Quái Phi Thiên Hạ

Chương 406: Vào tranh giết yêu



Đối phó với yêu quái này vô cùng khó khăn, hiện tại chỉ có thể tạm thời phong ấn nó, nhưng dù sao đó cũng không phải là bản thể nên không phong ấn được trong thời gian dài. Nếu nó đã bị bại lộ không thể đưa đến hoàng cung được nữa thì nó sẽ không cho Dạ Dao Quang thời gian tìm kiếm cao nhân, nhất định nó sẽ dùng biện pháp nhanh nhất phá bùa trấn yêu của Dạ Dao Quang.

“Bây giờ chúng ta nên làm gì?” Tiêu Sĩ Duệ vội hỏi.

“Tìm được bức tranh gốc!” Dạ Dao Quang lạnh nhạt nói. 

“Nghe nói bức tranh đó đã bị thiêu hủy.” Văn Du vẫn có nguồn thu thập tin tức riêng.

“Không phải, bức tranh gốc chưa bị thiêu hủy!” Dạ Dao Quang lắc đầu.

“Bức tranh gốc tương đương với thân thể của yêu quái này, nếu như thân thể bị hủy thì yêu quái này cho dù không chết cũng sẽ bị tổn thương nguyên khí nặng nề, bây giờ nó vẫn còn sức chống lại bùa trấn yêu của ta chứng tỏ bức tranh bị thiêu hủy kia cũng không phải là tranh gốc.” 

“Sư phụ, sư phụ, có yêu quái sao? Yêu quái ở nơi nào? Đồ nhi tới bảo vệ người đây!” Đúng lúc này, Càn Dương lao vào trong phòng, chạy vọt tới bên cạnh Dạ Dao Quang.

“Sư phụ còn cần cậu bảo hộ sao?” Dạ Dao Quang tức giận trừng mắt với hắn một cái, sau đó túm vạt áo hắn nói:

“Biểu ca cậu đâu? Gọi biểu ca cậu tới đây, nếu ba chúng ta hợp lực thì có lẽ có thể tiêu diệt được con yêu quái này.” 

“Sáng sớm nay biểu ca đã đi rồi…” Càn Dương ngơ ngác đáp lại.

“Cậu có cách gì gọi hắn trở về ngay lập tức không?” Dạ Dao Quang nói với giọng chờ mong. Dựa vào tính cách của Càn Dương thì nhất định Dịch Thiên Nhậm sẽ không yên tâm, có lẽ hắn sẽ để lại con bài chưa lật gì đó.

“Sư phụ, người thật thông minh…” Càn Dương nhìn Dạ Dao Quang với vẻ mặt sùng bái, sau đó móc một hạt châu trong ngực rồi ném nó lên trời, ngay khi mọi người cho rằng hạt châu kia sẽ nổ ra giống như pháo hoa hoặc một loại tín hiệu nào đó thì nó lại rơi xuống… 

“À, ta quên mất…” Càn Dương cúi đầu, hắn không dám nhìn vào gương mặt đang muốn giết người của Dạ Dao Quang vì hắn đã quên mất cách dùng của vật này rồi.

Dạ Dao Quang đưa tay nâng trán, sau đó đoạt lấy hạt châu kia từ trong tay Càn Dương, khi đặt hạt châu trong tay cô cảm nhận được khí ngũ hành chuyển động xung quanh. Cô đặt hạt châu trong lòng bàn tay, sau đó dùng khí ngũ hành tác động vào, hạt châu kia vừa vỡ ra liền có một cột ánh sáng màu vàng phóng lên cao, sau đó biến mất ở cuối chân trời.

“Sư phụ, sư phụ, người thật sự quá thông minh!” Càn Dương càng ngày càng sùng bái Dạ Dao Quang. 

Dạ Dao Quang liếc mắt nhìn hắn: “Biểu ca cậu lúc nào sẽ tới?”

“Ta không biết…” Càn Dương chớp mắt.

Dạ Dao Quang cảm thấy nhất định là đầu óc của mình đã hỏng rồi mới đặt kì vọng vào tên đồ đệ ngốc này… 

“Trước mắt cũng chỉ có thể đợi mà thôi…” Lúc này Ôn Đình Trạm đi từ thư phòng ra.

“Chàng làm gì trong đó vậy?” Thời gian Ôn Đình Trạm đi vào thư phòng cũng khá dài, Dạ Dao Quang có chút tò mò.

“Dao Dao, ta hỏi nàng, bức tranh gốc có phải chưa từng xuất hiện ở học viện không?” Ôn Đình Trạm không trả lời câu hỏi của Dạ Dao Quang mà còn hỏi ngược lại. 

“Tuyệt đối không thể!” Dạ Dao Quang lắc đầu.

“Yêu quái trong tranh chỉ có lúc rời khỏi bức tranh gốc mới có thể tản ra yêu khí, ngày ấy ba người chúng ta đã nhìn thấy yêu khí, tuyệt đối chính là lúc yêu quái này thoát ra. Mà ba người chúng ta tới quá nhanh nên nó mới phải lui về trong bức tranh gốc khiến chúng ta không tìm được, sau đó nó không rời khỏi bức tranh gốc nữa, nếu không chúng ta sẽ cảm nhận được. Có lẽ trước khi thi đấu nó đã dựa vào loại pháp bảo gì đó che giấu đi yêu khí, sau đó được Cổ đồng sinh dẫn vào sân thi đấu…”

“Đúng, đúng! Sư phụ nói rất có lý!” Càn Dương thể hiện ra dáng vẻ vô cùng tán thành, tuyệt đối không phải bởi vì Dạ Dao Quang là sư phụ hắn, mà đứng ở góc độ tu luyện thì hắn cũng tương đối hiểu thói quen của đám yêu quái này, những lời Dạ Dao Quang nói hoàn toàn chính xác. 

“Đã như vậy, ta sẽ nhanh chóng tìm được bức tranh gốc cho nàng.” Ôn Đình Trạm nở một nụ cười tự tin.

“Chàng có biện pháp gì sao?” Dạ Dao Quang lập tức tràn đầy hy vọng vì cục diện hiện nay vô cùng rối loạn, dường như tất cả manh mối đã bị học sinh uống thuốc độc tự sát kia cắt đứt.

“Lúc nãy khi nàng đi bắt yêu trên sân thi đấu, có một người của học viện Kim Sơn rời đi, đó là một thị vệ.” Trí nhớ của Ôn Đình Trạm vô cùng mạnh, mỗi chỗ đứng bao nhiêu người cậu cũng nhớ rõ ràng. Người kia rời đi đột ngột, tưởng rằng thần không biết quỷ không hay vì tất cả mọi người đều đang hoảng loạn, nhưng không ngờ lại không thoát được ánh mắt của Ôn Đình Trạm. 

“Ra vậy!” Dạ Dao Quang giống như bừng tỉnh đại ngộ, chẳng trách học sinh ở học viện Kim Sơn lại nhanh chóng biết sự việc bại lộ, sau đó lập tức uống thuốc độc tự sát, còn tạo ra hiện trường thiêu hủy bức tranh. Thì ra là có người thừa dịp rối loạn đã tới đó thông báo.

“Liệu bọn họ có di chuyển bức tranh gốc đi không?” Dạ Dao Quang có chút lo lắng, dù sao bọn họ cũng đã bỏ qua thời gian tốt nhất.

“Điểm này thì tiểu Khu không cần lo lắng!” Tiêu Sĩ Duệ nói: 

“Nếu như người đó mặc giống thị vệ thì cũng không thể rời đi đơn giản như vậy.”

“Vì sao?” Dạ Dao Quang khó hiểu.

Sau đó Tiêu Sĩ Duệ và Ôn Đình Trạm giải thích một chút với Dạ Dao Quang, thì ra biên chế trong quân đội nghiêm khắc vô cùng, mỗi chỗ đều không giống nhau. Những thị vệ này đều là người từ phủ Trung Châu đi ra, vì phòng ngừa có người lẻn vào các trạm gác ngầm nên mỗi khu huấn luyện thị vệ đều sẽ có ám hiệu riêng, ám hiệu cũng không ít. Mỗi lần thay ca đổi vị trí thì các tướng lĩnh sẽ không nói chuyện mà chỉ dùng ám hiệu nên dù là tướng lĩnh hay thị vệ đều không thể làm giả ám hiệu được. 

“Vừa rồi đã đổi ca một lần.” Tiêu Sĩ Duệ bổ sung một câu.

Đến bây giờ cũng chưa xuất hiện sự khác thường nào, chứng minh người kia chưa bị lộ tẩy, như vậy người này không phải là người lẫn vào trong đám thị vệ mà chính là thị vệ thật sự nhưng đã sớm bị người ta sắp xếp vào học viện.

Nghĩ tới đây ánh mắt Tiêu Sĩ Duệ liền trở nên lạnh lẽo: “Nói không chừng người này còn muốn trở thành hộ vệ hộ tống bức họa vào trong kinh thành…” 

Nếu như yêu quái trong bức tranh không bị Dạ Dao Quang phát hiện thì chỉ sợ tên nội gián này sẽ được hộ tống bức tranh đến trước mặt hoàng thượng.

“Nhân tài như vậy thì lại càng dễ điều tra…” Ôn Đình Trạm khẽ cười, lộ ra hai má lúm đồng tiền mê người.

Chỉ cần tra một chút xem những thị vệ nòng cốt có gì khác thường hay không thì có thể bắt được nội gián. 

Có Ôn Đình Trạm tham gia, tâm trạng của Dạ Dao Quang đã ổn định hơn phân nửa, cô tin rằng Ôn Đình Trạm không cần quá nhiều thời gian cũng có thể tìm được bức tranh gốc. Tốc độ của Ôn Đình Trạm thật sự rất nhanh, lúc ăn bữa tối cậu mới chỉ nhận được tin tức mà bây giờ đã nghĩ ra cách tìm bức tranh.

Bởi vì Dạ Dao Quang phải cẩn thận canh chừng phong ấn trong bức tranh nên không dám rời đi. Ôn Đình Trạm đi chưa tới nửa canh giờ, bầu trời vừa chuyển sang màu đen thì Dạ Dao Quang lập tức cảm thấy phong ấn đã mờ nhạt đi, vô số yêu khí màu xanh lục từ trong bức tranh tản ra ngoài khiến cho lá bùa Dạ Dao Quang dán bên trên bị bốc cháy.

“Kim Tử, ra ngoài cửa coi chừng, không cho bất cứ ai vào, Càn Dương thay ta hộ pháp bên ngoài.” 

Dạ Dao Quang dặn dò, sau đó lúc bức tranh vừa mở ra, cô liền hóa thành một vệt sáng tiến vào trong tranh
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.