Tống Điềm xuống xe ngựa thì gặp Tô Chinh, Hồ Kỵ còn có Phó Ngạn đều đang đứng chờ ở trước đại doanh trướng, hiển nhiên, Cố Hiển Thành còn nhiều việc đang chờ.
"Nàng về nghỉ ngơi trước đi, chốc lát ta lại qua." Cố Hiển Thành nói nhỏ vào bên tai nàng.
Tống Điềm khẽ gật đầu.
Cố Hiển Thành bận rộn, Phúc Quý cười đi tới: "Tống trù nương, ta đưa cô về."
Tống Điềm vừa lúc có nhiều chuyện muốn hỏi hắn, nàng lên tiếng đồng ý, hai người liền đi về phía doanh trướng Tống Điềm.
Dọc theo con đường này, Tống Điềm hỏi lại tất cả những vấn đề nàng thắc mắc một lần.
Đại tướng quân mất trí nhớ như thế nào?
Mất trí nhớ xong thì làm gì?
Thân phận như nào?
Nhà ở đâu? Còn có thân nhân gì không?
Toàn bộ đều hỏi lại một lần.
Phúc Quý tưởng Tống trù nương muốn hiểu thêm về Đại tướng quân nên không để ý nhiều, biết gì đều nói ra hết.
"Năm đó sau nửa tháng Đại tướng quân tỉnh lại ta mới bắt đầu đến hầu hạ bên cạnh, Đại tướng quân bị thương nghiêm trọng, năm trên giường suốt hai tháng, nô tài cũng không rõ chuyện trước đây như nào. Nhưng mà, Bệ hạ nói, tướng quân nguyên quán ở Tô Châu, phụ thân cũng là võ quan, mẫu thân thì mất từ khi ngài ấy còn nhỏ rồi. Băm năm trước, phụ thân ngài cũng tử trận, vì Quốc gia mà anh dũng hy sinh, Đại tướng quân có công cứu giá, lập tức được phong làm Nhất phẩm Đại tướng quân."
"Vậy... những chuyện này sao Bệ hạ lại biết?"
Phúc Quý cười: "Đấy là Bệ hạ mà, thiên hạ làm gì có chuyện gì mà không tra được, Đại tướng quân còn có một cái thẻ gỗ tuỳ thân mang theo bên người, trên đó khắc rõ sinh thần cùng bát tự, Bệ hạ chính là thông qua cái này mà tra được. Đáng tiếc, năm ấy kinh thành hỗn lọna, có người phóng hoả ở trong cung, tấm thẻ gỗ này cũng bị mất rồi, may mà người không có việc gì."
Tống Điềm sửng sốt.
Thẻ gỗ?
Mẹ chồng chưa từng nói qua chuyện này.
Nhưng nàng đột nhiên nhớ ra một chuyện khác, đó chính là sinh thần bát tự.
Lúc trước khi nàng gọi đến Cố gia, tam thư lục lễ không chu toàn, chỉ là có một cái, Cố gia đặc biệt coi trọng, đó chính là bát tự.
Vì hợp bát tự nên thầy coi tướng số nói nàng chính là con dâu định mệnh của Cố gia, cho nên Tống Điềm chỉ có trong tay canh thiếp của vị trượng phu kia, nhưng nàng không rõ mình còn giữ hay đã làm mất rồi.
Phúc Quý là người thật thà, có chuyện gì đều sẽ nói ra, Tống Điềm cũng xác định, hắn chỉ biết những chuyện này.
"Đa tạ."
Thấy đã đến doanh trướng, Tống Điềm nói cảm tạ hắn.
Phúc Quý vẫy tay chào: "Đừng khách khí, không lâu nữa, cô chính là Tướng quân phu nhân, đừng khách khí với nô tài như vậy."
Tống Điềm cười, nói Phúc Quý mau trở về đừng vì nàng mà lỡ việc.
Nàng nhớ, đêm hôm đó, Cố Hiển Thành đã nói sinh thần bát tự của hắn, là mười hai tháng sáu.
Tống Điềm vào nội trướng, nhanh chóng lật từng thùng đồ ra tìm kiếm kĩ càng. Nàng hiện tại rất sợ, sợ lúc trước nhất thời lẩn quẩn trong lòng đã vứt canh thiếp đi, vì thế lo lắng tìm thật kĩ.
May mắn, sau khi lật hết tất cả đồ đạc lên, Tống Điềm cuối cùng cũng thấy.
Nàng mở ra xem, tay run cầm cập. Tuy rằng nàng đỡ mơ hồ xác định sự thật này, nhưng lúc mở canh thiếp kia ra xem, nhìn mấy chữ đơn giản bên trên, ánh mắt vẫn tối sầm lại.
Mười hai tháng sáu.
Nàng há miệng thở dốc, không nói được lời nào, từ sáng hôm nay nàng đã bắt đầu suy nghĩ, sâu chuỗi từng chuyện một...
Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.
Đại doanh trướng.
Phó Ngạn sốt ruột báo lại tình hình chiến sự gần đây cho Cố Hiển Thành, Cố Hiển Thành sau khi nghe xong thì chỉ thị mấy câu, Phó Ngạn lại vội vàng rời đi thực hiện.
Sau đó, Cố Hiển Thành nhìn về phía Tô Chinh.
Ánh mắt còn mang theo một tia không vui.
Tô Chinh tự biết mình đuối lý, cười nói: "Hôm nay, ta đến là muốn bồi tội với Đại tướng quân."
Cố Hiển Thành: "Không dám."
Hồ Kỵ ở giữa khuyên nhủ: "Được rồi mà, mọi người đều là bằng hữu, có chút hiểu lầm thì gỡ bỏ là được rồi."
Cố Hiển Thành thản nhiên liếc mắt nhìn ông một cái, hắn hỏi Hồ Kỵ: "Lúc trước tiên sinh nói còn khuyết thiếu một vị thuốc, hiện tại có tiến triển gì không?"
Hồ Kỵ đoán được vì sao hắn hỏi, hai người đương nhiên biết Tướng quân rời doanh một đêm là để làm gì, Hồ Kỵ cùng Tô Chinh liếc nhau, nói: "Không dối gạt Tướng quân, thuốc này khó tìm, sợ là không thể nhanh như vậy."
Cố Hiển Thành nhíu mày.
"Thân thể Tướng quân trước mắt coi như khoẻ mạnh, cũng không cần vội như vậy, ta đang gấp rút cho người đi tìm, thời gian tới cũng sẽ không rời đi, dự định sẽ ở lại quân doanh, tình huống thân thể của Tướng quân, tất cả đều do lão phu phụ trách."
Cố Hiển Thành nghe vậy cũng chỉ ừ một tiếng.
Tô Chinh cùng hắn nói một ít chuyện về huyện Thanh Sơn mà Lục Thời An đưa tin về, Cố Hiển Thành nghe nhưng lòng có chút không yên.
*
Tống Điềm ở trong doanh trướng của mình, ngồi lặng người trọn vẹn nửa canh giờ.
Nàng đã suy nghĩ rõ ràng tất thảy.
Đại tướng quân... chính là Cố Yến.
Chuyện này không thể sai được.
Cho nên, báo tử bốn năm trước là giả, ghi chép trong quân ghi lại cũng là giả, vừa vặn phù hợp với nghi vấn của Mạnh Thiệu.
Mà người làm giả, hẳn là người quyền cao chức trọng.
Là Bệ hạ sao?
Phúc Quý từng nói, là Bệ hạ tra thân thế của Tướng quân, cùng sự thật hoàn toàn khác nhau.
Vậy hẳn là Bệ hạ nói dối.
Tống Điềm không hiểu vì sao Bệ hạ lại làm như vậy.
Nhưng nàng có thể xác định, chuyện này, Tô đại nhân hẳn có lẽ biết sự tình.
Hôm qua Tống Điềm thử hắn, vốn là muốn nhìn thái độ của hắn đối với mình. Hắn muốn để nàng rời đi. Chuyện này Tống Điềm đã xác định trước mới có thể đạt được lợi thế. Vốn dĩ Tống Điềm tưởng Bệ hạ muốn tứ hôn cho Tướng quân nên thấy nàng chướng mắt, nhưng từ chuyện hôm nay xem ra, bọn họ có lẽ đã sớm biết thân phận của nàng.
Tống Điềm bất giác nghĩ lại lần đó nàng định bụng đi tìm Đại tướng quân, Tô Chinh lại bỗng nhiên xuất hiện hỏi chuyện về Cố Yến, lúc ấy nàng không nghĩ nhiều, hiện giờ xem chừng là giả bộ thăm dò.
Bỗng nhiên, Tống Điềm tức giận cực kì.
Nàng không chỉ tức giận vì chính mình, còn là vì Cố gia, vì mẹ chồng.
Mẹ chồng ngậm đắng nuốt cay nuôi nhi tử lớn thành người, triều đình trưng binh cũng không thể làm gì, nhưng sao có thể làm ra loại chuyện này!
Nàng không tin Bệ hạ không tra được sự tình ở Cố gia thôn, không tra được về Cố Yến.
Tống Điềm đứng dậy, lập tức đi thẳng ra ngoài.
Nàng đi vội, trên đường gặp Chu tỷ liền đưa Tiểu Bảo qua, dặn dò nhanh mấy câu, Chu tỷ thấy nàng sốt ruột, vội vàng đồng ý, sau đó Tống Điềm liền đi về phía đại doanh trướng.
Chỉ là được mấy bước, nàng lại gặp Mạnh Thiệu.
Nhưng lần này, Mạnh Thiệu thấy nàng thì lập tức xoay người đổi hướng.
"Mạnh đội trưởng xin dừng bước!" Tống Điềm chủ động gọi hắn lại.
Mạnh Thiệu dừng chân, sắc mặt phức tạp quay đầu nhìn nàng.
Hắn hiển nhiên biết hôm nay Tống trù nương hồi doanh cùng Đại tướng quân, hắn không biết nàng gọi hắn lại là vì chuyện gì, nội tâm bỗng nhiên có một tia mong chờ, chỉ là lời kế tiếp của nàng lập tức phá tan mong chờ của hắn.
"Ta biết lời này có chút đường đột, nhưng lần trước ngươi nói cái chết của Cố Yến có điểm kì quái, có thể nói lại chi tiết với ta lần nữa không, hoặc là có phải ngươi biết nội tình gì không?"
Mạnh Thiệu sứng sốt nhíu mày.
"Nàng đã ở bên cạnh Đại tướng quân rồi còn hỏi chuyện này làm gì?"
Tống Điềm đáp: "Chỉ hỏi một chút thôi, nếu ngươi không muốn nói thì thôi."
Mạnh Thiệu thở dài, đau lòng nhìn nàng.
Một lát sau, hắn thoả hiệp. "Ta chỉ biết, tin hắn chết là giả, hiện tại người cũng không tìm được, cũng không biết đã đi đâu. Nhưng ta có nhờ các huynh đệ giúp ta tra, làm giả không phải chuyện dễ, từ trên xuống dưới biết bao nhiêu người, muốn giấu tai mắt người ta, không phải người bình thường có thể làm được. Ta không biết phu quân nàng gặp phải chuyện gì, có lẽ Đại tướng quân có thể giúp nàng một tay chăng? Chỉ là không biết Đại tướng quân có nguyện ý không."
Mạnh Thiệu nói lời này nhiều ít cũng có chút tức giận trong lòng, chỉ là Tống Điềm không để ý.
"Đa tạ!"
Nàng vội vàng cảm tạ Mạnh Thiệu xong liền quay người rời đi, chỉ là vừa xoay lại thì giật mình đứng bất động.
Cố Hiển Thành đứng cách đó không xa, sắc mặt không rõ vui buồn đang nhìn nàng.
Xong đời...
Tống Điềm trong đầu thình lình hiện lên hai chữ này, Phúc Quý ở bên cạnh cũng lo lắng cuống cuồng, liên tục nháy mắt với nàng. Cố Hiển Thành đi nhanh tiến về chỗ nàng, Mạnh Thiệu thấy hắn cũng không tránh đi, hai người liếc nhau, Mạnh Thiệu tựa hồ không cam lòng nhưng vẫn phải hành lễ.
Cố Hiển Thành đến trước mặt Tống Điềm, bỗng nhiên kéo tay nàng nắm chặt, rồi mới ừ một tiếng với Mạnh Thiệu cho hắn rời đi.
Một màn này đâm thẳng vào tim Mạnh Thiệu, hắn không hề chậm trễ vội vàng rời đi.
"Vừa cùng hắn nói cái gì?" Cố Hiển Thành thưởng thức bàn tay nhỏ nhắn của Tống Điềm, giả vờ như không hề để ý hỏi.
Tống Điềm lại có cảm giác như bị bắt gian tại trận, nhưng chuyện này không quan trọng, nàng lập tức nói: "Ta có chuyện quan trọng hơn muốn nói với chàng, vừa rồi chỉ hỏi hắn một ít chuyện."
Cố Hiển Thành hơi nhướn mày, hai người cùng trở về doanh trướng.
"Chuyện trong quân, nàng hỏi ta sẽ nhanh hơn, không cần tìm hắn." Vào nội trướng, Cố Hiển Thành nói, trong lời rõ ràng có ý ghen tuông.
Tống Điềm thở dài, ngồi trước mặt hắn, nghiêm túc nói: "Sao chàng không hỏi ta đã hỏi hắn cái gì?"
"Hỏi chuyện gì?"
Tống Điềm hít một hơi thật sâu, "Ta hỏi hắn, về chuyện của Cố Yến."
Cố Yến?
Cố Hiển Thành sửng sốt, mặt mày nhăn lại đứng bật dậy.
"Chàng không biết hôm trước hắn nói gì với ta đâu, hắn nói, tin Cố Yến chết là giả, cho nên hôm nay ta muốn hỏi lại chi tiết một chút."
Cố Hiển Thành cười lạnh: "Hồ ngôn loạn ngữ. Ghi chép của Thành Dương quân sao có thể là giả."
Hắn cũng không có quyền này.
Theo suy nghĩ của Cố Hiển Thành, tên Mạnh Thiệu này chỉ là có ý định tiếp cận nàng nên lấy bừa lý do thôi!
Tống Điềm nói tiếp: "Chính chàng cũng đã nói, ba năm trước chàng mới lên làm Đại tướng quân của Thành Dương quân, vậy những chuyện trước đấy sao chàng có thể cam đoan? Khi đó quân quy như nào cũng không phải do chàng quyết định. Huống hồ lúc ấy chiến loạn, sao chàng có thể chắc chắn có những chuyện không có sai sót?"
Cố Hiển Thành nhăn mày càng sâu.
"Cho nên, ta cảm thấy lời của Mạnh Thiệu cũng có vài phần có lý."
Cố Hiển Thành bừng tỉnh đại ngộ: "Nàng cảm thấy Cố Yến chưa chết? Cho nên tìm hắn giúp nàng tra? Tra ra thì thế nào, nàng đi tìm hắn?"
Hắn nói rất nhanh, ngữ điệu còn lạnh lùng khiến Tống Điềm sửng sốt.
Nàng không tin nổi nhăn mày: "Ta đang nói chính sự với chàng! Chàng nghĩ đi đâu thế hả!"
Cố Hiển Thành cũng tức giận không ít, ngực hắn phập phồng. Hiển nhiên, là hắn hiểu lầm, còn tưởng Tống Điềm muốn đi tìm phu quân trước của nàng.
Vậy còn hắn... hắn... hắn thì sao!
Cố Hiển Thành bắt đầu thấy đau đầu, tức giận nhưng lại không muốn trút lên nàng, ngực hắn khó chịu muốn chết, so với hũ giấm còn muốn chua hơn.
Không chết thì làm sao, hiện tại nàng đã là nữ nhân của hắn!
Tống Điềm thấy hắn tức giận như vậy thì thở dài.
"Thôi, ta nói thẳng với chàng, kỳ thật, sáng nay ta nhìn thấy..."
"Tướng quân! Tướng quân!"
Tống Điềm đang nói dở thì bị ngắt lời, bên ngoài là thanh âm lo lắng của Tiểu Thất.
Cố Hiển Thành cùng Tống Điềm đều giật mình sửng sốt.
"Chuyện gì?!" Cố Hiển Thành tức giận quay đầu quát một tiếng, Tiểu Thất bên ngoài vui vẻ nói: "Lưu Dương mưu sĩ về rồi!"
Lưu Dương? Cái tên này làm Tống Điềm ngây ra.
Hai mắt Cố Hiển Thành thì sáng lên, hắn lập tức đứng dậy.
"Người đang ở đâu?"
Tiểu Thất hưng phấn nói: "Đang ở cửa quân doanh."
Sắc mặt Tống Điềm phức tạp: "Lưu Dương... là người lúc trước viết thư giới thiệu cho ta sao?"
Cố Hiển Thành nhìn nàng một cái thật sâu: "Là hắn... mấy ngày nay ta hao tâm tổn sức tìm hắn vẫn luôn không có tin tức gì, không ngờ hắn lại tự mình quay về."
Tống Điềm có chút hoảng hốt.
Cố Hiển Thành hiện tại vội đi, chỉ nói nhanh: "Ta đi gặp Lưu Dương trước, ta có nhiều chuyện muốn hỏi hắn."
Nói xong hắn đi nhanh ra ngoài, chỉ là vừa được hai bước thì bỗng nhiên quay đầu dặn thêm: "Buổi tối chờ ta."
Tống Điềm: "..."
Hắn có việc gấp, Tống Điềm cũng đành thôi, hơn nữa trực giác của nữ nhân nói cho nàng biết, Lưu Dương đột nhiên xuất hiện, giống như dự báo điều gì đó?
Hơn nữa, nàng cũng muốn gặp Lưu dương, lúc trước, sao hắn lại tự nhiên đến tìm nàng, nói cho nàng biết Cố lang ở biên quan có tin tức.