Quán Cơm Đêm Khuya

Chương 47: Họa bì họa cốt 2



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mọi người muốn đi hẹn hò, Kiều Trạch Viễn đã tìm cho mọi người vài bộ đồ tây, dù gì bọn họ đi ra ngoài du lịch, cũng không ai mang theo quần áo lịch sự cả.

Vóc người Kiều Trạch Viễn không cao to, chẳng qua hên là thiếu gia Kiều gia trước đây từng mập, cho nên ngược lại có đồ tây có kích cỡ lớn có thể cho Thương Khâu mặc, nhưng là quần áo mặc để nghỉ phép của Thương Khâu, đúng là không vào được cái nhà hàng ấy đâu.

Vóc người của Tạ Nhất vẫn hơi cao hơn Kiều Trạch Viễn chút, mặc đồ tây của Kiều Trạch Viễn vào rồi, đồ tây đó trở nên quyến rũ, khiến Tạ Nhất cảm thấy bản thân rất kỳ lạ.

Tây trang màu xám tro, còn là kiểu dáng thắt eo, vốn cũng đã đủ gầy rồi, với lại vóc người của Tạ Nhất cao hơn Kiều Trạch Viễn một chút, kết quả là biến thành eo mảnh mai, mức độ của thắt eo này quả thực khiến người ta giận sôi, siết chặt khủng khiếp, Tạ Nhất cảm giác mình cũng không cần ăn cơm nữa rồi.

Áo sơ mi cũng chật kinh khủng, sau khi gài nút áo xong, cảm giác như cũng muốn bung ra, Tạ Nhất đột nhiên cảm thấy ngực của mình giống như cũng bị thít chặt lại, cứ thấy là lạ.

Hơn nữa không biết thẩm mỹ là cái gì nữa, lại cho cậu thắt một cái cà vạt bông hoa lớn màu tím.

Tạ Nhất nhìn cái cà vạt này, nhất thời cảm giác sự rù quến tới vô bờ rồi, đây là muốn đi ăn cơm hả? Sao cảm giác cứ như đi bar vậy.

Tạ Nhất muốn từ chối mặc một thân quyến rũ thế này đi ra ngoài đường, quần áo không phù hợp thẩm mỹ của bản thân, chẳng qua Thương Khâu thay đồ xong, đẩy cửa đi vào nhìn, nhất thời hơi nhướng mày, khóe miệng còn lộ ra chút ý cười, nói: “Rất phù hợp với cậu.”

Tạ Nhất kinh ngạc, cúi đầu nhìn bản thân một chút, đáp: “Thật ư?”

Thương Khâu gật đầu, bởi vì vẻ mặt của anh ta quá rõ ràng rồi, cho nên Tạ Nhất liền nghĩ, kỳ thực bản thân đây cũng không tệ nhỉ?

Thương Khâu cũng thay đồ tây, một màu đen kinh điển, chẳng qua cũng là một cái cà vạt màu tím, xem ra Kiều Trạch Viễn có vẻ yêu thích loại cà vạt quyến rũ này.

Thương Khâu mang cà vạt màu tím, có một loại mị lực khó nói, vô cùng chói mắt.

Đương nhiên, còn có bao tay da màu đen của anh ta nưax, càng thêm hơi thở cấm dục, còn có chút quỷ súc vi diệu …

Mọi người chuẩn bị gần xong, Kiều Trạch Viễn một thân tây trang màu trắng, Nghê Anh lại thay váy dạ hội màu đen khoét chữ V sâu lộ lưng, xẻ tà cao.

Kiều Trạch Viễn lại có chút “khinh thường”, nói: “Anh muốn đem những chỗ có thể lộ đều để lộ ra ư?”

Nghê Anh cười cười, nháy mắt với Kiều Trạch Viễn, đáp: “Chồng à, anh ghen tị hả?”

Kiều Trạch Viễn: “…”

Một tiếng chồng này, thiếu chút nữa khiến Kiều Trạch Viễn tê liệt nửa bên rồi, không cẩn thận thiếu chút nữa trượt chân, nếu không phải Tạ Nhất đỡ lấy hắn, có thể sập mặt thật rồi, trừng hai mắt đáp: “Anh đừng gọi bậy!”

Nghê Anh cười nói: “Nhưng không phải chúng ta đi hẹn hò à? Lẽ nào giữa người yêu nam nữ không thể gọi như thế sao?”

Kiều Trạch Viễn trừng mắt: “Anh là nữ hả?”

Nghê Anh xua tay: “Cho dù không phải, thế nhưng tôi không ngại gọi cậu là chồng tôi đâu.”

Kiều Trạch Viễn cũng sắp xú lông tiếp, muốn nhảy lên liều mạng với Nghê Anh, Tạ Nhất cảm giác không nên nhìn, không nên nghe nữa, đã xấu hổ rồi, ai ngờ còn xấu hổ hơn nữa.

Nghê Anh cười híp mắt, nói tiếp: “Đêm qua cậu kêu không tệ.”

Kiều Trạch Viễn: “…”

Tạ Nhất: “…”

Thương Khâu lại rất bình tĩnh, nói nhàn nhạt: “Lên đường đi.”

Mọi người rất nhanh đã ra khỏi biệt thự, đi về phía nhà hàng, thực ra Tạ Nhất cho rằng Kiều Trạch Viễn nói rất đúng, Nghê Anh đem nơi có thể lộ đều lộ ra rồi, mà nơi còn lại, bắp thịt quá nhiều, căn bản không thể lộ …

Kiều Trạch Viễn lái xe, Nghê Anh ngồi ở vị trí phó lái, Thương Khâu và Tạ Nhất ngồi ở ghế sau, Tạ Nhất lần đầu tiên ngồi loại xe sang kiểu dáng thể thao này, còn có chút hưng phấn, chợt nghe Kiều Trạch Viễn trước mặt không nhịn được nói: “Anh sờ chân tôi nữa, tôi sẽ đá anh xuống đó!”

Nghê Anh cười híp mắt: “Cậu cũng có thể sờ tôi, không lỗ.”

Tạ Nhất nhìn trời liếc trắng cả mắt, nghĩ thầm Kiều Trạch Viễn lại cũng có ngày hôm nay.

Mọi người tới cửa nhà hàng rất nhanh, chẳng qua hôm nay lại không có chỗ đậu xe, đã đông nghịt rồi, mọi người chỉ có thể đậu xe dưới hầm của tòa nhà đối diện, mọi người dừng xe xong thì đi xuống, vừa mới đi ra khỏi, còn chưa băng qua đường, chợt nghe được một tiếng “Vù ——!!!”, một chiếc xe buýt chạy như bay xẹt qua, làm bụi bay mù mịt.

Tạ Nhất cũng không thấy rõ, chợt nghe thấy có người hô to một tiếng, sau khi xe tải lớn đi ngang qua, trên đất lại té ngã một ông lão, không đứng dậy nổi.

Người đi ngang qua bên cạnh cho dù thấy là ông lão, nhưng sợ bị lừa tống tiến, dường như cũng không có ý muốn giúp một tay, ông lão đó nằm ở giữa đường, làm thế nào cũng không dậy nổi, xem ra là bị quẹt trúng rồi, cánh tay chảy máu, dường như chân bị gãy.

Kiều Trạch Viễn thấy cảnh như thế, nhất thời muốn đi lên, Nghê Anh đã đè vai của hắn lại, cứ như nghiền một con gà con vậy, Kiều Trạch Viễn không thể nhúc nhích được gì cả.

Thương Khâu: “Khoan đã, các người nhìn xem.”

Kiều Trạch Viễn nhìn sang đường cái, thì thấy có người từ trong phòng ăn đối diện đường cái đột nhiên xông ra, người đó hẳn là ngồi ở trước cửa sổ của nhà hàng, nhìn thấy tai nạn giao thông này, lập tức từ trong phòng ăn xông ra.

Tần Trạch Viễn!

Tạ Nhất và Kiều Trạch Viễn đồng thời kinh ngạc, thật sự là Tần Trạch Viễn, chân chân thật thật.

Bởi vì sau khi Tạ Nhất tốt nghiệp Đại học, vẫn có liên lạc với Tần Trạch Viễn, lúc ăn Tết mọi người còn gửi ảnh chụp vân vân, cho nên liếc mắt là có thể nhận ra ngay.

Tần Trạch Viễn từ nhà hàng vội vàng lao ra, trực tiếp xông ra giữa đường cái, những người khác đều mặc kệ ông lão kia, Tần Trạch Viễn lại chạy tới, lập tức quỳ trên mặt đất, cầm máu cho cánh tay của ông lão, đồng thời lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho cấp cứu, còn giống như đang an ủi ông lão, nói chuyện với ông lão.

Tạ Nhất khiếp sợ nhìn cảnh như thế, lại nghiêng đầu nhìn Kiều Trạch Viễn một cái.

Tần Trạch Viễn tên này, Tạ Nhất hiểu rõ, có hơi vớ vẩn, thế nhưng rất trọng nghĩa, cam tâm tình nguyện giúp người, rất nhiệt tình, thấy cảnh tai nạn xe cộ như thế, Tần Trạch Viễn chân chính khẳng định cũng sẽ làm như thế, ít ra vừa rồi Tần Trạch Viễn và Kiều Trạch Viễn đều muốn chạy ra cứu người, nếu như không phải Nghê Anh đè lại Kiều Trạch Viễn, đoán chừng hắn đã chạy tới rồi.

Thương Khâu híp mắt nhìn động tác của gã, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía nhà hàng, trên bàn cơm sau cửa sổ sát đất còn có người khác, là một người nữ, đoán chừng đang hẹn hò thì bị tai nạn giao thông cắt ngang mất.

Người nữ đó Tạ Nhất và Kiều Trạch Viễn đều biết, thật sự là Thang Dư Nhu hoa khôi của trường!

Hôm nay Thang Dư Nhu mặc váy thắt eo màu hồng nhạt, cả người coi như thuỳ mị xinh đẹp, thành thục hơn lúc ở trường rất nhiều, cách cửa sổ nhìn cảnh như thế.

Thương Khâu nhìn Thang Dư Nhu một cái, lại nhìn Tần Trạch Viễn một chút, nói nhàn nhạt: “Hẹn hò nhà hàng sang trọng, tây trang đắt tiền, xem ra Tần Trạch Viễn này không nghèo túng như cậu nói rồi.”

Kiều Trạch Viễn từng nói trước đó, trước khi hắn đột nhiên biến thành Kiều Trạch Viễn, bị công ty sa thải, không có công việc, cũng không tìm được việc làm, phải đi quán bar mua say, say rồi thì biến thành như vậy, vốn không biết chuyện gì xảy ra.

Mà Tần Trạch Viễn trước mắt, ăn mặc tây trang quý giá, ở trong nhà hàng sa hoa hẹn hò với bạn gái, đối tượng hẹn hò còn là hoa khôi của trường khi xưa, quả thực biến thành người ở vạch đích, hơn nữa gã lấy giúp người làm niềm vui, nhiệt tình thiện lương, quả thực chính là một thanh niên mười tốt.

Tần Trạch Viễn mắt thấy xe cứu thương tới rồi, lúc này mới yên tâm rời đi, ông lão kia còn cảm ơn gã, muốn số điện thoại của gã, thế nhưng Tần Trạch Viễn cũng không cho, chỉ nói là việc nên làm.

Tần Trạch Viễn nhìn ông lão leo lên xe cứu thương, lúc này mới xoay người đi vào nhà hàng, ngồi trở lại vị trí ngay cửa sổ, hoa khôi của trường cho Tần Trạch Viễn một nụ hôn, hai người thoạt nhìn hết sức ngọt ngào.

Kiều Trạch Viễn đứng ở đối diện bóp cổ tay, nói: “Tôi chưa từng hôn hoa khôi của trường đâu!”

Nghê Anh cười híp mắt đưa tay kéo lấy cánh tay của Kiều Trạch Viễn, làm nũng: “Người ta không xinh đẹp bằng hoa khôi của trường sao?”

Kiều Trạch Viễn: “…” Nếu như mang ngực giả, đúng thật là nữ thần, mấu chốt là ngực giả!

Thương Khâu vẫy vẫy tay, mọi người nhanh chóng đi vào nhà hàng, Kiều Trạch Viễn và Nghê Anh là hẹn hò, cho nên đặt bàn hai người, Thương Khâu và Tạ Nhất cũng đặt một bàn, bốn người chia ra ngồi hai bàn.

Tạ Nhất và Thương Khâu cách khá xa, tiện quan sát từ đằng xa, mà Nghê Anh và Kiều Trạch Viễn lại ngồi ở sau bọn họ, có ghế sô pha ngăn cách, nhưng vẫn có thể nghe rõ bọn họ nói cái gì.

Tần Trạch Viễn thoạt nhìn rất săn sóc, là một đàn ông tốt, giúp Thang Dư Nhu cắt thịt bò, hai người nhanh chóng ngồi cùng một phía, dựa sát vào nhau, Tần Trạch Viễn ôm eo của Thang Dư Nhu, dùng nĩa ăn đút cô ta thịt bò.

Thang Dư Nhu cười duyên: “Cơm xong chúng ta đi đâu nha?”

Tần Trạch Viễn: “Đi thuê phòng, em cảm thấy thế nào?”

Thang Dư Nhu đỏ mặt lên, đáp: “Anh thật đáng ghét! Nào có ai mới gặp hai ngày đã đi thuê phòng.”

Tần Trạch Viễn còn cười híp mắt, nói: “Hai ngày lẻ bốn tiếng.”

Thang Dư Nhu dường như bị dỗ ngon dỗ ngọt của gã tấn công rồi, từ từ dựa qua, ôm cổ của Tần Trạch Viễn, hai người lại bắt đầu hôn môi.

Kiều Trạch Viễn nhìn tê dại cả da đầu, bởi vì trong mắt hắn thấy cơ thể của mình đang hôn môi với Thang Dư Nhu, dù sao vẫn có cảm giác là lạ.

Nghê Anh lại nâng ly rượu lên, cười nói: “Cậu còn chưa dứt tình với hoa khôi trường à? Hừm … Ngực cũng không quá lớn.”

Đúng thật, ngực của hoa khôi trường cũng không thể so với Nghê Anh, dù sao cũng là giả, muốn lớn bao nhiêu thì lớn bấy nhiêu, chút do dự cũng không!

Kiều Trạch Viễn liếc trắng mắt, không muốn nói chuyện với hắn, Nghê Anh lại nghiêng đầu ngăn cản tầm mắt của hắn, bởi vì vóc người Nghê Anh cao gầy, cho nên hắn nghiêng đầu, Kiều Trạch Viễn đã không thấy được nữa, đưa cổ thế nào cũng không được, trừ phi đứng lên, thế nhưng đứng lên nhìn lén người ta hôn môi người yêu, thấy thế nào cũng rất quỷ dị.

Kiều Trạch Viễn cắn răng nghiến lợi: “Anh rốt cuộc muốn sao?”

Nghê Anh dùng ngón trỏ thon dài, còn sơn màu đỏ điểm điểm lên môi của mình, cười híp mắt đáp: “Cậu không hôn hôn người ta à?”

Kiều Trạch Viễn nhìn động tác của hắn, nhất thời “Ầm” một cái, rất không nghị lực nuốt một ngụm nước miếng, dù sao Nghê Anh hiện giờ đang mặc đồ nữ, là loại thành thục quyến rũ Kiều Trạch Viễn thích nhất, còn có thể mơ hồ thấy được khe ngực, lại không quá chân thực, lúc này đang làm nũng tỏ ra yếu đuối với Kiều Trạch Viễn, như thế còn rất chọc người.

Nghê Anh: “Cậu đối với người ta lãnh đạm như vậy, sẽ khiến người ta hoài nghi đó.”

Hắn nói xong, khom người về trước, chủ động dâng lên môi đỏ mọng, Kiều Trạch Viễn cảm thấy lúc này nên đẩy Nghê Anh ra, dù sao Nghê Anh là một quỷ súc biến thái, thế nhưng hắn lại thiếu nghị lực, thấy cảnh tượng như vậy, nhất thời muốn chiếm tiện nghi, cứ cảm thấy lúc này Nghê Anh cũng không thể quỷ súc, bản thân không chiếm tiện nghi thì quá thiệt thòi.

Nghĩ như vậy, Kiều Trạch Viễn đã nâng người lên một chút, đưa tay chống lên bàn, ngậm vào môi của Nghê Anh, trong cổ họng Nghê Anh còn ừm một tiếng, giống như rất yếu đuối vậy, không ngừng lấy hơi, giống như Kiều Trạch Viễn hôn rất cao siêu vậy, đã say sưa vào trong đó vậy.

Sau khi hôn xong, Kiều Trạch Viễn cảm giác mình có hơi xấu hổ, hình như có hơi phản ứng, đều tại Nghê Anh cứ liên tục lấy hơi, làm hại hắn nghĩ bậy bạ.

Kiều Trạch Viễn lúng túng: “Tôi … Tôi đi toilet cái.”

Nghê Anh không nói gì, chỉ nâng tay lên sờ nhẹ đôi môi của mình, cũng bị gặm trầy da rồi, Kiều Trạch Viễn cũng điên rồi.

Tạ Nhất bên kia mắt thấy Kiều Trạch Viễn đứng lên, đi về phía toilet, nói: “Kiều Trạch Viễn thật không đáng tin cậy mà, nằm vùng lại còn đi toilet.”

Chẳng qua may là có Nghê Anh ngồi ở chỗ đó, nhưng rất nhanh thì, điện thoại của Thương Khâu đã vang lên, Thương Khâu cầm lên nhìn thoáng qua, sắc mặt không tốt, lập tức đưa cho Tạ Nhất xem.

Tin do Nghê Anh gửi tới.

—— tôi đi toilet, giải quyết chút vấn đề riêng, các người nằm vùng thật tốt đi nha.

Tạ Nhất bất đắc dĩ liếc trắng mắt, nghĩ thầm Nghê Anh cũng đi toilet? Sẽ không ở trong toilet làm chuyện kỳ lạ gì đi?

Tạ Nhất mặc dù nghĩ như vậy thế nhưng dù sao đây là toilet của nhà hàng, cậu nghĩ hai người đó không thể phát điên tới mức này được, cho nên không quá lo lắng, nhưng rất nhanh thì Tạ Nhất phát hiện không đúng, nói kinh ngạc: “Mười lăm phút rồi, hai người kia hẹn nhau đi tiện hết rồi à?”

Thương Khâu lại nói nhàn nhạt: “Nửa tiếng có thể quay về cũng không tệ rồi.”

Tạ Nhất: “…” Đột nhiên hiểu ra được gì đó.

Nghê Anh và Kiều Trạch Viễn vào toilet không ra được, Tần Trạch Viễn và Thang Dư Nhu hoa khôi của trường bên kia đã tính tiền rồi, dường như muốn đi thuê phòng.

Tạ Nhất rất gấp gáp, Kiều Trạch Viễn và Nghê Anh không ra được, hai người kia lại muốn rời đi, bọn họ phải đi theo sau.

Tần Trạch Viễn dẫn hoa khôi của trường chuẩn bị ra cửa, chớp mắt một cái, dường như thấy được Tạ Nhất, Tần Trạch Viễn hết sức kinh ngạc mà đi tới gần, nói: “Tạ Nhất!? Tớ không nhìn lầm chứ, cậu lại tới bên này rồi?!”

Tạ Nhất sửng sốt, không ngờ bị Tần Trạch Viễn phát hiện ra, lại còn đi tới chào hỏi, Tạ Nhất âm thầm quan sát gã một chút, cũng không có gì khác thường, dường như mọi chuyện đều rất bình thường.

Hoa khôi của trường cũng nhìn thấy Tạ Nhất, thế nhưng cũng không kinh ngạc Tạ Nhất, mà là kinh ngạc người đàn ông bên cạnh Tạ Nhất, dù sao mặt mũi của Thương Khâu quá mức xuất sắc rồi.

Thang Dư Nhu cười nói: “Tạ Nhất, đã lâu không gặp rồi, thay đổi của cậu lớn thật.”

Cô ta nói xong, liếc nhìn Thương Khâu vài lần, có chút ngượng ngùng: “Tạ Nhất, đây là bạn của cậu à? Đi ăn cơm cùng nhau hả? Xem ra tình cảm rất tốt nhỉ.”

Tạ Nhất vừa muốn nói một ít lời có lệ với bọn họ, Thương Khâu đã bình tĩnh lên tiếng trước, đáp: “Bạn trai.”

Thang Dư Nhu: “…”

Tạ Nhất: “…”

Trong nháy mắt Tạ Nhất cũng bối rồi rồi, thật giống như Thang Dư Nhu bối rối vậy, biểu cảm của Thang Dư Nhu thay đổi ngay, đầu tiên là lờ mờ, ngay sau đó nứt ra từng chút một, không khí ngột ngạt lan tràn ở xung quanh, chẳng ai ngờ rằng Thương Khâu không ra bài theo bộ sách võ thuật nào cả.

Tần Trạch Viễn lại đột nhiên nở nụ cười một tiếng, vỗ vai Tạ Nhất, nói: “Trời ơi, cuối cùng cậu gả bản thân ra ngoài rồi, như vậy đi, hôm nay tớ không có thời gian, hôm nào chúng ta tụ họp, phòng ngủ chúng ta đã lâu chưa tụ lại một chỗ rồi.”

Tạ Nhất gật đầu lúng túng, vẫn duy trì nụ cười cứng ngắc, mắt thấy Tần Trạch Viễn dẫn Thang Dư Nhu đi, hai người lên một chiếc xe, không thể coi như là xe sang, thế nhưng cũng là kiểu dáng thương mại rồi, cũng không phải loại rẻ gì, rất nhanh thì lái xe đi mất.

Tạ Nhất đứng lên cái “Soạt!”, liền vội nói: “Đuổi theo đi!”

Thương Khâu lại nói bình tĩnh: “Không cần đuổi theo, tôi vừa đặt phù theo dõi trên người cậu ta rồi.”

Tạ Nhất vừa nghe, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, cười khúc khích: “Hóa ra vừa rồi anh dùng loại cách dời đi đường nhìn này à, thật đúng là dùng được mà.” Chỉ là quá xấu hổ thôi, trong nháy mắt thì Tạ Nhất cũng tin luôn rồi!

Thương Khâu nhàn nhạt nhìn thoáng qua Tạ Nhất, đáp: “Đi thôi.”

Tạ Nhất kinh ngạc: “Khoan đã, mặc kệ bọn họ?”

Thương Khâu định dẫn Tạ Nhất lên xe, trực tiếp lái xe của Kiều Trạch Viễn đi mất, đáp: “Gọi điện thoại cho bọn họ, để cho bọn họ xong việc mau một chút, gọi taxi đi về.”

Tạ Nhất nghe lời nhanh chóng lấy điện thoại ra, gọi điện cho Kiều Trạch Viễn, thế nhưng điện thoại của Kiều Trạch Viễn vẫn không ai nhận, khiến Tạ Nhất lo lắng, dù sao Kiều Trạch Viễn giờ đang ở thời buổi rối ren.

Tạ Nhất lo lắng: “Kiều Trạch Viễn không tiếp.”

Thương Khâu: “Gọi cho Nghê Anh.”

Tạ Nhất vội gọi cho Nghê Anh, Nghê Anh cũng không nhận ngay, ngay lúc Tạ Nhất lo lắng còn tưởng không gọi được nữa, điện thoại rốt cuộc thông, Tạ Nhất lập tức nói: “Nghê Anh!? Các người ở đâu?! Không gặp nguy hiểm đó chứ?”

Ngay sau đó chính là tiếng đột nhiên phát ra của Kiều Trạch Viễn, nói: “Mẹ nó … Tạ Nhất, cứu mạng ——!”

Tạ Nhất vừa nghe, còn tưởng có nguy hiểm thật, dù sao giọng của Kiều Trạch Viễn cũng khàn khàn, còn là dáng vẻ khóc thúc thít, dường như gặp phải chuyện khó khăn gì đó.

Thế nhưng rất nhanh thì cậu lại nghe được tiếng của Nghê Anh, cười híp mắt đáp: “Không nguy hiểm gì cả, ngoại trừ tiểu Kiều có thể có chút thận hư, còn lại đều rất tốt.”

Tạ Nhất nhất thời có hơi mộng mị, lập tức nghe được tiếng khóc của Kiều Trạch Viễn, nói: “Nhẹ chút …”

Sau đó là tiếng của Nghê Anh, khàn khàn trầm thấp, giống như một con dã thú, mang theo hơi thở nguy hiểm, đáp: “Trẻ nhỏ không nghe lời, hmm? Tôi muốn nhìn biểu hiện của cậu, nói một chút xem, là tôi đẹp, hay là hoa khôi của trường đẹp?”

Tiếng của Kiều Trạch Viễn lập tức nói: “Anh đẹp hơn! Anh xinh hơn … Thật đó, là anh đẹp mắt …”

Tạ Nhất: “…”

Tạ Nhất xấu hổ mà cúp máy, đổi thành gửi tin nhắn qua, cảm giác vừa rồi mình không nên gọi điện thoại.

Thương Khâu lái xe chở Tạ Nhất, rất nhanh thì tới trước một khách sạn, Thương Khâu đi tới trước bàn tiếp tân, trực tiếp báo một phòng, nói: “Lấy tôi gian phòng này, một ngày.”

“Vâng thưa ngài.”

Mặc dù cô gái tiếp tân trả lời rất nhanh, chẳng qua rõ ràng hơi sửng sốt, ánh mắt lập tức lúc ẩn lúc hiện ở trên người của Tạ Nhất và Thương Khâu, Tạ Nhất có hơi khó hiểu, ánh mắt của cô gái tiếp tân này thật khiến người ta “nổi da gà” mà, cứ cảm thấy có một sự giống hệt đầy vi diệu với fan truyện của Tiểu Bạch vậy …

Cô gái tiếp tân làm thủ tục rất nhanh, sau đó Thương Khâu quẹt thẻ, cầm thẻ mở cửa phòng, cũng không nói gì, dẫn Tạ Nhất đi vào thang máy.

Tạ Nhất quay người rời đi, mờ hồ nghe được cô gái tiếp tân nói: “Woa thật moe nha!!! Tiểu công tiểu thụ đều rất đẹp trai, nhất là tiểu công ó, đẹp trai tới xịt máu mũi! Cô xem vóc người của anh ta, trời ơi tuyệt đối là cởi đồ có cơ, tiểu thụ có phúc rồi!”

Tạ Nhất nghe được mí mắt giật miết, gì và này nọ? Có thể không phải đang thảo luận về bọn họ đâu.

Thương Khâu đi vào thang máy, giao thẻ mở cửa phòng cho Tạ Nhất, lấy điện thoại di động của mình ra, gửi cho Nghê Anh một cái địa chỉ, còn có số phòng, để cho bọn họ mau một chút.

Một tiếng “Đinh ——”, thang máy đã đến tầng lầu, tầng lầu còn rất cao, bọn họ xuống thang máy, Thương Khâu chỉ chỉ gian phòng sát vách của bọn họ, nói: “Tần Trạch Viễn và Thang Dư Nhu ở chỗ này.”

Tạ Nhất gật đầu, vội quẹt thẻ mở phòng, đẩy cửa ra đi vào, kết quả đẩy cửa phòng ra, nhất thời trợn tròn mắt, từ bên trong phòng bay ra một mùi thơm rất kỳ lạ, hình như là hoa hồng, lại có chút mùi của xạ hương, nói chung kiều diễm hết sức.

Đập vào mi mắt càng kiều diễm vô cùng, rèm cửa sổ màu đỏ, gian phòng dùng đèn màu ấm mập mờ, phòng tắm lớn trong suốt, bồn tắm lớn trong veo, giường trái tim hai người rộng lớn …

Đây dĩ nhiên là phòng tình nhân!

Trách không được vẻ mặt kinh ngạc của cô gái tiếp tân dưới lầu nhìn bọn họ như vậy!

Tạ Nhất liền cảm giác mình không mặt mũi gặp người nữa, chẳng qua ngẫm lại cũng đúng, Tần Trạch Viễn và Thang Dư Nhu đang hẹn hò, làm sao có thể không đặt phòng tình nhân, bọn họ đuổi theo tới cách vách, khẳng định cũng là căn phòng giống hệt.

Tạ Nhất cảm thấy bản thân cần phải yên tĩnh một lát, cậu không dám ngồi ở trên giường, vội tìm cái ghế, tiện tay kéo ra ngăn tủ, muốn nhìn xem có nước uống miến phí hay không, dù sao khách sạn này thoạt nhìn rất sa hoa, hình như đều có nước miễn phí.

Kết quả kéo ra ngăn tủ, bên trong một cái “Rầm”, lại đầy đủ mọi thứ, tất cả đều là đồ dùng tình thú, đóng gói tinh sảo, còn kèm theo sách hướng dẫn giới thiệu sản phẩm, và bảng giá …

Tạ Nhất liền đỏ mặt, Thương Khâu ngược lại bình tĩnh, đi tới, rất tự nhiên cầm lấy một hộp nhìn xem, Tạ Nhất thấy càng ngượng ngùng.

Tạ Nhất xấu hổ: “Nghê Anh bọn họ tới đâu rồi, sao còn chưa tới nữa?”

Thương Khâu lại đáp: “Vẫn chưa xong chuyện đâu.”

Anh ta nói xong, ngồi xuống ở đối diện Tạ Nhất, sau đó cởi bỏ áo khoác tây trang của mình, mặc dù Thương Khâu mặc chính là quần áo trước đây của Kiều Trạch Viễn, khi đó Kiều Trạch Viễn còn hơi béo, thế nhưng vẫn tương đối nhỏ, ai bảo Thương Khâu là cái loại hình mặc đồ lộ gầy cởi đồ người cơ bắp chứ?

Áo sơ mi của Thương Khâu bó xác, ngồi xuống thì hiện lên cơ ngực và cơ bụng của anh ta, quần cũng thế, có hơi gầy, bao chặt lấy chân dài rộng của Thương Khâu, còn có mông hẹp, cứ một mực chỗ đó lại như ăn phải thuốc kích thích lớn lên vậy, quả thực muốn bùng nổ rồi! Tạ Nhất xem mà mũi hơi ngứa, dường như sắp chảy máu mũi …

Tạ Nhất ho khan một tiếng, không biết nói gì để dời đường nhìn, Thương Khâu lại nhìn Tạ Nhất, ánh mắt rất bình tĩnh, đột nhiên khóe miệng hơi nhếch, nói: “Lần trước cậu mời tôi ăn, nhưng bởi vì chuyện của ngài Liêm bị cắt ngang, hình như cậu có chuyện gì muốn nói, chuyện gì thế?”

Tạ Nhất bị anh ta nhắc tới việc này, nhất thời trong lòng nhảy loạn “Bịch bịch bịch”, cậu lúc đó hẹn Thương Khâu đi ra ăn cơm, là bởi vì các đồng nghiệp xúi giục cậu bày tỏ!

Tạ Nhất thật vất vả lấy hết dũng khí bày tỏ, kết quả bởi vì chuyện của Liêm Thần An mà bị cắt ngang, sau đó Tạ Nhất cũng nghĩ tới bày tỏ, chẳng qua bởi vì sai thời điểm, cảm thấy cần phải tìm một thời gian lãng mạn chút, cho nên cậu liền nghĩ tới lúc nghĩ phép bãi biển rồi nói.

Thế nhưng …

Ai ngờ nghỉ phép cũng có ngoài ý muốn, lại trùng hợp gặp phải chuyện của Kiều Trạch Viễn, cho nên lại làm trễ nãi.

Tình huống trước mắt, phòng tình nhân, ánh sáng mờ tối, còn có một đống thứ kỳ kỳ lạ lạ đặt ở trước mặt nữa, cổ họng Tạ Nhất hơi khô, ho khan một tiếng, vô cùng khẩn trương, trong lòng bàn tay đều đổ mồ hôi, đáp: “Cái đó … Cái đó …”

Tạ Nhất khẩn trương nói không ra lời, dù sao đây chính là lần đầu làm chuyện ấy, đừng thấy trước đó mấy bạn cùng phòng thách nhau theo đuổi hoa khôi trường, nhưng thật ra Tạ Nhất chỉ là nói đùa thôi, cũng chưa từng hành động.

Đây là lần đầu tiên của Tạ Nhất, còn là trước mặt đàn ông, bởi vậy hết sức khẩn trương.

Tạ Nhất ho khan hai tiếng, liếm liếm đôi môi khô khốc của mình, hít sâu một hơi, dường như muốn nói gì đó.

“Cốc cốc cốc!!”

Tạ Nhất: “…”

Đột nhiên có người gõ cửa, tinh thần can đảm của Tạ Nhất đã như bóng cao su bị đầm xì, “Xịt ——” một cái đã không còn nữa.

Thương Khâu đứng lên, đi tới cạnh cửa để mở cửa ra, Nghê Anh và Kiều Trạch Viễn đã đứng ở bên ngoài, Kiều Trạch Viễn không hiểu sao bị ánh mắt không tốt của Thương Khâu nhìn chòng chọc một cái, nhất thời cảm thấy rét run toàn thân, cũng có chút không dám vào cửa.

Nghê Anh lại cười híp mắt, nói: “Tình hình sao rồi?”

Tạ Nhất vội nói, bọn họ đi vào trong một lúc, còn không biết thế nào.

Nghê Anh cười nói: “Đây có gì mà khó?”

Hắn nói xong, đi tới bên cạnh tường, lấy ra một tờ hoàng phù, dán ở trên tường, đưa tay điểm một cái.

Cả mặt tường đột nhiên dao động, lập tức biến thành trong suốt.

Tạ Nhất và Kiều Trạch Viễn đều giật mình, bởi vì sau khi tường biến thành trong suốt, bọn họ đã thấy Tần Trạch Viễn và Thang Dư Nhu, đang ở trước mặt bọn họ, gần vô cùng!

Giường trái tim lớn dựa sát vào tường, hai người kia đang lăn lộn kịch liệt, còn giống như chưa làm được chuyện mấu chốt, nhưng đã rất kịch liệt rồi, quần áo rơi đầy đất, Tạ Nhất xem tới đỏ mặt lên, liền vội nói: “Bọn họ nhìn không thấy chúng ta à?”

Nghê Anh cười híp mắt, đáp: “Đương nhiên không nhìn thấy rồi.”

Tạ Nhất liền thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn rất xấu hổ, Thương Khâu và Nghê Anh lại rất bình tĩnh mà khoanh tay xem.

Mí mắt Kiều Trạch Viễn giật điên cuồng, nghĩ thầm mình cũng chưa từng chiếm tiện nghi hoa khôi của trường, Tần Trạch Viễn giả mạo này lại chiếm hết tiện nghi rồi.

Nghê Anh cười nói: “Xem ra Tần Trạch Viễn này, có thể thành công hơn so với cậu không?”

Kiều Trạch Viễn tức giận: “Anh không nói lời nào không ai nói anh câm đâu.”

Tạ Nhất bất đắc dĩ nhìn hai người kia cãi nhau, bên này còn đang làm chuyện kỳ lạ, cứ cảm thấy hôm nay thực sự là một ngày khó quên.

Ngay lúc Tạ Nhất còn cho là mình phải xem bản hiện trường, thình lình nghe được tiếng “Đùng đùng đùng”, lại có người gõ cửa, đương nhiên gõ không phải cửa của bọn họ, mà là Tần Trạch Viễn và Thang Dư Nhu.

Hai người kia kiên nhẫn, dường như không muốn để ý người bên ngoài, tiếng gõ cửa cũng không dứt, vẫn gõ, còn nói: “Phục vụ phòng!”

Tần Trạch Viễn dường như có chút nóng nảy, đáp: “Tôi không gọi phục vụ phòng!”

Thế nhưng người bên ngoài vẫn đang gõ cửa, giống như không mở cửa sẽ không đi vậy.

Tạ Nhất cảm thấy có chút khó hiểu, đáp: “Đây là xảy ra chuyện gì?”

Thương Khâu híp mắt lắng nghe, nói: “Là phụ nữ, nhưng hiển nhiên không phải phục vụ phòng.”

Một tiếng “Răng rắc”, Tần Trạch Viễn bị ép đi ra mở cửa phòng, quả nhiên không có gì là phục vụ phòng cả, một người phụ nữ mặc rất thời trang đứng ở bên ngoài, là người phụ nữ còn trẻ, nhìn vóc dáng bên ngoài thì tuổi tác không khác biệt với Thang Dư Nhu mấy.

Người phụ nữ kia thấy Tần Trạch Viễn, đã bạt tai qua một cái “Chát!!”, Kiều Trạch Viễn trong nháy mắt bụm mặt mình lại, cảm thấy cái tát tai này thật là đau.

Người phụ nữ xông vào, Thang Dư Nhu nghe thấy tiếng động bên ngoài, vội đi ra nhìn một chút, kinh ngạc: “Tiểu Tinh? Sao cô lại tới đây!?”

Người phụ nữ được gọi là “Tiểu Tinh” nổi trận lôi đình, nhào qua lại là một cái “Chát!!”, quả thực sét đánh không kịp bưng tai, trực tiếp cho Thang Dư Nhu một cái bạt tai, cười nhạt đáp: “Con đĩ! Mày cũng xứng gọi tao như vậy à!?”

Biến đổi này quá bất ngờ, giống như sắp mở ra hình thức người đàn bà chanh chua đánh nhau vậy.

Người được gọi là Tiểu Tinh rất nóng nảy, Thang Dư Nhu lại bụm mặt của mình, khóc nói: “Cô … Sao cô đánh tôi, tôi cho rằng chúng ta là bạn bè tốt nhất, chị em tốt nhất.”

Tần Trạch Viễn cũng chạy tới đỡ lấy Thang Dư Nhu, nói: “Dư Nhu, em sao rồi?”

Tiểu Tinh cười lạnh, đáp: “Ai ôi, người chị em tốt! Tuần trước mày quyến rũ đàn ông của tao, sao không nghĩ tới tình chị em của chúng ta hả!?”

Thang Dư Nhu lập tức nói: “Tiểu Tinh, cô nói cái gì, tôi, tôi nghe không hiểu …”

Tiểu Tinh: “Mày nghe không hiểu! Được được lắm, tao đây liền nói thẳng, tuần trước mày mượn chức vụ, quyến rũ ngài Kiều của Kiều gia! Mày biết rất rõ ngài Kiều là người đàn ông của tao!”

Cô ta vừa nói như vậy, ánh mắt của Tạ Nhất “Soạt!” cái liền rơi vào trên người của Kiều Trạch Viễn, Kiều Trạch Viễn đồng thời cảm nhận được một đường ánh mắt không tốt khác nữa, lại là từ chỗ Nghê Anh truyền tới.

Kiều Trạch Viễn lập tức giơ hai tay lên tỏ vẻ trong sạch, nói: “Tôi không biết cô ta! Thề với trời!”

Thang Dư Nhu còn muốn giả vờ ngây ngốc, Tiểu Tinh lại ném đồ ra, một cái “Rầm!”, tất cả đều nện lên trên mặt của Thang Dư Nhu, là một đống ảnh chụp.

Ảnh chụp đều rơi xuống đất, bởi vì tường là trong suốt, bọn họ thấy còn rất rõ ràng, Kiều Trạch Viễn lại là trong nháy mắt thở phàm nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực của mình, nói: “Các người xem đi, tôi trong sạch.”

Diễn viên làm chuyện xấu trong hình đúng thật là Thang Dư Nhu và ngài Kiều, chẳng qua không phải là Kiều Trạch Viễn, mà là Kiều Tỉ khoảng chừng năm mươi tuổi.

Tình cảnh này trước đây Kiều Trạch Viễn cũng đã gặp rồi, Thang Dư Nhu và một kẻ có tiền đang dùng cơm, chính là bác trai của Kiều Trạch Viễn.

Không chỉ là ăn, lại còn có hình chụp của thuê phòng.

Trong nháy mắt Thang Dư Nhu đã lờ mờ, khuôn mặt thoáng cái thay đổi, trừng hai mắt: “Đậu Tinh cô lại chụp hình của tôi?!”

Đậu Tinh cười nói: “Mày quyến rũ đàn ông của tao, tao chụp hình mày thì sao nào?! Tao còn đăng ảnh khỏa thân của mày lên mạng nữa đó!!”

“Mày dám!”

Cảnh tượng thật sự phải cắt thành người đàn bà chanh chua đánh nhau, có chút không có thể khống chế được, Thang Dư Nhu gào to: “Mày là ai!? Chẳng qua là một trong tình nhân bao dưỡng của Kiều Tỉ mà thôi, còn muốn độc chiếm Kiều Tỉ?! Tao cho mày biết, mày chính là một con điếm xấu xí! Ngài Kiều ngán mày rồi! Tao chính là đẹp hơn mày, hấp dẫn hơn mày!”

Đậu Tinh cười nói: “Mày đẹp hơn tao!? Hấp dẫn hơn tao! Mày đừng đùa nữa! Bạn trai mày, hắn, đúng đúng chính là hắn, hắn từng lên giường với tao, mày biết không?!”

Tạ Nhất: “…” Giới quý tộc thật loạn.

Tần Trạch Viễn mắt thấy chiến tranh cháy lan tới mình, liền vội nói: “Không có chuyện này.”

Đậu Tinh cười nhạt: “Đàn ông đều là như thế cả, nhắc tới đũng quần thì không quen người ta, được lắm, tôi có bằng chứng, tôi có giữ lại hình chụp đấy!”

Cô ta nói xong, từ trong túi xách lấy điện thoại di động ra, Thang Dư Nhu thét lên: “Con diếm thúi này! Còn để ảnh chụp!? Mày thấy rẻ tiền hay không!”

Đậu Tinh cười nói: “Mày ngủ với đàn ông của tao, tao cũng ngủ với đàn ông của mày, có qua có lại mà thôi!”

Cô ta nói xong, liền đem ảnh chụp lấy ra cho mọi người xem, cô ta mở điện thoại di động ra, mở hình chụp, trong mấy chốc mở ra, những hình kia lại biến thành màu đen, đen cả một vùng, thật giống như điện thoại di động đột nhiên bị rơi hư vậy.

Đậu Tinh có chút giật mình, vội nhấn hai cái, cũng không phải rơi hư thật, mà là tất cả hình chụp đều biến thành màu đen, hình chụp còn lại thì không có vấn đề gì, chỉ có những hình chụp cô ta muốn cho Thang Dư Nhu xem có vấn đề.

“Sao, sao có thể như vậy?!”

Đậu Tinh giật mình không thôi, sáu bảy tấm hình đều biến thành màu đen, vừa rồi còn tốt mà.

Thương Khâu thấy điện thoại của Đậu Tinh, nhíu nhíu mày, chẳng qua không nói gì.

Bên kia Thang Dư Nhu và chị em tốt Đậu Tinh ngắt cấu nhau, biến thành ra tay đánh nhau, Tần Trạch Viễn đang ngăn cản, nhưng làm sao cũng kéo không ra, cuối cùng bất đắc dĩ báo cảnh sát.

Đám người Thương Khâu không dự định nhìn xem trò hay hàng năm nữa, đã đi ra khách sạn trước tiên.

Kiều Trạch Viễn: “Xảy ra chuyện gì vậy? Những hình kia làm sao thế?”

Nghê Anh cười đáp: “Một ít pháp thuật nhỏ mà thôi, người gọi là Đậu Tinh kia, rất hiển nhiên bị người phá rồi.”

Tạ Nhất cũng cảm thấy thật kỳ lạ, trên người Tần Trạch Viễn không có gì khác thường, nhưng thật ra trên người Đậu Tinh có chút khác thường, điện thoại di động bị người làm pháp thuật.

Tạ Nhất: “Chúng ta không theo?”

Thương Khâu: “Phù định vị đã thả xong rồi, tôi đã thả một cái lên trên người của Đậu Tinh.”

Tạ Nhất nhớ lại một chút, vừa rồi lúc bọn họ rời khách sạn, hai người kia đang cắn xé hăng say, cánh sát cũng tới, lúc bọn họ đi qua không ngừng lại, Thương Khâu lại ở trên người của Đậu Tinh thả phù theo dõi, quả thực thần không biết quỷ không hay.

Tần Trạch Viễn không có chuyện gì kỳ lạ, giống như là Tần Trạch Viễn thật vậy, thái độ làm người nhiệt tình, lấy giúp người làm niềm vui, còn có chút háo sắc, ngoại trừ việc Tần Trạch Viễn khá hơn trước đây không ít ra, cũng không có chuyện gì khác thường xảy ra nữa.

Kiều Trạch Viễn buồn rầu xoa tóc của mình, nói: “Tiếp tục như vậy nữa, tôi cũng phải hoài nghi tinh thần của mình bị phân liệt thôi.”

Hiện giờ không có đầu mối gì đặc biệt, ngoại trừ hành vi quỷ dị của Tần Trạch Viễn ở trong thang máy ra, cũng không thu hoạch ngoài ý muốn gì nữa.

Có điều là ngày thứ hai, Tạ Nhất đã nhận được điện thoại của Tần Trạch Viễn, lại gọi tới hỏi cậu tham gia họp lớp hay không, Tần Trạch Viễn tổ chức một buổi họp lớp bạn học, mời rất nhiều bạn học Đại học, chính là buổi tối thứ sáu, mọi người cùng hẹn nhau đi quán bar chơi.

Tạ Nhất nhận được điện thoại có chút giật mình, bọn họ đang điều tra Tần Trạch Viễn, không ngờ đối phương đã đưa tới cửa rồi, Tạ Nhất đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội tốt này rồi, nói: “Được mà, đương nhiên sẽ đi, mọi người lâu rồi chưa gặp mặt.”

Tần Trạch Viễn cười nói: “Đúng rồi, dẫn bạn trai cậu theo nữa, đừng quên dẫn người nhà theo, có đối tượng cũng không giới thiệu cho chúng tớ, phải để chúng tớkiểm định nữa!”

Tạ Nhất liền sửng sốt, lập tức nghĩ tới Thương Khâu ở nhà hàng nói anh ta là bạn trai của mình, không ngờ Tần Trạch Viễn còn nhớ rõ!”

Tạ Nhất liền cười khan hai tiếng, đáp: “À … Biết rồi.”

Cậu cúp điện thoại, Thương Khâu vừa lúc tắm xong, từ phòng tắm đi ra, vẻ mặt Tạ Nhất nhìn anh ta khó xử, Thương Khâu nhíu mày.

Tạ Nhất nhắm mắt nói: “Tần Trạch Viễn gọi điện thoại tới muốn họp lớp, đi quán bar thứ sáu tuần này, còn để tôi …. Để tôi …”

Tạ Nhất ợm ờ hơn nửa ngày, cắn răng nói đại: “Để tôi dẫn bạn trai theo.”

Thương Khâu nở nụ cười một tiếng, hoàn toàn không thấy chết không sờn của Tạ Nhất, đáp: “Rất tốt.”

Thương Khâu nói xong, thì trực tiếp đi tới, chuẩn bị đem tóc sấy khô, sau đó ngủ.

Tạ Nhất: “…” Thái độ này, cũng quá bình tĩnh đi?!

Thứ sáu có họp lớp bạn học ở trong thành phố, Tạ Nhất vừa lúc muốn đi hỏi thăm một chút, bởi vì Tần Trạch Viễn đã nói ra trước rồi, vừa lúc Thương Khâu lo lắng mình đi một mình, cũng liền lấy thân phận người nhà đi theo cùng.

Bởi vì là đi quán bar, cũng không cần mặc tây trang, Thương Khâu mặc áo gió màu đen, phối với đôi giày đen thấp cổ, quần đen chỉ tới mắt cá chân, lộ ra mắt cá chân khêu gợi của Thương Khâu, có sức hấp dẫn khủng khiếp.

Buổi tối hai người ra ngoài, Tạ Nhất lái xe, đi về phía quán bar, dọc theo đường đi có chút khẩn trương, Thương Khâu nói nhàn nhạt: “Khẩn trương cái gì?”

Tạ Nhất đương nhiên khẩn trương, bởi vì là làm bạn trai đầu tiên của Thương Khâu, mặc dù là “giả bộ.”

Tạ Nhất cười khan hai tiếng, đáp: “Không … Không có gì.”

Hai người tới cửa quán bar, đậu xe xong, thì bước xuống đi vào bên trong, bọn họ đặt trước ở trong một gian phòng lớn, xem thời gian này, khẳng định đã có người tới trước rồi.

Được người phục vụ dẫn tới cửa phòng, có thể nghe tiếng cười vui mơ hồ bên trong, thoạt nhìn đã chơi rất high rồi.

Tạ Nhất hít sâu một hơi, đẩy cửa ra, một tiếng “Kẽo kẹt”, trong nháy mắt Thương Khâu lại đột nhiên đưa tay ôm hông của Tạ Nhất, chợt kéo ra, lôi Tạ Nhất lùi ra khỏi cửa.

Theo sát đó là một tiếng “Bịch!!”, có thứ gì đó từ trên trời rớt xuống, lại là đồ lau bảng, phía trên còn dính đầy bụi phấn!

Tạ Nhất cũng trợn tròn mắt, đây không phải là thứ liên quan tới trường học sao, vậy mà còn dùng nữa.

Người ở bên trong vốn tưởng rằng người kế tiếp vào sẽ trúng chiêu, kết quả nhìn tới choáng váng, Thương Khâu phản ứng nhanh nhạy, kéo Tạ Nhất ra, hơn nữa động tác hết sức tao nhã, còn có chút mờ ám, đồ lau bảng rớt xuống, bụi phấn lại cũng không hề dính lên trên người của Tạ Nhất.

Nào chỉ là người ở bên trong há hốc mồm, Tạ Nhất cũng trợn tròn mắt, nhìn hồi lâu, Tần Trạch Viễn lại là người đứng lên đầu tiên, cười nói: “Tạ Nhất tới rồi! Còn có bạn trai của cậu ấy nữa!”

“Trời ơi! Thật là đẹp trai mà!”

“Đây là bạn trai của Tạ Nhất sao? Chất lượng quá tốt rồi nha!”

“Ông trời ơi, Tạ Nhất tìm bạn trai ở đâu, cũng giới thiệu cho tớ đi!”

Bởi vì sau khi Thương Khâu đi vào đã thành số một, thoáng cái biến thành tiêu điểm, rất nhiều người đều vây sang đây, giống như ngôi sao vây quanh trăng mà vây lấy Thương Khâu, Tạ Nhất thiếu chút nữa bị lấn ra ngoài.

Thương Khâu lại hết sức chăm sóc, biến thành bạn trai ấm áp, cười híp mắt ôm lấy Tạ Nhất, để cậu ngồi xuống, còn đưa cho Tạ Nhất một ly đồ uống.

Tạ Nhất cũng nhìn trợn tròn mắt, Thương Khâu trở mặt thực sự là quá nhanh rồi, đột nhiên lại biến thành mặt nam ấm áp …

Mọi người tới cũng gần đông đủ rồi, hi hi ha ha bắt đầu làm ầm ĩ, đầu tiên là nói chuyện phiếm, đều nói tình hình gần đây của mình.

Tần Trạch Viễn: “Trước đây tớ không được may lắm, bị công ty giảm biên chế, bị rớt núi một trận! Không có công ty tuyển tớ, tớ phải đi quán bar mua say, chẳng qua giờ ổn rồi, tớ vào công ty Thượng Văn.”

“Trời ơi! Thượng Văn!”

“Tần Trạch Viễn cậu giỏi thật, tiền lương giờ có phải hơn hai trăm ngàn rồi hay không?”

“Thượng Văn rất tuyệt vời, đó không phải là ông trùm à!”

Tần Trạch Viễn được mọi người ca ngợi, dù sao bọn họ là bạn học thời Đại học, đều là một hệ, cho nên xu hướng của ngành nghề tất cả mọi người rất rõ ràng, Tần Trạch Viễn vừa nói xong, mọi người liền dùng ánh mắt hâm mộ nhìn gã.

Tạ Nhất nghe Tần Trạch Viễn nói xong, dĩ nhiên không khác với Kiều Trạch Viễn nói.

Tần Trạch Viễn lại nói: “Ầy, nào có nhiều như vậy, tớ còn đang thực tập đây, không biết sau này như thế nào đây, tới đâu thì tới vậy!”

Tạ Nhất muốn hỏi thăm chuyện của Tần Trạch Viễn, nhìn xem có đầu mối gì hay không, liền làm bộ thân thiện: “Lão Tứ, trước đây cậu làm ở công ty nào?”

Tạ Nhất muốn thử Tần Trạch Viễn một chút, Tần Trạch Viễn cười nói: “Ầy, chính là viên chức nhỏ, tớ còn nhớ công việc cuối cùng là làm một tờ quảng cáo gấp 4 lần [1], kết quả thật chán làm sao, vừa nộp bản thảo, quản lí cho tớ cút đi luôn, các cậu nói xem, có phải rất khốn nạn hay không?”

Tạ Nhất trong nháy mắt có chút mờ mịt, để thử Tần Trạch Viễn, đêm qua Tạ Nhất đã lấy lời khai của Kiều Trạch Viễn rồi, hỏi rất nhiều chi tiết vấn đề.

Tạ Nhất lại nói: “Quảng cáo thiết kế đồ uống trước đây của cậu, có phải là hồng trà hay không? Tôi còn xem nữa.”

Tần Trạch Viễn kinh ngạc: “Ai, cậu còn biết thiết kế của tớ, đều rất rách nát, thật xấu hổ khi nói ra mà.”

Tần Trạch Viễn lại nói: “Chẳng qua không phải là hồng trà, cậu nhớ lộn rồi, là đồ uống vận động.”

Tạ Nhất mới vừa rồi đúng thật là cố ý nói sai, không ngờ Tần Trạch Viễn nghe hiểu ra thật, lại còn sửa lại.

Mọi người tiếp tục trò chuyện liền nói tới một số chuyện của trường học, Tần Trạch Viễn cười nói: “Còn nhớ khi đó chúng ta theo đuổi hoa khôi của trường không?”

Vừa nhắc tới việc này, tất cả mọi người cười rộ lên, năm đó ở trường học rất nổi tiếng, bởi vì bọn họ đều rách rưới rồi, còn bị hoa khôi trường chế nhạo một trận nữa.

“Ai, tớ nghe nói cậu đang quen với hoa khôi trường, có phải thật vậy hay không hả?”

Tần Trạch Viễn cười nói: “Vừa mới bắt đầu quen nhau.”

“Cậu được đấy!”

“Lão Tứ! Cho chúng ta vinh quang nha!”

“Cậu thực sự tóm được hoa khôi của trường! Được nha!”

Mọi người trò chuyện, uống rượu, bầu không khí vẫn rất nồng nhiệt, Tạ Nhất coi như là lấy hết toàn bộ thế võ của mình đi thử thăm dò Tần Trạch Viễn.

Có người cười nói: “Tạ Nhất, cậu cứ nói chuyện với Tần Trạch Viễn, bạn trai cậu không vui đâu, không biết còn tưởng rằng cậu thầm mến Tần Trạch Viễn đó!”

Tạ Nhất: “…”

Thương Khâu lại cười cười, xem ra mẫu bạn trai ấm áp rất tốt, rất ôn nhu.

Mọi người lại bắt đầu gặng hỏi Thương Khâu, nói: “Thương Khâu, anh làm việc gì thế?”

Trong lòng Tạ Nhất thay anh ta trả lời, khu ma nhân.

Thương Khâu cười đáp: “Không làm gì cả, nghề tự do.”

Mọi người có chút kinh ngạc, bởi vì quần áo của Thương Khâu thoạt nhìn rất đắt, ở đây rất nhiều người đều có mắt nhìn, loại quần áo của Thương Khâu mặc đây, một cái quần đơn giản cũng phải hơn mười ngàn rồi, áo khoác thì khỏi phải nói nữa, kiểu dáng limited, hết mấy chục ngàn đồng, giày cũng là loại loại nằm trong bộ sưu tập thời trang mùa thu vừa rồi, ít ra hiện giờ trên thị trường đã không mua được nữa, phải có người có quan hệ mới có thể mua được.

Chẳng qua những thứ này Tạ Nhất không nhìn ra được, chẳng qua là cảm thấy quần áo của Thương Khâu rất đơn giản thôi.

Thương Khâu lại nói: “Bình thường bỏ ra chút tiền lẻ.”

“Chơi cổ phiều à!?”

“Tôi cũng chơi cổ phiếu, lúc nào cũng lỗ, thường là cắt thịt*, phải nói là đau lòng quá mà!”

[Có nghĩa là khi khoản đầu tư thua lỗ đạt đến số tiền định trước, nó sẽ được giải phóng kịp thời để tránh khoản lỗ lớn hơn. Ví với việc tự cắt thịt mình đi.]

“Mạo hiểm rất lớn nhỉ, nhưng hẳn là kiếm được cũng nhiều.”

Thương Khâu cười đáp: “Tạm được, có nhiều có ít, có lỗ có lời.”

Bởi vì giá trị nhan sắc Thương Khâu rất cao, hơn nữa ăn mặc rất khí khái, cho nên rất nhiều người đều muốn tìm cách tiếp cận Thương Khâu.

“Ai, gần đây cổ phiếu gì tốt, giới thiệu một chút đi.”

“Đúng đó, bọn em cũng muốn lời ít tiền.”

“Thương Khâu anh nắm giữ cổ phần của công ty nào nhiều nhất?”

Tạ Nhất vừa nghe cái này, nhất thời đầu có chút đau, mặc dù cậu là sinh viên khoa học tự nhiên, thế nhưng số học rất ngu, vừa nghe tới chữ số đã cảm thấy đau đầu não trướng rồi, bình thường sổ sách quán cơm đêm khuya cậu cũng không làm sao lo được.

Thương Khâu cười cười, đáp: “Tập đoàn Thương Điển.”

Anh ta nói xong, lập tức có người trả lời anh ta, nói: “Đúng đúng đúng, gần đây xu hướng của tập đoàn Thương Điển rất tốt, hình như là do hợp tác với Liêm Thần An, tập đoàn Thương Điển đã mua đứt kỹ thuật phần mềm của Liêm Thần An rồi, chắc chắn có thể cầm giữ dài lâu.”

“Anh mua bao nhiêu cổ phiếu thế?”

“Thương Khâu có tiền như vậy, chắc chắn có mấy chục ngàn cổ phiếu nhỉ?”

“Ha ha ha quá khoa trương rồi, mấy chục ngàn cổ phiếu, phải bao nhiêu tiền chứ.”

Thương Khâu nâng một ly rượu đỏ lên, hớp một ngụm, động tác thoạt nhìn hết sức ưu nhã, không nói tiếp ngay, bạn học bên cạnh đã hỏi Tạ Nhất, nói: “Bạn trai của cậu giữ bao nhiêu cố phiếu thế?”

Tạ Nhất căn bản không biết chuyện đầu tư của Thương Khâu, chẳng qua bạn học họp mặt, thực ra trình độ quá lớn sẽ bị nhờ vả thôi.

Thương Khâu cười cười, đáp: “Không nhiêu lắm, bảy mươi ba phần trăm.”

Trong nháy mắt, trong phòng đã yên tĩnh lại, chỉ còn lại tiếng nhạc “Bập bùng”, còn có ánh đèn đủ mọi màu sắc lúc ẩn lúc hiện, Tạ Nhất cũng ngây ngẩn cả người, bảy mươi ba phần trăm, đó không phải là cổ đông à?!

Quả nhiên Thương Khâu lúc nào cũng có thể cho cậu ngạc nhiên …

Một vài bạn học cũng phản ứng kịp, lập tức kinh ngạc đáp: “Trời ơi, Thương Khâu anh là cổ đông à, trời ạ, tôi gặp được tổng tài hàng thật rồi.”

“Dáng vẻ Thương Khâu đẹp trai như thế, còn là cổ đông nữa!”

“Vừa có tiền, dáng dấp còn không tệ, làm sao tìm được người đàn ông này.”

Cũng không biết ai nói một câu cuối cùng thế, nhất thời bỗng chốc lại tẻ ngắt rồi, lần trước là khiếp sợ, lần này lại là lúng túng, bởi vì nhiều người, người nọ lại ở trong đám người nói một câu này, cho nên mọi người cũng không biết ai nói, nhưng nghe còn rất rõ ràng.

Tạ Nhất thì có chút xấu hổ, Thương Khâu lại hết sức bình tĩnh tự nhiên, đáp: “Trước đây tôi chưa từng có người yêu, vốn cũng không có ý định tìm con trai, chẳng qua ai bảo Tạ Nhất quá hấp dẫn chứ?”

Thương Khâu nói như thật thật giả giả, một đống người bên cạnh ồn ào, đáp: “Ngược chó mà! Quá ân ái rồi nha!”

Tình cảnh lúng túng này rốt cuộc hóa giải rồi, Thương Khâu bình tĩnh khá tốt, nếu là Tạ Nhất cũng không biết nói gì cho phải nữa.

Mọi người để giảm bớt bầu không khí, Tần Trạch Viễn đề nghị bắt đầu chơi trò chơi, kỳ thực rất đơn giản, chẳng qua là trò King game* gì đó, có lẻ là lời thật lòng đại mạo hiểm.

[Hai trò này cách chơi cũng gần giống nhau thôi.

King game dùng để chỉ một trò chơi poker có nguồn gốc từ Nhật Bản. Nó có nguồn gốc từ Nhật Bản và là một trò chơi tương tác nhiều người chơi phổ biến ở Nhật Bản, Hàn Quốc và Đài Loan. Trong trò chơi, mệnh lệnh của nhà vua là tuyệt đối, những người tham gia cần tuân theo chỉ thị của nhà vua vô điều kiện và sức mạnh tuyệt đối được tạo ra bởi các quy tắc bắt buộc.

Lời thật lòng đại mạo hiểm là khi người chơi thua phải chọn hình phạt là lời thật lòng hay là đại mạo hiểm.]

Bầu không khí rốt cuộc xoa dịu không ít, chẳng qua có rất nhiều người bởi vì biết Thương Khâu là kẻ có tiền, hơn nữa còn là cái loại có nhiều tiền này nữa, vậy mà muốn thọc gậy bánh xe, mời rượu Thương Khâu, còn ngồi rất gần vân vân.

Tạ Nhất thấy mà lòng có chút khó hiểu, nói không nên lời, có hơi chua chát, kết quả không chú ý, đã trúng chiêu rồi.

“Ha ha, Tạ Nhất!”

“Tạ Nhất mau chọn đi, lời thật lòng hay là đại mạo hiểm!”

Tạ Nhất căn bản không giỏi chơi cái này, cậu còn chưa chọn, những người khác cũng đã nói: “Đại mạo hiểm đi! Đại mạo hiểm! Cái này mới thú dị!”

“Vậy hãy để cho Tạ Nhất bày tỏ với một người ở trong đây! Sau đó thì hồn cuồng nhiệt hai phút!”

Tạ Nhất: “…” Vậy thật không phải quá lừa gạt rồi sao?

Người bên cạnh ồn ào: “Cái gì hả, Tạ Nhất là có bạn trai rồi, nhất định sẽ chọn bạn trai!”

“Đúng vậy đúng vậy!”

Tạ Nhất trong lòng lại hết sức khổ, bởi vì bạn trai của cậu là giả mà, cậu chưa bao giờ từng nghĩ tỏ tình này lại xuất hiện trong hình thức lời thật lòng đại mạo hiểm cả, nhưng lại phải hôn cuồng nhiệt hai phút!

Thương Khâu đã bình tĩnh ngồi trên ghế salon, bắt chéo chân, nhìn Tạ Nhất, dáng vẻ kia hết sức ưu nhã, xem ra còn có một loại tự tin nắm chắc phần thắng, anh tuấn mê người nói không nên lời.

Tạ Nhất nuốt nước miếng một cái, cho dù mình cũng hôn vài lần với Thương Khâu rồi, mặc dù đều là chuyện xảy ra có nguyên nhân, thế nhưng trước lạ sau quen mà, vả lại, cậu cũng muốn tỏ tình, coi như là một lần chuẩn bị làm nóng trước.

Tạ Nhất đứng lên, hít sâu một hơi, trong lòng có chút khẩn trương, cảm giác trái tim “Bịch bịch bịch” điên cuồng không ngừng, vội vàng bưng ly rượu trên bàn, uống một ngụm.

Có người bên cạnh nở nụ cười, nói: “Tạ Nhất, lên đi, đừng ngại!”

Tạ Nhất uống hết một ly rượu, nhất thời cảm giác đầu có chút choáng váng, thế nhưng lá gan mạnh lên, cảm giác xung quanh mình đều mơ hồ, trong ánh mắt của cậu chỉ có Thương Khâu, Thương Khâu ngồi ở trên ghế salon, cứ như thế nhìn cậu dịu dàng.

Tạ Nhất dường như bị đầu độc, từ từ bước qua, đứng ở trước mặt của Thương Khâu, hít sâu mấy hơi, hô hấp dồn dập, giống như muốn thở không nổi vậy, nín hơn nửa ngày, rốt cuộc vẻ mặt đỏ bừng, giọng nói khàn khàn: “Thương Khâu … Tôi, tôi thích anh.”

“Ồ ồ ồ ồ!!!”

“Hôn nồng nhiệt! Hôn nồng nhiệt! Hôn nồng nhiệt!”

“Tỏ tình rồi, ha ha ha! Tạ Nhất được lắm!”

Tạ Nhất nghe tiếng hô loạn quanh thân, nhưng thật giống như không nghe thấy vậy, mắt nhìn chằm chằm vào Thương Khâu, rất muốn biết phản ứng của Thương Khâu là thế nào, mặc dù chỉ là một lần lời thật lòng đại mạo hiểm, cũng sẽ không cảm thấy chán ghét, hay phản cảm?

Trên mặt Thương Khâu không xuất hiện biểu cảm dư thừa gì, vẫn rất bình tĩnh, giống như chuyện đã xảy ra rất phổ thông bình thường vậy, mỉm cười đáp: “Tôi cũng thích cậu.”

“Bịch bịch bịch!!”

Trong nháy mắt, tim của Tạ Nhất chợt kêu lên, cứ như gõ mõ vậy, gõ tới mức Tạ Nhất cảm thấy tai như muốn điếc vậy.

Thương Khâu vẫn ngồi ở trên ghế sa lon, cũng không nhúc nhích, chỉ là buông chân ra, nâng tay lên, mở ra hai bàn tay, nói: “Tạ Nhất, tới.”

Tạ Nhất cảm giác mình bị đầu độc, thực sự quá đầu độc rồi, cậu nghe giọng nói ôn nhu của Thương Khâu, chậm rãi đi tới, theo động tác của Thương Khâu, lại ngồi ở trên đầu gối của Thương Khâu.

Thương Khâu ôm cổ và sau lưng của cậu, kéo người về trước, môi hai người lập tức dán lại với nhau, dây dưa kịch liệt, hô hấp cũng giằng co cùng một chỗ, không ngừng triền miên.

Tạ Nhất nhịn không được hai tay ôm cổ Thương Khâu, cảm giác được bàn tay của Thương Khâu vuốt nhẹ tóc của mình, giống như cổ vũ và trấn an.

Trong nháy mắt trong gian phòng an tĩnh lại rồi, tất cả mọi người ngẩn tò te, vốn chỉ là muốn làm một trò chơi mà thôi, mọi người bắt đầu ồn ào, nào ngờ hai người kia hôn lên rồi, lại có một loại cảm giác xấu hổ khó nhận ra, động tác Thương Khâu ôn nhu, lại muốn chiếm làm của riêng mười phần, quả thực làm bùng nổ tâm thiếu nữ của tất cả mọi người ở đây.

Tạ Nhất lại bị Thương Khâu hôn tới lờ mờ, trong đầu đặt sệt, chỉ có thể vắt ngang ở trên đùi của Thương Khâu, được Thương Khâu dẫn dắt.

Tạ Nhất cảm giác mình sắp tắt thở rồi, Thương Khâu vỗ nhẹ ở sau lưng của cậu, nở nụ cười một tiếng, ở bên tai Tạ Nhất thấp giọng nói: “Thả lỏng, hít thở.”

Tạ Nhất thở phì phò, nằm ở trên vai Thương Khâu nghỉ ngơi, lúc này mới hoàn hồn lại, nhất thời mặt mũi đỏ bừng, bởi vì tất cả mọi người đều nhìn bọn họ, đây thật quá mất mặt rồi.

Thương Khâu cũng không có gì xấu hổ, nói: “Hai phút, được rồi chứ?”

Mọi người lúc này mới phản ứng kịp, vội nhìn đồng hồ, nhiều hơn hai phút, tuyệt đối là được rồi!

Sau khi Tạ Nhất chơi lời thật lòng đại mạo hiểm xong, mọi người lại bắt đầu chơi tiếp, xem ra dường như dự định mỗi người đều làm một lần mới được.

Tạ Nhất ngồi một hồi, hít sâu mấy hơi, cảm giác có một luồng nhiệt đang bốc cháy, thở bình thường một lúc cũng không xong, cậu mượn cớ đi vệ sinh, vội đứng lên, đẩy cửa đi ra ngoài.

Tạ Nhất đi vào toilet, vội rửa mặt, cảm giác vừa rồi cứ như nằm mơ vậy, cậu tỏ tình với Thương Khâu chẳng qua không biết Thương Khâu có tin thật hay không, tám phần mười không tin thật rồi.

Tạ Nhất rửa mặt, chợt nghe được một tiếng “Kẽo kẹt ——”, Thương Khâu từ bên ngoài đi vào, mỉm cười nhìn Tạ Nhất, nói: “Có khỏe không?”

Tạ Nhất vì để tránh cho mình bộc lộ ra xấu hổ, làm bộ tiếp tục rửa mặt, đáp: “Ừm ừm vẫn ổn …”

Thương Khâu lại cười một tiếng, đáp: “Nhưng mà cắnđầu lưỡi tôi chảy máu rồi.”

“Phụt ——”

Tạ Nhất chỉ là rửa mặt, lại thiếu chút nữa bị nước làm sặc chết! Đều do Thương Khâu nói một số thứ kỳ lạ.

Thương Khâu hoàn toàn không cảm giác mình nói gì cả, còn vươn đầu lưỡi ra, quả nhiên bị cắn hư, còn hơi gướm máu nữa, vừa rồi quá kịch liệt, Tạ Nhất hoàn toàn không có cảm giác mình cắn Thương Khâu.

Tạ Nhất ngượng ngùng đáp: “Tôi … Tôi cho anh một cục đá viên để cầm máu vậy!”

Thương Khâu cười nói: “Đừng khẩn trương, không sao cả.”

Tạ Nhất muốn đổi chủ đề, nói: “Tần Trạch Viễn ấy, hình như không có vấn đề gì cả, cứ như là thật vậy, nếu như không phải Kiều Trạch Viễn cũng nhớ rõ chuyện của Đại học, giờ tôi cũng phải hoài nghi Kiều Trạch Viễn thật sự là bị tâm thần phân liệt rồi.”

Thương Khâu khoát tay áo, Tạ Nhất kinh ngạc nhìn anh ta, nói: “Làm sao vậy? Tần Trạch Viễn có vấn đề gì không?”

Thương Khâu: “Không có vấn đề, thế nhưng cũng là bởi vì quá không có vấn đề.”

Tạ Nhất cũng bị anh ta làm cho mông lung, không có vấn đề còn có chuyện? Vậy rốt cuộc là có vấn đề hay không?!

Thương Khâu biết Tạ Nhất u mê, đáp: “Cậu nghĩ lại xem, Tần Trạch Viễn nhớ rõ rất nhiều chuyện của thời Đại học, thậm chí là một số vấn đề chi tiết, hắn ta còn sửa đúng một số chuyện cậu nhớ mơ hồ nữa, như vậy hợp tình hợp lý không?”

Tạ Nhất bị anh ta nói như thế, nhất thời có chút cảm giác tỉnh ngộ ra, Tần Trạch Viễn là lão Tứ của phòng ngủ bọn họ, bình thường là một người có tính cách hời hợt, trượng nghĩa nhưng lại mơ hồ, ngay cả học cái gì cũng sẽ nhớ nhằm, thế nhưng ở vừa rồi, bọn họ cũng rời khỏi trường học đã nhiều năm như vậy rồi, Tần Trạch Viễn lại nhớ thời khóa biểu rõ ràng rành mạch, năm đó xảy ra một số chuyện xấu hổ, cũng nói rõ ràng rành mạch, ngay cả chi tiết.

Thương Khâu lại nói: “Hắn ta nhớ quá kỳ rồi, với lại hoàn toàn không nói lắp, ngược lại như đang đọc thuộc lòng.”

Đúng là như thế, Tạ Nhất lúc này mới phát giác ra, nhất thời cảm thấy rất không thích hợp mà, đáp: “Hắn ta là giả thật à? Thế nhưng dáng dấp hắn giống như đúc với Tần Trạch Viễn? Chuyện gì xảy ra thế?”

Thương Khâu híp mắt: “Không phải là giống nhau như đúc, bản thân hắn chính là Tần Trạch Viễn, ít nhất lớp da bên ngoài là thật, chẳng qua tình huống cụ thể là gì vẫn chưa thể nói, trên người Tần Trạch Viễn không có hơi thở đặc biệt, nếu như hắn ta là quỷ quái, như vậy đạo hành có thể không thấp.”

Cũng khiến cho Thương Khâu nói là không thấp, như vậy xem ra Tần Trạch Viễn này rất có thể rất khó đối phó.

Tạ Nhất và Thương Khâu ở toilet đợi một hồi, vẫn phải quay về, lúc hai người đi trở về, thì thấy Tần Trạch Viễn, gã đi ra thêm bia, vừa lúc từ trước sảnh quay về, chẳng qua Tần Trạch Viễn không thấy được bọn họ, sau khi đi mấy bước, đứng ở nơi chỗ ngoặt thì đứng bất động.

Lập tức Tần Trạch Viễn nâng tay lên, tay nâng lên tới đỉnh đầu, theo đỉnh đầu vẽ xuống một đường, động tác đó có hơi kỳ lạ, không biết đang làm gì, từ đỉnh đầu vẽ xuống một đường, trượt đến gần mặt, lại tiếp tục đi xuống, vẫn là động tác từ trên xuống, trong tay không có gì cả, thế nhưng hắn ta dường như lặp đi lặp lại hai ba lần, ngay sau đó mới tiếp tục đi về phía trước.

Tạ Nhất nhìn thấy một màn quỷ dị như thế, lại ở trong quán bar mờ tối, cậu nhìn tới há hốc mồm, nói: “Tần Trạch Viễn trúng tà à?”

Thương Khâu híp mắt: “Vừa rồi nhưng thật ra không cảm giác được tà khí.”

Gương mặt Tạ Nhất hoang mang, vội đi theo Thương Khâu vào phòng, hai người đi vào, đã bị mọi người trêu chọc một trận, Tần Trạch Viễn cũng trêu chọc bọn họ thời gian ở trong toilet đợi quá lâu vân vân.

Hơn hai giờ sáng, Tạ Nhất và Thương Khâu liền rời đi, những người khác còn chuẩn bị tiếp tục uống, uống cả một đêm, chẳng qua Tạ Nhất thực sự ngồi không yên, bởi vì cậu không uống nhiều được, không biết mình có giữ được miệng hay không, cũng không biết sẽ nói ra cái gì nữa, cuối cùng vẫn là theo Thương Khâu rời đi.

Tạ Nhất uống có chút say, vừa rồi còn cố chống đỡ, giờ thì không được nữa, Thương Khâu gọi xe, để Tạ Nhất ngồi vào, Tạ Nhất say bí tỉ mà cười khúc khích, nói: “Há há há, hôm nay tôi làm một chuyện rất vĩ đại … Rất vĩ đại!”

Bác tài vừa thấy Tạ Nhất say khướt, liền vội nói: “Chàng trai, phía sau có túi nilon, cậu để ý một chút, đừng để cậu ta ói trên xe tôi.”

Thương Khâu gật đầu, để Tạ Nhất nằm ở trên chân của mình, Tạ Nhất ôm đầu gối của Thương Khâu, tiếp tục cười khúc khích, đáp: “Há há há! Thật vĩ đại nha!”

Thương Khâu nở nụ cười một tiếng, đáp: “Cậu đã làm chuyện gì vĩ đại?”

Tạ Nhất cười híp mắt há mồm ra, chẳng qua lập tức lại dùng ngón tay trỏ ngăn chặn môi của mình, đáp: “Suỵt —— không thể nói cho Thương Khâu.”

Thương Khâu thiếu chút nữa đã bật cười, nói: “Vì sao không thể nói cho Thương Khâu?”

Tạ Nhất lúc này không để ý tới anh ta nữa, chỉ nói: “Không thể nói, không thể nói …”

Cậu nói xong, chôn đầu vào đùi của Thương Khâu, dường như rất say, đã buồn ngủ rồi, Thương Khâu cũng sợ cậu say xe, cho nên cũng không gọi cậu, cởi áo gió của mình ra, trùm lên trên người Tạ Nhất.

Nào biết Tạ Nhất không ngủ, chỉ thay đổi cách chơi đùa thôi, lại đưa tay đâm chọc chỗ hiểm của Thương Khâu.

Thương Khâu ngồi, Tạ Nhất nằm ở trên đùi của anh ta, tư thế này quá tiện để Tạ Nhất giở tò, Tạ Nhất chọc chọc Thương Khâu, làm hại Thương Khâu lần đầu cảm giác được “giật mình một cái” là dáng vẻ gì.

Thương Khâu cúi đầu, bắt lại bàn tay đang giở trò của Tạ Nhất, nói: “Làm gì đó?”

May mà trên người Tạ Nhất đang đắp áo gió, trước mặt bác tài xế nhìn không thấy bọn họ đang làm gì, không thì đã thấy động tác quá bỉ ổi này của Tạ Nhất rồi.

Tạ Nhất bị nắm tay lại, không nhúc nhích được, liền lẩm bẩm, nói thành thật, chậm rãi, mềm nhũn: “Woa … Thật lớn mà!”

Tạ Nhất cảm thán một chút, gân xanh thái dương của Thương Khâu liền giật một cái.

Tạ Nhất bị túm lại hai tay, rất bất mãn, bởi vì cậu ngoại trừ cảm thán còn muốn đâm chọc nữa, thế nhưng hai tay bị túm lại rồi, không thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ của Tạ Nhất, đành tiếp tục cảm thán, nói: “Thật lớn mà, anh ăn thuốc kích hay gì thế?”

Tạ Nhất không chọc thì thôi, đã chọc rồi thì không dứt, gân xanh thái dương của Thương Khâu giật giật, đáp: “Cậu cử động nữa, trở về tôi sẽ làm cậu.”

Tạ Nhất mờ mịt nhìn Thương Khâu, đáp: “Làm cái gì?”

Ánh mắt Thương Khâu có chút thâm trầm, nói: “Cậu cứ nói đi?”

Mặc dù Tạ Nhất say, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Thương Khâu, đột nhiên cảm thấy rất đáng sợ, giống như là nước lũ và thú dữ vậy.

Tạ Nhất lẩm bẩm theo bản năng: “Đừng … Đừng ăn tôi.”

Thương Khâu cười lạnh một tiếng, lòng nói lúc Tạ Nhất say còn rất tự giác, so với bình thường tự giác hơn nhiều.

Kết quả là nghe Tạ Nhất hô to một tiếng: “Tôi sẽ làm cơm, ăn thịt người là phạm pháp!”

Bác tài xế phía trước cũng bị cậu làm hoàng sợ, cười khan: “Chàng trai này say không nhẹ đâu?”

Sau đó Tạ Nhất đã hô to: “Tôi sẽ làm cơm! Đừng ăn tôi!”

“Tôi còn sẽ làm bánh doughnut! Khẳng định sẽ ngọt hơn tôi!”

“Đừng vứt tôi … Tôi không muốn làm thịt kho tàu …”

Bác tài xế: “…” Chàng trai tuổi còn trẻ, sao đã ngu mất rồi.

Tạ Nhất căn bản không biết mình mất mặt bao nhiêu, vẫn làm ầm ĩ, mượu rượu làm càn, gân xanh thái dương của Thương Khâu giật miết, rốt cuộc mang Tạ Nhất về thành công, thanh toán tiền xe, ôm ngang Tạ Nhất lên.

Tạ Nhất lại còn đá loạn, hô to: “Đừng ăn tôi! Đừng ăn tôi …”

Nghê Anh và Kiều Trạch Viễn kỳ thực đã ngủ sớm rồi, thế nhưng nghe được tiếng động đều bị đánh thức, mí mắt Kiều Trạch Viễn giật điên cuồng, nói: “Đây cũng quá kịch liệt rồi đi? Cứ như lò mổ vậy.”

Nghê Anh cười cười, đáp: “Tình thú đi.”

Kiều Trạch Viễn khinh bỉ: “Anh cho là ai cũng biến thái như anh đây à?”

Nghê Anh nhướng mày, hắn giờ đã không còn mặc đồ nữ nữa, cơ thể cởi trần, đưa tay ôm lấy Kiều Trạch Viễn, đáp: “Cục cưng em cũng không thích vui vẻ à?”

Kiều Trạch Viễn hô to: “Anh biến! Ai thích vui vẻ, anh tên biến thái này!”

Hắn nói xong nhảy dựng lên, xoay người chạy mất, chuẩn bị nhốt Nghê Anh ở ngoài cửa, thế nhưng không ngờ Nghê Anh phản ứng quá nhanh, chân dài rộng duỗi ra, “Rầm!” một cái trực tiếp đá cửa văng ra, cười nói: “Cục cưng, nếu như em chạy trốn, tôi sẽ rất có hứng thú.”

Kiều Trạch Viễn: “…” Biến thái!

Tạ Nhất bên kia la to, Thương Khâu không thể nhịn được nữa, cũng gần như ôm không được Tạ Nhất đang giãy giụa, dứt khoát một tay nâng Tạ Nhất lên, vác lên vai, tư thế đầu hướng xuống dưới.

Thương Khâu khiêng cậu đi vào trong, định đưa Tạ Nhất vào trong phòng tử hình ngay, dù sao Tạ Nhất quá ầm ĩ rồi, ở trên xe taxi cũng dám chọc mình, lại còn chọc mãi như thế.

Thương Khâu cảm giác mình ngày hôm nay không làm Tạ Nhất, thì không phải là đàn ông nữa.

Thương Khâu khiêng Tạ Nhất đi vào trong, Tạ Nhất hô to: “Thả tôi ra … Thả tôi xuống dưới! Trời ạ … Ừm … Tôi nói thật đó, tôi muốn ói rồi!!”

Thương Khâu còn tưởng rằng cậu lại làm ầm ĩ, liền không coi ra gì, kết quả không ngờ rằng là thật, Tạ Nhất “Ọe” một cái ói ra thật, trực tiếp ói ở trên lưng của Thương Khâu, trên người Tạ Nhất còn khoác áo gió của Thương Khâu, kết quả áo gió cũng bị liên lụy.

Sắc mặt của Thương Khâu liền trầm xuống, anh ta nhưng là người có tính khiết phích, vội buông Tạ Nhất xuống, Tạ Nhất vừa xuống tới, đã chạy ào vào toilet, ói “Ọe ọe” không ngừng.

Thương Khâu nghe tiếng nôn ở bên trong, mặc dù mặt đen, nhưng vẫn có chút lo lắng, dứt khoát cởi quần áo bẩn ra, trực tiếp chạy vào trong toilet.

Thương Khâu vọt vào, nhất thời cảm thấy Tạ Nhất không đáng thương cảm, bởi vì Tạ Nhất chính là người điên vì rượu.

Vừa rồi Tạ Nhất vọt vào phòng tắm, lại trực tiếp ói ở trên bồn tắm trong toilet! Hiện giờ bồn tắm lớn đã rất thê thảm, đáng sợ hơn là, sau khi Tạ Nhất ói xong, ngồi dưới đất, ôm lấy bồn rửa tay bên cạnh, vẻ mặt si mê hôn “Moa moa moa”, còn không ngừng ngáy o o với cái bồn, lẩm bẩm: “Thương Khâu, anh thật trơn bóng mà …”

Thương Khâu: “…”

Tạ Nhất cảm giác mình mơ mơ màng màng, cảm thấy ngủ không ngon lắm, chẳng qua sau đó ngược lại thấy tốt hơn chút, cảm thấy thoải mái hơn, tinh thần sảng khoái hơn.

Ngày thứ hai ánh sáng mặt trời rọi lên trên mắt, Tạ Nhất lúc này mới tỉnh lại, nhất thời cảm thấy có chút đau đầu, nhất định là do say rượu.

Cậu chỉ nhớ ngày hôm qua ở quán bar uống rượu, còn lại tất cả đều không nhớ rõ, sau đó mở mắt ra, phát hiện là đang ở trong nhà của Kiều Trạch Viễn, trần nhà chọc trời cũng sa hoa như thế.

Tạ Nhất mê mang một lúc, cậu nhỉ nhớ uống rượu, không nhớ rõ bản thân đã quay về, chẳng qua nhất định là Thương Khâu mang mình quay về.

Tạ Nhất khẽ động, thì thấy Thương Khâu bên cạnh, Thương Khâu lại không tỉnh, phía dưới mắt còn có một chút vết bầm đen, xem ra dường là ngủ không đủ, hoặc là … Như thận hư?

Thương Khâu không tỉnh lại, Tạ Nhất muốn lặng lẽ đi rửa mặt, kết quả phát hiện mình vốn không mặc đồ, cậu nghiêng người, chăn lệch ra, nhất thời cũng nhìn thấy của Thương Khâu, thiếu chút nữa bị chói mù rồi, cũng không có gì cả!

Tạ Nhất “Ầm ầm!!!” một cái, cảm giác như thiên lôi đánh xuống vậy, chẳng lẽ đêm qua mình và Thương Khâu …

Thế nhưng cũng không có đau, ngoại trừ say rượu ra, phản ứng không tốt gì đó cũng không có, mặc dù Tạ Nhất chưa từng ăn thịt heo, nhưng từng xem truyện đồng nhân của Tiểu Bạch, trong mỗi chương đều sẽ có nội dung không thể miêu tả thật dài, còn có nội dung thật hổ thẹn.

Cho nên Tạ Nhất vẫn biết một chút, ít ra sẽ cảm thấy đau đớn, đương nhiên là bên thừa nhận, dù sao trước đây Tạ Nhất chưa từng quen bạn trai.

Thế nhưng hiện giờ Tạ Nhất hoàn toàn không thấy đau đớn, điều này làm cho Tạ Nhất kinh ngạc không thôi, trừng hai mắt mà nhìn Thương Khâu.

Thương Khâu còn chưa tỉnh lại, nhíu mi lại, thoạt nhìn ngủ không ngon, mắt phía dưới cũng bầm đen.

“Thận hư?”

Ánh sáng trong đầu Tạ Nhất vừa hiện, lập tức lẩm bẩm: “Lẽ nào mình đêm qua đem Thương Khâu …” Làm?

Nhìn dáng vẻ “tiều tụy” của Thương Khâu, mình cũng quá cầm thú rồi đi!?

Tạ Nhất mờ mịt lại hưng phấn, vội nhảy xuống giường, mặc quần áo đi vào toilet.

Kỳ thực đêm qua Thương Khâu đúng là muốn làm gì đó, nhưng bởi vì Tạ Nhất quá ầm ĩ, cho nên Thương Khâu cũng chưa từng làm gì cả, mà là thu dọn cho Tạ Nhất mà thôi, Tạ Nhất ói ra đầy người, lại say khướt đều là mùi rượu, người Thương Khâu đây khiết phích làm sao có thể để cậu ta ngủ như thế.

Sau khi Tạ Nhất rửa mặt, lặng lẽ ra cửa, dự định làm bữa sáng cho Thương Khâu, kết quả lại đụng phải Kiều Trạch Viễn, Kiều Trạch Viễn kéo cậu lại, nói: “Tớ thắng, các cậu đêm quá kịch liệt nhỉ? Bọn tớ cách xa như vậy cũng nghe thấy được nữa.”

Tạ Nhất vừa nghe, nhất thời đã kiên định hơn, bản thân thực sự làm Thương Khâu rồi!

Kiều Trạch Viễn: “Sao cậu thức dậy sớm như vậy? Không mệt mỏi hả?”

Tạ Nhất liền cười híp mắt đáp: “Không sao, không mệt, ngược lại Thương Khâu rất vất vả, nhà các cậu có phòng bếp không cho tớ mượn dùng một chút.”

Tạ Nhất nói xong, rất vui vẻ đi vào phòng bếp, vẻ mặt Kiều Trạch Viễn kính nể nhìn bóng lưng của Tạ Nhất, nói: “Trung khuyển mà!”

Nghê Anh không biết đi ra khỏi phòng lúc nào, cười híp mắt ôm vai Kiều Trạch Viễn, đáp: “Cục cưng, nếu như em trung khuyển như thế thì tốt rồi.”

Kiều Trạch Viễn liếc trắng mắt, nói: “Không thích thì tìm người khác đi.”

Nghê Anh cười đáp: “Ấy, còn ghen?”

Lúc Thương Khâu tỉnh lại, thì ngửi thấy được một mùi thơm, mùi ngọt ngào, lập tức là tiếng cửa phòng đẩy ra “Kẽo kẹt”, Tạ Nhất từ bên ngoài đi vào, trong tay bưng rất nhiều thứ.

Một chén cháo ngọt, bên trong để rất nhiều các loại như câu kỷ [2] mứt táo, bởi vì biết Thương Khâu thích ngọt, cho nên để mật vào, rất nhiều rất nhiều mật, khiến cháo ngọt trở nên ngọt mà thơm, hơn nữa mật còn có tác dụng trơn mềm, khiến gạo ăn vào mềm trơn miệng.

Tạ Nhất còn hấp một ít bánh bao kim sa, là có sẵn, giờ làm thì không còn kịp nữa, chỉ có thể đem bán thành phẩm hấp lên, vẻ mặt ân cần bưng đi vào.

Thương Khâu ngồi dậy, mặc quần áo vào tử tế, nhìn Tạ Nhất lấy lòng, nghi hoặc nhíu mày.

Tạ Nhất vội bưng cháo sang, nói: “Thương Khâu, uống cháo.”

Thương Khâu còn tưởng rằng Tạ Nhất người điên rượu này nhớ ra được chuyện đã làm đêm qua, cho nên mới nhận lỗi, vốn không nghĩ nhiều, sau khi rửa mặt thì bưng cháo uống, trơn mềm thơm ngon, vào miệng tươi thơm, mặc dù chỉ là một chén cháo, thế nhưng mùi vị ngọt ngào không thể nói hết được.

Thương Khâu coi như vừa ý chén cháo này, cơn tức đêm qua cũng đã biến mất một ít, chợt nghe Tạ Nhất cười híp mắt: “Thương Khâu, anh … Cơ thể anh sao rồi?”

“Cơ thể?”

Thương Khâu cũng xem như có chút nghi hoặc, đáp: “Cơ thể gì?”

Tạ Nhất: “Chính là … Cái ấy … Anh đau chỗ nào hay không, có phải tôi quá thô lỗ rồi không, chẳng qua tôi là lần đầu tiên …”

Thương Khâu nghe xong, lúc đầu còn nghe không hiểu, sau đó lại hiểu ra, trong mắt mang theo ý cười, khóe miệng hơi nhếch, chẳng qua nụ cười này rất giống cười nhạt, Tạ Nhất có cảm giác căng thẳng sau lưng, cứ cảm thấy có một loại dáng điệu mưa gió muốn tới.

Chợt nghe Thương Khâu nói nhàn nhạt: “Vậy chỉ sợ lần đầu của cậu còn giữ lại rồi.”

Tạ Nhất “Hả” một cái, nhìn Thương Khâu mờ mịt, Thương Khâu đáp: “Đêm qua cậu uống say, ói trong bồn tắm, cũng ói lên áo gió của tôi, còn ôm bồn rửa tay hôn nữa.”

Tạ Nhất nghe hơi sửng sốt, thế nhưng cũng không biết chuyện gì xảy ra, Thương Khâu vừa nói như vậy, Tạ Nhất thật đúng là nhớ lại một chút gì đó, nhất thời trong đầu rung động “Ong ong”, nói: “Thật … Thật ư?”

Thương Khâu nhướng mi cười một tiếng, quá “ôn nhu” khỏi nói rồi, đáp: “Cậu thấy thế nào?”

Tạ Nhất kêu rên một tiếng, che đầu của mình lại, dường như thật đúng là như vậy, những mạch suy nghĩ nhỏ vụng đó từ từ quay lại, khiến Tạ Nhất xấu hổ cũng muốn phát điên rồi, nhất là Tạ Nhất nhớ ra mình ôm bồn rửa tay hôn điên cuồng, cứ như hôn môi điên cuồng vậy, dường như còn nói Thương Khâu rất trơn đủ thứ nữa.

Quả thực muốn chết …

Ánh mắt của Tạ Nhất liếc nhìn Thương Khâu, lòng nghĩ, nếu như mình tự sát, mời Thương Khâu làm giùm, Thương Khâu nhất định sẽ hết sức vui vẻ.

Tạ Nhất vội đáp đầy ngượng ngùng: “Xin lỗi xin lỗi, áo gió của anh tôi sẽ đền, thật không biết xấu hổ mà!”

Thương Khâu cười cười, nói “dịu dàng: “Không cần, chẳng qua áo gió của tôi là một trăm hai mươi ngàn đồng.”

Tạ Nhất: “…” Mắng chửi người không cần lời nói thô tục, đàn ông miệng độc, đàn ông chỉ có mặt ấm áp! Ngày hôm qua còn giả làm bạn trai ôn nhu chăm sóc, hôm nay đã lộ ra nguyên hình rồi.

Mặc dù Tạ Nhất thổ tào như thế, thế nhưng không dám nói ra, dù sao cũng là bản thân đuối lý.

Hai người vừa nói chuyện, chợt nghe thấy giọng của Kiều Trạch Viễn: “Thơm quá nha!”

Ngay sau đó là hai tiếng gõ cửa “Cộc cộc”, Kiều Trạch Viễn: “Tạ Nhất, cậu ở đâu?”

Tạ Nhất vội đáp: “Đây đây, tôi đây.”

Kiều Trạch Viễn đi tới rất nhanh, Nghê Anh cũng đi tới, hôm nay hắn không mặc đồ nữ, đổi thành một thân quần áo đơn giản thoải mái, thoạt nhìn cả người như là một quý công tử ưu nhã, tóc còn vén ra sau lưng, lộ ra ngũ quan ánh tuấn cơ thể cường tráng, có chút nét của con lai.

Tạ Nhất vẫn là lần đầu tiên thấy dáng vẻ mặc đồ nam của Nghê Anh, nói thật ra, Nghê Anh thật sự là nhân tài, mặc đồ nữ quyến rũ, mặc đồ nam anh tuấn, quả thực chính là nam nữ già trẻ ăn tất, đương nhiên, kỹ xảo hoá trang cũng là một đẳng cấp phải ca ngợi rồi.

Nghê Anh đi tới, ngồi ở bên cạnh bàn, nói: “Vừa rồi tôi mới nhận được video theo dõi của tối qua, sau khi các người giải tán với bạn học.”

Nơi bạn học tụ hội, nhưng là một trong sản nghiệp của Kiều gia, cho nên Nghê Anh để Kiều Trạch Viễn ghi lại, sau khi giải tán, để người đưa băng ghi hình sang.

Nghê Anh sáng sớm đã xem băng ghi hình, phát hiện một video theo dõi rất thú vị, diễn viên chính là Tần Trạch Viễn rồi.

Hắn mở laptop ra, cho mọi người xem video theo dõi, Thương Khâu còn bình tĩnh mà ăn cháo, mùi vị thơm ngọt mê người nói không nên lời, chẳng qua chỉ có Thương Khâu một chén, những người khác đều không có ăn, chỉ có thể nhìn.

Tia sáng trên màn hình mờ tối, là ngoài cửa bao phòng, Tần Trạch Viễn đứng ở nơi đó, thoạt nhìn mới từ trong phòng đi ra, ngoài cửa không có ai, Tần Trạch Viễn sau đó thì đứng lại, đem tay nâng lên tới đỉnh đầu.

“Kìa, lại là động tác này!”

Tạ Nhất vội chỉ vào màn hình, đáp: “Hôm qua tôi cũng thấy hắn làm động tác này rồi.”

Tần Trạch Viễn đứng ở nơi đó, tay nâng qua đầu, sau đó kéo xuống, quét qua mặt, còn tiếp tục đi xuống, thế nhưng bên cạnh gã cũng không có gì cả, không biết đang làm gì.

Kiều Trạch Viễn nheo mắt, nói: “Kẻ này, không bệnh chứ?”

Chẳng qua nghĩ lại thì, Tần Trạch Viễn chính là mình, nói mình như vậy không tốt lắm.

Mọi người xem video một lần xong, có thể nói tất cả mọi người xem không hiểu, Tạ Nhất nói: “Rốt cuộc hắn ta đang làm gì vậy?”

Cậu nói xong nhìn về phía Thương Khâu, chẳng qua suy nghĩ một chút thì Thương Khâu có thể phát hiện mánh khóe cũng không nhìn ra là có ý gì, trái lại Nghê Anh nở nụ cười một tiếng, đáp: “Tôi biết rồi.”

Tạ Nhất kinh ngạc: “Cái gì?”

Nghê Anh cười híp mắt, có chút tự hào: “Loại chuyện này, những đàn ông thô lỗ như các người sẽ không hiểu đâu.”

Kiều Trạch Viễn khinh thường: “Hình như anh không phải đàn ông thô lỗ vậy.”

Nghê Anh cười híp mắt nâng lên một chòm tóc, tóc của hắn kéo ra phía sau lưng, chải thành đuôi ngựa, sợi tóc màu đen quấn ở trên tay, nhìn Kiều Trạch Viễn cười khanh khách, có chút mờ ám.

Kiều Trạch Viễn miệng cọp gan thỏ: “Rốt cuộc đang làm gì?”

Thương Khâu híp mắt một cái, dường như đột nhiên hiểu ra, đáp: “Chải tóc.”

Kiều Trạch Viễn kinh ngạc: “Chải tóc, anh chọc tôi!? Tóc hắn ngắn thế kia, động tác sau kéo dài như thế?”

Thương Khâu trầm giọng: “Là chải tóc dài.”

Lời này khiến sau lưng Tạ Nhất tê rần một trận, cảm giác sợn tóc gáy, Tần Trạch Viễn đang chải tóc, là chải tóc dài không hề tồn tại?

Kiều Trạch Viễn kinh ngạc: “Dài … Tóc dài? Mau mau, quay ngược lại, xem lần nữa.”

Kiều Trạch Viễn nói xong, muốn đi nhấn video, nào ngờ nhấn một cái, nhấn sai chỗ, video bên ngoài phòng biến thành trong phòng, mà còn tua hơi quá nữa.

Trên màn ảnh máy tính chiếu ra phòng quán bar mờ tối, nhân số rất nhiều, Thương Khâu một thân áo gió màu đen, ngồi ở trên ghế salon, mà Tạ Nhất lại là gương mặt có chút ửng đỏ, ngồi ở trên đùi Thương Khâu, hai tay ôm lấy cổ Thương Khâu, hai người đang hôn cuồng nhiệt, Tạ Nhất không ngừng biến hóa góc độ, cho dù video không rõ, cũng có thể nhìn ra bọn họ đang hôn có bao nhiêu kịch liệt.

“Ầm ầm!!”

Tạ Nhất mở to hai mắt nhìn, nói: “Khoan đã! Phát sai rồi! Không phải cái này! Mau, mau tắt đi!”

Kiều Trạch Viễn nhìn Tạ Nhất khiếp sợ, đáp: “Thật là kịch liệt!”

Trên mặt Thương Khâu chưa từng biến sắc, giống như trong máy tính đang phát không phải là mình vậy.

Da mặt Tạ Nhất mỏng, quả thực xấu hổ vô cùng, hận không thể chết chung với máy laptop …

——

[1] Tờ quảng cáo gấp 4 lần:



[2] Câu kỷ: Củ khởi còn gọi là củ khỉ hay cẩu kỷ hay kỷ tử là tên gọi chung của ít nhất 2 trong số khoảng 90 loài thực vật của chi Lycium. Đó là Lycium chinense và Lycium barbarum. Chúng là hai loài thực vật có quan hệ gần trong họ Cà.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.