Vài thị nữ tiến vào thị hầu mặc quần áo, thiếp thân người hầu bưng lên một mâm điểm tâm vẫn còn nóng hổi cùng một chén cháo loãng, nói: “Nghe nói Thập Tam quân tá làm việc nghiêm cẩn, cùng nàng xử lý quân vụ rất mệt nhọc. Minh vương ăn chút điểm tâm, chỉ sợ phải làm việc tới tận trưa mới có thể nghỉ ngơi.”
Phượng Minh âm thầm kêu khổ, nghe theo thiếp thân người hầu khuyên bảo, ăn qua loa rồi lau miệng: “Ta mau đi thôi, để nàng chờ lâu, không biết lại đem ra cái quân quy gì nữa. Ai, bị quản chế như một tiểu cô nương vậy, làm Minh vương ta đây càng muốn trở về.”
Thiếp thân người hầu cùng thị nữ thấy thân phận cậu tôn quý, nói chuyện lại có chút khờ dại, đều che miệng cười khẽ, bất quá Quân Đình là Tướng quân, các nàng biết nặng nhẹ bên trong, cũng không dám mở miệng đáp lời.
Phượng Minh oán giận hai tiếng, ngoan ngoãn đi..
Xuyên qua phòng khách, ngẩng đầu đã thấy một bóng người quen thuộc đi tới.
Phượng Minh tự nhiên đã thành thói quen, mở miệng nói: “Thái…” Bị Thái hậu thản nhiên đảo mắt nhìn, nhất thời đem chữ sau nuốt trở lại trong bụng, vội vàng sửa lời nói: “Trời rất lạnh, sư phụ sao lại thức dậy sớm như vậy?” Cười hì hì thỉnh an Thái hậu , trên trán cũng đã lấm tấm mồ hôi lạnh.
Thái hậu từ từ gật đầu nói: “Cảnh tuyết sáng sớm rất mê người, vi sư sao có thể bỏ qua. Ngươi hôm nay cũng thức dậy rất sớm a.”
Phượng Minh ai thán nói: “Đồ nhi mệnh khổ, phụng mệnh cùng với Thập Tam quân tá nghiên cứu luyện binh thuật. Nga, Thập Tam quân tá tên là Quân Đình, cũng chính là nữ nhi của vị Tướng quân phi thường uy vũ ngày hôm qua đó. Đồ nhi đang muốn đến thư phòng mà.”
“Vi sư muốn tới hậu viện đi lại một chút, vừa lúc cùng đường.”
Thái hậu hướng Phượng Minh nháy mắt một cái, hai người sóng vai chậm rãi đi trên hành lang.
Phượng Minh đoán rằng Thái hậu sẽ nói ra suy nghĩ của mình, cúi đầu theo Thái hậu , nhưng chung quanh đều có thị vệ hoặc thị nữ, khó bảo toàn có người nghe lén, không biết Thái hậu có điều cơ mật gì muốn nói. Hai người bọn họ mặc dù ở cùng nội điện nhưng khắp nơi đều có tai mắt, muốn trao đổi cũng chẳng dễ hơn khi ở trước mặt Lộc Đan, nếu cố ý cùng Thái hậu lén ở chung, hoặc khe khẽ nói nhỏ, càng có cơ hội làm cho người ngoài hoài nghi.
Mắt thấy phía trước chính là hậu viện cùng thư phòng, Thái hậu lại vẫn còn trầm mặc không nói. Phượng Minh nhíu mày nghiền ngẫm, Thái hậu bỗng nhiên nặng nề nói: “Tâm cơ đồ nhi, vài năm nay có tiến bộ, nhưng không khỏi làm cho vi sư có điểm thất vọng.”
“A?” Phượng Minh vô tội ngẩng đầu, miệng đáp: “Đúng vậy, là đồ nhi tiến bộ lâu, thỉnh sư phụ giáo huấn.”
“Ngươi đã lớn, vi sư không nghĩ sẽ giáo huấn ngươi .” Thái hậu dừng bước, lộ ra nụ cười: “Chính là vi sư nhìn ngươi tối hôm qua ở trên giường ngủ, tựa hồ sớm đem những lời vi sư giáo huấn năm đó nhớ lại , có điểm cảm thán mà thôi. Quả thật, người trẻ tuổi cần cù hiếu học như Đông Phàm Quốc sư đây càng ngày càng ít , vi sư cảm thán rất nhiều, thậm chí có ý thu thêm một đồ đệ.”
Phượng Minh theo bản năng đứng lại, nhíu mi nói: “Sư phụ muốn thu tân đệ tử?”
“Không sai.” Thái hậu tao nhã trông về phía xa, nhìn hành lang gấp khúc cuối lộ ra tảng lớn trắng xóa, khinh miêu đạm tả – nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Tôn Tử binh pháp, vi sư đã hoàn toàn truyền thụ cho ngươi, nhưng Siêu Tôn Tử binh pháp, ngươi lại cũng không đủ tư chất hoàn toàn học tập tinh túy của nó. Vi sư tuy là người tu luyện, nhưng rốt cuộc không phải thần tiên, nhất định có một ngày phải chết. Tìm được người có đủ tư chất cùng thế lực, làm cho Siêu Tôn Tử binh pháp lưu truyền xuống, là tâm nguyện của vi sư, cũng là mục đích lần này vi sư rời núi. Đông Phàm quốc rất coi trọng việc thờ phụng thần linh, cho nên trong con dân cũng có rất nhiều người có được thần linh ban cho trí tuệ, ta tin tưởng có thể tìm được một đồ đệ thứ hai ở đây. Minh nhi, ngươi cảm thấy có thể chọn người nào?” Ánh mắt tràn ngập trí tuệ, nhìn về phía Phượng Minh.
Phượng Minh lắc mạnh đầu hai cái, liều mạng vò đầu nói: “Việc chọn người này …”
“Vi sư cảm thấy, Lộc Đan Quốc sư trí tuệ có linh tính, là một chọn lựa không tồi.” Thái hậu trầm ngâm nói: “Nhưng binh pháp cũng trọng khí thế dũng mãnh, điểm này mà nói, tựa hồ do tướng lãnh có kinh nghiệm sa trường kế thừa Siêu Tôn Tử binh pháp, là thích hợp hơn. Hôm qua vị Tướng quân đại nhân kia thật không tồi, ai, đáng tiếc tuổi lại quá lớn…”
Phượng Minh đứng ở một bên, mồm miệng há hốc như tên ngốc tử.
Ông trời ơi, giả Tôn tử đại nhân tôn kính, người cũng thật là thâm thúy quá đi. Hôm qua mới nói cho ngươi biết có Siêu Tôn Tử binh pháp như thế cũng giống như giả thuyết này nọ tồn tại, ngày hôm sau người đã lợi dụng hết rồi . Cung điện này bốn phương tám hướng đều có gian tế nghe lén, những lời này tám phần sẽ lọt tới tai Lộc Đan cùng Tướng quân.
Tướng quân Đông Phàm giờ còn đang phân tranh chức phụ chính với Minh vương, còn muốn lấy cái “người thừa kế Binh pháp tôn tử chính tông” nữa.
Có lão Đại ngài ở đây, cục diện chính trị bên trong Đông Phàm vốn đã giương cung bạt kiếm trong vòng không đầy một tháng đã biến thành bát cháo thơm ngon? (éc, không hiểu lắm câu này à nha)
Quả nhiên không hổ là lão nương của Dung Điềm.
Phượng Minh nói thầm trong bụng nửa ngày, chợt nhớ tới Quân Đình vẫn chờ ở trong thư phòng, nay không chừng sẽ châm lửa đốt phòng cho hả giận , đứng lên thét một tiếng kinh hãi, tạm thời đem chuyện Thái hậu muốn thu nhận đệ tử sang một bên, hướng Thái hậu nói: “Sư phụ cứ thưởng tuyết trước, đồ nhi hẹn Thập Tam quân tá ở thư phòng, nếu không đi nàng sẽ đại chấn quân uy , quân đội Đông Phàm này hơi một tí là quân tiên với bản tử, đáng sợ cực kỳ, đáng sợ cực kỳ.” Cúi một cái, bước nhanh về hướng thư phòng.
Thái hậu hiển nhiên không nói gì, ám chỉ đến ám chỉ đi cũng không thấy Phượng Minh giác ngộ, nghẹn muốn chết, đành phải nhắc nhở: “Đồ nhi nhớ phái người cảm ơn Đông Phàm quốc sư. Quốc sư đem vi sư nghênh đến Đông Phàm vương cung, ân cần chiêu đãi, ngày hôm qua còn tính ban đêm sẽ cùng vi sư thảo luận binh pháp. Người giỏi như vậy, thực sự rất đáng khen.”
Phượng Minh đang định lên tiếng, đột nhiên nghĩ đến gì đó, dừng cước bộ, quay đầu nhìn, đúng lúc đối diện với ánh mắt thâm úy của Thái hậu , nhất thời hiểu được, thần sắc khẽ biến.
Lộc Đan quả thật nói đêm qua muốn đích thân ở lại đây lãnh giáo binh pháp, chẳng biết tại sao lại nuốt lời .
Tôn tử đại sư là vị khách trọng yếu của Lộc Đan, mà binh pháp đối với Lộc Đan nhất định là có gì đó, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, Lộc Đan tuyệt đối sẽ không tại một thời khắc mấu chốt từ bỏ cơ hội thăm “Tôn tử đại sư”.
Nói như vậy, chẳng lẽ tối hôm qua đã xảy ra biến cố trọng đại gì sao?
Lúc này cậu mới hiểu được Thái hậu vì cái gì mà mất ngủ, phải sáng sớm đến chặn chính mình.
Cũng chỉ có Thái hậu quen với việc đấu đá trong cung đình, có thể theo manh mối mà đoán được chuyện không bình thường.
Nhớ tới thân thể Lộc Đan trên thực tế sắp dầu hết đèn tắt mà tâm Phượng Minh đột nhiên trầm xuống.
“Vị Thập tam quân tá chắc hẳn đang sốt ruột lắm, Minh nhi còn đứng ì ra đấy làm chi? Nhanh đi thôi.” Tiếng Thái hậu từ sau vọng đến.
“Đúng, đúng” Trong lòng tuy có nhiều điều lộn xộn, bất quá trước mắt quan trọng hơn là ứng phó với Quân Đình đang chờ trong thư phòng, Phượng Minh vừa nhíu mày, vừa vội vàng đi tới thư phòng.
Chuyển qua hành lang gấp khúc, thư phòng ở cuối hành lang. Chung quanh cũng không có thị vệ gác, không biết là Quân Đình sai bọn họ đi chỗ khác rồi.
Phượng Minh nóng như phát hỏa chạy tới trước cửa thư phòng, bỗng nhiên dừng bước, thầm nghĩ: Tiểu cô nương họ Quân này thật tà môn hết sức, đã đợi nửa ngày rồi, không biết là có chuẩn bị quân phạt gì cho ta hay không, vẫn là thấy rõ tình hình rồi mới nói.
Lặng lẽ đi đến thư phòng, hít một hơi rồi đẩy cửa vào.
Chợt nghe thấy một giọng nam nhân ôn nhu nói: “Cẩn thận mực nước dính vào quân phục, ngươi xem…”
Trầm mặc một hồi, lại nghe có tiếng nữ nhân: “Buông ra.” Là giọng Quân Đình, tuy rằng vẫn lạnh như băng, nhưng lại khiến người ta có cảm giác khác thường.
Phượng Minh giật mình, trộm hướng cửa sổ nhìn. Khe hở nơi cửa sổ rất nhỏ, cậu lại không dám hé cửa lớn hơn, để tránh gây động tĩnh, chỉ có thể miễn cưỡng thấy hai bóng người đứng ở thư bàn.
“Ta giúp ngươi lau khô.”
“Không cần, buông ra.”
Dáng Quân Đình hơi giật giật, Phượng Minh vội vàng cúi đầu, khả Quân Đình vẫn chưa xoay người, hơi lùi về phía sau một chút. Phượng Minh thật cẩn thận lại nhìn vào, từ cái góc độ này, vừa vặn thấy tay Quân Đình bị kẻ mặc quân phục tướng lãnh kia nắm lấy.
Ông trời ơi, ở đây có trình diễn cảnh lãng mạn này!
Chẳng trách sao thị vệ lại cho lui đi nơi khác, cả bóng của thị nữ cũng không thấy.
Quân Đình trầm giọng quát: “Lâm Ấm, ta nói ngươi buông tay, ngươi dám phạm thượng sao?”
“Đình nhi, ta…”
“Không được kêu ta như vậy!” Quân Đình tức giận nói: “Ta đã nói rồi, ngươi không được phép gọi ta như vậy. Buông tay.”
Phượng Minh thầm nghĩ: ngươi cấp quan so với hắn cao hơn, thân thủ cũng nói không chừng so với hắn tốt hơn, vì cái gì mà không tự rút tay về, ngược lại giả vờ kêu người ta buông tay. Diệu kế, xem ra nữ nhi ngoan của Tướng quân này cũng động tâm rồi. Khá khen cho Lâm Ầm, cư nhiên dám theo đuổi con cọp cái muốn cắn người.
Nếu là gặp phải Lộc Đan hoặc là Dung Điềm thấy chuyện như vậy, điều đầu tiên nghĩ tới đó là làm sao lợi dụng đoạn tình cảm lưu luyến hiển nhiên chưa bị mọi người phát hiện công kích đối thủ. Chỉ có Phượng Minh mới có thể cảm thấy thú vị mà ở một bên reo hò cho thỏa nguyện.
Lâm Ấm vẫn quay lưng về phía Phượng Minh. Bất luận Quân Đình quát nạt uy hiếp như thế nào, vẫn không buông tay Quân Đình, trầm giọng nói: “Ngươi cứ hô hoán bọn thị vệ tiến vào, sẽ bị Tướng quân lăng trì xử tử không?”
Quân Đình kinh ngạc dừng lại , sau khi quay đầu đi nơi khác, sau một lúc lâu mới nói: “Tayta luyện kiếm, vừa thô vừa sần, có gì đẹp?” Nhưng lại mơ hồ lộ ra kiều thái(tư thái làm nũng, ()) của tiểu mỹ nhân, làm Phượng Minh ở một bên nhìn lén mục trừng khẩu ngốc, vô cùng ca ngợi sức mạnh tình yêu không gì làm không được.(là ta thì ta cũng hướng nguyệt lão mà ca ngợi lun)
Lâm Ấm giọng khẽ buồn: “Ta chẳng còn lòng dạ nào nói bậy, ngươi đã hận lâu như vậy rồi…”
Quân Đình hung hăng rút tay về, cắn răng nói: “Buồn cười, ta đường đường quân tá nhưng lại phải hận chính thuộc hạ của mình sao? Việc hôm nay, niệm tình ngươi…” Vừa ngẩng đầu, đột nhiên nhìn thấy sắc mặt Lâm Ầm, trong lòng cũng hoảng sợ, dáng vẻ quân gia được đặc biệt rèn luyện từ nhỏ nhất thời đã biến mất.
“Ta biết, ta không xứng với ngươi.” Lâm Ấm nhìn chằm chằm nàng, cười lạnh nói.
Quân Đình quay mặt đi.
Lâm Ấm chăm chú nhìn nàng hồi lâu, hít sâu một hơi, thay đổi khẩu khí , điềm nhiên nói: “Một khi đã như vậy, thuộc hạ thỉnh chuyển sang Thập nhị quân.”
“Vì cái gì?” Quân Đình lắp bắp kinh hãi, quay đầu nhìn Lâm Ấm.
“Thuộc hạ càng nguyện ý đi theo Thập nhị quân tá.”
Quân Đình tức giận đến mặt mũi trắng bệch, lạnh lùng nói: “Không được.”
“Thập Tam quân tá không có quyền phản đối. Thuộc hạ là phó quân tá, có quyền trực tiếp hướng Tướng Quân đưa ra thỉnh chuyển. Dù sao ngươi cũng không muốn thấy ta, tìm một phó tướng thuận mắt hơn ta có phải tốt hơn không?”
Quân Đình dậm chân nói: “Ai nói ta không muốn thấy ngươi?” Nàng dậm chân thế này, khiến Phượng Minh cảm giác được nàng thật sự là một tiểu thư khuê các.
Phượng Minh thầm nghĩ: ngoan ngoãn, lập tức bắt đầu liếc mắt đưa tình . Ai, sớm biết thế này thì đã ngủ thêm một lát rồi, xem tình hình này, cho dù đến tối ta mới tới Quân Đình cũng sẽ không tức giận.
Loại tình huống này nếu như là Dung Điềm và Phượng Minh, tám phần sẽ biến thành cuộc đấu võ mồm ngọt ngào, cuối cùng là tứ chi giao triền, dẫn tới vận động thể năng kịch liệt.
Bất quá xem ra Lâm Ấm thật lòng,so với tên ngốc kia, căn bản không thể cùng đẳng cấp với Dung Điềm hoa hoa công tử kia, thấy Quân Đình làm nũng, chẳng những sẽ không đánh rắn tùy côn, ngược lại sửng sốt một hồi , kinh ngạc nhìn Quân Đình, mới rầu rĩ nói: “Ta không xứng với ngươi, lại chọc ngươi chán ghét, ở lại Thập tam quân làm chi nữa. Tướng lãnh so với phó quân tá ta tốt hơn, dưới Tướng quân có rất nhiều. Dù sao việc ta làm, không phải là không thể không có ai làm được…”
Quân Đình tức giận đến nỗi ngực quặn thắt lại, vung tay lên. Một âm thanh thanh thúy vang lên khắp gian phòng.
“Hồ ngôn loạn ngữ… đứng trong tuyết cho ta ,hảo hảo thanh tỉnh chút đi.” Nàng chỉ tay về hướng cánh cửa, hung hăng hạ lệnh.
Lâm Ấm xoay người bước đi. Quân Đình quát: “Đứng lại!” Dừng một chút, phóng nhuyễn thanh âm nói: “Đi thật sao?”
Lâm Ấm không lên tiếng, vén rèm lên đi ra ngoài.
Phượng Minh ở ngoài cửa sổ le lưỡi, chạy nhanh lại chỗ hành lang gấp khúc, vừa vặn gặp phải Lâm Ấm, làm bộ như thở hồng hộc nói: ” Vị đại nhân này, Thập Tam quân tá có ở trong thư phòng không? Ta đã muốn mau chóng rời giường mặc quần áo ăn điểm tâm rồi tới thư phòng , nhưng trên đường lại gặp sư phụ, hắc hắc, chính là vị mà ngày hôm qua đích thân Tướng Quân tới thỉnh giáo về việc công văn của gian tế ở Bắc Kì đó…”
Lâm Ấm khoát tay chặn lại, hờ hững cắt ngang Phượng Minh đang thao thao bất tuyệt: “Thập Tam quân tá chờ Minh vương đã lâu, thỉnh Minh vương mau vào đi.” Vừa rồi Phượng Minh rình coi chỉ nhìn thấy bóng lưng của hắn, hiện tại mặt đối mặt, mới phát hiện người theo đuổi Quân Đình tràn ngập dũng khí cũng không giống dũng tướng bình thường toát ra một vẻ uy nghiêm, ngược lại, Lâm Ấm mang trên mình một dáng vẻ thư sinh nho nhã, mặt mày có chút đượm buồn, giống như người mang tâm sự, có lẽ đúng là loại quân nhân như ánh trăng đa cảm hiếm thấy này làm Quân Đình đối hắn có vài phần biệt đãi.
Lâm Ấm không muốn nhiều lời, bước đi vài bước, lại dừng lại quay đầu lại nói: “Quân tá không thích làm việc với người kéo dài thời gian, Minh vương lần sau tốt nhất nên đến sớm một chút.”
Phượng Minh đối tâm tình uể oải của hắn cũng có vài phần hiểu rõ, nhìn bóng lưng của hắn xa xa, không khỏi lắc đầu, vén rèm lên.
Vừa bước vào thư phòng, đã thấy Quân Đình sắc mặt khó coi đứng ở trước thư bàn, hai tay chống nạnh, bộ dạng chuẩn bị vấn tội, nói: “Minh vương cũng biết chậm trễ quân vụ phải chịu xử phạt gì rồi?”
“Thực xin lỗi, bởi vì ta…”
“Không cần nói dối ta! Lúc nào cũng kiếm cớ. Tuy rằng ngươi là người Đại vương đặc biệt cho phép tham dự quân vụ, nhưng không ai có thể coi thường quân kỷ.”
Phượng Minh nhìn Quân Đình quá nữ uy, trong lòng ủy khuất. Ngươi cùng tình nhân cãi nhau, rồi đổ cơn tức lên đầu ta? Đúng là giận cá chém thớt mà. Lời này đương nhiên không thể lấy ra đối chất với Quân Đình, chỉ có thể nhượng bộ: “Thập Tam quân tá bớt giận, ta tới quả thật chậm một chút, bởi vì…”
“Đủ rồi.” Quân Đình xua tay ngăn cậu tiếp tục, cũng ý thức được bản thân thất thố, bước đi thong thả đến trước thư bàn, cúi đầu nhìn văn thư đã chuẩn bị sẵn trên bàn: “Minh vương không cần giải thích , vẫn là bắt đầu viết phương lược luyện binh đi.”
Phượng Minh vẫn đứng ở một bên, Quân Đình đem văn thư lại: “Minh vương?”
Cậu đối với luyện binh nhận thức không nhiều lắm, bất quá nếu dám viết ra phương lược luyện binh, vẫn là lại tiếp tục bịa ra. Bản nháp đại khái trong bụng đều có, nghĩ đi nghĩ lại, đặt bút chậm rãi viết ra.
Quân Đình đứng ở phía sau cậu, nhìn nét mực đen từng chút hiện lên tờ giấy trắng.
Có mấy điều nghĩ sẵn trong đầu giờ viết ra đúng là dễ hơn. Phượng Minh bởi vì có Quân Đình ở một bên đứng nhìn, vì biểu hiện một chút thực lực của mình, cố gắng viết được hành văn liền mạch lưu loát. Quân Đình ở một bên lẳng lặng nhìn, mới đầu còn không để ý, sau lại thần sắc dần dần ngưng trọng, kéo theo vài tia khó hiểu, đợi Phượng Minh viết xong hai tờ bạch ti, nhịn không được mở miệng nói: “Thứ Minh vương viết, tựa hồ không phải luyện binh phương lược. Hơn nữa, đánh giặc thì không lệnh các cấp tướng lãnh dẫn dắt binh lính hướng trận giết địch, ngược lại muốn bọn họ đi theo chủ soái, đây là vì sao?”
Phượng Minh buông bút, ngẩng đầu cười nói: “Quân tá chỉ huy Thập tam quân, phải chăng huấn luyện mỗi vị binh lính đều do quân tá phụ trách?”
Quân Đình lắc đầu nói: “Đương nhiên không thể, thuộc hạ của ta ba nghìn binh lính, sao có thể do một mình ta giám sát. Phàm là huấn luyện quân đội, đều là một bậc hướng một bậc phụ trách, dưới một bậc là tiểu đội trưởng, mỗi người phụ trách dẫn đầu năm mươi binh lính. Ngày thường thao luyện, mỗi tiểu đội trưởng phụ trách 50 người.”
“Thế là được rồi.” Phượng Minh nói: “Hạn độ lớn nhất là thể hiện được tiềm lực của binh lính, mới có thể khiến quân đội Đông Phàm trở nên cường đại. Muốn khai phá được tiềm lực của binh lính, cần các cấp tướng lãnh cẩn thận cố gắng. Huấn luyện là từng bậc từng bậc khai triển. Binh lính Đông Phàm sổ lấy vạn kế, để chân chính huấn luyện thành một quân đội vĩ đại cũng không dễ dàng. Phương pháp này của ta, có thể khiến cho việc huấn luyện binh lính ở các cấp tướng lãnh công phu hơn.”
Nhìn đôi mi thanh tú của Quân Đình nhăn lại, Phượng Minh kiên nhẫn giải thích: “Thời điểm đánh giặc, các tướng lĩnh đi theo ở bên chủ soái, quan sát tình hình chiến đấu ở xa. Nếu trong trận xuất hiện có binh lính tháo chạy, lập tức điều tra rõ thuộc hạ mình ra sao, sau đó đem người này xử trảm. Cứ như vậy, các cấp tướng lãnh đều sẽ huấn luyện kỳ hạ binh sĩ của mình, cũng có thể tự bảo toàn tính mạng. Cứ như vậy, việc luyện quân binh nhất định tiến rất xa.”
Quân Đình lúc này mới hiểu được, gật đầu nói: “Suy nghĩ thật chu đáo, quả thật lại có điểm đạo lý. Bất quá, ta vẫn nghĩ Minh vương nên viết một kế sách luyện binh cụ thể. Nếu chỉ là như thế này thì đại khái quá, chỉ sợ đến lúc đó phụ thân không thể hiểu được.”
“Quân tá sai lầm lớn . Ta đang muốn viết điều thứ hai, chính là không cần đặt ra nhiều sách lược luyện binh mốc meo làm gì, để tránh gò bó các vị tướng lãnh năng động phát huy”. Khuôn mặt Phượng Minh nghiêm túc, đánh giá phương pháp luyện binh, dù sao nói cũng tốt hơn, sắc mặt nghiêm nghị lại, vẫn là có vài phần khí thế khiếp người. Phượng Minh trong ngực cố gắng, cư nhiên ngông nghênh đem tư tưởng của thánh hiền Khổng Tử lão tiên sinh của Trung Quốc ra bàn: “Nói đến giáo dục, việc trọng yếu là tùy theo tài năng tới đâu mà dạy. Binh lính là người, bọn họ cũng có ưu khuyết điểm, cũng không cùng một nơi mà đến, bởi vì từ nhỏ bất đồng hoàn cảnh sống, hoặc có người thiện trèo, hoặc có người thiện thủy(*). Quá nhiều khuôn sáo, cái gọi là sách lược luyện binh này, bằng không các cấp tướng lãnh dựa theo tình hình thực tế của thuộc hạ mình, tiến hành thao luyện. Phải biết rằng, thiên hạ vạn vật đều có cá tính, tỷ như hầu tử, hầu tử thiện đi sơn, nếu ngươi muốn dạy con khỉ trở thành sơn quân, đương nhiên dễ dàng; nhưng nếu ngươi muốn dạy con khỉ làm thuỷ quân…”
Phượng Minh hứng thú nói chuyện, thao thao quang quác hơn nửa canh giờ, ở giữa đất nước cổ đại này, tùy theo tài năng tới đâu mà nói đến kiến thức thiên nhiên vạn vật của mình, nhờ xem mấy chương trình thế giới động vật mà biết được đem ra khoe khoang hết, cuối cùng xả đến giáo dục hiện đại.
“… Kỳ thật hình thức giáo dục chủ quan đã thất bại thì nhìn chán mắt rồi, tỷ như hình thức dự thi, sẽ làm cho … Khụ khụ… Ta cái gì cũng chưa nói. Dù sao, ” Phượng Minh tổng kết lại: “Ta cho rằng, luyện binh hẳn là tùy theo tài năng tới đâu mà dạy, chính là căn cứ đặc điểm bất đồng của binh lính mà đặt ra hình thức huấn luyện. Cho nên, những điều luyện binh cứng nhắc này, căn bản là không đáng làm chúng ta bận tâm lắm. Làm tướng lãnh cao cấp,điều trọng yếu chính là đem trách nhiệm của chính mình chia sẻ cho thuộc hạ. Có điều khoản sau điều thứ nhất làm cho các tướng lãnh cấp dưới kinh hồn táng đảm, chuyện luyện binh, khiến các tướng lãnh đau đầu rồi.” Dứt lời, nhìn Quân Đình cười khẽ, chớp mắt vài cái.
Quân Đình mặt không chút thay đổi, lạnh lùng đánh giá cậu, vừa định nói thì một trận gió lạnh theo khe hở cửa sổ mãnh liệt xông tới, cái lạnh tê tái làm hai người chấn động.
“Tuyết lại bắt đầu rơi rồi.” Phượng Minh sợ lạnh, thụt cổ chạy nhanh đóng cửa sổ: “Vất vả lắm mới ngừng một chút, giờ lại bắt đầu rơi rồi, lạnh quá. Thập Tam quân tá, ta mới vừa nói nhiều lí luận giáo dục khoa học như vậy,ngươi rốt cục đã hiểu được bao nhiêu?” Hắn xoay người nhìn về phía Quân Đình.
Quân Đình lại giống như không yên lòng, không biết nghĩ đến cái gì, sắc mặt khẽ biến, nhìn Phượng Minh nói: “Minh vương chờ ở đây, ta đi một chút sẽ trở lại.”
“A? Ngươi đi đâu a? Ta đang nói , ngươi còn chưa nói cảm tưởng của ngươi…”
Không chờ Phượng Minh nói xong, Quân Đình đã vén rèm lên, vội vàng rời đi.
Phượng Minh nhìn thư phòng trống rỗng, vò đầu buồn rầu nói: “Không xong rồi, xem sắc mặt nàng, tựa hồ đối với của tân lý luận của ta cũng không thể nào thưởng thức. Thật là, người ta cũng không phải là thần tiên, cũng không thể cái gì cũng biết, lí luận luyện binh cổ đại có liên quan gì tới ta a? Sớm biết thế này hồi đó đọc truyện tranh ít đi, xem nhiều tạp chí phổ cập khoa học một chút .”
Lầm bầm một mình, mành trong phòng bị thổi tung, một trận gió lạnh nhân cơ hội xộc tới, thổi trúng Phượng Minh, lông tơ dựng đứng, trước mắt thân ảnh chợt lóe, Quân Đình đã trở lại, phía sau là khuôn mặt lạnh như băng của Lâm Ầm. Hai bên vai của Lâm Ầm phủ đầy tuyết trắng, trên mái tóc đen nhánh cũng phủ đầy tuyết, khuôn mặt trắng bệch. Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com Phượng Minh thầm nghĩ: hay thật, Lâm Ấm này thật sự là tên biết nghe lời nhất trên đời, Quân Đình kêu hắn đứng tuyết suy nghĩ, hắn cư nhiên đi thật. Trách không được Quân Đình vừa nghe tuyết rơi đã chạy đi rồi, hóa ra là sợ tình nhân bị lạnh chết, chậc chậc.
Lại không khỏi nghĩ thầm, vẫn là Dung Điềm săn sóc ôn nhu nhất, hắn thà tự mình chịu lạnh còn hơn để ta bị lạnh, lúc tuyết rơi hắn nhất định sẽ hảo hảo ôm lấy ta, để tránh ta cảm lạnh. Ân, nhắc mới nhớ, nằm trong lòng Dung Điềm thật ấm áp.
Lúc đó, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ tươi cười.
Quân Thanh dẫn theo Lâm Ầm lạnh đến phát run trở về, đúng là vừa tức lại vừa đau lòng, đột nhiên thấy Phượng Minh mỉm cười, khó tránh khỏi chột dạ, hung tợn trừng mắt liếc Phượng Minh một cái: “Ngươi cười cái gì?”
Phượng Minh lúc này mới phát hiện, tựa hồ chỉ cần có Lâm Ấm ở đây, kiều thái nữ nhân của Quân Đình không hẹn mà lộ ra. Bất quá không nên khiến nàng ngượng, Phượng Minh vội vàng thu liễm tươi cười nói: “Quân tá không cần hiểu lầm, ta chỉ là đang nghĩ, lại hạ đại tuyết , cảnh tuyết buổi tối ắt sẽ mỹ lệ lắm, nói không chừng Quốc sư sẽ cùng sư phụ thưởng cảnh tuyết.”
“Quốc sư?” Quân Đình khẽ hừ nhẹ một tiếng, giật giật khóe miệng.
Phượng Minh nhớ tới lời nhắc nhở của Thái hậu lúc sáng, lưu tâm tới thái độ của Quân Đình với Lộc Đan, nhìn như tùy ý nói: “Quốc sư nếu đến đây, nói không chừng sẽ mời quân tá cùng thưởng tuyết mà. Nghe nói Quốc sư cũng rất ngưỡng mộ quân tá, hắn còn nói quân tá tương lai vô cùng có khả năng kế thừa chức vị Tướng quân mà.”
Quân Đình chăm chú nhìn Phượng Minh, đột nhiên nói: “Minh vương vì cái gì lại không nghĩ cho mình một chút chứ?”
Phượng Minh ngẩn người, ngừng cười, nói: “Lời này của quân tá hình như có thâm ý.”
“Minh vương bị Quốc sư lợi dụng, cùng phụ thân tranh đoạt phụ chính, nhất định cũng hiểu được nỗi buồn ấy.” Quân Thanh từ từ nói: “Hiện tại, Quốc sư là chỗ dựa vững chắc duy nhất của Minh Vương, mà hệ thống quân đội, cũng là không thể chấp nhận sự tham gia của Minh vương. Quan trọng là, nếu Quốc sư có phát sinh ngoài ý muốn nào đó, Minh vương phải dựa vào đâu đây? Minh vương chẳng lẽ không tính toán cho mình một chút sao?”
“Ý của quân tá, tựa hồ Quốc sư sẽ phát sinh ý muốn nào khác?” Phượng Minh trầm giọng nói: “Nếu Quốc sư có ngoài ý muốn gì đó, quân đội làm sao cho Đại vương một cái công đạo?”
Quân Thanh lắc đầu, thở dài: “Minh vương hiểu lầm rồi . Chúng ta sẽ không xuống tay với quốc sư, suy cho cùng hắn là trụ cột của Đông Phàm, thân tín của Đại vương. Nhưng căn cứ theo tình báo của chúng ta, thân thể Quốc sư đang từ từ suy yếu, nhất là năm nay mùa đông đến muộn, ngự y cung đình cơ hồ thường ngụ lại tẩm cung quốc sư.”
Phượng Minh giật mình.
Quả nhiên, Lộc Đan bị bệnh. Đây cũng chính là nguyên nhân mà hôm qua hắn không đến. Dung Điềm từng nói qua, loại bệnh này thường do tâm trí trường kì vất vả mà dẫn đến tai họa ngầm, một khi đã phát tác, chỉ sợ không thể cứu vãn, cơ hồ không loại dược nào có thể trị được.
“Ta tuy rằng ở cùng Minh vương không lâu, nhưng cũng cảm thấy Minh vương không phải là người xấu.” Quân Đình thở dài: “Tế sư viện đã bị tiêu diệt, Quốc sư nắm quyền cao, lại ngấm ngầm không ngại mạo hiểm đem Minh vương về đây, khiến chúng ta thấy rõ hắn hy vọng Minh Vương sẽ thay thế địa vị hắn trong Đông Phàm. Nhưng một thần tử theo hai bên triều cục, vĩnh viễn không có khả năng làm cho Đông Phàm cường đại. Đông Phàm đã đủ rối loạn, không cần thêm một vụ đại biến tàn khốc trong cung đình, nội bộ đấu tranh không phải việc tốt. Nếu Minh vương nguyện ý giữ trung lập, chúng ta sẽ không khó xử Minh vương.”
Lâm Ấm ở một bên nói: “Đó cũng là ý của Tướng quân.”
“Nhiều lời vô dụng.” Quân Đình vỗ vỗ tay, xòe bàn tay nói: “Ta đã nói hết lời, Minh vương có thể cho ta câu trả lời thuyết phục không?”
Phượng Minh trầm mặc không nói, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, ngàn vạn lần cái ý niệm trong đầu đừng đến nữa.
Không cần phải nói, người trong quân đội và Lộc Đan đã có hiềm khích, đã phát hiện Lộc Đan có điều không ổn, hơn nữa phỏng đoán ra Lộc Đan bị bệnh nghiêm trọng. Thực hổ thẹn, Lộc Đan rõ ràng đã nói qua, vậy mà Phượng Minh lại không nhớ tới vấn đề này…
Mà đám người Quân Thanh, có thể nói dụng tâm lương khổ, nhất đẳng nhất lương. Bọn họ chỉ hy vọng triều chính Đông Phàm không bị gian thần nắm giữ, cũng chính là không cần đại biến, làm các thế lực trong Đông Phàm có thể hòa thuận, duy trì một Đông Phàm thống nhất.
Chỉ cần tế sư viện cùng Lộc Đan ham muốn quyền lực biến mất, triều cục Đông Phàm sẽ vững bước và đoàn kết.
Nhưng điều kiện tiên quyết là cậu, Minh vương không thể thay thế Lộc Đan, tiếp tục thời đại Lộc Đan cầm giữ triều chính.
Đây vừa là hy vọng của Lộc Đan, hắn muốn Phượng Minh thay thế địa vị của mình, lấy thân phận thống trị phía sau Đông Phàm, lấy cường quyền bảo hộ Đông Phàm vương. Lộc Đan là tuyệt đối thờ phụng chế độ chuyên chế.
Lâm Ấm trầm giọng nói: “Loại tình thế này, Minh vương nên biết chọn lựa ra sao.”
Quân Đình ngàn năm có một lần nói ôn nhu: “Ta cũng không miễn cưỡng,Minh vương cho ta câu trả lời thuyết phục, chính là Minh vương đã hiểu thế cục, thỉnh ngươi không cần phá hỏng sự ổn định của triều cục Đông Phàm.”
Phượng Minh thở dài, cậu cũng không thể nói cho Quân Đình, cậu cùng Lộc Đan đã sớm đạt thành hiệp nghị. Nguy hiểm chính là , cậu đã đem Vô Song kiếm đeo trên người, tương đương đã muốn nhận cái chú ngữ quỷ dị kia rồi. Phải biết rằng, Vô Song kiếm ở trong tay Lộc Đan, hơn nữa tựa hồ còn không có ở trên người Đông Phàm vương. Nếu như Lộc Đan biết cậu đổi ý, đem Vô Song kiếm đưa cho kẻ khác, sau đó giơ tay chém tên đó, cậu, Minh Vương chẳng phải sẽ chết oan uổng lắm sao?
Tuy nói chú ngữ gì đó không linh nghiệm, vấn đề là nếu nó linh nghiệm vậy làm sao bây giờ?
Quan trọng nhất là, cậu cũng không phải Đông Phàm Minh vương,Dung Điềm thân ái của cậu đang trốn ở đâu đó, nhất định cũng rất hy vọng hung hăng phá hư hòa bình ổn định của Đông Phàm một chút đi. Đúng rồi, chuyện Đông Phàm ổn định có gì liên quan tới cậu?
Phượng Minh bỗng nhiên trầm trọng , bước đi thong thả trong thư phòng, liên tục thở dài, cuối cùng dừng bước, hướng tầm mắt về phía Lâm Ấm, chợt nói: “Ta hiểu được, Lâm Ấm phó quân tá là phụ trách mật báo quân tình, trách không được một thân phong sương trở về, Thập Tam quân tá lập tức đưa ra vấn đề thân thể của quốc sư.”
Lâm Ấm cùng Quân Đình sắc mặt khẽ biến, hiển nhiên không nghĩ tới Phượng Minh lại suy đoán lợi hại thế.
Lâm Ấm gật đầu nói: “Không sai, cấp dưới phụ trách thu thập tình báo trong cung.” Hắn vừa mới gặp gian tế thâm nhập trong tẩm cung Lộc Đan, rốt cục xác định Lộc Đan bệnh nặng.
Quân Đình nói: “Minh vương có thể đem việc báo cho quốc sư, bất quá Quốc sư hẳn là rất rõ ràng. Trong cung đình, làm sao mà không có gian tế. Huống chi Lâm Ấm là người của ta, Quốc sư cũng không dễ đối phó hắn.” Quay đầu nhìn về phía Lâm Ấm, hơi hơi lộ ra tươi cười.
Phượng Minh thế mới biết Lâm Ấm cũng không đơn giản, âm thầm le lưỡi: trách không được hắn có lá gan theo đuổi Quân Đình, căn bản là một nhân vật bề ngoài nhã nhặn nội tâm lợi hại. Bên này tranh cãi một cái thì nổi giận đùng đùng rời khỏi, bên kia tỉnh táo lại phải đi điều tra nhiệm vụ, thật sự là đặc vụ hạng nhất.
Cảm xúc phập phồng, tiếng thiếp thân người hầu ngoài cửa truyền đến: “Bẩm báo Minh vương, Thập Tam quân tá, Thương Nhan tướng quân đến.”
Rèm cửa bị nhấc lên, lại một trận gió lạnh gào thét đi vào, Thương Nhan trên râu tóc đều dính tuyết mỏng vừa thấy là biết là từ trong tuyết đuổi tới cung điện, vừa vào cửa liền trầm giọng nói: “Lập tức đến quân vụ nghị thính, vừa mới bắt được gian tế người Bắc Kì, trên người của hắn cũng có công văn kì quái.”
Mọi người ngẩn ngơ xong mới kịp phản ứng, lập tức ba chân bốn cẳng mặc vào áo choàng, vội vàng xuất môn.
Phượng Minh hưng phấn khiến chân cũng ngứa ngáy.
Dung Điềm chết tiệt, lại truyền cái gì vào đây nữa? Hy vọng không phải lời buồn nôn