Có lẽ vì bệnh, cũng có lẽ vì chuyển đến một môi trường hoàn toàn xa lạ.
Suốt cả đêm, cậu cứ chập chờn mơ màng, thỉnh thoảng lại giật mình tỉnh giấc vì những cơn ác mộng.
Tuy nhiên, đến sáng hôm sau khi hoàn toàn tỉnh táo, Lâm Bắc Thạch cảm thấy cơ thể khá hơn nhiều. Cậu áp tay lên trán, không thấy gì bất thường.
Súng đo nhiệt độ điện tử mà Lục Cảnh Văn từng dùng vẫn còn đó. Lâm Bắc Thạch cầm lấy, chĩa vào đầu mình rồi bấm nút.
Màn hình hiển thị nhiệt độ của cậu là 36.7°C.
Nhiệt độ bình thường, cậu không bị sốt.
Lâm Bắc Thạch thở phào nhẹ nhõm, này có nghĩa là cậu không cần phải đến bệnh viện truyền nước, chỉ cần uống thuốc là được.
Cậu ngồi dậy, vuốt thẳng tấm ga trải giường đã bị nhàu nát khi nằm ngủ, đặt lại gối vào giữa, rồi gấp gọn chiếc chăn mỏng đã đắp đêm qua.
Chiếc chăn này là Lục Cảnh Văn lấy từ phòng anh.
Cậu ôm chiếc chăn đã gấp gọn, do dự một lúc, rồi mở tủ quần áo trong phòng, định cất chiếc chăn vào.
Bên trong tủ quần áo trống không, chẳng có gì cả.
Lâm Bắc Thạch đặt chiếc chăn xuống, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu cậu: căn phòng này chắc hẳn chưa từng có ai ở.
Nếu đoán không nhầm, cậu là người đầu tiên.
Đóng tủ quần áo lại, Lâm Bắc Thạch lục lọi trong chiếc túi vải một hồi, lấy ra cốc súc miệng và bàn chải đánh răng của mình, rồi đi vào phòng tắm liền kề để vệ sinh cá nhân.
Sau khi rửa mặt xong và thay quần áo, cậu chắc chắn rằng mình đã hoàn toàn chỉnh tề mới nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ bước ra.
Bên ngoài rất yên tĩnh. Khi đóng cửa, Lâm Bắc Thạch nhìn thấy một tờ giấy ghi chú dán trên cửa. Chữ viết trên tờ giấy vô cùng đẹp, cứng cáp mà uyển chuyển, rõ ràng là đã luyện tập nhiều năm.
Trên đó viết:
"Bữa sáng ở trên bàn ăn, nếu nguội thì dùng lò vi sóng hâm nóng lại.
Tôi đi làm rồi, nếu thấy không khỏe thì nhớ gọi điện cho tôi, tự chăm sóc bản thân nhé."
Ký tên: Lục Cảnh Văn.
Lâm Bắc Thạch gỡ tờ giấy ghi chú xuống, cẩn thận gấp lại rồi cất vào túi quần.
Quả nhiên trên bàn ăn có một phần bữa sáng. Lâm Bắc Thạch sờ vào chiếc bát nhựa, vẫn còn ấm.
Cậu ăn hết cháo, rồi dọn dẹp rác trên bàn.
Sau khi làm xong tất cả, cậu lặng lẽ ngồi xuống ghế, nhìn quanh.
Mọi thứ đều xa lạ, khác biệt hoàn toàn với nơi cậu từng sống.
Chỉ riêng phòng tắm của Lục Cảnh Văn thôi cũng gần bằng căn phòng hầm mà cậu thuê.
Lâm Bắc Thạch chậm rãi đứng dậy, đi đến ghế sofa rồi ngồi xuống. Cậu mở điện thoại, liên hệ với quản lý của trung tâm dịch vụ gia đình.
Bệnh đã khỏi, giờ có thể tiếp tục đi làm rồi. Lâm Bắc Thạch nghĩ.
Mặc dù Lục Cảnh Văn đã cho cậu tiền, nhưng cậu không thể đặt tất cả hy vọng vào Lục Cảnh Văn. Cậu không biết tại sao Lục Cảnh Văn lại đề nghị ký hợp đồng với cậu, những người giàu có này luôn có những sở thích kỳ lạ.
Bây giờ ngài ấy có thể ký hợp đồng với mình, vung tay cho mình tiền, Lâm Bắc Thạch nghĩ, thì cũng có thể ngay lập tức chấm dứt hợp đồng, lấy lại tất cả những gì đã cho mình.
Cậu hoàn toàn ở thế yếu, như cá nằm trên thớt.
Ngay cả Vương Phụng Lai cũng có thể chèn ép cậu, huống chi là Lục Cảnh Văn, người càng có tiền và quyền lực hơn.
Cậu không thể chỉ để lại cho mình một con đường này.
Nhưng điều Lâm Bắc Thạch không ngờ tới là cậu bị sa thải.
Vốn dĩ đang trong thời gian thử việc, quản lý nói với cậu rằng cậu đã vắng mặt một ngày mà không xin phép, là tự ý bỏ việc.
Trung tâm dịch vụ gia đình có quy định rõ ràng, vắng mặt một ngày coi như tự ý nghỉ việc.
Nói cách khác, Lâm Bắc Thạch không chỉ bị sa thải mà còn không được bồi thường.
Lâm Bắc Thạch nhìn chằm chằm vào tin nhắn của quản lý, ngón tay gõ trên bàn phím, gửi đi hết tin nhắn này đến tin nhắn khác, hy vọng quản lý có thể giữ cậu lại.
Nhưng ngay sau khi cậu dừng gõ, quản lý đã chuyển khoản cho cậu, đó là tiền lương hai ngày trước của cậu.
Cậu vừa bấm xác nhận thanh toán, nhìn dòng chữ "Đã nhận 270 tệ" trên hoá đơn mà không biết nên nói gì.
Ngồi thẫn thờ một lúc, cậu lảo đảo đứng dậy, ra khỏi cửa.
Điểm đến đầu tiên là bệnh viện. Bệnh tình vẫn chưa hoàn toàn bình phục nên cậu không được vào phòng bệnh thăm Lâm Gia Lâm, chỉ có thể đứng ngoài cửa kính nhìn em gái mười mấy phút.
Gia Lâm vẫn đang ngủ, bên cạnh là những thiết bị y tế với màn hình hiển thị những đường kẻ mà Lâm Bắc Thạch không hiểu gì cả.
Rời bệnh viện, cậu lang thang trên phố, ghi lại từng mẩu tin tuyển dụng bên đường. Nào là phụ bếp, nhân viên cửa hàng trà sữa,... đủ thứ công việc linh tinh được cậu lưu hết vào điện thoại.
(Làm người chứ đừng làm con thú để chửi mãi không nghe nhé truyenphun)
Cùng lúc đó, nhóm nhân công làm việc theo giờ từng làm việc với Lâm Bắc Thạch lại đến Lư Nam.
Lục Cảnh Văn đã mở khoá từ xa cho họ. Mười mấy người bước vào dọn dẹp căn nhà.
Không lâu sau, Lục Cảnh Văn đang xem tài liệu thì nhận được tin nhắn. Một người trong nhóm dọn dẹp đã chụp ảnh chiếc bao tải nằm chỏng chơ ở góc phòng Lâm Bắc Thạch.
Người đó hỏi: "Lục tiên sinh, cái bao tải này có cần vứt đi không ạ?"
Họ nghĩ đó là đồ bỏ đi nên để ở góc phòng chờ vứt.
Lục Cảnh Văn nhíu mày nhìn bức ảnh, khẽ thở dài rồi trả lời: "Không cần vứt, cũng đừng di chuyển nó, cứ để nguyên ở đó."
Nhận được chỉ thị, nhóm nhân công không động đến chiếc bao tải nữa.
Hai tiếng sau, họ dọn dẹp xong. Vừa đi khỏi thì Lâm Bắc Thạch quay về.
Cậu lại ngồi bất động trên ghế sofa. Trên bàn trà bày la liệt mấy túi đồ ăn vặt, là đồ Lục Cảnh Nhiên mua lúc đến đây ở. Cậu bé ăn không hết, Lục Cảnh Văn lại không thích ăn nên cứ để nguyên trên bàn.
Lúc này đã gần trưa, Lâm Bắc Thạch đói cồn cào. Nhìn đồ ăn vặt trên bàn, cậu nuốt nước bọt nhưng không dám động vào.
Trong đầu cậu, hai luồng suy nghĩ giằng co. Một bên nói ăn một cái cũng không sao, Lục Cảnh Văn giàu có như vậy, chắc sẽ không so đo việc cậu ăn một viên sô cô la trên bàn. Bên kia lại lắc đầu phản bác, đây là nhà người ta, sao có thể tự tiện động vào đồ của họ được!
Đắn đo một hồi, cuối cùng Lâm Bắc Thạch đứng dậy, lấy một chiếc cốc nhựa trên bàn, rót nước ấm uống.
Sau đó, cậu đi ra cửa, định xuống phố mua hộp cơm chay tám tệ ở quán quen cách đó hai con phố.
Vừa đến cửa, tay nắm cửa bỗng chuyển động.
Lâm Bắc Thạch giật mình, lùi lại hai bước. Lục Cảnh Văn đứng ngoài cửa, tay xách một túi đồ ăn, hỏi: "Ăn trưa chưa?"
Lâm Bắc Thạch theo phản xạ gật đầu, bụng liền kêu lên ùng ục.
Lâm Bắc Thạch: "..."
Cậu chỉ muốn chui xuống đất cho xong chuyện.
Lục Cảnh Văn làm như không nghe thấy tiếng động đáng xấu hổ đó, bước vào nhà, đóng cửa lại: "Ăn rồi cũng không sao, bây giờ ăn cùng tôi một chút."
Anh đặt túi đồ ăn lên bàn, ra hiệu cho Lâm Bắc Thạch ngồi đối diện mình, rồi lấy bát nhựa múc cơm cho cậu.
Lâm Bắc Thạch hai tay nhận lấy bát đũa, cười gượng hai tiếng: "Lục tổng, sao ngài lại về ạ?"
Lục Cảnh Văn vừa gắp thức ăn cho cậu vừa trả lời: "Về nhà lấy hai tài liệu."
Lâm Bắc Thạch ngẩng đầu nhìn Lục Cảnh Văn với vẻ khó tin. Công ty lớn như Hồng Mậu mà chuyện lấy tài liệu cũng cần tổng giám đốc đích thân đi sao?
Nhưng cậu không hỏi ra miệng.
Kim chủ nói gì thì là vậy đi, Lâm Bắc Thạch nghĩ, biết đâu tài liệu này quan trọng đến mức cần anh ấy đích thân đến lấy.
Thực tế, lời giải thích đó chỉ là Lục Cảnh Văn bịa ra. Anh không bao giờ để tài liệu ở nhà, mà nếu có để ở nhà thì cũng chẳng cần tự mình đến lấy.
Nếu đến việc lấy tài liệu cũng phải tự làm thì thuê trợ lý để làm gì?
Anh quay lại chỉ vì lo Lâm Bắc Thạch chưa ăn cơm.
Tối qua, nhân lúc Lâm Bắc Thạch nghỉ ngơi, sau khi xem xong tài liệu, Lục Cảnh Văn suy đi tính lại rồi đến siêu thị gần đó mua một đống rau củ quả, thịt cá và cả sữa cùng đồ ăn vặt, nhét đầy vào chiếc tủ lạnh chỉ còn đúng một chai sữa tươi dành cho trẻ em của Lâm Bắc Thạch.
Chiếc tủ lạnh hai cánh to tướng nằm ì ra đó bao năm cuối cùng cũng có đất dụng võ.
Lục Cảnh Văn còn tiện thể kiểm tra cả đường ống dẫn khí ga và bếp nấu, xác nhận chúng đều hoạt động bình thường mới yên tâm.
Như vậy, nếu Lâm Bắc Thạch ở nhà mà đói thì có thể tự nấu nướng.
Suốt ngày ăn đồ mang về cũng không tốt cho sức khỏe.
Tuy nhiên, bức ảnh mà nhân viên dọn dẹp gửi đến hôm nay khiến Lục Cảnh Văn nhận ra một vấn đề nghiêm trọng: Anh chàng này đến quần áo cũng nhét hết vào bao tải, chẳng lẽ lại động đến những thứ khác trong nhà sao?
Huống hồ là mở tủ lạnh ra nấu nướng.
Vì vậy, Lục Cảnh Văn tranh thủ giờ nghỉ trưa mang theo một túi đồ ăn quay lại.
Vừa cho ăn vừa tiện thể thăm nom Lâm Bắc Thạch.
Bữa trưa diễn ra khá thoải mái.
Lục Cảnh Văn lặng lẽ gắp những món Lâm Bắc Thạch ăn nhiều hơn vào bát cho cậu. Chợt nhớ ra điều gì đó, anh lên tiếng: "À, tôi ít khi ăn cơm ở nhà."
"Em biết nấu ăn không? Nếu không thì tôi sẽ thuê người giúp việc theo giờ, đến đúng giờ mỗi ngày, như vậy em sẽ không bị đói, hơn nữa ăn đồ tươi mới cũng tốt hơn, suốt ngày ăn đồ mang về không tốt cho sức khỏe."
Nghe vậy, Lâm Bắc Thạch sợ đến mức nuốt chửng thức ăn chưa nhai hết trong miệng.
Cậu vội vàng cầm cốc nước lên uống một ngụm, liên tục xua tay: "Không cần đâu, Lục tổng, em biết nấu ăn! Không cần thuê người giúp việc!"
Thuê người giúp việc tốn kém biết bao nhiêu, lại còn đến đúng giờ mỗi ngày. Lâm Bắc Thạch, vốn quen tiết kiệm, như thấy tiền đang chảy ào ào ra khỏi túi, bèn nói thêm lần nữa: "Thật sự không cần thuê người giúp việc đâu, em biết nấu ăn mà..."
"...Cũng được," Lục Cảnh Văn xoay xoay chiếc nhẫn trơn trên ngón tay, "trong tủ lạnh có rau và thịt, nếu đói thì em cứ tự nấu món mình thích mà ăn."
Lâm Bắc Thạch gật đầu lia lịa, ra vẻ đã hiểu.
"Tối qua em ngủ ngon chứ?"
Khoảng năm phút sau, Lục Cảnh Văn ăn xong, đặt đũa xuống, hỏi.
"...Ờm... cũng được," thấy Lục Cảnh Văn đã ăn xong, Lâm Bắc Thạch vội vàng nhét nốt miếng cơm cuối cùng vào miệng, "...ngủ khá ngon."
"Không có gì khó chịu là tốt rồi," Lục Cảnh Văn xoay xoay chiếc nhẫn trên tay, "tối nay em có kế hoạch gì không?"
Lâm Bắc Thạch lắc đầu: "Không ạ."
Lục Cảnh Văn dựa lưng vào ghế, mỉm cười: "Nếu không có gì thì tối nay đi dạo với tôi nhé."
Lời mời của kim chủ dĩ nhiên không thể từ chối, Lâm Bắc Thạch lập tức gật đầu đồng ý.
Thế là tối hôm đó, Lâm Bắc Thạch nhìn trung tâm thương mại rộng lớn trước mặt mà rơi vào trầm tư.