Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 675: Phù Nguyên vỡ nát (15)



Càng đi về phía trước sức nóng càng tăng, nhiệt độ trong không khí từ từ cao lên, dần dần, không khí giống như bị đốt cháy, mỗi lần hô hấp, có cảm giác như lá phổi đang bị thiêu đốt.

Thiên Đại Đông Nhi là triệu hoán sư thuộc tính thổ, rất nhanh đã chịu không nổi, một đường tiến tới, đều ôm cổ ho khan.

Hoàng Bắc Nguyệt tốt hơn một chút, trong cơ thể đồng thời có cả năm loại thuộc tính, chỉ cần dùng nguyên khí của băng thuộc tính bảo vệ bản thân, vẫn có thể chống đỡ một chút.

Đi đến nơi ngày đó ma thú canh giữ xuất hiện, cả vách núi đều bị đâm thủng lộ ra một hang động thật lớn, khí nóng bắt đầu từ bên trong cửa động liên tiếp không ngừng thẩm thấu ra ngoài.

Liếc mắt nhìn qua một cái, vách núi sụp đổ bên kia, bị lửa cháy sạch đỏ rực, giống như nham thạch nóng chảy của địa ngục.

Hoàng Bắc Nguyệt triệu hồi Băng Linh Huyễn Điểu, kéo Thiên Đại Đông Nhi cùng nhau ngồi lên, từ từ tiến lại gần hướng vách núi bị đổ nát.

Khí trên người Băng Linh Huyễn Điểu vô cùng lạnh có thể chống lại khí nóng ở xung quanh, Thiên Đại Đông Nhi hơi dễ chịu hơn một chút thấp giọng nói: “Chẳng lẽ là con ma thú canh giữ kia vẫn còn…..?”

Hoàng Bắc Nguyệt lấy tay ra hiệu nàng im lặng, điều khiển Băng Linh Huyễn Điểu nhẹ nhàng lén tới gần, quả nhiên, còn chưa tới gần vách núi, liền thấp thoáng thấy một con mãnh thú rất lớn trên người là những ngọn lửa bốc cháy nằm rạp xuống một bên!

Con mãnh thú to lớn đang rũ rượi quỳ rạp trên mặt đất, xem ra có chút mệt mỏi không phấn chấn, đang suy nhược, phía trước một thân ảnh màu xám chậm rãi đi tới, mãnh thú lập tức nâng lên cái đầu thật lớn.

“Rút ra bài học chưa? Đói bụng vài ngày, ngươi cũng có chút thông minh đấy, động vật bên ngoài bị ngươi ăn sạch sẽ, còn ấu thú để lại.” Thân ảnh màu xám trong trẻo nhưng lạnh lùng nói.

Hoả Diễm ma thú ở trước mặt nàng lắc lắc đầu, có chút oan ức mở miệng: “Vị Ương, bệ hạ đã hết giận chưa?”

“Hết giận? Nào có dễ dàng như vậy?” Vị Ương lạnh lùng nói.

Hoả Diễm ma thú trong nháy mắt vẻ mặt lại mệt mỏi, tiếp tục quỳ rạp trên mặt đất, liếm liếm móng vuốt của chính mình, bộ dạng cực kì buồn bã.

Vị Ương nhìn hắn như vậy nói: “Nói thật cho ngươi biết, gần đây bệ hạ không ở Tu La thành, cũng không biết khi nào thì mới quay lại. Âm Hậu đang rất lo lắng, nghĩ hết cách, nhưng vẫn như cũ không thể làm cho bệ hạ trở về.”

Hoả Diễm ma thú mệt mỏi than vãn: “Bệ hạ không trở lại, ta sẽ không thể tự tiện rời đi nơi này, nếu không hậu quả thật thảm, aiz~~~!”

Nghĩ đến bản thân phải đứng ở nơi này một thời gian dài, Hoả Diễm ma thú to lớn không ngừng lo lắng.

Vị Ương nói: “Âm Hậu là mẫu thân của bệ hạ, để nàng nói giúp ngươi một hai câu vẫn là có thể.”

Hoả Diễm ma thú lại tràn ngập hy vọng ngẩng đầu lên: “Thật vậy sao?”

“Vậy còn phải xem ngươi, có thể làm cho Âm Hậu vui vẻ hay không.” Khóe miệng Vị Ương hiện ra tia cười nhạt vô cùng nhỏ.

“Vị Ương tỉ tỉ, ngươi dạy cho ta đi.” Hoả Diễm ma thú lập tức bắt đầu nịnh nọt.

“Hừ, ai là tỉ tỉ của ngươi?” Vị Ương liếc mắt nhìn hắn, con Hoả Diễm ma thú này không biết đã sống mấy trăm năm, gọi nàng một câu tỉ tỉ, trong lòng nàng tất nhiên thấy không vui!

“Được rồi được rồi, Vị Ương tôn thượng, ngươi bảo ta nên làm thế nào bây giờ?” Hoả Diễm ma thú thấy nàng không vui, đành phải chữa lại.

Vị Ương cũng không muốn cùng hắn lãng phí thời gian, nàng đứng ở trong ngọn lửa, mặc dù có pháp bảo hộ thân, không đến mức bị bỏng, nhưng cũng không dễ chịu.

“Âm Hậu bây giờ đang rất mong bệ hạ trở lại, nếu có thể mang bệ hạ về đây, nàng tự nhiên sẽ giúp ngươi.” Vị Ương trong trẻo nhưng lạnh lùng cười, nói.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.