Quách Thống Lĩnh! Nhà Ngài Có Sói

Chương 116: Trở Mặt



Có người theo dõi, mẹ hãy tìm cách gọi điện cho Quách Tử Tôn.”

Nếu như mẹ cô không thấy được dòng chữ cô ghi trong lòng bàn tay, thì bọn họ coi như xong đời.

Nhưng phải khen ngợi mẹ cô rất nhạy bén, đã thế còn cùng Quách Tử Tôn phối hợp rất ăn ý. Bởi lẽ khi đó, người mà mẹ cô gọi điện không phải là thư ký của mình, mà chính là Quách Tử Tôn.

Về phía Quách Tử Tôn, thì đối với một người phụ nữ thông minh như Diệp phu nhân, đương nhiên không có chuyện gọi nhầm số, càng không có chuyện nói mật khẩu két sắt một cách thản nhiên như vậy.

Cho nên, hắn ngay lập tức đã phát hiện ra vấn đề.

Sau đó liền ra lệnh cho gã thư ký mang “đồ” tới điểm hẹn.

Tiếp theo hắn cho đặc vụ cải trang thành Diệp phu nhân và người tài xế. Lúc chuẩn bị đến điểm phục kích thì hoán đổi người.

Quả nhiên xe bọn họ bị tông rồi rơi xuống biển. Nhưng với khả năng được huấn luyện chuyên nghiệp của mình, hai người đặc vụ này liền nhanh chóng lặn sâu xuống phía dưới, rồi âm thầm rời đi.

Đến lúc này Bắc Thần chỉ biết cười một cách tức giận, hắn thật sự đã quá xem thường hai người bọn họ rồi.

Nhưng không sao trong tay hắn vẫn còn con át chủ bài là Lưu Y, hắn không tin cô sẽ không vì đứa trẻ trong bụng mà lần nữa phản bội hắn.

“Lưu Y bảo bọn họ rút lui đi!” Giọng hắn lạnh nhạt vang lên, ánh mắt lãnh khốc nhìn về phía Quách Tử Tôn.

“Tại sao tôi phải làm thế?” Cô đáp một cách hờ hững.

“Em điên rồi sao? Em không nhớ rằng tôi vẫn đang giữ viên thuốc giải cuối cùng hả? Nếu không có nó thì cái thai trong bụng em cũng đừng hòng sống sót.”

Âm thanh từ miệng hắn phát ra không quá lớn, nhưng trong không gian như thế này, việc truyền đến tai đám người Quách Tử Tôn là điều không thể tránh.

Khỏi phải nói, thần trí Quách Tử Tôn chấn động đến mức nào, ngay cả khi trời sắp sập xuống cũng không làm hắn kinh ngạc đến vậy.

Hắn nhìn chằm chằm vào cô, nhìn vào bóng dáng mà hắn vẫn không thể đếm nổi trong mơ đã bao lần tìm kiếm, trong mắt hắn khoảnh khắc này chỉ còn lại nỗi vui mừng điên dại, quyến luyến cùng day dứt.

“Cô ấy có thai sao?…” Hắn thấp giọng nói, trầm thấp đến không thể tưởng tượng nổi, cũng là để cố gắng áp chế vẻ kích động.

Sói con của hắn có thai?



Cô ấy vậy mà đang mang thai con của hắn?

Tại sao lần để lại mật thư trên sân thượng, cô ấy lại không nhắc đến điều này?

Là vì sợ rằng hắn sẽ ngăn cản cô sao?

Không đâu! Hắn thà tin rằng mình nghe nhầm, còn hơn biết được tính mạng của con hắn lại đang bị đe doạ thế kia.

Nếu như hôm nay hắn phát hiện ra trên người Lưu Y mất một sợi tóc nào, hắn nhất định sẽ bắt tất cả đám bọn chúng cùng nhau tuẫn táng dưới lăng mộ này.

Lưu Y có thể cảm nhận được nguồn cơn giận dữ của Quách Tử Tôn đang toả ra, theo đó là nỗi lo sợ cũng đang dần cắn nuốt hắn.

Cô từ từ nở một nụ cười nhạt, sau đó lấy ra hai viên thuốc từ trong túi, chìa ra trước mặt Bắc Thần.

“Cái này sao?”

Bắc Thần nhất thời thất kinh nhìn xuống hai viên thuốc, rồi lại lập tức nhìn cô lên, nghi hoặc lắc đầu:

“Không…không thể nào! Rõ ràng khi đó tôi đã thấy em uống viên thuốc đầu tiên ở trong phòng thưởng trà, tại sao bây giờ nó lại còn ở đây?”

Dừng lại vài giây, hắn giống như đã nghiệm ra, liền gượng cười một cách bất lực:

“Tôi hiểu rồi… hoá ra lúc đó… là em cố tình làm thế để tất cả tin rằng em đã uống nó? Nếu vậy tại sao ấu trùng độc lại không phát tác trên người em?” Hắn trừng mắt hỏi cô.

Ánh mắt cô lóe lên một tia sắc bén, âm thanh phát ra không quá nhanh cũng không quá chậm:

“Việc anh cho virus độc vào người tôi, anh cho rằng khi tôi mang thai sẽ mất đi khả năng miễn dịch, virus sẽ nhân cơ hội khiến bào thai bị suy yếu và chết dần chết mòn? Không đâu! ngược lại việc mang thai đã tạo ra một loại kháng thể mới, ngăn chặn virus độc phát tác còn biến nó thành một loại hợp chất dung hòa với cơ thể của tôi, cho nên đối với tôi mà nói nó giống như một cơn chột bụng mà thôi.”

Cô nhìn Bắc Thần nói, nhưng thực ra là đang trấn an tâm trạng như muốn phát điên của Quách Tử Tôn.

“Thì ra ngay từ đầu là em diễn trò, cố tình lừa tôi?”

“Nếu không anh nghĩ trong con hẻm đó, với một tên nhãi nhép như vậy tôi lại không có khả năng hạ gục hắn và chạy trốn?”



Ánh mắt cô lúc này chỉ còn lại sự lãnh khốc, tuyệt tình:

“Bắc Thần à Bắc Thần! Anh từng tí một tính toán trên người tôi, canh lúc tôi phát hiện ra bản thân bị hạ độc và xuất hiện đúng lúc như một vị cứu tinh. Còn tôi, thì không thể lợi dụng sự giả tạo đó để tính toán trên người anh sao?”

Cô nhếch miệng một cách khinh miệt, nhìn hắn.

Hắn làm tổn thương cô hết lần này đến lần khác, vậy mà giờ lại bày ra dáng vẻ giống như cô đang làm tổn thương hắn vậy, thật là ghê tởm.

“Lưu Y em khiến tôi quá bất ngờ rồi đấy!” Hắn đè nén cơn giận, đưa đầu lưỡi liếm nhẹ cánh môi, cười như không.

“Chưa hết bất ngờ đâu, tôi còn tìm thấy cái này…”

Vẻ mặt Lưu Y hết sức bình thản, lại giống như đang cố tình trêu đùa hắn, cô ngay sau đó lấy ra một chiếc hộp nhỏ màu đen, vừa nhìn thấy hắn liền kinh ngạc đến đứng hình.

“Con chip AI.”

“Đúng vậy! Chính vì phát hiện ra nó nên tôi mới biết được thân phận thực sự cùng những lời nói dối đáng sợ của anh.”

“Làm sao…em có thể?” Giọng hắn hơi run, giống như đầu lưỡi bị co rụt lại vậy.

“Ý anh nói là căn phòng bí mật sau tủ quần áo của anh cùng mấy cái mật mã đó hả? Anh quên mất tôi là ai rồi sao?” Cô nhướng mày, khiêu khích.

Khỏi phải nói, đám người trong lăng mộ chỉ biết nhìn Lưu Y với vẻ mặt kinh sợ lẫn thán phục, bọn họ đều đã biết cô chính là Sói Đen, nhưng không ngờ tài “trộm cắp” của cô đã đạt đến trình độ thần không biết quỷ không hay như vậy.

Căn phòng bí mật là cô nói chính là mật thất sâu đến 50 mét, gồm 6 lớp cửa bảo vệ và bẫy laser luôn hoạt động 24/7. Nó là nơi lưu giữ những thông tin bí mật của tổ chức, ngoài chủ nhân của bọn họ ra thì chưa từng có một ai có thể xâm nhập được vào đó.

Ngô Khiêm và La Kỳ có thể phần nào hiểu được cảm giác của bọn họ. Ngày trước ngay cả hệ thống bảo vệ tiên tiến nhất trên thế giới, họ còn bị cô trong nháy mắt đi ra đi vào như chốn không người, huống hồ gì là cái mật thất này.

Là bọn họ tự mình dẫn Sói vào nhà giờ trách được ai.

Bắc Thần biết cô chính là một siêu trộm, cũng biết tài năng của cô, nhưng bị cô dắt mũi thế này cũng khiến hắn nhục nhã quá rồi.

Ánh mắt hắn trở nên thâm thuý lạnh lẽo một cách đáng sợ, không một giây phút chần chừ, hắn liền rút súng chĩa thẳng vào mi tâm của cô, giọng phát ra đầy lãnh huyết, vô tình:

“Đưa nó đây!”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.