Bàn ghế thấp bé, bảng đen sạch sẽ, trong không khí có mùi sách vở nhàn nhạt. Đã rất lâu rồi Lâm Triều Tịch không ngồi học ở trường lúc 8 giờ sáng, có chút hoài niệm.
Cô xoa hai đồng 2 xu trong tay, nhét vào túi, nhìn ra cửa sổ. Phía đông bắc là hẻm Chuyên Chư, nhưng hiện giờ cô chưa thể đi tìm Lão Lâm, bởi vì thân phận lúc này của cô là Lâm Triều Tịch nhỏ ngoan ngoãn đi học.
Lớp Olympic Toán lúc 8 giờ 20, mới có nửa lớp đến.
Cô nhìn quanh lớp học, mở sách giáo khoa Olympic Toán ra, chuẩn bị trước cho nội dung bài học hôm nay, chủ yếu là tìm kiếm cảm giác được làm học sinh xuất sắc…
Buổi trước dạy đến phần đầu của dạng bài chuyển động trên dòng nước, hôm nay sẽ dạy đến phần thứ hai…
Bàn tay đặt trên mép sách, ngón cái đang lật giấy đột nhiên ngừng lại.
Lâm Triều Tịch mở vài trang, bạn Lâm Triều Tịch nhỏ dùng con chữ xiêu xiêu vẹo vẹo ghi chép vài thứ.Hoàn thành bài tập của tiết nước chảy thuyền đi thứ nhất.Làm đề tham khảo số 1.Buổi sau phát phiếu báo danh, nhất định phải thi đỗ!Cô chống cằm nhìn nét chữ trẻ con thuộc về chính mình, dấu chấm than lấp lánh trong ánh nắng.
Lâm Triều Tịch nghĩ, thực ra hồi bé cô chưa từng bốc đồng như vậy bao giờ.
Cực kì muốn có được thứ gì đó, hoàn thành ý tưởng nào đó, trước nay chưa từng.
Ngồi ngay đơ thêm một chốc, đến tận khi có người ngồi xuống bên cạnh, khuỷu tay huých qua, làm cánh tay đang chống cằm của cô đổ uỵch xuống. Cô lảo đảo trên ghế, quay đầu lại, nhìn thấy một bạn nhỏ mập ú.
Mặt bạn rất to, đôi mắt rất nhỏ, giống như hai hạt đậu đen đính trên cái bánh bao trắng. Cậu bạn đang dùng ánh mắt tóe lửa nhìn cô, cứ như thể cô mà bước qua vĩ tuyến 38 trên bàn học thì đừng hòng yên thân, trông đáng yêu vô cùng.
Lâm Triều Tịch vươn tay véo má bạn nhỏ. Nơi đó có vết tím bầm do hôm qua bị cô đánh.
Đúng vậy không sai, cậu là học sinh lớp 5-10 trường tiểu học Sao Đỏ tham gia kì thi tuyển chọn Olympic Toán cùng cô, tên gọi Lục Chí Hạo, con trai của giáo viên chủ nhiệm, kẻ thù số một của Lâm Triều Tịch nhỏ.
Cô mỉm cười, đon đả chào hỏi: “Lục Chí Hạo, cậu đến rồi.”
Bạn nhỏ Lục Chí Hạo giật thót, đánh bay tay cô: “Cậu thần kinh à!”
“Bệnh nhân thần kinh mà đánh cậu thì không phạm pháp đâu đấy.” Lâm Triều Tịch nhỏ giọng nói, lại quay về đọc sách.
“Đồ thần kinh không có bố mẹ!” Lục Chí Hạo nổi khùng, hét vào cô.
Lớp học chợt yên tĩnh.
“Lục Chí Hạo!” Trên bục giảng, nữ giáo viên vừa bước vào lớp tái mét cả mặt.
Lâm Triều Tịch cũng ngẩng đầu lên. Cô vốn chỉ muốn trêu Lục Chí Hạo một chút, không ngờ lại đúng lúc mẹ của đồng chí Tiểu Lục đến.
Cô giáo Hứa – mẹ Lục Chí Hạo ném phịch sách vở và chồng bài tập đã phê xong xuống, tiếng giày cao gót cộp cộp bước đến cạnh bàn bọn họ.
Lâm Triều Tịch đoán nếu đây mà là ở nhà thì mông bạn Tiểu Lục đã nở hoa. Nhưng đây là lớp học, cô giáo Hứa vẫn phải giữ thể diện cho con trai mình.
“Xin lỗi Lâm Triều Tịch ngay.” Mặt cô giáo Hứa lạnh băng, cực kì uy nghiêm.
Những thứ cô giáo Hứa đang giảng, mười năm trước Lâm Triều Tịch đã từng học một lần. Khi ấy cô cảm thấy bài này không hề đơn giản, vận tốc xuôi dòng ngược dòng, vận tốc thuyền vận tốc nước, cực kì rối rắm. Nhưng bây giờ học thêm lần nữa, cô lại cảm thấy quá mức rõ ràng. Đây không phải vì trình độ trí thông minh của cô có tiến bộ nhảy vọt so với hồi lớp 5, mà là năng lực giải quyết vấn đề không giống nhau nữa.
V thuyền = (V thuận + V nghịch)/2
V nước = (V thuận – V nghịch)/2
Nhìn bài giảng trên bảng đen, Lâm Triều Tịch cũng chép lại.
“V thuyền = …”
Chưa kịp chép xong nửa dòng công thức, nét chữ lưu loát của người trưởng thành trên trang giấy làm cô giật bắn mình. Trẻ con lớp 5 mà viết được thế này thì có mà thành đệ tử chân truyền của Bàng Trung Hoa(*) mất. Cô vội vàng đổi sang tay trái, chép lại từng công thức cô giáo viết trên bảng đen.
(*) Nhà thư pháp bút ngòi cứng nổi tiếng của Trung Quốc.
Bạn nhỏ Lục Chí Hạo thuận tay phải, khuỷu tay phải rất gần với khuỷu tay trái của cô, cứ viết vài chữ là lại huých vào nhau, cho nên cả hai ngồi học đều chẳng thoải mái chút nào.
Nhưng có lẽ vừa bị mẹ mắng, tuy mặt bạn Tiểu Lục trông khó chịu vô cùng song vẫn cố nén giận, chữ nào bị đụng trúng thì đành lấy tẩy tẩy thật mạnh, trút giận lên tờ giấy.
Lâm Triều Tịch cũng hết cách, chỉ đành nỗ lực co vào góc bàn.
Cuối cùng, dường như thực sự không thể chịu nổi tình trạng viết hai chữ lại đâm nhau một cái thế này nữa. Bạn nhỏ Tiểu Lục đập bút, đôi mắt nhỏ như đậu đen trừng lên, thái độ cương quyết y như hệt như lúc mẹ cậu ta quăng sách.
“Mắc mớ gì tự dưng đổi tay, rách việc thế hả!”
Vì sợ chữ tôi quá đẹp bị cậu nghi ngờ chứ sao.
Lâm Triều Tịch nghĩ thầm.
Nhưng chưa đợi cô tìm xong lí do, Lục Chí Hạo đã hống hách cương quyết nói: “Tiết sau đổi chỗ, tôi ngồi bên trong!”
Lâm Triều Tịch không thể từ chối, chỉ biết nhìn gương mặt trắng như bánh bao của bạn học Tiểu Lục, suýt nữa thì không kiềm chế được mong muốn véo má cậu ta.
Nhưng buổi Olympic Toán hôm nay, bọn họ không có cơ hội đổi chỗ.
Đến giờ giải lao, cô giáo Hứa đặt phấn xuống, nói: “Các em, tranh thủ mười phút ra chơi và năm phút của tiết sau, chúng ta sẽ làm một bài kiểm tra tại lớp.”
Các bạn nhỏ oán thán dậy đất. Lâm Triều Tịch xoay bút, lâu lắm rồi chưa làm bài kiểm tra, cô cảm thấy rất háo hức.
Bài thi nhanh chóng được phát, là một tờ giấy A4 mỏng, cô giáo Hứa đã chuẩn bị xong xuôi hết từ trước.
Bài kiểm tra có tổng cộng 10 câu hỏi ứng dụng, thời gian làm bài chỉ có mười lăm phút. Vậy nghĩa là thời gian để làm mỗi câu chỉ có khoảng nửa phút, quả đúng là kiểm tra tốc độ giải Toán và mức độ chính xác.
Lâm Triều Tịch đọc đề một lượt.
10 câu toán có lời văn.
3 câu “nguyên lí bù trừ”
3 câu “bò ăn cỏ”
3 câu “nước chảy thuyền đi”
Còn có một câu nâng cao gần giống dạng đề nước chảy thuyền đi, tưởng như liên quan đến nội dung vừa học nhưng hóa ra lại không liên quan lắm, siêu khó, là đề lớp 6.
Trong lớp chỉ có tiếng lật giấy loạt xoạt, Lâm Triều Tịch trầm tư trong chốc lát, quả thực bây giờ cô gặp chút phiền toái.
Không phải cô không biết làm, mà là quá biết làm.
Trải qua mười mấy năm học Toán, cô nhìn những đề cơ bản thế này thì lập tức đã có quán tính tư duy. Nói cách khác, cô nắm giữ những công cụ cao cấp, nhưng phải làm sao để dùng những công thức đơn giản của tiểu học mà vẫn giải được, có lẽ năng lực của cô ở phương diện này còn chẳng bằng Lâm Triều Tịch nhỏ.
Cô bắt đầu vắt óc suy nghĩ, làm bài rất chậm. Bảy, tám phút trôi qua mà cô mới giải được ba câu.
Lúc ấy, cô giáo Hứa đang đảo qua đảo lại trong lớp cất tiếng: “Làm bài nghiêm túc lên, cẩn thận lên, tuần sau thi tuyển rồi, nếu vào được trại hè thì có nghĩa là các em đã đến gần giải quán quân đoàn thể tổ Olympic Toán tiểu học cấp cuối thêm một bước!”
Lâm Triều Tịch cảm thấy “một bước” này hơi to.
Tổ cấp cuối tức là trong số hàng chục ngàn học sinh tiểu học lớp 5 lớp 6 toàn thành phố, chỉ năm người mới có thể thực sự đại diện cho thành phố An Ninh dự thi.
Mà trước đó còn có vô số màn tuyển chọn.
Mỗi trường chọn mười người tham gia “Cuộc thi tuyển chọn trại hè”. Chỉ năm mươi cái tên được lọt vào, dùng quy chế đào thải chọn ra năm người cuối cùng còn trụ lại, đại diện cho thành phố An Ninh đi thi cấp tỉnh.
Tổng điểm của năm người cộng lại sẽ là điểm của cả đoàn.
Mà bây giờ, ngay cả tuyển chọn cấp trường bọn họ còn chưa làm xong, thầy cô đã cổ vũ bọn họ đến tận quán quân cấp tỉnh, có vẻ hơi hão huyền quá chăng. Huống hồ trình độ giáo dục Toán học của thành phố An Ninh cũng chẳng phải quá mạnh, không lọt vào xếp hạng cấp tỉnh, sao mà đột nhiên giành giải quán quân cho nổi.
Nghĩ đến đây, cô Hứa đã tự động giải thích cho bọn họ nghe: “Cô nói thế là vì bên trường cách vách có một học sinh thần đồng cực kì giỏi, sẽ gánh được điểm tổng, cúp Tấn Giang lần này về tay An Ninh chúng ta là cái chắc.”
Khi cô Hứa nói chuyện còn bước qua Lâm Triều Tịch, Lâm Triều Tịch lại nhỡ một nhịp tim, cái tên ấy quanh quẩn.
“Là ai thế ạ cô?” Có người hỏi.
“Chương Lượng, chắc các em cũng có người biết.”
Ngòi bút Lâm Triều Tịch khựng lại, ngẩng phắt đầu nhìn cả lớp.
Quả thật dưới lớp có người nói “àaaaaa”, “bạn ấy siêu đỉnh”…
Lâm Triều Tịch rối rắm.
Nếu hai thế giới này không có khác biệt quá nhiều, nếu trí nhớ của cô không có gì sai, vậy thì vào thời điểm tháng Chín năm nay, Bùi Chi sẽ đoạt giải cá nhân toàn tỉnh.
Nhưng mà Chương Lượng?
Lâm Triều Tịch vẫn nhớ Chương Lương đúng là rất thông minh, nhưng mà nổi bật hơn cả Bùi Chi ư, sao có thể?
Cô suy nghĩ miên man, đến tận khi lời nhắc nhở của cô giáo làm cô tỉnh táo lại: “Mỗi lần kiểm tra trên lớp nhớ phải cộng tổng điểm, đừng nghĩ ai ở đây cũng có thể đến trường cách vách tham gia cuộc thi tuyển chọn, trong số các em chỉ có mười người sẽ có tên trong danh sách mà thôi.”
“Cách vách” tức là chỉ trường tiểu học Thực nghiệm cách một con phố. Lâm Triều Tịch cầm bút chì gõ đầu, Lâm Triều Tịch nhỏ dồn nhiều tâm huyết vào cúp Tấn Giang lần này thế nào, muốn vào được trại hè ra sao, cô biết rõ hơn ai hết.
Lâm Triều Tịch nhỏ học hành rất nghiêm túc, cũng rất thông minh, kết quả bài kiểm tra tại lớp lần nào cũng tốt, tổng điểm rất cao, có hi vọng có thể đại diện cho trường đến tiểu học Thực nghiêm tham gia cuộc thi tuyển chọn trại hè cúp Tấn Giang. Mẹ trưởng luôn tự hào vô cùng, thậm chí rất nhiều bạn nhỏ trong cô nhi viện cũng biết, luôn coi cô bé là thần tượng.
Còn bây giờ…
Lâm Triều Tịch liếc nhìn sang bạn học Tiểu Lục đã làm xong năm câu lật sang mặt khác, sau đó tự nhìn lại mình.
Cô nghiêm chỉnh cầm bút, tỉnh táo trở lại, hít thở một hơi, không nghĩ đến Bùi Chi nữa. Đã trốn học làm người ta không vui rồi, lần này cô thực sự không muốn nhìn thấy ánh mắt thất vọng của mẹ trưởng.
Tác giả có lời muốn nói:
Có Bùi Chi có Lão Lâm nha, chứ không thì chơi bời kiểu gì?