"Miên giáp hôm nay các ngươi làm ra, chẳng bao lâu nữa sẽ được nhân lên thành ngàn vạn cái. Từ giờ trở đi, binh lính của chúng ta sẽ không cần phải chịu cảnh không một manh giáp đối mặt với mũi tên của địch nhân, bọn họ sẽ có thêm nhiều cơ hội sống sót, sống sót trở về quê nhà. Các ngươi chính là ân nhân cứu mạng của vô số binh sĩ!" Phượng Minh càng nói càng xúc động, khó lòng kiếm chế nỗi kích động trong lòng, "Ta đại diện cho Dung Điềm, cho ngàn vạn binh sĩ, đa tạ các ngươi!" Hắn đang cầm miên giáp trên cứ vậy mà dứt khoát quỳ xuống.
Ba tiểu thị nữ nào biết rằng Minh vương sẽ làm đến mức này, mặt mũi trắng bệch, sợ tới mức không biết làm sao, cả ba đều cuống quít quỳ xuống.
"Minh vương mau đứng dậy, người muốn làm khó nô tỳ sao?"
"Minh vương xin đừng như vậy, nô tì có chết cũng không đảm đương nổi!"
Thu Lam cùng Phượng Minh hai người quỳ đối diện nhau, nàng nhìn thật sâu vào mắt Phượng Minh, trên môi như đeo gánh nặng nghìn cân, chậm rãi, thấp giọng nói, "Minh vương đừng không cần cảm tạ chúng ta. Nếu Minh vương thật sự muốn nói lời cảm tạ, thì phải cảm tạ Quân Ân Lệnh kia."
Phượng Minh kinh ngạc nhìn Thu Lam, giống như vừa ngộ ra điều gì.
Thu Lam mím môi, trên gương mặt yêu kiều lộ ra vẻ quyết tâm cùng sự kích động trước nay chưa từng có.
Nằng khép lại hai mắt sáng ngời, giống như hồi tưởng lại, tựa như đọc thơ, thì thầm từng từ từng chữ, "Cuộc đời mỗi người là một trang giấy trắng, vẽ lên trên đó những gì là tự ta quyết định."
Nàng mở to mắt, mỉm cười nhìn Phượng Minh đang tràn ngập kinh ngạc, nhẹ hỏi, "Người nói những lời này chẳng phải chính là Minh vương sao?"
Trên môi nàng còn vương nét cười, trong phút chốc trở nên đẹp đẽ đến mức khó lòng đối diện.
Thu Tinh quỳ ở bên cạnh, rụt rè lôi kéo ống tay áo Phượng Minh, giọng nói nhỏ như muỗi kêu, "Nô tỳ hiện tại, có phải...có phải cũng coi như đã vẽ lên bức tranh nhân sinh của mình một chấm nhỏ đúng không?"
Phượng Minh ngạc nhiên.
Thoáng chốc, hào khí vạn trượng dâng lên trong lòng như cuồng phong cuồn cuộn.
"Không! Bức tranh của các ngươi, không phải chỉ có một chấm nhỏ, người đãvẽ một nét vô cùng to lớn, nét bút tung hoành, vẽ một nét hoàn mỹ hơn cả bức Phượng Hoàng Thần Điểu của Đường Bá Hổ..."
Lạc Vân vừa lúc tiến vào, đưa mắt lại nhìn thấy khung cảnh vô cùng quỷ dị, một nam ba nữ quỳ thành mấy đống nhỏ dưới đất, bước chân khựng lại, trầm giọng hỏi, "Xảy ra chuyện gì?"
Bốn người xấu hổ hết sức, vội vàng từ mặt đất đứng lên.
Phượng Minh thấy Lạc Vân cầm hai thanh mộc kiếm trong tay, vội ho một tiếng để Lạc Vân chú ý đến mình, "Lạc Vân ngươi tìm ta luyện kiếm? Vừa hay hôm nay ta có thể dành ra chút thời gian."
"Thuộc hạ đến không phải là tìm thiếu chủ." Lạc Vân gượng gạo ngắt ngang lời Phượng Minh, y nói chuyện xưa nay đều như vậy, không phải cố ý dùng ngữ khí đó làm Phượng Minh xấu hổ, "Hôm nay đến lượt Dung Hổ chịu trách nhiệm hộ vệ cận thân cho Thiếu chủ, thuộc hạ có việc khác."
Phượng Minh vô cùng tốt bụng, tùy tiện gật đầu, "A, Ngươi có việc sao? Ta hiểu lầm rồi. Là vì nhìn thấy ngươi cầm hai thanh kiếm gỗ, tưởng rằng một cái đưa ta dùng."
Hắn tùy ý nói vậy nhưng Lạc Vân lại có tật giật mình.
Cũng khó trách, nơi này là phòng của Thu Nguyệt cùng Thu Tinh, Lạc Vân mỗi lần đưa Truyền Ưng đi Phúc Khí Môn đều đến dây đón Thu Nguyệt. Thường xuyên qua lại, bước qua cánh cửa này cũng thành quen chân, ai biết hôm nay mọi người đều lại ở đây.
Lạc Vân vô cùng ngượng ngùng nói, "Thuộc hạ đúng là cầm theo hai thanh kiếm gỗ, thế nhưng hai thanh kiếm gỗ này không phải mang đến cho Thiếu chủ dùng, một thanh thuộc hạ dùng, một thanh là..."
Hắn giết người phóng hỏa đã quen tay, nhưng trong việc theo đuổi nữ nhân thì chỉ là tay mơ, càng giải thích càng làm cho người khác hoài nghi, vừa nói, hai bên má chẳng biết đã đỏ lên từ lúc nào.
Hai thanh kiếm gỗ trong tay giống như nặng hơn vài lần, khiến năm ngón tay đang nắm lấy đều trở nên trắng bệch.
Phượng Minh, Thu Lam, Thu Tinh nhìn nhìn y, lại ngó ngó Thu Nguyệt, ba ánh mắt lại đảo về trên người Lạc Vân, từng ánh mắt đều mang theo vẻ bởn cợt, trên trán ba đứa viết to hai chữ "đã hiểu".
Thu Tinh và Lạc Vân thù mới hận cũ còn ít sao, nàng lại còn là người đanh đá nhất ở đây, chẳng những không đại lượng bỏ qua cho Lạc Vân mà còn dài giọng "A" một tiếng hỏi, "Một thanh là của ngươi, một thanh khác là đem cho ai vậy?"
Thu Nguyệt cũng nào phải người dễ bị người ta trêu ghẹo, nể tình có Minh Vương ở đây mà nàng đã nhịn lâu như vậy, lúc này lại nghe thấy giọng điệu trêu ghẹo của Thu Tinh, không chịu thua kém, trừng mắt hừ nói, "Thanh kiếm gỗ kia là của ta, ta cưỡi ngựa thắng hắn, hắn phải ngoan ngoãn dạy kiếm pháp cho ta. Sao nào? Hâm mộ sao?"
Không đợi mọi người kịp phản ứng, nàng đã đi đến trước mắt Lạc Vân trừng y, "Trước tiên nói cho rõ, kiếm pháp phải hai ngày sau ta mới rảnh học. Ta còn có chuyện quan trọng cần làm, đúng rồi, chữ viết của người cũng không tồi chứ? Vừa hay tới đây giúp ta chép sách." Vừa nói vừa kéo tay áo Lạc Vân, hai người nhanh như gió vèo một cái đã biến mất sau cánh cửa.
Lạc Vân xấu hổ muốn chết, nhân cơ hội này chuồn đi. Tuy là Thu Nguyệt kéo tay lôi y đi, nhưng kỳ thật chân y lướt đi còn nhanh hơn Thu Nguyệt.
Ba người một giây trước nhìn bọn họ lẩn tránh, quay sang nhìn nhau, một giây tiếp theo cả phòng nhỏ tràn ngập tiếng cuòi.
Phượng Minh cười đến mức đau cả bụng, cơ mặt vì vừa đau vừa buồn cười mà vặn vẹo, đứt quãng nói, "Một nét bút kia củaThu Nguyệt, xem ra là quệt lên trên giấy trắng kia của Lạc Vân rồi, ha ha ha, không được rồi, Thu Tinh mau giúp ta xoa bụng một chút, ai dô."
Thu Tinh cũng cười đến thở không nổi, vừa giúp Phượng Minh xoa bụng vừa nói, "Trời ạ, vừa rồi Lạc Vân đỏ mặt đúng không?"
So với hai kẻ kia, Thu Lam vẫn còn giữ ý tứ, che miệng cười một lúc đã nhớ về chính sự, xin chỉ thị của Phượng Minh, "Minh vương, vải bông chúng ta hỏi xin của La tổng quản dùng đã hết kha khá. Nếu muốn làm thêm, sẽ lại cần thêm, còn cần thêm kim chỉ, cần khoảng mười cái, thô to một chút.
Phượng Minh hào phóng phất tay, hào khí ngút trời, "Mười cái gì chứ? Thu Lam, các ngươi phát minh ra thứ quý giá nhất ở thế giới này, chính mình độc quyền.Lại thử nghiệm thêm một lần nữa thu được hiệu quả tốt hơn, chúng ta lập tức chế tạo hàng loạt. Ta sẽ bảo La Tổng Quản điều động bông sợi từ các thuyền hàng phụ cận, kim chỉ cùng mọi thứ cần thiết đều chuẩn bị đủ, còn nữa, ngươi chọn lấy một đám thị nữ biết khâu vá, cho ngươi và Thu Tinh phụ trách chỉ bảo. Nếu thiếu cái gì, người trực tiếp nói với ta." Nghĩ nghĩ một chút lại dặn dò thêm một câu, "Đây là tâm huyết các ngươi vất vả nghiên cứu ra, người ngoài chỉ nên để họ làm những việc nặng là được, những chuyện mấu chốt liên quan đến kỹ thuật không thể tiết lộ ra ngoài. Phải thật cẩn trọng."
Thu Lam nhạy bén hiểu ngay, gật đầu nói, "Minh vương yên tâm. Nô tỳ chia những việc cần hỗ trợ ra thành từng đoạn nhỏ, áp bông, đổ hồ, may vá, đều là mỗi người tự mình làm việc của mình, không lẫn cùng một chỗ. Những việc không cần dùng đầu óc như vậy, ai có thể đoán được là chúng ta đang làm áo giáp chứ."
"Đúng vậy." Thu Tinh tiếp lời,"Dùng bông sợi làm áo giáp, chỉ sợ nói ra cũng không ai tin. Càng không có người đoán bừa."
Ba người trù tính thỏa đáng, toàn thân toát ra sự nhiệt tình.
Lúc Phượng Minh hưng trí bừng bừng quay lại phòng, trùng hợp chạm mặt Dung Hổ đang cầm theo một cái hòm đi từ trong phòng ra.
Dung Hổ thấy Phượng Minh, từ tốn nói, "Thuộc hạ vừa tới tìm Minh vương. A? Minh vương người gặp được chuyện gì vui vẻ như vậy? Vẻ mặt khác hẳn mấy ngày trước."
Phượng Minh thân thiết vỗ mạnh lên vai hắn một cái, khẽ trách mắng, "Dung Hổ nha, ngươi cũng giỏi gạt người lắm nha. Hợp tác cùng Thu Tinh Thu Lam, khiến ta không hay biết gì. Ta vừa mới được nhìn thấy loại áo giáp tinh xảo đẹp đẽ nhất từ lúc khai thiên lập địa đến giờ, vượt lên trên cả thời đại, vui vẻ đến mức muốn hôn mê luôn rồi, sắc mặt có thể không tốt được sao?"
Hắn kích động lên rồi thì mở miệng nói loạn, gì mà vượt lên thời đại? khai thiên lập địa? Dung Hổng căn bản nghe chẳng hiểu nhưng vẫn có thể đoán ra, trong lòng thoáng bất an nói, "Minh vương biết rồi sao?Thuộc hạ vốn dĩ cũng không muốn giấu diếm."
Phượng Minh vốn dĩ cũng không có ý trách cứ hắn, thăm dò nhìn vật trên tay hắn hỏi,"Đây là cái gì?"
"A, thuộc hạ tìm Minh vương chính là vì muốn cho Minh vương xem thứ này. Đây là do một xưởng tư nhân của Tiêu gia ở Đồng Trạch bí mật làm ra từ sáng sớm nay, vừa nhận được tin tức La tổng quản lập tức phái người mang đến." Dung Hổ cùng Phượng Minh cùng nhau khóa cửa phòng, đem hòm đặt trên bàn gỗ rồi mở ra.
Nhìn thấy rõ bên trong là cái gì, Dung Hổ lộ ra vẻ ca ngợi, gật đầu nói, "Tuy chỉ là mô hình, nhỏ nhưng lại tinh xảo như thế, thật khiến người ta kinh ngạc."
Hắn đưa tay thử kéo dây thừng da nhỏ xíu ở trên, càng thêm kinh ngạc, "Thật sự lợi hại, còn có thể hoạt động. Chỗ lõm ỏở trên này hẳn là để đặt đá tảng phóng về phía địch. Thế nhưng nói đi nói lại, lợi hại nhất vẫn là Đại vương, nghe Minh vương nói về máy bắn đá có thể hoàn toàn thấu hiểu, chỉ dùng hai buổi tối mà có thể vẽ ra được thứ vũ khí mới lợi hại như vậy.
Thời đại này phàm là nam nhân luyện võ đều có hứng thú với chiến tranh, vũ khí, hơn nữa Dung Hổ đi theo bên người Dung Điềm, may mắn được đọc rất nhiều sách trong cung, đại bộ phận vũ khí đều có hiểu biết cơ bản. Lúc này có diễm phúc được nhìn thấy thứ vũ khí có lực sát thương lớn nhất, tiên tiến nhất, lại do một tay Minh vương và Đại vương sáng chế ra, đương nhiên không tránh khỏi kích động.
Dung Hổ chăm chú loay hoay tìm hiểu một chút, dường như gặp phải chỗ khó hiểu,nhíu mi nói, "A? Nhìn kỹ mới thấy dường như có điểm khác so với bản vẽ của Đại vương? Chỗ này, trục thẳng theo bản vẽ của Đại vương, phải dựng thẳng ở đỉnh mới đúng. Hơn nữa nơi này tự nhiên lại thừa ra một vòng tròn gì đó, cũng không rõ tác dụng. Minh vương, chỉ sợ thầy chế tác không lĩnh hội được ý tứ của Đại vương, chế tác có chút sai sót, có cần thuộc hạ đi tìm La tổng quản, để hắn làm lại một cái khác thật chính xác không?
Hắn hỏi liên tiếp hai lần vẫn chưa nghe được câu trả lời.
Dung Hổ cảm thấy có điều gì lạ, ngẩng đầu nhìn Phượng Minh.
Phượng Minh chăm chú nhìn mô hình máy bắn đá trên bàn, hai mắt mở lớn hơn chuông đồng, ngây người bất động.
Dung Hổ quan tâm hỏi, "Minh vương? Có gì không ổn sao?"
Phượng Minh cứng ngắc cử động cổ, miễn cưỡng xem như là lắc đầu.
Một lúc lâu sau, hắn, chính là người khởi xướng ra nguyên lý của máy bắn đá, há miệng thở hổn hển, hít sâu một hơi, mắt vẫn dán vào bản vẽ của Dung Điềm cùng với mô hình do thầy chế tác trên bàn.
"Trời ạ....." Rốt cục Phượng Minh cũng meo meo lên được một tiếng rên rỉ, hít sâu một hơi rồi nói,"Chút cải biến nhỏ này, cái đồ vật này, cái thiết kế này...Rõ ràng là....là...."Nói được một nửa lại kích động đến hít thở không thông mà ho một trận.
Dung Hổ bị bộ dáng của hắn làm cho cuống quýt cả lên, truy hỏi, "Rõ ràng là cái gì?" Phượng Minh vẫn là vẻ mặt không dám tin, tựa như đến tận bây giờ hắn vẫn không thể xác mình được những gì mình nhìn thấy có thật sự tồn tại hay không.
Hắn đưa tay mò mẫm mô hình kia, cả người chấn động mạnh, khó khăn nuốt khan, vất vả lắm mới nói ra được hai chữ, "Trục quay!"
Dung Hổ vẫn chưa hiểu được, cau mày hỏi lại,"Trục quay? Trục quay là cái gì?"
Phượng Minh còn chưa hết xúc động, lại kêu lên một tiếng kỳ quái, đập mạnh lên bàn gỗ một cái, mặt đỏ bừng hét lên, "Trục quay! Máy bắn đá trục quay! Vũ khí giết người của La Mã Cổ Đại! Tầm bắn hơn bốn trăm năm mươi thước, chuẩn xác kinh người. Trời ạ! Ta sao lại ngu ngốc như vậy, chỉ nhớ được nguyên lý đòn bẩy mà lại quên mất quân đội La Mã thân yêu. Thế nhưng may mắn thay, ha ha ha, chỉ cần định luật không đổi, chắc chắn sẽ có người phát hiện ra nó."
Đối với biểu hiện hưng phấn hoa chân múa tay quên hết tất cả của Minh vương, Dung Hổ đã sớm chẳng còn lạ lẫm [nguyên tác: 见怪不怪 kiến quái bất quái: gặp chuyện lạ cũng không hoảng hốt], chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu nói, "Minh vương trước hết đừng quá kích động, Thuộc hạ vẫn chưa hiểu được, mô hình này, thầy chế tác có làm sai hay không?"
"Sai! Sai mà lại hay!" Phượng Minh vẻ mặt lâng lâng như vớ được vàng, lớn tiếng huênh hoang, "Ngươi còn chưa rõ sao? Chúng ta tìm được một thiên tài, thiên tài trong số các thiên tài! Hắn sửa chữa một chút nền tảng căn bản trong thiết kế của Dung Điềm, vậy mà lại có thể lợi dụng được động lực gia tăng của trục quay. Trục quay là gì ư? Ngươi có biết trước đây vì sao phạm nhân có thể cắt đứt được song sắt không? Đó là vì bọn họ lợi dụng nguyên lý của trục quay. Mà thiên tài này, không rõ vì sao hắn lại có thể lĩnh hội nguyên lý này, chỉ xem qua kết cấu Dung Điềm vẽ lên, sau đó suy nghĩ có thể vượt xa chúng ta, làm cho vũ khí càng thêm chuẩn xác, lực công kích càng lớn!" Thần sắc càng thêm biến đổi, "Không được, nhân tài chỉ có thể gặp mà không thể cầu, chúng ta phải lập tức mang theo hắn bên người, thu được một cao nhân như thế về bên người, đủ để báo cáo thành quả công tác cho Thừa tướng rồi!"
Dung Hổ tuy rằng mười phần chỉ nghe hiểu năm, thế nhưng đại khái cũng hiểu đây là một chuyện rất tốt, cười nói, "Chuyện này do La tổng quản phụ trách, nếu muốn tìm vị cao nhân mà Minh vương nói, xem ra trước hết phải hỏi La Tổng Quản. Hắn vừa mới tự mình mang thứ này đến giao cho thuộc hạ, vẫn đang ở khách phòng gian ngoài..."
Lời còn chưa dứt, đã thấy Phượng Minh lao như một cơn gió ra khỏi phòng.
La Đăng ở khách phòng vừa lo liệu xong một vài chuyện vặt vãnh, đang tính toán đi đến bờ sông xem xét tình hình thuyền đoàn thì chợt thấy rèm cửa bị xốc lên như có gió lớn thổi qua,còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy Thiếu Chủ Phượng Minh miệng thở hổn hển lao đến trước mắt hắn, mở miệng liền hỏi, "Mô hình kia là ai làm?"
La Đăng cả kinh, "Sao vậy? Mô hình kia có gì sai sót sao? Ây, đều do thuộc hạ sơ suất, vốn dĩ phải do vị sư phụ lớn tuổi có kinh nghiệm nhất làm, nhưng không ngờ vị kia bỗng nhiên đổ bệnh, chỉ có thể tìm một đồ đệ coi như không tồi của lão đến làm. Bằng không, thuộc hạ lại tìm người khác..."
"Không không, phải là người này!" Phượng Minh lắc đầu như điên, bày khí thếThiếu Chủ, vô-cùng-uy-nghiêm, gằn từng chữ từng chữ, "Bây giờ, ngươi lập tức tự mình đến chỗ vị thiên tài, vị cao nhân đã làm ra mô hình kia, bằng tất cả lòng thành, mời người đó đến-đây-cho-ta!
La Đăng vẻ mặt hồ đồ, còn chưa rõ chân tướng đã bị chủ tử của mình không trâu bắt chó đi cày, vội vã nhận lệnh đi đón "Bậc thầy vũ khí". Để lại vị thiếu chủ với ngọn lửa yêu mến hiền tài cháy phừng phừng trong lòng đang đi tới đi lui, chốc lát lại ngây ngô cười một cái.
Mọi việc trên đời quả thực biến hóa khó lường, còn chưa biết phải bắt tay vào làm như thế nào, mọi chuyện cứ tự động tốt đẹp như mây trôi nước chảy. Thu Nguyệt lấy được cổ thư của Phúc Khí Môn, soái ca cao lãnh kiệm lời như Lạc Vân cũng phải lòng người đẹp, rung động nhất chính là phát minh vĩ đại nhất đương thời – miên giáp. Thế nhưng rung động này chưa qua, lại thêm một kinh hỉ nữa. Bùm! Nguyên lai trong Tiêu gia còn ẩn giấu một thiên tài chế tạo vũ khí!
Chuyện tốt lũ lượt kéo đến, đợi Dung Điềm trở về biết chuyện, không biết sẽ vui vẻ đến mức nào.
Thế nhưng, khoan đã...Phượng Minh bất chợt nhíu mày.
Đợi Thiên tài kia được La Đăng mời đến, bản thân mình phải làm thế nào để gây ấn tượng đầu tiên tốt đẹp đây?
Những chuyện thu phục lòng người như thế này, hình như rất cần thiên phú, nhớ năm đó xem Tam Quốc Diễn Nghĩa, Lưu Bị là người có sở trường làm việc này, những mãnh tướng như Trấn Vũ, Trương Phi, Triệu Tử Long đều trung thành tận tâm với y, ngay cả Gia Cát Lượng cũng bán mạng cho y.
Đương nhiên, những chuyện này nếu xét trên người Dung Điềm, cũng giống như ăn một cái bánh – hết sức đơn giản. Nhớ năm đó, Dung Điềm nói hai ba lời đã khiến Liệt Nhi tự động đảm nhiệm việc thuyết phục Vĩnh Dật từ bỏ ngôi vị Thái Tử, quả thực khiến người khác phải vỗ tay khen ngợi.
Nhân tâm, với bản lĩnh của Dung Điềm, phỏng chừng vung tay cũng có thể quơ được một nắm.
Phượng Minh một mình vật lộn với mớ hồi tưởng xem các phân đoạn "Chiêu hiền đãi sĩ" trong phim diễn như thế nào, đang lúc nghĩ đến nhập thần bỗng nhiên bị người khác cắt ngang.
Nhiễm Thanh bẩm báo, có người cầu kiến.
Võ Khiêm cùng Hồng Vũ dắt tay nhau đến thăm hỏi.
Phượng Minh và bọn họ hợp tính hợp nết, thường xuyên qua lại đã sớm hỗn thành một đoàn, vừa nghe thấy bọn họ đến đây liền trực tiếp đi ra tiếp đón, "Không ngờ hôm nay các ngươi lại rảnh rỗi đến thăm ta, có phải là phường đúc đã chuẩn bị tốt, tháng sau sẽ được ăn tiệc khánh công không?
Hồng Vũ vẫn luôn nhanh mồm nhanh miệng hơn, vừa thấy Phượng Minh nói vậy, chỉ vào Võ Khiêm nói, "Tiệc Khánh Công cái gì chứ? Đều là chuyện tốt hắn làm ra. Phượng Minh ngươi mau đến phân xử, phường đúc hiện tại đang lúc nước sôi lửa bỏng, từ trên xuống dưới vội vàng bận rộn đến mức loạn thành một đoàn, hắn lại cứ khăng khăng mang ta đến gặp ngươi, muốn làm cái gì? Nếu phường đúc không thể đúng hạn hoàn thành, ngươi lúc đó cứ tìm hắn tính sổ."
Phượng Minh "Ồ" một tiếng, thắc mắc nhìn Võ Khiêm.
Võ Khiêm cùng Hồng Vũ quan hệ không tồi, bị Hồng Vũ chỉ tay như vậy cũng chẳng hề tức giận, tự mình hướng Phượng Minh giải thích, "Ta cũng không còn cách nào khác mới phải dẫn hắn đến quấy rầy ngươi."
Phượng Minh chẳng hiểu chuyện gì, "Rốt cuộc thì làm sao?"
Hồng Vũ tựa hồ sớm biết Võ Khiêm sẽ nói cái gì, định mở miệng nói chuyện, nhưng đã bị Võ Khiêm đoạt lời trước, "Người này không biết quý trọng bản thân mình, sống chết liều mạng làm việc mà không để ý đến thân thể, phường đúc tuy rằng là chuyện quan trọng, nhưng cũng không cấp bách đến mức nửa khắc cũng không từ [ một khắc = mười lăm phút], hắn cho rằng bản thân không biết đổ bệnh là gì sao. Lần trước thay ta làm khôi giáp cũng vậy, hăng máu liều mạng mà làm, kết quả ngược đãi bản thân, sau khi hoàn thành thì đổ bệnh, thiếu chút nữa cái mạng nhỏ cũng không còn. Ta thật sự không thể để hắn như vậy nữa mới buộc hắn đến gặp ngươi."
Hồng Vũ cười cười, "Ngươi lại nhắc chuyện đó. Một chút bệnh vặt như vậy ngươi rốt cuộc muốn nhai đi nhai lại bao nhiêu lần mới đủ? Ta cũng không phải bánh bèo yếu đuối. Được rồi, hiện tại đã gặp được Phượng Minh, ta có thể tiếp tục trở về làm việc của ta chưa?" Hắn một lòng chỉ nghĩ đến bảo bối của hắn – phường đúc, vừa nói xong câu này đã đứng lên, tính toán cáo từ Phượng Minh.
Phượng Minh nghe đến đó lập tức hiểu ra vấn đề.
Nhìn kỹ quả nhiên phát hiện sắc mặt Hồng Vũ tái nhợt, bình thường da dẻ hắn trắng nõn, nay trở nên nhợt nhạt, nếu không quan sát cẩn thận có lẽ cũng không phát hiện ra.
Cũng mệt lòng Võ Khiêm để tâm như vậy.
Phượng Minh sớm xem Hồng Vũ như bằng hữu, đối đãi nhiệt tình, đương nhiên lúc này sẽ giúp đỡ Võ Khiêm, vội ngăn cản Hồng Vũ, "Dù sao cũng đã đến đây rồi, ngươi vội vàng như thế làm gì. Võ Khiêm cũng chỉ muốn tốt cho ngươi mà thôi."
Hồng Vũ vội la lên, "Ngươi đừng có nghe lời hắn, ta trước kia theo sư phụ học y thuật còn vất vả hơn hiện tại nhiều. Học nghề đúc đều là người đã quen chịu khổ, sao có thể nuông chiều bản thân như hắn nói. Ta hiện tại dù có xách hai lão hổ ra đây cũng quật ngã được cả đôi, sao mà sinh bệnh được hả?"
Lời nói ra quả thật hào khí ngút ngàn, thế nhưng phối hợp với bộ dạng tay chân mảnh khảnh, trắng trẻo sạch sẽ kia, đành phải nói rằng: độ tin cậy không cao chút nào.
Đối với những lời này, Võ Khiêm tỏ vẻ: chẳng chút hiệu quả, hiện tại bất đắc dĩ quay sang nói với Phượng Minh "Người này đúng là thân lừa ưa nặng, ta khuyên can chẳng chút tác dụng, đành trông cậy cả vào ngươi."
Phượng Minh hết nói nổi "Ngươi còn không nói được hắn, hắn lại chịu nghe ta sao?"
"Hắn dám không nghe lời ngươi sao?" Võ khiêm cười nói, "Đừng quên phường đúc là ai bỏ vốn. Hồng Vũ nếu dám không coi ngươi ra gì, ngươi dừng phường đúc lại là được."
Phượng Minh bừng tỉnh đại ngộ, cuối cùng cũng hiểu được vì sao Võ Khiêm lại đem Hồng Vũ tới đây, hắn dài mỏ "A" một tiếng, nhịn không được ôm bụng cười lớn, "Nguyên lai lão bản đứng sau như ta còn có tác dụng này."
Vui vẻ cười một lát, hắn vỗ vỗ bả vai Hồng Vũ, mời người ta ngồi xuống rồi nói, "Hồng Vũ, không phải ta theo phe Võ Khiêm bắt nạt ngươi, nhưng quả thật là ngươi nên nghỉ ngơi một chút. Thân thể là vốn liếng của cách mạng. Không bằng như vậy đi, ngươi chỉ cần dành ra hai ngày nghỉ ngơi, sau đó lại tiếp tục, thế nào? Nếu như ngươi không biết chăm sóc bản thân, sao ta có thể tin tưởng mà giao cả phường đúc lớn như thế cho người trông coi đây?"
Ý tứ trong lời nói của hắn, Hồng Vũ đương nhiên hiểu rõ.
Nói dễ nghe thì là khuyên bảo, nói trắng ra thì là UY HIẾP.
Đáng giận nhất chính là loại uy hiếp này quả thật Phượng Minh có thể làm được thật, sao Hồng Vũ có thể không nghe đây?
Phượng Minh thấy hắn không lên tiếng, vừa cười hỏi, "Rốt cuộc như thế nào?"
Hồng Vũ không cam lòng bị ép phải lên tiếng, một bụng buồn bực, "Phường đúc là tiền của ngươi, đương nhiên do ngươi định đoạt."
Hắn không giận Phượng Minh, ngược lại quay qua lườm kẻ đầu sỏ gây nên – Võ Khiêm, nhíu mi tức giận một hồi. Cái vẻ mặt này vốn cũng chẳng có gì đẹp đẽ, nhưng đặt ở trên mặt hắn lại chẳng có lấy một điểm hung hãn, ngược lại giống như con thú nhỏ đang giận dỗi.
Võ Khiêm đạt được mục đích, đầy bụng thỏa mãn, còn sợ gì Hồng Vũ đang phồng má trợn mắt kia? Hắn khẽ ho một tiếng, tỏ vẻ chẳng liên quan đến mình, tùy tiện chuyển chủ để, quay qua hỏi Phượng Minh, "Ngươi vừa rồi nói cái gì mà thân thể là vốn liếng của Cách Mạng, thân thể ta biết rồi, nhưng Cách Mạng là cái gì vậy?"
Số lần Phượng Minh lỡ miệng sớm đã nhiều không kể hết, hiện tại thủ đoạn ứng biến những câu hỏi kiểu này đã lão luyện, vừa nghe Võ Khiêm hỏi, lập tức giả vờ bày vẻ nghiêm túc, "A, đây là một câu tục ngữ ta từng nghe thấy, kỳ thật chính ta cũng không rõ lắm, ta đoán có lẽ đại khái là chỉ làm việc gì đó đi?"
Nghiêm túc nói hươu nói vượn một câu lại vội vàng đổi đề tài, thân thiết hỏi, "Sao gần đây không thấy Trang Tướng quân? Hắn bận rộn như vậy sao?"
Võ Khiêm lần đầu tiên đến gặp Phượng Minh cũng là do Trang Bộc dẫn đến cửa, có thể thấy hai người quan hệ không tồi, thường xuyên lui tới.
Chẳng biết tại sao, Võ Khiêm nghe Phượng Minh hỏi đến Trang Bộc lại trầm mặc một chút mới nói, "Hắn gần đây quả thật bề bộn nhiều việc, ta hôm qua đến phủ tướng quân, khó có dịp gặp hắn ở đó cũng chỉ có thể hàn huyên trong chốc lát."
Đơn giản nói một câu xong, ngược lại không tiếp tục lên tiếng nữa mà dùng ánh mắt phức tạp nhìn Phượng Minh.
Võ Khiêm cũng không che giấu vẻ mặt khác lạ, Phượng Minh đương nhiên vừa liếc mắt là nhận ra có điểm không thích hợp, đưa tay vò đầu nói, "Sao lại nhìn ta như vậy? Không phải là lúc các ngươi nói chuyện phiếm, nói xấu gì ta đấy chứ?
Võ Khiêm lắc đầu, "Ngươi nghĩ lung tung gì thế? Trang Bộc cũng không phải là kẻ đặt điều sau lưng người khác. Chỉ là hắn trong tay nắm giữ trọng binh, phải cẩn thận hơn người khác thôi. Những lời này nói ra cũng quá mức mờ mịt, với một kẻ suy nghĩ thẳng như ruột ngựa như Phượng Minh, tuy rằng nghe ra được trong đó còn có ý tứ gì khác nhưng vẫn hồ đồ không rõ. Đối với hai vị bằng hữu Võ Khiêm Hồng Vũ này, hắn cũng chẳng thèm giả vờ làm gì, Phượng Minh bộ dạng khờ khạo, vẻ mặt chờ Võ Khiêm giải thích cho rõ.
Vẻ mặt khiêm tốn xin chỉ bảo này, chính là một trong những vẻ mặt có lực công kích nhất của Phượng Minh đó nha.
Võ Khiêm vốn nghĩ chỉ nói đến đó thôi, nhưng nhìn thấy vẻ mặt một lòng một dạ muốn nghe chân tướng của Phượng Minh, thật sự bất đắc dĩ, nghĩ nghĩ một chút bèn hạ giọng nói, "Sinh thần của Đại vương sắp đến rồi, tình hình Đồng quốc lúc này cũng bất ổn, nơi nơi đều có lời đồn. Chuyện Quân Ân Lệnh kia, ngươi đắc tội không ít người, vẫn nên cẩn thận một chút."
Phượng Minh vò đầu nói, "Lại là lời đồn? Quân Ân Lệnh thì liên quan gì đến lời đồn này kia? Ta lại đắc tội ai?" Hắn xòe bàn tay đếm ngón tay vô cùng vô tội!
Hồng Vũ vốn bị ép buộc nên rầu rĩ không vui ngồi đếm kiến một bên, buồn chán muốn chết đi được, đành phải vểnh tai nghe bọn họ nói chính sự.
Đối với những chuyện bên người Võ Khiêm, Hồng Vũ đương nhiên rõ ràng hơn Phượng Minh rồi, nghe Võ Khiêm nói qua loa ẩn ý, Phượng Minh lại ngơ ngáo không hiểu gì, kiểu hồ đồ một đám như thế này khiến Hồng Vũ mất hết kiên nhẫn rồi.
Hắn sớm đã coi Phượng Minh như bằng hữu, vốn chẳng phải vương tộc quyền quý, chẳng phải cố kỵ như Võ Khiêm, nhịn không được phải xen vào, "Các ngươi mập mập mờ mờ như vậy có phiền hay không hả?" nói đoạn quay sang phía Phượng Minh, một hai ba nói toạc ra, "Phượng Minh, ta không biết ngươi đắc tội ai, cũng không biết là ai tung tin đồn, gần đây rất nhiều tin tức bất lợi với ngươi, hơn phân nửa đều liên quan đến ngươi và Đại vương tử. Còn nữa, ngươi gióng trống khua chiêng đến Đồng Trạch như vậy, lại còn đến ở Hợp Khánh vương phủ, rất nhiều người đều đang suy đoán mục đích của ngươi. Ai, dù sao những chuyện quan trường này, ta cứ nghe là thấy phiền, nghĩ một chút lại đau đầu. Chỉ nhắc nhở ngươi một câu, phải cẩn thận một chút, đừng để bị người khác hãm hại."
"Thì ra là vậy" Phượng Minh nghe Hồng Vũ nói xong lại chẳng suy nghĩ nhiều, cười nói, "Những tin đồn này ta đã sớm nghe qua, may mắn Khánh Chương Vương thúc cùng Trang Tướng quân cũng không phải loại người dễ tin vào những lời đồn, nếu không thì hôm nay ta đã chẳng thể an ổn ở nơi này, các ngươi đừng lo lắng cho ta." Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.
Hồng Vũ không hiểu chính sự, nghe vậy liền an tâm nói, "Thì ra ngươi đã sớm biết, có đề phòng là tốt. Kỳ thật những lời đồn xằng bậy này ta chẳng để ý đến. Ta nhìn đao kiếm nhiều, tới khi nhìn người cũng dùng kiếm để phân loại. Kiểu người như ngươi, ta xếp vào kiếm "Trực trường kiếm" [Kiếm dài thẳng]
Phượng Minh ngốc hề hề, "Trực trường kiếm?"
"Dài mà thẳng, tính chất lại giòn, không dẻo nên không thể bẻ cong, nếu bẻ sẽ gẫy. Là loại kiếm cơ bản, không chịu được khổ."
"A?" Phượng minh cười khổ nói, "Dễ dàng bẻ gẫy như vậy? Xem ra thanh kiếm này cũng chẳng phải thứ gì tốt!"
Hồng Vũ bật cười, thoải mái khoe ra cả hàm răng, "Ta muốn nói là ngươi rất khẳng khái, không giống những vương tôn quý tộc khác thích tính kế, dùng quỷ kế sau lưng người khác. Cho nên người khác nói ngươi âm thầm mưu hại đại vương, sau đó đến Đồng Trạch âm mưu phá hỏng đại sự gì đó ta một câu cũng không tin. Ngươi không phải người như thế."
Phượng Minh lúc này mới rõ ý tứ của Hồng Vũ, dở khóc dở cười.
Võ Khiêm ở một bên, cũng không biết nên khóc hay cười, chỉ biết lắc đầu nói với Hồng Vũ, "Không giống với vương tôn quý tộc nào? Ta chẳng qua chỉ muốn ngươi nghỉ ngơi hai ngày, ngươi liền thuận tiện mang ta ra mắng?"
Hồng Vũ trời sinh không có tính thù dai nhớ lâu, nói hai ba câu thì bất mãn trong lòng đã sớm không cánh mà bay, cười cười phân bua, "Là ta nhất thời nói sai, không phải cố ý mắng ngươi."
Nói hươu nói vượn mấy câu không khí lại hoà thuận như chưa có chuyện gì.
Mục đích đã đạt được, Võ Khiêm cũng chỉ mong sớm mang tên kia đi nghỉ ngơi, hàn huyên một lát liền cáo từ Phượng Minh.
Trước khi đi lại dặn dò Phượng Minh một câu, "Ta tuy rằng không thường để ý tới chuyện của vương tộc, nhưng dù sao cũng sinh ra ở hoàng cung, chuyện gì cũng từng thấy rồi. Lời đồn giết người là đáng sợ nhất. Lại nói, lời đồn truyền miệng một đồn mười, mười đồn trăm. Trang Bộc đương nhiên sẽ không tin, thế nhưng ta đoán trong vương tộc nhất định có người muốn đối phó với ngươi."
Đối với những lời này, Phượng Minh gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Có người trong Đồng Quốc vương tộc muốn đối phó hắn, đây cũng không phải chuyện gì khó đoán.
Khánh Ly Đại vương tử chính là một ví dụ nha.
Phượng Minh suy tư một chút, nói, "Ta đối với Đồng quốc không có chút địch ý, lòng này thiên địa chứng giám. Mặc kệ Trang tướng quân nghe được cái gì, cho dù muốn đối phó với ta thì cũng phải xuất ra được chứng cứ là ta đến Đồng Quốc gây rối chứ? Lại nói, nơi này còn có Khánh Chương Vương thúc làm chủ.
"Ngươi nói cũng đúng." Võ Khiêm an tâm, "Ta biết thái độ làm người của Trang Bộc, hắn cũng là người chỉ tin những gì mắt thấy tai nghe, hơn nữa còn có chút cứng đầu."
Nguyên tác: 绞车: xe tời, xe trục kéo. Nhưng để nói về nguyên lý hoạt động cho dễ hiểu thì mình dùng từ trục quay, các bạn có thể nhìn một vài hình minh họa dưới đây để hiểu rõ:
Cái trục quay, là cái cuộn dây thừng, dây cót đó, các bạn từng chơi xe chạy bằng dây cót bao giờ chưa nhỉ? nó cũng tương tự. Khi cuộn dây được cuộn lại căng hết mức rồi thả ra, lúc này cuộn dây sẽ quay ngược lại, tạo một lực rất mạnh, đẩy tảng đá về phía trước. Hình ảnh này mình chỉ lấy minh họa cho trục quay thô sơ thời la mã, vì nếu các bạn tra google từ này ở hiện đại sẽ rất khó hình dung nha ^^ theo mình thì sáng tạo của vị cao nhân kia gần giống với bức hình thứ hai hơn.