Dạ Dao Quang cũng không hỏi Quách Viện vì sao lại phải đợi hai ngày, có Tụ Hồn Đỉnh thì cô căn bản không cần bận tâm nữa. Dạ Dao Quang lại tiến vào tình trạng học tập nhàm chán, đêm ngày thứ ba Quách Viện quả nhiên đến sông Tương Tư, tự đưa mình vào Tụ Hồn Đỉnh. Dạ Dao Quang đã đốt Ngưng Hồn Hương trong đó.
Vốn cho là đã sắp xếp xong mọi thứ, chỉ cần chờ đến kỳ nghỉ hè của học viện, đám người Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm sẽ đưa Quách Viện đến phủ Bảo Định là xong, nhưng không ngờ vào ngày thứ hai sau khi Quách Viện tiến vào Tụ Hồn Đỉnh, một người không quen biết đến cửa tìm.
“Tiểu Khu, có người tìm!”
Ăn xong bữa tối, Dạ Dao Quang đang cùng Ôn Đình Trạm đọc sách trong thư phòng thì nghe thấy Tiêu Sĩ Duệ gào to trong sân. Cô lập tức bỏ sách xuống, đi ra ngoài cửa, thấy một thiếu niên vóc dáng mảnh khảnh đứng cạnh Tiêu Sĩ Duệ. Hắn có chút gầy yếu, sắc mặt tái nhợt. Dạ Dao Quang không cần nhìn Càn Dương bên cạnh cũng biết hắn đã từng bị hút dương khí, sự suy nhược của hắn là do đã bị hút một lượng dương khí khá lớn.
Trong lòng Dạ Dao Quang lộp bộp, học sinh này nàng có ấn tượng, chính là người bị hút dương khí mà Càn Dương đã từng nói lần trước gặp được ở học viện. Càn Dương đã chỉ cho cô thấy nhưng lúc đó hắn còn chưa đến mức như vậy, không ngờ hôm nay lại nghiêm trọng như thế. Dạ Dao Quang nghĩ đến Quách Viện hai ngày đó…
“Dạ đồng sinh.” Học sinh kia sắc mặt tái nhợt hành lễ với Dạ Dao Quang, sau khi Dạ Dao Quang đáp lễ, người nọ mới nói:
“Tại hạ họ Dư, tên Trường An, tự Thụ Đức, là người của Tiền Đường.”
“Cậu tìm ta có chuyện gì?” Dạ Dao Quang lên tiếng hỏi.
“Trường An muốn gặp nàng một lần.” Dư Trường An cũng không vòng vo, liền nói thẳng.
“Trường An biết, nhưng ta chỉ muốn gặp nàng một lần, ở bên nàng trong những ngày còn lại, bầu bạn cùng nàng.” Dư Trường An nói vô cùng thành khẩn.
“Dư đồng sinh, tháng tám tới sẽ bắt đầu thi, cậu hẳn phải quan tâm nhiều hơn đến cuộc thi Hương.” So với Dạ Dao Quang không quen thuộc với Trường An, Ôn Đình Trạm biết rõ hắn hơn. Dư Trường An là một học sinh vô cùng ưu tú, năm ngoái thành tích cũng là trên năm người, nếu không phải tham gia thi Hương thì năm nay hắn cũng sẽ theo bọn họ đi thi văn.
“Đa tạ Kỳ Úc công tử đã khuyên nhủ, giờ phút này Trường An thực sự không có tâm trí để học hành.” Dư Trường An nói vô cùng thản nhiên, một chút cũng không cảm thấy mình vì tư tình nhi nữ làm trễ nãi đại sự trong đời là một việc đáng xấu hổ.
Dạ Dao Quang nhìn qua Ôn Đình Trạm rồi mới nói: “Cậu cứ về trước đi, để ta hỏi qua ý kiến của nàng đã.”
“’Dạ đồng sinh, xin hãy để cho Trường An chính miệng nói rõ tâm ý với nàng.” Dư Trường An cúi thấp người vái một vái thật sâu với Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang đang muốn từ chối nhưng Ôn Đình Trạm đã nói trước một bước: “Để cậu ấy gặp đi.”
Ôn Đình Trạm dẫn Dư Trường An đến thư phòng, thổi tắt ngọn nến. Từ trong phòng ngủ, Dạ Dao Quang mang Tụ Hồn Đỉnh ra, Tiêu Sĩ Duệ cùng Tần Đôn hoàn toàn không biết chuyện này, lúc này cũng xông theo vào.
Đặt Tụ Hồn Đỉnh lên bàn, Dạ Dao Quang ngưng khí ở đầu ngón tay, đưa Quách Viện ra ngoài.
Quách Viện tỏa ra một đóa hoa lụa màu trắng, nàng mặc một bộ váy dài màu xanh nhạt, đây là y phục mà Dạ Dao Quang đốt cho nàng. Quách Viện rất thanh tú, tuy không phải kiểu mỹ nhân khuynh thành nhưng từ nhỏ vì học hành thi cử khổ cực nên cả người nàng đều có phong độ tri thức, cho dù bây giờ nàng là nữ quỷ cũng không che giấu được.
Quách Viện không nghĩ tới Dạ Dao Quang gọi nàng ra là vì Dư Trường An, lúc đầu hơi sửng sốt một chút, chợt vẻ mặt nàng lạnh băng:
“Huynh tới đây làm gì, những gì nên nói hôm qua ta đã nói rõ ràng với huynh rồi.”
“Viện Viện, ta chỉ mong nàng hãy để ta cùng nàng đi hết đoạn đường cuối cùng.” Ánh mắt Dư Trường An đầy thâm tình nhìn Quách Viện.
Hồn thể Quách Viện run lên: “Tội gì phải như vậy, huynh biết rõ ngay từ đầu ta chỉ muốn hại huynh, ta đối với huynh chưa bao giờ có tình yêu nam nữ.”
“Không quan trọng, ta chỉ muốn đi cùng nàng, chăm sóc nàng, đây là những gì ta có thể làm cho nàng.” Dư Trường An cười dịu dàng, trong nụ cười ẩn giấu sự thê lương khổ sở.
“Huynh không cần làm gì hết, ta không cần huynh vì ta làm gì hết.” Quách Viện lắc đầu.
“Huynh đi đi, ta chỉ là một người qua đường không nên xuất hiện trong cuộc đời của huynh, hãy coi như đây là một giấc mộng…”
“Bất kể có nên xuất hiện hay không thì nàng cũng đã xuất hiện rồi, trừ khi nàng có thể làm cho thời gian quay trở lại, nếu không đây là nàng đang nợ ta.” Dư Trường An bình tĩnh nhìn Quách Viện.
“Huynh cần gì phải tiếp tục dây dưa, ta nợ huynh cái gì? Chỉ là huynh tình ta nguyện, chẳng lẽ lại là ta bức bách huynh?” Quách Viện quay đầu đi không nhìn tới Dư Trường An.
“Nàng không nợ ta gì cả…” Dư Trường An nhẹ giọng nỉ non, ánh mắt hắn bỗng trở nên hoảng hốt, rất nhanh lại bình tĩnh trở lại.
Tiêu Sĩ Duệ và Tần Đôn gật đầu một cái, để cho đám người Vệ Kinh cẩn thận mang Dư Trường An đi. Cũng may đêm đã khuya, trên đường căn bản không có học sinh, nếu không không biết phải giải thích thế nào.
Đến chỗ Lục Vĩnh Điềm, họ lại phải giải thích một hồi. Bởi vì trời tối, Quách Viện không cần Dạ Dao Quang mang theo, cũng theo sát đám người Tiêu Sĩ Duệ.
Dạ Dao Quang vẫn mang theo Tụ Hồn Đỉnh, lúc này Ôn Đình Trạm vẫn chưa trở về. Lục Vĩnh Điềm dành ra một chỗ trong học xá cho Dư Trường An. Sau khi sắp xếp xong, Dạ Dao Quang liền kéo Quách Viện qua một bên:
“Rốt cuộc trong lòng cô đang có suy nghĩ gì?”