“Càng như vậy thì càng không nên ép Tiêu Sĩ Duệ, dù sao Tiêu Sĩ Duệ mới mười bốn tuổi, nếu hắn không có mười năm thì sợ không kịp trưởng thành!”
“Dao Dao, nàng không hiểu tâm tư đế vương!” Ôn Đình Trạm nhẫn nại nói ra:
“Bệ hạ sủng ái Sĩ Duệ là thật, nhưng nếu lần này Sĩ Duệ nghe theo kế sách của Trọng Nghiêu Phàm dẫn người sau lưng ra khiến lực lượng của bọn họ bị bại lộ ở trước mặt bệ hạ thì có lẽ bệ hạ sẽ vui mừng nhưng cũng đồng thời sinh ra phòng bị với Sĩ Duệ. Ta tạm thời không biết Sĩ Duệ có bao nhiêu phân lượng trong lòng bệ hạ nhưng nếu bị bại lộ như vậy thì trong lòng bệ hạ sẽ nghĩ rằng Sĩ Duệ là người có tâm tư không thuần khiết. Sau này Sĩ Duệ làm cái gì thì bệ hạ cũng sẽ không tránh được suy nghĩ nhiều hơn, bởi bệ hạ không biết Sĩ Duệ là xuất phát từ thành tâm hay giả ý. Chuyện này đối với Sĩ Duệ mà nói thì vô cùng bất lợi, nếu biết đó không phải tâm tư của hắn thì bệ hạ sẽ lại lo lắng hắn không có chủ kiến, dễ dàng bị người khác khống chế, sau đó sẽ càng thêm đau lòng cho hắn nhưng nhất định không có ý nâng đỡ hắn nữa!”
Dạ Dao Quang nghe xong gật đầu: “Vậy theo biện pháp của chàng…”
Nếu như bệ hạ cho rằng Tiêu Sĩ Duệ có tâm tư thì sẽ càng thêm kiêng kị, nếu không phải Tiêu Sĩ Duệ có tâm tư thì chỉ sợ sẽ không tha cho người đưa ra chủ ý này rồi.
“Dao Dao ngốc!” Ôn Đình Trạm nhéo mũi Dạ Dao Quang.
“Sao ta có thể để cho bệ hạ biết là chúng ta cố tình sắp xếp chứ? Ta tất nhiên sẽ có cách để bệ hạ không tra được, ta muốn khiến cho bệ hạ biết rằng có người muốn hãm hại Sĩ Duệ nhưng lại không phải người tầm thường nên hắn không thể và cũng không muốn phản kích lại. Tâm tư thuần khiết của Tiêu Sĩ Duệ sẽ bày ra trước mặt bệ hạ khiến cho bệ hạ càng thêm thương yêu hắn, muốn cho bệ hạ biết không phải là Tiêu Sĩ Duệ không có thủ đoạn mà là hắn để ý tâm tình của bệ hạ, không đành lòng gây khó dễ cho bệ hạ, thể hiện sự kiên nhẫn của Sĩ Duệ. Từ đó nếu so sánh Sĩ Duệ với người hạ thủ hắn thì bệ hạ sẽ càng thấy Sĩ Duệ tốt đẹp, sau đó sẽ càng quyết tâm nâng đỡ hắn…”
“Trạm ca, nếu như chàng là con cháu của bệ hạ thì chỉ sợ bệ hạ cũng không cần tốn nhiều tâm tư như vậy!” Đáng tiếc tiểu tướng công nhỏ này của cô không sinh ra trong gia đình đế vương, mặc dù khí chất hay tính tình đều là vương giả trời sinh.
“Nếu như ta là con cháu của bệ hạ thì chỉ sợ bệ hạ cũng không muốn ta trưởng thành!” Ôn Đình Trạm lắc đầu cười:
“Về sau những lời như vậy không thể nói bậy.”
“Ta nghe theo sự căn dặn của cô nương tìm cao tăng tới niệm kinh, hôm nay đã là ngày thứ ba.”
“Ba ngày là được rồi!” Dạ Dao Quang gật đầu, cô chỉ cần đi thi pháp an ủi vong linh là được.
Dạ Dao Quang không trì hoãn khiến cho Trọng Nghiêu Phàm lập tức dẫn cô đi ra mộ. Mộ phần này rất đơn giản, chỉ là một đống đất đắp lên, có thể thấy đây là con nhà nghèo.
Nhưng Dạ Dao Quang vừa đi đến gầy thì Thiên Lân trong tay áo đã nhanh chóng rung lên, Dạ Dao Quang khởi động khí ngũ hành nhìn thấy một đứa bé đứng bên cạnh phần mộ.
Đứa bé đã vô cùng suy yếu, linh hồn mờ nhạt gần như trong suốt.
Dạ Dao Quang ngưng tụ khí ngũ hành trong lòng bàn tay hướng về phía linh hồn, chậm rãi truyền khí ngũ hành vào thân thể của nó, nhìn thấy thân thể của nó không còn trong suốt nữa mới thu tay lại.