Quái Vật - Hiểu Bạo

Chương 1



"Cô tình nguyện giết người vì tôi." Trên màn hình của điện thoại di động đột nhiên xuất hiện một chuỗi ký tự như vậy, Tùy Khê còn cho rằng đối phương đánh thiếu một chữ "sao" và một dấu hỏi, bởi vì cô cho rằng người kia không thể viết những câu trần thuật tự nhủ như vậy được. Cô cười một tiếng rồi định đặt điện thoại xuống, đúng lúc này, đối phương lại gửi một tin nhắn tới.

"Tôi yêu cô." Ba chữ đơn giản thích hợp với mối quan hệ người yêu, cũng thích hợp với mối quan hệ người nhà, nhưng tuyệt đối không thích hợp với hai người bạn qua mạng mới vừa quen biết sơ sơ có ba tháng, đến cả dáng vẻ đối phương như thế nào cũng không biết. Tùy Khê nhìn cái ID được đặt tên là Quái Vật, gửi một chuỗi dấu chấm lửng qua đó. Có vẻ do cảm thấy bản thân cô không quá thú vị, avatar của người bên kia chuyển sang màu đen, đối phương cũng không nói gì nữa.

Tùy Khê nhấn chuyển tới trang chủ của web, nhìn vài tin tức được đăng trên diễn đàn, trong đó có một tin thu hút sự chú ý của cô. Gần đây thành phố Gia Hải xảy ra hàng loạt vụ án giết người lại còn phân thây liên hoàn. Người bị hại đều là phái nữ độ tuổi từ trên dưới 18 đến 24, chưa giám định ra tuổi tác thật sự của nạn nhân, tuổi này chính là khoảng thời gian đẹp nhất của người con gái, vậy mà lại bị hung thủ dùng phương pháp vô cùng tàn nhẫn sát hại.

Căn cứ theo truyền thông và báo chí, tất cả những người bị hại đều bị phân thây khi vẫn còn ý thức, dù trong thân thể của họ đều còn sót lại chút xíu thuốc tê nhưng tuyệt đối không đủ để khỏa lấp cảm giác đau đớn khi bị phân thây. Mặt cắt thi thể rất đẹp, thủ pháp dùng dao cũng rất tinh tế, hung thủ sẽ cắt mái tóc dài cùng với phần da đầu dính liền tóc của bọn họ trước, tiếp đó là cắt da mặt và ngũ quan xuống, sau nữa là lột lớp da bên ngoài của thi thể, cuối cùng cắt bỏ từng bộ phận trong thân thể đem đi rửa sạch.

Không ai biết hung thủ làm như vậy nhằm mục đích gì, có điều mỗi một lần vứt thi thể, hắn đều sẽ khâu nạn nhân lại giống như một người còn đang sống, rồi một lần nữa người bị hại về nhà, hoặc về trong trường học của họ. Người bị hại được phát hiện trong thư viện của trường mình đang theo học, bạn học cùng phòng ký túc mất liên lạc với cô ấy một tuần nhanh chóng chạy tới gọi bạn nhưng lại phát hiện trước mặt mình căn bản không còn là một con người mà là một cỗ thi thể đã lạnh thấu.

Thói quen giết người của hung thủ rất đặc biệt, hắn thích gây án vào những ngày tuyết, mùa đông chính là lúc hắn gây án nhiều nhất. Lần đầu hắn gây án là vào khoảng ba năm trước, bất luận là thủ pháp hay thời gian đều vô cùng giống với hiện tại. Dường như hung thủ có sự cố chấp và giới hạn riêng của bản thân mình đối với cái gọi là hoàn mỹ, dù có là thi thể cũng sẽ được dặm một lớp trang điểm hết sức tỉ mỉ, đồ trang điểm sử dụng cũng có giá không rẻ.

Cảnh sát đặt tên hắn là Nhà Nghệ Thuật.

Tùy Khê đặt điện thoại xuống, lẳng lặng rời khỏi diễn đàn tên An Nhạc Tử này. Cô ngẩng đầu lên, mới phát hiện mình đã ngồi trong phòng học hồi lâu, không ít bạn học đứng phía sau chỉ chỉ trỏ trỏ cô, thỉnh thoảng có người còn nói quá to, tiếng lọt vào trong tai cô, nghe mấy câu tội phạm giết người, biến thái từ trong miệng họ, Tùy Khê cũng lười phân bua. Cô hơi nhếch khóe miệng lên, thoa lại đôi môi đánh son đỏ nổi bật trên khuôn mặt trắng nõn của bản thân, lúc cười nhìn vô cùng quỷ mị. Nụ cười này khiến cho mấy người đó ngậm miệng, còn cô vẫn im lặng ngồi lại chỗ cũ, một lần nữa mở diễn đàn An Nhạc Tử ra, tìm cái người được gọi là Quái Vật đó.

"Tôi muốn tìm cậu gặp mặt trò chuyện một chút, cậu là đàn ông hay phụ nữ?" Cô gửi một tin nhắn cho đối phương, nhưng tin nhắn như đá chìm đáy biển, mất một hồi lâu cũng không có ai đáp lại, cảm thấy bản thân như vật có chút nhàm chán, Tùy Khê muốn thu hồi tin nhắn lại, nhưng chợt nhận ra thời gian chờ thu hồi của mình đã quá ba phút, hệ thống nhắc nhở cô, nói thẳng ra là nước đã tát đi không thể thu lại được nữa.

Sau khi tan lớp, Tùy Khê không còn tâm trạng ở lại nhà ăn dùng bữa, thẻ cơm của cô đã bị người khác lấy mất từ hôm qua, những chuyện kiểu này nhàm chán như thời tiểu học lấy trộm vở bài tập của người khác vậy. Cô đứng trước gương dặm lại lớp trang điểm, mắt phượng yêu mị lóe lên tia sắc lạnh mà chính bản thân cô cũng không phát hiện ra được, cô tô lại son môi một lần nữa, sau đó sải bước trên giày cao gót rời khỏi trường học. Lúc này điện thoại di động rung lên, Quái Vật đã online, thấy tin nhắn của cô thì trả lời lại.

"Xin lỗi, lúc nãy tôi có việc bận, tôi là phụ nữ, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc tôi muốn gặp cô. Hung Thủ Giết Người, cô bằng lòng gặp tôi khong?" Quái Vật biểu đạt sự kỳ vọng với buổi gặp mặt, Hung Thủ Giết Người chính là ID của Tùy Khê, cô suy nghĩ một chút, đáp lại một chữ được. Ngay sau đó, địa điểm gặp mặt và thời gian được Quái Vật gửi sang. Chuỗi kí tự kia rất dài, chắc là đối phương đã gõ xong xuôi từ trước, chỉ cần cô đồng ý sẽ gửi sang ngay lập tức.

Nhìn thời gian và địa điểm cuộc hẹn, Tùy Khê gõ OK sau đó liền đi thẳng tới quán cafe mà đối phương nhắc tới. Quán cafe cách trường học của cô cũng không xa lắm, đi tới đó chỉ cần 20 phút mà thôi. Tùy Khê chậm rãi tới quán cafe đã hẹn trước, đúng vào lúc chỉ còn mười phút nữa là tới thời gian hẹn của hai người, cô bước vào quán cafe, dựa người vào vị trí cửa sổ, tùy ý gọi một ly cafe. Cô cúi đầu nhìn điện thoại di động, đã đến giờ hẹn, lúc này có một người phụ nữ đi từ phòng phía sau của quán cafe ra, đặt cafe phin lên bàn.

Người phụ nữ nhìn qua cao tầm 1m7, thấp hơn cô khoảng mấy cm, nàng mặc váy hoa nhí màu nhạt, bên ngoài khoác một chiếc áo lông mỏng màu trắng gạp, chân đi một đôi giày cao gót màu trắng. Tóc nàng mềm mại xõa tung, dưới hai bên tóc mai là cả khuôn mặt trắng nõn. Đó là một gương mặt hết sức dịu dàng, được trang điểm nhạt, ngũ quan làm người ta cảm thấy thoải mái, nhìn thế nào cũng ra dáng vẻ của chị gái nhà bên. Thấy nàng ngồi xuống đối diện mình vào đúng thời gian hẹn, không hơn không kém dù chỉ là một giây, Tùy Khê khó có thể tưởng tượng được người đàn bà mới nhìn qua có vẻ dịu dàng như vậy lại là Quái Vật trên diễn đàn.

"Xin chào, cô là Hung Thủ Giết Người sao?" Người phụ nữ nhìn Tùy Khê, quan sát cô một phen, trong mắt nàng lóe lên nụ cười rất thản nhiên, nghe người đối diện hỏi vậy, Tùy Khê khẽ nhướn mày, "Phải, vậy, chị chính là Quái Vật?" Tùy Khê hỏi ngược lại, người phụ nữ gật đầu một cái, sau đó nàng cũng không để cô ngồi ở đây nữa mà đưa cô đến phòng cà phê phía sau quầy bar, trang trí trong đó thực sự mang tới một cảm giác hoàn toàn trái ngược với bên ngoài. Nếu bên ngoài được thiết kế mát mẻ và đầy ánh sáng, thì bên trong lại mờ tối, chỉ vỏn vẹn một chiếc ghế sofa và một cái bàn, trên đỉnh đầu là một chiếc đèn màu hoàng hôn.

"Chị là chủ của tiệm cafe này sao?" Tùy Khê cảm thấy thật kì quái, tại sao Quái Vật lại có thể tùy tiện ra vào chỗ này, cô nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ thấy có lý do này là hợp lí, hơn nữa, khả năng này cũng rất phù hợp với đối phương.

"Ừ, tôi là chủ của tiệm cafe này, còn em thì sao? Vẫn đang đi học?"

"Tôi đang học ở trường đại học Kinh Hải ngay gần đây."

"Vậy ư? Vậy thì đúng là vừa khéo, hơn mười năm trước tôi cũng là sinh viên ở đó, nghiêm túc mà nói thì tôi là đàn chị của em rồi."

Quái Vật nói bằng giọng dịu dàng, song những lời này lại khiến cho Tùy Khê ngẩn người, dựa vào dáng vẻ hiện tại của Quái Vật, cô thấy nàng cùng lắm khoảng 27, 28 tuổi, nhưng nàng lại nói hơn mười năm trước? Cô bây giờ đã 23, nói cách khác, người này đã hơn ba mươi rồi? Dường như nhận ra sự hoài nghi của cô, Quái Vật đưa tay vẽ một vòng tròn trong không khí.

"12 tuổi, vừa đúng một vòng đồng hồ."

"Sao chị lại biết tuổi của tôi?

"Trong tư liệu của em có viết, không phải sao?"

Trong lúc hai người đang nói chuyện, có một chú mèo nhỏ chui ra từ bên kia phòng, nhìn có vẻ là thú cưng mà Quái Vật nuôi, hình như nó còn hơi đói, chỉ biết đi vòng quanh bàn nhìn bọn họ kêu meo meo mãi. Quái Vật đứng dậy cầm một hộp thức ăn cho mèo, nhưng lại đặt ở vị trí mèo con không chạm tới, mắt thấy mèo con kêu mấy tiếng khẩn thiết, sau đó nó bắt đầu kiệt sức, ủ rũ cụp đầu rời khỏi phòng, Tùy Khê ở bên cạnh quan sát hết toàn bộ quá trình, cô không thể hiểu nguyên nhân tại sao Quái Vật lại làm như vậy.

"Tò mò thật sao? Chẳng qua là tôi đang suy nghĩ, nếu ép một sinh vật đến cực hạn thì nó sẽ làm ra những chuyện thế nào. Lúc tôi bảy tuổi, mẹ tôi từng đưa cho tôi một con chó, nó rất đáng yêu, đáng yêu đến mức yếu ớt một cách quá đáng. Tôi hết lòng chăm nom nó, nó coi như phụ thuộc vào sự tồn tại của tôi. Nhưng khi tôi mang nó ra ngoài, nó thấy quá nhiều sự vật ngoài tôi, tôi là thứ có cũng được không có cũng được, nó nhận được quá nhiều cám dỗ, bất cứ cái gì cũng có thể thay thế tôi, mặc dù, nó chẳng qua chỉ là một con chó."

"Tôi đã thử ba ngày không cho nó ăn bất cứ thứ gì, cũng không cho uống nước, quan sát sự thay đổi của nó, nó trở nên điên cuồng dễ nóng giận, không có như vẻ đáng yêu như ngày trước từng có, điều đó khiến cho tôi cảm thấy nó rất xấu xí. Nó gặm rồi ăn đồ dùng trong nhà, cắn nát tất cả những thứ có thể cắn. Tôi nhốt nó vào trong lồng, đặt những thứ thức ăn mà nó khao khát thèm muốn ở bên ngoài cái lồng. Khoảnh khắc đó, dáng vẻ dữ tợn của nó nói cho tôi biết, đứng trước dục vọng thì tốt đẹp từ đầu đến cuối chỉ là một biểu hiện giả dối, cái tên thực sự của biểu hiện giả dối đó chính là xấu xí."

Quái Vật thấp giọng kể lại, Tùy Khê đờ đẫn nhìn nàng, hoàn toàn không thể ngờ rằng trong lần đầu tiên gặp mình đối phương lại nói những chuyện như vậy. Nhưng Tùy Khê không hề kinh ngạc, thậm chí cảm thấy Quái Vật chính là kiểu người như vậy. Cô ngơ ngác nhìn nàng, lúc này, Quái Vật bất ngờ xoay đầu lại, đưa tay lên sờ mặt cô.

"Em tình nguyện giết người vì tôi sao?"
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.