Đây là lời đánh thức người trong mộng. Nếu tú bà chèn ép Nguyễn Tư Tư như vậy, chắc chắn không phải người lương thiện, vậy thì tuyệt đối không có lí do để thả Nguyễn Thư Hàm đi. Nhưng tú bà đã thả người thật, chứng tỏ có người ở sau lưng bắt ả thả người. Người này mới là người đứng sau Nguyễn Thư Hàm và cũng là hung thủ.
"Tú bà!" Văn Du nhìn Ôn Đình Trạm.
"Đã thẩm tra lại." Ôn Đình Trạm thản nhiên nói.
Trong lòng mọi nười đều hiểu chắc chắn không thể thẩm tra rõ ràng. Bọn họ không có quyền lực kia cũng sẽ rút dây động rừng.
"Vì sao bọn họ phải hao phí nhiều sức lực như vậy để giày vò Nguyễn Tư Tư?" Tần Đôn không nghĩ ra. Người có thể ép tú bà của lầu Túy Mộng đưa người hái ra tiền đi chắc chắn không phải người thường, phần lớn là người Lương gia. Người Lương gia có cần phải phiền phức như vậy không? Có rất nhiều cách để giết chết Nguyễn Tư Tư, đồng thời có thể chèn ép Lương công tử.
"Đối phương không muốn chèn ép Lương công tử, mà muốn hủy hoại hắn." Văn Du nói:
"Đầu tiên, Nguyễn Tư Tư bị người ta hãm hại là muốn khiến Lương công tử giết người trong cơn giận. Nhưng không ngờ Lương công tử quá yêu Nguyễn Tư Tư. Nguyễn Tư Tư tất nhiên sẽ khuyên Lương công tử bớt giận, đồng thời Lương công tử vẫn còn muốn nghe Nguyễn Tư Tư giải thích. Nguyễn Tư Tư cần phải hiểu rõ âm mưu bên trong, chắc đã nắm giữ được vật gì đó nhưng có lẽ vì bảo vệ cho Lương công tử nên lúc đó nàng không cách nào giải thích. Một kế không được, đối phương liền tính hai kế, dùng đến Nguyễn Thư Hàm vẫn chưa bại lộ. Nếu Nguyễn Tư Tư tự sát, lại để Lương công tử biết được nỗi khổ tâm không hề phản bội hắn trong lòng Nguyễn Tư Tư, chỉ sợ người thâm tình như Lương công tử sẽ phát điên..."
Nghe hai người nói xong, Tiêu Sĩ Duệ lại nhớ tới một chuyện: "Con thứ của đại phòng Lương gia kết hôn không lâu thì đột nhiên bị bệnh. Vào lễ mừng năm mới, hình như ta có nghe hoàng gia gia nói Lễ bộ Thượng thư đang thu xếp con thừa tự nối dòng cho con thứ. Vì con trưởng của Lễ bộ Thượng thư chỉ có một đứa duy nhất, rất có thể sẽ chọn đến nhị phòng."
"Con nối dòng không phải nên chọn một đứa nhỏ dạy dỗ từ bé sao. Con thứ của Lễ bộ Thượng thư đã mất nhiều năm như vậy sao đến giờ mới chọn con nối dòng?" Dạ Dao Quang nghi hoặc. Tới nơi này đã hơn ba năm, cô lại quen với rất nhiều người nên biết được chọn con nối dòng là chuyện bình thường của người xưa. Nhưng đa số họ sẽ chọn đứa nhỏ tuổi để bồi dưỡng do sợ nuôi không quen, sau này không thân cận với mình.
"Bởi vì góa phụ Lương nhị gia này là một người cổ quái." Tiêu Sĩ Duệ ở Đế đô biết rõ những chuyện này hơn.
"Lương nhị phu nhân lấy lý do mình sẽ không dạy dỗ, mười mấy năm qua vẫn cự tuyệt việc lập con thừa tự. Gần hai năm nay mới nói rõ dưới gối mình trống không (1), lại thêm tuổi tác của mình cao, không có tinh thần và thể lực để nuôi dưỡng đứa bé."
"Đệ biết cũng không ít nhỉ." Dạ Dao Quang nhìn dáng vẻ Tiêu Sĩ Duệ giống hệt như đang than thở khi học, không khỏi vui vẻ.
"Cứ cuối năm, nội mệnh phụ (2) đều phải vào cung bái kiến lão tổ tông." Điệu bộ Tiêu Sĩ Duệ đột nhiên sâu xa nguy hiểm.
"Lương đại phu nhân là con gái của Trung thư lệnh, là đường muội của lão tổ tông."
"Phụt..." Dạ Dao Quang đang uống nước thì phun một ngụm.
Lão tổ tông trong miệng Tiêu Sĩ Duệ chính là đương kim thái hậu. Thái hậu chỉ lớn hơn hoàng thượng một tuổi, là người sau này của tiên hoàng nhưng hoàng thượng phải gọi bà ấy là mẫu thân. Chuyện này tính ra, con dâu lớn của Lương thượng thư là cô cô của hoàng đế.
Dạ Dao Quang lấy khăn tay lau miệng, không khỏi than thở: "Vai vế của người nhà họ Lương này quả thật rất cao."
Những người khác nghe xong muốn cười nhưng ngại mặt mũi Tiêu Sĩ Duệ nên không thể cười.
Tiêu Sĩ Duệ lại lơ đễnh: "Này có gì đâu, chưa bao giờ có thể đánh đồng hoàng thất với dân gian."
Hoàng đế chính là hoàng đế. Hoàng đế cưới con gái ngươi. Ngươi không giống người khác vẫn phải quỳ với chồng con gái ngươi, chứ đừng nói đến quan hệ xa thế này. Hơn nữa thái hậu cũng không phải mẹ ruột của hoàng thượng, suy cho cùng về sau mới được tiên hoàng sắc phong. Dù sao cũng phải bảo toàn mặt mũi của tiên hoàng, tôn phong làm thái hậu, nhưng thật ra cũng chỉ trên mặt tình cảm. Thái hậu an phận, hoàng đế không an phận cũng không liên lụy đến bát cơm của bà.
Thấy mọi người không nói nữa, Tiêu Sĩ Duệ liền hỏi Ôn Đình Trạm: "Doãn Hòa, huynh nói có hai hung thủ, sao huynh biết có hai? Là hai người nào?"
"Một là người nhà họ Lương, một là yêu quái dưới sông." Ôn Đình Trạm trả lời.
"Yêu quái dưới sông!" Tất cả mỏi người vô cùng kinh ngạc đồng thanh hét lên.
"Thi thể Nguyễn Tư Tư được vớt lên." Ôn Đình Trạm giải thích:
"Hôm nay, ta và Dao Dao đến nha môn để xem bản ghi chép vụ án. Trên bản ghi chép vụ án ghi rõ Nguyễn Tư Tư bị chết chìm, khám nghiệm tử thi cũng không tra ra độc dược trong cơ thể nàng nên nàng không trúng độc."
Không trúng độc có nghĩa là mọi suy luận vừa rồi của bọn họ đều sai. Hôm nay cô cũng không nhìn kỹ nguyên nhân cái chết.
"Vừa rồi mọi người nói đều đúng." Ôn Đình Trạm nắm chặt tay Dạ Dao Quang.
"Nhưng Nguyễn Tư Tư không trúng độc mà trúng thuốc mê, rơi xuống sông uống một lượng nước lớn mới có thể bị hòa tan, thế nên không có triệu chứng phát độc."
Đúng vậy, Dạ Dao Quang đã quên đây là cổ đại không phải hiện đại. Hiện đại phải giải phẫu người chết. Cổ đại chỉ cần không có triệu chứng, tuyệt đối sẽ không tùy ý hủy hoại xác chết của con người. Đây là một kiểu bất kính với người chết. Dù thế, vì Nguyên Thái Tổ quản lý thoáng hơn các triều đại khác nên ví dụ như phát hiện biểu hiện trúng độc cũng sẽ giải phẫu, nhưng ảnh hưởng của Nguyên Thái Tổ vẫn chưa sâu rộng. Trường hợp như vậy chẳng qua là có, nhưng vẫn không được lan rộng nên mới nói trong thời gian ngắn, một người rất khó ảnh hưởng đến cả một thời đại, nhất là tư tưởng vốn có. Mặc dù người kia đã là hoàng đế.
"Thuốc mê?" Thời gian phát tác hơi chậm.
Nha hoàn rời đi vào giờ Dậu, giờ Tuất mới phát tác, ước chừng khoảng hơn ba canh giờ.
"Trên thị trường tất nhiên không thể có thuốc mê như vậy." Ôn Đình Trạm nói:
"Cho nên hoặc bản thân tên hung thủ này vô cùng hiểu biết với các loại thuốc, hoặc quen với bằng hữu tinh thông y thuật."
"Nên ý của chàng là Nguyễn Tư Tư rơi xuống sông, vừa lúc gặp phải yêu quái đang ẩn núp dưới sông, thuận nước đẩy thuyền giết chết Nguyễn Tư Tư?" Dạ Dao Quang hỏi.
"Ừ." Ôn Đình Trạm nghiêm túc gật đầu.
"Ta đồng ý với ý kiến của Doãn Hòa." Văn Du gật đầu.
"Dùng thuốc mê mới có thể loại bỏ truy xét của quan phủ."
"Dùng thuốc mê cũng không phải để loại bỏ truy xét của quan phủ." Ôn Đình Trạm lại nói.
Tất cả mọi người không nói lời nào, mắt trực tiếp nhìn chằm chằm vào cậu.
"Nguyễn Tư Tư trúng thuốc mê ở quán trà. Nếu như Nguyễn Tư Tư không đi ra ngoài, duyên phận trùng hợp rơi xuống sông, sao bọn họ giải quyết hậu quả tốt như thế?" Ôn Đình Trạm không trả lời mà hỏi lại.
"Lúc đầu bọn họ cũng không muốn mạng sống của Nguyễn Tư Tư. Có người ở quán trà chờ dược tính trong người Nguyễn Tư Tư phát tác nhưng không ngờ sau đó Nguyễn Tư Tư đề phòng, đâm trâm cài tóc lên cánh tay, định lấy đau đớn để duy trì tỉnh táo. Đây cũng là nguyên nhân vì sao trên bản án có ghi thương tích này."
***
(1) Dưới gối trống không: Ý nói góa chồng.
(2) Nội mệnh phụ: Là phi tần của hoàng đế, thế phụ (phụ nữ có quan hệ với hoàng gia), công chúa con vua chưa kết hôn.