Mắt thấy Dung Vương sắp đẩy cửa phòng, Phượng Minh như mèo bị dẫm phải đuôi, bất thình lình nhào lên trước, chắn ngay ở cửa.
“Không nên vào!”
Dung Vương liếc kỳ quặc: “Tại sao?”
“Vì… Vì…” Phượng Minh cố chống lại ánh mắt sâu sắc của Dung Vương, không dám đưa tay lên quệt mồ hôi lạnh trên trán: “Vì giường của ta không đủ lớn, hai người ngủ không nổi.”
Cậu căng thẳng nhìn Dung Vương, chỉ sợ hắn sẽ hoài nghi.
Dung Vương nhìn cánh cửa dò xét một thoáng, liền sau ấy lộ ra một nụ cười ôn nhu khiến lòng người mê mẩn: “Thì ra là thế.” Hắn tiến từng bước một về phía trước, ép Phượng Minh vào giữa mình và cánh cửa phòng phía sau, nhẹ nhàng ve vuốt đôi môi mọng đỏ của cậu, yêu chiều cúi đầu hôn phớt một cái, ôm ghì Phượng Minh vào ngực.
“Tiết trời thế này, nếu ngươi còn đứng bên ngoài, thế nào cũng sẽ bị đông cứng thành băng mất.” Thanh âm cuốn hút chan chứa của Dung Vương khiến sự cảnh giác của Phượng Minh lung lay: “Giường nếu không đủ lớn thì sợ cái gì, ngươi ngủ ngay trên người ta là được rồi.” Chân đá một phát, cửa phòng lập tức bật tung ra.
Dung Vương dứt khoát bế Phượng Minh lên, sải bước tiến vào phòng.
Vừa vào bên trong, bầu không khí ấm áp tức phủ lấy cả hai, khói huân hương Thu Lam đốt trong phòng Phượng minh mỗi ngày bay bay lay động trong không trung, trước mặt chính là chiếc giường lớn Liệt Nhi đang nằm.
“Giường rất lớn đấy chứ.” Dung vương cúi đầu nhìn Phượng Minh đang nằm ngang trên tay.
Tim Phượng Minh đập nhanh đến mức như sắp nhảy vọt ra ngoài, mặt tái mét, cười khổ nói: “Ngươi nghĩ nó lớn là tốt rồi.” Không biết nếu cả ba người cùng ngủ, ngươi có ngại phải chen chúc không…
Trên giường, những tua rua từ màn che buông rủ xuống, che kín bên trong. Phượng Minh mắt nhìn Dung Vương đang từng bước từng bước tiến về phía giường, biết ngay bão táp sắp ập tới rồi
Trời cao à, hy vọng Liệt Nhi đủ thông minh, ở trong phòng nghe thấy âm thanh của con và Dung Vương, đã trốn vào đâu đó rồi. Cầu xin nhất định, nhất định trên giường phải trống không, bằng không con chết chắc rồi.
Trong lúc đang nhắm nghiền mắt chăm chăm cầu nguyện, một thanh âm nhõng nhẽo từ trên giường xuyên qua những tấm rèm che trùng điệp, truyền tới: “Thái tử cuối cùng cũng trở về, sao người đi lâu vậy?”
Thanh âm vừa vang lên, chân Dung vương lập tức khựng lại trước giường. Lạnh lùng lướt qua tấm rèm, hắn chầm chậm cúi đầu xuống nhìn Phượng Minh.
Phượng Minh bị hắn liếc một cái sợ đến kinh hoàng bạt vía, đây đích thị là bắt gian tại giường, mà dù cậu với Liệt Nhi hoàn toàn không có chút gian tình nào, thì Dung Vương cũng sẽ tuyệt đối không tin.
Nghĩ đến những chuyện đáng sợ từ trước đến nay do nam nhân đánh ghen mà ra, Phượng Minh lập tức run rẩy cùng mình.
Dung Vương cười như không cười, nhẹ hỏi: “Phượng Minh, ngươi lạnh ư? Làm sao cả người lại run rẩy thế này?”
Nụ cười nhạt mà Phượng Minh trông thấy từ hắn, so với xa cách còn nguy hiểm hơn hàng trăm lần.
Thảm rồi thảm rồi, đây chính là sự yên lặng trước giông tố rồi. Phượng Minh dứt khoát nhắm nghiền mắt lại, rụt lại như đà điểu trên tay Dung Vương. Dung vương cười khà khà một tiếng, đem Phượng Minh đặt ở bên giường, một tay kéo mạnh tấm màn che.
Liệt Nhi trên mình độc một chiếc áo mỏng, nghiêng nghiêng nằm trên giường, cánh tay bạch ngọc chênh chếch chống đầu, đồng tử đen nhánh lập tức đụng phải tia nhìn sắc bén mãnh liệt của Dung Vương.
Phượng Minh nín thở, trong lòng không ngừng vật lộn: mình có nên cứu Liệt Nhi không đây? Cứu hắn, sẽ càng khiến hiểu lầm chồng chất, nhưng nếu không cứu…“Ngươi sao lại ở đây?” Tiếng Dung vương vang lên lạnh lẽo.
Không chịu nổi áp lực cực mạnh ấy, Phượng Minh tựa hồ như sắp bật khóc, nhắm chặt mắt lại, phản xạ lắc đầu quầy quậy, hét toáng lên: “Ta không biết gì hết. Ta không biết gì hết!”
Liệt Nhi lại vô cùng bình tĩnh, xốc chăn lên nhảy xuống giường, ngoan ngoãn quỳ gối dưới chân Dung vương, khẽ giọng nói: “Liệt Nhi tham kiến chủ nhân. Hôm nay là ngày cuối cùng thái tử ở lại biên giới Phồn Giai, Liệt Nhi vì không yên lòng, mới vì thế mà thức thâu đêm canh chừng.” Cậu ta cẩn thận từ từ ngước đầu nhìn lên Dung Vương, thấy sắc mặt Dung Vương cũng coi như có vẻ tốt, cười hi hi một tiếng. “Liệt Nhi cái gì cũng chưa có làm qua, thải tử là người của chủ nhân, Liệt Nhi tuyệt đối không dám vượt quá.”
” Có cho ngươi cũng không dám. Ngươi cũng đã lớn rồi, vậy mà lúc nào cũng cười đùa cợt nhả, chẳng có lấy một chút phong thái thành thục như ca ca ngươi..” Dung vương hừ lạnh một tiếng: “Mọi chuyện bên Vĩnh Ân đã dàn xếp ổn thoả rồi chứ?” (Vĩnh Ân ban đầu tên là Nhược Ngôn, sau vì trùng tên với Ly vương Nhược Ngôn nên đã đổi lại.)
“Liệt Nhi sau khi tiếp nhận chỉ thị của chủ nhân, đã âm thầm lập tức bố trí sắp xếp chuyện ra đi, ngay cả sau khi biến mất cũng không khiến bất cứ ai sinh nghi. Vĩnh Ân vương thực sự tin tưởng rằng tiểu nhân vì bệnh mà chết.”
“Ừ, ngươi ở tại Vĩnh Ân dò thám điều tra đã nhiều năm, cũng nên quay về.” Dung Vương chậm rãi gật đầu, quay sang Phượng Minh, kẻ đang thộn mặt si ngốc bên giường nói: “Phượng Minh, đã đến lúc nên cho ngươi biết, ta đã phái hai thủ hạ đắc lực nhất đến bảo hộ bên cạnh ngươi. Dung Hổ ngươi đã từng gặp qua, còn đây là Liệt Nhi, tuy có điểm bướng bỉnh ngỗ nghịch, nhưng cũng thông minh lanh lẹ giỏi ứng biến. Có hai người bọn hắn bên cạnh ngươi, ta cũng có thể an tâm đôi chút.”
… w๖ebtruy๖enonlin๖ez
…
Bịch!
Trong phòng đột nhiên truyền ra một thanh âm kinh hoàng trầm đục của Dung Vương: “Phượng Minh? Phượng Minh?”
“Khởi bẩm chủ nhân, thái tử bị doạ đến ngất xỉu rồi…”
Ngày kế, sứ đoàn Tây Lôi đem theo Tam công chúa, chầm chậm rong ruổi trên con đường rời khỏi Phồn Giai.
Tây Lôi thái tử bất chợt thấy không khoẻ, cứ liên tục nằm lỳ trong xe ngựa, thân mang bệnh vẫn khởi hành lên đường. Nghe nói thái tử vì bệnh mà tâm trạng rất xấu, trong xe thi thoảng những tiếng mắng nhiếc chửi bới cùng với đủ các thứ tiếng dụng cụ đồ đạc bị đập vỡ truyền ra, thậm chí có những lúc đến cả những tiếng bàn tay đánh vào da thịt cũng bất ngờ vọng tới.
Mọi người ai ai cũng thầm nghĩ tên thị tòng ngồi cùng xe với thái tử, Liệt Nhi ấy, ắt hẳn gặp phải chuyện xúi quẩy rồi, nhưng cứ mỗi lần hắn bước xuống xe, trên mặt đến một vết bầm tím cũng không có, không khỏi ngạc nhiên cực độ.
Cứ như thế đến chừng ba bốn ngày liền, những tiếng tức giận mắng và đập phá đồ vật cũng ít dần đi, thay vào đó lại không ngừng vang ra tiếng rên rỉ khiến người người đỏ mặt thẹn thùng mà trống ngực đập rộn ràng. Ngày đông màn xe dày nặng, những tiếng rên rỉ mơ mơ hồ hồ, không rõ thanh điệu, nhưng chỉ nghe từ ngoài xe thôi cũng khiến lòng người rộn rạo ngứa ngáy.
“Thu Lam, ngươi nghe xem, lại vừa…”
“Vừa cái gì? Liệt Nhi xinh đẹp như vậy, thái tử động lòng cũng là phải thôi.”
“Ta thì chẳng sao, chỉ sợ có người…”
Thu Tinh một đấm đánh ngay vào vai Thu Nguyệt, cắn môi nói: “Các ngươi không cần lôi ta ra trêu cợt, thái tử cùng Liệt Nhi thì có làm sao, có can hệ gì đến ta chứ?”
Thu Nguyệt vội cười cười xin lượng thứ: “Phải phải, Thu Tinh đại tiểu thư với chúng ta thì vô can rồi. Ai~ nhưng mà đến khi trở lại Tây Lôi, không biết Dung Vương sẽ xử trí chuyện này thế nào đây.”
Bên kia, Đồng tướng quân nhịn không được mới đến kiếm Hạ Quản.
“Hạ Quản tiên sinh, lên đường đã bốn ngày rồi, thái tử đến một lần lộ diện cũng chưa từng, chuyện này…”
Hạ Quản phe phẩy cái quạt, khiến đám ria mép nhếch nhếch lên trời: “Đường sá tịch mịch cô quạnh, Liệt Nhi ấy lại là kẻ xinh đẹp hiếm thấy, Đồng tướng quân hà tất phải chặt đứt nhã hứng của Thái tử?”
“Nhưng cứ liên tục thế này… chỉ sợ thân thể thái tử.”
“Hề hề, thân thể thái tử, đã có Hạ Quản này ở đây, Đồng tướng quân có thể an tâm được rồi.”
Lại liên tục hai ngày hai đêm thần tốc nối tiếp hành trình, đoàn sứ cuối cùng cũng ra khỏi biên giới Phồn Giai, tiến vào Vĩnh Ân. Lại đi chừng bảy ngày nữa, mới có thể trở về đến Tây Lôi.