Quái Phi Thiên Hạ

Chương 180: Thật sự có thuốc nổ



Lúc này cả hai người đều xoay người lại tung ra một chưởng về đối phương, vừa lúc Dạ Dao Quang vươn đôi tay ra. Ngay trước khi nắm đấm của hai người tấn công nhau, một tay cô nắm lấy cánh tay của một người, sau đó cô dùng toàn bộ công lực mới có thể bắt được cánh tay của cả hai, rồi cô xoay người ném cả hai về phía người trong tộc của mỗi người.

Hai người đều được người trong tộc của mình đỡ lấy, sau khi bọn họ đã đứng vững dường như còn muốn đánh tiếp, Dạ Dao Quang đứng ở chính giữa nâng lên hai tay ngăn cản lại hai người:

"Bây giờ đại nạn sắp đến, bản thân hai vị là tộc trưởng còn có tâm tư rảnh rỗi luận bàn với nhau, ngược lại ta rất khâm phục tấm lòng khoan dung của hai vị."

"Ai muốn cùng lão bất tử kia luận bàn chứ?" Thẩm Triệu tức giận nói.

"Ngươi nghĩ rằng ta sợ lão già ngươi à?" Sắc mặt của Bàn Vũ cũng rất khó coi.

"Hai vị xin hãy bớt giận." Lúc này Ôn Đình Trạm đi tới, giọng nói của cậu vừa bước vào thời kỳ vỡ giọng nên có chút khàn nhưng giọng nói của cậu vẫn luôn nhã nhặn khiến cho mọi người của cả hai bên đều hấp dẫn qua đây.

"Nếu hai vị đã đứng cùng một chỗ ở nơi đây, chắc chắn đều là vì người trong tộc của mình. Hai vị đã đi đến thời điểm này rồi, vậy vì sao cả hai đều đi tranh chấp ở bước cuối cùng này, cho dù là có chuyện gì thì cũng không sánh bằng sự quan trọng về an nguy của cả hai bên vào lúc này."

"Ôn tiểu công tử, ta đã biết được sự việc. Dao tộc của chúng ta quả thật là có thuốc nổ." Bàn Vũ thở sâu một hơi, hắn thẳng thắn nói trước mặt mọi người.

"Đây là nơi định cư của tổ tiên nhưng không lâu sau đó bọn họ phát hiện có không ít nguyên liệu chế tạo thuốc nổ ở trong núi. Những thứ này giữ lại cũng vô dụng, năm đó thúc tổ phụ chế tạo chúng thành thuốc nổ rồi lưu trữ lại trong Dao tộc để đề phòng có gặp chuyện bất trắc có thể dùng thuốc nổ để ứng phó."

"Có tật giật mình." Thẩm Triệu hừ lạnh.

"Thẩm gia nhà ngươi chẳng lẽ không làm chuyện trái với lương tâm và cũng không gặp khó khăn sao?" Bàn Vũ trả lời lại một cách mỉa mai.

"Ngươi còn dám nói!" Thẩm Triệu lập tức nổi trận lôi đình.

"Nếu không phải là do các ngươi tiểu nhân hèn hạ..."

"Bàn gia không cam lòng mất đi chức vị tộc trưởng là thật và chúng ta thừa nhận nhưng chuyện mà chúng ta không làm, ta tuyệt đối sẽ không gánh oan uổng ở trên lưng." Bàn Vũ nói đúng lý hợp tình.

Ôn Đình Trạm và Dạ Dao Quang liếc nhìn nhau, xem ra dự đoán của bọn họ không sai, vụ thảm sát trước đây của Thẩm gia là có ẩn tình khác nhưng bây giờ không phải là lúc nói về chuyện này, vì vậy Ôn Đình Trạm hỏi: "Bàn tộc trưởng, thuốc nổ quan trọng như vậy chắc là do người tự mình giám sát."

"Thuốc nổ này cực kỳ nguy hiểm, hơn nữa số lượng lại lớn như vậy nên tổ tiên đã lưu trữ chúng ở nơi an toàn để chúng không phải chịu gió mưa và cũng không để nước và lửa ăn mòn, trên cửa chính lại khóa thêm ba ổ khóa lớn nặng một trăm cân, chìa khóa được truyền lại qua nhiều thế hệ tộc trưởng và hai vị trưởng lão cất giữ." Bàn Vũ nói rất đầy đủ.

"Lúc nãy lão già này tới tìm ta, chúng ta đi đến nơi lưu trữ thuốc nổ thì tất cả thuốc nổ đều không cánh mà bay nhưng ba ổ khóa lớn lại hoàn hảo không chút tổn hại nào và dấu vết vận chuyển thuốc nổ cũng không tìm thấy, cho nên lão già này liền nói ta biển thủ. (1)"

Khó trách bọn họ lại đánh nhau, dưới tình huống như vậy, cho dù là chuyện gì đều sẽ nghi ngờ Bàn Vũ vì Bàn Vũ làm mất vật quan trọng như vậy, hơn nữa còn khiến cho toàn bộ tộc nhân phải kinh hãi. Chỉ vì vô ý mà hắn trở thành tội nhân thiên cổ của Dao tộc, trong lòng hắn vô cùng buồn bực, Thẩm Triệu lại nói mỉa mai nên bọn họ không đánh nhau mới là lạ.

"Có khoảng bao nhiêu thuốc nổ?" Ôn Đình Trạm lại hỏi.

"Gần một ngàn quân." Lời nói của Bàn Vũ đổi lấy từng hơi thở hít vào.

Một quân là ba mươi cân, gần một ngàn quân, vậy thì có hơn một vạn cân thuốc nổ đủ để tiêu diệt toàn bộ nơi này! Hơn một vạn cân thuốc nổ cứ im lặng mà biến mất không thấy đâu cả? Cho dù là luân phiên vận chuyển, một ngày một trăm cân thì cũng phải mất khoảng ba năm để vận chuyển!

"Chúng ta có nên đi xem nơi cất giữ thuốc nổ không?" Dạ Dao Quang cảm thấy với sự cẩn thận và tài năng suy luận của Ôn Đình Trạm, có lẽ cậu phải đi đến đó mới có thể cởi bỏ bí ẩn này và vì vậy cũng sẽ tìm được thuốc nổ.

"Bây giờ chúng ta phải nghĩ xem thuốc nổ có thể chôn vùi ở nơi nào, nếu không rất nhanh cả Dao tộc và Quỳnh Vũ sơn trang đều sẽ bị hủy diệt." Cậu nói xong đột nhiên ngẩng đầu nhìn về Thẩm Triệu."Không còn kịp nữa rồi." Ôn Đình Trạm lắc đầu.

"Thẩm trang chủ có bản đồ địa hình không?"

"Ta chỉ có bản đồ địa hình ở xung quanh sơn trang." Mặc dù Thẩm Triệu có đi thăm dò bên trong Dao tộc nhưng hắn không vẽ bản đồ địa hình ở đây.

"Bản đồ địa hình?" Dạ Dao Quang sờ cằm nói: "Muội có thể giúp chàng nhìn địa hình ở nơi này."

"Thế thì tốt quá." Đôi mắt của Ôn Đình Trạm bỗng nhiên sáng ngời, sau đó cậu nói với Thẩm Triệu và Bàn Vũ:

"Hai vị tộc trưởng hãy nhanh chóng triệu tập mọi người lại đây, nếu thuốc nổ không tìm thấy ở Dao tộc, có lẽ nơi này sẽ được an toàn hơn."

Bàn Vũ không nói gì chỉ nhìn về Thẩm Triệu. Bọn họ chỉ biết được một con đường nhỏ chính là đường thủy nhưng đường thủy quá xa, hơn nữa bọn họ lại không có nhiều bè trúc như vậy, chỉ có mật đạo mà Thẩm Triệu mới dẫn bọn họ đi qua. Có điều mật đạo này là do Thẩm Triệu bày trận, cho dù bọn họ đã đi qua một lần thì cũng vô dụng.

"Thẩm Hòa, ngươi dẫn bọn hắn đi đón người đi." Thẩm Triệu phẩy tay áo một cái, hắn cũng không nhìn Bàn Vũ.

Thẩm Hòa thở dài một hơi, sau đó hắn bày ra tư thế mời nói với Bàn Vũ: "Xin mời đi theo ta."

Bàn Vũ thả ra một con chim để phát đi tín hiệu cho Bàn gia. Từ lúc thuốc nổ không tìm thấy, Bàn Vũ đã cho người của mình tập hợp toàn bộ người dân trong Dao tộc, chỉ cần bọn họ nhìn thấy tín hiệu này thì tất cả mọi người sẽ tập hợp lại ở cửa mật đạo. Và kẻ phản bội có thể lẫn vào đây hay không? Tất nhiên là sẽ không rồi, nếu như hắn cũng đi theo bọn họ thì ai sẽ là người đi dẫn thuốc nổ đây?

Mỗi người đều ồn ào đi làm việc. Dạ Dao Quang dẫn Ôn Đình Trạm đến một nơi không người, cô để cho Kim Tử đi canh chừng, sau đó cô lấy ra Tử Linh châu rồi nhanh chóng thúc giục Tử Linh châu. Bên trong Tử Linh châu có một cơn lốc lướt qua, cũng giống như lúc trước Dạ Dao Quang cho cậu xem qua long mạch, dãy núi thổ địa liền xuất hiện, trông nó rất giống với mô hình địa cầu mà Dạ Dao Quang đã gặp.

"Đây chính là địa hình ở xung quanh nơi này." Dạ Dao Quang bĩu môi nói với Ôn Đình Trạm đang nhìn vào Tử Linh châu.

"Cũng may Dao Dao không phải là chủ soái dẫn quân đánh giặc, nếu không chắc chắn sẽ không có địch thủ." Ôn Đình Trạm thấy vậy không khỏi lắc đầu cười nói. Cậu đi theo Dạ Dao Quang và trải qua rất nhiều chuyện khác thường, bây giờ cậu nhìn thấy nhưng cũng không thể trách.

"Nếu như muội không có Tử Linh châu thì trên chiến trường cũng khó có thể gặp được địch thủ." Dạ Dao Quang giương cằm lên nói.

Cô thông thạo về kỳ môn độn giáp, nếu như cô muốn giết chết mấy vạn đại quân thì chắc chắn đó không phải là lời nói suông. Cho nên mới nói đắc tội người nào cũng được nhưng đừng bao giờ đắc tội với địa sư, cho dù bản lĩnh có lớn bằng trời cũng chỉ mong lo cho thân mình.

Ôn Đình Trạm không nói tiếp mà cậu chăm chú cẩn thận nhìn địa hình xung quanh. Đôi mắt đen bóng lướt qua, cậu nhìn qua toàn bộ một lần, sau đó Ôn Đình Trạm im lặng suy nghĩ.

"Theo muội thấy, hắn ta có thể sẽ cho nổ tung sườn núi. Chỉ cần hai bên ngọn núi này ngã xuống thì nơi đây sẽ biến thành nghĩa địa sống khiến cho tất cả mọi người đều bị chôn vùi." Dạ Dao Quang chỉ vào hai bên ngọn núi.

"Không phải đâu Dao Dao. Để hai bên ngọn núi này ngã xuống, điều kiện tiên quyết là hắn phải chôn một phần thuốc nổ ở Quỳnh Vũ sơn trang trước, như vậy quá lãng phí thời gian. Hơn nữa mục đích của hắn không chỉ là Dao tộc và Quỳnh Vũ sơn trang mà còn có cả Minh tướng quân, như vậy không có cách nào làm ảnh hưởng đến Minh Nặc." Ôn Đình Trạm lắc đầu nói.

"Bọn họ vốn không muốn dẫn Minh Nặc đến đây, chỉ là bị muội ngăn cản lại thôi." Dạ Dao Quang thản nhiên nói, ý muốn nói là suy đoán của cô không sai.

***

(1) Biển thủ: Là hành vi gian dối biến tài sản công thành tài sản riêng.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.