Sau cuộc nói chuyện đêm qua, ấn tượng của mọi người về Liệt Trung Lưu đều có chút thay đổi.
Nhưng sự thay đổi đó chỉ duy trì được một buổi tối, chưa tới giữa trưa hôm sau thì đã bị Thu Tinh thở hổn hển vọt tới trước mặt Phượng Minh phá vỡ.
“Nô tỳ không muốn gặp lại cái tên Liệt Trung Lưu ghê tởm kia nữa!” Thu Tinh bực bội dậm chân.
“Liệt Trung Lưu lại làm gì vậy?” Phượng Minh quay đầu hỏi Liệt Nhi.
Vẻ mặt Liệt Nhi có chút hả hê, cười hắc hắc, “Hôm nay Thu Tinh rất ân cần với Liệt Trung Lưu, sáng sớm đã đi thăm hắn.”
“Ai ân cần với hắn? Ta chỉ định đưa túi nước cho hắn thôi. Hắn thực ghê tởm, cư nhiên nhân cơ hội sờ loạn tay ta.” Thu Tinh liều mạng lau tay trái mình.
Không cần phải hỏi, ai cũng biết đó là nơi bị sắc trảo của Liệt Trung Lưu sờ soạng qua.
Thu Nguyệt bĩu môi: “Đã kêu ngươi không nên đi, ngươi hết lần này tới lần khác muốn đi, nói cái gì tối qua hắn thật đáng thương. Bây giờ đến phiên mình đáng thương rồi ha?”
“Tử Thu Nguyệt, ngươi còn chọc tức ta? Ta cũng đâu muốn đi, nhưng Thu Lam nửa bước cũng không chịu rời Dung Hổ, mới hại ta không thể không đi.”
“Thu Tinh, sao ngươi đổ trách nhiệm lên người ta?” Thu Lam bất mãn kêu lên.
Liệt Nhi không sợ thiên hạ bất loạn, cố ý trừng Thu Tinh, nghiêm mặt, “Thu Tinh, không cho phép ngươi khi dễ tẩu tử của ta, bây giờ nàng đã là người của ca ca ta rồi.”
“Thu Lam là của ta.” Phượng Minh thừa dịp y không chuẩn bị, tàn nhẫn gõ gáy y một cái, cười nói: “Được rồi được rồi, đừng náo loạn nữa, chúng ta còn phải gấp rút lên đường. Liệt Trung Lưu tính khí thất thường, Thu Tinh ngươi không thích bị hắn sờ thì cách xa hắn một chút, không nên ghi hận trong lòng.”
Cả đám líu ríu, nháo loạn một trận xong, chốc lát lại tiếp tục lên đường.
Phong cảnh trên đường giống như mấy ngày trước, đâu đâu cũng thấy rừng cây núi đá, cây cối tươi tốt nên cần bọn thị vệ đi trước phương dùng kiếm chặt bỏ, mới có thể mở ra một con đường đi. Tướng lĩnh thị vệ đều là người Dung Điềm ngàn chọn vạn tuyển, ở chỗ bí mật hàng năm khổ luyện, đường rừng như vậy đối với bọn họ mà nói chỉ là chuyện nhỏ. Nhưng đám thị nữ Thu Lam da nộn thân kiều, tay chân đã sớm bị cào xước nhiều chỗ, nhưng không rên một tiếng.
Các nàng tự đòi đi theo, chịu khổ là chuyện sớm đoán trước, huống hồ vạn nhất bị Phượng Minh biết được , lần sau cũng đừng nghĩ có thể đi theo.
Cho nên không ai lên tiếng.
Qua buổi trưa, Liệt Nhi đi cùng Tử Nham chạy về báo tin tốt, “Liệt Trung Lưu nói qua ngọn núi phía trước là tới thành trấn. Cách thành trấn không xa, chính là biên giới Tây Lôi.”
Thu Nguyệt Thu Tinh mừng rỡ, reo hò một trận.
Phượng Minh thở phào, cười nói: “Ta cũng sắp không chịu nổi nữa rồi. Cuối cùng đêm nay có thể ngủ trên giường. Thành trấn phía trước gọi là gì?”
“Hình như gọi Việt Trọng, là thành nhỏ ở biên cảnh Vĩnh Ân, dân cư không nhiều lắm.”
Phượng Minh “Di ” một tiếng, quay đầu lại nói với Dung Điềm: “Lúc Dung Hổ giảng bài cho ta, không có nhắc tới một địa danh như vậy.”
Dung Hổ giải thích: “Đại vương muốn ta chọn thành trấn trọng yếu để giảng giải cho Minh Vương, loại thành nhỏ không quan trọng sau này từ từ nói cũng được. Bất quá thành Việt Trọng này, ngay cả ta cũng chưa nghe nói qua.”
“Trong hoang sơn, hẳn là dân cư không nhiều lắm, đại khái là do tiền Vĩnh Ân Vương năm đó vì bảo vệ biên cảnh xây dựng nên.” Dung Điềm nói.
Liệt Nhi gật đầu đáp, “Đại vương đoán đúng, Liệt Trung Lưu cũng nói như vậy. Lúc đầu thành này cũng rất trọng yếu, bất quá từ lúc cùng Tây Lôi kết thành minh quốc, biên cảnh giữa Vĩnh Ân và Tây Lôi luôn luôn bình an, cho nên chỗ này cũng dần dần không người lui tới. Đây là một đường tắt ít người biết đến, hiện nay nhân mã đóng trong thành cũng không nhiều. Trong thành chắc chỉ còn một ít người miền núi đi.”
Dung Điềm nói: “Nhiều lời vô dụng, tới đó rồi nói tiếp đi.”
Biết hành trình trong rừng cây đầy muỗi sắp kết thúc, thần sắc mỗi người đều hưng phấn, đi đường cũng nhanh hơn .
Liệt Trung Lưu nói quả nhiên không sai, vượt qua đại sơn cuối cùng, chưa tới xế chiều, bọn họ đã có thể xa xa trông thấy thành Việt Trọng.
Dung Điềm nhìn thoáng qua, sắc mặt khẽ biến, trầm giọng nói: “Trên bản đồ của chúng ta lại chưa từng đánh dấu qua địa phương này ?”
Tử Nham biết rõ tại sao Dung Điềm lại có vẻ mặt như thế, cau mày nói: “Vị trí của thành này thật sự khiến người khác sợ hãi, hai bên đều là vách núi cao ngất, thành trì vừa vặn xây tại đường thông duy nhất, tường thành cao tới mấy trượng, cùng địa thế nương tựa nhau, dễ thủ khó công.”
“Nơi này là một thành trấn? Không phải chỉ là một cửa khẩu sao? Hơn nữa cũng dễ dàng đi qua a.” Liệt Nhi ở một bên đánh giá cửa khẩu xa xa.
“Không có.” Dung Điềm sủng nịch nhìn cậu, “Ta thích nhất khi nghe ngươi đột nhiên nói ra những lời vừa thú vị lại đặc sắc.”
Phượng Minh được hắn khen ngợi đến phổng mũi, liền nhe răng cười với hắn.
Tất cả mọi người biết nếu bọn họ bắt đầu liếc mắt đưa tình sẽ không dứt ra được, Dung Hổ vội vàng chuyển đề tài: “Đại vương, bây giờ chúng ta làm gì?”
Dung Điềm cùng Phượng Minh lưu luyến nhìn nhau một hồi, mới dời tầm mắt, nhìn tới tường thành cao vút đối diện, tiêu sái cười nói: “Bây giờ làm gì? Trực tiếp tới cửa thành, kêu bọn họ cho chúng ta đi qua, Vĩnh Ân cùng Tây Lôi vốn là minh bang, mượn đường là chuyện thường tình, nêu ra danh hào bổn vương, thì bọn họ cũng không có can đảm trực tiếp xung đột cùng bổn vương.”
Trước đây, Vĩnh Ân thái tử chỉ là mượn Đồng Nhi đăng cơ từng đưa hạ lễ, vì nghĩ rằng Dung Điềm đã chết.
Đối với Dung Điềm rất có khả năng phục quốc, Vĩnh Ân quả thật chưa có lá gan trực tiếp hạ lệnh các thành trực tiếp giằng co với Dung Điềm. Nếu không lúc ở A Mạn giang, bọn họ gặp phải sẽ không là một đống cự thạch được ném tới, mà hẳn là đại quân Vĩnh Ân rồi.
Đương nhiên, đối với tân thái tử Vĩnh Ân Vĩnh Toàn mà nói, hắn càng hy vọng người cuối cùng ngồi trên vương vị Tây Lôi là Đồng Nhi.
Hắn cùng Đồng Nhi xem như là lão bằng hữu rồi.
Liệt Nhi tiếc nuối: “Đáng tiếc sau khi rời thuyền, Vĩnh Dật không đi cùng chúng ta. Nếu không kêu hắn phân phó một tiếng, bọn họ sẽ ngoan ngoãn mở cửa.”
Phượng Minh tấm tắc lắc đầu, “Ngươi thương xót Vĩnh Dật vương tử của ngươi một chút đi. Hắn tốt xấu cũng là thái tử Vĩnh Dật, bây giờ lại bị một Liệt Nhi nho nhỏ hô đến gọi đi. Hắn cũng có việc mình cần hoàn thành, được rồi, chỗ hắn cùng ngươi tương lai ẩn cư đã bố trí tốt chưa?”
Liệt Nhi le lưỡi, “Ai nói ta tương lai muốn cùng hắn ẩn cư? Chờ đến khi Đại vương thống nhất thiên hạ, ta đi du ngoạn các nơi, chơi đùa đủ rồi trở về hầu hạ Minh Vương, cùng lắm cho Vĩnh Dật đi theo.”
“Đừng tin hắn.” Dung Hổ cười nói: “Tiểu tử này nhìn thấy Vĩnh Dật thì cái gì cũng quên luôn, sao còn nhớ rõ Minh Vương a.”
Mọi người cười ha ha.
Chỉ chốc lát, một đoàn người ngựa đã tới dưới thành, Tử Nham cưỡi ngựa phi ra, gõ cửa thành, “Mở cửa! Mở cửa!”
“Ai?”
Tử Nham ngẩng đầu nói lớn: “Chúng ta là thuộc hạ Tây Lôi Vương Dung Điềm, đi ngang qua thành, quay về Tây Lôi. Chủ tướng thủ thành của các ngươi ở đâu? Gọi hắn đến hạ lệnh mở cửa!”
Tây Lôi Vương Dung Điềm thanh danh hiển hách, uy chấn tứ phương.
Tử Nham vừa mở miệng,lập tức hù dọa binh lính đang ngủ gà ngủ gật trên thành lâu, tụm năm tụm ba đứng lên ngóng xuống phía dưới “Tây Lôi Vương?”
“Ai? Ai là Tây Lôi Vương?”
“Nhất định là người cao lớn nhất bên kia.”
“Mụ nội nó, người nào cao lớn nhất? Người nào cũng rất to cao!”
Binh lính lanh lợi sớm vọt xuống thành lâu, hướng chủ tướng đang chuẩn bị hưởng thụ mỹ trà điểm tâm báo cáo, làm chủ tướng sợ đến run rẩy, vội vàng chạy lên thành lâu.
“Xin hỏi… Ai là Tây Lôi Vương Dung Điềm điện hạ?” Thân thể mập mạp mà muốn một hơi bò lên trên thành lâu cũng không dễ dàng, chủ tướng thở hổn hển hỏi với người dưới thành.
Dung Điềm kỵ mã đứng đầu, đề cao thanh âm một chút, “Dung Điềm ở đây, hôm nay đi ngang qua, mượn đường mà đi, tương lai tất có báo đáp. Xin hỏi tính danh của vị tướng quân này?”
“Đâu có, đâu có. Tiểu tướng là chủ tướng thủ thành Việt Trọng, kêu Trương Hoàn.”
“Tướng quân, rốt cuộc có mở cửa thành không?” Tâm phúc bên cạnh đã chạy tới xin chỉ thị.
“Này…”
“Nghe nói Thái tử Vĩnh Toàn, cùng Đại vương Tây Lôi đương nhiệm giao tình thâm hậu, nếu biết chúng ta cho bọn họ đi qua…”
“Nếu không cho qua, sẽ đắc tội Dung Điềm rồi.”
Nhìn xuống dưới một chút, đám người kia ai cũng tháo vát cường tráng, bộ dáng hoàn toàn không dễ đối phó.
Bên trong còn có Tây Lôi Vương Dung Điềm ngay cả Ly Vương cũng không dám xem thường, vạn nhất không cho hắn qua, ngày sau phục quốc thành công, chính mình chẳng phải là chết chắc rồi?
Ôi, thành Việt Trọng nho nhỏ này, đường tắt được bảo vệ bởi cao sơn huyền nhai, đã lâu lắm rồi, chưa từng chính thức gặp phải cường địch.
Đội nhân mã này của Dung Điềm làm sao tìm tới đây được?
Ở dưới thành thì bình yên ung dung, còn trên thành lâu lại đang tiến hành thương nghị khẩn cấp lựa chọn sinh tử.
“Mở cửa cho bọn họ qua, sau này để Thái tử Vĩnh Toàn biết được, cũng không ổn a.”
“Mặc dù Thái tử nghiêng về Đồng Vương Tây Lôi, nhưng nếu so sánh Dung Điềm cùng Đồng Vương, đương nhiên cơ hội Dung Điềm đắc thắng lớn hơn nhiều. Chúng ta cần gì đắc tội hắn? Huống hồ, nếu Đại vương quyết định ngăn cản Dung Điềm về nước, đã sớm hạ vương lệnh, ra lệnh các thành các quan sát hại Dung Điềm rồi.”“Ờ, ta thấy Đại vương không quan tâm đến chuyện này.”
“Tướng quân, theo thuộc hạ, không bằng mở cửa thả bọn họ đi, bán một cái nhân tình.”
“Ngươi nói bán một cái nhân tình?”
“Đương nhiên.”
“Không nên đắc tội Dung Điềm. Hơn nữa chúng ta không mở cửa, bọn họ nói không chừng tấn công vào, khi đó tánh mạng mọi người khó giữ được.”
“Cái này… Địa thế Việt Trọng hiểm yếu, không dễ dàng tấn công vào như vậy đi?”
“Vẫn là mở cửa tốt hơn.”
Trương Hoàn đổ mồ hôi, một thân ảnh quen thuộc đột nhiên xuất hiện tại thành lâu, đúng là phó tướng thủ thành Việt Trọng. Trương Hoàn giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, vội vàng nghênh đón: “Vệ tướng quân tới thật đúng lúc, ta đang muốn thương nghị với Vệ tướng quân.”
“Trương tướng quân, ta đang thao luyện Thất binh ở sau thành, đột nhiên nghe nói Dung Điềm tới thành. Là thật sao? Dung Điềm sao lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ này?”
“Ta cũng không biết, ta sắp ứng phó không được …” Trương Hoàn thuật lại câu chuyện một lần.
Phó tướng kia hỏi, “Tướng quân quyết định như thế nào?”
“Ôi, không thể đắc tội Dung Điềm, ta thấy hay là mở cửa đi.”
Lời còn chưa dứt, thanh âm tràn ngập áp bách của Tử Nham từ dưới thành vang lên, “Trương tướng quân còn không mở cửa, định nhốt Đại vương ta ngoài thành sao?”
Trên trán Trương Hoàn mồ hôi lạnh rơi xuống càng nhiều, từ trên thành lâu lộ ra nửa người, “Tây Lôi Vương ngàn vạn lần không nên hiểu lầm, mở cửa liền, mở cửa liền. Người đâu, mở cửa ra, cho Tây Lôi Vương đi qua !”
“Khoan đã!” Phó tướng bỗng nhiên hét lớn, ngăn cản binh lính truyền lệnh, nói với Trương Hoàn: “Tướng quân không thể mở cửa, đây là quan thành Vĩnh Ân, không có vương lệnh Vĩnh Ân, ai cũng không được đi qua.”
Trương Hoàn còn chưa kịp nói, phó tướng đã quay mặt xuống dưới thành, quát hỏi, “Ai là Dung Điềm?”
Dung Điềm ngửa đầu đáp: “Ta là Dung Điềm.”
“Dung Điềm, nghe nói ngày ngươi đăng cơ, từng lập lời thề với đại thần văn võ, muốn thống nhất thiên hạ?”
“Không sai.”
Phó tướng cười lạnh: “Đã như vậy, thả ngươi về phục quốc, sớm muộn sẽ trở thành đại họa của Vĩnh Ân ta, xem tiễn!” Nói đoạn rồi hắn kéo dây cung.
Một lời chưa dứt, một mũi tên nhọn phá gió lao đến, đâm thẳng vào giữa hai mắt Dung Điềm!
Dung Điềm thân thủ linh hoạt, tên bay đến trước mặt, một kiếm đánh gãy.
Tất cả mọi người kinh hãi, đều quay sang mắng chửi người trên thành lâu.
“Ngươi phải chết!” Tử Nham dùng roi ngựa chỉ vào phó tướng kia, hung tợn gầm lên.
Phượng Minh ở bên cạnh chưa hết hoảng sợ, hỏi, “Dung Điềm, ngươi không sao chứ?”
“Mũi tên mặc dù nhanh, nhưng lực đạo không đủ. Muốn thương tổn ta, không dễ dàng như vậy đâu.”
Dung Hổ giục ngựa chạy tới : “Đại vương, chúng ta phải tấn công thành sao?”
Dung Điềm trầm ngâm: “Thành Việt Trọng địa thế hiểm yếu, tường thành cao ngất, không thể liều lĩnh tấn công. Trời sắp tối rồi, tạm thời lui về trong rừng, từ từ thương nghị.”
Bây giờ đành phải nghe lệnh, mọi người quay lại trong rừng, chọn một chỗ khuất gió để hạ trại.
Bởi vì chú ý quân thủ thành Việt Trọng hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong, sẽ nhân cơ hội đánh lén, Dung Điềm lại phái Tử Nham dẫn người tuần tra cảnh giới ở vùng phụ cận .
Thu Lam và đám thị nữ cũng không có trong nhóm đi đầu, buổi tối nghe Dung Hổ thuật lại xong, cũng sợ đến hoa dung thất sắc. (hoa dung thất sắc : mặt mày biến sắc)
Thu Nguyệt che ngực nói: “Ai nha, một tên bay tới như vậy, nếu đổi lại là ta thì đã sớm mất mạng rồi. Người này rốt cuộc là ai? Sao lại vô lễ như vậy?”
“Chuyện không đơn giản như vậy !” Liệt Nhi vừa cắn thịt khô vừa tức giận gào to, “Dám can đảm dùng tên bắn Đại vương chúng ta? Hừ, sớm muộn gì ta cũng bắn nữ nhân này thành tổ ong.”
“Là một nữ nhân?” Thu Lam mắt trừng to.
Dung Hổ nói: “Mặc dù nàng mặc một thân áo giáp, lại đứng xa trên thành lâu. Bất quá nghe giọng nói rất thanh thúy, hình như là nữ tử.”
Thu Tinh líu lưỡi, “Lại có nữ nhân hung ác như vậy?”
Liệt Nhi lầm bầm, “Nữ nhân hung ác trong thiên hạ rất nhiều, chỗ chúng ta cũng có mấy người.” Lập tức lọt vào cơn thịnh nộ của tỷ muội Thu Nguyệt.
Phượng Minh hỏi Dung Điềm, “Ngày mai thật sự phải tấn công thành sao? Tường thành rất cao, địa thế lại hiểm trở, tấn công rất khó a?”
“Ta cũng đang suy nghĩ cái này.” Dung Điềm cẩn thận suy tư “Trọng yếu nhất là nhân mã trước mắt của chúng ta không đủ hai ngàn. Công phá thành Việt Trọng, sợ rằng sẽ tổn hại không ít người.”
Phượng Minh gật đầu hiểu rõ, nhíu mày nói: “Sớm biết sẽ gặp phải trạm gác, sau khi thủ hạ tinh nhuệ của ngươi lên bờ không nên chia thành vài nhóm. Nếu chúng ta cùng đi, sẽ dễ dàng đối phó thành Việt Trọng hơn nhiều.”
Dung Điềm cho cậu một ánh mắt ‘ngươi cần tiếp tục rèn luyện’, ôn hòa dạy bảo: “Đi đường núi cần một lượng lớn lương thực , còn phải đối phó đường xá gập ghềnh cùng vô số tình huống không thể đoán trước, chúng ta hai ngàn người ngựa còn đi gian nan như thế, huống chi bảy tám ngàn người cùng? Việt Trọng là một thành nhỏ như vậy, thủ binh không nhiều lắm, chủ yếu dựa vào tường cao rào sâu, nếu như muốn tấn công, cũng không phải không được. Nhưng đây đều là tinh nhuệ ta ngàn chọn vạn tuyển, mỗi người đều có đấu pháp, bản lĩnh bản thân am hiểu riêng. Dùng họ ở dạng trận chiến công thành này, thật sự rất đáng tiếc.”
“Nga, ta hiểu rồi.”
Dung Điềm thấy Phượng Minh bộ dáng ngoan ngoãn cúi đầu học hỏi, nhịn không được vươn tay gãi gãi sau tai cậu .
Liệt Nhi luôn canh cánh trong lòng về một tiễn bắn tới Dung Điềm hôm nay,vẫn nghiến răng, “Ta thấy đều là phó tướng kia giở trò quỷ, nói không chừng nàng có cấu kết với Đồng tiểu tử. Ý tứ ban đầu của chủ tướng đã định mở cửa rồi.”
” Được cái phó tướng này có một chút cốt khí, không giống tên chủ tướng kia. Vừa nghe tên Đại vương, chân y liền nhuyễn xuống.”
“Phó tướng này lá gan rất lớn, cũng hơi thú vị.” Dung Điềm không lưu tâm chuyện buổi sáng, ung dung nói: “Chúng ta nhất định phải đi qua thành Việt Trọng, nhưng việc tấn công mà nói, với địch lẫn ta đều có hại, nên dùng kế đoạt thành. Dung Hổ, ngươi đi gặp Liệt Trung Lưu, hỏi thăm một chút về tình hình địa thế vùng phụ cận. Liệt Nhi, đã có thành trấn, vùng phụ cận sẽ có người miền núi, ngươi đi bốn phía tìm xem, lừa hoặc hù dọa, hối lộ một ít bạc cũng được, coi có thể nghe ngóng tin tức trong thành Việt Trọng không. Miên Nhai đâu?”
“Có thuộc hạ!” Miên Nhai vừa mới vác một đống củi về vội vàng tiến lên.
“Ngươi nghĩ cách bắt cóc một binh lính Vĩnh Ân, tra hỏi lương thảo trong thành được cung cấp như thế nào, nhân số thủ vệ trong thành, thời gian đổi phiên gác, kể càng chi tiết càng tốt.”
Phượng Minh bỏ thêm một câu, “Tính danh, lai lịch của phó tướng kia, ngươi cũng hỏi một chút.”
Liệt Nhi nhận được nhiệm vụ, lập tức ngứa tay, đứng lên nói: “Ta cũng nên đi dạo, ban ngày lúc nhìn ra xa, dường như phía đông có mấy nhà tranh nhỏ, chắc là người miền núi sinh sống.”
“Ta đi tìm Liệt Trung Lưu.”
Dung Hổ mới vừa đứng lên, tiếng cười đùa quen thuộc của Liệt Trung Lưu không biết từ chỗ nào vang đến “Không cần tìm, ta đã tới rồi a?”
Tỷ muội Thu Nguyệt Thu Tinh bỗng nhiên bất mãn la to. Quả nhiên, Liệt Trung Lưu lại chen vào giữa hai tỷ muội, hỏi Dung Hổ, “Tìm ta làm gì?”
Dung Hổ thuật lại câu chuyện một lần.
Liệt Trung Lưu cười nói: “Tây Lôi Vương muốn tấn công thành Việt Trọng sao?”
“Con đường phía trước bị ngăn trở, không thể không công.” Phượng Minh giải thích: “Trừ phi tiên sinh có thể tìm được đường khác để đi.”
“Minh Vương không đủ thông minh a.” Vẻ mặt Liệt Trung Lưu cao thâm khó lường, cười, “Liệt Trung Lưu ta là ai? Sao có thể dẫn Minh Vương đi một con đường tấn công thành trì, máu chảy thành sông?”
Nghe hắn vừa nói như vậy , tinh thần mọi người chấn động.
“Chẳng lẽ…”
“Thành Việt Trọng thủ vệ không nhiều, dựa vào tường thành cao lớn, chỉ cần cửa thành vừa mở ra, nhân mã Tây Lôi Vương vào thành, lập tức có thể khống chế đại cục.”
Thu Lam buồn rầu: “Nhưng ai là người đi mở cửa thành đây?”
“Đương nhiên là ta rồi.” Liệt Trung Lưu đắc ý dựng thẳng ngón cái, chỉ vào mũi mình.
“Ta biết rồi! Có phải có địa đạo bí mật thông vào trong thành không?” Dung Hổ hỏi.
“Đoán sai rồi.”Liệt Trung Lưu vênh váo tự đắc liếc Dung Hổ, ánh mắt chuyển tới Thu Lam ngồi bên Dung Hổ, lập tức thay một khuôn mặt tươi cười, “Ta nói đáp án cho ngươi, ngươi…”
“Ta sẽ không cho ngươi sờ tay ta.” Thu Lam tức giận trừng hắn.
Phượng Minh vốn là bảo bảo tò mò, tiếp tục khiêm tốn thỉnh giáo, “Xin hỏi tiên sinh làm sao khiến thủ binh trong thành mở cửa thành?”
Lần này Liệt Trung Lưu không ra vẻ ta đây nữa, mở hai tay ra, thoải mái đáp: “Rất đơn giản, khóc là được rồi.” Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.
Khóc?
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau.
Phượng Minh thầm nghĩ: người này sẽ không định bắt chước Mạnh Khương Nữ, chỉ khóc một trận liền làm ngã tám trăm dặm trường thành đi?