Quả Phụ Xinh Đẹp Ở Biên Quan

Chương 39: Cháo hành



Kế sách của Phó Ngạn là, trước hết hắn thay mặt Thành Dương quân đi xin lỗi Chu Chí. Với tính tình của Cố Hiển Thành, Phó Ngạn rất rõ, khiến hắn cảm thấy áy náy trong chuyện này, còn không bằng cắt cổ hắn đi thì hơn.

Mà việc này, nói đi cũng phải nói lại, Chu Chí cũng có chỗ sai, người thông minh liền sẽ mượn bậc thang này mà đi xuống, hắn là kẻ ngu mới quyết níu chặt không bỏ.

Nhưng xin lỗi cũng chỉ là kế hoãn binh, trước lúc xuất phát, Phó Ngạn phân tích tình huống trước mắt một cách chi tiết với Cố Hiển Thành.

Ám sát quan viên triều đình là trọng tội, Liễu Thấm cùng Chu Chí đẩy việc này cho Bạch gia, mở tiệc chiêu đãi bọn họ còn cố ý chọn Xuân Lai lâu của Bạch gia.

Phó Ngạn nói: "Ta điều tra rồi, Bạch Hồng Chấn mấy ngày nay không ở huyện Võ Công, có thể là trong Bạch gia có nội gián của bọn họ, bằng không sao Liễu Thấm có thể khinh địch dễ dàng đạt được mục đích như vậy được? Mà bọn họ nhắm vào Bạch gia, cũng không thể nào chỉ vì tiền bạc. Trước đó Chu Chí nói Bạch Hồng Chấn là con rể của Trâu đô uý, ta đã điều tra qua, quả thật là như vậy, mà Trâu đô uý lại là ân sư của Thái tử điện hạ... Có thể nói..."

Cố Hiển Thành nghe đến đó liền nhìn Phó Ngạn: "Ý ngươi là, người bọn họ chân chính muốn đối phó là Trâu đô uý, cũng chính là Thái tử?"

Phó Ngạn gật đầu: "Tướng quân, huynh còn nhớ không, một năm trước Ngô vương muốn mời huynh đến uống rượu bị huynh cự tuyệt, hai năm nay Ngô vương âm thầm nuôi dưỡng mật thám, bọn họ không dám gây chuyện ở kinh thành nhưng ở vùng biên cảnh Ngô Châu lại lôi kéo không ít quan viên, chuyện này khiến ta hoài nghi, có khả năng Liễu Thấm là người của Ngô vương."

Cố Hiển Thành không đáp, Phó Ngạn tiếp tục nói: "Mà phu nhân của Chu Chí, cũng chính là biểu tỷ muội với Lục Tam phu nhân, chuyện này ta cũng từng nói qua với huynh, Lục gia trong kinh bây giờ giữ kín như bưng, ở mặt ngoài là chỉ theo Thánh thượng không tham dự đảng phái tranh đấu nhưng sóng ngầm bên dưới thì khó nói."

"Ngươi định làm như thế nào?"

Phó Ngạn: "Theo ý ta, tương kế tựu kế, sáng nay Chu Chí đến thỉnh tội với huynh là muốn phủi sạch sẽ quan hệ trong chuyện này, đem tất cả sự tình đẩy lên đầu Bạch gia, chúng ta liền thoả mãn hắn, bắt Bạch Hồng Chấn lại, huynh đã thả Liễu Thấm ra, nếu ả ta thật sự là người của Ngô vương, tất sẽ báo tin cho Ngô vương, đến thời điểm đó, tang chứng vật chứng đều lấy được, còn không định tội nàng ta được sao?"

Cố Hiển Thành trầm ngâm một lát, lại hỏi tiếp: "Vậy Chu Chí?"

Phó Ngạn cười nói: "Liễu Thấm cùng Chu Chí thường xuyên qua lại, bắt được Liễu Thấm, tất sẽ truy ra nhược điểm của Chu Chí. Đúng rồi, Tuần phủ Tô đại nhân sẽ đến quân doanh sau ba ngày nữa, huynh đem bằng chứng này nọ đến trước mặt ngài ấy, nhiệm vụ của chúng ta hoàn thành, Chu Chí ắt có người xử lý. Như vậy, xong việc, huynh cũng có công, Chu Chí lúc đó, cũng không cần huynh tự mình ra tay, có thể hung hăng đáng hắn một trận, mụ nội nó, hôm qua lão tử say đến váng cả đầu."

Cố Hiển Thành nhìn hắn một cái, hừ lạnh: "Ngươi đã là gì!"

Nói đến đây, Phó Ngạn lại cười: "Này, ta hỏi huynh một chuyện, sau khi trở về sao huynh lại nổi giận như vậy? Sau đó đã xảy ra chuyện gì..."

Phó Ngạn như có mắt thần nhìn Cố Hiển Thành tìm tòi, Cố Hiển Thành liếc hắn lạnh lùng cảnh cáo.

"Được được được, ta không hỏi, ta đi làm việc."

Cố Hiển Thành khẽ gật đầu. Chờ người đi rồi, trong phòng lại yên tĩnh lại, hắn nhìn về khay thức ăn trên bàn.

"Nhưng ta đã làm rồi." Lời nói của Tống Điềm một lần nữa hiện lên trong đầu hắn, Cố Hiển Thành ma xui quỷ khiến thế nào, đứng lên đi qua.

Nàng làm rồi, không thể lãng phí.

Cố Hiển Thành cầm lấy đũa, từng miếng ăn hết.

Một bát mì vào bụng, trong lòng hắn cũng thoải mái không ít, nhìn cái bát không trước mặt, nhớ đến những lời Tống Điềm nói với hắn, Cố Hiển Thành bỗng nhiên cất giọng: "Người đâu?"

Phúc Quý chờ bên ngoài nghe tiếng, vui vẻ chạy vào.

"Tướng quân, ngài kêu nô tài?"

Cố Hiển Thành liếc hắn một cái nói: "Giao cho ngươi một việc."

"Tướng quân mau nói, nô tài nhất định cúc cung tận tuỵ, chết không ..."

"Đi thăm dò trong quân, một người tên Cố Yến, nhanh lên."

Phú Quý sửng sốt, "Cố Yến? Hắn là thân thích của ngài à?"

Phúc Quý hỏi lại theo bản năng, lời vừa ra khỏi miệng thì liền bụm lại, "Nô tài đáng chết!"

Cố Hiển Thành không để ý: "Không phải, hắn là... phu quân của Tống Điềm."

Mấy chữ này nói xong, tay Cố Hiển Thành liền nắm chặt lại thành quyền.

Phúc Quý cũng bụm miệng.

"Phu... phu quân của Tống đầu bếp? Không đúng... phu quân của Tống đầu bếp không phải đã..."

Phúc Quý kinh ngạc không thôi, hai mắt Cố Hiển Thành tối sầm: "Có báo tử chỉ mặt gọi tên đưa về nhà, nhưng Lưu Dương nói với nàng biên quan có tin tức, nàng nghe vậy mà tìm tới."

Tim Phúc Quý nghe vậy liền rơi xuống, tìm... tìm chồng...

Nói như vậy, phu quân của Tống đầu bếp có thể chưa chết, vậy thì, tướng quân của hắn phải làm sao bây giờ...!

"Tướng quân, có lầm không a, Thành Dương quân của chúng ta không dễ dàng báo tang, chỉ cần là chỉ mặt gọi tên thì báo tử không có khả năng sai được."

Cố Hiển Thành ừ một tiếng: "Nhưng lời này là do Lưu Dương nói, hiện tại ta không tìm thấy Lưu Dương, chỉ có thể tự mình đi thăm dò."

Phúc Quý đã hiểu!

Tám phần là không tìm thấy người, chỉ là tiểu trù nương không tin, đại tướng quân làm vậy là vì muốn nàng triệt để chết tâm, cố ý tra đến tột cùng cái người tên Cố Yến kia, hắn đã hiểu.

Sự tình liên quan đến hạnh phúc cả đời của đại tướng quân! Hắn nhất định phải làm nhanh một chút!

Nhưng vạn nhất thật sự tìm thấy người thì sao đây?

Sau lưng Phúc Quý ra một tầng mồ hôi lạnh, tiểu trù nương chắc chắn sẽ không đáp ứng tướng quân, muốn cùng tên Cố Yến kia rời đi, vậy... vậy đại tướng quân của hắn, quá đáng thương rồi!

Trong chốc lát, Phúc Quý liền u sầu, biểu cảm phong phú vô cùng. Cố Hiển Thành nhíu mày nhìn hắn: "Ngươi lại nghĩ cái gì đấy?"

Phúc Quý lập tức đáp: "Không có gì nô tài lập tức đi xử lý ngay."

Hắn đi nhanh, Cố Yển đúng không, được, ta nhất định phải lôi ngươi ra!

Phúc Quý quyết giúp đại tướng quân thoát ế =))))))))))))

Huyện nha Võ Công huyện.

Chu Chí ở trong chính đường hô to gọi nhỏ.

"Đau đau đau! Ngươi nhẹ tay chút!" Tên sai vặt bên cạnh Chu Chí đang giúp hắn bôi thuốc, tay hơi nặng chút liền bị Chu Chí quát lớn dừng lại, tên sai vặt ấm ức vô cùng: "Đại nhân... nô tài nhẹ lắm rồi..."

Sư gia bên cạnh Chu Chí từ bên ngoài đi vào: "Đại nhân."

"Cút ra ngoài!" Chu Chí đẩy tên sai vặt bên cạnh ra, quay sang nhìn sư gia, "Thế nào, sự tình sao rồi?"

"Bẩm đại nhân, Thành Dương quân đã đi bắt người của Bạch gia."

Chu Chí sửng sốt: "Thật sao?"

"Thiên chân vạn xác, ta thấy bọn hắn khí thế lắm, náo loạn Bạch gia từ trên xuống dưới."

Chu Chí nghe vậy, ha hả cười. "Tên Cố Hiển Thành này quả là người lỗ mãng Hữu dũng vô mưu, bản quan chỉ tạo cái kế nhỏ, hắn đã bị lừa!"

Sư gia cũng cười: "Mưu kế của đại nhân thật hay, Liễu cô nương cũng thật giỏi, chỉ là... Đại nhân, Cố Hiển Thành bắt người Bạch gia, chắc chắn bọn họ cũng sẽ không nhận tội, bước tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?"

"Ngươi yên tâm, Thấm Thấm có bước thứ hai. Bản quan trước khi mời hắn đến đã tính toán, nếu có thể lôi kéo hắn, đó chính là thượng sách, đáng tiếc hắn cứng mềm đều không ăn, vậy thì đừng trách bản quan. Đánh mệnh quan triều đình không phải là chuyện nhỏ, hiện tại hắn lại bắt người Bạch gia, Bạch gia chắc chắn sẽ không để yên, Cố Hiển Thành chọc cùng lúc hai chuyện phiền toán, đương nhiên sẽ không rảnh để ý đến chuyện của bản quan. Bản quan lại thần không biết quỷ không hay tấu sớ vạch tội hắn..."

Sư gia không khỏi khâm phục: "Đại nhân quả đúng là toạ sơn quan hổ đấu (1)."

(1) toạ sơn quan hổ đấu: ngồi trên núi nhìn hổ đánh nhau

Chu Chí nở nụ cười: "Ít nhiều cũng nhờ kế sách của Thấm Thấm, cái này nên gọi là một hòn đá ném trúng hai con chim, cũng không biết Tuần phủ đại nhân nghĩ thế nào, cứ phải tìm một kẻ hữu dũng vô mưu tới, vốn buổi sáng ta còn có chút lo lắng, không ngờ hắn lại trực tiếp động thủ! Tốt thôi, động thủ thì động thủ, dù sao người thua thiệt vẫn là Cố Hiển Thành hắn!"

Sư gia cười đáp: "Phía sau Bạch gia là Trâu đô uý, Trâu đô uý lại người của Thái tử, hiện tại cũng tương đương đắc tội Thái tử..."

Nói đến Thái tử, sắc mặt Chu Chí nhạt đi mấy phần: "Phu nhân bên kia, gần đây thế nào rồi?"

"Không có gì thay đổi."

Chu Chí thở dài, "Trước tiên truyền lời cho cửa hàng bạc đi."

"Dạ"

Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.

Cửa hàng bạc huyện Võ Công.

Liễu Thấm nhận được thư xong, mặt không biểu tình đưa ra trước ngọn nến đốt đi. Nha hoàn bên người ả ta hỏi: "Tỷ tỷ, hiện tại chúng ta nên như nào, truyền tin tức cho Vương gia sao?"

Liễu Thấm lắc đầu: "Không vội, ngày ấy người đánh lén sau lưng ta, không nhìn thấy là ai sao?"

"Không thấy, đối phương không lưu lại chút sơ hở nào, nô tỳ không thể..."

Liễu Thấm cảm thấy không đúng lắm; ngày đó tiểu nha hoàn kia nhất định đã nghe thấy điều gì đó nhưng nàng cũng bị người khác đánh bất tỉnh, sau khi tỉnh lại đã được đưa về cửa hàng bạc, rốt cuộc là ai làm?"

Là Cố Hiển Thành sao?

Nhưng nếu như vậy, chiếu theo tính tình của y, Chu Chí cũng dám đánh thì không có lý nào sẽ bỏ qua cho nàng.

Liễu Thấm còn đang suy nghĩ, tiểu nha hoàn bên cạnh đã khuyên nhủ: "Cố tướng quân đã thật sự đi bắt người Bạch gia, vương gia đang chờ tin này, Bạch gia đã bị bắt, Trâu đô uý nhất định sẽ nhận được tin tức, Tuần phủ đại nhân cũng sắp đến rồi, chúng ta phải nhanh chóng truyền tin tốt này cho Vương gia để người còn an bài bước tiếp."

Liễu Thấm cau mày vẫn chưa đồng ý.

Nha hoàn tiếp tục khuyên: "Hôm nay chúng ta đã nhận được ba phong thư, đều có ý thúc giục của Vương gia."

Liễu Thấm phất tay: "Ta biết rồi, ngươi đi ra ngoài trước đi."

Nha hoàn kia cắn môi, đành phải lui ra, chỉ là vừa ra ngoài, trên cổ đã có một lưỡi dao.

Dưới ánh nến, Liễu Thấm ngồi trước bàn, do dự lấy ra một cái tín vậy, ở trên đó có khắc một chữ "Ngô" rất rõ, ngay khi Liễu Thấm chuẩn bị đứng dậy thì sau lưng ả ta có một bóng người tới gần.

"Liễu cô nương, đưa ta đi."

*

Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.

Màn đêm buông xuống, Liễu Thấm đứng vững bước chân, lặng một chút mới nói: "Hoá ra bên cạnh Cố tướng quân cũng có người thông minh, thiếp thân cho rằng, một tên lính quèn ngồi vào vị trí Nhất phẩm Đại tướng quân, chắc hẳn Phó tổng binh cũng không can tâm đâu nhỉ, dù sao với cơ trí của Phó tổng binh, không nên phục tùng người khác như vậy."

Phó Ngạn bước ra khỏi bóng tối, nhìn ả ta cười: "Liễu cô nương quá khen, ít nhiều cũng nhờ Liễu cô nương, ta lấy được tín vật của Ngô Vương, nói không chừng sang năm có thể thăng chức."

Phó Ngạn đến bên cạnh nàng ta, đoạt được tín vật trong tay, Liễu Thấm xầm mặt: "Ngươi thả ta ra, Ngô Vương điện hạ sẽ không bạc đãi ngươi, các ngươi muốn nhược điểm của Chu Chí, ta có thể nói, không cần phải đối nghịch với Điện hạ."

Phó Ngạn cười lạnh: "Vậy sao Điện hạ lại muốn đối nghịch với Thành Dương quân chúng ta chứ?"

Liễu Thấm nhíu mày.

"Hôm qua ngươi muốn gây bất lợi cho Đại tướng quân đúng không? Là Ngô vương chỉ điểm? Ngươi ở trong rượu, trong hương động tay? Ngô Vương rốt cuộc muốn làm gì?"

Liễu Thấm bỗng nhiên cười: "Không phải mệnh lệnh của Điện hạ... Là ta ngưỡng mộ Đại tướng quân mà thôi, làm gì Đại tướng quân... chuyện phong nguyệt, Phó tổng binh cũng hiếu kì sao?"

Phó Ngạn lạnh lùng nhìn ả ta, tựa hồ đang phán đoán xem lời ả nói là thật hay giả, Liễu Thấm vẫn cười: "Chỉ là Đại tướng quân không trúng chiêu... Nếu Tổng binh đại nhân nguyện ý, Thấm Thấm..."

Phó Ngạn chán ghét lùi lại một bước.

Liễu Thấm lại cười càng lớn hơn.

"Mà thôi, ngài dẫn ta đi đi, ta tự nhận bản thân không bằng người, bất quá, ngài nên khách khí với ta một chút, chúng ta thắng hay bại còn chưa biết đâu."

Phó Ngạn phất tay, Tiểu Thập lập tức tiến lên dẫn người đi, Phó Ngạn thu con dấu vừa lấy được vào tay áo, nhanh chóng rời đi.

*

Cố Hiển Thành hai ngày liền không ngủ, miệng vết thương vì chuyện hôm qua mà lại rách ra nhiễm trùng.

Lúc hoàng hôn, hắn ngồi trước bàn chợp mắt một chút.

Chỉ là trong giấc mộng, Cố Hiển Thành lần đầu tiên trong đời mơ thấy một thân ảnh nữ nhân, nàng xinh đẹp như vậy, ôn nhu như vậy, ở trước mặt hắn đi qua đi lại, quanh quẩn không tan.

Một hương hoa lài thoang thoảng ùa lên trong lòng Cố Hiển Thành, hắn giống như lại say rồi.

Còn có một loại tình cảm xúc động không nói nên lời...

"Tướng quân, tướng quân...?"

Cố Hiển Thành bỗng nhiên mở bừng mắt, phía sau lưng đã ra một thân mồ hôi.

Là Tống Điềm ở ngoài cửa đang gọi hắn.

Hắn thở gấp, nhéo nhéo ấn đường.

Chuyện trúng dược kia, Cố Hiển Thành không nói cho bất kì ai, nên cũng không có ai giúp hắn lý giải xem rốt cuộc là hắn bị làm sao.

Nàng cũng không biết.

Là hắn mạo phạm nàng.

Tâm loạn như ma, Cố Hiển Thành chậm rãi nói: "Vào đi."

Cửa bị mở ra, Tống Điềm bê khay vào.

"Tướng quân? Phúc Quý không ở đây, ta vừa gọi cửa không thấy ngài trả lời."

"Bản tướng ngủ." Cố Hiển Thành niết mi tâm, trên mặt tràn đầy vẻ mệt mỏi.

Tống Điềm khẽ gật đầu: "Bữa tối của ngài ta để đây, lát nữa ngài ăn một chút."

Cố Hiển Thành khẽ ừ một tiếng.

Tống Điềm đứng tại chỗ, do dự: "Tướng quân..."

Cố Hiển Thành ngẩng đầu nhìn nàng.

"Miệng... miệng vết thương của ngài có sao không?" Tống Điềm suy nghĩ mấy lần, cuối cùng vẫn hỏi ra miệng, trước khi đi Xuân Lai lâu, nàng đã đáp ứng sẽ giúp tướng quân thay thuốc hàng ngày, hai ngày nay nhiều chuyện xảy ra, cũng không biết vết thương của hắn thế nào rồi.

*

Cố Hiển Thành không ngờ nàng sẽ hỏi cái này, kinh ngạv, vừa định nói gì, Phó Ngạn đã cùng bọn Tiểu Thất trở về.

"Tướng quân!"

Cố Hiển Thành đành phải nói với Tống Điềm: "Đợi lát nữa."

Cửa mở, Phó Ngạn vui mừng chạy vào: "Lấy được rồi, quả nhiên đúng như chúng ta nghĩ, là mật thám của Ngô vương."

Cố Hiển Thành: "Có chứng cớ gì không?"

"Ở đây, đây là tín vật của Ngô vương, không sai được, ta từng nhìn thấy khi ở kinh thành."

Cố Hiển Thành nhận lấy nhìn thoáng qua, khẽ gật đầu: "Người Bạch gia đâu?"

"Đã chào hỏi qua, thê tử của Bạch Hồng Chấn là người thấu tình đạt lý, nghe chuyện xong liền đáp ứng phối hợp, hiện tại người đã đến quân doanh."

Cố Hiển Thành: "Ngươi làm tốt lắm."

Phó Ngạn cười: "Kỳ thật kế này không khó phá, Liễu Thấm cũng là người thông minh, cũng coi như chúng ta may mắn, hơn nữa, huynh đánh Chu Chí một quyền kia, làm Liễu Thấm mất cảnh giác, bọn họ cho rằng huynh hữu dũng vô mưu nên mới lộ sơ hở..."

Phó Ngạn chưa nói xong, Tiểu Thất liền ho một cái, Phó Ngạn vội vàng ngừng lại: "Ta không phải có ý đó, ta nói..."

Cố Hiển Thành giơ tay: "Không có gì, ta vốn dễ xúc động, chuyện này nếu không có ngươi cũng không biết bao giờ mới có thể kết thúc."

Phó Ngạn cười: "Vậy đa tạ Đại tướng quân đã khen, kế tiếp chúng ta nên làm thế nào?"

Cố Hiển Thành nghĩ ngợi, nói: "Dùng con dấu này gửi thư cho Ngô vương, để ta xem hắn có đến đây không, ngươi nói mấy ngày nữa Tô đại nhân đến, nếu Ngô vương cũng tới ắt sẽ náo nhiệt vô cùng, nếu Ngô vương không tới cũng không sao. Tội danh của Liễu Thấm đã chắc chắn, có thể lôi ra không ít việc xấu của Chu Chí kia, ta cũng coi như đã hoàn thành việc được Tuần phủ đại nhân giao phó."

Phó Ngạn đồng tình: "Không chỉ như vậy, Chu Chí ra vẻ thông minh, cho rằng có thể nhìn huynh cùng Bạch gia tranh đấu, liên lạc với Trâu đô uý, nói không chừng mấy ngày nữa Trâu đô uý cũng tới! Đến thời điểm đó, trò hay do ai diễn chưa biết được đâu!"

Cố Hiển Thành ừ một tiếng: "Đi làm đi."

Phó Ngạn cùng Tiểu Thất phấn khởi rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người Cố Hiển Thành và Tống Điềm.

"Thay thuốc đi." Cố Hiển Thành đi tới cái giường nhỏ sau bình phong, Tống Điềm cũng đi theo.

Hai người không ai nói gì, nhưng ngay khi nhìn thấy vết thương của hắn liền nhịn không được hít một hơi lạnh.

"Tướng quân!"

Mới có mấy ngày thôi, hết uống rượu lại ngâm nước, không rách ra mới là lạ.

Tống Điềm xưa nay vốn dễ mềm lòng, lúc này lại càng thấy không dễ dàng: "Tướng quân... miệng vết thương của ngài tuy không quá nghiêm trọng nhưng cũng không chịu nổi giày vò như vậy, vẫn nên tĩnh dưỡng một chút đi... nếu không sẽ không thể khỏi hẳn."

Thanh âm cùng động tác của nàng nhẹ nhàng, ôn như như chính con người nàng.

Trong ngực có cảm giác kì lạ, Cố Hiển Thành nhéo lòng bàn tay mình: "Ừm."

Sắc trời đã tối, trong phòng có ánh nến mờ nhạt, thấy không rõ sắc mặt của hai người.

Nhưng tối như vậy, có những loại tình cảm, sẽ điên cuồng dâng lên.

"Xong rồi." Tống Điềm cắt mảnh vai băng, ôn nhu nói: "Bữa tối ta nấu cháo, tướng quân dùng qua rồi nghỉ sớm đi."

Ánh nến mờ nhạt, nữ tử ôn nhu, cháo hành ấm áp.

Trong nháy mắt, trong đầu Cố Hiển Thành hiện lên hình ảnh một gia đình.

Gia đình...

Hai chữ này đối với hắn mà nói vừa xa lạ vừa xa xôi vô cùng.

Người trước mắt chuẩn bị rời đi, theo bản năng, Cố Hiển Thành muốn giữ nàng lại.

"Bản tướng có phải... rất lỗ mãng không?" Hắn bỗng nhiên mở miệng hỏi.

Tống Điềm dừng bước, nàng nhìn về phía hắn: "Sao Tướng quân lại nghĩ như vậy?"

"Bản tướng đánh Chu Chí, người khác đều nói bản tướng hữu dũng vô mưu."

Tống Điềm nghĩ ngợi, đáp: "Nhưng mà... hắn đáng đời..."

Cố Hiển Thành sửng sốt, ngẩng đầu nhìn nàng.

"Tướng quân đánh hắn vì hắn đáng đời mà, không phải sao? Vừa rồi Phó tổng binh cũng nói, nếu ngài không xúc động như vậy, chuyện này chỉ sợ không thuận lợi như thế."

Ánh mắt Cố Hiển Thành khẽ động, hắn biết, lần này chỉ do có vận khí tốt mà thôi.

"Lại nói..." Tống Điềm khẽ cười, "Dân phụ tuy không hiểu mấy chuyện rắc rối phức tạp này, nhưng vừa rồi, chủ ý dẫn vị Vương gia kia tới đây, là của ngài a."

Giọng nói của nàng khẳng định hắn, làm trong lòng Cố Hiển Thành rung động.

"Vì vậy, đại tướng quân rất lợi hại!"

Thình thịch---

Trái tim phủ bụi của hắn bất ngờ run lên.

Trong bóng tối, hắn nhìn sâu vào mắt nàng, một lúc sau thấp giọng gọi: "Tống Điềm."

Tống Điềm ngẩng đầu nghi ngờ. Đại tướng quân vừa gọi tên nàng?

Nghi hoặc của nàng bị Cố Hiển Thành thu hết vào trong mắt, nàng mở miệng định hỏi, Cố Hiển Thành đã nói: "Về nghỉ ngơi đi, bản tướng cũng mệt rồi."

Vì thế Tống Điềm áp chế nghi hoặc trong lòng nói: "Vâng." Sau đó xoay người rời đi.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.