉ có hai kẻ không phải người là Tô An và Giả Tố Trân, chẳng có mống khách nào.

Tô An đang cầm máy tính tính doanh thu tháng này, nghe tiếng động bèn ngẩng đầu lên nhìn, thấy bà chủ đi xuống thì ngừng tay hỏi: “Có việc gì không anh?”

Giả Tố Trân cũng phúc thân chào y: “Văn công tử.”

“Không có việc gì, chỉ là ở trên lầu chán quá nên xuống dưới xem chút thôi.” Văn Hi xua tay bảo Giả Tố Trân đứng dậy, “Sau này không cần phải làm vậy đâu.”

“Lúc nãy ông chủ đã về rồi, sau đó lại mang Nhậm Kiêu và đám Hầu Đại tới quảng trường.” Tô An chủ động báo cáo hành tung của ông chủ, còn rót trà cho Văn Hi, “Bây giờ phía quảng trường đã yên tĩnh rồi, chắc ảnh sẽ về ngay thôi.”

Văn Hi: ……

Văn Hi: “Anh ta ra đó làm gì? Đi chỉ đạo người ta phải múa quảng trường như thế nào à?”

Đánh không được thì gia nhập, đi con đường của người khác để người khác không có đường để đi, đây quả thực là việc mà lão yêu quái sẽ làm vì thưởng công đức.

Tô An: “Chắc là….. không đâu ạ.”

Ông chủ mặc dù vì kiếm tiền mà bất chấp thủ đoạn, nhưng sẽ không tới nỗi vì công đức mà chịu lên sân khấu múa máy khoe da lộ thịt đâu.

Cơ mà…..

Dáng người của ông chủ rất giống mấy mãnh nam múa cột trong hộp đêm, nếu dựng hai cái cột trong quán, để ông chủ và Nhậm Kiêu lên sàn, hấp dẫn các khách hàng nữ và những thành phần mê trai quên lối về, vậy thì chẳng phải kiếm bộn tiền hay sao?

Quản gia của quán cơm đang suy tính thì đột nhiên một đám người nối đuôi nhau đi vào cửa, dây chuyền vàng kính râm đen, tóc bên thái dương cạo hai vạch, vừa nhìn là thấy khí chất giang hồ cỏ tỏa ra ngập trời.

“Ngại quá, xin hỏi có ai ở đây không?”

Văn Hi còn chưa kịp phản ứng thì Tô An và Giả Tố Trân đã đứng chắn trước người y, bàn tính tinh lạnh lùng đẩy chiếc kính trên mũi: “Đầu bếp không có đây, buổi trưa quán không bán hàng.”

Kẻ dẫn đầu dáng người mập lùn, miệng dẩu ra như mỏ chim, môi đỏ như bôi Dior 999 và Armani tông đỏ 402.

ư

ứ

(Hai màu đó đây chị em)

Gã mỉm cười: “Bọn tôi không tới ăn cơm, mà tới để tìm người.”

Con mắt hạt đậu của loài chim lướt qua vai Tô An, nhìn vào Văn Hi đang ngồi bên cạnh quầy thu ngân, khóe miệng gã cười càng tươi hơn. Gã ta tiến lên hai bước, người Tô An lóe lên ánh sáng đỏ, hạt bàn tính lập tức bao quanh trước người gã, ngăn cản đường đi của tên mập.

Cổ họng Giả Tố Trân phát ra tiếng rít trầm thấp, quỷ hình hiển lộ hết ra.

“Đừng căng thẳng vậy chứ.” Tên mập vội giơ tay ý bảo mình không có ý gì khác: “Tôi là Phí Ất, nguyên thân là Phì Di, mới tới chỗ này. Nghe nói nơi này là địa bàn của Bì lão tổ nên đặc biệt qua đây chào hỏi ngài ấy.”

Hắn nhìn Văn Hi, chậm rãi nói: “Vị này là phu nhân nhỉ, chuyện lần trước thật xin lỗi……”

*

Bì Tu về gần tới quán thì chợt dừng bước, sầm mặt kéo cửa cảm nhận luồng nhiệt phả vào mặt. Nhậm Kiều cũng cau mày than vãn: “Không khí sao thế nhở, hơi nước sắp cạn khô rồi.”

Bì Tu không nói gì, nhìn chằm chằm con chim béo đang tái mặt ngồi trong đại sảnh, từ từ lộ ra một nụ cười dữ tợn.

Lần này không phải ông đi tìm mày mà tự mày chủ động tới chịu chết, ngăn cũng không ngăn nổi đâu nhé.

Thấy Bì Tu trở lại, Văn Hi lập tức đứng dậy nghênh đón: “Đương gia, ngài cuối cùng cũng về rồi.”

Y dựa gần tới, nhiệt độ chung quanh Bì Tu cũng dịu bớt đi. Ông chủ Bì ôm lấy nhóc con, nghe y thì thầm bên tai mình: “Gã ta vừa tới là nhiệt độ trong quán tự dưng tăng cao.”

“Không sao.” Bì Tu vỗ lưng Văn Hi: “Lát nữa là ổn ngay.”

Nhậm Kiêu cũng nhìn thấy Phì Di, nghĩ bụng đù má đúng là không phải oan gia không gặp mặt.

Phì Di, địch thủ muôn đời của sinh vật biển, kẻ thù số một của đại vương thủy sản.

Ánh mắt hai bên chạm nhau, Phì Di lập tức đứng dậy cười với Bì Tu: “Bì lão tổ, chuyện lần trước thật sự xin lỗi, là do tôi không quản lý thuộc hạ cho tốt, nên mới…..”

Gã còn chưa nói hết câu thì Văn Hi đã véo đùi khóc thút thít: “Anh không biết đâu, gã ta vừa tới là trong quán nóng hầm hập, người của gã còn giở trò bất lương! Động tay động chân với Tố Trân!”

Văn Hi vừa oan ức tố cáo vừa liếc mắt với Giả Tố Trân.

Phí Ất:???

Gã đang muốn nói tỏa nhiệt là thiên tính của mình, cũng bất đắc dĩ như là Bì lão tổ không có lỗ đ*t vậy. Bất thình lình một tiếng la thất thanh vang lên, Phí Ất quay phắt đầu lại, thấy nữ quỷ kia cầm tay đàn em của mình đặt trên người cô ả, mà tên đàn em thì trông còn thảm hơn cả ma nữ.

“Đừng có chạm vào tôi! Cô đừng có chạm vào tôi!”

Giả Tố Trân chờ tên nhóc kia chạm vào mình rồi liền buông tay ra, nức nở nói: “Ông chủ, ngài xem, lúc ngài ở đây mà bọn chúng còn dám làm vậy, sự trong sạch của nô gia mất hết rồi!”

Phí Ất cũng biến sắc, còn chưa biết là ai mất đi trong sạch đâu.

Bì Tu duỗi tay ý bảo Giả Tố Trân trật tự, quay đầu nói với Nhậm Kiêu: “Gọi điện kêu Chổi Nhỏ về đi, năm nay đến lúc uống thuốc tẩy giun rồi.”

Phì Di, ăn vào hết bệnh, có thể diệt trùng. Nói đơn giản thì chính là bố của các loại ký sinh trùng, ăn vào bụng có thể giết sạch ký sinh trùng.

Đúng lúc Bì Tu muốn mang Chổi Nhỏ đến trạm y tế lấy thuốc tiệt trùng tẩy giun, đúng là muốn gì được nấy, Phì Di tự dâng tới cửa, còn kịp thời hơn cả đảng và chính phủ quan ái nhân dân.

Nhậm Kiêu lấy di động và chìa khóa xe đi ra ngoài cửa, gọi điện không kịp, đi đón thằng nhỏ luôn cho nhanh, thuốc tẩy giun mặc dù là thuốc nhưng cũng phải dùng nóng mới tốt.

Phì Di hiểu ra ý tứ của Bì Tu, lập tức hót lên một tiếng kêu gọi đám đàn em chắn trước người mình, giọng nói vốn hàm hậu bỗng chốc trở nên vừa cao vừa chói.

“Bì lão tổ! Tôi có lòng tốt đến thăm hỏi ông! Bây giờ là xã hội pháp trị rồi! Tôi đã đăng kí hộ khẩu! Lệnh cấm giết yêu không cho phép ông động đến tôi!”

Văn Hi cảm thấy cái giọng này chói hết cả tai, y bịt tai lại mà vẫn không giảm bớt được chút nào, đầu đau nhức dữ dội, trước mắt biến thành màu đen.

“Kêu la cái gì, chỉ lo người khác không biết chỗ này giết yêu đúng không?” Bì Tu vung tay khiến con chim béo này ngậm miệng lại, cái mặt gã nghẹn đến đỏ bừng mà chẳng phát ra được âm thanh nào.

Hắn mở đôi tay bịt tai của Văn Hi ra, hỏi: “Đau tai hả?”

“Không phải.” Văn Hi lắc đầu, trước mắt bỗng nhiên lóe lên mấy hình ảnh, song thoáng qua rất nhanh nên y chẳng thấy rõ là gì.

Bì Tu cau mày: “Vậy là chỗ nào đau?”

Văn Hi: “Đầu có hơi đau.”

Tô An liếc nhìn Phì Di đang tăng nhiệt độ không khí, cất lời cắt ngang ông chủ và bà chủ đang tỏa ra mùi chua: “Ông chủ, xử lý Phì Di thế nào đây?”

Bì Tu quay đầu sang nhìn, tay lại vung lên, đám thuộc hạ lập tức giơ tay chịu trói, ôm đầu tự động ngồi xổm ở góc tường, khiến cái mặt Phì Di đã tái giờ lại càng tái hơn.

Trông có vẻ hơi nhiều mỡ, dầu nhiều mà hấp thì ngấy, nếu đem chiên thì có phá hỏng thành phần dinh dưỡng bên trong không nhỉ? Kho thì cũng được, nhưng mà nguyên hình chim cút của nó hơi lớn, kho cũng tốn lửa lắm.

Trong lúc Bì Tu lơ đãng suy nghĩ, Phì Di bèn dùng hết sức lực toàn thân tránh thoát khỏi pháp thuật của hắn, cầm di dộng lên, ra sức ấn vào ba phím số.

110!

Yêu quái xã hội đen gặp phải quán cơm giang hồ, chú cảnh sát mau tới đây!

Phàm nhân gọi điện báo cảnh sát thì sẽ trực tiếp nối máy đến đồn công an, còn yêu quái gọi điện thì sẽ trực tiếp nối máy đến sở giám sát, khi Lý Tịnh tay cầm bảo tháp, mang theo thiên binh thiên tướng chạy tới, liền thấy một hàng yêu quái ôm đầu ngổi xổm ở góc tường, thế là ngẩn hết cả ra.

Bì Tu ôm Văn Hi ngồi ở một bên, chẳng buồn liếc vị Lý Thiên Vương bán con thăng chức này lấy một cái.

“Ông chủ Bì, chúng tôi mới nhận được điện thoại báo rằng nơi này…..”

Bì Tu giơ tay ngắt lời ông ta: “Người ở chỗ này, thừa dịp tôi không có nhà liền xông vào quấy rối nhân viên nhà tôi, có thể xách bọn chúng đi được rồi đấy.”

Đám thuộc hạ bị ép ngậm miệng, tức tối mà chẳng dám nói gì, với cái mặt của ả ma nữ phục vụ kia, phải tự sáp tới thì đây mới thèm quấy rối nhá! Muốn quấy rối thì cũng là quấy rối người như bà chủ ấy!

Lão già họ Bì này đang vũ nhục thẩm mỹ của thanh niên thời đại mới!

“Thần hồn gọi điện báo cảnh sát được xác định là Phì Di, chúng tôi muốn gặp người báo án để nghe giải thích tình huống cụ thể, sau đó mới dẫn người đi được.” Lý Tịnh nâng bảo tháp, thấy Bì Tu chẳng có vẻ gì là sợ hãi, liền kiên định nói: “Ông chủ Bì thả người ra đi.”

Văn Hi nhìn bảo tháp bảy màu rực rỡ trong tay ông ta, cũng không biết vị này rốt cuộc lợi hại đến đâu, bèn kéo kéo Bì Tu. Không ngờ Bì Tu lại nghe lời y.

“Xách người ra đi.” Bì Tu nói.

Hầu Đại và Hầu Tam xách Phì Di ra, con chim này hoảng hồn rụng mất mấy cái lông, yêu khí phân tán khiến nhiệt độ trong quán cao lên rất nhiều.

Văn Hi theo bản năng sờ mặt Bì Tu, tựa sát vào người hắn, ghé vào tai hắn thủ thỉ: “Đừng giận.”

Bì Tu nghĩ hắn có gì mà phải giận, vốn chỉ định dọa cho con chim mập đ*t dám chê hắn già này biết điều thôi, cơ mà ôm nhóc con đúng là chẳng còn nóng ngực chút nào, cho dù Phì Di ở đây cũng không khiến hắn chảy một giọt mồ hôi.

Dùng quá tốt, hắn sẽ chẳng bao giờ tìm được gối băng hạ nhiệt nào hiệu quả hơn nhóc con nữa.

“Lý Thiên Vương cứu tôi với! Bọn chúng, bọn chúng muốn ăn thịt tôi!”

Phì Di khóc lóc nhích sang phía Lý Tịnh, Lý Tịnh rụt lùi về sau một bước, nhìn Bì Tu rồi lại nhìn Phì Di bị trói gô trên đất, nghĩ bụng Tỳ Hưu không hổ là huynh đệ tốt với Thao Thiết, xét về sắc hương vị, ngay cái đầu tiên là sắc thì con Phì Di này đã không có rồi, thế mà cũng bỏ vào mồm cho được.

Yêu quái đúng là khó hiểu mà.

Lý Tịnh hít sâu một hơi, nhìn Bì Tu bảo: “Phì Di hiện nay là yêu quái quý hiếm thuộc diện nguy cấp, ăn thịt nó là phạm pháp, anh không biết hả?”

Bì Tu sững sờ, sau một hồi suy nghĩ mới nói: “Hình như có nghe loáng thoáng thế thật…..”

“Ăn thịt Phì Di là phạm pháp, cần phải nộp tiền phạt đồng thời thực hiện lao động nghĩa vụ.” Lý Tịnh ngồi xổm xuống tháo dây trói cho Phì Di, thiên binh thiên tướng bên cạnh lập tức lấy giấy bút ra chuẩn bị ghi giấy phạt.

Văn Hi nhướn mày: “Đừng gấp chứ.”

Y chỉ vào Phì Di: “Là bọn chúng tới khiêu khích trước, bọn tôi chỉ tự vệ thôi, hơn nữa gã ta đâu có bị thương, mấy người không có căn cứ gì để ghi hóa giấy cả.”

Tô An hùa theo gật đầu: “Chúng tôi không làm chuyện gì gây thương tổn cho gã ta, chưa gì đã vội vàng ghi gấy phạt, sở giám sát các người thiếu tiền hả?”

“Không tổn thương người khác thế mấy người trói người ta lại làm gì?” Lý Tịnh hỏi ngược lại.

Hầu Nhị giơ tay nói: “Ngại quá, dạo gần đây cúm gia cầm hoành hành nghiêm trọng, chúng tôi sợ gã ta có bệnh truyền nhiễm thôi.”

Phì Di tức tối: “Bậy bạ! Tôi mới từ trong núi đi ra! Tôi cũng có phải gà đâu! Sao mà bị cúm gia cầm được!”

“Anh nói thế sai rồi, đâu phải chỉ có gà mới mắc cúm gia cầm đâu.” Văn Hi yếu ớt dựa vào Bì Tu: “Chẳng lẽ anh xem thường gà, suy ra là xem thường Mão Nhật Tinh Quan đúng không?”

Bì Tu bật cười, dường như không có ý trách cứ Văn Hi.

Lý Tịnh thấy Văn Hi giở trò cáo mượn oai hùm, nhíu mày toan nổi giận thì ngoài cửa chợt vang lên tiếng đỗ ô tô, Tây Vương Mẫu xách bao đi vào, trông thấy cảnh ấy thì cũng ngớ hết cả người.

Bà nhìn đám yêu quái thuộc hạ ngồi xồm ở góc tường, tốc áo trùm đầu, lõa lồ nửa thân trên, cau mày hỏi: “Đây là…….? Hiện trường triệt phá ổ mại dâm hả?”

Editor: Có vẻ theo thiết lập của tác giả thì Phì Di là Phì Di Điểu, nhưng lại mang đặc tính gây nắng hạn của Phì Di Xà. Coi như kết hợp hai con đi.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.