Quả Phụ Xinh Đẹp Ở Biên Quan

Chương 71: Mỳ bò bằm



Tống Điềm trở về doanh trướng xong, đầu nàng đau không thể chịu nổi.

Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện khiến tay chân nàng luống cuống, đón con xong, mẹ con nàng rửa mặt xong liền nằm rạp trên giường, nàng trằn trọc trăn trở, suy nghĩ lại từng chuyện một.

Đầu vẫn đau...

Từ chuyện ở huyện Võ Công, Liễu Thấm, Ngô Vương, Mạnh Thiệu,... từng chuyện từng chuyện nối gót tới, nàng cũng mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, sau nửa đêm, Tống Điềm thế mà lại phát bệnh, đầu nóng bừng.

Nàng sốt đến mơ hồ, muốn uống nước nhưng lại sợ lạnh không dám rời giường, trong lòng còn rất tủi thân...

Bao nhiêu khó chịu dồn dập vọt tới như thuỷ triều, nàng nhịn không được cuộn tròn như con tôm trong trăn khóc nức nở, cũng không biết qua bao lâu...

Trên trán bỗng nhiên có một bàn tay to lớn phủ lên.

Sau đó, dường như có người đi tới bên cạnh nàng, giống như rất lo lắng lại rất tức giận. Rồi trên trán nàng có một cái khăn ấm đặt lên, bước chân không có quy luật đi đi lại lại bên cạnh giường, chốc lát sau, môi nàng bị cạy ra, thứ gì đó vừa đắng vừa nóng tràn vào khoang miệng.

Tống Điềm bị sặc liên tục ho khan, sau đó nàng chậm rãi mở mắt ra...

Trong bóng đêm, nàng sững sờ nhìn người trước mặt.

Không hề ngoài ý muốn, Cố Hiển Thành cau mày ngồi trước mặt nàng, vẻ mặt tràn đầy lo lắng.

"Đại tướng quân...?"

Lồng ngực Cố Hiển Thành như có ngọn lửa, lời nói ra khỏi miệng cũng hơi nặng: "Ngã bệnh sao không nói? Vì sao không gọi đại phu?"

Giọng hắn vừa nhanh vừa hung hăng, thậm chí nàng còn chưa phản ứng kịp, ngơ ngác nhìn người trước mặt, Cố Hiển Thành ngoài miệng tuy hung dữ nhưng động tác lại rất dịu dàng, vắt tấm khăn khác lau mặt cho nàng, chỉ là lúc tay hắn chạm qua đôi môi đỏ mọng thì không nhịn được giày vò một trận, Tống Điềm: "A..."

"Đau à?"

Tống Điềm lúc này cũng tỉnh táo hơn một chút, nàng bĩu môi, hốc mắc tràn ra từng giọt nước như chuỗi ngọc đứt đoạn. Vừa rồi còn hung dữ, nàng vừa khóc Cố Hiển Thành liền run lên, trên mặt lập tức kinh sợ: "Chỉ biết khóc!"

"Hơi tí là khóc!" Lời nói không dễ nghe nhưng giọng lại mềm mại.

Tống Điềm cực kì tủi thân phát giận với hắn: "Ta khóc thì làm sao! Quân quy cũng không viết không được khóc!"

Cố Hiển Thành kinh ngạc nhướn mày, hiển nhiên bị dáng vẻ đột nhiên phát hoả của nàng làm giật mình.

"Cho dù có viết! Ta không phải binh lính của ngài, ngài dựa vào cái gì không cho ta khóc!"

"Ta..."

"Lần trước chính miệng nói sẽ không sầm mặt mắng ta! Quả nhiên đều là nói dối!" Tống Điềm càng nói càng tủi thân, nước mắt không kìm được chảy ào ạt, cũng không biết vừa rồi Cố Hiển Thành cho nàng uống cái gì, đắng như vậy nhưng lại có tác dụng. Cơn sốt cũng đã hạ, nàng có sức ồn ào với hắn.

Cố Hiển Thành vừa định nói, Tống Điềm đã cắt lời: "Tên lừa đảo! Đồ siêu lừa đảo!" Cảm xúc của Tống Điềm cuối cùng cũng tìm được chỗ phát tiết, khóc đến mức khắp mặt đều là nước mắt, mà biểu cảm của Cố Hiển Thành từ khiếp sợ dần trở thành phức tạp, cuối cùng hắn nở nụ cười.

"Ta còn nghĩ nàng rất lợi hại, dù tủi thân thế nào cũng sẽ một mình chịu đựng, hoá ra cũng sẽ có lúc không chịu được nữa."

Lời hắn nói có ý chọc ghẹo nhưng tay thì lại vòng qua ôm nàng vào lòng, Tống Điềm giãy dụa nhưng sức lực kia so với Cố Hiển Thành, dù đang bị thương, cũng không là gì chỉ có thể ngoan ngoãn tựa vào lòng hắn.

"Đừng khóc, đừng khóc nữa..." Cố Hiển Thành bất đắc dĩ thở dài.

Hắn vắt một cái khăn, lau mặt cho nàng.

"Trước khi khóc, có thể thương lượng với ta một chút không?"

Để hắn tìm Hồ Kỵ uống một viên dược giảm đau trước...

Tống Điềm trừng hắn, căn bản không hiểu hắn nói gì. Thấy nàng lại chuẩn bị phát tác, Cố Hiển Thành lập tức thôi.

"Được... ta không nói nữa."

Hắn dịu dàng hôn nhẹ lên hai gò má đỏ rực của Tống Điềm.

"Muốn khóc thì cứ khóc. Ta là nam nhân, không sợ."

Nam tử hán đại trượng phu, đau một chút... có thể chịu được.

Tống Điềm bất tri bất giác bị hắn hôn, vẫn chưa hết xấu hổ, Cố Hiển Thành lại nhân cơ hội mổ thêm mấy cái lên mặt nàng.

Tống Điềm hoảng hốt, "Chàng!"

Lại hôn tiếp.

"Chàng buông ra!"

Vẫn hôn.

Chờ Cố Hiển Thành hôn xong, mặt Tống Điềm đã đỏ không chừa chỗ nào, trống ngực cũng đập thình thịch, hiển nhiên bị hắn chọc tức.

Cố Hiển Thành lúc này mới thôi, vội vàng ôm nàng dỗ dành.

"Xem bộ dáng nàng này, so với vừa rồi yếu ớt nằm trên giường thì đáng yêu hơn biết bao nhiêu."

Tống Điềm "..."

Nàng lắc người muốn né tránh nhưng vẫn bị hắn giữ chặt, Cố Hiển Thành lúc này không dám tác oai tác quái, vẫn thì thầm dỗ dành bên tai nàng, tay còn khẽ vỗ lưng.

Giống như đang dỗ trẻ con vậy, Tống Điềm dần bình tĩnh lại, như con mèo nhỏ được vuốt lông, không thèm cáu kỉnh với hắn nữa.

Nàng tựa đầu vào vai hắn, hưởng thụ cảm giác an toàn cực kì trong lồng ngực người trước mặt. Nói nàng không biết xấu hổ cũng được, chỉ là nàng rất thích cảm giác này.

Hai người lặng lẽ ôm nhau trong chốc lát, cuối cùng Cố Hiển Thành nói đến chuyện chính.

"Sao đột nhiên lại ốm?"

Tống Điềm đáp khẽ, "Ta cũng không biết, nửa đêm ngủ say ai ngờ lại như vậy."

Cố Hiển Thành nhăn mày, "Gần đây mệt mỏi quá à?"

"Hơi hơi..."

Còn có chuyện của hai người...

Cố Hiển Thành vuốt mái tóc dài của nàng, "Sau này chúng ta thành hôn xong, việc ở trù phòng muốn làm thì làm, không muốn làm thì không cần quan tâm, đừng để bản thân mệt mỏi. Nhưng mà, ta thấy nàng thích, nếu ta không cho chắc sẽ lại ầm ĩ một trận cho xem."

Tống Điềm ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Bọn họ... vẫn sẽ thành hôn sao?

Cố Hiển Thành vẫn tập trung thưởng thức mái tóc đen dài của nàng: "Ta biết nàng đang nghĩ cái gì, ban ngày ta không nói đùa, trời cao Hoàng đế xa, hắn quản không nổi! Tóm lại, chỉ cần nàng tin ta, hồi kinh ta nhất định sẽ không để nàng thiệt thòi."

Tống Điềm giật mình.

Ban ngày, nàng hỏi Tô Chinh, Hoàng đế sẽ không để nàng thiệt thòi là có ý gì. Tô Chinh cũng đã trả lời. Mà bây giờ, Cố Hiển Thành cũng nói sẽ không để nàng chịu thiệt.

Nhưng Tống Điềm biết, ý của hai người không giống nhau.

Nàng cũng không biết vì sao, nhưng nàng tin hắn.

Cố Hiển Thành thấy nàng không đáp, cười nói: "Cũng có thể, một tháng nữa, Hồ Kỵ không chữa được bệnh cho ta, gặp sự cố gì đó, ta... không có cách nào cưới nàng, nếu như vậy..."

Hắn còn chưa dứt lời, Tống Điềm đã hung hăng bịt miệng hắn lại.

Thấy ánh mắt nàng tức giận, Cố Hiển Thành hiểu. Nàng không muốn hắn nói lời xui xẻo như vậy.

Vì thế Cố Hiển Thành không nói nữa, chỉ hôn khẽ lên lòng bàn tay nàng.

Tống Điềm như bị lửa làm bỏng vội buông ra.

Cố Hiển Thành cười: "Được, ta biết rồi, ta chắc chắn sẽ sống, sau đó chúng ta liền mau chóng thành hôn."

Tống Điềm ngại ngùng cúi đầu: "Lúc trước không phải vẫn tốt sao, thế nào lại nhanh như vậy, chẳng mấy mà đến tháng sau..."

Cố Hiển Thành thở dài: "Còn không phải là vì muốn nhanh cưới nàng à?"

Tống Điềm hiểu. Hắn không muốn nàng gánh vác phần mạo hiểm này, nếu lỡ như có chuyện gì ngoài ý muốn, nàng lại thành quả phụ... một lần nữa.

Hắn buộc phải quyết định sớm.

Tống Điềm chỉ cảm thấy trái tim ngọt ngào, chỉ là ngọt này cũng xen lẫn đắng cay.

Hai người đều vì đối phương mà nghĩ ngợi. Chỉ là Cố Hiển Thành còn có một trận chiến riêng của mình.

Tống Điềm không hiểu những tranh đấu này, nàng chỉ có thể, lần đầu tiên chủ ông vùi vòng lồng ngực hắn, Cố Hiển Thành thụ sủng nhược kinh vội vàng ghì chặt hơn, hai người ôm nhau một lúc, Tống Điềm nói: "Ngày mai, ta muốn về Trần gia thôn."

Cố Hiển Thành: "!"

"Đang êm đẹp, sao lại muốn trở về?"

Tống Điềm đáp: "Ta ở đây cũng chỉ thân thuộc với Xuân Hoa tỷ, muốn nói với tỷ ấy mấy chuyện phát sinh gần đây, lần trước vội vàng quá chưa tận hứng... Còn có, sắp đến sinh nhật Tiểu Bảo rồi, ta cũng muốn ghé huyện Thanh Sơn, mua cho con mấy thứ."

"Ta đi cùng nàng." Cố Hiển Thành lập tức đáp.

"Không cần..." Tống Điềm bất đắc dĩ, "Trong quân không phải còn nhiều việc cần xử lý sao? Huống chi chân của chàng cũng không tiện."

Cố Hiển Thành "..."

Hắn lặng lẽ đưa mắt nhìn đùi phải, trên mặt rõ ràng hiện lên vẻ u oán, Tống Điềm nhẹ nhàng dỗ dành: "Được rồi, ta nhất định sẽ về sớm, hơn nữa không phải còn muốn làm việc vui sao... Ta cũng phải chuẩn bị một chút chứ, chàng đừng có nói sẽ làm thay ta, dù sao cũng là đồ của nữ tử..."

Trên mặt nàng thoáng ửng đỏ, Cố Hiển Thành vừa nghe vậy, sắc mặt mới tốt hơn chút.

"Ngày mai ta dặn Tiểu Thập đưa nàng đi, chỉ cho ba ngày, không, hai ngày thôi. Mau chóng trở về."

Tống Điềm mím môi: "Được."

Sau nửa đêm, Tống Điềm đã dễ chịu hơn rất nhiều, cơn buồn ngủ ập tới, Cố Hiển Thành chưa đi nàng đủ ngủ thiếp đi, tựa vào lồng ngực hắn mà ngủ.

Hai người nằm trên giường chung chăn chung gối, Cố Hiển Thành nghiêng người, một lần nữa miêu tả mặt mày nàng.

Cho đến khi có tia nắng ban mai, hắn mới yên lặng rời đi.

*

Ngày hôm sau, quả nhiên Tống Điềm xin nghỉ, cho dù Cố Hiển Thành rất không tình nguyện nhưng vẫn để Tiểu Thập cùng nàng về Trần gia thôn.

Người trong quân biết việc này không nhiều, có người hỏi Tiểu Điệp, Tiểu Điệp chỉ nói Tống trù nương có việc.

Mà có chuyện người khác càng không biết đó là, trước khi đi, Tống Điềm còn đến tìm Tô Chinh.

Đây là chuyện mà hôm qua, trước khi đi ngủ nàng đã nghĩ tới. Nếu đã quyết định, nàng cũng nên làm rõ lựa chọn của mình. Đây cũng là kinh nghiệm mà nàng học được khi buôn bán ở Cố gia 3 năm đó học được.

Vì thế nàng tìm đến Tô Chinh đi thẳng vào vấn đề: "Nếu ta không cùng Đại tướng quân hồi kinh, đại nhân có thể làm gì cho ta?"

Tô Chinh sửng sốt, giống như là không ngờ nàng sẽ hỏi vậy.

Cũng đến lúc này, Tô Chinh mới có thể đánh giá rõ ràng tiểu trù nương trước mặt, so với hắn tưởng tượng, nàng thông minh hơn rất nhiều.

Nhanh như thế đã hiểu rõ ý đồ của Bệ hạ?

Tô Chinh hỏi lại: "Tống trù nương... nghĩ thế nào?"

Tống Điềm cúi đầu chậm rãi nói: "Ta... tuy ta sinh ra là con nhà nông, nhưng mẫu thân cũng đã dạy dỗ qua, không vì nhà giàu mà hạ mình làm thiếp, huống hồ ta còn là quả phụ, giờ đi làm thiếp cho người ta, không phải càng bị chê cười hơn sao? Cho nên, con đường này, ta không chọn."

Tô Chinh đã hiểu: "Vậy..."

Tống Điềm ngắt lời hắn: "Đại tướng quân đối với ra rất tốt, ta cũng không muốn bỏ lỡ ngài ấy, chỉ là nếu như có con đường khác, sẽ là gì?"

Tô Chinh hiểu, cân nhắc lợi ích, là suy nghĩ của thương nhân.

Hắn thẳng thắn đáp: "Ta sẽ thay cô chọn một châu phủ dồi dào, đưa cô đến đó, mua một toà trạch viện cùng ruộng đất, cho Tiểu Bảo đi học, bảo đảm mẹ con hai người nửa đời sau không cần lo lắng."

Tô Chinh nói xong, Tống Điềm nhìn hắn hồi lâu. "Ta hiểu rồi..."

Ông ta nói tiếp: "Nói thật... trong kinh tình hình phức tạp, lòng người khó đoán. Cô là người Lũng Châu đúng không, nếu muốn về Lũng Châu cũng có thể, không thì theo như ta biết, vùng Thục Châu thái bình giàu có, tuỳ ý chọn đi."

"Nếu ta nói vẫn không đủ?" Tống Điềm hỏi tiếp.

Tô Chinh trầm mặc một lát, nói tiếp: "Ta cũng có thể dùng danh nghĩa cá nhân cho cô thêm ngân phiếu, như thế, cho dù không lộ diện buôn bán, với số bạc này cũng đủ mẹ con hai người ăn mặc."

Tống Điềm nghe xong bỗng nhiên bật cười: "Ta đã hiểu, cảm tạ đại nhân."

Tô Chinh vội hỏi: "Vậy cô tính thế nào?"

Tống Điềm chỉ đáp: "Ta sẽ suy nghĩ." Nói xong, Tống Điềm quay đầu rời đi mà Tô Chinh nhìn theo bóng lưng nàng ngẩn người.

Đột nhiên cảm thấy có chỗ nào đó không ổn lắm.

Tống Điềm đi khỏi doanh trướng của Tô Chinh thì trong lòng liền thấy khẩn trương, lúc này vừa đến giờ Thìn, nàng lập tức chui vào xe ngựa Cố Hiển Thành đã chuẩn bị sẵn, Tiểu Thập chờ bên cạnh hồi lâu, Tống Điềm mỉm cười nhét vào miệng hắn một viên đậu phộng ngào đường.

"Chuyện vừa rồi phải giúp ta bí mật đấy nhé."

Tiểu Thập nể mặt đậu phộng đường, do dự một lát rồi gật đầu.

*

Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.

Đến lúc ăn trưa, Cố Hiển Thành khó khăn lắm mới xong việc.

Mấy ngày nay Phó Ngạn xuất binh đánh trận rất hung hãn, nhiều chuyện hắn chỉ có thể tự mình xử lý, từ lúc thức dậy hắn liền ngồi ở bàn không đứng lên, ngay cả Phúc Quý cũng nhìn ra có chút khác thường.

"Đại tướng quân, nghỉ ngơi chút đi, Tiểu Điệp cô nương đưa mì bò bằm tới, ăn xong lại làm?"

"Không vội." Cố Hiển Thành đầu cũng không ngẩng lên.

Hắn phải tranh thủ, tranh thủ một chút.

Phúc Quý thở dài, "Ngài như vậy chính là không yêu quý thân thể của mình nha, Tống trù nương mà biết nhất định tức giận cho xem."

Chỉ có khi nhắc tới Tống Điềm, Cố Hiển Thành mới miễn cưỡng dừng tay. "Mang đến đây."

Hai mắt Phúc Quý bừng sáng, vội vàng bưng khay lên, Cố Hiển Thành ăn vội ăn vàng vài miếng, chẳng mấy đã xong bát mỳ.

Sau đó hắn lại tiếp tục.

Phúc Quý thở dài: "Rốt cuộc sao ngài lại phải vội vàng như vậy a?"

Cố Hiển Thành cũng không thèm đáp lời hắn.

Sao hắn phải vội à? Đương nhiên là vì sốt ruột muốn xử lý chuyện của mình cho xong sau đó đi tìm vợ chứ sao.

Nàng vừa về Trần gia thôn, Cố Hiển Thành sáng sớm nay đã bắt đầu thấy hối hận.

Nhưng người cũng đã đi rồi, chẳng nhẽ hắn lại đuổi theo bắt về.

Đáng tiếc chính sự trong quân rất nhiều, lại qua thêm hai canh giờ, Cố Hiển Thành có chút ngồi không nổi nữa.

Tranh thủ lúc nghỉ ngơi, hắn liền để Phúc Quý đi mời Hồ KỴ đến, hỏi chuyện trị liệu.

Lúc Hồ Kỵ cùng Tô Chinh nghe nói hắn dự định trong tháng sau phải giải quyết xong chuyện này thì hai người đều giật mình.

"Đại tướng quân, quyết định nhanh như vậy sao?"

"Đúng!" Lông mày Cố Hiển Thành khẽ thả lỏng, rõ ràng tâm trạng rất tốt.

"Không sợ nhị vị chê cười, bản tướng dự định tháng 11 làm tiệc vui, cho nên trước đó, phải giải quyết cho xong chuyện này."

Hồ Kỵ cùng Tô Chinh liếc nhau, sắc mặt hai người phức tạp.

Tô Chinh nói: "Việc này không nhỏ, kỳ thật còn có một biện pháp, đó là hồi kinh rồi xử lý, thứ nhất là vì trong kinh có Thái y, nhiều người đảm bảo hơn, thứ hai, từ giờ đến tháng sau cũng không có bao nhiêu thời gian để chuẩn bị, Đại tướng quân..."

Tô Chinh chưa nói xong, Cố Hiển Thành đã khoát tay: "Không được. Việc này phải xong trước khi hồi kinh.:

Hắn không nói nguyên nhân nhưng hai lão hồ ly trước mặt sao có thể không đoán ra chứ.

Đại tướng quân muốn thành hôn trước, đảm bảo vị trí cho tiểu trù nương. Mà chuyện chữa trị phải giải quyết xong trước khi hắn cùng tiểu trù nương làm tiệc là vì không muốn nàng ta gánh vác chuyện này.

Nếu chữa khỏi, thì thành hôn.

Nếu không khỏi, nàng vẫn là người tự do, không vướng bận gì cả.

Hai người đồng thời trầm mặc, có lẽ bọn họ đã đánh giá thấp phân lượng của tiểu trù nương kia trong lòng Đại tướng quân.

Cố Hiển Thành thấy Hồ Kỵ không đáp liền hỏi: "Có chuyện gì khó xử?"

Hồ Kỵ bất đắc dĩ nói: "Cũng không có chuyện gì... chỉ là có một loại thảo dược chưa tìm được, nếu Đại tướng quân đã quyết định, ta lập tức nhanh chân đi làm."

Cố Hiển Thành gật đầu: "Một khi đã như vậy, xin nhờ Thần y."

Ra khỏi doanh trướng của Cố Hiển Thành, Hồ Kỵ nhìn Tô Chinh: "Hiện tại xử lý thế nào?"

Tô Chinh thở dài: "Chuyện này Bệ hạ chưa hồi âm, ngươi cứ dùng cái cớ tìm dược liệu trì hoãn trước đi."

Hồ Kỵ lắc đầu thở dài.

Sau khi hai người đi, Tiểu Thất từ nơi hẻo lánh đi ra, ánh mắt hắn kỳ quái nhìn bóng lưng bọn họ, hiển nhiên, lời nói vừa rồi đã bị nghe thấy cả, do dự một chút, Tiểu Thất đi vào doanh trướng.

"Chuyện gì?" Cố Hiển Thành vẫn như cũ, đầu cũng không ngẩng lên, ngồi ở trước bàn.

Tiểu Thất do dự, không biết có nên nói cho Đại tướng quân chuyện hắn nghe được hôm qua hay không.

Cố Hiển Thành chờ giây lát, thấy Tiểu Thất cúi đầu đứng trước mặt, dáng vẻ muốn nói lại thôi làm hắn tức giận quát lên: "Nói!"

Tiểu Thất run lên: "Thuộc hạ... Thuộc hạ... hôm qua ở trên xà nhà ngủ trưa tình cờ nghe được Mạnh Thiệu nói chuyện cùng Tống trù nương..."

Mạnh Thiệu?

Cố Hiển Thành nhíu mày.

*

Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.

Trần gia thôn.

Hôm nay Đỗ thị rất vui vẻ, lúc Tống Điềm về đến là hoàng hôn, chính là lúc sạp hàng bận bịu nhất, tỷ ấy đang vội đến mức chân không chạm đấy thì thấy Tống Điềm bước vào.

Tuy nhờ vả Tống Điềm thì có chút không biết xấu hổ nhưng hai người lại rất vui vẻ, giống như quay về lúc trước, lúc Tống Điềm còn chưa đến quân doanh.

Tống Điềm thì giống như trở về nhà mẹ đẻ, cười tươi roi rói.

Thực đơn hôm nay có canh chua thịt bằm, từ lúc học được món này, về đến Trần gia thôn liền khiến mọi người yêu thích không thôi. Hơn nữa, Đỗ thị còn tự mình làm bánh nướng, bánh bao, thêm thịt nướng kẹp vào giữa quả thật khiến người ta yêu thích.

Sinh ý của sạp hàng này tốt vô cùng.

Tống Điềm cũng xem như đã thấy được.

Hai người bận rộn hồi lâu xong xuôi mới thu dọn trở về nhà, lúc này ánh trăng đã lên đến đầu cành.

"Muội muội, sao đột nhiên lại về đây?"

Vấn đề này Đỗ thị đã tò mò cả một buổi chiều, lúc này hai người mới có thời gian tâm sự.

Tống Điềm cười cười: "Nhớ tỷ, tranh thủ mấy ngày hưu mộc, nên muốn về thăm tỷ."

Đỗ thị cười: "Lúc trước ta đi còn đang nghĩ không biết lần sau gặp lại muội có phải là lúc uống rượu mừng không đấy."

Nói đến rượu mừng, sắc mặt Tống Điềm liền hơi khựng lại, không đáp lời.

Hiện tại Đỗ thị làm ăn buôn bán, rất biết nhìn sắc mặt người khác để nói chuyện, trong nháy mắt liền ý thức được Tống Điềm có tâm sự, nàng vội hỏi: "Sao thế? Có chuyện gì?"

Tống Điềm cũng không vội nói, hai người bước vào tiểu viện quen thuộc, đây cũng là nơi bắt đầu tất cả.

Nàng hơi do dự, nhiều lời ở trong quân không tiện, nhưng bây giờ ở nhà thì khác, vì thế liền đem hết chuyện xảy ra trong hai ngày này nói cho Đỗ thị nghe.

Đỗ thị nghe xong thì sửng sốt, liên tục cảm thán: "Con mẹ nó... Sao... sao lại phức tạp như thế chứ..."

Tống Điềm cười khổ: "Đúng nhỉ..."

Chuyện liên quan đến hoàng quyền quý tộc thực sự rất phức tạp, chỉ là hôn sự nhưng cũng phải suy tính quyền hành lợi hại, lão bá tính bọn họ, đâu cần lo lắng nhiều như vậy đâu? Nói đến chính nàng đây, chỉ cần một câu của mẹ kế liền lập tức phải gả đến Cố gia đấy thôi.

Tâm tình Tống Điềm rõ ràng không tốt, Đỗ thị khuyên nhủ: "Ai nha, ta thấy thế này, vị Hoàng đế kia hẳn là cũng không biết chuyện của muội với Đại tướng quân, hai người thừa dịp chưa hồi kinh nhanh chóng làm cho xong đi! Đến lúc đấy rồi còn có thể làm gì chứ!"

Tống Điềm cười cười.

Kỳ thật tối qua nàng cũng nghĩ như vậy, mãi cho đến sáng nay nàng đi tìm Tô Chinh.

Tống Điềm không ngốc. Buổi sáng nói như vậy, chủ yếu là muốn hỏi dò ý tứ của Tô Chinh, không ngờ nàng vừa mở lời, hắn lại cho nàng lợi ích nhiều như thế.

Trong nháy mắt Tống Điềm liền hiểu. Bệ hạ nhất định biết, nên mới để Tô đại nhân tìm cách đuổi nàng đi.

Suy đoán này cũng là do tối qua nàng chợt nghĩ tới, cũng không biết là vì sao... Tóm lại, Tống Điềm ma xui quỷ khiến liền đi hỏi, mà câu trả lời của Tô đại nhân kia có thể khiến nàng tin tưởng suy đoán của mình...

Cho nên lúc rời khỏi Thành Dương quân, Tống Điềm kì thực rất khẩn trương, không biết từ khi nào mình lại có dũng khí như vậy, dám đặt điều kiện với quan viên triều đình. Nhưng có được câu trả lời này, Tống Điềm lại có cảm giác, khoảng cách của nàng với Cố Hiển Thành, tựa như lại xa hơn một chút.

Tống Điềm không nói việc này cho Đỗ thị, nàng ấy vẫn rất tận tình khuyên bảo Tống Điềm lấy lại tinh thần, "Xuân Hoa tỷ cứ yên tâm đi, tỷ cũng biết mà, trước giờ muội không phải người sẽ cam chịu số phận, cho dù đường này khó đi, cũng phải thử xem sao, nếu thật sự đụng phải tường thì nói sau."

Đỗ thị yên tâm: "Đúng vậy."

Trái tim nàng cuối cùng cũng yên tĩnh lại được một chút.

Chỉ là nàng không biết, trên đường từ Thành Dương quân đến Trần gia thôn, có một cái xe ngựa đang chạy như bay.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.