Quách Thống Lĩnh! Nhà Ngài Có Sói

Chương 119: 119




“Đây có lẽ là một con nhện cái, con vừa rồi chúng ta chạm mặt chính là một cặp với nó.”
Vừa dứt lời, Quách Tử Tôn lại như nghiệm ra điều gì đó, lập tức giật phắt chiếc đèn pin trên tay La Kỳ chạy về hướng ngược lại, hét lớn:
“Dừng lại! Không được qua đó! Tất cả nhanh lùi lại ngay!”
Chỗ Quách Tử Tôn đứng có lẽ là điểm cao nhất trong hang động, phía sau hắn cũng chính là cánh cửa mật đạo để vào lăng mộ.

Từ nơi này nhìn xuống phía dưới khoảng cách tầm 20 bậc thang, dẫn thẳng xuống bãi đá ngầm, nơi có hàng nghìn xác chết đang nằm chồng chất lên nhau.
Đám thủ hạ của Bắc Thần vốn dĩ gặp phải quái thú liền mất sạch nhuệ khí, nháo nhào như ong vỡ tổ.

Một số tên trung thành thì ở lại cùng hắn, số còn lại liền tháo chạy xuống phía dưới hòng tìm cách thoát thân.
Tiếng nói đanh thép của Quách Tử Tôn vang lên, vọng khắp hang động.


Khiến bọn chúng trong phút chốc giật mình, bước chân hơi chững lại, quay đầu nhìn hắn.
“Quay lại ngay lập tức! Con đường đó không thể đi được!” Hắn lần nữa lên tiếng ngăn cản.
“Quay lại đây ngay cái lũ nhát gan kia! Chỉ là một con nhện thôi mà đã bỏ chạy hết rồi!” Bắc Thần đứng cách Quách Tử Tôn một khoảng, tay giờ súng nhắm về phía đám thủ hạ của mình, tức giận mắng chửi.
“Ông chủ xin lỗi ngài… chúng tôi có thể mạo hiểm tính mạng vì ngài, nhưng mạo hiểm theo cách này thì không được…”
Một tên trong số chúng cả gan lên tiếng, tên đứng cạnh thì cả người run rẩy, xem ra đã mất kiểm soát mà hét lớn:
“Ngài nhìn mà xem… con mẹ nó chứ! Nhện gì mà nhện ăn thịt người như vậy… nó đích thị là yêu quái chứ nhện nỗi gì…”
“Đúng vậy! Chúng tôi không ở lại đây nữa…”
Cả đám đồng thanh nói rồi ngay sau đó quay đầu, dẫm đạp lên đống xác chết mà tháo chạy.
ĐOÀNG——-.
Viên đạn găm ngay vào lưng một tên thủ hạ khiến hắn lập tức gục xuống mà chết, đám người kinh hãi tản ra, tuy nhiên chỉ một giây sau lại điên cuồng lao về phía trước.
“Bắc Thần dừng tay! Bọn họ là thủ hạ của mày, nếu bọn họ đã không thuận ý, mày cũng không được phép sát hại.”
Quách Tử Tôn bước nhanh tới nắm chặt lấy tay Bắc Thần, gương mặt tràn ngập sự giận dữ.
Hắn khẽ liếc mắt nhìn Quách Tử Tôn, nhếch miệng: “Chính vì chúng là thủ hạ của tao, cho nên tao có quyền.”
Lời nói của Bắc Thần thổi bùng cơn giận trong lòng Quách Tử Tôn, hắn siết chặt chiếc đèn pin trong tay, vung một đấm vào thẳng mặt Bắc Thần, khiến cả người hắn bay ra sau, lưng đập mạnh vào vách đá.
Ngay sau đó Quách Tử Tôn dọi đèn pin một lượt xuống phía dưới chỗ xác chết, phát hiện ra vô số những chuyển động nhỏ, liền hướng về đám người đang bỏ chạy, quát lớn:
“Ở đó có nhện độc tất cả quay lại ngay!”
Quả đúng như suy đoán của hắn, hàng trăm con nhện mặt người con lúc nhúc bò từ trong đống xác chết tràn ra.

Có lẽ sau khi đám lính Nhật kia chết đi, cơ thể đã trở thành bữa ăn cho đám nhện độc, bởi vậy bộ dạng mới trở nên gớm ghiếc như thế.
Hơn nữa theo hướng của vòng tơ, có lẽ con nhện cái đi ra từ một trong những cái huyệt đạo trên vách đá, rất có thể đó mới chính là hang ổ của chúng.

Ban nãy cạnh chỗ xác của mấy người đặc vụ, hắn phát hiện ra có một ít chất nhầy màu xanh, tạo thành từng giọt, dọc xuống tới tận chỗ đám lính Nhật.
Cho nên phán đoán của hắn là con nhện cái này vừa mới hạ sinh xong, mà địa điểm chính là bãi tha ma bên dưới.
Lời của Quách Tử Tôn khiến bọn chúng hơi chột dạ, vài tên trong số chúng lập tức lia đèn lên phía trên vách đá để xem xét, nhưng lại không thấy động tĩnh gì bèn thở phào nhẹ nhõm, cho rằng gã Thống lĩnh này cũng tham lam giống hệt chủ nhân của bọn họ, thà là ở lại để chiếm lấy kho báu cũng không muốn thoát thân, đã vậy còn muốn bọn họ phải đồng quy vu tận theo cùng, đừng có mơ!
“Mẹ kiếp! Là ở dưới không phải ở trên.” Quai hàm Quách Tử Tôn siết chặt lại, gầm lên đầy giận dữ.
Nghe vậy bọn chúng mới giật mình kinh hãi.
Ngay lập tức một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng, rồi sau đó như có thứ gì nhồn nhột, ngứa ngáy bò lên chân rồi luồn lách vào bên trong cơ thể chúng.
Bất giác không ai nói ai, chúng lặng lẽ chĩa đèn xuống dưới.
Cảnh tượng khiến chúng chết sững.
Hàng trăm con nhện mặt người đang bò lổm ngổm xung quanh, tuy là là nhện con mới ra đời nhưng kích thước cũng đã to gần bằng bàn tay người rồi.
Đám bọn chúng kinh hãi quay đầu bỏ chạy, hai tay không ngừng khua khoắng loạn xạ hòng hất chúng ra khỏi cơ thể của mình.
Nhưng không còn kịp.

Chỉ trong nháy mắt chúng đã bu đen khắp người đám thủ hạ của Bắc Thần, từng tên một đau đớn ngã gục xuống, nằm giãy giụa trên đống xác khô.
Đội của Quách Tử Tôn muốn cứu người thì đã quá muộn, tiếng kêu gào thảm thiết của bọn họ quằn quại trong đám nhện mặt người vọng khắp cả hang động, ai nghe thấy cũng đều không khỏi rét mà run.

Nhện con không có độc tố mạnh như nhện trưởng thành, vết cắn của nó không thể khiến bọn họ chết ngay tức khắc.

Mà chỉ khiến cơ thể sau khi bị nhiễm độc toàn thân sẽ bắt đầu tím tái, khó thở, đau đớn từ từ rồi mới tử vong.
Nhưng tình hình bây giờ tất cả đều ở tận sâu trong hang động, đừng nói là thoát ra ngoài, có cứu được bọn họ thì e cũng khó mà sống được thêm một hai giờ, như vậy có khác nào khiến bọn họ phải chịu thêm giày vò?
Cảnh tượng đám người lăn lộn trong đau đớn như vậy thực quá tàn khốc, Lưu Y không dám nhìn lâu, vội ngoảnh mặt đi.
Hoạ Tuyết cũng sợ co rúm mình lại nấp sau lưng Bắc Thần, người run lên bần bật.
Quách Tử Tôn rút súng, lắp thêm bộ phận giảm thanh, quyết định giúp bọn họ kết thúc sự đau khổ.

Nhưng bất ngờ liền bị Lưu Y giờ tay ngăn cản.
“Chờ đã! Em có ý này…”.


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.