Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 1084: Thuật Dời đi 4



"Ha ha ha! Ta lừa gạt ngươi, ngươi lại tin thật! Đứa ngốc!" Tiếng cười của Yểm bừa bãi kiêu ngạo vang vọng giữa không trung.

Nguyệt Dạ nhanh chóng rơi xuống, may là có Băng Linh Huyễn Điểu, lúc nàng sắp nện xuống đất đã liều mạng đập cánh xẹt qua mặt đất.

Nhưng vừa rồi sức mạnh chém xuống khiến tay trái nàng tê liệt, giờ phút này ngay cả chuôi đao cũng không cầm được.

Môi cắn nát, nàng không cam lòng ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn.

"Nhìn cái gì vậy? Bổn đại gia biết Hoàng Bắc Nguyệt là muốn giết cô ta! Xú nha đầu ngươi dám tự nhận là cô ta thì ngay cả ngươi ta cũng giết"

"Không ngờ ngươi quên cả điều này." Nguyệt Dạ thê lương cười rộ lên.

Nghe ngữ điệu của nàng có vị trào phúng, Yểm nhíu mày hỏi: "Xú nha đầu ngươi có ý gì?"

Nguyệt Dạ không giải thích nhiều, chỉ lấy Vạn Thú Vô Cương từ nạo giới ra, nắm trong lòng bàn tay cuốn lại để hắn nhìn.

"Đây là cái gì không cần ta nói chứ?"

"Vạn Thú Vô Cương!" Yểm hung hăng nhìn chằm chằm hắc ngọc trong tay nàng, sát khí trong mắt đột nhiên nặng vài phần "Xú nha đầu, ngươi lấy nó ở đâu".

"Hỏi làm gì? Hiện tại Bắc Nguyệt quận chúa chỉ là một cái xác không mà thôi, ta mới là Hoàng Bắc Nguyệt thực sự!" Nguyệt Dạ híp mắt cười lạnh, "Mà nay ta dựng lại linh thể từ Thất Phá Đan của Hiên Viên Cẩn, điều này ta và ngươi hiểu rõ đúng không?"

Yểm hoảng hốt nghĩ, Hiên Viên Cẩn, Thất Phá Đan......

Trong óc, những trí nhớ quả thật như ẩn như hiện, nhưng mỗi khi hắn muốn nhớ lại thì hình ảnh lại nổ tung, khiến hắn không thể kích động!

"Ngươi là Hoàng Bắc Nguyệt, ta giết ngươi là được!" Yểm tràn ngập lệ khí nói, lưỡi hái cuốn tới, công kích nàng một lần nữa.

Nguyệt Dạ vừa vuốt vết máu ở khóe miệng, đứng lên, trong hắc khí của Vạn Thú Vô Cương, một ánh chớp lóe ra, kéo dài tới!

"Roi Lôi Thần!" Ánh chớp bùng lên, hắc khí mơ hồ hỗn loạn theo roi vung lên, không khí bốn phía rõ ràng đều bị ảnh hưởng lưu động.

Yểm ngẩn ra, lưỡi hái bị Roi Lôi Thần cuốn lấy, hắn muốn kéo trở về nhưng nha đầu này khí lực bỗng nhiên tăng mạnh, nắm chặt không buông tay!

Thừa dịp giằng co, Nguyệt Dạ nghiêng người bay lên một cước, đá eo hắn, song chưa tới gần liền có vô số hoa hồng hiện lên chặn chân nàng lại.

"Không biết tự lượng sức mình!" Yểm khinh miệt nhìn nàng, lưỡi hái đột nhiên thu nhỏ lại, thoát khỏi Roi Lôi Thần, trong nháy mắt lại biến lớn.

Ánh mắt Nguyệt Dạ chợt lóe, thân thể đột nhiên đẩy ra, Roi Lôi Thần cũng biến ảo mấy chục góc độ khác nhau, vứt hướng tới Yểm!

Hắn vận dụng lưỡi hái như bay, roi góc độ xảo quyệt cũng không đến gần hắn được!

"Ha ha ha! Xú nha đầu có chút thực lực!"

"Quá khen!" Nguyệt Dạ hung hăng nói, một chưởng chụp vào ngực Yểm nhưng lại bị hoa hồng ngăn trở!

Trong ánh mắt chợt lóe vẻ giảo hoạt, tay kia vừa chuyển, Roi Lôi Thần rút vào eo bụng hắn!

Yểm thẹn quá thành giận, chưa từng gặp nha đầu nào giảo hoạt trong chiến đấu như vậy, là hắn nhất thời khinh thường.

Tay phải xoay ngược lại, cầm roi của nàng, một đám dây theo tay nàng lan tới vai trái, nàng nhẹ nhàng cau mày.

Dây này sẽ mọc rễ chui vào trong quần áo và da thịt, đâm sâu vào trong.

Nàng cực kỳ hoảng sợ, vội vàng triệu tập nguyên khí Vạn Thú Vô Cương ngăn cản, nhất thời sơ sót Yểm, chỉ nghe một tiếng cười lạnh trên đỉnh đầu, trên ngực liền nặng nề bị đánh trúng!

Cả người như diều đứt dây rơi xuống, giữa không trung Yểm vẫn không bỏ qua, thù một roi kia vẫn khiến hắn khó chịu, không giết nàng lại càng khó giải mối hận trong lòng!

Lưỡi hái quơ lên, ánh sáng màu đỏ nổ bắn về hướng nàng, Nguyệt Dạ cắn răng ngẩng đầu, ngón tay không hoảng hốt bất loạn bắt đầu kết ấn, tạo thành một vòng lửa màu đen quanh thân thể bay lên trời!

"Lửa đen vô tận!"

Thân thể Yểm vừa chạm vào ngọn lửa màu đen liền đột nhiên dừng lại, lưỡi hái đảo ngược, chiếc dù đỏ chậm rãi rơi xuống giữa không trung vào tay hắn.

Hắn ngước mắt liếc nhìn xa xa, hừ lạnh một tiếng: "Xú nha đầu, hôm nay coi như ngươi gặp may, bổn đại gia cho ngươi giữ lại cái mạng, vài ngày nữa sẽ đến lấy!"

Nói xong, Yểm xoay người đi, bóng dáng yêu hồng trong nháy mắt biến mất dưới ánh trăng

Nguyệt Dạ bưng ngực ho một tiếng, chậm rãi đứng lên.

Băng Linh Huyễn Điểu mang nàng đáp xuống mặt đất, trên mặt đất Tỏa Nguyệt Lâu hỗn độn người chết người bị thương. Nàng mang mười năm thanh niên ra khỏi Rừng rậm Phù Quang, đã chết mất ba người.

Mà người còn sống cũng bị thương nghiêm trọng, có thể thấy Yểm xuống tay rất tàn nhẫn, hơn cả Quân Ly!

Nguyệt Dạ đi tới ba thanh niên bị chết, yên lặng ngồi xổm xuống, tay lau khô vết máu trên mặt bọn họ.

Bọn họ vẫn còn trẻ như vậy......

"Lúc đầu đi theo vương đã sớm không màng sống chết, vương đừng khổ sở." Cát Khắc yên lặng ngồi xổm phía sau nàng, thấp giọng nói.

Mặc dù trong miệng nói như vậy, nhưng huynh đệ cùng hắn lớn lên, cùng nhau vào sinh ra tử, làm sao có thể nói không khổ sở?

Nhưng loại chuyện này căn bản không có cách nào tránh khỏi, bọn họ khổ sở cũng vô ích.

"Cát Khắc, đem bọn họ về Hách Na Lạp tộc an táng, nói cho cha mẹ bọn hắn biết, bọn họ hy sinh trong chiến đấu, không ai trốn tránh, không phụ cái tên dũng sĩ."

"Vâng" Cát Khắc gật đầu.

Những người còn lại cũng chậm rãi vây lại, đều là người của Hách Na Lạp tộc, nhìn đồng bạn mình, tập thể trầm mặc không nói.

"Bệ hạ, tên Yểm kia hơn mười năm trước đúng là tai nạn của cả Đại lục Tạp Nhĩ Tháp, vốn tưởng hắn thay đổi, không ngờ......"

Phong Liên Dực đã đi vào sân liền đứng ở cửa, không tiến lên quấy rầy bọn họ mặc niệm.

Mà Ảnh Hoàng chỉ là bóng dáng thản nhiên, dùng ngữ khí trầm thấp nói chuyện.

Bọn họ mặc dù không nhìn thấy chiến đấu vừa rồi, tuy nhiên chứng kiến tình huống thảm thiết nơi này cũng có thể phỏng đoán một hai.

Phong Liên Dực trầm mặc nghe, đôi mắt màu tím lãnh đạm nhìn sâu bóng lưng Nguyệt Dạ, nàng là người quan tâm đồng bạn, lúc này sẽ làm thế nào đây?

Một đêm nặng nề, mọi người trầm mặc, khiến ánh trăng cũng lặng lẽ biến mất, bầu trời từ từ quần tụ mây đen dày đặc, mắt thấy sắp mưa to.

Nguyệt Dạ nắm chặt tay, như là hạ quyết tâm, rốt cuộc mở miệng nói chuyện.

"Nếu Yểm thành ma, ta sẽ phong ấn hắn một lần nữa!"

"Chủ nhân?" Nến Đỏ ngẩng đầu, hơi chút do dự, nhưng cũng không nói gì, lựa chọn trầm mặc cùng mọi người.

Nguyệt Dạ thật sâu hút một khí lạnh, trong nháy mắt, trên mặt vẻ mặt trở lại bình tĩnh kiên định.

"Mấy ngày nay mọi người cẩn thận một chút, nếu Yểm xuất hiện lần nữa thì không nên liều mạng cùng hắn, ta sẽ đối phó hắn!"

Mọi người gật đầu, trong lòng biết Yểm cường đại, bọn họ căn bản không phải là đối thủ, duy nhất có thể cùng hắn qua mấy chiêu, chỉ có Dạ Già Vương của bọn họ!

Vừa rồi mặc dù không thắng, nhưng Lửa đen vô tận ra cũng khiến Yểm kiêng kỵ lựa chọn buông tha chiến đấu rời đi.

Bọn họ chưa từng giảm lòng tin vào vương, có nàng ở đây thì hết thảy cũng không có vấn đề!

Dặn dò mọi người tự đi làm chuyện của mình, sắp đặt di thể ba người kia thích đáng, Nguyệt Dạ mới xoay người, nhìn thấy Phong Liên Dực vẫn lặng lẽ đứng trước cửa sân.

Nàng chậm rãi đi tới trước mặt hắn, quay mắt về phía hắn, không cần giả bộ mạnh mẽ tươi cười cùng hào hiệp, hắn cũng biết bộ dáng nàng thế nào.

"Ta thật không ngờ, Thuật Dời đi không cướp bất cứ thứ gì trên người Yểm, nhưng lại đoạt đi bản thân hắn." Có chút tự giễu lắc đầu cười.

Nàng tưởng lấy vật đổi vật, đồng giá trao đổi, Thuật Dời đi chỉ cướp khí quan tương ứng trên thân thể.

Cho nên nàng đoạt cặp mắt của Tiêu Linh, thậm chí ngay cả từ bỏ một bộ phận trên người cũng sẵn sàng.

Nhưng châm chọc chính là Thuật Dời đi căn bản không giống nàng nghĩ. Nàng rốt cuộc hiểu vì sao Điện Quang Diệu liệt nó vào cấm thuật, bởi vì nó cướp đi là thứ người kia sợ mất đi nhất.

Nàng hiện tại nhớ tới mà lạnh cả người, nếu lúc đầu nàng tự mình thi hành Thuật Dời đi thì nàng sẽ mất cái gì?

Yểm ra khỏi hắc thủy cấm lao vẫn nơm nớp lo sợ, bởi vì hắn từng hóa hồn, do thần nhập ma, hắn sợ biến thành trước kia cho nên vẫn cẩn thận bảo tồn bản thân chính mình.

Mặc dù hắn chưa bao giờ nói, nhưng trong lòng Nguyệt Dạ hiểu, kỳ thật hắn không muốn biến trở về trước kia.

Hắn vốn chính là thần thú tôn quý, kiêu ngạo tự phụ, sao lại nguyện ý rơi xuống thành ma?

Đột nhiên cảm giác mí mắt vừa chua xót vừa nặng, nàng cúi đầu tựa vào vai hắn, thì thào nói: "Hắn đã sớm biết điều kiện của Thuật Dời đi, nhưng không khuyên ta được nên tự mình thi triển thuật, ta rốt cuộc làm sai chuyện gì?"

Một đôi tay đột nhiên cầm bả vai của nàng, kiên định ôm nàng,"Những chuyện nàng làm đều đúng, không hề sai chút nào."

"Vậy ai sai đây?" Nguyệt Dạ kích động hỏi ngược lại, "là ông trời sao? ta Hoàng Bắc Nguyệt kiếp này không tin thần linh! Nếu có thần, tại sao không đối sử tốt với con dân? Tại sao trong cuộc sống có nhiều cực khổ như vậy?"

Phong Liên Dực thở dài, thấp giọng nói: "Chẳng ai sai hết, ta cũng không tin thần linh trên trời, nhưng ngươi không thể không tin chính mình."

"Ta tin chính mình!" Nàng ngẩng đầu lên, hốc mắt đỏ bừng yên lặng nhìn hắn, "Việc đã đến nước này không vãn hồi được, ta chỉ có thể dùng hết khả năng làm việc mà ta nên làm".

Phong Liên Dực gật đầu "Như vậy tốt nhất."

Nhìn nàng tự tin trở lại, trong lòng hắn cũng yên tâm một chút, nàng quả nhiên không phải người dễ gục ngã như vậy.

*** Bắc Nguyệt hoàng triều ***
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.