"Tam, tam thúc, ngượng ngùng rồi, vừa nãy bởi vì ta quá sốt ruột, mới gọi thẳng tên thúc, ta không có ý không tôn trọng thúc đâu. Thúc yên tâm, mặc dù đã ra khỏi gia phả, nhưng ta vẫn xem thúc là tam thúc như cũ."
Chu Lê giải thích một phen, vốn trông cậy vào đó Thẩm Việt có thể nguôi giận, ai ngờ, tức giận trong mắt nam tử lại càng ngày càng tăng
Chu Lê co rúm lại một chút, chợt cúi đầu, hai mắt liền chỉ thấy được ngực hắn. Nàng ngập ngừng nói: "Tam, tam thúc, thúc đừng nhìn ta như vậy, cái này làm cho ta cảm thấy thực xa lạ, có chút sợ hãi."
Đỉnh đầu vang lên tiếng Thẩm Việt: "Vì sao sao trước đó không nói cho ta biết? Ngay cả Vương Hứa cũng đã biết."
Chu Lê rũ đầu như cũ: "Loại chuyện này đâu phải dễ nói, ta cũng không biết Vương đại ca làm sao biết được, nhưng trước nay ta không nói với người ngoài, nếu ta gặp người liền nói, chẳng phải người khác sẽ nói ta có phải làm quả phụ lâu rồi, muốn lập tức tái giá, muốn nam nhân đến điên rồi hay không."
"Ta cũng là người ngoài sao? Ngươi nói rõ cho ta."
"Nhưng dù sao đây cũng là chuyện của ta, không liên quan đến thúc lắm, cố ý nhắc đến trước mặt thúc, có vẻ rất kỳ quái."
Không biết vì sao, hôm nay Thẩm Việt luôn cảm thấy Chu Lê nói chuyện nghe rất dễ giận, ngửi được mùi hoa mai trên tóc nàng bay tới, trán hắn nóng lên, lời nói ra gần như có chút nghiến răng nghiến lợi: "Như thế nào không có liên quan đến ta, Chu Lê, ta nói cho ngươi biết, về sau ngươi có gì đều có thể nói với ta, lớn từ chuyện ngươi ra khỏi gia phả, nhỏ đến chuyện hôm nay ngươi ăn cái gì, đi nơi nào, chỉ cần ngươi nói, mỗi một chữ, ta đều sẽ kiên nhẫn nghe hết"
Thẩm Việt lúc này mới ý thức được cảm xúc mình có chút mất khống chế, hơn nữa lời nói ra cũng quá...... chua, mà còn bị Chu Lê nhìn như vậy, mặt lập tức có chút nóng.
Chu Lê hơi hơi hé miệng, hai chữ "Vì sao" lăn một vòng đến kẽ răng nàng, rồi lại nuốt trở về, cuối cùng cũng không hỏi ra
Lúc này nàng mới phát hiện, khoảng cách hai người thật sự cách rất gần, gần đến mức nàng chỉ hơi giơ tay, là có thể dễ dàng chạm vào hắn. Nàng lui về phía sau một bước, dời ánh mắt đi, nhìn dãy núi uốn lượn nơi xa
Thẩm Việt thấy nàng bỗng nhiên rời khỏi mình, tim bỗng chốc đập lỡ một nhịp. Có phải A Lê bị mình dọa sợ rồi không?
Rốt cuộc trong lòng A Lê, mặc kệ có trong gia phả hay không, đều chỉ xem hắn là tam thúc, là trưởng bối. Nàng không giống hắn, vị trí của nàng trong lòng hắn đã sớm thay đổi, thái độ đối với nàng cũng đã thay đổi.
Một bụng tức giận vừa nãy biến mất hầu như không còn.
"Thực xin lỗi, ngữ khí vừa rồi của ta quá hung dữ, ý ta là, nếu ta đáp ứng ca ca ngươi chiếu cố ngươi, cần phải giống một ca ca, đối với mỗi việc của muội muội, đều phải để trong lòng." Cuối cùng, hắn lại bỏ thêm câu, "Ta đối với Ngư nương cũng như vậy."
Chu Lê liếc liếc mắt nhìn hắn một cái: "Cũng không cần như thế, ca ca kia của ta, ta cũng chưa bao giờ gặp qua. Ta hiện tại sống khá tốt, có nương, có Bảo Nhi, còn có một cửa hàng đậu hoa, ta rất thỏa mãn. Cho nên mặc dù ra khỏi gia phả, ta cũng không tính gả chồng. Lời nói của tam thúc hôm qua quá nặng, A Lê không dám nhận."
Nhìn ánh mắt Chu Lê kinh hoảng có chút trốn tránh, Thẩm Việt lúc này mới nhớ tới, hôm qua phát hỏa với nàng bên đường, tức khắc ảo não không thôi.
Hai người cứ đứng ở nơi này nói chuyện, tựa hồ cũng nói không xong, Thẩm Việt dứt khoát nói sang chuyện khác: "Trên núi quá lạnh, chúng ta xuống núi đi."
Vì thế, hai người chậm rãi đi xuống chân núi đi
Dọc theo đường đi trầm mặc. Chu Lê đi ở phía trước, Thẩm Việt đi theo phía sau nàng. Nhìn bóng dáng nữ tử, Thẩm Việt đột nhiên cười một chút.
Từ nay về sau, bọn họ không bao giờ là thúc cháu.
Đây có ý nghĩa gì? Có nghĩa là Thẩm Việt hắn thích nàng, cũng không hề là loạn luân.
Hắn có thể thích nàng.
Chỉ là có chút chuyện, không thể nóng vội.
Ở trong lòng A Lê, hơn nửa là còn xem hắn là tam thúc, là trưởng bối.
"A Lê." Hắn đột nhiên gọi nàng lại
Chu Lê dừng bước, quay đầu lại nhìn
"Ngươi về sau còn gọi ta tam thúc sao?"
Chu Lê cười nói: "Đó là tự nhiên, ta nói rồi, thúc vĩnh viễn......"
Lời nói còn chưa nói xong, Thẩm Việt nhanh chóng đánh gãy: "Được, ta đã biết."
Cũng như không hỏi, Thẩm Việt nghĩ thế.
Chu Lê cảm thấy có chút không hiểu được, quay đầu lại tiếp tục đi. Chỉ là đột nhiên có chút không được tự nhiên, luôn cảm thấy phía sau có một đôi mắt nóng bỏng nhìn lưng nàng, làm nàng dày vò không thôi.
Cuối cùng đi tới chân núi, sắp phải về thôn.
Chu Lê dừng bước chân, nhìn Thẩm Việt nói: "Tam thúc, chúng ta chia đường ở đây đi, thúc đi bên này về nhà, ta đi bên kia trở về trấn trên."
Thẩm Việt lập tức hiểu dụng ý của nàng, nàng đây là sợ trong thôn có người thấy hai người bọn họ cùng xuống núi, sinh ra lời đồn gì không tốt.
"Vậy ngươi đi đường cẩn thận." Thẩm Việt nói.
Chu Lê gật đầu, nói cáo từ, xoay người đi đến lối rẽ bên kia.
Thẩm Việt nhìn bóng dáng nữ tử càng lúc càng xa, hắn nghĩ, nếu bọn họ không hề là thúc cháu, như vậy một ngày nào đó, hắn muốn nắm tay A Lê, quang minh chính đại đi trong tầm mắt mọi người.
Trước đó bọn họ bị cắt ngang bởi luân thường lễ nghĩa, tuyệt đối không có khả năng, hắn chưa từng có mong cầu xa vời là A Lê cũng có thể thích mình, chỉ là từ hôm nay trở đi, hắn bắt đầu mong đợi.
Mong đợi tấm lòng của A Lê
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Khi Chu Lê trở lại trong trấn, trời đã tối đen. Lý thị cùng Bảo Nhi không ở nhà, đoán chừng sau khi ăn cơm xong, Lý thị mang hài tử đi lên phố tiêu thực
Tâm thần Chu Lê có chút hoảng hốt, nàng sớm rửa mặt, trở về phòng nằm lên giường.
Nhìn đỉnh màn đen nhánh, Chu Lê có chút tâm thần không yên. Nàng cũng không hiểu lắm, trước đó không nói cho Thẩm Việt biết chuyện ra khỏi gia phả, nàng không an tâm, còn hiện giờ đã nói rõ rồi, nhưng vì sao tâm nàng vẫn chưa an?
Nàng nhớ tới lời Ngưu Nhân Nhân nói. Nàng sợ chậm trễ Thẩm Việt. Bất quá nghĩ lại, đây cũng chỉ là lời nói một phía của Ngưu Nhân Nhân, lại không phải chính miệng Thẩm Việt nói qua những lời đó, nàng cần gì phải suy nghĩ.
- - Chỉ là lần trước ở nhà bếp, Thẩm Việt chủ động hôn nàng. Vậy có thể giải thích như thế nào?
- - Có thể giải thích như thế nào nữa, nam nhân cùng nữ nhân cách nhau gần như vậy, tự nhiên có phản ứng.
Chu Lê đột nhiên cảm thấy tâm rất mệt, dứt khoát dùng sức lắc đầu, đuổi hết những suy nghĩ lung tung rối loạn ra khỏi đầu óc.
Chỉ cần Thẩm Việt không chính miệng thừa nhận, chính miệng nói với nàng, nàng cũng chỉ cần đối đãi như bình thường, nàng vẫn xem hắn như tam thúc của mình như cũ.
Ngủ! Kéo chăn qua, vùi đầu ngủ.
Nào biết vừa vào mộng, suốt đêm đều mơ thấy Thẩm Việt. Trong mộng tình cảnh thực loạn, chờ ngày hôm sau tỉnh lại, cũng chỉ nhớ rõ một hình ảnh, bọn họ đứng ở sườn núi Minh Nguyệt Sơn, vào đông gió thổi vạt áo hai người tung bay, hắn đột nhiên nắm lấy tay nàng, kéo vào trong lòng ngực hắn, nàng không hề phòng bị, vững chắc đâm vào ngực hắn, liền không bò dậy được.
Một đêm này Chu Lê ngủ thật sự không yên ổn, dẫn tới buổi sáng dậy có chút trễ, Lý thị đã giúp nàng mở cửa tiệm từ sớm, bàn cũng đều lau một lần. Nàng rửa mặt xong, từ hậu viện đi đến trước cửa hàng, Lý thị đang lau quầy, thấy nàng tới, cười nói: "Dậy rồi à?"
Chu Lê nhìn Lý thị đang bận rộn, có chút quẫn bách, vội vàng đi qua: "Nương, hôm nay con ngủ quên, để con lau, người qua một bên nghỉ ngơi đi."
Lý thị nói: "Không cần, con ra cửa tiếp đón khách đi."
Chu Lê thấy Lý thị không cho, liền đi ra quầy, tính đi ra cửa. Ánh mắt vừa chuyển, bỗng nhiên thấy bên cạnh quầy đặt một cái giỏ trúc, trên mặt giỏ trưc dùng vải đắp, tò mò đi qua: "Đây là cái gì?" Nói, mở vải đắp ra.
"À, đây là sáng sớm Việt Lang đưa tới, nói là nhà bọn họ năm nay bí đỏ thu được quá nhiều, ăn không hết, liền đưa tới cho chúng ta một ít."
Chu Lê nhìn đám bí đỏ lớn ánh vàng rực rỡ kia, không khỏi nhảy dựng trong lòng
"Lần trước Bảo Nhi sinh bệnh, toàn dựa vào Việt Lang hỗ trợ, hôm nay lại đưa tới cho chúng ta nhiều bí đỏ như vậy, cho nên ta liền kêu hắn buổi chiều hạ học tới nhà chúng ta ăn một bữa cơm. Lần trước đã nói mời hắn ăn cơm, hắn lại có việc đi mất."
Chu Lê giật mình nhìn về phía Lý thị: "Nương người gọi tam thúc chiều nay tới nhà chúng ta ăn cơm?"
Lý thị cười nói: "Đúng vậy, ta vốn còn lo lắng Việt Lang không tới, ai ngờ lần này ngược lại đáp ứng rất sảng khoái."
Chu Lê cầm lấy ấm trà trên quầy, rót cho mình một chén nước, vùi đầu vào cái ly
Đến buổi chiều, Chu Lê nhìn gần đến thời gian hạ học, thấy Lý thị còn không có nửa ý tứ đi đón Bảo Nhi, liền tính đi đón
Ai ngờ Lý thị lại nói: "Hôm nay không cần đón, buổi sáng Việt Lang đã nói, buổi chiều còn tới ăn cơm, nên sẽ giúp chúng ta đưa người về luôn."
Chu Lê đành phải đi nhà bếp chuẩn bị cơm chiều
Nàng ở nhà bếp xắt rau đao được đao không, ánh mắt lại dừng ở bệ bếp đối diện, nhớ tới cái hôn kia, trên mặt không tự giác nhiễm một mành ửng đỏ.
Có lẽ quá nhập thần, có người vào hậu viện, cũng không phát hiện ra.
Thẩm Việt theo Lý thị cùng Bảo Nhi tiến vào, đứng ở trong viện là có thể thấy tình hình nhà bếp
Lúc này, Chu Lê đang định cắt một trái cà tím, ngặt nỗi da cà tím quá trơn, lưỡi đao nàng lệch về một bên, cà tím trượt dài xuống mặt đất, nàng đang ngồi xổm xuống nhặt.
Thẩm Việt vốn muốn đi vào hỗ trợ, nhưng Lý thị ở ngay bên cạnh, cuối cùng cũng có cố kỵ, mới bước chân đi một chút, lại thu trở về.
Lý thị nhận thấy được nam tử trẻ tuổi bên cạnh có chút do dự, nhìn mặt hắn, phát hiện đôi mắt hắn đang nhìn chằm chằm trong nhà bếp
"Việt Lang, ta muốn đưa Bảo Nhi đi đổi xiêm y, ngươi đi vào giúp A Lê đốt lửa được không?"
Thẩm Việt cầu còn không được: "Được."
Chu Lê nghe được bên ngoài tựa hồ có người nói chuyện, nhìn phía ngoài cửa, liền thấy Lý thị dẫn Bảo Nhi trở về phòng, mà Thẩm Việt, lập tức đi tới chỗ nàng
Tim Chu Lê lại bắt đầu đập bang bang không ngừng. Không biết như thế nào, nàng đột nhiên có chút sợ nhìn thấy Thẩm Việt.
Hiện giờ hai người đã làm rõ chuyện gia phả, dường như có thứ gì đó đã khác trước.
"Ta tới giúp ngươi nhóm lửa." Thẩm Việt đi tới, ngồi vào cạnh bệ bếp, tùy tay nắm lên một cây củi ném vào trong bếp lò
Chu Lê liếc mắt nhìn hắn một cái, chợt thu hồi ánh mắt, động tác xắt rau đột nhiên nhanh hơn.
Lưỡi dao đập vào trên thớt, phát ra âm thanh dày đặc, Chu Lê không đáp lại hắn, Thẩm Việt cũng không nói chuyện nữa.
Toàn bộ nhà bếp chỉ còn lại tiếng nhóm lửa cùng tiếng nấu cơm.
Đồ ăn làm xong, bưng lên bàn, một bữa cơm diễn ra, cũng chỉ có Lý thị ngẫu nhiên nói vài câu, Chu Lê cùng Thẩm Việt cũng không nói chuyện.
Không nói chuyện phiếm, bữa cơm ăn xong rất nhanh.
Chu Lê đứng dậy dọn chén đũa, Thẩm Việt chủ động đứng lên: "Ta giúp ngươi."
Chu Lê vội nói: "Không cần, tam thúc cứ ngồi."
Thẩm Việt không nghe nàng, tiếp tục giúp đỡ mang chén xuống
Lý thị nhìn hai người bọn họ một trước một sau đi vào nhà bếp, cười lắc lắc đầu, hướng về phía nhà bếp nói: "A Lê, đã có Việt Lang giúp con dọn dẹp, thừa dịp trời còn chưa tối hẳn, ta dẫn Bảo Nhi về thôn trước, ngày mai thư viện nghỉ tắm gội." Nói xong, cũng không đợi Chu Lê trả lời, liền nắm tay Bảo Nhi rời đi.
Chờ Chu Lê từ nhà bếp đuổi theo ra tới, Lý thị sớm đã bước ra khỏi hậu viện.
Chu Lê có chút chưa hiểu được, thấy người đi rồi, đành phải trở về nhà bếp rửa chén, ai ngờ, Thẩm Việt sớm đã túm tay áo lên, đang thêm nước vào bồn
Chu Lê thấy thế, vội chạy tới, làm bộ đoạt gáo múc nước trong tay Thẩm Việt: "Để ta để ta, tam thúc là khách, sao có thể để thúc rửa chén được?"
"Vẫn để ta làm đi, nhìn coi tay áo ta cũng xắn lên hết rồi." Thẩm Việt vừa nói, vừa né tránh tay nàng, giấu gáo múc nước qua bên cạnh.
Chu Lê đuổi theo đoạt lại gáo múc nước, không hề để ý, khi hai người tranh, dựa vào hết sức hết sức gần.
Thẩm Việt tránh không kịp, dứt khoát giấu gáo múc nước ở phía sau. Chu Lê theo bản năng đưa hai tay lên đoạt lấy, bên trái, không cướp được, bên phải, vẫn không cướp được.
Thẩm Việt nhìn nữ tử cọ bên trái, cọ bên phải trước người mình, tóc nàng lại tỏa ra hương hoa mai. Quá thơm, thơm đến hắn không chịu nổi.
Rốt cuộc, hắn nhẹ gọi một tiếng, thanh âm có chút khàn, có chút trầm:
"A Lê......"
"A?"
Chu Lê ngẩng đầu, lại đối diện với gương mặt nam tử gần trong gang tấc. Nàng sửng sốt một cái chớp mắt, mới ý thức được, giờ phút này khoảng cách của bọn họ, thật sự có chút ái muội, gấp gáp lui về sau, ai ngờ, chân mới dịch nửa bước, eo lại chống vào cạnh bếp
Trong lòng nàng hoảng hốt, lập tức chạy qua một bên, mà một cánh tay lại đột nhiên vắt ngang bên cạnh người nàng, chắn đường nàng đi.
Nàng cúi đầu, mang theo một mảnh thẹn thùng tự nhiên của nữ nhi gia: "Tam thúc, thúc nhường một chút."
Thẩm Việt im lặng, ấp úng trong lòng một phen, mới nói: "A Lê, ta...... Ta có lời muốn nói với ngươi."
Chu Lê căng thẳng, đầu óc rối loạn, theo bản năng duỗi tay phủ lên môi hắn.
"Thúc đừng nói nữa." Chu Lê nói, "Thúc muốn rửa thì rửa đi"
Nói xong, ngồi xổm xuống, tính chui ra từ dưới cánh tay hắn
Ai ngờ, thế nhưng hắn cũng ngồi xổm xuống, hai tay đồng thời chống trên vách bếp, giữ nàng trong một tấc vuông trước người hắn
Chu Lê không có chỗ trốn, giống một con nai con bị thợ săn giam cầm, tùy thời chờ bị bắt.
Chu Lê nhìn về phía hắn, lại nhìn thấy một đôi mắt sâu thẳm, nơi đó hầu hết đều là ảnh ngược của nàng.
Trên môi Thẩm Việt còn lưu độ ấm tay nàng, độ ấm kia mang theo mê hoặc, làm hắn ý loạn tình mê. Hắn chậm rãi hướng tới gần nàng, nhẹ nhàng đụng một chút vào bên má ửng đỏ của nàng
"Về sau nếu không có người, có thể không gọi tam thúc."
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Tác giả có lời muốn nói:
- Thẩm Việt: A a a a a a a a.... má ưi ta muốn nhịn mà nhịn không được..... a a a a a a a a a. truyện đam mỹ