Phượng Vu Cửu Thiên

Chương 194



Trên sông A Mạn, năm chiếc thuyền lớn của Tiêu gia dàn thành một hàng, lại thêm một con thuyền lớn thuộc về vương tộc của Vương thúc Đồng Quốc - Khánh Chương.

Tuy rằng không thể so sánh được với đại thuyền uy chấn thiên hạ của Tiêu gia. Nhưng chiếc thuyền Khánh Chương toạ giá, cao hai tầng, boong tàu cực rộng, một tầng cao tới mười lăm mười sáu trượng, có thể xem như tương đối đồ sộ và xa xỉ.

Đồng hành vài ngày, Khánh Chương đã được Phượng Minh lễ phép mời đến, thường xuyên đi sang thuyền Phượng Minh nói chuyện phiếm. Dù ở Đồng Quốc, hắn nắm quyền bính trong tay, địa vị vô cùng cao quý, nhưng lại hết sức phối hợp với đủ loại quy tắc bảo hộ riêng của Phượng Minh, ra lệnh cho tâm phúc đi theo không được mang vũ khí, lúc sang thuyền còn vui vẻ để đám thị vệ Tiêu gia soát người, thậm chí còn cho phép Lạc Vân lục soát người mình, thái độ vô cùng nhất quán, "Ta tuyệt đối không có bất luận ý đồ gì thương tổn đến Minh Vương".

Quả thật, đám người Khánh Chương ngay cả vũ khí đều không có, còn bị soát người, hơn nữa có thị vệ của Phượng Minh theo sát, có thể thương tổn đến Phượng Minh, quả tình không có khả năng.

Thái độ này nhận được sự hoan nghênh nhiệt liệt từ Lạc Vân và Dung Hổ, bởi nó cực kì thuận lợi cho công tác của bọn họ. Trải qua mấy ngày như vậy, địch ý của mọi người đối với Khánh Chương đã không còn đậm đặc như ngày đầu gặp mặt.

Vì Khánh Chương thường xuyên qua lại, Phượng Minh sợ hai kẻ dở hơi Liệt Trung Thạch và Liệt Đấu lại nhỡ miệng nói ra "Đầu của đại vương các ngươi đang ở chỗ Minh vương đây này", bèn gọi bọn bọn hắn lại dặn dò, trong suốt hành trình đừng tuỳ tiện chạy tới góp mặt nói chuyện phiếm. Bọn họ cũng nghe lời, ngoan ngoãn quay về thuyền số ba - trên thuyền kia có một kho nhà kho lớn chứa đầy bảo vật, binh khí ưu tú của Tiêu gia, đối với bọn hắn mà nói, đó quả thực là thiên đường.

Vẫn như mọi ngày, Khánh Chương sang vào lúc quá trưa.

Vừa lúc Trang Bộc vẫn làm nhiệm vụ bảo hộ hàng hoá trên đất liền, tới đây báo cáo tình hình với Khánh Chương, đều đặn ba ngày một lần, Phượng Minh liền mời bọn họ cùng ăn cơm.

Thu Lam phụ trách bố trí tiệc rượu, nghĩ đến khách nhân đều là người trong một nước, thời tiết ban đêm lại mát mẻ dễ chịu, quyết định bày biện tiệc rượu ở khoang thuyền, trước quét dọn sạch sẽ boong tàu, sau đó trải ra một tấm thảm cực lớn, dựa theo phong tục Đồng quốc mà bày tiệc.

Phượng Minh âm thầm dặn dò, "Nhớ phải kê nhiều nhiều gối đầu giống ở Đồng quốc, lỡ như Khánh Chương lại thao thao bất tuyệt, ta sẽ nằm xuống đánh luôn một giấc."

Thu Lam cười nói, "Yến tiệc còn chưa mở, Minh vương đã nghĩ đến ngủ. Yên tâm đi, gối đầu đã sớm chuẩn bị tốt, đặc biệt chọn loại vừa lớn vừa mềm, đảm bảo giấc ngủ thoải mái."

Về phần thức ăn, Thu Lam đích thân xử lí, hơn xa đầu bếp thông thường của vương tộc. Khánh Chương được ăn ngon, luôn miệng khen ngợi, nếu như có thể, không chừng hắn sẽ lập tức đặt tiền cọc, gọi Thu Lam làm đầu bếp riêng. Ngay cả người nghiêm túc như Trang Bộc, ăn rồi cũng tươi như hoa, sau khi nếm thử "Du muộn đậu hũ" sở trường của Thu Lam, suýt nữa đã nuốt luôn cả lưỡi.

(*) Du muộn đậu hũ: Canh đậu hũ, được nấu với khá nhiều dầu, gia vị là hồ tiêu, gừng, rượu gạo, nước tương, cánh hồi,...

Cũng khó trách, thứ đậu hũ này, là do sư phụ Phượng Minh mấy lần đích thân truyền dạy, Thu Lam dựa vào thiên phú bản thân, nỗ lực tìm tòi phương pháp, trăm cay nghìn đắng mới chế ra được. Có lẽ hiện giờ, thiên hạ rộng lớn, cũng chỉ có mình Thu Lam làm nổi mà thôi.

Lạc Vân và Dung Hổ theo thường lệ như môn thần tả hữu, mỗi người một bên ngồi ở phía sau Phượng Minh.

Ăn uống no say, lại nói chuyện phiếm như thường lệ. Khánh Chương ngày thường vẫn thích nói chuyện, điều Phượng Minh lo lắng nhất, chính vị Vương thúc nước miếng còn nhiều hơn nước sông A Mạn này một khi đã mở miệng, sẽ nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất không ngừng nghỉ. Nhưng thực may mắn, đêm nay dường như bởi có thêm Trang Bộc tướng quân trong bữa tiệc, Khánh Chương đã chọn được đề tài tán gẫu tương đối thú vị - binh pháp.

"Nói đến binh pháp, kẻ làm người ta say mê nhất, không ai vượt nổi danh tướng Vệ Tiềm rong ruổi thiên hạ của Vĩnh Ân năm đó", Trang Bộc không mấy hứng thú với ăn chơi đàng điếm, có điều đã làm tướng quân, nhất định hứng thú với binh pháp.

Lời vừa nói ra, mọi người đều tán thành.

Uy danh Vệ Tiềm tướng quân, quả thật không ai dám phản bác.

Trang Bộc tối nay uống hết hai chén nhỏ, sắc mặt không đỏ mà lại trắng, ngược lại với vẻ gò bó trước đây, hiện tại dễ gần hơn không ít. Nói đến Vệ Tiềm, không khỏi thở dài thương xót "Đáng tiếc vương tộcVĩnh Ân không biết dùng người, có kẻ cầm quân tuyệt thế, vậy mà không biết trân trọng, sau cùng lại vứt bỏ cả con cháu Vệ Tiềm. Từ đó về sau, phàm là người làm tướng, chỉ cần nhắc đến chuyện này, hết thảy đều than tiếc.

Khánh Chương gật đầu, nói tiếp, "Đúng vậy! Trang tướng quân cũng là tướng giỏi, xúc cảm đương nhiên càng thêm sâu đậm."

Phượng Minh biết mình tửu lượng rất kém, không dám uống rượu, sau khi ăn xong, nói Thu Tinh lấy riêng một chén trà nóng đặt trước mặt mình, nhàn nhã nghiêng người dựa lên gối cao, nghe Trang Bộc nói chuyện, cũng nói theo Khánh Chương một tiếng "Đúng vậy", ngoảnh đầu về sau, nháy mắt với Dung Hổ, khe khẽ cười trộm.

Binh pháp của Vệ Tiềm, hiện tại đang được Thiên Lâm hết lòng học tập, lại có Vệ Thu Nương làm sư phụ. Điều này giống như kì tài võ học có tư chất thiên bẩm, chiếm được thiên hạ đệ nhất bí tịch, còn theo một sư phụ cao tay, ngày sau xuống núi, chẳng phải sẽ hù chết người trong thiên hạ?

Ngẫm lại, cảm thấy thoả mãn vô cùng.

Tất cả đều nhờ vào Thừa tướng Liệt Trung Lưu ngịch ngợm càn quấy kia.

Phượng Minh nghĩ tới Liệt Trung Lưu, lập tức không tự kềm chế được mà nhớ đến một người khác.

Không không không, ngàn vạn lần không được phép nhớ, cứ nghĩ tới rồi sẽ không dứt được, ngộ nhỡ bị hắn biết, e rằng sẽ cười nhạo chính mình không có chí khí, giống hệt đàn bà, lưu luyến không rời, tương tư không ngừng.

Không được nhớ!

Không được nhớ...

"Minh vương?"

"......"

"Minh vương?"

Bờ lưng bất chợt tê rần, thì ra Lạc Vân phía sau thủ pháp lanh lẹ chọc hắn một cái, Phượng Minh mới thoát khỏi dòng suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn về phía Khánh Chương mỉm cười, "Vừa nhìn ánh đèn mông lung như sương mù giăng phủ mặt sông, không ngờ lại thất thần. Vương thúc đang hỏi chuyện gì sao?"

Hắn nghiêng người dựa vào gối mềm, tóc dài nhẹ nhàng rũ xuống, nhàn nhã tự đắc, tư thái đặc biệt ưu mỹ, lúc này vừa mỉm cười vừa hỏi, ánh mắt sáng rực dưới trời đêm, tuấn tú mê người.

Ngay đến Khánh Chương trong lòng vẫn luôn tưởng nhớ mĩ nhân bí ẩn Lạc Thiên Thiên kia cũng không khỏi cảm thấy tim mình đập mạnh, thầm nghĩ mắt nhìn của Tây Lôi Vương cũng xem như không tệ. Hắn phục hồi tinh thần, hắng giọng, hoà nhã nói, "Ta đang muốn hỏi Minh vương, binh thư thường viết, điều quan trọng nhất trong chiến tranh chính là lương thực, thiếu hụt lương thực là chuyện gay go nhất khi có chiến sự. Nói theo cách khác, giả như hiện giờ Minh vương nắm giữ vị trí tướng quân, dẫn theo mấy vạn người, hoặc một đội quân hơn mười vạn người trên đường viễn chinh, mà lương thảo đã sắp cạn kiệt, Minh vương sẽ làm thế nào?"

Khánh Chương ngừng một chút, thân mật nhìn hắn, "Khi ta còn ở Đồng Trạch, thường nghe Minh vương cơ trí, có nhiều kiến giải hơn người."

Phượng Minh trong lòng âm thầm méo miệng.

Ta nào phải tướng quân, binh pháp Vệ Tiềm cũng chưa từng đụng tới, ta đây chỉ là một sinh viên bình thường đáng thương, số khổ thế nào mà suốt ngày bị người ta tra hỏi mấy vấn đề này?

Giờ phút này, thân phận của mình là Tây Lôi Minh vương kiêm thiếu chủ Tiêu gia, nếu như không trả lời được, sẽ làm mất mặt cả hai bên, huống hồ để Liệt Trung Lưu biết được cũng sẽ cảm thấy mình không có triển vọng.

Tự nói với mình như vậy, nhưng nét mặt vẫn thản nhiên bình tĩnh, làm bộ suy tư hỏi, "Trên đường thiếu lương, có thể mua ở các thôn xóm dọc đường không?"

Trang Bộc hết sức hứng thú với nan đề quân sự này, từ lúc Khánh Chương đưa ra giả thiết, hắn đã lộ ra thần thái chuyên chú, lúc này xua tay, mỉm cười nói, "Với số lượng quân binh lớn như vậy, cho dù có thể mua lương thực ở thôn trang, chắc chắn cũng không đủ dùng."

Phượng Minh nghĩ thầm, việc đó ta cũng biết, nếu giải quyết dễ như vậy, các ngươi đã không hỏi đến Minh vương "cơ trí" ta.

Hắn cười nhẹ, tầm nhìn chầm rãi chuyển tới trên mặt Khánh Chương, nhẹ giọng nói, "Trước khi nói ra đáp án của ta, hẳn nên mời Vương thúc nói ra biện pháp của ngài trước vậy."

Khánh Chương không thể ngờ câu hỏi sẽ quay về với mình, cười khanh khách nói, "Ta chưa từng dẫn binh đánh trận, làm sao biết biện pháp gì? Theo ta thấy, trên đường hành quân mà lại thiếu lương, tốt hơn nên rút quân, bụng đói đánh trận, chẳng phải nhất định sẽ thua?"

"Không thể nói như vậy, thật ra hành quân thiếu lương thực, chẳng qua là chuyện mười ngày nửa tháng, bởi sớm muộn gì cũng đến được thành trấn có thể cung cấp đủ lương thực." Trang Bộc nói hết câu, nghiêmmặt tiếp tục, "Nhưng khó lo liệu nhất chính là, một khi trong quân đội thiếu lương, chắc chắn quân tâm đại loạn, đừng nói nửa tháng, dù cho ba, bốn ngày cũng khó mà chịu đựng. Bọn lính một ngày không được ăn no liền có chuyện ồn ào. Chỉ cần qua được khoảng thời gian đó, là có thể chịu đựng đi tiếp."

"A?" Phượng Minh khe khẽ bật ra một tiếng, dáng điệu khiêm tốn học hỏi, "Thỉnh Trang Bộc tướng quân nói rõ một chút, nếu tướng quân ở giữa đường gặp loại sự tình này, sẽ xử lí thế nào?"

Cách hắn đưa ra câu hỏi rất đúng mực, vừa không làm cho người ta thấy khó chịu, lại vừa không có cảm giác hắn không hiểu chuyện, hồ như rất có năng lực.

Việc này chỉ có thị vệ thiếp thân Dung Hổ tương đối hiểu rõ hắn, biết Minh vương thoạt nhìn nắm rất chắc, nói không chừng trong bụng rỗng tuếch.

Trang Bộc đang định nói ra cách kiến giải của mình, ngồi thẳng lưng, nghiêm túc đáp, "Nếu như gặp phải chuyện này, đầu tiên phải lệnh cho quan coi giữ lương thực cắt giảm suất ăn hàng ngày của lính tráng, lương thực dự trữ có thể dôi ra vài ngày."

"Ân" Phượng Minh gật đầu, "Rất có lí."

"Sau đó, phải theo dõi trong quân có người ầm ĩ hay không, sai người trừng phạt nghiêm khắc kẻ náo loạn, để tránh xảy ra chuyện thừa dịpgây rối."

Phượng Minh xứng đáng với vai nhân vật chính, tiếp tục gật đầu nói, "Việc này đúng là tất yếu, bạo loạn trong quân đặc biệt đáng sợ, có điều, chỉ là nghiêm trị áp chế, có lẽ còn chưa đủ."

"Đương nhiên." Trang Bộc cười nói, "Làm tướng quân, nhất định phải theo dõi quân tâm, ta sao có thể một mực áp chế? Song song đó, ta cũng sẽ truyền lệnh đến các doanh, nói rõ tình hình thiếu lương, hơn nữa hứa hẹn sẽ tăng thêm tiền thưởng sau đại chiến. Cùng lúc tiến hành các bước, binh lính chắc sẽ cùng ta đồng cam cộng khổ, sống qua giai đoạn thiếu lương."

Nói đến đây, gương mặt không khỏi lộ ra vẻ đắc ý, khí phách bừng bừng hồi tưởng, nói tiếp, "Năm ấy chinh chiến nơi Kinh Chuẩn đảo, ta đã từng trải qua chuyện đó. Hải chiến thiếu lương, so với lục chiến thiếu lương, còn đáng sợ hơn gấp bội, bởi không có khả năng tìm được thôn trang có thể tiếp tế. Nhưng ta chỉ bằng ba nước cờ này, đã ổn định lòng quân, lương thực lúc đó, chỉ đủ để mỗi người chỉ ăn lửng dạ, cũng chỉ đủ ăn hơn mười ngày, may mà đến ngày thứ tám, thì chúng ta đã gặp lương thuyền Đại vương phái tới."

Hắm nắm binh quyền trong tay, Khánh Chương vô cùng coi trọng, không bỏ lỡ thời cơ tâng bốc, nói, "Trang tướng quân đánh một trận Kinh Chuẩn đảo, thật sự là tinh anh vô song. Nếu không có Trang tướng quân ra tay, chỉ sợ Kinh Chuẩn đảo đến nay vẫn bị hải tặc chiếm cứ. Cùng một chuyện thiếu lương, ta năm đó ở đô thành cũng nghe nói về một tình huống tương đối hiểm nghèo, ôi, cũng chỉ có tướng quân đủ khả năng giải quyết được thỏa đáng như thế. Chẳng những không bị chuyện thiếu lương ảnh hưởng, còn đại thắng trở về, cho dù Vệ Tiềm còn sống, cũng không thể làm hơn."

"Không dám", Trang Bộc nghiêm mặt nói, "Trang Bộc nào có bản lĩnh so sánh với Vệ Tiềm Đại tướng quân. Chỉ không biết khi Minh vương gặp việc thiếu lương, sẽ giải quyết thế nào?"

Tầm mắt dừng ở trên người Phượng Minh.

Phượng Minh thầm trợn hai mắt.

Ta không dẫn binh đánh giặc, mười vạn tám ngàn năm cũng chả bao giờ gặp phải loại chuyện xúi quẩy này.

Có điều mọi tầm mắt hiện tại đều dừng lại trên người mình, chưa tới vẻhào hứng chờ đợi đáp án của Khánh Chương, cùng vẻ chăm chú của Trang Bộc, chỉ tính tới ánh mắt tin tưởng vạn phần của mấy thị nữ, hắnđã không thể mở miệng nói tới ba chữ "Ta không biết".

Đủ thấy kiếp sau đầu thai lần nữa, tuyệt nhiên đừng để vừa ra trận đã bị chụp lên người danh hiệu "Cơ trí" này, cái gì cũng phải giả ngu một chút, đỡ phải suốt ngày bị lôi ra phát biểu "cao kiến".

Những gì hắn có thể nói, Trang Bộc đã nói hết rồi, nghĩ tới nghĩ lui, ngay cả chỗ trống để bổ sung cũng không có. Đáng tiếc, không thể túm Dung Hổ trả lời thay hắn.

Phượng Minh giữ nguyên nụ cười tràn đầy tự tin, vươn tay nâng lênchén trà nhỏ trước mặt. Cố ý bày ra dáng vẻ uống trà thanh nhã tột đỉnh để kéo dài thời gian.

Người ngoài nhìn dáng điệu ấy, chỉ cho rằng chắc chắn có lời nói làm người kinh ngạc, nào ai biết hắn đang vắt hết óc nghĩ xem lát nữa phải trả lời sao cho ổn thoả.

Lần này chết chắc rồi.

Cho dù không chết, ít nhất cũng mất thể diện.

Nếu Dung Điềm ở cạnh, chắc sẽ không để hắn mất mặt. Không, chỉ cần Liệt Trung Lưu ở đây, kiểu gì cũng có biện pháp cứu mình. Đầu óc Liệt Trung Lưu, quả thực so được với Gia Cát Lượng, Lưu Bị thật tốt số, ít nhất Gia Cát Lượng chưa từng đưa ra cái chủ ý mốc meo muốn Lưu Bị đi dạo vòng quanh các quốc gia...

Hả? Tam quốc?

Phượng Minh giật mình, loáng thoáng như bắt được gì đó, khẩn trương thúc đẩy đại não, trong Tam quốc nhất định phải có người từng thiếu lương chứ?

"Minh vương?"

Tuy rằng phong thái Phượng Minh đẹp đẽ trầm tĩnh, chỉ có điều chén trà nho nhỏ này, uống gì mà lâu quá vậy?

"Đối với... tình huống quân sự này, Minh vương tất có cách nhìn vượt trội, có thể chỉ giáo không?"

Trang Bộc vừa dứt lời, cũng là lúc chén trà ngự trên những ngón tay mảnh khảnh trắng mịn của Phượng Minh được đặt xuống.

"Ta cũng không có cách nhìn gì hơn người. Chỉ là", Đôi mắt Phượng Minh trắng đen rõ ràng, chói rực như sao sáng, dường như dấy lên ý chí chiến đấu vô tận, "Ta nhớ tới một câu chuyện về sự cố thiếu lương."

Lời này từ ngữ khiêm nhường, song ai cũng biết hắn đã bắt đầu phát biểu "cao kiến".

Khánh Chương nhiệt tình nói, "Minh vương xin nói mau, ta thực sự rất tò mò."

Trang Bộc vẻ mặt mong chờ nhìn hắn.

Phượng Minh nhấc người khỏi gối cao, chậm rãi ngồi thẳng lưng, ánh mắt bình thản liếc một vòng, thầm nghĩ không khí trước giờ biểu diễn đã nóng lên rồi, mới bắt đầu trầm giọng giải thích, giống như bám lấy sợi rơm cứu mạng, lục lọi chuyện xưa trong trí nhớ.

"Thuở trước có một vị tướng quân, ông ta dẫn quân viễn chinh, trên đường thiếu lương. Tình huống, ân, cũng như lời Khánh Chương Vương thúc và Trang Bộc tướng quân, sự tiếp tế sơ sài của thôn trang dọc đường không đủ, còn ông ta lại phải dẫn dắt toàn quân, sống qua giai đoạn khó khăn ấy."

Phượng Minh lại dùng ánh mắt chuyên chú, liếc nhìn bọn họ một cái.


Trang Bộc và Khánh Chương đều thấy lọt tai, yên lặng gật đầu, tỏ vẻ minh bạch, không lên tiếng phá tan bầu không khí êm đềm lúc Phượng Minh kể chuyện xưa.

"Ông ta biết tin thiếu lương, hết sức lo lắng. Hành quân giữa chừng thiếu lương, một khi xử lí sơ suất sẽ xảy ra biến động. Hơn nữa, ông tacũng không muốn rút quân như vậy. Ngày đêm nghĩ, cuối cùng ông tađã nghĩ được một biện pháp."

Nói đến đây, lực chú ý của mọi người càng thêm tập trung.

Nói đến hành quân, đánh giặc, binh pháp linh tinh, Phượng Minh không tính là người hiểu biết, nhưng nói đến kể chuyện xưa, Phượng Minh tuyệt đối là cao thủ trong cao thủ, phải biết rằng, lúc trước hắn vừa đến Tây Lôi, lần đầu tiên định liên hệ với Dung Điềm "Thú tính đại phát" kia,chuyện hắn kể chính là "Ngàn lẻ một đêm"

Chẳng qua đồ "Cầm thú" ấy không giống hai quý tộc Đồng Quốc trước mặt, chăm chú lắng nghe.

Khi sắp nói đến vấn đề chính, Phượng Minh cố ý tạm dừng một chút,khơi dậy lòng hiếu kì của bọn họ cái đã,sau đó mới tiếp tục câu chuyện, "Tướng quân gọi quan coi kho vào doanh trại, hỏi hắn lương thực trong doanh đủ dùng cho bao nhiêu ngày, viên quan kia nói, lương thực..."

Thảm rồi, trong Tam quốc viết là bao nhiêu vậy trời?

Mười ngày hay mười lăm ngày?

Hay là còn một tháng?

"Minh vương" Khánh Chương cho rằng hắn lại thừa nước đục thả câu, nhịn không được hỏi, "Lương thực rốt cuộc đủ dùng cho mấy ngày nữa?"

"Ân..." Phượng Minh cắn răng một cái. Mặc kệ nó! Dù sao người nơi này cũng chưa từng biết đến Tam quốc, ta nói bao nhiêu ngày thì nó là bấy nhiêu ngày.

Nặn ra nụ cười nhã nhặn dịu dàng, chậm rãi nói tiếp, "Quan coi kho đáp, lương thực chỉ đủ ăn mười ngày. Tướng quân sau khi nghe xong, suy nghĩ một chút, nói với ông ấy, lúc nào ngươi trở về, nhớ đổi muôi ăn của binh lính, từ muôi lớn chuyển thành muỗng nhỏ."

Tất cả mọi người ngạc nhiên.

Bọn họ đoán Phượng Minh ắt có kì kế, nào ngờ cũng không khác mấy so với lời Trang Bộc, chỉ là cách tiết kiệm lương thực đơn giản, làm cho bọn lính đói nửa bụng, không kềm được vô cùng thất vọng.

Phượng Minh thấy bọn họ như vậy, vội vàng giải thích, "Ta chưa nói hết."

Tiếp tục kể chuyện, "Quan coi kho hết lòng trung thành với tướng quân, vừa nghe mệnh lệnh này đã góp lời, làm như vậy, bọn lính sẽ bất ngờ làm phản. Tướng quân đắc ý mà đáp, không cần lo lắng, ngươi cứ theo lời ta mà bảo kẻ dưới làm theo. Nếu xảy ra binh biến, ta tự khắc có biện pháp hóa giải. Viên quan nọ nghe xong, liền theo lệnh tướng quân, đem muôi lớn đổi thành muỗng nhỏ, như lệ thường chia cho binh sĩ mỗi người một muôi cơm, muôi cơm ngày trước lẽ ra có thể khiến binh lính ăn no, hiện tại chỉ có thể ăn lửng dạ."

Trang Bộc thở dài, "Làm như vậy quả thật sẽ xảy ra binh biến. Chỉ không biết vị tướng kia, có biện pháp gì hay để giải trừ mối nguy."

Chuyện cũ kể đến đây, ai nấy càng thêm thấp thỏm, tất cả đều nghe đến say mê.

"Binh lính thấy muôi lớn bỗng nhiên vô cớ biến thành muỗng nhỏ, bản thân mỗi ngày đều phải nhịn đói, thật sự đã nổi loạn, quan coi kho cực kì kinh sợ, lập tức vào soái trướng bẩm báo tướng quân. Tướng quân!Không ổn rồi, bọn lính bắt đầu tạo phản." Phượng Minh bắt chước giọng nói viên quan kia, thanh âm đột nhiên cao vút, ở dưới bầu trời đêm cắtngang mặt nước, thực sự giống như đúc."

Tất cả mọi người rùng mình.

Thu Tinh run lên một chút, nhẹ nhàng đi đến dựa vào người Thu Nguyệt.

Khánh Chương mê mẩn lắng nghe, cũng cả kinh dò hỏi, "Có phải lúc này lương thực cứu tế sẽ đến hay không?"

Hắn dù sao cũng không phải là soái lĩnh, đổi lại là Trang Bộc, tuyệt đối sẽ không bật ra câu hỏi ngốc nghếch này, nếu xe cứu tế tới nơi, vị tướng kia cũng chỉ có thể xem như may mắn, không thể xem là thống soái có kì mưu.

Phượng Minh lắc đầu, bác bỏ suy đoán của Khánh Chương, hắn im lặnghồi lâi, vẻ mặt thay đổi, tựa như chìm vào giấc ngủ giữa sông A Mạn êm ả, hít sâu một hơi, thấp giọng nói, "Tướng quân nghe dứt, đứng lên thi lễ với quan coi kho, thành khẩn nói với hắn, lương thực thiếu hụt, binh lính sắp nổi dậy, hôm nay sự tình nguy cấp, ta muốn mượn ngươi một vật để giải nguy nan lần này."

Tất cả mọi người tò mò chờ hắn kể tiếp, phía sau bỗng vang lên một tiếng thở dài rất nhỏ, thu hút sự chú ý của Phượng Minh.

Chẳng lẽ... Lạc Vân lại đoán được đáp án?

Nhớ năm đó, lần đầu hắn đọc đến đoạn này trong Tam quốc, quả thực hết sức kinh hãi. Nếu để Phượng Minh tự mình đoán, một ngàn năm nữa cũng không đoán được Tào Tháo sẽ giải quyết thế nào. Mà Lạc Vân chẳng những đoán được, hơn nữa còn phát ra tiếng thở dài như vậy, có thể thấy người này không hề lãnh khốc vô tình, không có tính người như thường ngày hắn thấy.

"Viên quan hỏi, tướng quân nói đùa, trên người ta nào có thứ gì để tướng quân có thể dùng bình ổn binh biến? Tướng quân muốn mượn cái gì?"

Phượng Minh âm thầm suy nghĩ, ngoài miệng vẫn tiếp tục kể chuyện, "Tướng quân nói, ta muốn ngươi cho mượn đầu dùng một chút, treo ở đại môn quân doanh, bình ổn tâm tư binh lính."

Lúc hắn nói ngữ khí bình tĩnh, mọi người thấy lòng nằng nặng.

Thu Nguyệt, Thu Tinh sợ hãi kêu lên khe khẽ, vội vã bưng kín khuônmiệng nhỏ nhắn, trong mắt là kinh hoàng bối rối.

Khánh Chương và Trang Bộc sắc mặt khẽ biến, nhưng bọn họ dù sao cũng là quý tộc thao túng quyền sát sinh, rất nhanh ý thức được phương pháp này đúng là diệu kế.

"Chuyện về sau, tất cả mọi người có thể đoán được." Phượng Minhnhún vai nói, "Tướng quân giết quan coi kho, sai người treo đầu ông taở cửa đại doanh, nói với binh lính, quan coi kho tham ô lương thực, đã bị tướng quân anh minh xử tử, sau khi bọn lính biết, đều ra sức mắng chửi ông ta, đối với chuyện trong quân thiếu lương, mỗi người phải lần lượt chịu đói vài ngày, cũng tỏ vẻ có khả năng chịu đựng, không xảy ra binh biến. Dựa vào một mạng quan coi kho, quân đội của tướng quân đã vượt qua giai đoạn thiếu lương khó khăn nhất, cuối cùng thắng trận."

Chuyện cũ kể xong, Phượng Minh chậm rãi thở ra một hơi thật dài, "Ta nói hết rồi". Nhìn mọi người vẻ mặt khác hẳn nhau.

Boong thuyền một mảnh trầm mặc.

Thật lâu sau đó Trang Bộc mới hít một tiếng, "Kì mưu như vậy, quả là phi thường, vừa ngăn chặn bọn lính làm phản, vừa bình ổn lòng người,nếu không phải Minh vương nói ra, cho dù ta muốn nghĩ cũng không sao nghĩ được biện pháp này, xem ra ba bước kia của ta, chỉ là phương pháp phổ biến tầm thường. Kiến giải cao sâu của Minh Vương, cuối cùng ta cũng được lĩnh giáo rồi."

"Đây không phải là cách nhìn của ta" Phượng Minh quả quyết nói, "Chỉ là câu chuyện cũ mà thôi."

Trang Bộc bất ngờ nhìn Phượng Minh, "Chẳng lẽ Minh vương còn có phương pháp khác tài tình hơn sao?"

"Ta nào có phương pháp tài tình gì?" Phượng Minh mỉm cười, thản nhiên lắc đầu, thẳng thắn nói, "Nếu đổi lại là ta làm tướng quân, gặp phải chuyện thiếu lương, nhiều nhất cũng chỉ làm theo ba bước như Tướng quân. Là ta, tuyệt đối không dùng đến cách trong câu chuyệnvừa rồi."

Trang Bộc hiểu được, sau khi nghe xong, thái độ của hắn đối với Phượng Minh đã tốt hơn nhiều, thành khẩn, "Minh vương lòng dạ thiện lương, nhưng phải biết rằng dẫn binh đánh trận, so với bình thường rất khác. Cuối cùng vẫn sẽ có người phải hi sinh, một khi quân lính nổi loạn, thương vong sẽ càng nhiều. Hi sinh một viên quan coi kho để làm an lòng hàng vạn binh sĩ, kẻ làm tướng cần phải lựa chọn. Có sách lược, dù rằng trong tâm không đành, khi cần dùng, nhất thiết phải dùng."

Phượng Minh cười khổ nói, "Đó là lí do ta không thích hợp dẫn binh giao chiến."

Hắn ngữ khí ôn hòa, bên trong như lại có âm vang, rõ ràng quyết đoán.Người ngồi kia sống lưng thằng tắp, bóng lưng như tượng Phật phảng phất hoà vào mặt nước A Mạn,nhất thời hiện ra vài phần ngay thẳng bất khuất ngày thường khó gặp.

Lạc Vân ở nơi đất khách quê người nghe hắn nói ra lời này, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm bóng lưng hắn một hồi, cúi đầu rơi vào trầm tư.

Thu Nguyệt tức thì bị khí thế của Minh vương nhà mình thuyết phục, ánh mắt ngưỡng mộ hướng tới Minh vương.

"Ha ha ha" tiếng cười đặc trưng của Khánh Chương lại vang lên.

Hắn vỗ tay cười lớn, vừa cười vừa đứng dậy, "Chuyện cũ của Minh vương quả nhiên tuyệt vời, chờ khi trở lại Đồng Trạch, ta cũng phải kể lại chuyện này cho người khác. Ngày không còn sớm, tối nay nghe đượcchuyện cũ hay ho, bổn Vương thúc cảm thấy thực thỏa mãn, không dám quấy rầy Minh vương nghỉ ngơi nữa, cáo từ."

Phượng Minh thở phào, biết mình cuối cùng cũng miễn cưỡng vượt qua "Tiết mục luận bàn đề tài quân sự chết tiệt" này, vội vàng đứng dậy tiễn biệt.

Trang Bộc đương nhiên cũng không ở lâu, cùng Khánh Chương đứng dậy cáo từ.

Tiễn hai người lên thuyền nhỏ, bên cạnh chỉ còn vài người tâm phúc
w๖ebtruy๖enonlin๖ez
Thu Nguyệt, Thu Tinh hoan hô một tiếng, vây đến bên Phượng Minh, khen tới khen lui, "Minh vương thật tuyệt, một câu chuỵên cũ, lại làm hai người họ sững sờ."

"Lúc Minh vương nói với Trang tướng quân mình sẽ không làm như vậy, thật sự suất tới ngây người."

Ngay cả Dung Hổ cũng đi tới, nhỏ giọng nói, "Chuyện cũ Minh vương kể hôm nay, làm cho người ta nghĩ mãi không thôi. Ta đang lo Minh vương sẽ bị bọn họ làm khó dễ, còn định chen vào tìm cơ hội cho Minh vương thoát thân, may là chưa hành xử gì lỗ mãng."

"Ta cũng chỉ chợt nhớ ra chuyện này trong chốc lát..." Phượng Minh giải thích cũng vô dụng, chỉ có thể để bọn họ trút xuống cả tá lời khen ngợi, vừa nghe tiếng reo yêu kiều của bọn Thu Tinh, vừa được sao trăng quấn quít vây quanh, đưa về phòng nghỉ ngơi.

Lạc Vân một chữ không nói, yên lặng theo phía sau.

____

Giải thích thêm một chút về câu chuyện của Phượng Minh. Đây là câu chuyện trích ra trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, chỉ hơi khác một chi tiết nhỏ. Đó là lương ăn được đong bằng đấu chứ không phải bằng muôi hay muỗng. Khi gọi quan coi kho vào, Tào Tháo có an ủi: ngươi hãy chịu chết đi để vợ con ngươi ta sẽ nuôi, còn ngươi thì được dựng miếu để thờ. Quan coi lương biết mình bị đem làm vật hy sinh, nhưng bấm bụng, nước mắt tuôn trào, rồi cúi lạy "tạ ơn Thừa tướng".
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.