Quán Ăn Nhỏ Của Mỹ Nhân

Chương 61: Bánh Bao Vịt Nướng





Mưa rơi trên ô, vang lên từng tiếng.
Liễu Kiến Thanh đưa tiền cho kiệu phu, nhấc tà váy bước nhanh tới cửa nhà, tay gõ cửa: “Ta về rồi.”
Cửa gỗ vang lên, nhưng mở cửa lại là Lục Cân.
Liễu Kiến Thanh có chút kỳ quái: “Tại sao lại là ngươi?”
Thường ngày mở cửa cho nàng, không phải ngũ tẩu thì chính là Nguyệt Nha Nhi.

Rất ít khi là Lục Cân cô nương một mình đến mở cửa.
“Tiết nương tử cùng nha hoàn của nàng đến, cô nương đang bồi tiếp, nương của ta ở nhà bếp đun nước nóng.”
Lục Cân kẹp chuôi ô trên gáy, một mặt cùng Liễu Kiến Thanh giải thích, một mặt đóng chặt cửa.
Đôi mi thanh tú của Liễu Kiến Thanh cau lại.

Đêm mưa như vậy, Tiết nương tử cùng nha hoàn của nàng đến đây làm gì.
Đẩy cửa ra, chỉ thấy trong nhà chính đốt mấy cái đăng, Nguyệt Nha Nhi quay lưng trước song cửa, đang cùng chủ tớ Tiết Lệnh Khương nói chuyện.
Tiết Lệnh Khương núp ở trên ghế bành, bao bọc một cái chăn mỏng, nhìn hình thức của hoa, là chăn của Nguyệt Nha Nhi.
Trong tay nàng còn cầm một cốc trà gừng đường đỏ, nóng hổi, một bên búi tóc rơi xuống, che khuất nửa bên mặt, điềm đạm đáng yêu.
“Là Tiết nương tử?” Liễu Kiến Thanh thu ô, vẩy nước mưa rồi đặt xuống đất, đi tới bên người Nguyệt Nha Nhi.
Nguyệt Nha Nhi quay lại thấy là nàng, gật đầu nói: “Ừm, đây chính là Tiết nương tử mà ta thường hay nói với ngươi.

Vị này chính là nhứ nhân cô nương.”
Liễu Kiến Thanh cười một cái, tay để lên ghế dựa của Nguyệt Nha Nhi.
Nhứ nhân tiếp tục oán giận: “Ngày đó tiểu tử kia rơi xuống hồ, một bụng ý nghĩ xấu, nói là chúng ta muốn hại nhi tử của nàng nên mới đẩy nó xuống nước, nói láo! Vừa thấy người bên ngoài đến, liền vừa khóc vừa gào, còn giả bộ bất tỉnh! Cô gia cũng không biết phân biệt, không phân tốt xấu cãi nhau với tam nương tử.

Nương tử của chúng ta cũng chỉ nói hai câu, vậy mà hắn lại động thủ!”
“Một cái tát này vừa ra, chính hắn cũng bối rối, phất tay áo rời đi.”
“Nương tử khóc lóc nói với ta, nơi này không tiếp tục ở được nữa.

Nhưng chúng ta có thể đi nơi nào đây? Không có cách nào, chỉ có thể chạy tới chỗ ngươi.


Cũng may mà nô tài trên dưới Triệu phủ đều bận rộn chuyển cây, náo loạn, nếu không phải vậy thì chúng ta cũng không chạy ra được.”
“Đáng thương cho đôi bàn chân nhỏ của tam nương tử, bên ngoài lại mưa, ngồi ở trên kiệu còn tốt, lúc xuống kiệu thì đi như thế nào? Ta không thể làm gì khác hơn là cõng nàng lại đây, đi xiêu vẹo, vấp ngã mấy lần.”
“Nếu như lão phu nhân của Tiết gia chúng ta còn sống, cho dù có cho họ mười lá gan, cũng không dám động đến một đầu ngón tay của nương tử chúng ta.”
Nhứ nhân trong ngày thường là người sắc bén, lúc này nói đến nghẹn ngào: “Rốt cuộc việc này là sao chứ!”
Tiết Lệnh Khương ở một bên tay nắm chặt chén trà, cũng đỏ cả vành mắt.
Nguyệt Nha Nhi đứng dậy, rót thêm nước vào chén trà của hai nàng, thở dài: “Làm sao lại như vậy?”
Nhứ nhân lau nước mắt, nghiến răng nghiến lợi: “Đừng tưởng rằng ta không biết Triệu gia bọn họ đang suy nghĩ gì.

Lúc đính hôn từ nhỏ, nịnh bợ lão chủ nhân nhà chúng ta, vào lúc ấy nói cái gì cũng êm tai hơn cả xướng đấy! Hiện tại thì là bộ dạng gì? Bà tử bên người Triệu thái thái bất mãn buông lời rèm pha khắp nơi, nói cái gì mà vốn dĩ Triệu lão gia có thể lên chức, bởi vì kết thân với Tiết gia, bị liên lụy, cũng bị hàng chức! Ta nhổ vào!”
Vào lúc này, Lục Cân rụt rè nói: “Nước nóng rồi, có thể tắm.”
Nguyệt Nha Nhi đứng lên nói: “Trước tiên đi tắm, đổi thân xiêm y, đừng làm hại tới cơ thể.”
Nhứ nhân vội vàng đỡ lấy Tiết Lệnh Khương, hai người tựa sát nhau đi theo Lục Cân.
Thấy hai người đi xa, Liễu Kiến Thanh kéo ống tay áo Nguyệt Nha Nhi, nắm nàng đến trong phòng, khép lại cửa phòng nói: “Nàng đáng thương, ta biết.

Nhưng hơn nửa đêm nàng chạy từ Triệu phủ đến chỗ chúng ta thì phải làm sao đây? Triệu phủ là gia tộc lớn, nếu như trêu chọc phải bọn họ, lẽ nào chúng ta có thể trôi qua tốt sao.”
Nguyệt Nha Nhi bất đắc dĩ nói: “Nhưng nàng ở đây, thực sự không có chỗ có thể đi.”
“Ta cũng nhắc nhở ngươi.” Liễu Kiến Thanh ngồi xuống ghế dựa: “Nàng cũng chưa hòa ly với người ta, đổi lại nếu là ở chỗ của người nhà quê, gọi là thê bỏ trốn.

Tóm lại là phải lạy từ đường.”
“Làm sao lại nghiêm trọng như vậy? Triệu phủ bọn họ làm việc tuyệt tình như thế, nếu thật sự chọc ra, không phải là sẽ mất hết mặt mũi sao?” Nguyệt Nha Nhi suy nghĩ một chút, nói: “Muộn như vậy, để cho chủ tớ hai nàng ngủ một giấc ngon đi.

Coi như lần này Triệu phủ không phản ứng gì, muộn nhất sáng sớm ngày mai cũng sẽ đuổi tới nơi này.

Đến thời điểm tốt lại nói chuyện rõ ràng với bọn họ.”
Nếu nàng đã nói như vậy, Liễu Kiến Thanh cũng không thể lại tiếp tục phản đối, chỉ có thể theo nàng làm việc.
Chờ đến khi Tiết Lệnh Khương các nàng tắm xong đi ra.


Ngũ tẩu cùng Lục Cân đã dọn dẹp xong một căn phòng trống cho khách.

Đổi đệm chăn mới, còn có huân hương.
“Những cái chăn này đều được phơi lúc trời nắng, rất sạch sẽ.” Ngũ tẩu nhìn Tiết Lệnh Khương, ánh mắt rất nhu hòa.

Tuy nói hai người thân phận cách xa, số tuổi cũng kém không ít, nhưng nàng đến cùng đối với Tiết Lệnh Khương có một loại tâm ý cảm động lây.
“Chỉ là đáng tiếc không có cái giường khác, không thể làm gì khác hơn là oan ức nhứ nhân cô nương tối nay phải ngủ chiếu.”
“Ta không sao, ta luôn luôn gác đêm quen rồi.” Nhứ nhân vội vàng nói: “Như vậy đã rất tốt.

Đúng thật sự là làm phiền các ngươi rồi.”
Ngũ tẩu cười nói: “Người tới là khách, đương nhiên phải chiêu đãi thật tốt, có chuyện gì, chỉ cần đến phía trước tìm ta là được rồi.”
Hàn huyên hai câu, ngũ tẩu liền dẫn nữ nhi về đi ngủ.
Chủ tớ hai người đã sắp xếp xong, Nguyệt Nha Nhi lại đây.

Trong tay bê một cái mâm gỗ, bên trên để một bát cháo mỹ linh cùng một lồng bánh bao vịt nướng, còn có hai cái bát khác.
Nguyệt Nha Nhi để mâm xuống cái bàn vuông, vừa nói: “Vốn dĩ là trước khi ngủ không nên ăn nhiều, nhưng hai người các ngươi mắc mưa, lại vội vội vàng vàng chạy tới, nghĩ đến nhất định rất đói bụng.

Ta làm một ít đồ ăn dễ tiêu, tốt xấu gì cũng ăn hai miếng, còn ấm, ăn vào cũng ấm người hơn.”
Nhứ nhân hướng nàng nói cám ơn, nói: “Tốt như vậy, nương tử ta tối hôm nay cũng chưa ăn món gì.”
Nàng múc một chén nhỏ cháo mỹ linh, đưa đến bên người Tiết Lệnh Khương, khuyên: “Nương tử ăn một miếng đi.”
Màu thìa cháo màu nhũ trắng, là lấy gạo nếp tinh tế ninh cùng với đậu nành cho đến khi nhuyễn, lại phối hợp với củ từ trong cháo, thêm mấy viên đường phèn vào đảo cùng là được, tỏa ra một loại hương vị tươi mát.
Ngửi thấy mùi thơm này, mi tâm Tiết Lệnh Khương khẽ nhúc nhích, lúc này mới nhận ra được nàng có chút đói bụng, liền ăn mấy thìa cháo.
Nhứ nhân thấy nàng đồng ý ăn đồ ăn, cũng yên tâm lại, bưng một lồng bốn cái bánh bao vịt nướng tới, khuyên nàng ăn một cái.
Tiết Lệnh Khương vốn không thích ăn mấy thứ nhiều dầu mỡ, không quá muốn ăn.

Những lại nghĩ đến đây là do Nguyệt Nha Nhi làm, nếu như không ăn, chẳng phải là đang vứt mặt mũi của nàng đi sao?

Nàng liền miễn cưỡng gắp một cái.
Vỏ của bánh bao vịt nướng này được cán rất mỏng, cũng trong, trông giống như cánh ve, ngờ ngợ có thể nhìn thấy nhân thịt bánh qua vỏ ngoài.

Cắn một miếng nhỏ vỏ mỏng, nước bên trong liền tràn ra.

Tùy theo mà ra, là mùi thơm của nước vịt cùng thịt vịt nướng, câu dẫn người ta muốn cắn thêm một lần.

Nhẹ nhàng cắn một cái, liền nếm trải được mùi vị thịt vịt cùng với mộc nhĩ hòa quyện với nhau.

Da vịt mang màu mật ong, được nướng lên có chút giòn, ăn lên có chút dai, phải cắn mấy lần mới có thể cắn đứt.

Mà thịt vịt nướng ở dưới lớp da giòn lại rất ngon, màu trắng mà chắc, có một loại tư vị đặc biệt.

Dù là loại người không thích ăn thịt lắm như Tiết Lệnh Khương, cũng có thể ăn được.
Một bát cháo nóng, một lồng bánh bao, ngược lại thật sự khiến nàng cảm thấy ấm áp, đến cả sự rối loạn trong lòng cũng dần dần tan biến
Tiết Lệnh Khương dựa vào trên gối, đối với Nguyệt Nha Nhi nhợt nhạt nở nụ cười: “Đa tạ.”
Nàng hơi nghiêng đầu, nhìn thấy nước mưa lạnh lẽo rơi trên ô cửa sổ, một tiếng thở dài: “Hình như ta đã phá hủy tất cả mọi thứ.”
Nguyệt Nha Nhi nắm nắm chặt tay của nàng, ôn nhu nói: “Có sao đâu, có ai mà không có một ngày đau khổ? Ngủ một giấc thật ngon, sáng mai dậy, lại là một ngày mới.”
Một đêm ngủ yên.
Ngày thứ hai, khi Tiết Lệnh Khương tỉnh lại, một đêm mưa gió đã tạnh.

Lúc ẩn lúc hiện nghe thấy tiếng người ở tiền viện, tiếng xào rau, tiếng cười, giống như xem hoa cách bình phong, khói lửa mơ hồ.

Nhắc tới cũng kỳ quái, trong ngày thường có một chút âm thanh, Tiết Lệnh Khương đều rất dễ dàng thức tỉnh.

Hôm nay nàng lại ngủ thẳng tới khi trời lên cao.
Nàng đẩy ra song cửa, vốn dĩ tưởng rằng sẽ thấy bầu trời âm u cùng với hoa rơi trong sân, ai biết cửa mới mở một khe nhỏ, ánh mặt trời liền cố gắng len lỏi vào từ khe nhỏ đó, rơi trên gạch đá xanh, vẽ ra một màu vàng óng ánh.
Đúng là khí trời tốt.
Nàng dựa vào bên cửa sổ đứng một lúc, bỗng nhiên nghe thấy một thanh âm.
“Ngươi ngủ rất ngon.”
Tìm theo tiếng, là Liễu Kiến Thanh.
Nàng hẳn là đã trang điểm tỉ mỉ, đứng ở tiền đình, giống như muốn đi ra ngoài.

Tiết Lệnh Khương hỏi: “Nhứ nhân đâu?”
Liễu Kiến Thanh khẽ nhếch cằm: “Nha hoàn của ngươi với Nguyệt Nha Nhi cùng đến Triệu phủ, lấy xiêm y tắm rửa cho ngươi.”
Nàng thầm nói: “Chính là nha đầu thích quản việc không đâu, sớm muộn gì cũng chịu thiệt.”
Lời này rơi vào trong tai Tiết Lệnh Khương, khiến nàng nhíu nhíu mày lại.
Chờ đến trưa, Nguyệt Nha Nhi cùng nhứ nhân mới trở về.

Tay nhứ nhân xách một túi lớn, vừa vào cửa liền mặt mày hớn hở cùng Tiết Lệnh Khương nói: “Tiêu lão bản quá thần kỳ rồi, cãi đến mức những người kia không có gì để nói.

Còn không dùng từ thô tục mà mắng Triệu tam gia một trận.

Ha ha, nương tử ngươi không thấy, sắc mặt tam gia giống như sắp mở quán nhuộm, lúc thì hồng lúc thì xanh.”
Nhứ nhân vội vàng xếp gọn xiêm y mới mang về, một mặt vuốt phẳng xiêm y, một mặt quay đầu lại nói: “Ta chỉ mang một vài thứ đến, may mà lúc trước Tiêu lão bản khuyên chúng ta nên đem tiền tích lũy đến đầu tư vào Hạnh Hoa quán lấy tiền hoa hồng, nếu không thì không biết còn phải cãi cọ bao lâu.”
Tiết Lệnh Khương nghe xong, có chút lo lắng nhìn về phía Nguyệt Nha Nhi: “Ngươi làm sao lại phải chịu khổ đi đắc tội bọn họ?”
“Không thể nói là đắc tội.” Nguyệt Nha Nhi tự rót cho mình chén trà nguội, uống một hơi cạn sạch: “Triệu lão thái thái coi như còn nói lý, đồng ý cho ngươi ở lại chỗ này bảy ngày.”
Kỳ thực lời này cũng không hoàn toàn là thật, lúc nàng tới cửa, thái độ của người trong Triệu phủ vô cùng nguy hiểm, hơi có chút cảm giác lấy thế đè người.

Mãi cho đến khi sắc mặt Nguyệt Nha Nhi trầm xuống, buông lời nói nàng dám trực tiếp đi ra ngoài nói quý phủ dám sủng thiếp diệt thê, cậy cao giẫm thấp, xem xem tiền đồ của Triệu tam gia có còn không, đối phương cuối cùng mới chịu ngồi xuống bình tĩnh đàm phán.
Uống xong trà, Nguyệt Nha Nhi cùng Tiết Lệnh Khương nói: “Trước tiên ngươi an tâm ở đây mấy ngày, nghĩ rõ ràng, lại về Triệu phủ đàm phán với bọn họ.”
Tiết Lệnh Khương nở nụ cười khổ: “Nói chuyện gì đây?”
“Tùy tâm thôi, còn có mấy ngày, ngươi từ từ suy nghĩ.”
Nguyệt Nha Nhi liếc nhìn sắc trời, đã sắp đến canh giờ dùng bữa trưa, liền vội vàng ra ngoài: “Ta hôm nay có ước hẹn với người, không ở trong phòng ăn cơm trưa.

Tiết nương tử cứ xem nơi này như nhà mình, muốn cái gì muốn ăn cái gì, nói với ngũ tẩu.”
Nàng nhấc theo váy chạy ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy bên kia cây cầu, Ngô Miễn đứng thẳng như liễu.
Hắn cũng không biết đã đợi bao lâu, cầm trong tay một cuốn sách, nhìn đến nhập thần.
“Xin lỗi, ta đến muộn.”
Nghe thấy âm thanh của Nguyệt Nha Nhi, Ngô Miễn thu trang sách, nhấc mắt nhìn về phía nàng: “Không vội, sự tình xử lý tốt rồi?”
“Xem như là được rồi thôi, cái khác còn phải xem Tiết nương tử.” Nguyệt Nha Nhi nhẹ nhàng nhảy lên thuyền bên bờ sông nhỏ, boong thuyền cũng thuận theo lắc lên, chơi rất vui.
Thuyền ô bồng nho nhỏ, đối phía này có thể ngồi song song, đầu gối có thể đụng đầu gối.
Ngô Miễn có chút không dễ chịu quay đầu đi, chỉ mong có thể ngắm phong cảnh ngoài thuyền.


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.