“Không phải con rối.” Huyền Qua quan sát mảnh vụn rơi xuống từ mặt đối phương, lại gần hơn, “Da dẻ máu thịt trên người hàng giả đều là thật, nhưng lại khác con người, rất cứng ngắc, không hề có sức sống.”
“Vậy… đây là thuật con rối ư?” Giọng Lục Hào khe khẽ.
Cậu nhìn “người” trên mặt đất, mặt của đối phương như mặt tường tồi tàn, hiện đầy vết nứt, trong đó có mấy miếng đã bong ra nhưng không chảy máu, giống như mảnh vỡ sứ trắng. Tư thế nằm trên đất cũng vô cùng vặn vẹo, như là con rối bị vứt bỏ.
“Em từng nghe tiền bối Chung kể, nếu như một người đã bị luyện thành rối, ở gáy của họ sẽ có một vết máu”
Huyền Qua nắm chặt tay cậu, rất nhanh lại buông ra, “Ngoan, tôi qua xem thử.”
Lục Hào lắc đầu, kéo cổ tay đối phương.
Không làm gì được cậu, Huyền Qua đành phải dắt cậu theo, “Vậy đi cùng.”
Huyền Qua đi qua ngồi xổm xuống, lật con rối hình người lại, cảm xúc dưới bàn tay lạnh lẽo cứng rắn. Hắn kéo cổ áo ở gáy của đối phương xuống, lộ ra phần da trơn bóng.
Huyền Qua nhìn khe nứt trên mặt đối phương, tụ khí ở ngón tay, chạm nhẹ một cái, mặt ngoài da rạn nứt như đồ sứ, mảnh vỡ rơi xuống đất.
Theo mảnh vỡ rơi xuống hóa thành phấn, một vết máu rộng chừng một ngón tay xuất hiện trước mắt hai người, vắt ngang qua gáy, vô cùng dữ tợn.
“Là con rối.” Huyền Qua đứng dậy, vân vê bụng ngón tay, “Cảm giác như chạm vào một con rối hoặc búp bê nhựa.”
Nói xong, áp suất không khí quanh người hắn rõ ràng hạ thấp. Chịu đựng hai giây, hắn lo mình nắm đau tay Lục Hào, dứt khoát buông ra, lấy điếu thuốc ra ngậm, lại sờ bật lửa trong túi.
“Không phải cái bật lửa đó bị anh bẻ ném đi rồi à?”
Huyền Qua dừng tay, rũ mắt xuống, đối diện với ánh mắt trong veo của Lục Hào, bỗng duỗi tay áp người vào lồng ngực mình, dùng sức rất lớn.
Chóp mũi Lục Hào đụng thẳng vào đau nhói, cậu đang muốn xoa mũi thì cảm giác bờ môi Huyền Qua sát ngay bên tai mình, giọng rất trầm, hơi nham nhám, “Sao em lại ngốc thế? Đây là thuật con rối, nếu như… em cũng sẽ biến thành thế này.”
Nói đến mấy chữ sau giọng cũng hơi run.
Lục Hào tì cằm lên vai Huyền Qua, ngẫm nghĩ, đoạn vươn tay vòng quanh lưng hắn, vỗ nhẹ, cũng không biết nói gì, một lúc lâu mới mở miệng, “Bây giờ em vẫn ngoan ngoãn ở bên anh mà.”
Nghe câu trả lời này, Huyền Qua càng siết chặt cánh tay hơn. Hắn biết Lục Hào không phải lúc nào cũng hiền lành mà luôn không ngừng nhắc nhở bản thân phải nhìn về phía trước, đừng sa vào vũng bùn trong quá khứ.
Hắn không rộng rãi được như Lục Hào.
Huyền Qua hít vào một hơi, cắn vành tai Lục Hào, giọng điệu bất đắc dĩ, “Mèo con ngốc, đó là ông đây xót em.”
“Ngứa ——” Cảm thấy lỗ tai ngưa ngứa, Lục Hào né sang bên những vẫn bị Huyền Qua ôm, không thành công.
Huyền Qua lại hôn nốt ruồi ở mí mắt trái của cậu, giọng khẽ khàng, “Mèo con của tôi thật sự dũng cảm lắm.”
Qua mấy phút, Lục Hào nhớ lại những gì đã nói với Tiết Phi Y khi rời khỏi nhà hàng của Dịch Thuật, đang định gọi điện thì đúng lúc đối phương gọi tới.
“Bọn em ở đâu rồi? Không bị sao chứ? Không đúng, em không sao chứ, cái tên giả mạo kia thế nào rồi?” Vừa kết nối, phía bên Tiết Phi Y đã bắn một tràng bằng bằng, “Bà Long tới rồi, đang nói chuyện với Dịch Thuật, ôi mãi sau anh mới nhận ra, anh có phải là đồng đội heo không?”
Giọng điệu vô cùng ảo não.
Lục Hào trả lời từng câu hỏi, “Em ở trong con ngõ cách nhà hàng không xa, không sao, tình huống của tên giả mạo kia khá phức tạp, nhưng không tạo được uy hiếp gì nữa. Huyền Qua tới rồi, đang ở cùng em.” Cuối cùng cậu bật cười, “Anh không phải đồng đội heo.”
Hẹn gặp ở nhà hàng của Dịch Thuật, Lục Hào cúp điện thoại thì thấy Huyền Qua đã “nhấc” con rối nằm trên đất.
“Anh điều khiển ‘khí’ nâng gã lên à?” Lần đầu tiên thấy kiểu thao tác này, Lục Hào hơi ngạc nhiên.
“Ừ.” Huyền Qua cách con rối một bước, “Chứ chả nhẽ tôi còn phải tự tay nâng nó? Không đời nào.”
Nhìn biểu cảm ghét bỏ của hắn, Lục Hào bật cười.
Vị trí của họ cách nhà hàng của Dịch Thuật không bao xa, nhưng hẻm nhỏ rắc rối phức tạp, Lục Hào thẳng thừng dùng tượng quẻ tìm phương hướng.
Băng qua ngõ, quẹo một cái, Lục Hào đã thấy Tiết Phi Y đứng ở cửa, tay cầm tinh bàn, đang ngó nghiêng xung quanh.
Thấy Lục Hào đi tới, mắt Tiết Phi Y sáng lên, đi vài bước, bỗng thấy thứ rõ ràng đang bay lơ lửng vậy mà là “Huyền Qua”, sợ tới mức tí nữa nhảy dựng, “Đờ mờ đờ mờ, cái khỉ gì đây?”
“Hàng giả.” Huyền Qua đi tới từ sau lưng Lục Hào, ném thẳng con rối vào nhà hàng để tránh dọa người qua đường.
Nhìn cảnh tượng này, Tiết Phi Y ôm chặt Thanh Hà, “Tôi nổi cả da gà rồi nè, kinh quá.”
Lần này Thanh Hà không ghét bỏ anh mà còn an ủi, “Đừng sợ.”
“Bà Long và tiền bối Dịch ở trong hả anh?”
“Ừ.” Nghe Lục Hào hỏi, Tiết Phi Y nhanh chóng kể lại tình hình, “Sau khi anh gọi cho bà Long thì chạy về ngay, tìm cớ không đi. Anh đoán có khả năng tiền bối Dịch cũng nhận ra gì đó, còn rất phối hợp. Chờ bà Long tới rồi thì anh kể rõ sự việc cho bà, bây giờ hai người họ đang ở bên trong nói chuyện.”
Mấy người vừa nói vừa đi vào trong.
Vừa bước vào sân, Long Mộc Đường và Dịch Thuật đúng lúc đi ra, liếc cái đã thấy con rối nằm trong sân và Huyền Qua đứng bên cạnh.
Bà Long mím chặt khóe miệng, “Đây chính là Huyền Qua giả mà Tiểu Tráng nói?” Mới đầu bà lộ vẻ kinh ngạc, bây giờ đã bình tĩnh trở lại.
“Vâng.” Lục Hào đi tới để lộ phần gáy của con rối, chỉ vào vết máu, “Chỗ này, là dấu hiệu luyện chế con rối thành công.”
Bà Long nhìn kỹ, vẻ mặt nhiêm túc, “Đúng vậy.”
Lúc này Dịch Thuật vẫn đứng bên cạnh bỗng biến sắc, “Khoan đã!” Giọng chú căng ra, nhịp chân hơi rối loạn, đứng ở phía trước con rối, lại như sợ cái gì đó, thân hình khựng lại, chỉ nhìn vết máu kia chằm chằm.
Lục Hào nhìn bà Long, thấy bà Long lắc đầu mới mở miệng, “Tiền bối Dịch ơi?”
Dịch Thuật hoàn toàn không có phản ứng, như người mất hồn.
Trên đường Huyền Qua đã nghe Lục Hào kể việc bị trận pháp nhốt cùng với Tiết Phi Y ở nhà hàng của Dịch Thuật. Hắn di chuyển, đứng ở một chỗ có thể khống chế Dịch Thuật.
——Ngoài Lục Hào ra, hắn không tin bất cứ ai ở đây.
Long Mộc Đường đã nhận ra có gì đó không đúng, “Dịch Thuật à, có chuyện gì thế?”
Một lúc lâu, Dịch Thuật mới ngẩng đầu, ngẩn ngơ nhìn Long Mộc Đường, biểu cảm như khóc như cười, “Bạch Ngạn… Cậu ấy là Bạch Ngạn!”
“Bạch Ngạn?” Long Mộc Đường phản ứng lại, “Chẳng phải hai mươi mấy năm trước cậu ấy đã bị chính tay cậu ——?” Bà nuốt những lời còn lại vào.
Nhưng mấy người Lục Hào đứng bên cạnh đã kịp phản ứng. Chung Hoài Nam từng kể hai mươi mấy năm trước, bạn thân của Dịch Thuật trầm mê tà thuật đánh mất tâm trí, tự tay chú đã chấm dứt mạng sống của đối phương.
Sau đó Dịch Thuật rời khỏi giới huyền thuật, không trở lại nữa.
Tiết Phi Y nhìn con rối trên đất, cảm thấy mình không theo kịp sự phát triển của chủ đề. Hơn nữa, ngay cả ông nội anh cũng không thích nhắc tới hỗn loạn của giới huyền thuật hai mươi mấy năm trước.
Dịch Thuật đi về phía trước hai bước, ngồi xổm xuống, chú ta duỗi ngón tay không ngừng run rẩy, chỉ vào một vết bớt sáng màu bên cạnh vết máu, khó khăn mở miệng, “Bạch Ngạn có cái bớt này.” Giọng khàn cả đi.
Long Mộc Đường đứng bên cạnh Dịch Thuật, “Cậu chắc chứ?”
“Tôi chắc chắn”
Long Mộc Đường suy nghĩ, không nói gì thêm, chỉ hỏi, “Còn có điểm đặc biệt nào không?”
“Mắt cá chân, dưới mắt cá chân trái của Bạch Ngạn có ba nốt ruồi, trùng hợp tạo thành hình tam giác”
Bà Long tự mình ngồi xuống, kéo ống quần của con rối, lộ ra mắt cá chân. Phần da ngoài chân cũng không hoàn chỉnh, theo vết nứt không ngừng gia tăng, lớp da để ngụy trang bên ngoài đã tróc ra không ít.
Mà dưới mắt cá chân quả thực lộ ra ba nốt ruốt, giống y như những gì Dịch Thuật miêu tả.
Thoáng chốc tất cả đều im lặng.
Dịch Thuật nhìn chằm chằm người trên mặt đất, nhắm mắt lại, toàn thân run rẩy không thể kìm nén. Một lúc sau, chú bỗng đứng dậy, cơ thể lảo đảo, sau đó quay người.
Tiết Phi Y và Lục Hào nhìn nhau, đều không nói gì.
Long Mộc Đường đi đóng cửa quán, quay trở lại, thở dài, “Đi vào rồi nói.” Bà nhìn về phía bóng lưng Dịch Thuật.
Không để bà chờ lâu, Dịch Thuật xoay người im lặng đi tới trước mặt Bạch Ngạn, quỳ một chân xuống đất. Chú vô thức duỗi tay ra, nhưng cuối cùng không đặt lên mặt đối phương, thay vào đó ôm ngang người, động tác cẩn thận.
Đi vào trong phòng, Dịch Thuật cầm tẩu thuốc và thuốc lá sợi, tay vẫn luôn run không ngừng, một lúc lâu mới châm thuốc. Chú hút vài hơi, phía sau làn khói mịt mù chậm rãi mở miệng nói chuyện, phá vỡ sự im lặng trong phòng.
“Hai mươi hai năm trước, chú khoảng ba mươi tuổi, Bạch Ngạn nhỏ hơn chú một chút.” Chú ta nhìn thuốc lá sợi cháy trong tẩu, không thấy rõ vẻ mặt, “Khi ấy toàn bộ giới huyền thuật, Ủy ban huyền thuật đều hỗn loạn, rất nhiều người quen bỗng nhiên trầm mê tà thuật, đánh mất tâm trí, biến thành kẻ điên chỉ biết giết người.”
Nghe đến đó, bà Long ngồi ở một bên từ từ nhắm mắt lại.
“Chú và Bạch Ngạn biết nhau từ nhỏ, khi đấy cậu ấy còn cười bảo, nếu người nào đó thật sự biến thành kẻ điên mất trí, chết trong tay đối phương, cũng tốt hơn là chết trong tay người khác.” Dịch Thuật không dám nhìn con rối, nói tiếp, “Nhưng tình hình càng ngày càng nghiêm trọng, ngày nào cũng có người chết.”
Chú ta nhìn thoáng qua Lục Hào, “Ông bà ngoại cháu cũng qua đời vì việc này. Còn có Chung Hoài Nam, cũng bởi vì núi sập mà bị chôn dưới nham thạch, suýt chút nữa mất mạng, sau khi đi ra một thời gian dài cũng không gượng dậy nổi.”
“Khi ấy chú và Bạch Ngạn cùng đi thăm dò manh mối thật giả, không ngờ Bạch Ngạn cũng dính tà thuật, đến cả chú cũng không nhận ra, cứ ầm ĩ đòi giết người, muốn cướp sinh khí của người ta. Chú không khống chế được cậu ấy, định mang cậu ấy về Ủy ban huyền thuật, nhưng giữa chừng cậu ấy từng tỉnh táo một lần”
Cảnh tượng khi ấy như tái hiện trước mắt, “Cậu ấy… nắm lấy tay chú bảo chú mau giết cậu ấy, nói là đã hoàn toàn không thể kiểm soát bản thân, không muốn mình biến thành một con quái vật.” Nói đến đây, rốt cuộc Dịch Thuật vẫn dời mắt lên người con rối, “Sau chú ra tay, tự mình ra tay, kết thúc tính mạng của cậu ấy.”