“Ngươi muốn ta giúp ngươi đối phó với Thái Hòa tộc thì phải cho ta lợi ích.” Dạ Dao Quang nhướng mày:
“Nếu không có lợi ích thì sau khi mọi người tranh đoạt xong ta làm ngư ông đắc lợi cũng không muộn…”
Dường như đã nghĩ đến Dạ Dao Quang sẽ nói như vậy nên Hàm Cương lấy một vật trong ngực đưa cho Dạ Dao Quang: “Mật Nhược tộc hoan nghênh Dạ cô nương tới làm khách bất cứ lúc nào, tất nhiên sẽ đối đãi như thượng khách.”
Hàm Cương đưa ra một vật như tấm phiếu, Dạ Dao Quang nhận lấy mới biết là kim loại được ép mỏng như tờ giấy, mặt trên vô cùng đơn giản nhưng lại có một hình vẽ, bên trên hình vẽ có một viên bảo thạch màu tím bé bằng hạt gạo.
Đây chính là tín vật của Mật Nhược tộc, hơn nữa còn là tín vật dành cho khách quý, e rằng đối với người khác thì thứ này chính là ngàn vàng khó cầu nhưng nếu Dạ Dao Quang được lựa chọn thì cô nhất định sẽ không cần. Nhưng Ôn Đình Trạm đã từng dặn dò rằng bất cứ thứ gì chỉ cần có kí hiệu hoặc hình vẽ ở trên thì nhất định phải nhận.
“Các ngươi đã có thành ý như vậy thì ta cũng nguyện ý kết giao bằng hữu.” Dạ Dao Quang cười thân thiện.
“Nếu Dạ cô nương có thể đến Mật Nhược tộc làm khách thì chính là vinh hạnh của tộc ta.” Hàm Cương vội vàng trả lời, sau khi Dạ Dao Quang nhận đồ xong liền đứng lên:
“Cũng không còn sớm nữa, chúng ta xin cáo từ.”
“Đi thong thả!” Dạ Dao Quang nói ngoài miệng nhưng cũng không đứng dậy đưa tiễn.
Đến khi bọn họ đi xa, Dạ Dao Quang mới đưa tín vật kia cho Ôn Đình Trạm: “Thứ chàng muốn đây…”
Ôn Đình Trạm nhận lấy xong liền xoay người ra cửa. Cậu không hề rời khỏi viện mà chỉ chôn mấy thứ này ở góc phòng, sau đó về phòng cởi áo ra.