Thân là dụng độc phu nhân nổi danh thiên hạ, có địch nhân cao thủ ở khắp mọi nơi, nàng đã sớm luyện thành một loại trực giác phi thường linh mẫn. Trước khi đại sự xảy ra, Diêu Duệ ít nhiều cũng sẽ nảy sinh một vài cảm giác bất an.
Hiện tại, loại cảm giác tựa như dự báo này đang không ngừng quanh quẩn trong đầu nàng.
Từ trên giường ngồi dậy, nàng nhìn xuống Thái Thương – tôn tử yêu quý đang say giấc ở bên cạnh mình. Hài tử nọ để hơn phân nửa thân thể mềm mại bé nhỏ của nó bám dính lên người nàng mà ngủ đến quên cả đất trời. Một cằng chân nho nhỏ thò ra khỏi chăn mềm được ánh nến mong manh ngoài hành lang chiếu tới, giữa mông lung lộ ra một vẻ trắng nõn nuột nà, chọc người yêu mến.
Rút đoản kiếm đặt ở dưới gối, nàng chậm rãi đi đến bên cửa sổ, nhưng vừa thoáng đảo mắt nhìn ra bên ngoài, tinh thần của nàng liền nhất thời buông lỏng.
Bởi vì nàng thấy bóng dáng cao gầy thẳng tắp của Tiêu Túng xuất hiện bên trong phòng khách.
“Tiêu lang.” Diêu Duệ buông đoản kiếm trong tay, từ phòng ngủ bước ra, thấp giọng gọi một tiếng.
Đi đến sau lưng Tiêu Túng, nàng lướt ánh mắt theo đường nhìn chăm chú của đối phương, sắc mặt tức thì khẽ biến.
Trên chiếc bàn lớn ở ngay trước mặt Tiêu Túng có một đôi nam nữ đang nằm, y phục cả hai đều nhiễm đầy máu huyết.
Diêu Duệ tinh thông y thuật, chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra nữ tử kia đã tắt thở. Nam nhân còn lại tuy rằng có chút khí tức, nhưng dựa vào sắc mặt của hắn cùng đủ loại thương tích lớn nhỏ khắp người, lại thêm một vết thương trí mạng kéo dài từ ngực xuống đến bụng, rõ ràng là sắp không trụ được nữa.
Diêu Duệ đi tới phía trước vài bước, nhìn kĩ Lạc Vân bất tỉnh nhân sự hai mắt nhắm nghiền, nói, “Đây không phải là thị vệ của Phượng Minh sao? Thế nào lại bị thương thành như vậy?”
“Còn cứu được không?”
“Bị thương quá nặng, muốn cứu cũng không dễ dàng.” Đối với tính mạng của người khác, Diêu Duệ không quá coi trọng, chỉ thản nhiên nhìn qua một chút, sau đó chuyển dời tầm mắt sang người bên cạnh, “Nữ nhân này là ai?”
Tiêu Túng không trả lời, trầm giọng nói, “Cứu hắn.”
Hai người này, một sống một chết, Diêu Duệ đương nhiên biết rõ người Tiêu Túng nói là ‘hắn’ chứ không phải ‘nàng’.
Nàng thoáng nhướng mày, “Chàng giữa đêm hôm khuya khoắt vội vã đến đây, là vì muốn ta cứu hắn?”
“Đúng.”
Sự nghi ngờ trong lòng Diêu Duệ bất chợt nổi lên.
Tính tình Tiêu Túng trời sinh lãnh liệt, điều này nàng là người hiểu rõ nhất.
Với sự cao ngạo và khinh miệt của hắn đối với sự đời, đừng nói là một tên thị vệ Tiêu gia nhỏ nhoi hèn mọn, mà cho dù là tất thảy các thị vệ Tiêu gia đều chết trước mặt hắn, cũng đừng mơ hắn sẽ kích động mà can thiệp vào.
Về điểm này, Diêu Duệ có thể chắc chắn, bởi vì nàng và Tiêu túng chính là cùng một loại người.
Trừ những người và những việc mình quan tâm ra, những thứ khác bọn họ hoàn toàn không để vào mắt.
“Một tên thị vệ Tiêu gia nho nhỏ lại có thể khiến chàng nửa đêm đại giá quang lâm, cầu ta ra tay cứu chữa?”
“Nàng cứu hay là không?”
Sự nhạy bén của nữ nhân khiến cho Diêu Duệ nhanh chóng có linh cảm xấu.
Nàng chuyển dời tầm mắt, nhìn nữ tử đã vong mạng đang nằm bên cạnh Lạc Vân, hít sâu một hơi, nhẹ nhàng nói, “Chàng còn chưa nói cho ta biết, nàng ấy là ai.”
Nữ nhân này trước khi chết hẳn đã trải qua một hồi huyết chiến. Gương mặt dù bị máu tươi vấy bẩn, thế nhưng mơ hồ vẫn có thể nhìn ra những đường nét ưu mỹ và sắc sảo, sinh thời nhất định là một cô nương thập phần xinh đẹp.
“Lạc Thiên Thiên.” Tiêu Túng nói ra tên của nữ nhân nọ.
“Lạc Thiên Thiên, Lạc Thiên Thiên…” Diêu Duệ nhắc lại cái tên này hai lần, như thể đang nghiền ngẫm, hoàn toàn không chút che giấu nghi hoặc ở trong lòng. Cẩn thận quan sát hai người đang nằm song song trên bàn, nàng chậm rãi nói, “Nàng ta cùng họ với Lạc Vân, có quan hệ thân thuộc gì không?”
Nhìn hai gương mặt ngay trước mắt này, bất kì ai cũng có thể thấy được bọn họ cực kì giống nhau, nếu nói hai người không có quan hệ huyết thống ắt hẳn sẽ chẳng ai tin.
Tiêu Túng im lặng, sắc mặt âm trầm đến mức dọa người.
Hắn sinh ra trong gia tộc giàu sang, quyền thế ngang hàng với bậc đế vương, lại có thiên phú dị bẩm trong mình, lấy kiếm thuật xưng hùng thiên hạ, cho dù là vua một nước cũng phải tôn kính gọi hắn hai tiếng ‘Thánh sư’, cho nên hắn vẫn luôn khinh người khinh vật, một mực ngông cuồng tự đại, coi trời bằng vung.
Cuộc đời này, hắn xem thường nhất chính là những kẻ dám làm mà không dám nhận, không có trách nhiệm của một đại trượng phu.
Chuyện Lạc Thiên Thiên ngày đó vốn là do Tiêu Túng say rượu mà sập bẫy, thế nhưng quả thật hắn đã làm, và đích thực hắn cũng đã có thêm một hài nhi.
Tất cả những việc này, cho dù giấu giếm hay thẳng thắn, đối với một người cực kỳ kiêu ngạo, trong mắt không chứa nổi một hạt cát như Diêu Duệ cũng là tàn nhẫn dị thường.
“Lạc Thiên Thiên là thân mẫu của Lạc Vân.”
“Thân mẫu? Hắn theo họ mẹ?”
“Đúng.”
“Phụ thân của hắn đâu?”
“Phụ thân của hắn…” Thanh âm Tiêu Túng trầm thấp mà tràn đầy từ tính, khiến cho trái tim người khác bất giác đập nhanh hơn, hồi hộp và ngưng trọng, “Họ Tiêu.”
Diêu Duệ đột ngột ngẩng đầu.
Nàng nhìn Tiêu Túng, ánh mắt dần trở nên sắc bén, một lát sau mới lạnh lùng hỏi, “Tiêu trong Tiêu Túng?”
Tiêu Túng không lên tiếng, nhưng đôi con ngươi thâm thúy mà lãnh liệt của hắn không chút trốn tránh, trực tiếp đối diện với ánh nhìn của Diêu Duệ.
Diêu Duệ hít vào một hơi lãnh khí, tâm tư lạnh đi rất nhiều.
“Ta không biết chàng còn có một đứa con trai nhỏ…”
“Lúc trước ta cũng không biết nó là nhi tử của mình.” Tiêu Túng tựa hồ hồi tưởng lại, thấp giọng chậm rãi nói, “Ta không yêu mẫu thân của nó, không nguyện ý để nàng ta hạ sinh cốt nhục của ta, càng không hi vọng huyết mạch của mình chảy trên thân thể những kẻ chẳng chút liên quan. Bao năm nay, ta chưa từng đối đãi với nó như một hài nhi.”
Diêu Duệ khinh thường nói, “Nhưng đêm nay chàng lại cầu ta cứu hắn?”
“Không sai. Bởi vì bắt đầu từ đêm nay, mặc kệ Lạc Vân sống hay chết, nó đều là nhi tử mà Tiêu Túng ta coi trọng.” Dùng một ngữ khí chắc nịch không thể nghi ngờ, Tiêu Túng sau khi dứt lời lại khẽ thở dài một tiếng, “Ta vốn không muốn quan tâm tới sống chết của nó, ta và nó cũng không nhận thức nhau. Nhưng khi ta đưa tay ôm lấy nó, ta bỗng nhiên hiểu ra một điều.”
Tiêu Túng do dự hồi lâu mới chậm rãi thở ra một hơi, “Ta hiểu ra, chính mình vừa mới ra tay bảo vệ nó, vậy thì từ nay về sau, ta chính là phụ thân của nó.”
Diêu Duệ nghiến răng, cười lạnh nói, “Hay cho cái gọi là phụ thân… Tốt, Tiêu Túng, ngươi được lắm... ”
Tiêu Túng vẫn luôn âm thầm để ý đến khí sắc của Lạc Vân, lúc này bất chợt phát hiện tình huống đang càng thêm xấu liền tiến lên phía trước một bước, nâng cằm Diêu Duệ lên, từ trên cao tỉ mỉ quan sát biểu tình buồn bã thất vọng hiếm thấy của nàng, nói, “Nếu nàng đồng ý cứu hắn, vậy thì liền ra tay đi.”
Trong nháy mắt, Diêu Duệ có chút giật mình. Nghe được yêu cầu của Tiêu Túng, nàng hung hăng hất cằm qua một bên, “Ngươi cùng đám tiện nhân kia sinh nhi tử, lâm nguy lại muốn ta tới cứu? Tiêu Túng, ngươi khinh người quá đáng rồi!”
“Nàng không cứu?”
“Ta không cứu!” Diêu Duệ cắn răng, trên mặt lộ ra một vẻ oán hận và cay độc vô cùng. Tựa như chém đinh chặt sắt, nàng bật từng chữ ra khỏi kẽ răng, “Ta thà cứu một con chó chứ nhất định không cứu hắn.”
Nàng đã nhiều năm không phản nếm trải cảm giác đau lòng này. Từ cái ngày nàng ôm tiểu hài tử vừa mới chào đời tới, sau đó bị Tiêu Túng vô tình vô nghĩa đuổi đi thì cảm giác ấy đã không còn tìm lại nữa.
Nghiến răng nghiến lợi nói xong, nước mắt cũng đã thấm ướt làn mi, những giọt lệ trong suốt chảy dài trên hai gò má.
Nàng không muốn để Tiêu Túng thấy nước mắt của mình, vì thế nhanh chóng xoay người nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Hai tay gắt gao nắm chặt bệ cửa, mười đầu ngón tay siết mạnh đến mức trắng bệch cả ra, toàn thân bất giác mà run lên nhè nhẹ.
Mười đầu móng tay xinh đẹp được tỉ mỉ chăm sóc mỗi ngày nay đã khảm sâu vào thành gỗ, đứt gãy rụng rời.
Trên gương mặt anh tuấn của Tiêu Túng dường như bao phủ một tầng sương mỏng. Một cảm giác không biết phải làm sao, từ sâu tận đáy lòng chầm chậm tràn vào huyết quản.
Trong tay hắn có thanh kiếm sắc bén nhất thiên hạ, nhưng chẳng thể xuống tay với nữ nhân mà hắn yêu thương sâu đậm này.
Tiêu Túng thở dài cảm thán.
“Ta không nên tới tìm nàng.” Khóe môi hắn lộ ra một nét cười vô cùng chua chát, “Có điều, nếu không thử, ta thực khó mà cam tâm.”
Hắn đi tới trước bàn, ôm lấy Lạc Vân đang trong cơn nguy cấp.
Diêu Duệ nghe thấy tiếng động, vừa nhìn lại liền lớn tiếng hỏi, “Ngươi muốn làm gì?”
“Đưa bọn họ đi.”
Trong ngữ khí bình thản của Tiêu Túng dường như hàm ẩn ý tứ sẽ một đi không trở lại. Mặc dù Diêu Duệ đang cực độ thương tâm, thế nhưng cũng không khỏi chấn động trong lòng, chưa kịp suy nghĩ đã vội nhấc chân bước tới chắn ngay trước mặt Tiêu Túng.
Tiêu Túng quay lại nhìn nàng một cái, “Nàng muốn chứng kiến cảnh nó tắt thở sao?”
Diêu Duệ cúi đầu, nhìn Lạc Vân đã sắp rơi vào hấp hối.
Người này đi theo bên cạnh Phượng Minh, nàng đã từng gặp gỡ vài lần, nhưng lại tuyệt không ngờ tới hắn và Tiêu lang có quan hệ máu mủ ruột già.
Bản thân mình thật là khờ dại, như thế nào lại không nhận ra?
Biểu tình của tên tiểu tử này luôn lãnh liệt chẳng khác nào một khối băng, cứ như thể mọi thứ trên đời không liên quan đến hắn. Sự thờ ơ bất biến cùng với thói quen không bao giờ để lợi kiếm rời tay này, có chỗ nào khác với Tiêu Lang?
Vì sao lại nhìn không ra?
Nàng bởi vì yêu Tiêu Lang đã đau khổ yêu nhiều năm như thế, lúc nào cũng toàn tâm toàn ý đợi chờ đối phương. Hắn thế nhưng lại cùng nữ nhân khác sinh nhi tử.
Không những thế, nhi tử nọ so với Phượng Minh mà nàng sinh cho Tiêu Túng lại càng giống với hắn hơn! Quá mức nực cười…
Cục tức này, thử hỏi làm sao có thể nuốt trôi?
“Đưa hắn vào phòng trong đi!” Sắc mặt Diêu Duệ biến hóa khôn lường, rốt cục nàng cũng bình tĩnh lại, thanh âm theo đó mà trở nên lãnh liệt thản nhiên, “Ta cứu hắn.”
Tiêu Túng nheo mắt, “Nàng sẽ cứu nó?”
Nghe ra sự hoài nghi trong lời Tiêu Túng, Diêu Duệ cao ngạo ngẩng đầu, cười lạnh, “Để ngươi ôm nhi tử của tiện nhân này rời đi, tận mắt chứng kiến hắn chết, sau đó đổ hết tội danh thấy chết không cứu này lên đầu của ta sao? Kết quả biến món nợ mà ngươi đã thiếu ta trở thành ta mắc nợ ngươi? Đừng mơ tưởng, không dễ dàng như vậy đâu.”
Lời nói càng sắc bén, con ngươi càng sáng rực đến khuấy động nhân tâm, lòng nàng lại càng quay cuồng thống khổ. Suy cho cùng, oán hận và không cam lòng thì có ích gì đâu?
Cả đời Tiêu Túng được người người sùng kính, chưa từng bị ai thẳng thừng châm chọc như thế bao giờ, nhưng giờ phút này, hắn lại không thể không tiếp nhận tất cả.
Hắn yêu Diêu Duệ, từ đầu đến cuối cũng chỉ có một mình nàng, đối với Lạc Thiên Thiên chẳng qua là thương hại chứ hoàn toàn không phải tình ái. Sau khi say rượu nhận nhầm, dẫn đến một hồi xuân sắc rồi sinh hạ Lạc Vân, hài tử nọ nghiễm nhiên đã trở thành một bằng chứng sống minh chứng cho việc hắn phản bội nàng.
Hắn là một phụ thân tàn nhẫn, đã từng nghĩ cả đời sẽ không thừa nhận sự tồn tại của Lạc Vân, chỉ coi nó như là nhi tử của Lạc Trữ, xem nó thành một thị vệ bình thường của Tiêu gia, vĩnh viễn không bao giờ để tâm đến.
Nhưng mà, thời điểm hắn như gió lốc đuổi tới đại môn vương phủ, ôm lấy Lạc Vân từ trong vũng máu cứu ra, tận mắt chứng kiến sinh mệnh non trẻ không còn chút sức sống ngả vào vòng tay hắn thì hết thảy mọi thứ đều đã đổi thay.
Một khắc kia, Tiêu Túng sâu sắc cảm nhận được, ở một góc nào đó trong sâu thẳm đáy lòng mình đã nảy sinh biến hóa.
Dù hắn thật lòng yêu Diêu Duệ, nhưng đối với nhi tử mà nàng sinh hạ cho mình, hắn cũng chưa từng có loại cảm giác kỳ lạ đến như vậy.
Không phải hắn ghét bỏ Phượng Minh, mà là đứa nhỏ toàn thân nhiễm đầy máu huyết ở trước mắt hắn đây, cho dù trọng thương rơi vào mê man bất tỉnh, trên mặt vẫn cứ mang theo tia băng lãnh ảm đạm trời sinh.
Tiêu Túng biết, bên dưới lớp vỏ bọc lạnh lẽo kiệt cùng kia là một niềm khát khao cuộn trào mãnh liệt. Tính cách này, tài năng và dũng khí này, không một ai có thể sánh được.
Bởi vì bản thân hắn cũng giống như vậy, chính là nhờ vào những yếu tố kia mới có thể trở thành Tiêu Thánh sư của ngày hôm nay.
Ngay cả sinh tử của mình, hắn cũng hiếm khi để vào trong mắt. Nhưng giờ phút này, hắn lại thật lòng hy vọng Lạc Vân có được sinh cơ. Cũng chính vì điều đó, hắn thậm chí không ngại đến trước mặt Diêu Duệ, vạch trần cái bí mật sẽ làm tổn thương nghiêm trọng đến cả hai kia.
Nghe theo lời Diêu Duệ, Tiêu Túng đưa Lạc Vân vào phòng trong.
Thái Thương đang ngủ rất say ở phòng bên cạnh. Tiêu Túng cẩn thận đặt Lạc Vân lên giường, vén rèm bước ra ngoài, đứng ở trước cửa chờ Diêu Duệ tiến vào.
Trên mặt Diêu Duệ bao phủ một sắc thái quỷ dị không nói nên lời, dưới ánh nến chập chờm khi mờ khi tỏ tự nhiên lộ vẻ dao động vô cùng. Nàng trong lòng đấu tranh kịch liệt một hồi, sau đó mới hạ quyết tâm bước tới.
Khi đi ngang qua người Tiêu Túng, Diêu Duệ bỗng nhiên dừng lại, thấp giọng nói, “Những gì ngươi nợ ta, ta sẽ bắt ngươi trả đủ.”
“Nếu nàng dám âm thầm ra tay sát hại Lạc Vân, ta sẽ tự mình giết chết nhi tử của chúng ta.” Tiêu Túng thản nhiên nói ra một câu như thế, lại liếc nhìn Diêu Duệ, chậm rãi bổ sung, “Ta sẽ giết chết Phượng Minh.”
Diêu Duệ quay đầu, ánh mắt run rẩy nhìn về phía nam nhân mà nàng yêu thương nhất, “Nếu làm ra loại hành vi đố kị tầm thường kia thì Diêu Duệ ta đây không xứng làm nữ nhân của Tiêu Túng.”
Sau khi tặng cho Tiêu Túng một nụ cười đẹp đến động phách kinh tâm, nàng chậm rãi bước vào phòng.
Cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại ngay trước mặt Tiêu Túng.
***
Trong Đồng An viện, một mãnh tĩnh lặng bao trùm.
Hoàn toàn không biết Lạc Vân đã xảy ra chuyện, Phượng Minh và Dung Hổ vẫn đang kiên nhẫn ngồi nghe lời thú tội của Thường Y.
“Thay đổi phương thức điều chế mê dược không phải muốn hãm hại Khánh Ly mà là do hoàn cảnh bất đắc dĩ bức bách. Vốn dĩ ta chỉ cho Khánh Ly ăn mê dược có dược tính thấp, cốt làm cho hắn mụ mị, càng ngày càng mê luyến ta. Chẳng ngờ, một đoạn thời gian trước đây, cơ thể hắn có lẽ do dùng dược lâu ngày mà thành quen, khiến mê dược mất đi tác dụng. Hắn bỗng nhiên trở nên khó chịu, thậm chí có lúc còn tức giận với ta.” Thường Y cũng biết ngụy biện là vô dụng, bởi đám người Phượng Minh đã sớm khống chế Đồng An viện này, Khánh Ly lại không thể cho nàng một chỗ dựa vững chắc, liền thức thời mà thẳng thắn nói, “Khi đó tin tức Vương tử phi có thai cũng truyền ra, ta rất sợ Khánh Ly sẽ không còn để ý tới ta nữa, chỉ có thể cắn răng đổi dược, cho hắn dùng một loại khác lợi hại hơn.”
“Mê dược hiện tại ngươi cho Khánh Ly dùng có cần giải dược đặc chế không?”
Thường Y dùng một thứ thanh âm rất nhỏ, cơ hồ khó có thể nghe rõ được mà cẩn trọng nói, “Dược liệu hiện tại hoàn toàn không giống với mê dược ta dùng trước đây. Nó được điều chế bằng phương thức bí truyền, giải dược đương nhiên cũng rất đặc biệt. Nếu không phải sự tình nguy cấp, ta vốn cũng không… không định dùng thứ này lên người hắn.”
Phượng Minh thấy nàng đáng thương liền mở miệng nói, “Kì thật chúng ta tới là vì… Khụ, khụ, khụ… ”
Bị Dung Hổ lén đá một cước, Phượng Minh lập tức thay đổi ngữ điệu, nhanh chóng nghiêm mặt nói, “Vì an nguy Đồng Quốc, mạng nhỏ của một mình ngươi căn bản không đáng là gì, tốt nhất là ngươi thẳng thắn nhận tội, khai ra hết thảy mọi chuyện, bằng không đừng trách ta dùng hình tàn nhẫn.” Hắn trừng mắt nhìn Thường Y.
Thường Y không sợ Phượng Minh, song chỉ cần Dung Hổ hừ lạnh một tiếng đã kinh hãi tới mức thân thể mềm nhũn không ngừng chấn động.
Dung Hổ nói, “Dưới bất kỳ tình huống nào, kẻ chế mê dược chắc chắn sẽ có giải dược bên người. Ngươi giấu giải dược ở đâu?”
Hiện tại kế hoạch đang bế tắc vì Khánh Ly dở điên dở dại, làm cho hắn khôi phục tỉnh táo chính là vấn đề then chốt nhất.
Thường Y tuy rằng sợ hãi vô cùng, thế nhưng cũng không phải kẻ ngốc, nghe Dung Hổ nói thế thì do dự một chút rồi quay sang nhìn về phía Phượng Minh, “Nói thật với Minh vương, trong tay ta quả thực có giải dược, thế nhưng không phải trên người ta mà là ở chỗ hắn. Muốn ta lấy ra cũng được, có điều…”
Ả do dự một lát lại cắn chặt răng nói, “Có điều Minh vương phải đáp ứng ta một vài điều kiện mới được.”
Phượng Minh ngạc nhiên, “Cái gì? Ngươi cư nhiên còn có điều kiện?”
Vừa rồi nhìn ả bộ dáng yếu đuối, hắn còn cảm thấy thực đáng thương, không nghĩ tới cơ hội vừa đến, ả ta đã lập tức bắt đầu cò kè mặc cả.
Quả nhiên là một nhân tài sinh ra để làm gian tế.
Dung Hổ nhướn mày, nói, “Minh vương, đến nước này mà ả còn muốn áp chế chúng ta, có lẽ dọa dẫm xuông thôi không đủ, để thuộc hạ cho ả nếm thử một chút lợi hại đi.” Nói xong, hắn liền tiến về phía trước vài bước.
Thường Y không đợi đối phương tới gần đã vội vàng giơ tay ôm đầu, hét lên một tiếng, “Có đánh chết ta cũng không nói! Giải dược là phương án bảo mệnh duy nhất khi ta thua trận, nếu ta không thể bình an rời khỏi nơi này thì ai cũng đừng hòng tìm được!”
Phượng Minh ngăn Dung Hổ lại, kéo hắn ra ngoài cửa, hạ giọng nói, “Dung Hổ, ta thấy nàng ta nói cũng có lý. Ẩn náu trong Đồng An Viện làm gian tế, một khi bị phát hiện rồi chắc chẳn chỉ còn đường chết, nàng cất giữ giải dược cũng vì muốn làm điều kiện trao đổi để tìm đường sống cho mình thôi. Đây là cơ hội duy nhất, nàng ta tất nhiên sẽ không dễ dàng buông bỏ. Chỉ sợ rằng nếu chúng ta không đáp ứng, cho dù có dùng hình tra tấn, nàng ta cũng sẽ không khai. Ai lại vì không chịu được đại hình mà vứt bỏ sinh cơ? Không bằng chúng ta đáp ứng điều kiện của nàng, hợp tác hai bên cùng có lợi.”
Dung Hổ cau mày, “Người như thế thì có điều kiện gì tốt mà đáp ứng? Thuộc hạ đã từng thẩm vấn rất nhiều người, liếc mắt một cái liền nhận ra ả ta là cái loại vừa sợ chết lại vừa giảo hoạt, phát hiện Minh vương tâm địa thiện lương thì liền giả vờ nhu nhược, lừa gạt sự đồng cảm của người. Đừng thấy ả ta kiên quyết mà tin. Cái gì mà vì bảo toàn mạng sống có đánh chết cũng không khai? Khi phải chịu khổ hình, đau đến mức lục phủ ngũ tạng đều muốn đứt ra, người ta chỉ cầu được chết cho nhanh thôi. Ả ta không phải là loại người có thể chịu được đại hình tàn khốc, đợi thuộc hạ cho ả nếm đau khổ, tin rằng chỉ trong nửa canh giờ, cho dù là một chữ ả ta cũng không dám giấu giếm nữa.”
Phượng Minh lộ ra vẻ do dự, suy nghĩ một hồi, cuối cùng giơ tay lên hung hăng gõ lên đầu mình hai cái, cười khổ, “Ta biết nàng lợi dụng ta mềm lòng, thế nhưng dùng hình với một nữ nhân, dù sao cũng chẳng hay ho gì cả. Lại nói, nàng chịu sai khiến của Khánh Chương, thực sự là một con tốt thí, hiện tại chỉ một lòng cầu sinh. Thực ra ta căn bản không định giết nàng, chỉ cần nàng cho ta giải dược, ta sẽ thả người. Ai ai cũng thỏa mãn, nhất cử lưỡng tiện, chẳng phải là tốt hơn sao?”
Dứt lời, hắn nịnh nọt mà chắp tay khẩn cầu với Dung Hổ, nói, “Coi như làm việc tốt đi. Thiện tâm sẽ có thiện báo mà.”
“Nếu như Đại vương ở đây, nữ nhân này tuyệt đối sẽ không chiếm được lợi ích. Thôi đi.” Dung Hổ thở dài một tiếng, “Thuộc hạ sẽ theo ý Minh vương mà lo liệu. Không dùng hình, trực tiếp đáp ứng, để ả giao giải dược ra, coi như tiết kiệm một chút thời gian.”
Phượng Minh liền nở nụ cười, “Ta biết Dung Hổ tốt nhất mà!”
Nói xong, hắn duỗi thẳng hai tay, muốn tặng cho Dung Hổ một cái ôm thắm thiết.
Đối với nhất cử nhất động của Phượng Minh, Dung Hổ sớm đã nhìn mãi thành quen, vội vàng ngăn cản, bất đắc dĩ khẩn cầu, “Đã nói nhiêu lần rồi, xin Minh vương cẩn thận hành vi cử chỉ. Chuyện này nếu để Đại vương thấy được, thuộc hạ biết phải giải thích như thế nào đây?”
“Cứ nói đây là tình hữu nghị đi.”
Sau đó, hai người bọn họ một lần nữa vào phòng.–
Thường Y đang bất an chờ đợi ở bên trong, bỗng nhiên nghe được động tĩnh liền ngẩng đầu lên nhìn bọn họ.
“Nói một chút về điều kiện của ngươi đi.” Phượng Minh nhìn từ trên cao xuống, nói với Thường Y.
“Các ngươi để ta rời khỏi Đồng An Viện, kèm theo một lời hứa từ nay về sau sẽ không truy bắt ta nữa.” Thường Y vừa thấy Phượng Minh hỏi về điều kiện, trong lòng bỗng nhiên dâng lên hy vọng. Thời điểm này không cần giả bộ đáng thương nữa, ả trực tiếp đưa ra điều kiện đã nghĩ sẵn trong đầu.
Điều kiện này hoàn toàn nằm trong dự kiến của Phượng Minh, hắn nghe vậy thì gật đầu đáp ứng, “Không thành vấn đề.”
“Còn có, lần này ta bị bại lộ, không thể trở về chỗ của Vương thúc, ngày sau chỉ có thể phiêu bạt khắp nơi, Minh vương cho ta ba trăm lượng vàng để ta làm vốn mà sống qua ngày.”
Ba trăm lượng vàng đủ cho một gia đình bình thường sống trong vòng mười năm. Đây xem như một khoản bồi thường rất lớn.
Nếu là người khác, chắc chắn sẽ có vài phần do dự, nhưng riêng Phượng Minh thì lại không hề.
Từ ngày đầu tiên đến thế giới này, hắn đã là người giàu có, tuy rằng tai ương không ngớt nhưng chưa bao giờ phải nếm trải cảm giác thiếu tiền. Bây giờ hắn còn là thiếu chủ của Tiêu gia giàu có, ba trăm lượng vàng ở trong mắt hắn có đáng là bao. Vì thế Phương Minh lập tức gật đầu, nói, “Không thành vấn đề, ba trăm thì ba trăm. Đúng rồi, trang sức châu báu của người ở trong Đồng An viện cũng có thể mang hết theo.”
Dung Hổ thấy Phượng Minh đối với loại gian tế này cũng chân thành nhất mực, suýt chút nữa nhịn không được mà vung chân đá người, nhưng lại nhớ đến người nọ là Minh vương, cho nên đành phải nhịn xuống.
Thường Y có chút kinh ngạc mà ngẩng đầu nhìn Phượng Minh, đáy mắt thoáng dâng lên một tia cảm kích. Nàng thấp giọng nói, “Trang sức ở trong Đồng An viện đều là Khánh Ly điện hạ ban tặng, nếu có thể cho Thường Y mang theo, sinh hoạt ngày sau thực sự dễ chịu hơn không ít… Đa tạ Minh vương.”
Ả trở mình quỳ xuống, nhẹ nhàng hành lễ với Phượng Minh. Sau khi suy nghĩ một hồi, dường như hạ quyết tâm, Thường Y mở miệng nói, “Giải dược giấu trong tiểu viện của ta. Dưới gốc cây Quế Tử bên cạnh ao cá trong sân đình có trồng một bụi cỏ màu xanh ngọc, đào bụi cỏ lên sẽ thấy một cái hộp gỗ nho nhỏ, giải dược được đặt ở bên trong.”
“Ngươi nói ra nhanh như vậy?” Phượng Minh ngạc nhiên, “Ngươi trực tiếp nói cho ta biết, không sợ sau khi ta lấy được giải dược sẽ bội ước không chịu thả ngươi sao?”
Thẩm vấn địch nhân, có người nào lại thật tâm như vậy?
Dung Hổ suýt chút nữa nhịn không được mà trực tiếp kéo Phượng Minh ra ngoài cửa, triệt để giáo huấn một hồi về trình tự thẩm tra nghiêm túc. Người này cư nhiên chủ động đề xuất loại giả thiết cực kỳ bất lợi với phe mình như thế…
Thường Y không khỏi khe khẽ bật cười, cụp mi cúi mặt, tựa hồ có điều suy nghĩ, sau đó nàng nhẹ nhàng nói, “Nếu là người khác, ta sẽ yêu cầu lấy vàng và rời khỏi nơi này trước, đến khi xác định bản thân an toàn mới truyền tin, nói ra giải dược được chôn ở nơi nào. Nhưng người đáp ứng yêu cầu của ta chính là Minh vương, mọi thứ đều không cần thiết nữa.”
“A…”
“Mang giải dược tới đã rồi lại nói.” Dung Hổ sợ Phượng Minh lại nói ra mấy chuyện nằm ngoài dự đoán của mọi người, liền lôi lôi kéo kéo hắn ra ngoài.
Hai người dẫn theo một vài thuộc hạ đi tới tiểu viện của Khánh Ly và Thường Y. Lúc đi qua một đoạn hành lang dài, bọn họ bất ngờ gặp được một thị vệ Tây Lôi đang trên đường đi tới để tìm Phượng Minh. Người nọ vừa dừng lại thì liền bẩm báo, “Chuyện Minh vương phân phó, người ở trên thuyền lớn Tiêu gia đã nắm được rồi.”
Phượng Minh vui mừng hỏi, “Lạc Vân đã trở lại?”
“Vẫn chưa.” Thị vệ kia trả lời, “Người tới là một cao thủ Tiêu gia, tên là Khúc Mại. Lạc Vân sau khi lên thuyền đã nói rõ ý tứ của Minh vương cho Liệt Trung Thạch và Liệt Đấu biết, hiện tại hắn chạy tới Phúc Khí môn để đón Thu Nguyệt. Chính hắn lệnh cho Khúc Mại đi trước một bước báo với Minh vương rằng sự tình đang rất thuận lợi, chờ hắn đưa Thu Nguyệt lên thuyền sẽ trở về hội họp với người.”
Phượng Minh cười, nói, “Tuy rằng Lạc Vân tính tình lãnh liệt, thế nhưng đối với Thu Nguyệt thật sự không tồi, chờ thời cơ tới, không chừng ta còn có thể làm mối mai cho bọn họ.” Bỗng nhiên nhớ tới đám người Thu Lam, hắn lại thuận miệng hỏi thăm tình hình bọn họ.
Thị vệ kia nhất thời không trả lời được, có phần quẫn bách, nói, “Minh vương thứ tội, người nọ vừa đến, thuộc hạ liền đi bẩm báo với Minh vương, chưa kịp hỏi han tình hình cụ thể. Không bằng để thuộc hạ quay lại phòng khách hỏi cặn kẽ thêm một chút? Đây đều là thuộc hạ làm việc không chu toàn…”
Phượng Minh hòa ái vỗ vỗ vai của hắn, “Ngươi làm rất tốt, trên đời nào có một ai thập toàn thập mỹ đâu? Đúng rồi, tên ngươi là Đông Lý phải không? Có đệ đệ đang ở Đông Phàm?”
Thị vệ nọ nghe được liền thụ sủng nhược kinh, vội đáp, “Thuộc hạ quả thật tên là Đông Lý. Không ngờ Minh vương cư nhiên còn nhớ được tên thuộc hạ. Nhưng mà người ở Đông Phàm không phải đệ đệ thuộc hạ, mà là ca ca, tên gọi Đông Vũ.”
“Công việc rất nhiều, xem ra phải phân ra mà hành động.” Dung Hổ chen vào nói, “Không bằng như vậy, Đông Lý đi đào giải dược, ta và Minh vương sẽ tới phòng khách gặp người mà Lạc Vân phái đến, hỏi thăm tình huống của mọi người. Kỳ lạ, việc đưa người rời khỏi Hợp Khánh vương phủ là nhiệm vụ của Lạc Tổng quản, một người lão luyện như hắn sao lại bỏ quên một mình Thu Nguyệt ở Phúc Khí môn?”
Nói lại chỗ chôn giải dược mà Thường Y khai báo cho Đông Lý xong, Dung Hổ và Phượng Minh quay đầu trở về phòng khách.
Tới nơi, Phượng Minh vừa định bước vào đã thấy một thân ảnh vội vã lao ra, suýt nữa thì húc đầu vào người hắn.
Dung Hổ tay mắt nhanh lẹ kéo áo Phượng Minh lại, khiến cho kẻ kia lảo đảo mà thối lui mấy bước, đồng thời rút kiếm trên tay.
Keng keng keng keng!
Sau đó tất cả mọi người theo phản xạ đột loạt tuốt kiếm, nhất thời hàn quang lạnh lẽo liên tục lóe lên.
Nhìn kĩ lại, thì ra người nọ chính là Sư Mẫn.
“Minh vương!” Sư Mẫn tựa hồ đúng là chạy tới để tìm Phượng Minh, vừa ngẩng đầu nhìn thấy Phượng Minh đã vội kêu lên, “Không ổn! Công chúa nhà ta… nàng…”
Phượng Minh chấn động, “Không phải là hài tử trong bụng có chuyện gì chứ? Có đại phu không? Nhanh mời đến đi!”
“Trong Đồng An viện có ngự y từ hoàng cung phái đến, đã cho người đi mời tới rồi.” Sư Mẫn lại nói, “Nhưng mà thời điểm này, Khánh Ly điện hạ thần chí hồ đồ, chúng ta vẫn muốn Minh vương chủ trì đại cục.”
“A… a…” Phượng Minh bối rối vô cùng, thuận miệng đáp ứng một câu rồi nhanh chóng đi thăm Trường Liễu. Bước được vài bước hắn lại quay sang an ủi Sư Mẫn ở một bên, “Ngươi đừng lo lắng, mọi việc đã có ta ở đây, ta nhất định giúp các ngươi chủ trì đại cục…”
Lau mồ hôi lạnh toát ra trên trán, hắn vì sao lại thấy có chút không ổn a? Đứa bé trong bụng nàng ta cũng không phải của hắn, vì cái gì muốn hắn chủ trì đại cục chứ? W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m Chỉ một chốc bọn họ đã vào tới phòng ngủ, một thanh âm thảm thiết không ngừng truyền ra ở sau tấm màn che: “A! Ngự y… Ngự y sao còn không đến?” Bên trong truyền tới một loạt tiếng vật lộn. Trường Liễu công chúa đau đớn hô to, thở hổn hển nói, “Sư Mẫn! Sư Mẫn đâu? A a! Đau chết ta!”
Tiếng kêu thê thảm khiến cho mọi người đồng loạt căng thẳng một hồi.
***
Sơn cốc tối đen như mực, từng cơn gió mạnh mang theo hương thơm đặc biệt của những loại kỳ hoa dị thảo lướt qua khung cửa sổ rộng mở bay thẳng vào trong gian phòng.
Tiêu Túng đang ngồi nghiêm chỉnh, hai mắt lại đột nhiên lóe sáng. Tuy đã đến tuổi tứ tuần, thế nhưng hắn chẳng những không bộc lộ một chút phong thái già nua nào, trái lại đường nét ngũ quan còn ngày càng hấp dẫn. Mà hiện tại, trên khuôn mặt tràn đầy mị lực kia cư nhiên tiềm ẩn một chút hoài nghi khó lòng phát hiện.
Làm cho người ta phải kinh ngạc chính là, hắn thế mà lại nảy sinh một loại cảm giác lo sợ chẳng hiểu vì đâu.
Đối với một cao thủ tâm lặng như nước đã nhiều năm đắm chìm trong kiếm thuật, điều này thực sự vượt ngoài sức tưởng tượng.
Song, hắn quả thật cảm nhận được nỗi sợ hãi ấy, mặc dù nó chỉ nhỏ bé mong manh tựa như một sợi tơ, thế nhưng lại hệt như mùi máu tươi trôi dạt trong không khí, khiến cho bất cứ người mẫn cảm nào cũng có thể phát hiện ra.
Tiêu Túng chuyển dời tầm mắt về phía cánh cửa vẫn đang đóng chặt.
Diêu Duệ và Lạc Vân đã ở bên trong được một lúc rồi.
Không biết Lạc Vân có thể sống sót hay không nữa?
Tâm tư của mình thực sự là càng ngày càng dễ dàng bị lay động… Tiêu Túng trầm thấp thở dài một hơi.
Từ sau khi Diêu Duệ và Thái Thương xuất hiện, hắn giống như một tòa thành bị tìm ra lỗ hổng. Thế nhưng hắn vẫn kiên trì cố thủ, muốn tiếp tục sống cuộc sống của trước đây, tuyệt không lãng phí thời gian vào những chuyện thế tục tầm thường, để mặc đám người kia tự sinh tự diệt, không cho phép bọn họ trở thành vật cản trên con đường kiếm đạo của mình.
Nếu không phải Diêu Duệ cứng rắn bướng bỉnh mà theo đuổi, sau cùng ép mình phải thừa nhận tình yêu sâu sắc với nàng… Nếu không phải bản thân mình đã dành quá nhiều tâm tư lên người Thái Thương một thân tư chất… Vậy thì… Tiêu Túng hắn sẽ không bao giờ bởi vì nửa đêm nhìn thấy tín hiệu Lạc Thiên Thiên phát ra mà mềm lòng xuất hiện.
Nếu không xuất hiện để gặp lại nàng, có lẽ hắn sẽ không quan tâm tới hành tung sau này của Lạc Thiên Thiên.
Và nếu mọi chuyện xảy ra như vậy, có lẽ Lạc Vân đã chết dưới ngàn vạn lưỡi kiếm rồi.
Hắn là Tiêu Thánh sư ý chí sắt đá, hắn vốn là phải lạnh lẽo vô tình.
Nhưng có vô tình hơn nữa cũng làm sao có thể chỉ trong một đêm tận mắt chứng kiến hai mẫu tử bọn họ mạng vong? Làm sao có thể trơ mắt đứng nhìn bên cạnh thi thể của Lạc Thiên Thiên lại có thêm thân xác nhi tử duy nhất của nàng?
Nữ nhân này… dù sao cũng đã ở cạnh bên mình từ nhỏ, lại từng có quan hệ xác thịt với mình…
Tiêu Túng đứng dậy đi tới bên cạnh thi thể của Lạc Thiên Thiên, rũ mắt nhìn xuống, lẩm bẩm nói, “Thiên Thiên, là ngươi trên trời linh thiêng xúi giục ta làm như vậy hay sao? Ta thực sự có chút bội phục. Ngươi là một nữ tử vô cùng cường liệt, giống hệt như Diêu Duệ vậy. Đó cũng là lý do ta vẫn luôn không nỡ giết ngươi. Bằng không, ta đã sớm trừ khử cả ngươi lẫn hài tử nọ rồi. Trong cuộc đời của Tiêu Túng ta, người dám thừa dịp ta uống say mà giăng bẫy lừa gạt một đêm tình, sợ rằng chỉ có một mình ngươi.”
Hắn sầu não thở dài một tiếng.
“Nếu không có Diêu Duệ, e là ta thực sự sẽ chọn ngươi…”
Nữ nhân si tâm một lòng một dạ với hắn ở trước mặt này và nữ nhân hắn hết mực yêu thương nhưng lại đong đầy oán hận hắn kia, quả thực giống nhau đến không phân biệt được.
Đêm nay, Lạc Thiên Thiên hương tiêu ngọc tổn, lại như ở chốn u minh xin được ý trời, khiến cho Tiêu Túng không thể không thẳng thắn thừa nhận chuyện trước đây, cuối cùng mang tới cho Diêu Duệ một trận thần hồn tan nát. Đã bao nhiêu năm như vậy…
Có lẽ tất cả mọi chuyện đã được định sẵn từ cái đêm của hai mươi năm trước rồi…
Tựa hồ như, sau đêm nay, hắn nhất định sẽ nợ Diệu Duệ nhiều hơn, nhiều đến mức cả đời này cũng không cách nào trả lại. Tiêu Thánh sư hắn đây sẽ gánh trên lưng một hổ thẹn đối với nữ nhân mà mình thương yêu nhất suốt cả kiếp này.–
Diêu Duệ tuyệt không đơn giản mà bỏ qua. Nàng cao ngạo như thế, nhất mực tin tưởng Tiêu Túng như thế, sau cùng người nọ lại hạ sinh nhi tử với một nữ nhân khác. Sự xuất hiện của Lạc Vân đối với một người chấp nhất mà lại si tâm như Diêu Duệ mà nói đích thực là một nhát đao trí mạng trực tiếp đâm thẳng vào lòng.
Nghĩ đến đây, Tiêu Túng nhất thời cứng ngắc. Một đoạn đối thoại từ nhiều năm trước tựa như tia chớp đánh thẳng vào đầu, kéo theo một vệt máu dài ở trong tâm tưởng khiến hắn chấn động không thôi.
“Không!” Tiêu Túng một cước đá văng cửa gỗ, bước vào trong phòng.
Ánh mắt vừa dừng lại trên người Lạc Vân còn đang nằm yên bất động đã chợt đẫn đờ.
Hài tử kia vẫn còn hôn mê bất tỉnh, y phục trên thân đã được trút bỏ hoàn toàn, thương thế chằng chịt cũng đã được người băng bó, mùi hương gay gắt của thảo dược không ngừng từ cơ thể hắn tràn ra.
Thế nhưng, điều khiến cho Tiêu Túng dường như ngừng thở chính là, Diêu Duệ cũng đang nằm cạnh Lạc Vân, toàn thân bất động.
Nàng xiêm áo chỉnh tề, sóng vai nằm ở bên cạnh hài tử kia, thần thái phi thường dễ chịu.
Song, chính vẻ an tường đến quỷ dị này mới khiến người ta phải kinh hồn táng đảm.
Nàng thế mà thực sự…
“Diêu Duệ!” Hắn ôm lấy thân thể dường như đang ngủ của nàng, tỉ mỉ quan sát thần sắc trên gương mặt quen thuộc ấy.
Đường nét ngũ quan trên mặt Diêu Duệ đẹp như mỹ nữ được vẽ trong tranh, vẫn như trước đây hiện lên vài phần ngạo nghễ.
Nàng khép mắt, hàng lông mi dài rậm cụp xuống, trên môi vẫn còn hiện ra một nét cười vừa châm biếm lại vừa xót xa, như thể cho dù hiện tại đưa bảo vật trân quý nhất thế gian này tới trước mặt, nàng cũng không hề dao động.
Trên đời này, thứ có thể khiến cho nàng yêu thích đích thực không nhiều lắm.
Ở giữa mi tâm Diêu Duệ lờ mờ hiển lộ một điểm chu sa đẹp đến chấn động lòng người, nếu không lưu tâm còn tưởng rằng trước khi ngủ nàng tự tay trang điểm.
Tiêu Túng dùng đầu ngón tay thăm dò mà đặt nhẹ lên vệt chu sa kia, tâm tư phi thường trĩu nặng.
Một cảm giác bi ai cùng cực giống như thoáng cái mất đi tất cả tràn ngập cõi lòng Tiêu Túng.
Hắn thực sự cảm nhận được thứ ấy.
Ngày hôm đó, chính Diêu Duệ đã nói tên cùng độc tính của thứ ấy cho hắn.
“Nó gọi là ‘Mộng đẹp y nguyên’, là độc vật bí truyền ở cố hương ta, có thể khiến một người mãi mãi ngủ thiếp đi, không bao giờ tỉnh lại.”
Diêu Duệ nghiêm túc nói với hắn, “Tiêu Lang, Diêu Duệ chỉ cần đi theo chàng một ngày thì cả đời này sẽ là nữ nhân của chàng. Mặc cho chàng có đối xử với ta tàn nhẫn vô tình bao nhiêu thì tâm ta cũng không bao giờ thay đổi. Nhưng…”
Diêu Duệ dừng lại một chút, chầm chậm bật ra từng chữ, tựa hồ niệm chú kinh, “Nếu chàng dám ở sau lưng ta lén lút qua lại với nữ nhân khác, ta sẽ tự dùng thứ độc này, từ nay về sau triền miên chìm vào giấc ngủ, không bao giờ nói chuyện với chàng nữa, cũng không bao giờ liếc mắt nhìn chàng dù chỉ một lần.”
“‘Mộng đẹp y nguyên’? Thứ này có giải dược hay không?”
Nghe vậy, khuôn mặt vốn đang băng lãnh của Diêu Duệ bất chợt tựa như một đóa hoa hé nở đón sương mai mà rạng rỡ mỉm cười. Nàng nói, “Không cho chàng hỏi về giải dược. Nếu có một này ta tự ăn vào thứ độc này, nhất định khi ấy ta phải thương tâm muốn chết, không bao giờ muốn thấy mặt chàng. Một khi chàng đã thay lòng đổi dạ thì không cần phải cứu ta, cứ vui vẻ cùng đám tiện nữ kia là được, để ta một mình ngủ say, chìm vào mộng đẹp thủa ban đầu. Như thế đôi bên đều khoái hoạt.”
Tiêu Túng không vui nói, “Nàng đây là đang cảnh cáo ta sao?”
Diêu Duệ khe khẽ thở dài, “Không, ta chỉ tự nhắc nhở chính mình. Một khi đã chọn chàng, từ nay về sau dù buồn hay vui, dù sống hay chết, dù tỉnh hay mê, tất cả đều không phải là chuyện ta có thể tự mình làm chủ nữa rồi.”
Dứt lời, nàng khẽ dựa vào lòng Tiêu Túng.
Tiêu Túng ôm lấy Diêu Duệ. Một khắc kia, hắn thần trí không yên mà nhận ra rằng, nữ tử động lòng người mà mình đang ôm trong ngực có lẽ sẽ là vật cản lớn nhất trên con đường đi tới đỉnh cao kiếm thuật của mình trong tương lai.
Bởi vì, hắn có lẽ thực sự đã quá yêu nàng, yêu đến mức ngay cả bản thân và kiếm thuật cũng có thể gạt bỏ sang một bên.
Thời khắc ấy, Tiêu Túng đã quyết định.
Một khi Diêu Duệ hoài thai, hắn nhất định phải lập tức đẩy nàng rời xa khỏi cuộc đời mình.