Thu Lam le lưỡi, thấy chuyện học lóm trù nghệ bị phát giác, nhưng cũng chẳng phải chuyện gì lớn, có Minh vương nàng chắc chắn không bị bất lợi, mới khẳng khái gật đầu: “Vâng.”
Lộc Đan mỉm cười không nói, nhẹ nhàng đứng dậy bước tới cửa trướng, vén mành nhìn sắc trời bên ngoài: “Giờ không còn sớm nữa, đến lúc Lộc Đan phải trở về rồi.” Rồi cứ thế cáo từ với một Phượng Minh mặt mày đỏ nhừ, mà phiêu nhiên đi khuất.
Doanh trướng một mảnh im phăng phắc, mãi sau, mới bị một tiếng xuýt xoa đánh vỡ, Thu Nguyệt tấm tắc trong miệng: “Vị quốc sư Lộc Đan này, thật là vừa đẹp vừa… vừa…”
“Vừa khiến người khác khó chống đỡ.”
“Đúng đúng!” Thu Nguyệt đang bận liên mang phụ hoạ lời nói của Thu Tinh, vừa rời mắt đi, đã bắt gặp ngay Thái Thanh: “Thái Thanh, muội đang lén cười gì đó?”
Thái Thanh không hề đề phòng chuyện Thu Nguyệt rầy rà mình, nhất thời giật bắn lên. Nàng vỗ vỗ ngực trấn tĩnh, đặng cúi gằm đầu cười ngượng nghịu: “Mới rồi thấy quốc sư đại hiển uy phong, muội chẳng qua chỉ thắc mắc… Ngài ấy với vị Đông Phàm vương kia, đêm tới ai trên mặt…”
Chỉ nghe thấy “phèo” một tiếng, thế nhưng lại không ai khác ngoài Thu Lam nhịn không nổi mà bật ra, nàng vừa cười vừa liếc Phượng Minh. Phượng Minh nổi gai ốc cùng mình, sẵng giọng cảnh cáo trước: “Thu Lam, không phải ngươi lại nghĩ đến cái gì bất lợi cho ta đấy chứ?”
“Thu Lam nào dám a?” Thu Lam che miệng, ánh mắt lại lộ vẻ ranh mãnh: “Nô tì chỉ muốn nói, nếu quốc sư mỹ lệ đến mức ai cũng ngưỡng mộ mà còn có cơ hội ở trên, thì Minh vương ít nhiều vẫn còn cơ vùng dậy thượng Tây Lôi vương chứ.”
“Cơ vùng dậy cái gì?” Vừa vặn đúng lúc Dung Điềm rảo bước vào trướng.
Đang lúc Phượng Minh hết cách đối phó, lại nhác thấy Dung Điềm, cậu tức thì nhảy dựng lên, cố ý tỏ vẻ dữ tợn nghiêm giọng phủ đầu: “Nói chỉ đi một lúc, thế mà giờ mới về?”
Đám Thu Lam thấy Dung Điềm quay lại, không dám giở giọng nhí nhố, liền tay năm tay mười giúp Dung Điềm thoát phi bào, thay sang một chiếc áo khoác thùng thình khác, đoạn thức thời chuồn êm khỏi doanh trướng.
“Mới một hồi không thấy, sao tự dưng lại nổi giận? Ừm, khi giận mặt ngươi lại đỏ bừng lên, so với lúc thường còn đẹp hơn.” Hắn thở ra thoả mãn, tựa người vào chiếc nệm to sụ sau lưng, đoạn với tay kéo vòng eo thon nhỏ trước mặt. Phượng Minh “ai nha” một tiếng, mất thăng bằng ngã vào lòng Dung Điềm. Dung Điềm bắt đầu giải thích bằng một giọng có chút ăn năn: “Ta vốn định tiếp kiến truyền lệnh sứ từ vương cung, xử lý một chút yếu vụ Tây Lôi, không ngờ hắn lại không tới. Kỳ lạ thật, truyền lệnh sứ vương cung phái đưa tấu chương tới chưa bao giờ trễ nải. Hay trong vương cung đã xảy ra chuyện gì?”
Phượng Minh không hiểu sao chợt cảm thấy căng thẳng, mới vội lo lắng hỏi: “Chúng ta có nên quay lại xem thế nào không?”
Dung Điềm khẽ mơn trớn khuôn mặt non nớt búng ra sữa của Phượng Minh, cười dài: “Tây Lôi vương cung của ta há lại là chốn kẻ nào cũng có thể tuỳ tiện động vào sao? Trừ Đồng Kiếm Mẫn, còn có thái hậu, dù kẻ kia có to gan lớn mật thế nào, cũng sẽ bại dưới liên thủ của họ thôi.”“Mặc kệ thế nào, cứ phái người về vương cung tìm hiểu tin tức trước đã. Đại vương xuất ngoại, lại phát sinh chuyện tin tức trễ nải ắt là điềm chẳng lành.”
“Đã sớm phái người đi rồi, ngươi yên tâm. Nhưng lúc ta không ở đây, ngươi lại bày trò gì vậy?”
“Ăn vài thứ, còn gặp cả Lộc Đan nữa. Phải rồi, thịt gà hôm nay Thu Lam làm rất ngon, ta phần lại ngươi cái chân gà đó…”
Tới cuối cùng, ngữ điệu hai người lại chuyển sang thì thầm. Bị hơi thở ấm nóng mơn man bên tai gây nhồn nhột, Phượng Minh hơi rụt cổ lại, lại thêm cơn mệt mỏi dần trườn tới, cậu ngáp dài một cái, đưa tay choàng quanh cổ Dung Điềm: “Chúng ta đi ngủ thôi.”
“Được.”
Lập tức cả người bị ẵm lên, bế tới chiếc thảm mềm mại đám Thu Lam đã chuẩn bị sẵn từ lâu.
“Ngươi làm trò gì đó?” W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
“Ngủ.”
“Đừng làm loạn nữa, ta thực sự mệt lắm.”
“Vận động một chút, ngủ sẽ càng say hơn.”
“…”
Kẻ bị áp bên dưới chỉ có thể dí lên mặt kẻ ở trên tám chữ “mặt dày vô sỉ, hoang *** vô đạo.”