Như chất độc thâm nhập tâm phế con người, đau đớn không nói nên lời.
Màn đêm sâu thẳm hạ xuống, đối mặt với bóng dáng Dung Điềm giống như đang ngưng đọng lại, Phượng Minh lệ nóng tràn mi, kích động không thể kiềm chế.
Cậu không biết nên yêu nam nhân mạnh mẽ thâm trầm trước mắt này như thế nào nữa.
Giờ này khắc này, cậu thật lòng nguyện Dung Điềm không cần thương cậu sâu sắc vậy, vì lưng hắn đã gánh vác quá nhiều rồi.
Hương tình của Dung Điềm dành cho Mị Cơ chưa phai, còn Phượng Minh đứng ở nơi hoang dã yên tĩnh vô thanh này, đang vì Dung Điềm mà rơi lệ.
Cậu không thể kiềm nén bi thương cùng cảm kích giống như hồng lưu đập vào tâm can, bi thương này cảm kích này cùng tình yêu mãnh liệt dung hòa vào nhau, tựa như đại tuyết tinh khiết nhất trong mùa đông giá rét gột rửa tâm hồn cậu, làm cho toàn thân cậu run rẩy trong dòng xoáy lãnh nhiệt giao nhau.
“Phượng Minh, sao ngươi lại ở đây?” Bên tai truyền đến lời thì thầm ôn nhu quen thuộc “Không ngủ được sao?”
Cậu ngẩng đầu, không biết từ khi nào, Dung Điềm đã đứng trước mặt cậu.
Giống như hắn vĩnh viễn đều ở bên người cậu.
Chỉ cần ánh mắt nhìn thấy, tâm thấy hoài niệm, sẽ xuất hiện, nụ cười tiếp thêm sức mạnh cho Phượng Minh.
Phượng Minh nhìn chăm chú nam nhân tuấn vĩ trước mắt, mờ mịt gật đầu.
Dung Điềm nói: “Ta cũng không ngủ được.” Hắn giơ tay áo lên, giúp Phượng Minh lau đi nước mắt : “Đừng lo, ta cùng ngươi chậm rãi đi về, trò chuyện một chút, sẽ rất nhanh buồn ngủ.”
Cầm tay Phượng Minh, xoay người, sóng vai hướng lối về chậm rãi bước đi.
“Sao lại khóc? Ngươi còn giận ta sao?” Dung Điềm nhìn về phía lửa trại trước doanh trướng, vừa bước đi, vừa thản nhiên hỏi.
Phượng Minh lau nước mắt trên mặt, không trả lời mà hỏi lại,”Ngươi đứng trước mộ khấn nguyện điều gì thế?” Ngữ khí đã khôi phục bình tĩnh.
Dung Điềm dừng lại, nghiêng mặt, dùng hắc đồng sâu thẳm nhìn Phượng Minh một lát, rồi tiếp tục yên lặng bước đi.
Lúc đến doanh trướng, Dung Điềm mới nói: “Ta thề với Mị Cơ, sẽ có một ngày đem vương tộc Ly quốc trảm tẫn sát tuyệt, bất kể nam nữ, bất kể già trẻ, một người cũng không buông tha.” Ngữ khí tĩnh lặng như nước, ẩn chứa kiên quyết cùng hận ý. (trảm tẫn sát tuyệt : chém tận giết tuyệt)
Phượng Minh đột nhiên dừng lại.
Dung Điềm tựa hồ dự đoán được cậu sẽ phản ứng như thế, khóe môi hiện lên một chút đau khổ : “Ngươi cảm thấy ta rất tàn nhẫn, đúng không?”
Đôi mắt sáng lấp lánh của Phượng Minh trong đêm tối chăm chú nhìn hắn, một lát sau mới thấp giọng nói: “Hiện tại ta rất muốn uống rượu, ngươi bồi ta uống, được không?”
Vén mành trướng lên, đi vào trước, thắp nến, cầm lấy vò rượu đặt dưới trướng, mở vò rượu ra, hai tay nâng vò lên uống một ngụm lớn, vị cay nồng xông thẳng lên mũi, khiến cậu sặc đến đỏ bừng mặt.
“Ngươi không bồi ta sao?” Phượng Minh mặt ửng đỏ, có chút tùy ý khi say rượu quay đầu liếc Dung Điềm.
Dung Điềm không hề do dự nói: “Bồi chứ.” Bước tới, tiếp nhận vò rượu trong tay Phượng Minh, bắt chước Phượng Minh hai tay nâng lên, ngửa đầu uống, ừng ực ừng ực, cuối cùng hét lớn một tiếng.
Rượu cay hương nồng, mùi hương tràn ra bốn phía.
Dung Điềm tửu lượng kinh người, tuyệt không sợ rượu cay, giống như đang uống nước vậy, một ngụm tiếp một ngụm, chỉ chốc lát sau, thống thống khoái khoái uống hết rượu, phát giác ưu phiền chất chứa trong lòng bị rượu xông thẳng lên đầu xua đi tám chín phần, cười nói: “Quả nhiên là hảo tửu, đáng tiếc chỉ có một vò.” Cổ tay dùng lực một chút, ném vò rượu ra phía sau, nện xuống mặt đất trải thảm mỏng, phát ra một tiếng “choang”.
Rượu kia là cực phẩm của Vĩnh Ân, lúc Vĩnh Dật sai người vận chuyển lều trại lương thực, liền thuận tiện mang theo, tổng cộng chỉ có vài vò, chẳng những tính liệt, hơn nữa rất dễ say. Dung Điềm mượn rượu giải sầu, say rượu cũng nhanh hơn, chỉ sau một lúc, thân thể đột nhiên xoay chuyển, ngồi mạnh xuống ghế đệm, giương mắt nhìn Phượng Minh, trầm thanh nói: “Rượu này rất lợi hại.” Giọng nói mặc dù vẫn thanh tỉnh, nhưng chung quanh đồng tử đã ẩn ẩn hồng lên, có chút khiến người khác sợ hãi .
Phượng Minh tiến tới hai bước.
Dung Điềm quát khẽ: “Không được lại đây.” Dừng một chút, tựa như đang cực lực chịu đựng cảm giác say rượu mơ hồ, ôn nhu nói: “Nếu ngươi còn không ngủ được, chi bằng đến trướng bên cạnh tìm bọn Thu Lam cùng ngươi tán gẫu đi.”
“Hà tất đánh thức các nàng?” Phượng Minh không nghe Dung Điềm quát kêu đứng lại, vẫn đi thẳng tới, ngồi xuống bên cạnh Dung Điềm, nghiêng mặt cười nói: “Hơn nữa, ta đánh cuộc thua, đã nói tùy ngươi xử lý mà .”
Khuôn mặt tuấn tú trở nên hồng nhạt vì uống rượu, khi ánh nến chiếu lên, da thịt tựa như châu ngọc thượng hạng sáng bóng trong suốt, Dung Điềm cảm nhận được nhiệt khí cậu lơ đãng phả ra trên cổ, quay đầu liếc mắt một cái, gần trong gang tấc, mi mục Phượng Minh giống như được đại sư thật cẩn thận vẽ ra, một chút tỳ vết cũng không có, lại so với bình thường càng tuấn dật dụ hoặc bội phần.
Làn mi thanh tú tươi cười, cái mũi thẳng kiêu ngạo, đôi môi đỏ mọng hình dáng rất ưu mỹ, cổ cao nhỏ như thiên nga vô cùng động nhân, chỗ nào cũng chọc người say mê.
Dung Điềm trầm ngâm, nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt của Phượng Minh, trong con ngươi lấp lánh còn mang theo một phần khờ dại, đơn thuần khiến người ta sinh ra dục vọng hoàn toàn khi dễ chiếm hữu.
Bỗng nhiên một luồng kích thích bản năng, mãnh liệt đánh thẳng xuống hạ phúc.
Dung Điềm hô hấp đột nhiên trầm xuống,”Ngươi thật sự không đi?”
Tầm mắt Phượng Minh đảo qua phía trong hai chân hắn, lòng đã hiểu rõ, lắc đầu, lỗ tai đã hồng thấu từ lúc nào.
Dung Điềm quả thực cắn chặt răng, vẻ mặt nôn nóng khó có thể kiềm chế, cảnh cáo nói: “Tâm tình ta không tốt, nhẫn nại không được, sẽ làm ngươi bị thương.”
Vậy mà Phượng Minh còn kề sát, biểu tình vừa kiên quyết vừa kiêu ngạo, “Xưa đâu bằng nay, ta đã cường tráng hơn nhiều, ngươi cho rằng ta dễ bị thương thế sao?”
Chưa nói xong một câu, một sức mạnh giống như hồng lưu bất ngờ xông đến.
Phượng Minh kinh hô một tiếng, đã bị Dung Điềm hai mắt tràn đầy dục vọng đè lên giường. Nửa tiếng kinh hô hoàn toàn bị phong bế trong cổ họng, trên môi bị hơi thở nồng đậm của Dung Điềm bao phủ, áp bách.
Một mảnh nóng rực. (xí..cho em nóng với)
Nhiệt lưu từ trên môi đến thẳng tâm trí, không thể ngăn cản mà xâm nhập vào mọi chỗ, thiên quân vạn mã, đấu đá lung tung, xông tới hạ thể yếu ớt của Phượng Minh, đánh thức *** bởi vì Tình nhân huyết chết tiệt mà nhiều ngày không được thỏa mãn.
Giống như mãnh thú, Dung Điềm không nói lời nào liền kéo đai lưng của Phượng Minh xuống, luồn tay vào, thuần thục cầm ngọc hành đã khẽ nhếch lên của Phượng Minh.
“A!”
Tiếng thét dồn dập giống như chấn kinh của Phượng Minh, mãnh liệt kích động Dung Điềm đã sắp bạo phát.
“Đừng sợ.” Dung Điềm khóe miệng lướt qua một tia mỉm cười. Hương khí của mỹ tửu theo nhiệt khí của hắn phả lên mặt Phượng Minh, dưới ánh nến chập chờn, nụ cười lại trở nên tà mị phóng đãng. Vừa nói xong, cúi đầu cắn nhẹ vành tai mượt mà của Phượng Minh, đồng thời ngón tay thô ráp đang từ từ xoa bóp ngọc hành bị hắn nắm trong tay.
“Ân. . . . . . .”
Dung Điềm như say như tỉnh, con ngươi chợt lóe lên tinh quang, giống như liếc mắt một cái có thể xuyên thấu Phượng Minh, ánh mắt sắc bén làm cho Phượng Minh vừa chờ mong vừa có chút khiếp đảm.
Không muốn tái lãng phí thời gian .
Tận lực phát ra âm thanh *** loạn, đem khí quan của Phượng Minh bao vây trong tay, dùng lòng bàn tay cầm kiếm mà trở nên chai sần đùa bỡn dục vọng yếu ớt của Phượng Minh.
Khoái cảm đột nhiên chạy dọc sống lưng, làm cho Phượng Minh chợt cong thân mình lên.
“Dung. . . . . Dung Điềm. . . . . .” Thanh âm run rẩy, như cầu xin tha thứ lại khàn khàn trầm thấp, “Không. . . . . . Không được. . . . .”
“Sớm quá nha.” Dễ dàng áp chế Phượng Minh đang giãy dụa không ngừng dưới thân, như là muốn xác định tình huống biến hóa của cái khí quan khả ái kia, Dung Điềm không chút khách khí chà xát lên xuống.
Hai mắt lấp lánh hào quang, mang theo kiệt ngạo không ai bì nổi, ở khoảng cách gần nhất nhìn kỹ mỗi một biểu tình biến hóa của Phượng Minh .
Cơ thể bởi vì khoái cảm mãnh liệt mà căng thẳng, cái trán trắng nõn chảy xuống tầng tầng mồ hôi trong suốt,làn da hai má cơ hồ muốn xuất huyết, đôi môi run nhẹ phát ra rên rỉ, mỗi một phân biến hóa trên khuôn mặt Phượng Minh khi động tình, đều được phóng đại dưới ánh nến, bị Dung Điềm tùy ý thưởng thức.
“Không được. . . . . Ô. . . . . Không. . . . . Không được. . . . .” Phượng Minh run rẩy quay đầu đi, bị Dung Điềm vô tình nắm cằm quay lại.
“Ta muốn xem biểu tình khi ngươi bắn ra.” Dung Điềm cường ngạnh ra lệnh.
Tựa như bị dòng điện chạy dọc toàn thân, khoái cảm một sóng tiếp một sóng đánh thẳng vào, Phượng Minh không thể khống chế căng thẳng cong người lên.
Tầm mắt Dung Điềm khiến kẻ khác không thể trốn tránh, hung hăng đánh vào trái tim Phượng Minh.
“Không. . . . . Không cần. . . . . .” Phượng Minh dùng sức co quắp ngón chân tinh xảo.
Cậu không thể nào khống chế biểu tình của mình, dục vọng muốn đạt đỉnh khoái hoạt mãnh liệt tới mức ngay cả cảm giác thẹn thùng cũng không thể ngăn lại, trên mặt hoàn toàn bị *** đãng khát vọng cao trào che phủ. Đủ loại biểu tình *** loạn, cư nhiên bị Dung Điềm quan sát, khắc vào trong mắt Dung Điềm, nghĩ vậy, Phượng Minh cơ hồ muốn khóc.
“Muốn ra sao?” Dung Điềm ghé vào lỗ tai cậu hỏi nhỏ.
Hương thơm mê hoặc, giống nhau lửa nóng liếm nhẹ vành tai Phượng Minh, làm cho cậu thiêu đốt càng thêm kịch liệt.
“Không cần. . . . . Không. . . . . A a a. . . . . .” Phượng Minh ở dưới tay hắn vặn vẹo khóc kêu, một lát sau liền tuyên bố thất thủ.
“A a!” Phượng Minh phát ra tiếng thét chói tai, thân mình đang cong lên quá mức bỗng nhiên xụi lơ.
Sau kịch chấn tràn ngập xấu hổ, phun ra trọc dịch bạch sắc .
“Không phải nói còn sớm sao?” Dung Điềm không cho y thời gian để thở dốc.
Y phục hai người lập tức được cởi ra ném xuống đất, thậm chí kéo nhanh tiết khố Phượng Minh xuống, chưa được một lát, cấm địa nhiều ngày chưa từng tay âu yếm của Phượng Minh liền bị tập kích.
Dung Điềm đem trọc dịch Phượng Minh lưu lại trên tay, bôi vào cúc huyệt.
Cúc huyệt sắp tiếp nhận dị vật một trận chấn kinh, mãnh liệt co rút.
“Chờ. . . . . Chờ một chút. . . . . .” Tuy rằng sớm có chuẩn bị trong lòng, nhưng dục vọng mãnh liệt của Dung Điềm vẫn làm cho Phượng Minh có chút ‘ăn không tiêu’, năn nỉ kêu lên.
“Chờ không được .” Thanh âm tràn ngập dục vọng đầy khêu gợi của Dung Điềm vang lên.
Đã khó tự kiềm chế , huyết dịch điên cuồng lưu động, khố hạ ngạnh lên đang kêu gào, khát khao tiến vào mật huyệt của Phượng Minh.
Không giống ngày thường kiên nhẫn cẩn thận âu yếm Phượng Minh, hai ngón tay thon dài dính trọc dịch khẩn trương đâm vào mật huyệt, Phượng Minh phát ra tiếng kêu giống như tiểu động vật đáng thương “Dung Điềm. . . . . Xin. . . . . Xin ngươi. . . . Chậm một chút. . . . .” Nghe thấy thanh âm cậu, Dung Điềm tựa hồ có lại một ít lý trí, cắn răng rút ra ngón tay đang thâm nhập, sau khi thở dốc vài lần, miễn cưỡng kiềm chế cúc huyệt đang co rút càng chặt, thanh âm đã hoàn toàn khan khàn,”Hiện tại có thể không?”
Phượng Minh phát ra thở dốc khó kiềm chế, mồ hôi mỏng xuất ra, da thịt hồng lên như vừa mới bị nước ấm hấp qua.
Hoạt sắc sinh hương, động lòng người tới mức không lời nào tả được .
“Ta muốn hung hăng yêu thương ngươi!”
Tự chủ mạnh mẽ cuối cùng của Dung Điềm chính thức mất luôn, lý trí tứ phân ngũ liệt, kéo hai chân Phượng Minh, nâng cao lên, đặt trước ngực Phượng Minh.
Ngạnh vật hung mãnh phập phồng từ mông tiến đến mật huyệt, nháy mắt tiếp theo, hung hăng tiến nhập mật huyệt, đâm thẳng đến gốc.
“A a a!” Phượng Minh không thể khống chế kêu to.
Cảm giác dị vật đi vào vô cùng rõ ràng.
Lửa nóng xé rách thân thể, đem năng lượng xuyên đến chỗ sâu nhất trong thân thể.
Cậu chưa từng thấy Dung Điềm cuồng bạo như thế, tần suất co rúm so với trống trận còn nhiều hơn, thắt lưng cường kiện của Dung Điềm qua lại trừu sáp ở đồn bộ cậu, mỗi lần so với lần trước càng sâu hơn một chút.(đồn bộ : cái mông xinh í)
Bị công kích không chút lưu tình, tầm nhìn mông lung bị mãnh liệt lay động, thấy Dung Điềm như đang lạc trong thân thể mình, vẻ mặt anh khí bừng bừng lộ ra biểu tình hưởng thụ.
Trái tim cảm thấy thoải mái giống như đang được cưng chiều.
“Đau. . . . Dung Điềm. . . . . Dung. . . . Dung. . . . . .” Phượng Minh vừa dùng thanh âm sắp khóc kêu đau, vừa vươn song chưởng, dùng toàn lực ôm Dung Điềm.
Hai thân thể gần sát càng kịch liệt giao hoan.
Ngạnh vật cực đại cuồng liệt ra vào dũng đạo chật hẹp,cúc huyệt đã muốn sưng đỏ gian nan phun ra nuốt vào, một khắc cũng không ngừng.
“Không được. . . . . Quá. . . . . Quá to . . . . .” Thanh âm khàn khàn run rẩy hòa lẫn khoái cảm cùng cầu xin, Phượng Minh thở dốc giống như người sắp hít thở không thông.
Ngay cả như vậy, vẫn quật cường dùng song chưởng ôm chặt Dung Điềm.
Bắp đùi cơ hồ co rút kẹp chặt thắt lưng đang tàn sát bừa bãi của Dung Điềm, giống như liều chết cũng muốn bảo hộ trân bảo sẽ bị người khác cướp đi.
Cậu kiệt lực ngưỡng cái cổ trắng nõn, gần như mê loạn thừa nhận dục vọng của Dung Điềm. Hầu kết run rẩy phi thường chọc người yêu mến.
Dung Điềm giống như dã lang đói khát cắn hầu kết cậu, dùng đầu lưỡi vuốt ve, lưu lại dấu hôn xanh tím, đùa bỡn đủ rồi, tìm kiếm môi cậu, dã man cướp đi hô hấp của cậu.
Vấn đề trắng trợn như thế, mãnh liệt kích thích thể diện Phượng Minh.
Dũng đạo bị xâm chiếm một trận co rút.
Đem điều này trở thành cổ vũ, Dung Điềm hung hăng động thân, đâm vào thật mạnh một cái, nghe thấy Phượng Minh kinh suyễn, tiếp tục sỗ sàng tra hỏi,”Còn chưa đủ sâu sao?”
“Ô. . . . . Có. . . . . Đáng ghét. . . . .” Cổ họng chấn động phát ra tiếng khóc nức nở.
“Có đủ hay không?”
“Không. . . . . .”
Trái tim kịch liệt rung động.
“Không đủ sao?” Dung Điềm nóng lòng muốn thử.
Ánh mắt tà ác tỏa sáng làm cho Phượng Minh run rẩy, mặt đỏ tới tai.
“Thật sự không đủ?”
“Đủ. . . . . Đủ rồi!” Phượng Minh không thể không thốt ra âm thanh cầu xin tha thứ.
Cảm giác tràng đạo bị hung hăng trừu sáp, dường như không có tận cùng, ngạnh vật trong cơ thể ma sát qua lại tràng bích ẩm ướt, mang đến cảm giác áp bách đáng sợ.
Đâm vào, rút ra đến đỉnh để trước cửa huyệt, rồi mới không hề dừng lại, lại một lần sáp nhập đến gốc.
Ngay cả phế bộ trong ***g ngực đều sắp bị cường lực xỏ xuyên qua.
Khí quan thô to ở trong cơ thể trừu sáp, phát ra thanh âm *** mĩ.
Tê dại dần dần từ bên hông lan ra, thời điểm tới cột sống , tựa như tới điểm cuối của pháo nổ rồi, nổ tung một mảnh.
Thân thể rốt cuộc nhịn không được run rẩy một trận, khí quan trước bụng Dung Điềm, phun tung toé dịch thể màu trắng. Phượng Minh khóc kêu một tiếng bén nhọn, thân hình căng thẳng mềm xuống, hai mắt thất thần.
Cơ hồ cùng một lúc, nhiệt lưu bắn vào chỗ sâu nhất trong cơ thể, nóng bỏng kinh người, khiến Phượng Minh lại bị một trận run rẩy dữ dội.
Dung Điềm cuối cùng dừng động tác, hoan ý chưa hết nằm trên người Phượng Minh.
Cảm giác toàn thân căng lên rồi đột nhiên mềm xuống, đây là cảm giác chết qua một lần.
Hương vị giao hoan *** mĩ tràn ngập toàn bộ trướng, thở dốc liên tục không ngừng. Dung Điềm xoay Phượng Minh đã hư thoát lại, từ phía sau Phượng Minh lấy tay tách ra đồn bộ dính đầy chất lỏng.
Phượng Minh kiệt sức sợ tới mức mở to mắt,”Ngươi còn chưa đủ?”
Dung Điềm dùng hành động tấn mãnh trả lời. (tấn mãnh :nhanh chóng nhưng mạnh mẽ)
Lần thứ hai ngạnh vật sáp nhập dũng đạo trướng đỏ lên, kích khởi đau đớn nóng rát.
“Cả đời cũng không đủ.” Một hơi sáp nhập đến tận cùng, Dung Điềm mới hưởng thụ phát ra tiếng cười thấp trầm, vừa nói, vừa hung hăng trừu động thắt lưng.
“A a. . . . . Nhẹ một chút. . . . . Cầu. . . . . Cầu ngươi . . . . . .” Địa phương thân thể tiếp xúc cùng một chỗ, phát ra thanh âm khiến kẻ khác đỏ mặt.
Bị khoái cảm dụ dỗ, cùng cảm giác xấu hổ bị Dung Điềm sáp nhập sâu vào cơ thể, dưới nhiệt độ nóng rực hóa thành điềm vị cam mỹ.( vị say thơm ngọt)
Tinh lực cùng cường độ giống như thần thú của Dung Điềm khiến kẻ khác sợ hãi.
Kiên nhẫn tra tấn chà đạp, tới mức bức điên người khác. Cái nơi chật hẹp thừa nhận công kích kia, một chút cũng không vì sưng đỏ mà mất đi cảm giác.
Ngược lại, càng mẫn cảm tiết ra niêm dịch, đem dũng đạo khuếch trương đến cực hạn, cẩn thận truyền đến đại não.
“Ô. . . . . Ô ô. . . . . Tha ta. . . . .” Phượng Minh kinh hãi cầu xin.
Lấy loại tư thái khóc nức nở không ngừng cầu xin tha thứ, mi mắt nửa khép hàm trứ lệ quang, bởi vì rung động mãnh liệt trong cơ thể mà hơi hơi run rẩy.Cậu thần chí mê loạn đã quên tối nay bao nhiêu lần đạt đỉnh.
Mỗi lần đều thật kịch liệt, không chút dư thừa.
Dung Điềm tiến vào cậu thật sâu như vậy, cho cậu một ảo giác, giống như Dung Điềm sẽ vĩnh viễn cùng cậu kịch liệt kết hợp cùng một chỗ như vậy, trọn đời trọn kiếp.
Có lẽ, vĩnh viễn.
Phượng Minh loáng thoáng, mang một chút kỳ vọng ngọt ngào.
Loại ảo giác này, cũng không tệ lắm.
Sáng hôm sau.
Ánh mặt trời hiện ra từ giữa tán lá của đại thụ, tiếng chim hót trong sơn cốc đánh thức Phượng Minh.
“Đau. . . . . . .” Sau khi tỉnh lại, Phượng Minh mới chán nản phát hiện,thứ khiến bản thân tỉnh lại, có lẽ không phải tiếng chim hót.
Mà chắc là đau đớn khó nhịn giống như cả người bị mấy chục đại hán đánh đập.
Mỗi cái xương giống như bị chặt ra rồi nối lại, toàn bộ tinh thần đều nhất trí phát ra kháng nghị đối với sự miệt mài vô độ tối qua.
Nhất là nơi phía sau bị Dung Điềm dùng hết đủ loại phương pháp chà đạp, từ trong ra ngoài, mỗi một tấc đều đang khóc lóc kể lể về sự ngược đãi điên cuồng.
Vì sao sau khi miệt mài, lưu lại hơn phân nửa đều là đau đớn đáng ghét?
Khoái cảm ngắn ngủi xuất hiện, ngày hôm sau luôn không cánh mà bay.
Vì chút khoái cảm, luôn hại người muốn miệt mài thêm, lại biến mỗi địa phương thành rất đau. . .
Một cái tuần hoàn ác tính.
Đại chưởng của Dung Điềm đặt trên trán cậu.
“Hoàn hảo, không có phát sốt.” Tây Lôi vương luôn luôn có sức lực kinh người cuối cùng cũng nếm hậu quả không tiết chế, trên mặt mang theo mệt mỏi do vận động cả đêm. Hắn trầm ngâm một lát, bỗng nhiên đặt câu hỏi,
“Dược từ đâu mà có?”
Phượng Minh sắc mặt mất tự nhiên hỏi,”Dược gì?”
“Dược bỏ trong rượu.”
“Ân. . . . . . .”
“Ai cho ngươi?” Dung Điềm từ trên cao nhìn xuống cậu.
Dưới loại ánh mắt như vậy, không ai có can đảm nói dối.
Phượng Minh do dự một hồi, thở dài, tựa hồ đã hạ quyết tâm, thẳng thắn nói: “Là ta uy hiếp Vĩnh Dật vương tử.”
“Vì sao?”
Phượng Minh bỗng dưng trở nên yên lặng.
Hôm qua Dung Hổ đến doanh địa, cậu lặng lẽ hỏi Vĩnh Dật muốn có xuân dược cực mạnh, hơn nữa có thể bỏ vào rượu.
Không biết vì sao bản thân bỗng nhiên trở nên nhạy cảm, mà ngay lúc nhìn thấy Dung Điềm tìm kiếm hài cốt trong tro tàn, cậu có linh cảm mình phải làm điều gì đó.
Sau khi Dung Điềm cùng cậu ngủ, cậu còn tưởng rằng mình lo lắng dư thừa. Thẳng đến nửa đêm tỉnh lại, thấy chỗ bên cạnh trống trơn, mới biết được, cũng không phải mình đa sự.
Phượng Minh thật cao hứng, cậu có thể đúng lúc tỉnh lại, tìm được Dung Điềm lặng lẽ đè nén bi thương, tuy rằng đại giới là cả người đau nhức không biết muốn kéo dài bao lâu.
Phi thường cao hứng.
“Ngốc gì đó? Ngươi chỉ có thể nghĩ ra một biện pháp ngốc nghếch vậy sao?” Đại chưởng khiến người khác an tâm của Dung Điềm nhẹ nhàng phủ trên trán cậu, tình cảm ấm áp làm ấm lòng người .
Phượng Minh cẩn thận hồi tưởng lại tình cảnh dưới ánh trăng hôm qua, Dung Điềm dưới ánh trăng, đứng ở nơi mai táng Mị Cơ, bóng dáng thâm trầm kiên cường kia tựa như được khắc sâu vào trong trí nhớ, vĩnh viễn không phai mờ.
Giờ phút này, cảm thụ quan ái của Dung Điềm, cùng ánh mắt gần như trách cứ của hắn, không thứ gì so với cái này càng khiến người khác cảm động vui sướng.(quan ái : quan tâm yêu thương)
Phượng Minh hư nhuyễn vô lực nằm trên giường, nâng mắt lên.
“Đúng là có chút ngu ngốc, hấp tấp trong lúc đó, nhưng ta. . . . . .” Giống như phải chịu đựng thân thể đau đớn, cậu nhíu mi, đứt quãng, lắp bắp : “Ta không nghĩ ra biện pháp khác. . . . . .” Chậm rãi quay mặt, tránh đi tầm mắt của Dung Điềm.
Dung Điềm vươn tay, nắm chặt cằm cậu, không để cho cậu trốn tránh mà quay đầu lại.
“Nói tiếp a.” Hắn ôn nhu ra lệnh.
“Chỉ cần khiến thời gian qua nhanh một chút, qua tối qua là tốt rồi.” Phượng Minh cùng hắn nhìn nhau một hồi, mới dời đi tầm mắt.
Thở dài một tiếng, “Thực xin lỗi, ta đồng ý biện pháp này vừa ngốc vừa xưa.”
Mà còn. . . . . . . Dâm đãng.
Giống một quân vương như ngươi, tình nguyện lưng mang nhiều đau thương, cũng khinh thường lừa mình dối người, ta minh bạch.
Tha thứ cho ta.
Dùng xuân dược làm dẫn, dùng thân thể làm mồi, dùng giao hoan kịch liệt đổi lấy quên đi ngắn ngủi, trở thành lương dược xua đuổi lý trí, che dấu đau thương bi thống do mất mát. (lương dược : thuốc hay)
Chuyện này, là ý niệm trong đầu kẻ ngốc, chỉ có bổn Minh vương mới có thể nhịn không được nghĩ ngợi linh tinh.
Bởi vì không cách nào nhìn ngươi, giả bộ không quan tâm, lẳng lặng vượt qua ánh trăng sương lạnh đêm qua.
Ở đêm Mị Cơ chết đi, để cho hối hận cùng áy náy biến thành độc xà cắn xé ngươi, tra tấn ngươi. Dày vò như vậy, không cần đến một tối, chỉ cần nửa buổi, cũng đủ khiến ta vì ngươi tan nát cõi lòng mà chết.
Ánh mặt trời càng tỏa sáng, từ phía đông sơn cốc chiếu vào phòng.
Mọi người đều thức dậy, truyền đến âm thanh ồn ào lấy nước, âm thanh quạt lửa nấu cơm, còn có âm thanh nói chuyện của nhóm binh lính trẻ tuổi tràn ngập sức sống.
Trong trướng càng an tĩnh hơn so với bên ngoài.
Phượng Minh nằm trên giường, thân mình đột nhiên chấn động một chút. Có cái gì ấm áp chạm vào thắt lưng cậu, xâm nhập vào giữa thắt lưng cùng đệm giường, ôm trọn thắt lưng cậu.
Cậu nghĩ Dung Điềm muốn ôm cậu lên, nhưng Dung Điềm không làm như vậy.
Dung Điềm một tay ôm thắt lưng cậu, giống như chỉ vì muốn cảm thụ tồn tại của cậu.Namnhân ôm hoài bão thống nhất thiên hạ nhẹ nhàng nằm sấp ở dưới, dán lỗ tai lên ngực Phượng Minh.
“Ngươi làm gì thế?” Phượng Minh hỏi.
“Nghe tâm sự trong lòng ngươi.”
Tính trẻ con ngẫu nhiên của Dung Điềm làm cho Phượng Minh cười rộ lên, “Nó nói gì?”
“Nó nói, Minh vương thực ngốc, Minh vương thực ngốc, Minh vương thực ngốc. . . . . .”
Phượng Minh chán nản.
Dung Điềm còn đang chăm chú nghe, một lúc sau, lại thấp giọng nói: “Nó còn nói, Minh vương vì một đứa ngốc mới biến ngốc, đứa ngốc kia so với Minh vương còn ngốc hơn trăm lần.” Nhíu chặt hàng mi dày, vẻ mặt đại sự không ổn, “Nguy rồi, hai đứa ngốc ở cùng một chỗ, phải làm sao bây giờ?”
Phượng Minh cả người đau đớn, làm sao dễ dàng bị hắn chọc cười, lẩm bẩm: “Nếu như ngươi cũng coi là đứa ngốc, thiên hạ sẽ không có người thông minh.” Mặt đơ ra nhìn chằm chằm Dung Điềm sau một lát, gian nan nhấc tay lên, một chưởng vô lực vỗ gáy Dung Điềm, “Người thông minh, lần sau đến phiên ta ở trên ngươi ở dưới, nhớ kỹ đó.”
Vấn đề quan trọng lần sau ai thượng ai hạ còn chưa giành được kết quả, thanh âm kiều mỵ từ bên ngoài truyền vào. Mành trướng bỗng nhiên bị nhấc lên, nắng ấm tiến vào trướng, hai thân ảnh xinh xắn lanh lợi xuất hiện trong ánh nắng.
“Minh vương tỉnh rồi? Đại vương cũng nên ngồi dậy.”
Thu Tinh Thu Nguyệt bưng một chậu ôn thủy vừa mới múc về từ ôn tuyền, cười cười đi vào, buông thủy bồn cùng khăn mặt sạch sẽ xuống, quỳ gối hành lễ với Dung Điềm cùng Phượng Minh.
“Thu Lam đâu?” Phượng Minh ngạc nhiên nói.
Thu Nguyệt vừa hầu hạ Dung Điềm rửa mặt, vừa đáp: “Thu Lam đi giúp Dung Hổ đổi dược. Liệt Nhi tay chân vụng về, việc đổi dược làm Thu Lam lo lắng.”
Vừa mới nói xong, lại một bóng người bỗng nhiên từ ngoài mành hiện ra, reo lên: “Ha! Sáng sớm qua đây nghe thấy có người nói xấu ta! Tiểu nhân nói xấu sau lưng kia, lần này bị ta bắt tại trận rồi a?” Là Liệt Nhi tinh thần phấn chấn.
Thu Tinh cùng Thu Nguyệt tỷ muội đồng tâm, tức giận liếc y một cái,”Cái gì là nói xấu sau lưng, trước mặt ngươi chúng ta cũng dám nói, Liệt Nhi tay chân vụng về, ngu ngốc. . . . . . .”
“A! Đau quá!”
Phượng Minh ở trên giường đang được nàng lấy khăn nóng ướt lau khuỷu tay bỗng nhiên kêu thảm thiết một tiếng, hù Thu Tinh thiếu chút nữa ngã sấp xuống, quay đầu lại vội hỏi, “Sao vậy? Sao vậy? Minh vương đau ở đó sao?” Ngay cả Thu Nguyệt đang hầu hạ Dung Điềm lau mặt cũng chạy tới, cùng Thu Tinh đang cầm tay Phượng Minh, quan sát tỉ mỉ,”Không có bị thương a? Vậy nơi khác trên người có đau không?”
Phượng Minh vẻ mặt xấu hổ nói không nên lời.
Thật ra, bởi vì vừa rồi Thu Tinh phân tâm cùng Liệt Nhi nói chuyện, kéo tay cậu một chút, mới làm cho Phượng Minh đang nửa nằm nửa ngồi không phòng bị nghiêng sang một bên.
Nếu là bình thường, nghiêng như vậy đương nhiên không có việc gì, nhưng hiện tại địa phương phía sau đang bị “trọng thương”, nghiêng một cái vừa vặn áp lên mật huyệt bị chà đạp thảm thương, lúc này liền đau đến nỗi kêu to lên.
Thu Tinh Thu Nguyệt không nắm được trọng điểm, vẻ mặt hoang mang,”Rốt cuộc Minh vương khó chịu ở đâu? Vừa rồi sao lại bị đau, phải nói cho chúng ta biết một tiếng a. Hay là kêu đại phu đến xem, coi chừng sinh bệnh rồi.”
“Nhìn kỹ xem, hình như sắc mặt rất xấu. . . . . .”
“Không. . . . Không sao hết. . . . . . .” Phượng Minh xua tay ngăn cản hai thị nữ tiếp tục truy cứu nguyên nhân, đánh ngáp che dấu, “Ta buồn ngủ, muốn ngủ tiếp một lúc, các ngươi không cần nháo ta.” Nằm xuống nhắm mắt lại giả bộ ngủ, miễn cho tiếp tục bị Thu Tinh Thu Nguyệt hỏi đông hỏi tây.
Dung Điềm thấy cậu như vậy, âm thầm đau lòng.
Đêm qua uống rượu bị bỏ dược, *** mãnh liệt, đánh mất lý trí, hoan ái hoàn toàn không phân biệt nặng nhẹ, lại làm Phượng Minh bị thương nặng. Sau khi xong mới thanh tỉnh, lúc tự mình giúp cậu tắm rửa bôi dược, mới giật mình phát hiện bản thân có bao nhiêu thô bạo.
Lấy cá tính thẹn thùng của Phượng Minh, ở trước mặt đám Thu Nguyệt Thu Tinh rất sĩ diện, tuyệt không chịu để lộ chuyện tối qua, Phượng Minh lại giả bộ chuyện gì cũng không xảy ra, chi bằng phái đám Thu Nguyệt ra ngoài, để Phượng Minh dễ chịu một chút.
Dung Điềm liền nói ngay: “Các ngươi đều ra ngoài, để Phượng Minh yên tĩnh ngủ một lúc.”
Cho lui ba người xong, mới ngồi xuống bên giường, “Đau như vậy ngươi ngủ được sao? Ngươi không cần động, ta giúp ngươi lau mặt.” Vén tay áo lên, tự mình lấy khăn.
Phượng Minh nghe lời hắn, mở to mắt ngoan ngoãn bất động, ngông nghênh nhận hầu hạ của Tây Lôi vương. Lau mặt xong, lại phân phó: “Còn sau cổ nữa, phải cẩn thận lau, lau nhẹ nhàng hai ba lần mới thoải mái.”
Hai người đang hưởng thụ thời gian ngọt ngào, Liệt Nhi bỗng nhiên lại quay về, thấy Dung Điềm hầu hạ Phượng Minh, ngạc nhiên xong thì nói ” Sao Đại vương lại tự làm? Loại chuyện này để ta hầu hạ được rồi.”
Dung Điềm liếc y một cái,” Sao ngươi lại ở đây ?”
Liệt Nhi đi tới, cung kính lấy khăn từ trong tay Dung Điềm, thuần thục nhúng nước vắt khô, tiếp tục giúp Phượng Minh chà lau cánh tay, đáp: “Ta tới đây xin chỉ thị của Đại vương. Đồng Kiếm Mẫn bị bắt sống lúc phục kích hiện tại đang giam trong mã xa sau doanh trướng, Đại vương có muốn tái thẩm vấn một lần, hỏi rõ ràng tình hình của Đại vương chó má Đồng tiểu tử kia hay không?”
Phượng Minh nhíu mày trách cứ: “Liệt Nhi huynh đài bộ dạng nhã nhặn, sao mở miệng nói chuyện loạn thất bát tao như thế?”
Liệt Nhi thè lưỡi nói: “Minh vương thứ tội, chỉ cần ta tưởng tượng hiện tại tiểu tử kia là Đại vương Tây Lôi liền sinh khí.”
Vừa vặn bên ngoài có tướng lãnh tiến đến bẩm báo quân vụ, Dung Điềm không muốn lại có người tiến vào quấy rầy Phượng Minh, đi ra ngoài trướng cùng tướng lĩnh nói chuyện với nhau.
Liệt Nhi thừa dịp không có ai, nghiêng mặt nhìn Phượng Minh một hồi, lộ ra một nụ cười cổ quái, hạ giọng nói: “Minh vương không cần lo lắng, chuyện tối qua ta biết hết rồi .”
“Hì hì, xuân dược của Minh vương là hỏi Vĩnh Dật đúng không, ngươi nói sao ta có thể không biết? Lều của chúng ta ngay tại phụ cận, ta trông chừng đại ca một đêm không ngủ , đêm dài an tĩnh, dễ dàng nghe được âm thanh. A, cho nên mấy ngày nay ta sẽ hầu hạ Minh vương, không cần giấu diếm. Yên tâm, ta không nói cho các nàng Thu Tinh đâu.”
Liệt Nhi không đồng ý , nói, “Cũng không có gì, chính là vài âm thanh linh tinh của ai đó thôi.”
Phượng Minh xấu hổ thiếu chút nữa ngất xỉu.
“Lần thẩm vấn trước thời gian cấp bách, chỉ hỏi hướng đi của Nhược Ngôn, đối với tình trạng trước mắt của Tây Lôi còn chưa hỏi rõ ràng. Hôm nay ta muốn tự mình thẩm vấn hắn một lần.” Lúc Dung Điềm trở về, bỗng nhiên dừng lại, nhìn chăm chú mặt Phượng Minh , “Sao thế? Mặt trở nên hồng như vậy?”
“Không sao. . . . . .” Phượng Minh sau một lúc lâu mới hồi phục sắc mặt, nghĩ đến chuyện Thái hậu, phục hồi tinh thần nói: “Đồng Kiếm Mẫn có nói chuyện Thái hậu không?”
“Chuyện này ta đã hỏi. Giống hệt suy đoán của chúng ta lúc đó. Hắn nói bọn họ chỉ nghe được một ít tin đồn Thái hậu quay về đô thành, nhưng không thể bắt được người của Thái hậu, trước mắt chỉ có thể giám thị văn võ đại thần có khả năng bí mật nguyện trung thành với ta mà thôi.”
Phượng Minh lo lắng nói: “Nếu lòng nghi ngờ của hắn tăng thêm, bất chấp tất cả, trước tiên giết chết hơn nửa nhóm cựu thần trung với Tây Lôi vương thất nhưng tạm thời không lên tiếng, chẳng phải rất phiền toái sao? Đến lúc ngươi trở về, lực lượng ủng hộ ngươi cũng bị suy yếu đi nhiều.”
Dung Điềm bình tĩnh nói: “Đồng Nhi đăng cơ chưa lâu, còn chưa dám không có chứng cớ liền sát hại đại thần, nếu không không cần chờ đến khi ta trở về, vương vị của hắn đã tọa không xong. Ta đi thẩm vấn Đồng Kiếm Mẫn, ngươi thấy không thoải mái, hôm nay ngoan ngoãn nằm yên đừng nhúc nhích.”
Phượng Minh ngẫm nghĩ nói: “Đồng Kiếm Mẫn nắm rõ tình trạng của đô thành Tây Lôi, thông qua hắn chúng ta có thể nhận được rất nhiều tình báo, ngươi thẩm vấn, ta ở cạnh nghe lén, nhiều người dù sao cũng chu đáo hơn. Ta thân thể không thoải mái,nhưng đầu óc vẫn có thể dùng được.”
Dung Điềm nghe cậu nói có lý, gật đầu nói: “Cũng được, ngươi không nên lộn xộn,ngồi một bên nghe là tốt rồi.”
Đi đến bên giường, đỡ Phượng Minh dựa vào đầu giường, đặt gối sau thắt lưng cậu.
Dung Điềm hầu hạ Phượng Minh thư thư phục phục xong, mới xoay người phân phó Liệt Nhi mang Đồng Kiếm Mẫn lại đây.
Phượng Minh chỉ nói Liệt Nhi mang Đồng Kiếm Mẫn lại đây , tầm mắt dời đi, trong ánh mặt trời sáng lạn chiếu vào, một thân ảnh trang nghiêm trầm túc đang đứng.
Chờ đến khi thấy rõ người tới, hai người không hẹn mà cùng khá kinh ngạc.
“Thái hậu, lão nhân gia người đã trở về từ đô thành?” Phượng Minh vừa mừng vừa sợ.
Dung Điềm cũng vui mừng, tiến đến hành lễ, một tay dìu Thái hậu tiến vào, “Thái hậu trên đường vất vả, mau ngồi xuống nghỉ ngơi.”
Thái hậu mặc phục sức đơn giản của phụ nhân Tây Lôi, một bộ dáng vừa mới đến, tóc mai có chút lộn xộn. Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com Nàng mặc Dung Điềm cung kính đỡ khuỷu tay, ngồi xuống ghế trên ở chính giữa quân trướng, sắc mặt trầm xuống, giống như đang suy tư.
“Nghe nói Đại vương bắt sống Đồng Kiếm Mẫn?”
“Đúng vậy.”
“Tốt lắm.” Thái hậu thẳng thắt lưng, ngồi ngay ngắn như tượng, thanh âm đã có vài phần lãnh liệt, bỗng nhiên lại hỏi, “Vậy Đại vương có hỏi qua Đồng Kiếm Mẫn, một hài tử như Đồng Nhi, dựa vào cái gì có thể xúi giục quý tộc thần tử Tây Lôi, đăng cơ vi vương hay không?”
Vấn đề này đối với việc làm sao đoạt lại Tây Lôi thập phần quan trọng.
Trong trướng nhất thời im lặng.
Phượng Minh nhịn không được khiêm tốn thỉnh giáo,”Chẳng lẽ Đồng Nhi trừ bỏ huyết thống vương tộc Tây Lôi cùng sự cống đỡ của quân quyền Đồng gia, còn có chỗ dựa khác?”
“Đương nhiên là có.”
Sắc mặt Thái hậu so với ngày thường rất khác biệt, Phượng Minh ẩn ẩn cảm thấy được không ổn, “Hắn dựa vào đâu?”
Ánh mắt của phu nhân chí cao vô thượng nhất Tây Lôi chuyển hướng Phượng Minh, đôi môi hoa quý đoan trang hiện lên một tia cười khổ: “Dựa vào cái Phượng Minh đề xuất với Đại vương, một quốc sách đủ để dao động căn cơ Tây Lôi ta.”(hoa quý : đẹp đẽ quý giá)
“Ta?” Phượng Minh kinh hãi quát to một tiếng, vẻ mặt không thể tin được.
Thái hậu thở dài: “Thẳng thắn mà nói, ngay cả ai gia không thừa nhận cũng không được,cái quốc sách này, quả thật đủ để dao động căn cơ Tây Lôi ta, cũng khiến nhóm thần tử trăm năm nay luôn nguyện trung thành ủng hộ vương tộc Tây Lôi, sinh ra tâm tư phẫn uất bất an. Hiện tại hồi tưởng lại, Đồng Nhi nóng nảy bất ngờ phát động chính biến, có thể chính thức đăng cơ ở Tây Lôi, cũng không phải không có nguyên nhân.”
“Thái hậu không cần chỉ trích Minh vương.” Dung Điềm trầm thanh nói: “Đề nghị này tuy là Minh vương đưa ra, quốc sách lại do một mình bổn vương quyết định, cho dù có sai,cũng là tại bổn vương.”
Phượng Minh đầu óc rối loạn, ngoan ngoãn tựa vào đầu giường, nhìn Thái hậu, lại quay đầu nhìn Dung Điềm, vẻ mặt không hiểu chút nào, ngập ngừng nói: ” Cái quốc sách này. . . . . . . . Có thể để ta giải thích kỹ càng một chút không?”
Thật sự là nghĩ nát óc cũng nghĩ không ra nguyên nhân.
Mấy năm qua, tri thức cổ đại nhớ ba phần quên hai phần, cậu nói ra đề nghị to nhỏ với Dung Điềm thật không dưới ngàn cái. Có ý nghĩ kỳ lạ, có ăn tươi nuốt sống, có đề quá tựu vong, sao có thể nhất nhất nhớ rõ hết được.
Trời ạ!
Rốt cuộc là đề nghị cao xa gì, cư nhiên nghiêm trọng đến mức có thể dao động căn cơ Tây Lôi?
Vậy chẳng phải cậu người là hại nước hại dân ?
Lúc này, âm thanh của Liệt Nhi ở ngoài trướng vang lên, “Đại vương, đã mang phản tặc Đồng Kiếm Mẫn tới.”