"Phụt" cuối cùng thì đèn phẫu thuật cũng tắt, Alex bước ra, trên khuôn mặt xinh đẹp lấm tấm mồ hôi
-Ice sao rồi? Cô ấy ổn không? Ca phẫu thuật như thế nào?...- Hắn chạy lại chỗ Alex
-Cậu hỏi từ từ thôi! Hỏi nhiều vậy sao tôi trả lời được chứ?- Alex gắt
-Xin lỗi! Vậy Ice sao rồi?
-Ca phẫu thuật đã thành công! Ice đã qua cơn nguy kịch nhưng...- Alex bỏ lửng câu
-Nhưng sao? Cậu nói đi, làm tôi sốt ruột quá- Hắn
-Nhưng do mất máu quá nhiều cộng với việc đã chịu 1 cú sốc rất lớn trước đó cho nên...- Alex ngừng 1 lúc rồi nói tiếp- Ice sẽ trong tình trạng hôn mê trong 1 thời gian
-Khoảng bao lâu?- Anna hỏi
-Có thể là 1 tuần, 1 tháng, cũng có thể là 1 năm hoặc lâu hơn, còn tùy thuộc vào cô ấy nữa nhưng...nếu cô ấy không tỉnh lại trong vòng dưới 1 năm thì...rất có thể...Ice sẽ phải sống cuộc đời thực vật hoặc...không bao giờ tỉnh lại nữa, đó là trường hợp xấu nhất có thể xảy ra- Alex
-Cái...cái gì? Làm sao có thể như vậy chứ?- Anna
-Nhưng có thể xảy ra điều ngược lại, còn tùy thuộc vào quyết định của cô ấy- Alex
-Vậy giờ vào thăm cô ấy được chưa?- Nami
-Chưa! Phải chờ cho đến khi Ice được chuyển vào phòng chăm sóc đã, vậy nên giờ mọi người về nghỉ ngơi 1 xíu đi, mai đến thăm cũng được- Alex
-Vậy thôi! Mai tụi này lại đến- Ryn nói
-Ừ! Kelvin, cậu ở lại, tôi có chuyện muốn nói- Alex
-À ừ
Sau khi tất cả đã về, Alex mới mở lời
-Cậu lo mà tìm cách để cô ta khai ra đi
-Khai gì?- Hắn
-Thì việc cô ta làm đấy- Alex
-Nhưng bằng cách nào?- Hắn
-Đơn giản, hẹn gặp cô ta rồi nói chuyện làm cô ta phân tâm rồi bắt cô ta nói rồi ghi âm làm bằng chứng, đến lúc đó cô ta không thể chối cãi nổi- Ken
-Tôi không làm được đâu- Hắn
-Why?- Ken
-Làm sao tôi có thể nói chuyện với 1 ả phá hoại hạnh phúc của 2 chúng tôi cơ chứ?- Hắn
-Nhưng bắt buộc cậu phải làm vậy, vì Ice, cậu hiểu chứ?- Alex
-Ơ...được rồi! Tôi sẽ cố gắng- Hắn nói
-Good! Giờ thì hẹn cô ta ra 1 quán cà phê nào đó đi, tôi sẽ đi cùng cậu và sẽ nói những gì cần nói cho cậu biết qua tai phone- Alex
-Ừ
Hắn rút điện thoại ra, nhấn số
-[Alô]- Giọng chanh chua của ả
-Ơ...chào! Tôi có thể mời cô đi uống cà phê không?- Hắn rùng mình nhưng vẫn cố bình tĩnh
-[Được chứ, được chứ, ở đâu vậy anh?]
-Quán cà phê Sun ở đường XY
-[Vâng]
Hắn cúp máy, thở dài
-Good, very good- Alex cười
-Tôi thực sự rùng mình khi nghe giọng nói của cô ta vang lên, đời tôi thật khổ khi vướng phải cô ta- Hắn nói
-Chả biết hồi xưa tại sao cậu lại tin cô ta được nữa? Tất cả là do cậu, tự cậu tạo ra- Alex nói