Trong Đồng An viện, tại một tiểu viện xinh đẹp và biệt lập chuyên dùng để thiết đãi Vương tử Đan Lâm.
Cảm giác bị rơi vào bẫy rập càng ngày càng rõ rệt. Tử Nham thực sự đã nghĩ như vậy.
Hắn dùng sự sắc bén của một kiếm thủ để quan sát những biến đổi của người ở bên cạnh mình. Đối với hắn mà nói, địch nhân cường đại không hề đáng sợ, kinh nghiệm nói cho hắn biết, những yếu tố bất thường vô pháp lý giải nguyên nhân mới là thứ cần phải cảnh giác nhất.
Cái gọi là ‘yếu tố bất thường’ ở đây, đương nhiên chính là nói đến tên thủ lĩnh hải tặc hèn hạ, bỉ ổi, vô liêm sỉ Hạ Địch kia rồi.
Ngay cả Tử Nham cũng không tài nào hiểu nổi, vì cái mà giữa đêm giữa hôm, Hạ Địch đột nhiên không nói một lời, cứ thế trực tiếp xuất môn. Tên hỗn đản này thích nhất là nhân lúc người khác lâm nguy thừa cơ ức hiếp, được một bước lại muốn nhích thêm một thước, tựa hồ như không bức chết người ta thì không nỡ dừng tay. Hắn đích thực là một nhân vật tâm địa hiểm ác thủ đoạn bạo tàn đúng theo tiêu chuẩn.
Nếu đã nắm trong tay thứ dược có thể khiến người ta muốn sống không được, muốn chết không xong, lại thêm Tử Nham một mực không chịu cúi đầu cầu xin tha thứ, theo tính cách của Hạ Địch mà nói, cơ bản hắn không thể nào dễ dàng từ bỏ cơ hội giày vò làm nhục đối phương.
Thế nhưng, lúc ấy, Hạ Địch sau khi đặt viên dược xuống thì liền tức tốc rời đi, khiến cho ngay cả Tử Nham cũng rơi vào một mảnh mơ hồ mờ mịt.
Chìm vào u mê cả một hồi lâu, Tử Nham sau khi trải qua một loạt những cảm xúc chán ghét, oán hận, phẫn nộ và tuyệt vọng, cuối cùng được nếm trái một tư vị mới – đó là phi thường nghi hoặc!
Đúng là bất thường đến cực điểm! Người này chắc chắn đang có âm mưu.
“Đã tốt hơn chút nào chưa?” Thanh âm của Hạ Địch một lần nữa truyền vào lỗ tai.
Giọng nói của người kia trầm thấp, dường như đang mơ hồ kìm nén một cái gì đó, lại mang theo vài phần mất tự nhiên rõ rệt.
Sau khi nhận được một hồi im lặng của đối phương, người nọ lại thăm dò thốt ra một tiếng, “Tử Nham?”
Vẫn là im lặng.
Rốt cuộc, Hạ Địch gần như nổi cáu, nắm lấy quai hàm của đối phương vặn sang một bên. Bấy giờ, Tử Nham vẫn luôn sa sầm mặt mũi mới lạnh lùng mà đáp trả một câu, “Tốt hơn rồi.”–
“Sắc mặt còn trắng hơn cả xác chết mà gọi là tốt sao? Bữa trưa ngươi ăn quá ít.”
“Không phiền ngài phải hao tâm.”
“Đút cho nam nhân của mình ăn no thì có gì mà tính là hao tâm.”
“Hạ Địch điện hạ! Xin ngươi…” Từ Nham bất chợt nâng cao âm điệu.
“Được rồi, được rồi, lần này bản vương tử chiều theo ý ngươi.” Cái làm cho người ta kinh ngạc chính là, Hạ Địch cư nhiên tốt tính mà nhượng bộ đối phương. Hắn buông tay ra, dường như muốn dẹp yên cơn giận dữ trong lòng Tử Nham mà tránh sang một góc. Bất quá chỉ được một lát, ngay sau đó hắn lại nhoài người vươn tới.
Tử Nham định nghiêng người né tránh, chỉ là mặc dù độc dược đã được giải trừ, thân thể có thể cử động trở lại, nhưng vẫn không cách nào linh hoạt như lúc trước. Hắn rốt cuộc chậm mất một bước, bị cánh tay cường tráng hữu lực của người kia kịp thời giữ chặt lấy thắt lưng, khiến cho không thể không khuất nhục mà gục đầu vào lồng ngực nam nhân nọ.
“Buông ra.”
“Dù sao toàn thân ngươi cũng không có lấy một chút sức lực, dựa vào ta một chút cũng không tồi nha. Lồng ngực của bản vương tử chính là chỗ mà biết bao mỹ nhân trên toàn thiên hạ nhắm tới, có ai lại không trông đợi được dựa vào mấy đêm? Hiện tại, chiếm tiện nghi chính là ngươi rồi.”
Tử Nham nghe mà tức đến phát nghẹn.
Ở vào thời điểm phong độ đỉnh cao, thể lực của hắn ít nhiều gì cũng tương đương với Hạ Địch. Nhưng mà hiện tại, Tử Nham hiểu rõ, bất luận xét về sức mạnh hay là tâm lực, hắn đều không phải đối thủ của người kia. Đối với tác phong hành sự của Hạ Địch, Tử Nham tự cảm thấy cũng hiểu được vài phần, loại thời điểm như thế này phương thức ứng phó tốt nhất chính là im lặng không đáp mà thôi.
Phát hiện Hạ Địch lại bắt đầu nhả ra những lời vô sỉ điên khùng khiến người ta nghe mà mặt đỏ tim đập, Tử Nham liền không thèm để ý đến hắn nữa, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, dứt khoát khép mi bảo trì trầm mặc.
Bình thường, phản ứng này của Tử Nham đều dẫn tới một màn trêu đùa chòng ghẹo của Hạ Địch.
Nam nhân nọ trời sinh đã là loại người không thể chấp nhận bị người khác xem thường, bá đạo đến mức không thèm nói lý. Mỗi lần hắn thấy Tử Nham tận lực không thèm đếm xỉa đến mình thì đều tìm đến những phương thức kịch liệt hơn, mục đích khiến cho Tử Nham phải tiếp tục dây dưa lằng nhằng với hắn.
Thế nhưng, vào lúc này đây, Hạ Địch lại biết điều đến bất ngờ.
“Đáng chết!” Phát hiện Tử Nham lại bày ra bộ dáng chống cự, Hạ Địch dùng khẩu khí không hề kiên nhẫn mà rủa thầm một tiếng, sau đó liền buông thắt lưng của đối phương ra.
Tử Nham một lần nữa cảm thấy không tài nào hiểu được. Hắn thậm chí còn kinh ngạc đến mức mở bừng đôi mắt.
Sự tình đích thực vô cùng quỷ dị.
Từ sau đêm đó, những chuyện quỷ dị vẫn liên tục diễn ra. Nếu không phải Tử Nham hiểu rõ Hạ Địch có bao nhiêu đáng hận, phỏng chừng hắn sẽ cho rằng người này… thiện tâm đại phát cũng không biết chừng.
“Được rồi chứ?” Sau khi buông người nọ ra, Hạ Địch dường như lại nhượng bộ mà dịch người ra xa một chút, cùng với Tử Nham kề vai ngồi trên thảm gấm.
Tử Nham nghiêng đầu một chút, cảnh giác mà nhìn chằm chằm vào Hạ Địch.
Hắn không muốn tiếp xúc cùng với Hạ Địch. Ở trong lòng hắn, người này đích thực là một con rắn độc bất cứ lúc nào cũng có thể há miệng cắn người. Hơn thế nữa nọc độc của đối phương còn đáng sợ hơn cả loại kịch độc có thế một phát bức chết người ta, đó là một loại nọc độc khiến cho con người tê dại, vô pháp giãy dụa đấu tranh, cứ thế từ từ mà thối rữa. “Ngươi rốt cuộc lại muốn giở thủ đoạn gì?”
Tử Nham nhìn chằm chằm người kia rồi hỏi một câu như thế.
“Giở thủ đoạn? A, Tử Nham, nếu như bản vương tử muốn giở thủ đoạn với ngươi, thì cái mạng nhỏ của ngươi đã sớm không thể bảo toàn rồi.” Hạ Địch ngả người dựa lên chồng gối đệm cao cao, đảo mắt nhìn về phía Tử Nham. Đôi đồng tử đen bóng còn sáng lấp lánh hơn cả bảo thạch của người kia, khiến cho Hạ Địch phi thường rung động, nhất thời cảm thấy đôi mắt ấy quả thực đẹp đến mức không thể tin. Hắn âm thầm vuốt nhẹ mấy đầu ngón tay, nhớ lại xúc cảm non mềm vừa mới chạm vào ở trên gò má đối phương, nói, “Bản vương tử chỉ là muốn đối tốt với ngươi một chút, bày tỏ vài phần thiện ý mà thôi.”
“Hạ Địch Vương tử, xin ngài gọi cho đúng chức vị của ta, Đặc sứ Tử Nham, hoặc là Tử Nham Tướng quân, đều được.”
“Gọi Tử Nham thì thân thiện hơn một chút.”
“Ta và ngươi cản băn không hề thân thiết.”
“Phải không?”
“Phải.”
Dường như bị câu trả lời đặc biệt cứng rắn này của Tử Nham chọc tức, Hạ Địch vốn dĩ đang ngả người trên gối gấm bất ngờ ngồi thẳng dậy, trước khi Tử Nham kịp phản ứng liền đè hắn xuống.
Vì để tăng cường ngăn chặn sự giãy dụa của Tử Nham, Hạ Địch dứt khoát áp thân thể xuống, đè chặt lên lồng ngực của đối phương. Mãi cho đến khi người kia khó chịu nhíu mày, hắn mới nâng thân, dùng sức kéo hai tay đối phương lên cao, cố định ở tại đỉnh đầu, từ trên cao nhìn xuống.
Tử Nham ngửa đầu, cười lạnh nói, “Phương thức mà người Đan Lâm bảy tỏ thiện ý thật quá mức khác biệt so với Tây Lôi chúng ta.”
“Tên hỗn đản này…” Ánh mắt sắc bén không gì sánh được của Hạ Địch rơi xuống khuôn mặt Tử Nham, bất chợt, hắn hung hăng nói, “Nếu ngươi vẫn không cảm nhận được, vậy thì bản Vương tử đành phải trở mặt, cho ngươi mở mang một chút kiến thức, biết được cái gì gọi là hải tặc Đan Lâm chân chính.”
Sau khi buông lời uy hiếp, hắn đột nhiên thả Tử Nham bị đang áp chế dưới thân ra, ‘pang’ một tiếng mở cửa, một lần nữa chẳng nói chẳng rằng hùng hổ xông ra khỏi phòng.
Đây lại là một hành động mang đầy tính nhượng bộ nữa. Tử Nham vì thế mà tiếp tục cảm thấy kinh ngạc không thôi. Kinh nghiệm tiếp xúc của hắn đối với đám hải tặc có thể nói là không ít, một tên thủ lĩnh cầm đầu đám cướp biển giống như là Hạ Địch đây, làm sao lại có cái gọi là thiện tâm?
Tử Nham đảo mắt nhìn quanh gian phòng chỉ còn lại một mình mình, tự nhiên trong lòng không hề có lấy một chút an tâm.
Nghĩ đến thật sự khiến người hoảng sợ, tên kia, chẳng biết từ lúc nào, đã âm thầm phá hủy tâm tư kiếm thủ vô cùng thuần khiết của hắn rồi. Trước khi rơi vào tay Hạ Địch, Tử Nham cũng không hề biết rằng, trên đời này lại có một người có thể xuất ra đủ mọi phương phát để lay động ý chí lãnh tĩnh thâm trầm của hắn.
Mà hiện tại, chỉ cần nghe thấy thanh âm của Hạ Địch, hoặc là bị hắn chạm vào, hay ôm lấy, còn có… nói tóm lại là chỉ cần gặp mặt Hạ Địch, Tử Nham liền nhịn không được mà toát ra một thân mồ hôi lạnh, không cách nào không chú ý tới nhất cử nhất động của đối phương.
Bộ dạng làm như không nghe không thấy, hoặc là không thèm quan tâm, tất cả cơ bản chỉ là gạt người mà thôi.
Bị cái tên bỉ ổi hạ lưu kia ôm ấp rồi làm ra loại chuyện này, làm sao có thể một chút cảm giác cũng không có được? Làm sao có thể tuyệt đối không hề lưu tâm?
“Không Lưu!”
“Vương tử?”
Làm một thuộc hạ tận tâm đúng là không hề đơn giản. Vừa mới giải quyết xong đủ loại sự tình, Không Lưu còn chưa kịp hưởng thụ bữa trưa muộn màng, cửa phòng đã bất thình lình bị Hạ Địch một cước đá văng.
Nhìn thấy sắc mặt của Hạ Địch, Không Lưu chẳng cần hỏi cũng biết, nhất định lại có chuyện liên quan đến nam nhân kia.
Ai nha~
Hắn âm thầm thở dài một tiếng, thế nhưng ngoài mặt vẫn là diện vô biểu tình mà đứng lên, hành lễ, “Vương tử có gì phân phó?”
“Không có gì.” Hạ Địch nhướn mày một cái. Bình thường, khóe miệng hắn lúc nào cũng mang theo một nụ cười tràn đầy tà khí bất kể thời điểm và không gian, loại biểu tình ủ ê thê thảm này, từ trước đến nay chính là thứ mà Hạ Địch xem thường nhất. Nam nhân đầu đội trời chân đạp đất, lang thang phiêu bạt khắp nơi, muốn cái gì thì liền cướp cái đó, vì sao mà phải lo lắng băn khoăn?
Thế nhưng, hiện tại, hắn lại lộ ra chính cái biểu tình mà bản thân mình căm ghét nhất.
Hạ Địch đi tới bên cạnh Không Lưu, ngồi xuống tấm thảm đặt giữa gian phòng, một lúc lâu sau mới tựa hồ như hạ quyết tâm, ngoắc ngoắc ngón tay, gọi người kia tới.
Không Lưu vì thế liền đóng vai trò tri âm tri kỷ mà mò mẫm tới gần.
Hạ Địch dùng ánh mắt hẹp dài lại lãnh lẽo như băng nhìn hắn, thấp giọng gằn từng tiếng, “Chuyện ngày hôm nay, nếu như ngươi dám để lộ một chữ ra bên ngoài, ta liền băm ngươi thành trăm mảnh.”
“Vương tử yên lòng, thuộc hạ đi theo Vương tử nhiều năm như thế, đã bao giờ nói những lời không nên nói với người nào khác đâu? Nếu sự tình bại lộ, không cần Vương tử phải ra tay, chính bản thân thuộc hạ sẽ tự mình kết liễu.” Không Lưu kiên quyết tuyên thệ, sau đó đè thấp âm thanh thăm dò hỏi, “Vương tử có chuyện gì bí mật muốn thuộc ha đi lo liệu, xin cứ phân phó.”
Hạ Địch mỉm cười, “Nào có cái gì bí mật cần ngươi lo liệu. Lại đây ngồi xuống, cùng ta tán gẫu vài câu.”
Không Lưu sửng sốt hồi lâu, một lúc sau mới kịp thời phản ứng. Hắn có chút bất an nhận lệnh, ngồi xuống bên người Hạ Địch.
Nói thật, nếu như phải trò chuyện về tên nam nhân vô cảm quật cường đến chết kia, hắn thà rằng bị sai đi thực thi những nhiệm vụ hóc búa còn hơn.
“Bản vương tử hôm nay đã suy nghĩ rất lâu, chung quy chính là cảm thấy, ta đối với hắn, hình như kiểu này không được mà kiểu kia cũng không xong. Cho nên, bản vương hiện tại muốn cùng ngươi thương lượng một chút.”
Quả nhiên là nói chuyện về nam nhân kia.
“Vương tử, cái gì gọi là thế này không được thế kia cũng không xong?”
Phải cùng thuộc hạ nói những chuyện như thế này, đúng là tương đối mất mặt. Bất quá Hạ Địch là loại người chỉ quan tâm đến kết quả không nhìn đến quá trình. Chỉ cần có thể thâu tóm Tử Nham vào lòng bàn tay thì mở lời bàn bạc với Không Lưu kín miệng này một chút cũng không sao cả.
Gặp được một tên đáng giận như Tử Nham, một nam tử Đan Lâm cực kỳ được người ái mộ như hắn đây, thực sự là có phần buồn bực.–
“Chính là xem hắn như nữ nhân cũng không được, mà coi như nam nhân cũng không xong; đối tốt với hắn thì không ổn, mà mạnh tay lại sợ hắn cùng đường tự sát.” Vừa nói tới đề tài này, chân mày của Hạ Địch lại càng nhíu chặt, “Không Lưu, nếu ngươi gặp được một người khiến ngươi không thể buông tay, nhưng đối phương hết lần này đến lần khác thấy ngươi không vừa mắt, ngươi sẽ làm thế nào để giữ chặt người đó đây. Mạnh tay hơn nữa hay sao?”
Không Lưu chưa từng gặp được người nào ‘không thể buông tay’, cho nên hắn căn bản vô pháp tự hỏi, cũng hoàn toàn không biết phải xử trí như thế nào? Bọn hắn là một đám hải tặc. Theo tác phong hành sự của hải tặc mà nói, đốt nhà, giết người, cướp của, gian dâm, đêm đêm hoan lạc, mỹ nữ vây quanh, cái gì cũng đã từng làm qua không ít, chỉ riêng ngọt ngào yêu đương là chưa từng mến thử, càng chưa bao giờ gặp phải một xử nữ cả.
Không Lưu suy nghĩ nửa ngày, bộ dạng như cùng Hạ Địch có chung mối thù, nhíu mày, nói, “Thuộc hạ cảm thấy, nếu nói về loại sự tình này, cách thức của các huynh đệ đa số đều giống nhau, không có gì sai biệt lắm. Trước tiên đưa tặng các loại châu báu, sau đó đùa giỡn hai câu, lại bồi thêm vài câu hạ lưu bỉ ổi, không được nữa thì hạ chút dược… Còn… nếu thật sự vẫn không được, cứ mạnh tay hơn, về sau, chờ đối phương khóc lóc xong, lại đùa bỡn thêm vài lần nữa, thế là được rồi. Chuyện này, càng làm sẽ càng thích thú, nhất là đối với xử nữ, lần đầu tiên đối phương sẽ khóc sướt mướt, nhưng đến lần thứ hai thứ ba, chỉ còn biết đến lạc thú mà thôi. Bản lĩnh lấy lòng tình nhân ở trên giường của Vương tử lớn như thế, có lẽ không thành vấn đề đâu.”
Không Lưu nói xong, dùng vẻ mặt chờ đợi được người tán thưởng mà nhìn Hạ Địch.
Hạ Địch im lặng hồi lâu, không hề lên tiếng.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, sau đó, đều nhận ra biểu tình cổ quái trên mặt đối phương.
Hạ Địch suy nghĩ một chút, rốt cục hít sâu một hơi, nói, “Bản vương tử đã nghĩ cẩn thận rồi, nếu bây giờ vội vàng cưỡng bức hắn, e là tương lai sau này sẽ hối hận không kịp. Cho nên, ta cảm thấy vẫn là nên đối tốt với hắn một chút, giống như thường nhân đối đãi với lão bà của mình vậy, yêu thương trân trọng, khiến cho hắn dần dần có thể thay đổi thái độ với ta.”
“Vương tử nghĩ như vậy cũng không sai.”
“Nhưng là hắn hết lần này đến lần khác đều không cảm nhận được. Ta rõ ràng là đã nhún nhường hắn về mọi mặt, mong hắn có thể thay đổi tâm tư. Thế nhưng tên khốn kia… Ngươi đối tốt với hắn, hắn cũng chỉ như một tảng đá thối mà thôi.”
Không Lưu buồn bực, khẽ gật đầu, “Đúng vậy, người nọ quả thực không cảm nhận được.”
“Cho nên, có khi ta cảm thấy rằng, dù sao chúng ta cũng là hải tặc, vậy thì cứ theo quy củ của hải tặc mà làm, đồ có thể cướp thì lão bà cũng có thể đoạt, không có gì là không vẻ vang hết! Chờ kỳ hạn ba mươi ngày cầu nguyện với Hải thần kết thúc, dứt khoát cắn răng một cái, đem dây thừng trói hắn lại, hung hăng làm một buổi tối, thế là xong.”
“Như vậy cũng không sai.”
“Không sai con mẹ ngươi!” Hạ Địch hung hăng gầm nhẹ.
Không Lưu tự biết đã đâm trúng bao thuốc nổ, vì thế lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng.
Hạ Địch thiếu kiên nhẫn hơn rất nhiều so với lúc ở trong phòng ban nãy, siết chặt nắm tay, quát, “Ngươi căn bản không hiểu được cảm giác trong lòng bản vương tử. Khốn kiếp! Bản vương tử chính là một chốc muốn đối tốt với hắn, một chốc lại muốn đánh chết hắn, vừa sợ hắn về sau không chịu nghe lời, nháy mắt kế tiếp lại lo chính mình thực sự sẽ bức tử hắn! Ta sắp bị người này chọc đến choáng váng đầu óc rồi. Không Lưu, ngươi theo ta đã nhiều năm, có bao giờ thấy ta lập trường bất định như vậy chưa?”
“…”
“Thời điểm phụ vương ta thú mẫu hậu, cũng đâu có phiền phức như vậy. Mặc dù là vương hậu, thế nhưng không phải cũng là buông màn, đè xuống thượng một phát là được rồi sao. Như thế nào với tên Tử Nham này lại phiền toái đến vậy? Còn muốn phải thủ giới, ba mươi ngày giới kỳ chết tiệt!”
Không Lưu vừa mới bị giáo huấn, không dám tùy tiện mở miệng, dựng thẳng lỗ tai lên lắng nghe, để cho Hạ Địch tiếp tục phát tiết.
“Khi bản vương tử ở Đan Lâm, hậu cung biết bao nhiêu phi tần mỹ nữ, người nào không hàng đêm ngóng trông được ta sủng hạnh? Nam nhân kia, hừ, rõ ràng là được ta hôn đến vô cùng thoải mái, thế mà còn bày ra biểu tình tâm không cam tình không nguyện, nhưng mà…” Hạ Địch đột nhiên đề cao ngữ điệu, nghiến răng nghiến lợi nói, “Hắn càng không cam nguyện, bộ dáng lại càng dụ hoặc mê người.”
“Vương tử…”
“Bản vương tử vì hắn, ở trước mặt Hải thần lập lời thề thủ giới ba mươi ngày. Hơn nữa, mấy ngày hôm nay vẫn luôn ở bên cạnh hắn, vì hắn mặc y phục, đút thức ăn, cái gì cũng thay hắn lo nghĩ chu toàn. Ân điển này, cho dù hắn dùng trinh tiết xử nam dâng tặng báo đáp cho ta, cũng là việc phải làm mà thôi.”
“Vương tử nói đúng”
“Nhưng…” Hạ Địch phẫn nộ nói, “Nhưng vì sao ta chung quy vẫn cảm thấy, nếu đợi sau khi mãn hạn ba mươi ngày, liền đè hắn ra cưỡng bức thì sẽ có cái gì đó không ổn?”
“Ân…”
“Không Lưu.” Hạ Địch mãnh liệt quát, “Ngươi nói xem, vì cái gì ta lại cảm thấy không ổn?”
Không Lưu hít vào một hơi lãnh khí.
Hắn vốn định không nói xen vào, thế nhưng lại bất ngờ bị điểm danh trực tiếp. Kiểu này thì không tham gia cũng không thể được nữa rồi.
Không Lưu cân nhắc một hồi, thăm dò hỏi, “Kỳ hạn ba mươi ngày sắp hết, vương tử cảm thấy không ổn, có phải là vì thiêu thiếu một cái gì đó hay không?”
“Thiếu cái gì?”
“Gió biển.” Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com “Hửm?” Hạ Địch nheo mắt, nhìn xoáy vào Không Lưu.
Không Lưu giải thích, “Vương tử vì để thủ giới, quả thật nhẫn nhịn đến vô cùng cực khổ, cho nên tâm tình mới trở nên phiền muộn. Ngày kỳ hạn cầu nguyện kết thúc, chắc chắn người sẽ đem những uất ức này tính toán rõ ràng với nam nhân kia. Thuộc hạ cả gan phỏng đoán, vương tử chính là lo lắng, nam nhân kia sẽ bởi vì không chịu nổi chuyện ấy, mà liều lĩnh bỏ chạy, khi đó, chỉ sợ ngay cả tuyến đường vận chuyển song lượng sa cũng chưa chắc có thể khiến cho hắn…”
“Ta hiểu rồi.” Hạ Địch tựa như ngộ ra điều gì, khoát tay lên tiếng cắt lời Không Lưu, khóe miệng chậm rãi xuất ra một nụ cười tà ác, “Những chuyện khác trước hết cứ mặc kệ, hiện tại việc quan trọng nhất chính là mang hắn về địa bàn của ta. Bây giờ Đồng Quốc tập trung quá nhiều thế lực phức tạp, lúc thì xuất hiện một Tây Lôi vương, hồi sau lại nhảy ra loại nữ nhân xảo quyệt như Diêu Duệ, nói không chừng mấy ngày nữa, lại có nhân vật tên tuổi nào đó tới phá hư chuyện tốt của bản vương tử và Tử Nham.”
“Vương tử nói rất đúng.”–
“Không Lưu, ngươi đi xuống phân phó, nói tất cả mọi người chuẩn bị khởi hành. Bắt được con mồi mà vẫn chưa đưa về nhà chỉ có là đồ ngu thôi, chúng ta trở lại biển khơi, ở trên thuyền, hắn có muốn cũng không trốn thoát được.”
Khi Hạ Địch trở lại gian phòng, Tử Nham đã thay một kiện y phục ngày thường.
Kiện y phục này sắc màu trầm dịu, kiểu dáng nhẹ nhàng, tôn lên bờ vai rộng và phần hông nhỏ gọn của đối phương, nhìn vào phi thường anh tuấn. Hạ Địch chỉ thoáng đảo mắt qua tấm lưng của người nọ, tâm tình cư nhiên đã dao động một hồi. Từ sau khi bị Diêu Duệ phu nhân hạ dược, Tử Nham không thể cử động, cho nên mọi sinh hoạt thường ngày đều do Hạ Địch làm chủ. Hắn theo sở nguyện cá nhân, mặc cho Tử Nham một chiếc ngoại bào rộng dãi dễ cởi của Đan Lâm. Hiện tại nhìn thấy người kia bởi vì có thể hoạt động trở lại mà liền khôi phục bộ dáng ban đầu, hắn kỳ thực cảm thấy thế này cũng không có gì là bất ổn.
Cởi bỏ y phục không phải một chuyện dễ dàng, quần áo từng lớp từng lớp dính sát vào thân thể thon dài đầy tính mềm dẻo của nam nhân, trái lại thực rất mê người.
Tử Nham nghe thấy phía sau có động tĩnh, liền đoán được tên khốn kia đã trở về. Hắn quay đầu nhìn lại, tức thì đụng phải ánh mắt to gan lớn mật không hề che dấu của Hạ Địch. Trong đôi mắt hẹp dài kia tựa hồ như ngàn sao hội tụ, chẳng khác nào ánh mắt của lang sói khi thấy được thức ăn ngon. Tử Nham nhất thời hung hăng liếc nhìn Hạ Địch một cái, thế nhưng lại bởi vì lười nói lời vô ích với đối phương, cho nên tức tốc quay đi.
Hắn đưa lưng về phía Hạ Địch, lần lượt mở ra năm, sáu cuộn tranh đang bày ở trên bàn, xong xuôi mới nén giận mà lên tiếng, “Hạ Địch điện hạ, mời tới đây.”
Hạ Địch được Tử Nham gọi tới, trong lòng dâng lên một cảm giác phấn khích vô cùng. Bất quá, vừa nhìn thấy những thứ bày ra trước mặt, vui sướng tức khắc tiêu tan mất hơn phân nửa. Mấy cuộn tranh Tử Nham bày ra đều là bản đồ đơn lẻ của hải vực Đan Lâm, thì ra người này chỉ muốn ép mình nhanh chóng giải quyết xong xuôi sự vụ tuyến đường biển vận chuyển song lượng sa mà thôi.
Tử Nham dùng thái độ nguyên túc giải quyết công vụ mà lấy ra một tấm bản đồ, chỉ vào nét mực rõ ràng vừa được vẽ thêm, nói, “Điện hạ, phía Đông hải vực Đan Lâm thường có gió lốc, thuyền buôn rất khó lòng qua lại. Nhưng ta đã xem qua hải đồ rồi, nơi này có một hòn đảo nhỏ, hẳn là có thể dùng làm căn cứ tiếp tế cho thuyền buôn.”
Hạ Địch cũng không hiểu vì sao gần đây mỗi lần nghe Tử Nham nói chuyện công việc, hắn liền cảm thấy bất mãn cực kỳ, không đợi Tử Nham nói xong, đã trực tiếp khoát tay cắt lời, rồi uể oải đáp, “Chuyện đường biển có thể bàn bạc sau, thời gian không còn sớm, ngươi mau thu dọn đồ đạc một chút, theo ta lên đường.”
Tử Nham cả kinh nói, “Lên đường? Đi đâu?”
Hạ Địch đắc ý liếc hắn một cái, “Ngươi chính là đặc sứ được phái tới Đan Lâm, ngoại trừ Đan Lâm ra, còn có thể đi đâu? Không được trì hoãn thời gian nữa, chúng ta tranh thủ lúc trời còn chưa tối mau chóng lên đường.”
Tử Nham vừa thấy vẻ mặt tà ác của đối phương, đã biết người này hoàn toàn không hề có thiện ý, toàn thân cũng vì thế mà cảm giác như có vô số bàn tay lạnh băng khe khẽ chạm vào. Âm thầm rùng mình một cái, Tử Nham nghiêm mặt hỏi, “Mọi chuyện còn chưa xong xuôi, làm sao có thể rời đi?”
“Sao lại không thể? Bản vương tử muốn đi là đi. Nếu ta đã đi, ngươi nhất định cũng phải đi theo.”
Tử Nham nhận thấy đuôi mày Hạ Địch khe khẽ nhếch lên, hiển nhiên hiểu được cái tên quyền thế hơn người này lại bắt đầu ngang ngược không thèm nói lý. Những lúc như vậy, càng dây dưa chống đối kết quả lại càng be bét hơn thôi. Hắn không muốn một lần nữa đẩy vấn đề tới con đường hủy bỏ hiệp ước liên minh khiến cho chính mình bị uy hiếp, cho nên đành phải kiềm chế cơn tức giận, trầm giọng nói, “Bản thân Vương tử điện hạ là người tự do, muốn rời khỏi Đồng quốc đương nhiên không có ai cả gan ngăn cản. Nhưng là, có phải đã vội vàng quá rồi không? Thọ yến của Đồng quốc Đại vương cũng sắp đến…”
“Đại vương Đồng quốc cũng không phải là phụ thân ta, thọ yến của hắn liên quan gì đến ta?”
“Nhưng xét về lễ độ…”
“Bản vương tử muốn không có lễ độ đấy, thì sao?”
Trên mặt Tử Nham mơ hồ nổi gân xanh, hắn gằn giọng nói, “Vậy cũng không cần phải xuất phát vào hôm nay. Điện hạ và Minh vương nhà ta chính là minh hữu, trước khi rời đi, ít nhất hai bên cũng nên gặp gỡ một lần, bàn bạc chút việc chung mới phải lẽ chứ.”
Thấy Hạ Địch lại muốn phản bác, Tử Nham lạnh lùng bổ sung một câu, “Điện hạ thân phận tôn quý, đương nhiên có thể không để đồng minh của mình vào mắt. Nhưng Tử Nham là thuộc hạ của Minh vương, trước khi rời đi nhất định phải bẩm báo với Minh vương một tiếng.”
Đối với việc Tử Nham từ trước đến nay cứ mở miệng là gọi hai tiếng ‘Minh vương’, Hạ Địch đã sớm cực kỳ oán giận.
Nam nhân này, bất kể chính mình có chăm sóc cho hắn tận tình hơn nữa, thế nhưng một khi có cơ hội hắn vẫn luôn vong ân bội nghĩa mà bày ra vẻ mặt lãnh lẽo vô tình, bất cứ lúc nào cũng nhắc cho mọi người nhớ rằng, hắn ở chỗ này là vì Minh vương, ngoại trừ công việc, hắn tuyệt đối không muốn phát sinh bất cứ quan hệ gì với mình hết.
Từ nhỏ đến lớn, Hạ Địch luôn được người yêu mến, chưa từng bị ai ghét bỏ một cách trắng trợn như vậy.
“Lại là Minh vương!” Hạ Địch bỗng nhiên bước tới, một tay nắm lấy tay của Tử Nham, dùng sức kéo đối phương vào thẳng trong ngực mình.
Khẽ nâng chiếc cằm cương nghị của người kia, hắn cắn răng nói, “Minh Vương của ngươi đã tặng ngươi cho ta, hiện tại ta là chủ nhân của ngươi, hiểu chưa?”
Lời này vừa dứt, chính bản thân Hạ Địch cũng cảm thấy sửng sốt không thôi.
Ngôn từ ngập đầy ghen tuông như vậy mà hắn cũng có thể tự nhiên thốt ra khỏi miệng như thế.
Nam nhân này thực sự là một tai họa.
Tay Tử Nham bị siết đến phát đau. Thân thể suy yếu cùng với hiệp ước đồng minh giống như một sự kìm hãm, khiến cho hắn không cách nào phản kháng, chỉ có thể để mặc Hạ Địch kiêu ngạo mà khẽ nâng cằm mình. Thế nhưng ngay cả như vậy, ánh mắt của Tử Nham cũng không hề cam chịu yếu thế, một mực trừng trừng nhìn vào Hạ Địch, sau cùng hắn gằn từng chữ, nói, “Ta không có chủ nhân. Tử Nham ta nguyện trung thành với Đại vương và Minh vương, vì hai người đó mà không tiếc hiến dâng tính mạng, đây gọi là tận trung. Thế nhưng ta không phải là nô lệ, cũng không phải là hàng hóa, cho dù là Minh Vương cũng không có tư cách tặng ta cho bất kỳ ai khác.”
“Hừ, không phải hắn đã tặng rồi sao?”
“Minh vương chỉ bổ nhiệm ta trở thành đặc sứ Đan Lâm, chịu trách nhiệm những sự vụ liên quan đến tuyến đường biển vận chuyển song lượng sa. Tất cả là do Vương tử ngươi làm bậy… A!”
Hạ Địch cúi đầu, hung hăng cắn một cái lên cổ Tử Nham, thấy khuôn mặt đang căng thẳng của đối phương lộ ra một tia đau đớn thì hậm hực nói, “Chỉ dựa vào ngươi mà cũng dám dông dài trước mặt bản vương tử.”
Đối với Phượng Minh, Hạ Địch đã sớm cảm thấy khó chịu vô cùng.
Diêu Duệ phu nhân làm ra mấy ‘chuyện hay ho’ đối với Tử Nham, vì thế Hạ Địch cũng thẳng tay đưa con của bà ta vào danh sách những người cần phải hung hăng đánh cho một trận. Hơn nữa, đã đoạt được người thì về tình về lý đều nên nhanh chóng chuồn về địa bàn của mình, nào có ai lại mang theo bảo bối ngày ngày đi qua đi lại trước mặt chủ nhân cũ kia chứ?
Tuy rằng Tử Nham nói bản thân không có chủ nhân, thế nhưng Hạ Địch đã tự xác định chủ nhân của người nọ chính là hắn rồi.
Bất luận thế nào, nam nhân này cũng là của hắn, là của riêng Hạ Địch hắn mà thôi.
Đối với Hạ Địch mà nói, chỉ cần không hợp ý hắn thì tất thảy đạo lý gì gì đó trong cuộc sống này đều là phân chó, không đáng quan tâm đếm xỉa đến.
Hơn nữa, Tử Nham sáng cũng Minh vương, chiều cũng Minh vương, ba câu không rời được chủ đề ‘Minh vương thế này Minh vương thế nọ’. Từ đó có thể thấy được người kia trong cảm nhận của hắn có bao nhiêu phân lượng. Hiện tại Tử Nham biết mình muốn mang hắn rời đi, vạn nhất cứng đầu không đồng ý, sau khi gặp Minh Vương, lại càng khăng khăng không chịu theo mình thì phải làm sao?
Dù gì cũng không thể thật sự thủ tiêu Minh vương, sau đó đánh ngất Tử Nham mang đi được, đúng không?
Kỳ thực, cũng không có gì là không thể, có điều… về sau, muốn trấn an Tử Nham sợ là sẽ có chút khó khăn.
Tử Nham không hề biết rằng, chỉ một đoạn thời gian rất ngắn, đã có vô số ý niệm lướt qua trong đầu của Hạ Địch, vì thế, hắn vẫn bướng bỉnh, kiên trì giữ nguyên chủ ý của mình, “Nếu điện hạ thật sự vội vàng ly khai, trước có thể gửi cho Minh vương một phong thư, ước định thời gian và địa điểm gặp mặt. Sau khi mọi chuyện bàn bạc thỏa đáng…”
“Không được!”
“Cái gì?”
“Đừng có hi vọng bản vương tử để cho ngươi đi gặp tên Minh vương gì gì đó kia.”
Sự ngang ngược và không nói lý lẽ của Hạ Địch lúc này, thực sự là cả đời Tử Nham hiếm mà thấy được.
“Không gặp được Minh vương báo cáo công việc, ta tuyệt đối sẽ không đi cùng ngươi.”
“Ta đánh ngất ngươi mang đi.”
“Ngươi… ngươi…” Tử Nham vì đại cục mà mạnh mẽ đè nén cơn thịnh nộ trong lòng, cuối cùng không chịu được nữa nhất thời bộc phát, “Hạ Địch, ngươi đừng quá phận.”