“Bởi vì… đề phòng Phồn Giai vương phái đại quân xâm phạm biên giới, cũng để biểu thị thịnh tình của Tây Lôi với cái chết của An Tuần, Tây Lôi đã chính thức dâng sỡ nói rõ ràng rằng thái tử điện hạ sẽ tự thân đến Phồn Giai, đón Phồn giai tam công chúa trở về Tây Lôi, dĩ dưỡng thiên niên.”
“Cái gì?” Phượng Minh trừng mắt, cơ hồ như nhảy dựng lên, quát to: “Ngươi điên sao? Phồn Giai hiện tại đối với Tây Lôi hận thấu xương tuỷ, ngươi cư nhiên lại ép ta đến Phồn giai chịu chết? Này, ta nói cho ngươi biết, ta không chiếm địa vị thái tử của ngươi, ngươi khả dĩ lúc nào cũng có thể quay lại, không cần dùng kế này đề hãm hại dồn ép ta!”
Dung Vương hơi nhíu mày nói: “Ngươi nghĩ ta muốn thế? Tây Lôi năm nay gặp đại hạn, lương thực thiếu thốn, đã xuất hiện điêu dân náo loạn; lại còn biên thuỳ cường đạo cướp bóc hướng Đồng quốc gây chiến. Giờ nếu thêm phồn giai địch quân, Tây lôi tất sẽ không trụ được. Đại quân Phồn giai đã có động tĩnh, nhưng vẫn chưa xâm phạm biên cảnh tây lôi, xem ra, Phồn giai vương đối với chuyện tiến đánh Tây lôi vẫn còn do dự, và có lẽ vì nguyên cớ ấy mới mệnh lệnh trì hoãn đại quân. Chúng ta nhất định phải nhân thời cơ này giải quyết gấp sự việc với Phồn giai vương thất. Triều đình nay đang thời khắc rối ren, ta kỳ thực không cách nào thông suốt, chỉ có thể thỉnh thái tử thay Dung Điềm một chuyến.” Hắn càng nói về sau, ngữ khí lại nặng trĩu xuống, thậm chí còn không gọi “Phượng Minh” mà chuyển thành “Thái tử’.
Phượng Minh vẫn một mực lắc đầu.
Dung Vương không thể làm gì khác, buộc lòng phải uy hiếp: “Phải như Tây Lôi khó giữ, ngươi thân là tây lôi thái tử, chắc chắn sẽ bị giết.”
“Hiện giờ so với việc giết chết thì đi sứ vẫn hơn.” Phượng minh cúi đầu thì thào: “Ngươi rõ ràng là muốn ta đi chịu tội thay mà.”
Thấy phượng minh bộ dạng ủ rũ như vậy, dung vương vừa bực mình vừa buồn cười, kéo cậu vào lòng, khẽ mắng: “Ngươi không tin ta? Muốn ngươi đi Phồn giai, đương nhiên có kế bảo toàn ngươi bình an.”
“An tuần cũng đã chết, ngươi có thể cải biến ra kẻ khác.”
“Đồ ngốc, An Tuần chết, Phồn giai cũng có kẻ vui mừng. Phồn giai vương không có nam tử, dưới duy chỉ có ba vị công chúa. Ngươi đem tam công chúa về đây,làm tương lai thưởng vương vị ít đi một người, hai tỷ tỷ của công chúa vì thế đều sẽ thich ngươi ngay, nhất định kiệt lực bảo vệ ngươi..”
Lại là tranh đoạt vương vị.
Chỉ có điều cậu không nghĩ tới chuyện vào thời cổ đại thế này đã có sự xuất hiện của nữ vương, thật hứng thú.
Phượng Minh kỳ quái hỏi lại: “Nếu tam công chúa đã có quyền kế thừa vương vị, làm sao nàng ta lại đồng ý đến tây lôi cho được?”
“Ấy là ngươi còn chưa hiểu.” Dáng điệu tươi cười của dung vương càng tăng thêm mấy phần, yêu chiều để Phượng Minh ngồi lên chân mình, nhẹ nhàng vòng tay ôm ngang eo cậu nói: “Chồng tam công chúa đã qua đời, nàng lại chưa có con, chẳng khác nào cơ hội đoạt vương vị đã chẳng còn. Lưu lại Tây Lôi, chỉ cần làm minh bạch chuyện không phải bị người ta hại chết, nàng ta nếu thông minh, nhất định sẽ cùng ngươi về tây lôi.”
“Nhưng, An Tuần…”
“Chớ sợ. Ta sẽ cho ngươi gặp một người.” Dung vương cắt nang lời cậu, kêu lớn: “Dung hổ, vào đây.”
Đại môn lập tức khe khẽ mở ra, có một kẻ đang tiến tới gần, quỳ dưới chân họ.
“Ra mắt chủ nhân.” Thanh âm thanh thoát non nớt, đích thị là một đứa bé trai khá lớn.
Phượng Minh hiếu kỳ nhìn hắn.
Dung vương gật đầu nói: “Dung hổ, ngẩng đầu lên.”
Dung Hổ vừa ngẩng đầu, Phượng Minh tức thời “A” lên một tiếng. Dung hổ sắc nõn nà, trán rộng mắt sáng, toát ra một vẻ đẹp trai phi thường, xem chừng cùng lắm cũng chỉ chừng mười bảy mười tám tuổi, thần thái điềm tĩnh, nhìn qua cũng biết là một thiếu niên từng trải, già dặn.
Hắn cũng họ dung, không hiểu có phải huynh đệ gì với Dung vương hay không. Xem ra Dung gia người nào cũng từng trải lão luyện cả.
Mà không phải, Dung vương đâu phải Dung gia, hắn thuộc vương tộc tây lôi.
Đương lúc Phượng Minh suy nghĩ vớ vẩn, Dung vương mở miệng nói” “Phượng Minh, Dung Hổ đã được nuôi lớn cùng ta, luôn ẩn nấp nơi kín đáo, là hộ vệ luôn sát bên ta. Dung Hổ, đây là chủ nhân mới của ngươi, tây lôi thái tử An Hà, hắn tên thật là Phượng Minh. Ngươi hãy nghe cho kỹ, tên thật của hắn trên đời này chỉ có ngươi biết ta biết, vạn vãn bất khả tiết lộ.”
Phượng Minh thầm nghĩ: Lại sai, cái tên này ít nhất cả ta cũng biết,
“Tham kiến thái tử điện hạ.” Dung Hổ nhìn Phượng Minh mội hồi thật lâu, ánh nhìn bén sắc, khiến Phượng Minh lại càng hoảng sợ. Sau cái nhìn như thấu thị khắc ghi tướng mạo Phượng Minh vào lòng, hắn cúi đầu nói: “Dung hổ nhất định bảo vệ thái tử điện hạ không thương tổn dù chỉ một cọng tóc.”
Dung vương gật gật: “Tốt lắm, ngươi đi đi.”
Dung hổ thi lễ, im lặng lui đi.
“Từ nay về sau, hắn sẽ luôn bí mật bảo hộ ngươi.” Phượng Minh cổ quái liếc Dung vương một cái: “Ngươi không định cho rằng ở Phồn Giai, chỉ cần có công chúa và tên hộ vệ này đã có thể bảo đảm an toàn cho ta tại Phồn Giai đấy chứ?”
Dung Vương cười nhẹ, gật đầu.
“Ta không đi.”
“Ngươi phải đi.”
“Ta không đi!”
Dung vương nhắm mắt suy nghĩ một hồi, đoạn hỏi: “Vậy ngươi muốn sao mới bằng lòng đi?”
Phượng minh không cần nghĩ ngợi, rất nhanh nói: “Ngươi đi cùng ta!” WebTru yenOn linez . com
“Nếu ta khả dĩ có thể rời khỏi Tây Lôi, ngươi cần gì phải lên đường chứ?” Dung vương cười khổ.
Phượng Minh vẻ mặt buồn như đưa đám.
Dung vương lẳng lặng nhìn cậu chăm chăm nửa ngày trời, than một tiếng khẽ khàng, buông phượng minh ra, nhẹ nhàng đến bên cửa sổ, phóng tầm mắt nhìn nơi xa xăm.
Phượng Minh thầm cân nhắc trong lòng không hiểu Dung vương định làm gì để ép buộc mình nghe lời. Chẳng dè rất lâu sau Dung vương lại mở miệng nói: “Nếu vậy, thì không đi nữa.”
“Thật không?” Phượng Minh vui vẻ, lập tức bật lên cười lớn.
Dung vương nhẹ gật đầu.
Nhưng sau hôm ấy, liên tiếp ba ngày sau, Dung vương không một lần nào xuất hiện tại thái tử điện.
Ba ngày liền không gặp Dung vương, Phượng Minh thấy trong người khó chịu một cách kỳ lạ.
Thái điện an an tĩnh tĩnh, mền chiếc băng băng lạnh. Ngước mắt trông ra, cung nữ theo hầu, không ai không hoan hỉ. Phượng Minh chăm chú vào cánh cổng chính đóng chặt, mỗi thời mỗi khắc đều vểnh tai nghe ngóng liệu có tiếng bước chân quen thuộc đang đến hay không,
Không hay không biết, bản thân vì không gặp Dung vương, mà đêm tới, giấc ngủ chẳng yên chẳng lành.
Liên tiếp phái nhiều người đến tìm Dung vương, nhưng đều chỉ nhận được hồi báo rằng Dung vương do công việc bộn bề, không thể đến gặp. Phượng Minh tự mình đi tìm, cư nhiên lại bị thị vệ chặn lại ngoài cửa Dung vương điện. Không hề nghĩ rằng dung vương lại có thể tuyệt tình đến thế, nói không gặp là không gặp.
Ta tuy sợ chết thật, nhưng chẳng phải ngươi nên cầu xin để lòng ta chuyển ý hay sao?
Ưng thuận cho ta không phải đi, giờ lại oán giận trong lòng tránh đi toan tính cái gì kia chứ?
Phượng Minh mắm môi mắm lợi giận dữ suy nghĩ suốt ba ngày liền, bực tức quyết định ở lỳ trong cung, kỳ tình đang so sánh chuyện đến Phồn Giai một cách chán nản.
Cũng đã chết qua một lần, còn sợ chết gì nữa chứ?
Ba ngày sau, Phượng Minh nổi giận đùng đùng gào thét đích tên Dung hổ ngay giữa thái tử điện.
Dung hổ vạn bất đắc dĩ, không biết làm gì khác đành phải hiện thân.
“Chủ nhân, người có điều chi sai bảo?”
“Ngươi đi nói với tên khốn dung điềm ấy, ta đi!” Phượng Minh nghiến răng nói: “Ta đi rồi! Gọi hắn tới gặp ta!”
Chẳng dè đâu Dung Hổ vẫn cứ đứng đó không di chuyển, không vội không vàng nói: “Dung Hổ chịu trách nhiệm bảo vệ chủ nhận, tuyệt đối không có chuyện rời bỏ.”
Phượng Minh tức giận la hét, triệu một thị vệ khác vào.
“Tìm Dung vương, nói với hắn, ta ưng thuận đến Phồn Giai chịu chết.”
Tên chị vệ chạy đi như bay, hai canh giờ sau trở lại bẩm báo: “Dung vương nói, lộ trình thái tử đi nhất định phải chuẩn bị hành trang cho chu đáo. Ngày mai khởi hành, Dung vương sự vụ bộn bề, thứ cho ngài không thể đưa tiễn.”
Phượng Minh phát điên lên, cơ hồ như sắp ngất đi. Nhất thời trong lòng chua xót khổ sở, tưởng như chẳng có chuyện gì tới nơi tới chốn trong thế giới cổ đại này, cô linh trơ trợi lẻ bóng, cư nhiên đến cả chỗ dựa duy nhất là Dung vương cũng chẳng tốt đẹp gì.
Trong cơn tức giận, tâm tình không chịu đựng nổi, gật đầu hung hăng nói: “Được, ngươi đi nói với hắn, ta khỏi cần hắn tiễn. Tới Phồn giai rồi, ta vĩnh viễn không bao giờ trở lại.”