Đội thuyền lớn của Tiêu gia, rốt cuộc trong một ngày khí trời quang đãng quyết định nhổ neo.
Nguyên nhân nhổ neo, cũng không phải là vì tin tức tốt Phượng Minh vẫn chờ đợi đã đến.
Ai, tin tức xấu hết cái này đến cái kia truyền đến.
Đầu tiên là về Văn lan, vị thuộc hạ Tiêu gia đáng thương kia chạy ngược chạy xuôi, rốt cuộc đem thư Phượng Minh gửi Diêu Duệ phu nhân thỉnh cầu ban tặng Văn lan đưa đến tay nàng, cũng rốt cuộc cạn hơi mà đem thư hồi âm của Diêu Duệ phu nhân mang trở về.
Tác phong của Diêu Duệ phu nhân luôn rất dứt khoát, trên thư hồi âm ít ỏi vài chữ, đem ý của nàng biểu đạt đến vô cùng rõ ràng, quả thực cùng với việc nàng trước đây viết thư bức hôn đưa cho Tiêu Túng có hiệu quả tuyệt diệu như nhau.
Tiểu tử xấc xược, Văn lan nương ngươi khổ cực trồng ra, là để cho ngươi tùy tiện tặng người sao?
Phượng Minh cùng đám thị nữ ánh mắt phát sáng tràn đầy hi vọng mở ra giấy viết thư, xem xong thư hồi âm đã rõ ràng đến không thể nào rõ ràng hơn, nhất thời nhãn thần dại ra.
Thực rõ ràng, vị Diêu Duệ phu nhân này yêu lão cha của Phượng Minh đến chết đi sống lại, đối với đứa con của mình so ra chỉ yêu quý bằng một phần vạn so với lão công.
Phượng Minh nghe khẩu khí này, tám phần mười có lại viết thư cũng đòi không được Văn lan, nhớ tới việc đối Đỗ Phong đưa ra lời thề son sắt, hiện tại thế nhưng lấy không được thứ này, không khỏi bó tay lo âu.
Cái chết người thứ hai, là thư của Tử Nham. Tử Nham người này thực sự là đáng giận, lâu lâu la la điều tra tình hình Đồng Quốc còn chưa tính, như thế nào lại một mình đi trêu trọc những hải tặc kia?
Hải tặc Đan Lâm theo như lời La Đăng nói với Phượng Minh thì rất lợi hại, đến bây giờ Phượng Minh vẫn còn hết hồn. Hắn càng nghĩ càng bất an không yên, e sợ Tử Nham ở Đồng Quốc gặp chuyện không may.
Đội tàu thả neo ở chỗ này, vốn chính là vì chờ Văn lan cùng tin tức của Tử Nham. Hiện tại Văn lan là chờ không tới, Tử Nham lại có khả năng sẽ gặp nguy hiểm, Phượng Minh sao có thể ngồi yên được?. Sau khi tiếp nhận thư từ Diêu Duệ phu nhân, Phượng Minh ngây người nửa ngày, quyết định đầu tiên sau khi tỉnh táo lại chính là sai người gọi La Đăng tới, hạ lệnh, nói, "Lập tức nhổ neo, chúng ta đi Đồng quốc."
"Có phải quá vội vàng hay không?" Không nghĩ tới người đầu tiên nói một câu ngăn cản, lại là Lạc Vân.
Tất cả mọi người đều cảm thấy ngạc nhiên, vài đạo ánh mắt đồng loạt dừng ở trên người Lạc Vân. Thu Nguyệt càng mở to mắt, kỳ quái mà quan sát hắn.
Lạc trữ nghe thấy tin tức mà đến, sải bước vào tới cửa phòng thì vừa vặn nghe thấy lời nói của Lạc Vân, lập tức nghiêm nghị tiếp lời, "Thiếu chủ đã có quyết định, thuộc hạ tự nhiên theo lệnh hành sự." Quay đầu lại phân phó một thị vệ ở bên người." Đi, nói cho các đội thuyền khác chuẩn bị nhổ neo." Khi quay đầu lại, ánh mắt đảo qua trên mặt Lạc Vân, trong con ngươi tràn đầy thâm ý.
Lạc Vân ánh mắt lạnh lẽo đón nhận, lại nhìn Phượng Minh biểu tình vô cùng lo lắng, biết nhổ neo là việc hiện phải làm, chính mình tuy rằng đoán biết được Đồng Quốc chắc chắn có hung hiểm mai phục, nhưng sự tình liên quan đến mẫu thân, tuyệt đối không thể đối Phượng Minh tiết lộ một chút nào, chỉ có thể nghiêm lại khuôn mặt tuấn tú, không hề mở miệng.
Dung Hổ đối với chuyện Văn lan, thế nhưng không có cùng Phượng Minh và bọn thị nữ để ý như vậy. Nếu Diêu Duệ phu nhân không cho, đó cũng là chuyện không thể miễn cưỡng, phiền não có ích lợi gì. Nhưng Tử Nham trong thư nói muốn đi trước thăm dò hải tặc, lại làm cho hắn phi thường lo lắng. Hắn cùng Tử Nham là chỗ quen biết, biết rõ tính cách của Tử Nham. Người này gặp phải chuyện khó lo liệu, vĩnh viễn đều có mười phần chỉ nói năm phần, có năm phần cũng chỉ nói một nửa. Hắn trong miệng nhẹ nhàng một câu "thăm dò", nói không chừng cực kỳ nguy hiểm.
Tại thời điểm thư hồi âm của Tử Nham được đưa đến, bọn họ đại khái đã hiểu rõ tình hình thế cục của Đồng quốc, Phượng Minh kiềm chế không được, muốn lập tức nhổ neo đi Đồng Quốc, Dung Hổ trong lòng có hơn phân nửa là tán thành.
Nếu Lạc Vân không nói, Lạc Trữ cực lực tán thành, Dung Hổ cũng hy vọng đạt thành. Mỏ neo nặng được Tiêu gia thả xuống hạ A Mạn Giang đã nhiều ngày, rốt cuộc tại thời điểm người của Tiêu gia đồng tâm hợp lực lôi kéo, chậm rãi lộ ra khỏi mặt nước.
Sau nhiều ngày thả neo như vậy, thuyền lớn rốt cục chậm rãi di chuyển.
Lộ trình mở ra, các thị nữ nhàn nhã nhiều ngày lập tức công việc lu bù lên. Đi tiếp qua một trăm năm mươi dặm, đội thuyền sẽ tiến vào cảnh nội Đồng Quốc. Ai cũng biết chuyến này nhất định sẽ nguy hiểm, bởi vì rõ ràng là Đồng quốc Khánh Ly kia hi vọng mượn việc xử lí Minh vương để đổi lấy "giấy chứng nhận tử vong" của phụ vương, thật đủ khiến người đau đầu.
Bất quá trước mắt việc khiến bọn Thu Lam vội vàng cũng không phải việc này, một trăm năm mươi dặm, cũng có nghĩa là các nàng có không nhiều thời giờ lắm để vì Phượng Minh chuẩn bị y phục trước khi tiến vào Phương Địch - điểm dừng chân đầu tiên tại Đồng Quốc.
Chọn lựa y phục, tắm rửa, lần lượt tầng tầng lớp lớp y phục, bội sức, chải đầu, đều đòi hỏi tuyệt đối không một tia bất cẩn.
Cho dù Phượng Minh lần này giương cờ hiệu Tiêu gia thiếu chủ chứ không phải Tây Lôi Minh vương, nhưng ở trong mắt đám thị nữ, hắn dù xuất hiện ở bất kì một chỗ nào, cũng đều đại diện cho Tây Lôi và Tây Lôi vương.
Liên tục đem nước nóng xách đến đổ vào thùng gỗ lớn, Phượng Minh quả thực bị mấy thị nữ như lang như hổ lột sạch đem nhét vào bên trong thùng.
Ào! Người vừa ngâm vào nước, ba bốn bình hương liệu trân quý liền trút hết vào. Giữa làn khói nhẹ đang lượn lờ, bỗng nhiên nhè nhẹ điểm thêm hương khí ngửi vô cùng dễ chịu.
"Đừng nóng vội..." Phượng Minh trong mộc dũng tay chân hết đưa lên lại đưa xuống, ngửi được hương khí quen thuộc, chính là loại Dung Điềm thích nhất, không khỏi có vẻ không vui, "Mùi thơm như vậy làm gì? Dung Điềm đâu có ở đây. Ai nha!" Bỗng dưng kêu thảm một tiếng.
Thu Tinh là người duy nhất đứng sau lưng hầu hạ, thấy rõ những vết thương trên lưng Phượng Minh, vừa vì Phượng Minh tại vết thương trên lưng nhẹ nhàng xoa xoa, vừa tức giận nói, "Đều là do tên Lạc Vân khó ưa kia, mỗi lần luyện kiếm đều giốn như liều mạng, đem Minh vương đánh đến chỗ xanh chỗ tím. Vết thương phía dưới nách còn chưa lành hẳn, lưng lại bị hắn đánh bị thương, thực sự là kẻ nhẫn tâm vô tình mà!"
Phượng Minh phản bác nói, "Ngoại trừ Lạc Vân, ta xem không còn có người nào khác nghiêm túc theo ta luyện như vậy".
Phượng Minh sáng sớm đã bị Lạc Vân "Thỉnh" đi luyện kiếm, trên lưng lại có thêm vết thương mới. Bất quá, Lạc Vân hạ thủ mặc dù không lưu tình, nhưng ở dưới cỗ khí thế không lưu tình này của hắn, trái lại cũng bức ra sức mạnh của Phượng Minh, ép Phượng Minh xuất ra chiêu số toàn thân cùng Lạc Vân đối chiêu. Ban đầu luôn chỉ đỡ được hai đến ba chiêu, hiện tại có thể cùng Lạc Vân chống lại tới mười kiếm.
Cứ như vậy một thời gian, kiếm thuật lại có thêm chút tiến bộ.
Phượng Minh đương nhiên vẫn là sợ đau, nhưng cũng không phải ngu ngốc, hiểu được kiếm thuật của mình có điểm tiến bộ, đích thực hoàn toàn chính là nhờ vào sự nỗ lực của Lạc Vân. Trên phương diện này mà nói, Lạc Vân chính là vì hắn mà lo nghĩ.
"Ta hiện tại kiếm thuật khá hơn nhiều, đều là nhờ công lao của Lạc Vân. Các ngươi từ nay về sau không nên ở sau lưng hắn nói bậy."
"Kiếm thuật của Minh vương thật sự tốt hơn sao?" Thu Tinh nhìn Thu Nguyệt hỏi.
Thu Nguyệt không biết phiền muộn cái gì, nhíu mày nói, "Ta cũng không phải cao thủ kiếm thuật, ngươi về sau hỏi Dung Hổ đi."
Thu Lam nhưng lại nghĩ khác, mở miệng nghi hoặc nói, "Được rồi, ta hôm nay thấy Lạc Vân trên người mặc bộ y phục kia, tựa hồ nhìn rất quen mắt."
Thu Tinh ha hả cười rộ lên, "Cái gì nhìn quen mắt? Kia căn bản là Thu Nguyệt làm cho Minh vương. Lần trước Lạc Vân luyện kiếm, đem quần áo mới của Minh vương cắt thủng, Thu Nguyệt điều không phải phát hỏa đem nó ném lên trên đầu Lạc Vân sao? Hắn cái tên ngốc tử này, thế nhưng lại chính mình lấy đi mặc."
Thu Nguyệt cúi mặt xuống nói, "Việc này nói tới liền tức giận, có cái gì buồn cười?" Nàng thấy Phượng Minh lúc này đã tắm rửa sạch sẽ, liền thấp giọng nói, "Minh vương thỉnh đi ra", lại dìu Phượng Minh ra khỏi mộc dũng.
Thu Tinh thấy nàng cáu kỉnh, tại sau lưng nàng đối Thu Lam lè lưỡi, nhanh chóng đi lấy xiêm y đã chuẩn bị tốt lại hầu hạ Phượng Minh thay y phục.
Đằng đẵng hơn nửa canh giờ, xiêm y cùng các loại trang sức trên người Phượng Minh mới xem như chỉnh tề.
Hắn bộ dạng tuấn tú, thân hình cao lớn, Thu Tinh vì hắn chọn áo lót thuần trắng, khoác bên ngoài trường phục màu đen viền vàng, tay áo rộng thùng thình thả thõng xuống, gần như sát chân, ở giữa đai lưng nổi bật lên là một dải lụa buông rủ xuống, mặt trên đai lưng gắn hồng ngọc đỏ thắm, hết sức lộng lẫy, thêm nữa làn da sáng sủa thơm mát sau khi tắm, tuyệt đối tuấn tú phi phàm, thần thái rạng ngời (*xem hình minh họa ở cuối chap).
Thu Lam mỗi lần vất vả hầu hạ, có thể thưởng thức thành quả lao động quả thực chính là thời khắc này - tận mắt ngắm nhìn Minh vương được các nàng trang điểm đến người gặp người thích, thực sự là tự hào đến nói không nên lời.
Đang khen ngợi cùng chiêm ngưỡng từng chi tiết hoàn mỹ, một tiếng động lớn bất thình lình vang lên, "Chúng ta tới rồi! Đem lễ vật tới rồi!"
Kì thực tiếng nói chuyện chỉ có một, bất quá quá mức vang vọng, cho dù chỉ là thanh âm của một người, so với mười người cùng nhau kêu to còn ầm ĩ hơn nhiều.
Kèm theo tiếng nói lớn, còn có tiếng bước chân vừa vang vừa thô.
Thu Nguyệt vốn là sắc mặt không tốt lắm nay lộ ra vẻ vui mừng, thốt lên kêu, "Tiểu Thu!" Vươn tay ra ngoài của trước.
Chỉ nghe thấy tiểu Thu kêu "Thu!" một tiếng, cũng không biết từ nơi nào bỗng nhiên chui ra, lông lá lù xù nhảy vào bàn tay Thu Nguyệt, theo tay áo rộng của Thu Nguyệt chui vào trong, chỉ còn một cái đuôi to ở bên ngoài ve vẩy, quấy nhiễu đến mức khiến Thu Nguyệt ha hả cười không ngừng.
Hai nhân ảnh to lớn xuất hiện ở ngoài cửa, "Tặng lễ đến, chúng ta tới tặng lễ!"
Chỉ bằng tiếng la lớn như vậy, không người không biết kẻ tới chính là hai kẻ dở hơi Liệt Trung Thạch cùng Liệt Đấu.
Thu Nguyệt được Tiểu Thu chọc cho cao hứng, đối với hai người bọn họ cũng bắt dầu thân thiết, hướng bọn họ nở một nụ cười hoan nghênh, "Các ngươi tại sao đột nhiên lại tới đây? Ba người các ngươi dùng thuyền đi chơi đã đủ chưa? Còn tưởng các ngươi mải chơi ở nơi nào đó không trở lại nữa?"
Hai người khi mới lên thuyền vốn là theo ở bên cạnh Phượng Minh, bất quá đôi yêu nhân này la hét ầm ĩ, tranh cãi om sòm từ cửa tới giờ đặc biệt đáng sợ, Phượng Minh coi như không tính, Thu Tinh cùng các thị nữ đặc biệt chịu không nổi, chỉ có biện pháp lừa bọn họ lên một con thuyền khác cho yên tĩnh tranh cãi.
Thu Nguyệt vốn định giữ lại Tiểu Thu, tiếc rằng Tiểu Thu đối chủ nhân trung thành tận tâm, thề sống chết không theo.
Liệt Trung Thạch và Liệt Đấu hai người từ trước đến nay không coi trọng lễ tiết, vào cửa liền cùng nhau hướng Phượng Minh tùy tiện chào hỏi, tìm chỗ rồi ngông nghênh ngồi xuống. Liệt Trung Thạch này là một ngốc tử, nhưng võ công của hắn lại nhẹ nhàng linh hoạt nhất, ngồi xuống rất tự nhiên. Liệt Đấu lại không giống như vậy, tên gia hỏa đầu to này mỗi bước đi đều khiến cho sàn nhà ầm ầm chấn động giống như mặc một nghìn linh một lớp đại hồng bào, hướng ghế ngồi xuống làm chiếc ghế ngay lập tức phát ra một tiếng "kẹt" thảm thương,khiến cho người trong phòng lo lắng chiếc ghế kia sẽ lại nát thành bốn năm mảnh.
Thu Tinh hiếu kỳ hỏi, "Người cao to, ngươi đem tới cho Minh vương của chúng ta lễ vật gì?"
"Đương nhiên là thứ tốt!"
"Sẽ không phải là lấy trộm ở trên thuyền khác chứ?" Thu Nguyệt hỏi.
Liệt Trung Thạch cùng Liệt Đấu kêu to lên, vẻ mặt oán giận, chỉ tay lên trời mà nói mình tuyệt không phải trộm đồ linh tinh, thẳng đến khi Thu Nguyệt xin lỗi chỉ là nói giỡn, Liệt Trung Thạch mới phẫn nộ giải thích nói, "Lễ vật là đại ca muốn chúng ta đưa cho Minh vương."
Phượng Minh cả kinh nói, "Các ngươi có tin tức của Thừa tướng?"
Hắn sau khi từ Việt Trọng thành xuất phát, vẫn không hề có tin tức của Liệt Trung Lưu, lẽ nào hắn cùng đệ đệ có phương pháp liên lạc đặc biệt?
Liệt Trung Thạch nói, "Lễ vật là đại ca chúng ta cấp cho sau khi từ Việt Trọng thành xuất phát..."
"Nói chờ đến khi Minh vương tiến vào biên cảnh Đồng quốc, liền đưa cho Minh vương", Liệt Đấu xen mồm vào.
Liệt Trung Thạch bất mãn khi Liệt Đấu xen ngang lời của hắn, đối Liệt Đấu trợn mắt nhìn. Liệt Đấu cùng hắn cãi nhau ba ngày một trận nhỏ, năm ngày một trận lớn, có chỗ nào sợ hắn? Cũng là trừng mắt trâu nhìn lại hắn.
Phượng Minh lo sợ bọn họ lại lâm vào một hồi cãi lộn triền miên không hồi kết, vội vàng chuyển đề tài, hỏi, "Thừa tướng muốn các ngươi đem cái gì cho ta?"
Liệt Trung Thạch nói, "Ta không có mở ra xem, bất quá thứ này rất nhẹ, nhất định không phải là đồ vật quan trọng gì. Hắn một tay ôm một món đồ được gói trong khăn gấm mềm mại, xem ra chính là phần lễ vật kia. Mơ hồ từ hình dáng bên ngoài mà phán đoán, bên trong hẳn phải là một cái gì đó gần giống như cái hộp hình vuông. Phượng Minh vươn tay đón lấy, hắn cũng không đưa, cười hì hì lắc đầu nói, "Đại ca nói, phải chờ tới biên cảnh Đồng quốc mới được."
Liệt Trung Lưu làm việc luôn luôn kì quái, mọi người cũng không ngạc nhiên. Dù sao cũng rất nhanh sẽ đến Đồng quốc, mọi người đơn giản ngồi xuống uống một chút trà, đáp án rất nhanh sẽ được giải khai.
Cũng là ngày đẹp trời, khí trời hảo, gió trên sông nổi lên từng trận, càng đi lên phía trên, mặt sông càng thêm rộng mở, chỗ rộng nhất tổng đạt hơn mười trượng, nhóm người chèo thuyền đem buồn mở ra hết. Ăn đủ gió, thuyền lớn ngược dòng mà lên, tốc độ cũng có chút kinh người. Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn. Mọi người ở trong sảnh tỉ mỉ phẩm trà một hồi, nghe bên ngoài thông báo như thét to nói, "Thấy bia rồi!" Giọng điệu thuần thục ngân dài.
Tất cả mọi người đều minh bạch người lo việc quan sát xa hẳn là nhìn thấy tấm bia đá lớn mang tính chất đánh dấu biên giới đứng sững ở bên bờ biển.
"Đã tới Đồng quốc." Thu Lam nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Phượng Minh cười, đối Liệt Trung Thạch nói, "Uy, ngươi hiện tại nên đưa lễ vật cho ta đi?
Liệt Trung Thạch cười ha hả đem gói đồ đưa cho hắn, "Cũng không biết bên trong ẩn giấu cái gì. Dọc đường đi lưng của ta thực khổ cực mà".
Liệt Đấu ở bên cạnh liếc xéo, "Tên lười."
Liệt Trung Thạch phi thường không để ý tới hắn.
Phượng Minh đưa tay tiếp nhận, đặt lên bàn, đem gấm vóc bên ngoài cởi ra, đồ vật bên trong lộ ra, quả nhiên là một cái hộp.
Người người đều hiếu kì vị thừa tướng cổ quái đến mức hiếm thấy kia lần này dâng tặng là thứ gì tốt, toàn bộ đều sáp đầu lại nhìn.
Bên ngoài hộp cũng không có thư từ gắn kèm ở phía trên giống như lễ vật thông thường, Phượng Minh cũng không biết là có cái gì, nhìn đi nhìn lại, mặt trên hộp gỗ là một móc khóa bạc đơn giản. Hắn cúi nửa người xuống, đẩy ra móc khoá, đem nắp hộp ở phía trên mở ra, nhất thời hét lên quái dị, bắn ra bên ngoài hai thước.
Mấy người thị nữ ánh mắt chạm đến, cũng là hoa dung thất sắc, liên tục kêu lên sợ hãi.
"Làm sao vậy?" Dung Hổ từ bên ngoài mạnh mẽ xông tới, vẻ mặt cảnh giác mà nhìn mọi người ở xung quanh, khi quét qua Liệt Trung Thạch cùng Liệt Đấu, hai tòa cự tháp đồng thời làm ra biểu tình mình là người vô tội, ngón tay hướng cái hộp trên bàn chỉ chỉ.
Dung Hổ tầm mắt dừng ở giữa cái hộp trên bàn, ngạc nhiên nói, "Đây không phải đầu của Khánh Đỉnh sao? Tại sao lại ở chỗ này?
Phượng Minh lúc trước đã từng thấy qua đầu người được tinh chế, lần này bị hù dọa, có chín phần là bởi vì không có chuẩn bị tâm lý, cả kinh qua đi, sắc mặt từ từ khôi phục lại, chậm rãi đi trở về bên cạnh bàn, cả giận, "Nương a~, tim của ta bị hắn hù dọa đến nhảy ra ngoài rồi".
Đầu người này ban đầu được Tam công chúa mang đến chỗ doanh địa đóng quân cải biến từ nơi ở của Mị Cơ làm lễ vật lấy lòng Dung Điềm, ở lại trong doanh địa. Về sau Nhược Ngôn đánh lén doanh địa, một phen hỏa thiêu đại đa số công trình quan trọng làm bằng gỗ, đầu người này nhưng bởi vì được cất giữ ở trong địa huyệt của phòng nhỏ có chức năng tàng trữ đồ mà có thể may mắn thoát khỏi.
Dung Điềm sau khi trở lại doanh địa, đem thứ này mang theo trên người, đoàn người được Liệt Trung Lưu dẫn đi Việt Trọng thành, đồ vật tự nhiên cũng theo tới Việt Trọng.
Đại khái là bởi vì khi doanh địa bị tập kích, địa huyệt cũng từng bị binh sĩ Ly quốc lọt vào lục lọi phá hư, không biết là Dung Điềm hay Liệt Trung Lưu đem đầu người giả tráo đổi vào trong hộp gỗ một lần nữa, bằng không nếu cái hộp kia lúc trước khiến Phượng Minh nếm đủ vị đắng, vừa thấy nó như thế nào lại không mười hai vạn phần cảnh giác?
Thu Lam vẫn còn hoảng hồn chưa bình tĩnh lại, run run nói, "Thừa tướng thật là, như thế nào lại đem thứ đáng sợ này đưa cho Minh vương?"
Thu Tinh động lòng can đảm nhìn thoáng qua, "Thật xấu, ném xuống được rồi."
"Như thế nào lại ném xuống?" Phượng Minh miễn cưỡng trấn tĩnh, đi vòng quanh bàn một vòng, "Hắn chỉ định phải qua biên cảnh Đồng quốc mới giao cho ta, thứ này tương lai nhất định hữu dụng." Trầm ngâm một hồi, hỏi Liệt Trung Thạch nói, "Đại ca ngươi có nói cái này là để dùng làm gì hay không?"
Liệt Trung Thạch đem trí nhớ lục lại một lượt, "Huynh ấy không nói a."
Liệt Đấu liều mình gật đầu, ở một bên biểu thị xác thực như vậy.
Phượng Minh cười khổ nói, "Này rõ ràng là tới đánh đố ta đi". Dùng sức gãi gãi đầu, đảo mắt trầm tư suy nghĩ, "Thừa tướng đem cái này cho ta, nhất định là có chỗ hữu dụng. Nhưng có lợi gì chứ? Ta cũng không thể đem cái này làm lễ vật cho Đồng quốc vương tử đi? Hắn tám phần sẽ không cảm tạ ta, thu được lễ vật này, hắn càng thêm có lý do biến ta thành hung thủ hại chết phụ vương hắn, điều động quân đội đem ta vây quanh, một đao giết chết....." Đem cặp lông mày ưu nhã nhăn thành một hàng.
Hai người bọn Liệt Trung Thạch đối với loại sự tình này từ trước đến nay sẽ không ra chủ ý, nhìn thấy bộ dáng phát sầu của Phượng Minh, ngược lại cảm thấy phi thường tốt, ở một bên xem đến hứng thú dạt dào.
Thu Lam thấy cái đầu người đã được tinh chế qua kia đến nay vẫn còn trông rất sống động, hồn phách chưa hoàn toàn trở về vị trí cũ, cũng nói không nên lời.
Dung Hổ có một chút suy nghĩ, định mở miệng, thanh âm của Lạc Vân lại cản hắn lại, từ bên ngoài trắc phòng truyền tới, "Đã trông thấy bến tàu Phương Địch." Thanh âm dần dần đến gần, hiển nhiên là vừa đi vừa nói.
Rất nhanh rèm cửa bị kéo ra, thân ảnh của Lạc Vân xuất hiện ở trong mắt mọi người. Hắn nhìn như còn có việc khác muốn bẩm báo, trước định nói chuyện lại bỗng nhiên ngửi được một cỗ vị đạo hỗn hợp của thảo dược cùng chế phẩm chống hư thối.
Hắn từ nhỏ xen lẫn trong đám sát thủ, đối với loại hương vị của đầu người được chế tác đặc biệt mẫn cảm, nhất thời mắt hiện tinh quang, tầm mắt dừng ở cái hộp gỗ đang mở ra ở trên bàn, đi tới.
Thấy rõ là cái gì ở trong hộp, hắn sắc mặt trầm xuống, "Thứ này tại sao lại ở chỗ này?"
Dung Hổ nghe ngữ khí của hắn hơi mang ý quở mắng, có chút không vừa lòng.
Liệt Trung Thạch khoe thành tích tựa như báo cáo, "Đây là đại ca muốn ta mang cho Minh vương, dọc theo đường đi luôn luôn phải bảo quản thực thỏa đáng, một chút cũng không được hư hỏng."
"Cũng không có cho người khác xem qua một lần." Liệt Đấu ở bên cạnh xen mồm vào.
Phượng Minh thấy Lạc Vân nhìn mình, bất đắc dĩ xua xua tay, "Một lời khó nói hết..... Ta cũng vừa mới biết được nó ở trên thuyền. Trước tiên mặc kệ nó là như thế nào tới đây, hiện tại chúng ta đã tới địa đầu của Đồng quốc, bây giờ quan trọng nhất là phải làm như thế nào?"
Dung Hổ nhìn hắn lại bắt đầu vò đầu, trầm giọng nói, "Minh vương trước không nên phiền não, đầu của Khánh Đỉnh ở chỗ chúng ta là một chuyện cực kỳ bí mật, không ai lại tiết lộ ra ngoài." Đem mắt quét qua Lạc Vân một chút.
Lúc này tốc độ của thuyền đã chậm dần lại, thân thuyền thỉnh thoảng có chút cảm giác rung động va chạm, hiển nhiên đang chuẩn bị cập bờ.
Bên ngoài tiếng bước chân qua lại không ngừng, hiển nhiên nhóm người trên thuyền đang hạ buồm chuyển bánh lái. Rồi kèn lệnh kêu ù ù từ boong thuyền nhẹ nhàng hướng về phía bầu trời, thẳng đến phía chân trời xa xôi cũng có thể phảng phất nghe được.
Lạc Vân không để ý tới ánh mắt của Dung Hổ, tự nhìn kĩ đầu người trong hộp, tán dương một tiếng, "Chế tác rất tinh xảo, hảo thủ nghệ." Tự động đem hộp gỗ đóng vào, một lần nữa dùng gấm vóc buộc chặt, quay đầu lại nhìn sắc mặt mọi người.
Dung Hổ nói tiếp, "Không bằng phần đại lễ này trước đặt ở chỗ của thuộc hạ/ nơi này của thuộc hạ, về phần xử trí như thế nào, Minh vương ngày sau xem xét."
Hết thảy ánh mắt bên trong phòng đều nhìn Phượng Minh.
Thuyền lớn phát ra một tiếng va chạm, kịch liệt lắc lư một chút rồi lại lại trở lại yên tĩnh, mọi người đều biết thuyền đã cập bờ.
Phượng Minh trong lòng hiểu được, này có nghĩa là mình và đám thuộc hạ liên quan đã đến phạm vi thế lực thuộc về Đồng Quốc, chuyện trên thuyền có đầu của Khánh Đỉnh một khi hơi để lộ tin ra bên ngoài, hậu quả thật khó có thể tưởng tượng nổi.
Mới nghĩ đến có thể bị ngàn vạn binh sĩ Đồng quốc bốn mặt vây quanh, trở thành đầu sỏ mưu sát Đại vương của bọn họ, Phượng Minh quả thực có chút da đầu tê dại.
Tiếng bước chân bất ngờ vang lên phá vỡ sự trầm mặc của bọn họ.
"Thiếu chủ," La Đăng từ bên ngoài mạnh mẽ nện bước mà chậm rãi tiến vào, vẻ mặt kinh ngạc nhưng lại lộ ra biểu tình đắc ý, vào cửa liền cười nói, "Thỉnh thiếu chủ mau rời thuyền, người nhất định đoán không được người nào đang nghênh tiếp ở bến tàu".
Phượng Minh nghe hắn nói đến chuyện lạ một cách nghiêm túc, nhãn tình sáng lên nói, "Là Tử Nham sao?"
La Đăng lắc đầu, "Người này so với Tử Nham quan trọng hơn nhiều, có người này tự mình tới đón, bảo đảm Thiếu chủ tại Đồng quốc an toàn vạn phần, thiếu chủ thỉnh nhanh chóng rời thuyền, đừng để cho người đó đợi lâu."
Mọi người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, đều đoán không được người nào đang nghênh đón ở bến tàu. Dựa theo quan hệ của bọn họ với Đồng quốc, không bị người hung dữ cản lại đã là không đúng rồi, ai còn dám gióng trống khua chiêng nghênh tiếp chứ?
Phượng Minh hướng cái hộp trên bàn nháy mắt ra hiệu, muốn Dung Hổ đem cái lễ vật cực phiền toái có khả năng sẽ gây ra tai họa kia thu hồi lại, dựng thẳng thắt lưng,dẫn mọi người xuất môn.
Dáng vẻ hiên ngang bước lên boong thuyền, ánh mắt lướt qua lan can bằng gỗ của con thuyền, nhìn hướng lên trên bến tàu binh lính xếp hàng đến chỉnh chỉnh tề tề, tựa hồ đội ngũ nghênh đón lai lịch không nhỏ, Phượng Minh có chút chấn động, khó tin kêu lên, "Cái gì? Đồng quốc Vương thúc cư nhiên tự mình tới đón tiếp ta?"
Xác thực không sai.
Trên bến tàu, cờ xí màu sắc trên đậm dưới nhạt phấp phới bay trước gió, ở giữa là chữ "Đồng" được viết như rồng bay phượng múa, bốn phía được lót viền bạc. Đó không phải là cờcủa Khánh Chương - kẻ dưới một người, trên vạn người, cũng là Vương đệ của Đồng Quốc Đại vương sao?
Trời ạ, bọn họ cũng chưa từng nghĩ qua ngày đầu tiên tiến vào Đồng Quốc, liền cùng hoàng tộc của Đồng quốc trực tiếp gặp mặt...
*******
Đông Phàm đô thành, trước đó.
Ở trên đầu tường thành nhìn Dung Điềm tư thế oai hùng hiên ngang mà dẫn một vạn tinh binh tiến vào cửa thành, Liệt Trung Lưu tuy rằng biểu hiện nhất dạng bình tĩnh, trong ngực nhưng lại thở dài một hơi.
Các quốc gia dưới tình hình hiện tại đều tăng mạnh cảnh giác, muốn dẫn nhiều binh mã như vậy an toàn vượt qua nhiều quốc gia bí mật đến đây, thật không phải là chuyện dễ dàng.
Chỉ sau khi một lượng lớn tinh binh được gấp rút chuyển đến, một khâu nặng nhất trong đại kế hoạch mà hắn đã trù bị từ trước mới có khả năng triển khai ---- luyện binh.
Có quốc gia nào đánh trận mà không cần nhiều binh sĩ đâu? Tự có thuộc hạ chuẩn bị tốt việc tiếp đón mọi người, Dung Điềm bàn giao lại một câu, lập tức đi gặp Liệt Trung Lưu.
"Đại vương."
Trải qua những ngày đêm gấp rút vội vã lên đường, Dung Điềm cũng ốm đi hai phần, đường nét trên khuôn mặt trở nên góc cạnh rõ ràng. Sau khi hướng nhóm tâm phúc chính mình trước kia bố trí tại Đông Phàm hơi hơi gật đầu, hắn trực tiếp đi về phía Liệt Trung Lưu đang thản nhiên đứng một mình ở phía trước, tới trước mặt Liệt Trung Lưu, một phen chặn lại cánh tay đang chuẩn bị hành lễ của hắn, sang sảng cười rộ lên, "Thật vất vả mới tới được nơi này, Thừa tướng không cần lãng phí thời gian chuẩn bị mấy nghi thức xã giao, bản vương đoán Thừa tướng đến Đông Phàm đã nhiều ngày, nhất định có không ít công tích".
"Đại vương, cho phép Liệt Trung Lưu từng việc bẩm báo."
"Hy vọng thời gian bẩm báo không quá dài." Dung Điềm cùng hắn sóng vai đi vào phòng trong, không quan tâm đến phong trần mệt mỏi, đem áo choàng trên vai tháo xuống, tùy tay để ở trên lưng ghế dựa, "Thừa tướng nói đi, Bản vương nghe."
"Thứ nhất, là xưởng chế tạo binh khí, Đông Phàm vốn có mười hai điểm, đều do quân bộ chưởng quản. Ta đem mười hai chỗ biến thành năm chỗ, đem toàn bộ thợ thủ công lành nghề tập trung lại, nguyên vật liệu cũng tập trung lại, số lượng phân xưởng giảm đi, quy mô lớn hơn, dễ dàng khống chế.
"Hảo." Dung Điềm nói, "Cứ như vậy, binh khí sản xuất ra cũng sẽ tốt hơn rất nhiều".
"Thứ hai, là ban bố Quân Ân Lệnh. Ta đã sai người đem Quân Ân Lệnh sao chép dán khắp mọi nơi tại Đông Phàm, còn phái người biết chữ chuyên môn đọc ra, công khai làm một chuyến đại phát tán Quân Ân Lệnh."