Tuy đồ đệ này lúc bình thường đều như một tên ngốc, nhưng đã là người của cô thì chỉ có thể để cho cô khi dễ, người khác cũng dám khi dễ đồ đệ của cô chẳng phải chính là đánh vào mặt cô sao?
Sau khi ăn cơm xong, Dạ Dao Quang đi viết một bức thư, mượn Tiểu Quai Quai của Ôn Đình Trạm để gửi thư.
“Truyền tin đi đâu vậy?” Ôn Đình Trạm lên tiếng hỏi.
“Nhanh, mau đi cứu người, đồ đệ cậu đang định giết cháu gái của Hồ phu tử, nói người ta là quỷ! Giữa ban ngày làm gì có quỷ…”
Còn chưa nghe hết, Dạ Dao Quang đã lập tức bay vọt ra ngoài, sao cô lại tự nhiên quên mất tên đồ đệ ngốc này cơ chứ. Người khác không nhìn thấy quỷ trong cơ thể Trần Trăn Nhi nhưng Càn Dương lại vô cùng mẫn cảm đối với ma quỷ, nghĩ thế Dạ Dao Quang lập tức tăng tốc độ. Cũng may khoảng cách không xa lắm nên Dạ Dao Quang đã nhanh chóng đuổi tới.
Hồ phu tử và vợ đang ở đó, Trần Trăn Nhi hét chói tai trốn sau lưng Hồ phu tử. Càn Dương thấy hai người vướng chân vướng tay liền vẽ ra một vòng tròn, tạo một khe hở giữa Trần Trăn Nhi và vợ chồng Hồ phu tử, sau đó nhanh chóng đánh xuống. Trần Trăn Nhi trúng một chưởng lập tức bị đánh bay ra ngoài.
Càn Dương đang nhảy lên định lao về phía Trần Trăn Nhi thì Dạ Dao Quang phi thân bay tới, tốc độ của cô còn nhanh hơn Càn Dương. Cô nhanh chóng ôm Trần Trăn Nhi vào lòng, sau đó xoay người nghênh đón chưởng của Càn Dương. Hai chưởng chạm nhau, Dạ Dao Quang lập tức ôm Trần Trăn Nhi xoay vài vòng rồi hạ xuống mặt đất.