Quả Chanh Nhỏ

Chương 38



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Buổi tối hôm đó vốn dĩ chỉ là một buổi tụ tập của hội sinh viên, nhưng không biết là ai lại đi chụp ảnh Khâu Thần và Ninh Manh cùng trở về ký túc xá rồi đăng lên diễn đàn trường học.

Trong ảnh hai người dựa vào nhau rất gần, kiểu như là vai kề vai, gương mặt của Ninh Manh thì không được chụp rõ lắm, nhưng gương mặt đẹp trai của Khâu Thần lại được chụp rất rõ ràng, nét dịu dàng trong mắt mỗi người đều có thể nhìn ra được.

Khâu Thần đang là sinh viên năm hai, cũng là thành viên trong đội bóng rổ của trường, một nhân vật làm mưa làm gió số 1 số 2 của Hoa Thành, không biết cái tên này có đủ rầm rộ hay không nhưng nói chung là cũng có khá nhiều người thích.

Vì vậy mà khi bức ảnh này được phát tán trên diễn đàn của trường thì ngay lập tức bùng nổ.

Các nữ sinh đều sôi nổi đồn đoán cô gái đó là ai, họ còn thăm dò ra việc cô gái đó cùng người của hội sinh viên đi ăn liên hoan vào tối hôm qua, thuận theo hướng đó dĩ nhiên là sẽ lần mò được ra chỗ Ninh Manh.

Có một cô gái trả lời ở bên dưới: 【Cô gái trong bức hình đó có phải là sinh viên năm nhất, mới tham gia hội sinh viên – Ninh Manh không vậy?】

Lầu 38: 【Nhìn không rõ mặt nhưng đoán chừng đúng đó, thật là phiền chết đi được! Nam thần không tai tiếng đâu, trả Thần Thần lại cho tui!】

Lầu 66: 【Hình như trước đó tui có nghe nói Ninh Manh không phải là bạn gái Tô Hoài sao?】

Lầu 81: 【Tui hy vọng cô ta và Khâu Thần ở bên nhau đi, Tô Hoài để cho tui á!】

Lầu 82: 【Lầu trên ảo tưởng sức mạnh à!】



Bài đăng này nhanh chóng bị đẩy lên đầu, lượt trả lời lên đến hơn một nghìn, có thể thấy Khâu Thần thực sự rất hiếm khi chọc vào con gái.

Phương Tư Niên là hội phó hội sinh viên, một thiếu niên đứng đắn hiếm có khó tìm, ngay khi chuyện này xảy ra anh đã đi tìm luôn đương sự, vô cùng nghiêm túc hỏi anh ta: “Khâu Thần, chuyện ảnh chụp này là thế nào?”

Khâu Thần xem xét bức hình có độ phân giải thấp trên màn hình máy tính mà cảm thấy có chút bất lực, nhìn thì rất giống như hai người thân mật dựa vào nhau nhưng chỉ có anh mới biết tối hôm qua hai người vẫn luôn duy trì một khoảng cách suốt đường đi, tuyệt nhiên đến cái mép quần áo còn chưa chạm nhau ấy.

Lại nói, đứa nào mà nhàm chán, buổi tối không ngủ được chạy đi chụp ảnh vậy, chụp thì cũng thôi đi, sao không chụp Tô Hoài mà chụp anh chi vậy trời.

Anh duỗi tay vỗ vỗ bả vai Phương Tư Niên: “Tư Niên, đây thực sự không phải nồi [*] của em, tối hôm qua em cũng chỉ đưa người ta về ký túc xá, chuyện này bị chụp lén em cũng đâu có cách nào, đám người của Ban Tin Tức anh hiểu mà.”

[*] nồi trong từ “đội nồi”: ý chỉ việc vu oan, đổ thừa, nghĩa khá tương đương với từ “đổ vỏ” ấy.

Phương Tư Niên hất tay người nọ ra, còn liếc nhìn anh ta một cái: “Đừng tưởng là tôi không biết tâm tư nhỏ của cậu, lần trước là ai đòi tôi tên và số điện thoại?”

Khâu Thần cố tình phớt lờ anh: “Này anh nói cái gì đó? Em không nhớ luôn á.”

Phương Tư Niên thấy anh ta lại bắt đầu liền thở dài: “Khâu Thần, vấn đề ở đây không phải là bức hình, tôi còn phải nhắc nhở cậu một câu, người ta có bạn gái rồi đó.”

Khâu Thần nhìn vẻ mặt đứng đắn của Phương Tư Niên, không hiểu người này còn trẻ tuổi như thế mà sao giống y như ông bác tài xế trung niên tối qua vậy chứ, anh không nhịn được cười ra tiếng: “Được rồi Phương Tư Niên, anh qua lại với giáo sư Thẩm lâu thế rồi, tại sao vẫn cứ dông dài như bố em vậy. Mà quay lại nói em cũng đâu có làm thế nào, chỉ là muốn làm bạn với cô gái nhỏ nhà người ta không được sao?”

Chàng trai ôm đầu nhìn anh, tóc mái màu nâu bị gió thổi bay bay, đôi mắt lóe lên vẻ trong sáng.

Phương Tư Niên cũng không ngờ được Khâu Thần lại cảm thấy hứng thú với một sinh viên mới như vậy, nhưng anh cũng hiểu Khâu Thần là kiểu người một khi đã có hứng thú với cái gì đó thì sẽ rất khó để buông tay.

Anh cũng không khuyên nữa, chỉ hy vọng cậu ta đừng lún sâu vào quá là được rồi.

Rốt cuộc thì người đứng bên cạnh Ninh Manh hôm trước, hình như tên là Tô Hoài nhỉ, cũng không phải người tính khí tốt gì cả.

Trên diễn đàn trường vô cùng ồn ào xôn xao, Lâm Vưu Nhiên đương nhiên cũng thấy, cô kéo Ninh Manh, giơ điện thoại trước mặt hỏi cô hỏi: “Manh Manh, cậu như này là không đúng rồi! Cậu có bạn trai rồi mà còn cướp nam thần của tớ huhuhu!”

Đôi mắt to xinh đẹp của Ninh Manh chớp chớp nhìn ảnh chụp trên điện thoại, nhìn kỹ năm giây mới đột nhiên nhận ra: “Ớ, là tớ.”

Lâm Vưu Nhiên thấy Ninh Manh vẻ mặt vô tội chỉ tay vào mình, mấy lời oán trách cô tức khắc bay biến hết, đành phải giải thích: “Đúng đó, không phải cậu thì là ai nữa, tối qua cậu với Khâu Thần ra ngoài cùng nhau lúc nào mà không nói cho tớ.”

Hai tay Ninh Manh ôm mặt nói với cô ấy: “Hôm qua có một chị gái mời tớ tham gia hội sinh viên, tớ đi luôn. Đến buổi tối thì mọi người đi ăn tối ở ngoài trường học, sau đó đàn anh nói muốn đưa tớ về, hết rồi đấy.”

Nghe xong, Lâm Vưu Nhiên hừ một tiếng: “Thì ra là vậy, sau này chuyện của đàn anh cậu đều phải nói cho tớ đấy, không cho phép giấu diếm!”

Ninh Manh gật gật đầu, cũng không nghĩ gì khác mà chỉ đơn thuần dựa sát vào hỏi Lâm Vưu Nhiên: “Vưu Nhiên à, cậu thích đàn anh có phải không?”

Giây tiếp theo, khuôn mặt Lâm Vưu Nhiên nhỏ đỏ lên, cô hoàn toàn không ngờ Ninh Manh lại có thể nói chuyện thẳng thắn như vậy.

Cô vươn ngón tay khẽ nhí trán Ninh Manh, bĩu môi oán giận Ninh Manh: “Con nha đầu nhà cậu còn trêu tớ nữa!”

Ninh Manh lắc đầu: “Tớ đâu có trêu cậu, nếu cậu thích đàn anh thì tớ sẽ cổ vũ cho cậu nha!”

Nói xong còn giơ hai tay trước ngực tạo thành hai nắm đấm, trong ánh mắt thực sự không chứa chút ý đùa giỡn nào cả.

Lâm Vưu Nhiên chợt hiểu ra, đứa nhỏ này thực sự không hề trêu mình thì phụt cười, nắn bóp mặt cô nàng nói: “Được rồi, nói chuyện của cậu trước đi, hình của cậu bị đăng lên tận diễn đàn rồi, Tô Hoài thấy được sẽ không giận cậu đó chứ?”

Ninh Manh khẽ nghiêng đầu ngẫm nghĩ rồi cười với cô ấy: “Sẽ không đâu.”

o7g2chc

“Xoẹt ––” những trang sách trên bàn bị một bàn tay trắng trẻo thon dài xé toạc trông có chút đáng sợ.

Ba người vội vàng lên tiếng: “Anh Hoài, bình tĩnh…”

“Mấy bức hình này vừa nhìn là biết do mấy đứa ăn no rửng mỡ không có việc gì làm chụp bậy bạ rồi, anh Hoài đừng quá để tâm!”

“Đúng vậy, chắc chắn là còn photoshop qua nữa, cố ý gây chuyện mà.”

Ba người mắt đi mày lại nhìn nhau muốn nói lời gì đó để trấn tĩnh Tô Hoài, còn chàng trai thì mặt vô cảm đang ngồi chỗ đó mắt nhìn vào hình ảnh vừa kết thúc trên máy tính để bàn: Đại cát đại lợi, tối nay ăn gà.

Đánh chết số lượng 21 người treo ở chỗ đó xong, Tô Hoài mới bình tĩnh hỏi:

“Là ai chụp?”

Tần Phóng vội nhanh chân chó đáp: “Em có đi hỏi qua rồi anh Hoài, bọn họ nói là người của Ban Tin Tức chụp.”

Tô Hoài cầm điện thoại lên, cổ tay nhẹ nhàng xoay một cái vẽ ra một đường cong đẹp đẽ, tâm tình anh vẫn không lắm hỏi: “Ban Tin Tức ở chỗ nào?”

Tần Phóng chần chừ một chút nhìn sang hai người anh em bên cạnh, hai người kia nhìn chằm chằm vào anh với vẻ mặt kiểu “cậu mau nói đi”.

Vì vậy anh liền nói cho Tô Hoài mặc dù biết rõ tiếp theo người này muốn đi làm cái gì: “506 tòa nhà B khu phía Đông.”

“Tôi biết rồi.” Người nọ đang ngồi thì đứng dậy đi ra ngoài, cả người toát ra hơi thở muốn đi đánh lộn, có điều ba người kia cũng chẳng đủ dũng khí mà đi lên ngăn cản. (。ŏ﹏ŏ)

Đợi người nọ đóng cửa phòng ký túc lại rồi bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm.

Hai người còn lại, một người tên Kiều Viễn, 1 người tên Văn Khiêm lúc này đều đang trách cứ Tần Phóng: “Không phải tôi nói cậu đâu, sao lúc nãy cậu lại cho anh Hoài xem anh làm gì chứ, không phải là đổ thêm dầu vào lửa à!”

Kiều Viễn ngồi xuống lắc đầu: “Xem điệu bộ này, đoán chừng người của Ban Tin Tức thảm rồi.” -_-;

Tần Phóng cũng có chút lo lắng: “Aiyo anh Hoài sẽ không thật sự động thủ đó chứ, có chút khoa trương rồi đó…”

Văn Khiêm dùng chuột kéo kéo trên trang web diễn đàn, vừa đọc comment phía dưới vừa nói: “Điều này cũng khó nói lắm, anh Hoài tính tình khó ở, lại còn là quỷ cuồng bảo vệ vợ, nếu thật sự bắt được người đó thì không chắc sẽ làm gì đâu.”

Tần Phóng cũng có chút hối hận, nửa tiếng trước bọn họ rõ ràng còn ngồi ăn gà, cuối cùng vòng chung kết lúc ba người bọn họ đều đã nghẻo, chỉ còn mỗi Tô Hoài là hy vọng của cả làng.

Nhìn về sự sống sót của số 17 [*], Tần Phóng cảm thấy Tô Hoài đoán chừng cũng thoải mái thôi nên cũng không xem trận đấu nữa mà lên diễn đàn trường lang thang ngắm ảnh gái.

[*] có thể là nhân vật trong game 4 người họ chơi (chỗ này tớ không chắc lắm), ngoài ra thì đây là tên 1 nhân vật trong Bảy viên ngọc rồng nữa.

Kết quả không xem còn đỡ, vừa nhìn một cái là phát hiện điều không ổn.

Tiêu đề là: Shock! Chàng trai được mệnh danh là nam thần cấm dục của Hoa Thành cũng có ngày động tâm rồi!

Tiêu đề này tuy vừa nhìn đã biết là giật tít, nhưng mang tiếng tiêu đề vạn năm có một nên Tần Phóng cũng lập tức phi vào ăn dưa [*].

[*] hóng hớt kiểu buôn dưa lê bán dưa chuột ý.

Anh không quá quen với Ninh Manh nên chỉ thấy được khuôn mặt của Khâu Thần, còn cô gái bên cạnh thì không nhận ra được.

Nhìn comment của mọi người phía dưới đều rất thú vị, anh dứt khoát đưa cho cả Kiều Viễn và Văn Khiêm xem, ba người cứ ngồi đó nhìn màn hình cười như ba thằng ngốc.

Cuối cùng nhìn một vòng vẫn thấy Tô Hoài chưa chết, vẫn còn dư 9 mạng [*] liền.

[*] tui không biết có phải 9 mạng không nhưng đang chơi game nên tui đoán thôi, truyện chỉ ghi 9个。

Tần Phóng cầm chiếc laptop đi ra phía sau Tô Hoài cảm thán: “Đám người này đúng là chó mà.”

Sau đó đặt laptop lên bàn của Tô Hoài rồi nói với anh: “Anh Hoài, anh mau xem cái này đi, bên dưới có người nói giống chị dâu nhỏ đó.”

Cũng không biết Kiều Viễn đã lướt đến comment nào rồi mà cười vô cùng to: “Cái định mệnh, cười chết tôi, còn có người nói đây là chị dâu nhỏ một chân đạp hai thuyền chứ hahhaha…”

Tô Hoài vốn dĩ chẳng có chút hứng thú gì, có điều Tần Phóng như vậy nên anh cũng thuận mắt liếc qua chút, chỉ liếc mắt một cái, một góc mặt mờ đến không thể mờ hơn, anh cũng có thể nhận ra đó chính là Ninh Manh.

Cũng là lúc này, trong tai nghe truyền đến tiếng của AWM [*], anh quay đầu lại, con chuột nâng lên rồi hạ xuống trên miếng lót, một trận bắn kết quả không tệ.

[*] là một loại súng trong PUBG cũng có.

Ở phía sau, cả ba người đều nghẹn họng nhìn trân trối vào thao tác da rắn [*] cho một phen khô máu của Tô Hoài, trực tiếp hạ gục mấy anh em cuối cùng trong trận chung kết.

[*] phương pháp né tránh kẻ thù bằng cách di chuyển trái phải bất thường theo kiểu đi của con rắn. 

Khi người cuối cùng cũng đã nổ tung, trên màn hình lập tức hiện ra: Đại cát đại lợi, tối nay ăn gà.

Tiếng hoan hô của Tần Phóng còn chưa kịp reo lên thì nét cười trên mặt đã khựng lại.

Gần như có thể nói là Tô Hoài quẳng ngay tai nghe ra, trong mắt ẩn chứa tia thô bạo, giọng nói thì mang theo vẻ nguy hiểm: “Một chân đạp hai thuyền?”

Tần Phóng thực sự vô cùng hối hận, anh mà sớm biết đó là Ninh Manh, có đánh chết anh cũng không cho Tô Hoài xem.

Người nào đó má nó bụng dạ hẹp hòi, còn tính toán xét nét hơn đàn bà, có đôi lúc Tần Phóng cảm thấy Tô Hoài còn khó hầu hạ hơn cả con gái.

Nói về con gái đi, sương sương là những lúc tức giận, bạn đều biết để không đi chọc vào cô ấy, nhưng tên Tô Hoài này, thực sự là chọc vào chỗ nào, chỗ đó nổ, quả thực đúng là một quả địa lôi.

Ba người đều thở dài thườn thượt, đồng thời còn có chút thương hại cho người của Ban Tin Tức, tìm đường chết mà tìm đến trên đầu Tô Hoài, đúng là đáng lắm mà.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.