Phượng Nguyệt Vô Biên

Chương 2: Từ Hôn



Lư Vân nhìn tỷ tỷ bước đi uyển chuyển, nụ cười tỏa sáng, mặc dù không rõ nguyên do gì nhưng thấy yên lòng.Lư Oanh dạo một vòng quanh sân nhà, đầu nàng lại bắt đầu đau, liền trở về phòng.Nàng cùng đệ đệ của mình ở trong một căn nhà gỗ, bé nhỏ và đơn sơ, chỉ có hai gian phòng, đó là một cái nhà kho đã được ngoại tổ mẫu sai người sửa lại.

Sau khi phụ mẫu mất, để đệ đệ được đi học, Lư Oanh đã làm lụng vất vả từ sáng tới tối.

Mà nàng chỉ là một thiếu nữ mười lăm, mười sáu tuổi, làm sao có con đường kiếm tiền? Có chăng cũng là thêu vài đôi bông hoa, hoặc nhờ vào nét chữ đẹp mà nhận viết thư hộ hàng xóm mà thôi.Vì thu nhập ít ỏi nên tỷ đệ hai người cũng chỉ đủ cho một cuộc sống eo hẹp, túng quẫn.Lúc này, Lư Oanh ngồi trong phòng, vừa khâu lại tấm áo bị rách, vừa nhíu mày ngẫm nghĩ.Cũng không biết đã qua bao lâu, giọng của Lư Vân từ bên ngoài truyền tới: "Tỷ tỷ ơi, Tăng ca ca đến chơi".Tăng Trường Chí đến đây ư?Lư Oanh vội vàng đứng lên, nét mặt hờ hững, từ đáy lòng nàng thấy bình yên.

Nàng tươi cười.

Từ khi phụ mẫu nàng mất, hai tỷ đệ nàng có thể xem như đã nếm trải đủ mùi nhân sinh ấm lạnh của thế gian, nên nếu bản thân mình muốn nương tựa cả đời vào một nam nhân, thì đó phải là người mà nàng thương mến mà lại có thể tin tưởng được.Nghe tiếng bước chân bên ngoài truyền tới, Lư Oanh vội vã đưa tay chỉnh sửa lại y phục, rồi lại vuốt vuốt mái tóc, mới phát hiện chính mình đã suy nghĩ quá nhiều, có cái gì để chỉnh chứ?Đúng lúc này, hắn có phần sốt ruột lên tiếng: "A Vân đệ, A Oanh muội ấy đã tỉnh rồi sao?"."Tỷ tỷ đệ đã tỉnh"."Vậy là tốt rồi".

Nói được mấy câu, một thân ảnh nhỏ bé xuất hiện ở cửa, thân hình cao lớn của Tăng Trường Chí đứng dậy, sải bước về phía Lư Oanh.

Trong một tích tắc, Lư Oanh cảm giác được, đôi lông mày của hắn theo thói quen vừa nhíu lại.Nàng vừa tỉnh dậy, hắn hẳn phải sẽ vui mừng chứ nhỉ? Vì sao lại cau mày? Còn nữa, vì sao nàng lại cho rằng đó là thói quen nhỉ?Thấy Lư Oanh đứng bên giường, bình tĩnh nhìn mình, Tăng Trường Chí trong lòng cười thầm, hắn lo lắng nói: "A Oanh tỉnh lại là tốt rồi, làm huynh rất lo cho muội".Hắn nói sự thật, Lư Oanh hiểu rõ, nhưng nàng cũng không biết làm sao, chỉ yên lặng nhìn hắn.Tránh cái nhìn quá chăm chú, Lư Oanh cúi đầu, nàng cúi chào rồi khẽ nói: "Tăng ca ca có lòng rồi, muội vẫn ổn".

Dịu dàng nói tới đây, nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, trầm tĩnh hỏi thăm: "Tăng ca ca, muội ngã như thế nào vậy? Huynh có biết không? Muội nghĩ mãi mà không ra".Tăng Trường Chí thấy nàng đang hỏi mình như vậy, liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, đứng trong cái gian phòng chật chội này khiến hắn không thể chịu nổi, vì vậy hắn lại tiếp tục nhíu mày, sau cùng mới ôn tồn đáp: "Là do trên thềm đá có rêu xanh, A Nhân đẩy muội nhẹ một cái, muội bị mất thăng bằng nên ngã xuống".

Dừng một chút, hắn giải vây giúp A Nhân: "Muội ấy chỉ muốn trêu muội nên mới đẩy như vậy, không ngờ lại khiến muội ngã".Giác quan nhạy bén của Lư Oanh chú ý tới mỗi khi gã họ Tăng này hễ nhắc tới A Nhân thì đồng tử hắn lại mở to, giọng nói cũng có phần dịu dàng hơn, Lư Oanh không khỏi nhíu mi.

Một hồi lâu, nàng trả lời ừm một tiếng, thấy hắn đứng cúi đầu ở cửa phòng, bộ dạng đầy vẻ khó chịu, Lư Oanh bước về phía hắn, nhẹ nhàng nói: "Tăng ca ca, chúng ta ra ngoài nói chuyện tiếp đi"."Cũng được".Hai người một trước một sau ra khỏi nhà gỗ, Lư Oanh dừng lại ở phía sau, quay đầu liếc mắt nhìn căn nhà nơi khi nãy gã họ Tăng này đã đứng nhíu mày nhăn nhó, không hiểu vì sao, một cảm giác đau đớn xuất hiện trong lòng nàng.Sang, nghèo, bần, tiện là vốn chuyện bình thường của thế gian, chính bản thân nàng và gia cảnh của nàng cũng khó khăn, khó trách hắn liên tục nhíu mày.

Bình Nhân vốn xinh đẹp động lòng người như vậy, khó trách hắn vui mừng khi nhắc đến nàng.Nhưng bất kể thế nào, nàng không thích như vậy!Tăng Trường Chí liếc mắt về phía sau, thấy Lư Oanh cúi đầu, không nói lời nào, sắc mặt tuy tái nhợt nhưng hợp với gương mặt thanh lệ kia lại trở nên rung động lòng người.

Không kìm được, trong lòng hắn bỗng trở nên dịu dàng hơn, có một cảm giác yêu mến, hài lòng xuất hiện mà chính hắn cũng không hiểu tại sao.

Nhưng thoáng nhìn đến bộ quần áo bình thường hắn từng tặng này là thứ có thể coi là hoàn hảo nhất của nàng, hắn không khỏi cảm thấy phiền não.Mấp máy môi, hắn cuối cùng nhẹ giọng nói: "Huynh tới xem tình hình muội thế nào, nếu đã ổn thì tốt rồi, cố gắng nghỉ ngơi cho khỏe, chỗ đại phu muội không cần lo lắng, huynh đã thanh toán rồi".Vừa dứt lời, hắn liền xoay người đi.Dõi theo bóng lưng rời đi không chút do dự, Lư Oanh từ đầu tới cuối không hề chớp mắt.Chỉ chốc lát, giọng Lư Vân mang đầy vẻ châm biếm vang lên phía sau nàng: "Đừng nhìn nữa tỷ tỷ, phụ thân của người ta là tướng quân đấy! Tỷ còn nhìn nữa, hắn cũng không ở lại đâu".Ngoài ý muốn của Lư Vân, người luôn luôn kính trọng Tăng ca ca và không cho phép cậu tùy ý chỉ trích "tình lang", tỷ tỷ của cậu lần này chỉ khẽ thở dài một hơi.

Bên trong tiếng thở dài than vãn, Lư Vân nghe được tiếng Lư Oanh cúi đầu nói: "Đúng vậy"."Cái gì cơ?".Lư Oanh vẫn nhìn về phía thân ảnh bóng người đang nghênh ngang rời đi bước lên xe lừa, cúi đầu nói tiếp: "Đệ nói rất đúng, hắn ghét bỏ tỷ...".Quay đầu, Lư Oanh nhìn thấy đệ đệ đang trợn mắt há mồm phía sau, vành mắt đỏ lên, thanh âm trong trẻo lạnh lùng khác thường: "Hắn đối với thái độ của tỷ luôn kiêu căng ngạo mạn, thường vẫn cố nhẫn nhịn.

Mẫu thân hắn cũng không thích tỷ..." Nói một loại những câu khó hiểu, Lư Oanh dừng lại, khẽ mím môi, sau một hồi trầm mặc chợt nói: "Qua vài ngày nữa, Tăng bá phụ sẽ về nhà, A Vân, đến lúc đó đệ mang hôn thư đến nhà họ Tăng, đề nghị từ hôn"."Cái gì cơ?".Lư Vân mở to mắt kinh ngạc.

Tuy cậu không có hảo cảm với cái tên ngạo mạn vừa rồi nhưng cũng biết, mỗi người nữ nhân đều coi hôn nhân là việc trọng đại của đời người, tỷ tỷ quyết định chuyện này, sao có thể qua loa như vậy?Nhìn thấy vẻ mặt kinh hãi của Lư Vân, Lư Oanh cũng hoảng sợ theo, nàng dường như không thể tin được lời nói này lại xuất phát từ miệng mình.Nam nhân mà nàng luôn tôn sùng là trời, luôn hy vọng nửa đời sau nàng có thể gửi gắm cho tới nay, làm sao nàng có thể nói bỏ là bỏ nhẹ như vậy? Là sau khi gặp hắn, những suy nghĩ bất an cứ không ngừng ùa tới, hay chính vào thời khắc này nó là lời nhắc nhở, cảnh tỉnh mình?Đúng rồi! Nếu một nữ tử phải gả cho một nam nhân không cảm thấy hài lòng với mình thì sẽ luôn bị người đó xoi mói khó chịu, người đó vĩnh viễn không thích gia đình mình.

Nàng cả đời này may mắn hay bất hạnh, thực ra cũng không khó tưởng tượng.

Đúng chứ? Lời cảnh tỉnh ấy một lần nữa lại xuất hiện, giúp nàng nhẹ nhàng cất nên lời.Khẽ thở dài một hơi, Lư Oanh nhìn Lư Vân, gật đầu nói: "Cứ quyết định như vậy đi! Chờ bá phụ trở về, đệ hãy tới nhà họ từ hôn!"."Nhưng tỷ tỷ..."."A Vân, đệ còn nhớ lời nói của phụ thân không? Cha từng nói, cha tuy có tội với Lư gia, mãi mãi không có mặt mũi nào để bước qua cửa Lư gia nhưng các con cũng như ta, vĩnh viễn là con cháu của Lư gia.

Cho dù chúng ta bất tài thua kém, nhưng mỗi khi gặp mặt người ngoài, dù có là vương hầu quý tộc, chúng ta cũng phải giữ phong thái ung dung mà mỉm cười".Nghe Lư Oanh nhắc lại lời người cha quá cố, mắt Lư Vân đỏ lên, hắn cắn răng nói: "Tỷ tỷ, đệ hiểu rồi!"."Ừ", Lư Oanh nhẹ nhàng nói tiếp: "Hôn ước của tỷ và hắn là do cha mẹ hai bên quyết định.

Là người thấu tình đạt lý, tỷ nghĩ nếu cha còn sống, cha cũng không muốn con gái mình chấp nhận sự bố thí của kẻ khác, cho dù là bố thí một cuộc hôn nhân"."Tỷ nói đúng".Có điều, cứng rắn quá cũng sẽ gãy.

Phụ thân của Lư Oanh cũng là do cả đời sống quá cứng rắn mà bị bẻ gãy.

Trước khi bị thương, mỗi lần nghĩ đến di huấn của phụ thân, nàng đều không cho rằng là đúng.

Kỳ quái chính là, hiện tại, nàng rất tự nhiên tiếp nhận lời của cha.

Có lẽ, là bởi vì những cây xanh hoa hồng đang lay động dưới ánh mặt trời ngày xuân đang sáng bừng trước mắt, cũng có lẽ là vì cảm giác thông suốt, tự tin đang tràn ngập trong lòng nàng lúc này..
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.